Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 154-2: Sụp đổ 2




"Cố gắng hết sức." Vẫn trả lời như cũ, giọng nói của hắn càng dễ nghe, trong lòng giống như say .

"Vớ vẩn." Hơi chút hờn dỗi khẽ quát, hai người đều một thân quần áo vải xám, sợi tóc bẩn thỉu, vẫn không ngăn được liếc mắt đưa tình như cũ.

Rất nhanh đi ra hoa viên do kỳ trân dị bảo đúc thành, lần này rốt cuộc thấy được điểm cuối, một áp đạo* hiện tại trước mắt, cao hai mét rộng một mét, bốn bề sửa chữa trơn nhẵn, dài chừng mười mấy thước, ở nơi cuối cùng hai mặt cửa đá, lúc này đang ở trạng thái khép lại.
*áp đạo:  1.Trong sông làm cánh cửa ngăn nước, lúc nào thuyền bè đi qua thì lại mở ra, chỉ vừa một chiếc thuyền đi cứ nối đuôi nhau mà qua gọi là áp. Tục đọc là sạp.
     2. Cống, đập. Như thủy áp 水閘 đập nước.

"Chỗ này có thể đi ra ngoài? Bệnh thần kinh đó không phải đang đùa chúng ta chứ?" Chỗ này hai mặt cửa đá mở như thế nào, bằng sức lực hai người bọn họ hoàn toàn là không thể.

"Ngốc, không thấy chỗ có cơ quan sao?" Phong Duyên Thương cười khẽ nói, lôi kéo nàng đi vào áp đạo.

Đi vào, quả nhiên thấy được trên vách tường phía bên phải cửa đá có một hòn đá hình chữ nhật lồi ra, đây chính là cơ quan?

Đi tới trước cửa đá, Phong Duyên Thương giơ tay lên đặt lên hòn đá đột xuất này, hạ mắt nhìn về phía người bên cạnh, "Nàng đi ra ngoài trước đợi ta...ta đi một lát sẽ trở lại."

Nhíu mày, Nhạc Sở Nhân nghiêng đầu nhìn hắn, "Rốt cuộc chàng muốn làm gì? Giết bằng được?"

Lắc đầu một cái, dưới ánh sáng yếu ớt, nụ cười của hắn dụ người như vậy, "Địa cung này bày vô số cơ quan, ta muốn phá hủy một vài cơ quan, biết không?" Giơ tay lên sờ sờ mặt của nàng, vẫn nhẵn nhụi bóng loáng như cũ.

"Có nguy hiểm sao? Chàng hành động mau một chút, đừng đem mình cũng vây ở nơi này, ta không muốn đào." Nét mặt Nhạc Sở Nhân có chút oán hận, nhưng cảm giác không phải là lo lắng.

"Được, ta đi nhanh về nhanh, nàng ra ngoài chờ trước đi." Cúi người ở trên trán của nàng khẽ hôn , sau đó ấn xuống cơ quan trên tường.

KÉTTT..., hai mặt cửa đá phát ra tiếng vang nặng nề, vô cùng nặng nề, theo chúng chậm rãi mở ra, mặt đất giống như cũng đang rung chuyển.

Bụi bậm bay lên, ở giữa hai mặt cửa đá kia cũng lộ ra khe hở, bên này Nhạc Sở Nhân không đợi cất bước, sau lưng một nguồn sức mạnh, nàng hoàn toàn không khống chế được mình, theo khe hở mở rộng ra này bay ra ngoài.

Lảo đảo một cái đặt mông ngồi xuống dưới đất, Nhạc Sở Nhân quay đầu lại, lúc này cửa đá mở ra đã ngừng, nàng chỉ kịp thấy được vạt áo của Phong Duyên Thương, sau đó thì cái gì cũng không có, hai người cách nhau không xa, lại là hai cái thế giới rồi.

"Haiz." Chống đất mặt đứng lên, Nhạc Sở Nhân thở dài, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía sau lưng, sườn dốc thật dài hướng lên, cuối nơi mơ hồ có ánh sáng, khiến cho nàng ở chỗ này cũng có chút ánh sáng, không đến nỗi đưa tay không thấy được năm ngón.

Đứng đợi trong chốc lát, cũng không nghe được động tĩnh bên trong, Nhạc Sở Nhân lùi về phía sau một bước, sau một khắc dứt khoát cất bước đi về phía cửa ra.

Nơi đất này là sườn hướng lên, lối đi rộng rãi, bốn phía được mài trơn nhẵn, hơn nữa tương đối sạch sẽ.

