Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 155-2




Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Nhạc Sở Nhân nhíu mày, giơ cánh tay hắn lên nói: “Thương rất sâu.”

Phong Duyên Thương nhìn nàng, đáy mắt có chút ý cười: “Lợi hại vậy, chưa gì đã nhìn ra rồi.”

“Chàng lại còn cợt nhả, sao sáng nay không nói cho ta biết? Quên đi, nói với chàng cũng đâu có nghe, không được nhúc nhích đâu đấy!” Nàng đứng dậy đi ra khỏi phòng, mặc kệ Phong Duyên Thương trần nửa thân trên nằm trên giường.

Nàng rất nhanh đã trở lại, một tay ôm vò rượu, một tay cầm băng gạc.

Hắn nhướn mày, Phong Duyên Thương nhìn nàng vì mình mà bận rộn, tâm tình sung sướng, hắn chính là thích nàng rối ren vì hắn.

Đồ trị thương đã chuẩn bị đầy đủ, Nhạc Sở Nhân lấy ghế dựa ngồi đối diện hắn: “Để thiếp xem chàng có bị thương đến gân cốt không. Không có thuốc tê, chàng cố chịu một chút.”

Đâm châm vào từng chỗ gần với bàn tay hắn, ngón tay nàng linh hoạt, lưu loát sinh động như nước chảy mây trôi.

Cánh tay có chút run rẩy, thế nhưng không phải là đau, Phong Duyên Thương cúi đầu nhìn nàng, nụ cười dịu dàng vẫn giữ nguyên trên môi.

“May mắn gân cốt không bị thương, cách một tấc nữa thôi là gân chàng có thể bị đứt đấy.” Nhạc Sở Nhân cảm thấy yên tâm, linh hoạt khâu vết thương lại cho hắn, may mắn nàng luôn có thói quen mang mấy vật trị thương này, mặc dù so ra không bằng với những đồ vật tinh xảo hiện đại, thế nhưng ở đây cũng coi như là vật quý.

“Triệu An Dương chỉ có khinh công tốt, thực chất nội công không sâu.” Phong Duyên Thương nhẹ nhàng nói, giọng điệu có chút khinh thường.

Nhạc Sở Nhân khẽ quát: “Nội công không sâu chẳng phải cũng làm chàng bị thương đó thôi? Nội công Hứa Xú đủ, thiếu chút nữa chặt đứt cả bả vai của Diêm Cận đó thôi.” Nàng tuy thấy võ công của Phong Duyên Thương cao nhưng so với Hứa Xú, nàng cảm thấy hắn chẳng có chút phần thắng nào.

“Đúng vậy, đó là lần đầu tiên nàng thấy người thân cận bên mình thiếu chút nữa tử vong, vì vậy mà trí nhớ liền khắc rất sâu.” Phong Duyên Thương thản nhiên nói, dù hắn vẫn tươi cười như trước, nhưng lại không có chút ấm áp nào cả. (MTLTH.dđlqđ)

“Tất nhiên là không phải rồi, người chết ta gặp rất nhiều. Trí nhớ khắc sâu như vậy cũng chỉ vì mũi tên của hắn suýt chút nữa đã giết chết ta.” Cầm lấy băng gạc cuốn một vòng quanh cổ tay hắn, một vòng lại một vòng.

Nụ cười của hắn dần ấm lại, mở miệng: “Hắn đã hóa thành tro, nàng có thể quên chuyện này đi.”

“Đúng vậy, ít nhiều cũng nhờ Diêm Cận, ta sẽ nhớ mãi phần ân tình này.” Nàng không ngẩng đầu, chỉ thuận miệng nói, nàng không biết nam nhân đối diện trưng ra khuôn mặt mất hứng ra sao.

Vỗ vỗ tay đứng lên, cất dụng cụ lại chỗ cũ, nàng cởi quần áo nhảy lên giường, nhân tiện thơm một cái rất kêu lên má Phong Duyên Thương.

“Được rồi, ngủ đi. Chàng nằm xuống có thấy khó chịu gì không? Nếu không thoải mái, vậy nằm sấp ngủ.” Bất quá nàng cảm thấy trên người hắn có bộ phận không bằng phẳng như vậy, nằm sấp khả năng sẽ cảm thấy khó chịu.

Quả nhiên, Phong Duyên Thương lắc đầu: “Không sao, cũng không đau lắm.”

Nhạc Sở Nhân cười, hơn nữa còn có chút lưu manh.

