Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 152-1: Bù nhìn




Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Nhạc Sở Nhân lắc đầu: “Ta không phải đại hiệp chính nghĩa bênh vực kẻ yếu, chuyện này mỗi ngày phát sinh vô số lần, quản được một lần cũng đâu giải quyết được vấn đề gì, ngược lại lại càng gây thêm chuyện.”Nàng mạnh mẽ quay người lại, kỳ thật trong lòng nàng rất muốn giết chết mấy tên cầm thú kia.

“Quốc gia nào cũng có những sự tình như vậy phát sinh, chúng ta quản được cũng vô dụng thôi. Đi thôi, chậm nữa là trời cũng tối, đến giờ cấm là không còn biện pháp đi tiếp nữa đâu.” Phong Duyên Thương lôi kéo tay nàng, vừa thấp giọng nói vừa lôi kéo nàng đi.

Cuối con ngõ nhỏ, chuyện cầm thú như vậy vẫn cứ tiếp tục diễn ra, nhưng thử hỏi ai dám ra mặt cho gia đình đấy đây? Tình hình trong nước như vậy, quan không quan, dân không dân, nếu muốn thay đổi chỉ còn cách thay đổi cả một triều đại.

Đô thành ban ngày thực hỗn độn nhưng đến giờ cấm cũng rất nghiêm, cơ hồ không ai dám đi loạn. Lưu dân tá túc ở ven đường cũng không dám nhúc nhích, nhìn qua thật giống cả đường toàn bộ đều là thi thể.

Đô thành lớn như vậy, nếu nói có một nơi thủ vệ sâm nghiêm có thể so với Hoàng cung thì phải là phủ Thái tử.

Thái tử Đông Cương Triệu An Dương tuổi chừng hai tám, bởi vì sinh non cho nên thân thể không được tốt cho lắm. Nhưng Đông Vương lại rất chiều hắn, hắn vừa tròn tuổi liền được phong làm Thái tử. (MTLTH.dđlqđ)

Phủ Thái tử tráng lệ, vì vậy thủ vệ sâm nghiêm cũng chẳng có gì lạ, có Đông Vương yêu thương chiều chuộng hắn, về tình về lý thì việc này cũng rất hợp lý.

Trong phạm vi trăm mét quanh phủ Thái tử, bình dân không được phép tiếp cận, ngã tư đường hết sức im ắng, hai chiếc đèn lồng treo trên đại môn phủ Thái tử lại không thể chiếu hết con đường, nhìn thoáng qua có cảm giác khủng bố ma quái.

Những  hộ trách cách đó trăm mét, lưu dân nằm đầy đất như rơm như rạ. Cảnh này cũng không có gì quá ngạc nhiên, bởi vì lưu dân nhiều lắm, rất nhiều đại trạch đều có tình trạng như vậy. Đại bộ phận quan quân buổi sáng đã rời đi, cho nên buổi tối không có người quản.

Nhạc Sở Nhân dựa người vào Phong Duyên Thương ngồi xuống, khuôn mặt dịch dung đầy nếp nhăn và những vết đồi mồi che dấu biểu tình của nàng, thoạt nhìn nàng chỉ là một lão thái bà mệt mỏi đang dựa vào lão nhân nghỉ ngơi.

Kỳ thật nàng đang tập trung tinh thần trao đổi cùng Chu Nho bị bắt vào trong phủ Thái tử, bọn họ đã bị nhốt trong phòng tối một ngày rồi, không có người đưa cơm nước đến. May mà hai người thường xuyên bị đói, một ngày bị bỏ đói chẳng là gì so với họ.

Thế nhưng đã không có người đưa cơm, lại còn không có người đến xem hai người, đây mới là điều kỳ quái!

Hiện tại coi như hai người cũng an toàn, không có khủng hoảng, ngẫu nhiên giả dạng thành hai đứa trẻ ngoạc mồm ra khóc một hai lần rồi thôi, thế nhưng vẫn không có người quan tâm.

Hiện tại hai người cùng đoàn hộ vệ Vương phủ giả danh thành ăn mày đã vào thành đều bí mật tụ tập hết ở đây, hết thảy chỉ còn đợi mệnh lệnh của Nhạc Sở Nhân.

Lâu sau đó, Nhạc Sở Nhân đặt đầu lên vai Phong Duyên Thương mới mở mắt, thời gian dài giữ nguyên một tư thế, nàng cảm thấy rất mỏi.

“Thế nào? Có chút động tĩnh nào không?” Phong Duyên Thương cúi đầu nhìn nàng, nơi đây tối như mực nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt nàng. (MTLTH.dđlqđ)

“Không có.” Nhạc Sở Nhân ngồi thẳng dậy, vặn mình, trả lời có chút không yên lòng.

“Không vội.” Phong Duyên Thương đưa tay vỗ vỗ vai nàng, nhìn hắn vẫn thực bình tĩnh.