Xách theo váy vải xám từng bước một lên trên, ước chừng đi lên bảy mươi, tám mươi mét thì chợt nghe được một tiếng ầm vang. Không xác định được là từ đâu truyền tới, cảm giác chỗ mình đứng cũng lung lay hạ xuống, giống như động đất.

Dừng bước, một tay đỡ thạch bích bóng loáng, Nhạc Sở Nhân mở to hai mắt yên lặng lắng nghe.

Chợt thêm một tiếng ầm vang, dưới chân lắc lư dữ dội, Nhạc Sở Nhân chợt ngồi chồm hổm trên mặt đất, lần này xác định âm thanh chắc chắn là từ trong cung điện dưới lòng đất truyền tới.

Trong lòng có chút không chắc, cổ nhân Phong Duyên Thương này cũng không biết có nắm chắc có thể ra ngoài hay không, chỉ là nàng cảm thấy, nếu như nàng tiếp tục ở tại chỗ này, nàng nhất định sẽ bị chôn vào.

Chống thân thể giống như nằm sấp xuống mặt đất nhanh chóng chạy lên, tiếng ầm ầm liên tiếp vang lên, cả lối đi ở đây đều rung động.

Ánh sáng ở ngay trước mắt, Nhạc Sở Nhân vừa muốn ngồi thẳng vọt mạnh lên, phía trước ánh sáng liền bị ngăn trở, xông tới bốn năm người.

"Mau mau, nhanh một chút đi, Hoàng thượng vẫn còn ở bên trong đấy." Giọng nói giống như bị nắm lấy cổ họng, vừa nghe chính là thái giám.

Nhạc Sở Nhân lập tức kề sát thạch bích, giơ tay lên từ trong quần áo móc ra một bình sứ, mấy người kia cũng từ phía trên chạy xuống.

Vung tay vẩy thuốc bột trong tay ra ngoài, mấy người kia chạy qua trước mặt nàng, chạy hai, ba bước, lần lượt ngã xuống.

Liếc mắt nhìn, Nhạc Sở Nhân hừ hừ, quay người chạy về phía lối ra.

Ngự Hoa Viên tinh sảo, một cái đình mái ngói lưu ly đứng sững ở trong Đào Hoa Lâm, trên mặt đất ở chính giữa đình đột nhiên xuất hiện một cái hố, trài rộng về bốn phía, bên trong có bậc thang kéo dài xuống phía dưới.

Dưới đình trống vắng không ngừng vang lên tiếng ầm ầm, đình cùng với cây đào ở chung quanh đều rung chuyển, hoa đào đang nở tươi đẹp trên cành rối rít rơi xuống, giống như mưa hoa đào.

Bỗng dưng, một người quần áo vải xám tóc xám trắng từ cái động dưới đình bò ra, thở hồng hộc, nhưng động tác linh hoạt.

Bò lên ngẩng đầu, đập vào mắt đều là hoa đào nở rộ, theo tiếng ầm ầm không ngừng dưới lòng đất, cây đào kia rung động, cánh hoa bay xuống, thật ra cảnh đẹp như thế khiến nàng trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người.

Lại một tiếng vang thật lớn, toàn bộ mặt đất lắc lư, thân thể Nhạc Sở Nhân nghiêng một cái, thiếu chút nữa lại rơi vào cửa động mới vừa bò lên.

Đứng dậy bước nhanh chạy xuống đình, nàng vừa mới, đình phía sau ầm ầm sụp đổ.

Mãnh liệt quay đầu lại, Nhạc Sở Nhân cả kinh, sụp? Phong Duyên Thương thì thế nào?

Quay người chạy về, động thủ di chuyển những cột gỗ khổng lồ bị vỡ cùng ngói vụn.

Âm thanh bên này quá lớn, đình cũng sập, cuối cùng đưa tới người.

Mấy đội mặc áo giáp tay cầm binh khí  cấm vệ quân của Hoàng cung nhanh chóng vây lại Đào Hoa Lâm này, một đội nhân thủ cầm trong tay vũ khí, chỉnh tề vọt vào.

"Người phương nào ở đây, mau quỳ xuống đầu hàng." Hô to một tiếng kèm theo dưới đất không ngừng vang lên tiếng ầm ầm, cây đào bên cạnh bắt đầu sụp xuống.

Nghe được âm thanh, Nhạc Sở Nhân ngừng động tác, nhưng chỉ là dừng lại một chút, sau đó tiếp tục xách những khối gỗ bể ngói vụn kia, mắt điếc tai ngơ.