Phong Duyên Thương nhìn nàng, nhướn mày hỏi: “Làm gì cười khó coi như vậy?”

Nhạc Sở Nhân bổ nhào lên nười hắn, thầm thì bên tai hắn, Phong Duyên Thương cười rộ lên, mặt mày tràn đầy bất đắc dĩ: “Háo sắc.” Hắn mắng nàng, thế nhưng cũng rất vừa lòng.

Nhạc Sở Nhân ngửa đầu cười tủm tỉm: “Chàng là lão công của ta, ta muốn như thế nào liền như thế. Đừng nói háo sắc, chính ta tự mình động thủ cũng là việc thiên kinh địa nghĩa.”

“Đúng, phu nhân nói rất đúng.” Hắn nằm xuống, nhìn nàng ngồi bên cạnh ngây ngô cười, cũng mù quáng phụ họa.

“Đúng là thái độ này rồi, có tiến bộ!” Nàng gật đầu, có vẻ rất thích thái độ này của hắn.

“Lại đây nào, bôn ba lâu ngày như vậy, hôm nay phải nghỉ ngơi thật tốt.” Đưa tay ôm lấy nàng, ôn nhu nói.

Nàng thuận theo ngã vào lòng hắn, Phong Duyên Thương vuốt tóc nàng, nhẹ giọng nói: “Chuyện kế tiếp nàng quyết định, quay lại biên quan hay có an bài khác, nàng nói ta nghe một chút.”

Nhướn mày, Nhạc Sở Nhân hừ nhẹ: “Này có gì cần phải nói, đương nhiên là phải thu thập cái tên Triệu An Dương tiểu biến thái kia rồi. Ta chưa bao giờ cho rằng ta là người tốt, nhưng thấy tiểu tử đó rồi, ta lại cảm thấy ta là người cực kỳ tốt bụng. Tên đó mẹ nó rất thiếu đạo đức.” Nói đến đây, Nhạc Sở Nhân lại có chút kích động. Nhớ tới những đứa nhỏ bị làm thành con rối nhồi cỏ, trong lòng nàng liền khó chịu. Nàng không khỏi nhớ tới Phong Niên Phi, trong lòng lại càng khó chịu hơn nữa. Nếu trong số này có đứa bé của nàng, ắt hẳn nàng sẽ phát điên. (MTLTH.dđlqđ)

Phong Duyên Thương vỗ nhẹ bả vai của nàng, ôn nhu dỗ dành: “Được được, nghe theo lời nàng.”Nhớ tới những đứa trẻ đó, trong lòng hắn cũng có chút không thoải mái.

“Tiểu biến thái đó, nhớ tới tiểu tử kia ta lại liền thấy ngứa răng. Nếu hài tử của ta bị đối đãi như vậy, ta chắc chắn sẽ lột da rút gân cả nhà hắn.” Nàng nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận không thể xông lên cho Triệu An Dương một nhát.

“Khi làm cha mẹ rồi, cảm giác này lại càng rõ ràng hơn nữa. Nếu là trước kia, ta nghĩ, có khi ta còn không nháy mắt lấy một lần.” Phong Duyên Thương tự giễu, trong đầu cũng bất giác hiện lên khuôn mặt mập mạp của Phong Niên Phi.

“Đúng vậy, lần này ta cảm thấy những đứa trẻ vô tội đó rất đáng thương. Chúng ta phải lật đổ Đông Cương, làm thịt Triệu An Dương, báo thù cho những đứa bé đó.” Nàng hít sâu, thế nhưng vẫn không làm giảm cơn tức giận đang trào lên trong lòng.

“Được.” Phong Duyên Thương chậm rãi vỗ về nàng, hắn vẫn luôn không từ chối nàng bất kỳ việc gì. (MTLTH.dđlqđ)

Hoàng cung sụp đổ, quan văn quan võ Đông Cương tụ hội trước cửa cung, ngự lâm quân đóng quân ngoài thần cũng bị triệu tập vào, ngăn cản bách tính vì tò mò mà lại gần.

Hoàng thân quốc thích gào khóc inh ỏi, khả năng Hoàng Thượng đã bị chôn vùi trong đống phế tích, phần trăm sống sót không lớn. Lúc này chiến sự liên miên, Hoàng cung sụp đổ, Hoàng Thượng sinh tử chưa rõ, Diêm Cận lầm vào tình trạng  loạn trong giặc ngoài.