Tất nhiên hắn đã từng phái mật vệ đến thăm dò phủ Thái tử, thế nhưng nơi đó không những thủ vệ sâm nghiêm mà còn có cả Vong Linh. Phàm là có người xâm nhập đều bị phát hiện, vì vậy căn bản không có biện pháp vào được phủ Thái tử.

“Ừm, ta đang cố gắng.” Người của nàng hiện tại đã có thể vào được nhưng ai ngờ lại không có chút động tĩnh nào hết, nàng không nôn nóng mới gọi là lạ.

“Tòa lâu kia rất âm trầm, oán khí thực lớn.” cách bóng đêm, Phong Duyên Thương nghiêng người nhìn phủ Thái tử cách đó trăm mét, đèn đuốc hôn ám không thể chiếu sáng hết. Đúng như lời hắn nói, nhìn rất âm trầm.

“Chàng mở Thiên Nhãn hay sao mà có thể nhìn thấy được oán khí?” Nhạc Sở Nhân cười nhạo. Oán khí hay không nàng không biết, nhưng nàng có thêt ngửi được mùi hương, bên trong có không ít Vong Linh. Có lẽ chính là một đám mà lão già chết tiệt hằng đêm mong nhớ được nhảy vào Tiên Nhân động kia để lại, cũng có thể trong phủ có người có thể khống chết được Vong Linh. Thế nhưng trường hợp sau không có tính khả thi, khống chế được Vong Linh không hề đơn giản, không phải ai cũng có thể dễ dàng học được.

“Ta cảm giác được.” Phong Duyên Thương thoải mái trả lời, mặc dù bị nàng cười nhạo hắn cũng không thèm để ý. (MTLTH.dđlqđ)

“Cảm giác của chàng thực chuẩn. Thế nhưng lại không có tác dụng gì mấy, hai người bọn họ một chút động tĩnh cũng không có. Chúng ta cũng không còn cách nào có thể thám thính hết được.” Nhạc Sở Nhân đứng lên, đứng cạnh Phong Duyên Thương, dán lên tường nghiêng đầu nhìn phủ Thái tử, đôi mắt linh động nổi bật trên gương mặt phủ một lớp da nhăn nheo.

“Chậc chậc, một tiếng động cũng không có luôn.” Không chỉ bên Chu Nho không nghe được động tĩnh mà bên ngoài cũng không nghe được bất kỳ một tiếng động nào. Thủ vệ tuần tra ban đêm cũng không hề phát ra tiếng động, tựa như họ cũng là Vong Linh.

Phía sau lưng chợt ấm áp, Nhạc Sở Nhân yên tâm dựa vào, chuẩn xác dựa vào trong lòng hắn.

“Rất kỳ quái phải không? Nhiều ngày nay mọi người ở bên ngoài đều không nghe được bất kỳ một tiếng động nào, tựa như bên trong là tất cả đều là người câm điếc.” Phong Duyên Thương nói, cúi đầu dán vào tai nàng, thanh âm của hắn rất êm tai.

“Câm điếc? Chẳng lẽ vị Thái tử gia này là người câm điếc sao? Không có khả năng, có khi hắn không thích ồn ào náo nhiệt thì sao? Thật sự kỳ lạ, Đông Cương này khắp nơi đều kỳ lạ như vậy.” So sánh ở góc độ này thì Thái tử cùng Đông Vương không hổ là cha con.

“Nàng có cảm thấy tò mò hơn hưng phấn không?” Phong Duyên Thương nhếch môi cười, nhìn nàng không có một chút ủ rũ nào có thể thấy được nàng quan tâm chuyện này bao nhiêu, ngay cả nghỉ ngơi cũng quên.

“Tò mò là thật. Thế nhưng ta càng lo lắng ta sẽ thất vọng, đồn đãi đều là thổi phồng lên, sự thực thì lại rất bình thường.” Tỷ như Bùi Tập Dạ, khi đó nàng nghe được rất nhiều tin đồn khủng bố, khiến nàng cảm thấy nếu như không gặp được vị Bắc Vương trong lời đồn thì thật đáng tiếc. Kết quả gặp được rồi thì lại càng tiếc nuối. (MTLTH.dđlqđ)

“Nên bình thản thôi.” Bàn tay hắn xoa nhẹ ở gáy nàng, hắn không phản bác lại lời nàng nói.

“Quá mức bình thản rất chán, ta đã chán đến hai mươi mấy năm, thật vất vả mới có chút phấn khích, tất nhiên phải tận hưởng cho thật tốt rồi.” Nhạc Sở Nhân ở trong lòng hắn nhích tới nhích lui, hai người nhỏ giọng nói chuyện với nhau.

“Vậy nàng nói thử xem chuyện khiến nàng phấn khích là chuyện như thế nào?” Phong Duyên Thương thực sự cảm thấy tò mò.

Nhạc Sở Nhân đảo mắt nhìn: “Tất nhiên là gặp được chàng rồi! Lần đầu tiên nhìn thấy chàng, ta cảm thấy rất kích động, cả đời đều không thể quên được.”

Phong Duyên Thương cười khẽ, những lời này thành công lấy lòng hắn, hắn thích nghe.