Thấy kêu gọi đầu hàng vô dụng, một nhóm cấm vệ quân cầm vũ khí phòng ngự, xông tới chỗ Nhạc Sở Nhân.

Nhưng vào lúc này, Đào Hoa Lâm bắt đầu sụp đổ, toàn bộ bên ngoài đều sụp xuống, cây đào nở rộ giống như sóng lớn từ trái sang phải theo bùn đất biến mất.

"Sụp rồi, mau rút lui." Cấm vệ quân hốt hoảng, một đội người ép sát gần tới chỗ Nhạc Sở Nhân dừng lại, sau đó thay đổi phương hướng rút lui.

"Tiểu Thương tử, chàng mau ra đây!" Quay đầu nhìn thấy mặt đất sụp đổ cùng cây đào sụp đổ rơi xuống theo, Nhạc Sở Nhân nóng nảy, người này thật sự không ra được?

Mắt thấy mặt đất nhanh chóng sụp đổ đến dưới chân của nàng, Nhạc Sở Nhân chạy mau không còn kịp nghĩ nữa, chẳng qua cảm thấy Phong Duyên Thương không nên cứ bị chôn ở phía dưới như vậy, hắn sẽ trốn ra được.

Cây đào xung quanh hai thước theo bùn đất sụp đổ xuống, cánh hoa diễm lệ tuôn rơi lẫn vào bụi đất, bị nghiền nát thành bùn.

"Đứa ngốc, không chạy ở đây chờ cái gì?" Một tiếng hét cùng tiếng hít thở nặng nề truyền vào trong lỗ tai, sau một khắc bên hông căng thẳng, trong nháy mắt cả người nàng hai chân cách mặt đất, cùng lúc đó, chỗ mặt đất kia cũng sụp đổ xuống.

"Chàng từ chỗ nào chạy đến? Làm ta sợ muốn chết, cho rằng chàng bị chôn ở phía dưới không ra được đấy." Bắt lại tay hắn đang để trên eo nàng, Nhạc Sở Nhân trợn to hai mắt nhìn Đào Hoa Lâm này nhanh chóng sụp đổ, ở giữa không trung nhìn cực kỳ rõ ràng, nguyên khối bị vùi lấp dưới đất năm sáu thước.

"Dĩ nhiên là từ nơi khác, may mà động tác ta nhanh, cũng biết nhất định nàng sẽ không tự mình chạy." Giọng nói sau ót mang âm thanh vui vẻ, mang theo nàng xuyên qua nóc cung điện, tốc độ không nhanh, lại giống như thuận gió. Phía chân trời mặt trời đã lặn về phía Tây, hai người dưới đã du tẩu ở dưới mặt đất suốt cả một ngày.

"Dĩ nhiên, ta sẽ tự mình tìm được thi thể cho chàng và hạ táng chàng nở mày nở mặt, hơn nữa tự mình đỡ quan (đỡ áo quan) cho cháng, lệ rơi vài ba lít." Nhạc Sở Nhân tức giận, hơn nữa nghe được người kia vui mừng cười.

"Ác như vậy?" Phong Duyên Thương ‘ rất là kinh sợ ’, dừng lại ở phía trên một cung điện, hắn di chuyển thân thể nàng quay lại chính diện với hắn, mắt phượng xinh đẹp tràn đầy nụ cười.

Nhìn hắn, ngược lại Nhạc Sở Nhân sững sờ, "Đầu chàng bị thương." Trán hắn có 1 vết rách, còn có dấu vết vết máu bị lau qua, nhưng mà lúc này ở bên ngoài vết thương vẫn đang chảy máu, may mắn không nhiều lắm.

"Bị đập. Có lời gì chúng ta có thể rời đi nơi này lại nói, tùy nàng chửi mắng ta. Hoàng cung rất nhanh sẽ sụp, không nên ở lâu." Giơ tay lên ngắt mặt của nàng, tâm tình của hắn tương đối tốt, trước kia cảm xúc của hắn có lẽ không lộ ra ngoài như vậy.

"Sụp?" Nhạc Sở Nhân xoay người nhìn sang, hoàng cung to như vậy, lấy Ngự Hoa Viên Đào Hoa Lâm này làm trung tâm, dần dần sụp đổ về bốn phương tám hướng dần dần. Các loại thanh âm hỗn loạn liên tiếp, cả hoàng cung rối loạn.

Lúc này đình đài lầu các rộng lớn đều theo mặt đất sụp đổ chìm vào trong đất, bởi vì va chạm đổ vỡ, bụi mù nổi lên bốn phía, dưới trời chiều, bụi mù tung bay đều mang màu đỏ như máu.