Xảy ra chuyện lớn như vậy mà vẫn không thấy bóng dáng của Thái tử Điện hạ. Nhưng không ai dám đến phủ Thái tử quấy rầy, có ai mà không biết cách làm người của vị Thái tử này. Ngươi dám tùy tiện đi quấy rầy, có lẽ bước chân vào đại môn kia thì đừng mong có ngày sống sót mà đi ra.

Thủ vệ phủ Thái tử gấp đôi ngày thường, Hoàng cung đã sập, ngày ấy hai đứa nhỏ kia chạy đi còn có người xâm nhập, một loạt sự kiện phát sinh, vì vậy thủ vệ gia tăng mãnh liệt tạo nên phòng thủ kiên cố.

Vẫn là tòa nhà nhỏ yên tĩnh đó, cửa sổ đóng chặt, hai mươi mấy thước vuông không có lấy một ngọn cỏ, tuy mặt trời đã lên cao nhưng nhìn rất quỷ dị.

Trong căn phòng nhỏ, mấy trăm bù nhìn toàn bộ thay thành đồ tang, trên đầu đội khăn trắng, khuôn mặt trắng đến kinh dị không có một chút máu, nhìn rất quái dị.

Sàn nhà đã khôi phục nguyên trạng, trên đó xuất hiện một khối thi thể huyết nhục mơ hồ, tuy máu tươi chảy ra rất nhiều nhưng vẫn có thể nhận ra thi thể đó mặc bạch y. Đầu đã nát, nhìn không ra diện mạo ban đầu.

Một dáng người nho nhỏ khoảng tám tuổi, mặc một thân tiểu y phục màu hạnh hoàng hoa ngồi xổm trước thi thể đó, đôi mắt mở to không nhúc nhích, giống như bị điểm huyệt.

Căn phòng nhỏ vẫn luôn tĩnh lặng như vậy, không một chút thanh âm, một đám bù nhìn trọn tròn con mắt như cõi u linh ngay trên dương thế.

Đại môn luôn đóng chặt đột nhiên bật mở, hai thân hình tựa như ảo ảnh đi vào. Sau đó trong nháy mắt, đại môn lại đống sập cửa lại, tựa hồ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Nhưng mà căn phòng nhỏ này đúng là nhiều hơn hai người, chứng minh hết thảy không phải là ảo giác.

Hai người sóng vai đứng cạnh nhau, nam nhân tuấn mĩ phong nhã, nữ nhân phong tình kiều diễm, tầm mắt hai người đồng nhất đặt lên người tiểu hài nhi đang ngồi xổm trước thi thể không thể nhận dạng kia, mặt mày đều mang nét cười.

“Thái tử Điện hạ, tiết mục hôm qua có phải là không tốt lắm đúng không? Chúng ta hiện đang nhàn đến vô sự, hôm nay lại muốn đến xem, như thế nào?” Nhạc Sở Nhân mở miệng nói chuyện, cất cao âm điệu, tràn đầy sung sướng. Thế nhưng đôi mắt lại hết sức lạnh lùng, nàng căn bản chẳng thể nào vui nổi ở cái nơi quỷ quái này.

Triệu An Dương vẫn an tĩnh ở đằng kia, không chút nhúc nhích, vẫn không nháy mắt nhìn thi thể trước mắt kia.

“Chậc chậc, ngươi thương tâm sao? Người vô tâm không ngờ cũng có lúc biết đau lòng. Thật nực cười.” Triệu An Dương không lên tiếng, Nhạc Sở Nhân một chút cũng không lo lắng, nếu như tiểu tử đó giống như người thường, nàng mới là người cần phải lo lắng. (MTLTH.dđlqđ)

“Phụ thân chết thảm, thương tâm cũng là điều tất nhiên, Vương phi đừng cười nhạo như vậy chứ.” Phong Duyên Thương nói chuyện, thanh am dễ nghe kia trong trường hợp này chằng có chút thoải mái nào cả.

“Ta không phải đang cười nhạo, Thái tử Điện hạ thích chơi như vậy, hôm qua đã đùa chết thân cha của mình, hôm nay cũng nên đến phiên rồi. Cha con tiểu Thái tử cô đơn nhiều năm như vậy, tất nhiên cha đi con phải bồi bên chăm sóc rồi.” Nhạc Sở Nhân khoanh tay, đi một bước đến gấn Triệu An Dương, Phong Duyên Thương vẫn luôn ở phía sau nàng, không rời nửa bước.