Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 146-2: Đồng quy vu tận




Ba người ở trên đỉnh núi đá chật hẹp di chuyển xoay quanh, kiếm ở trong tay Phong Duyên Thương giống như vật sống, trước sau đâm trúng hắn mấy lần, nhưng hắn vẫn không có chịu bất kỳ ảnh hưởng gì, ngược lại càng lúc càng phấn chấn.

"Nhắm mắt!" Bỗng dưng, Nhạc Sở Nhân hô to một tiếng, Phong Duyên Thương phối hợp tương đối nhanh, lập tức nhắm mắt lại, một nắm Kim Phấn bị Nhạc Sở Nhân rải ra, bàn tay người nọ gần chạm đến liền nhanh chóng nhảy ra tránh né.

Cùng thời khắc đó, Phong Duyên Thương mang theo Nhạc Sở Nhân lùi về phía sau vách đá, quái thạch lởm chởm, đi lại vô cùng khó khăn.

"Nha đầu thối, lừa gạt ta." Trên đỉnh truyền đến tiếng hô tức giận, Nhạc Sở Nhân cười khẽ, "Có bản lãnh đuổi theo ta mà tính sổ!"

Phong Duyên Thương mang theo nàng nhanh chóng từ trong đống quái thạch kia đi qua, hơn nữa đến giữa lưng chừng núi xoay mình đổi tư thế rõ ràng, ôm cổ hắn hai chân bám lấy bên hông hắn Nhạc Sở Nhân cảm giác mình gần như nằm xuống rồi.

Người ở trên rất nhanh đuổi tới, hơn nữa buông tha hai chân đạp trên núi đá, trực tiếp vận lực lao xuống phía dưới chạy thẳng đến chỗ hai người.

Nhạc Sở Nhân nằm ở trên bả vai Phong Duyên Thương thấy rõ, mắt thấy hắn càng ngày càng gần, Nhạc Sở Nhân ghé ở bên tai Phong Duyên Thương bắt đầu đếm ngược.

"Ba, hai, một." Sau cùng chữ một rơi xuống, Phong Duyên Thương chợt xoay người một cái, sống lưng hướng về sau, trên tay đồng thời xoay chuyển Nhạc Sở Nhân ở trong ngực, nàng dựa lưng vào trong ngực hắn, đối diện với người đang lao về phía bọn họ.

Phong Duyên Thương hướng về chân núi rơi xuống, trong ngực ôm Nhạc Sở Nhân, phía trên một người lao xuống đuổi theo, ba người giống như từ trên một dốc đứng té xuống, mấy giây đi qua, Phong Duyên Thương chạm đất đầu tiên.

Âm thanh chạm mặt đất sau lưng cực kỳ trầm muộn, đều có thể tưởng tượng ra được một cái đụng này có bao nhiêu đau.

Nhạc Sở Nhân đè ở trên người hắn, càng thêm hai tầng đè ép.

Vậy mà lúc này, ai cũng không để ý tới những thứ này. Hai người rơi xuống đất, người phía trên đuổi tới cũng đến trước mắt. Đôi tay Nhạc Sở Nhân vỗ vào trên mặt đất phía sau, mặt đất trải cỏ xanh trong nháy mắt phát sinh biến hóa, lấy mắt thường cũng không kịp quan trắc (quan sát đánh giá) tốc độ sinh trưởng cực nhanh. Càng giống như là trường liễu sinh trưởng, quấn vòng hướng về phía trước, người nọ đang rớt xuống gần tới ý thức được có chuyện gì đó không đúng nghĩ muốn trốn chạy lấy người nhưng nhanh chóng bị cuốn lấy.

Mảnh cỏ xanh giống như bị trúng tà, sinh trưởng cực nhanh quấn vòng quanh, trong thời gian ngắn ngủi tạo ra một cái lồng giống như một tòa nhà kín đến gió thổi cũng không lọt, cũng quấn ba người ở bên trong, không lộ một phần nào.

Trên bầu trời, Kim Điêu lượn vòng, không ngừng phát ra những tiếng kêu dài, giống như là đang cầu cứu.

Giữa ban ngày trong vòng vạn dặm không có một bóng mây, núi đá trơ trọi bị ánh mặt trời chiếu sáng chói mắt, từng trận gió thổi, cây cối ở giữa núi đá bị gió thổi lung la lung lay. Nhưng chúng nó đều nghe không tới Kim Điêu kêu cứu, thờ ơ.

Thời gian giữa trưa, mặt trời mạnh nhất. Quả cầu hoa cỏ kia giống như một tòa nhà màu xanh phát ra từng ánh kim quang, trên một tán lá cây to rộng thỉnh thoảng có từng trận kim quang chảy qua, lúc này nếu ai dám đưa tay thử chạm vào một phen, như vậy chắc chắn cảm thấy phỏng tay.

Một đám hộ vệ từ trên núi chạy xuống, trong rừng rậm bên cạnh, đàn thú cũng xuất hiện, cũng chạy như bay về phía toàn nhà nhỏ màu xanh hoa cỏ này.

Vậy mà, khi đến gần đó cũng ngây ngẩn cả người, thế trận như vậy muốn bọn họ làm như thế nào? Hôm nay trước khi nghênh chiến, cho dù là Phong Duyên Thương hay là Nhạc Sở Nhân cũng không có giao phó khi xuất hiện loại tình trạng này muốn bọn họ làm thế nào.

Nhóm hộ vệ không khỏi hồi tưởng (nhớ lại), đột nhiên cảm thấy, sáng nay lúc giao phó, trong lời nói của hai người bọn họ hình như  đã để lộ ra rõ ràng, đây là một chiêu cuối cùng rồi. Cũng là một chiêu duy nhất còn sót lại, nếu một chiêu này cũng không sử dụng được, như vậy bọn họ cũng bỏ mạng tại đây cũng khó thắng trận chiến này.

Nhưng bây giờ là như thế nào? Thắng? Thua?

Nếu nói là thắng, lúc này Phong Duyên Thương cùng Nhạc Sở Nhân ở chỗ nào? Nếu là thua, quả thật Dịch Vong sư kia bị giữ chặt!

Mọi người đều trầm mặc, trầm mặc đứng trước quả cầu từ hoa cỏ màu xanh so với nam tử trưởng thành như bọn họ phải cao bằng hai người, không có chỉ đạo ra lệnh, nên làm cái gì bây giờ?

Ở bên trong pháo đài hoa cỏ màu xanh, có hai người ở vị trí trung tâm. Lưng của Phong Duyên Thương dán chặt mặt đất, Nhạc Sở Nhân nằm ở trên người hắn, hai người lúc lên lúc xuống, ngược lại không hề tách ra.

Nhạc Sở Nhân nhìn một chỗ ở phía trên, một người bị tầng tầng cây cỏ cuốn lấy cố định ở nơi đó. Cây cỏ rậm rạp chằng chịt, thật ra thì nàng cũng không nhìn thấy hắn, nhưng loáng thoáng có thể nhìn đến một góc áo choàng màu đen của hắn.

Tay của Nhạc Sở Nhân gắt gao nắm lấy hai cánh tay Phong Duyên Thương trong đất bùn, năm ngón tay cũng hãm sâu, nhưng nếu như nhìn kỹ mà nói, có thể thấy được các mạch máu dưới lớp da đầu ngón tay của nàng đang nhanh chóng  lưu động. Máu chảy vào trong đất bùn, thúc giục đám hoa cỏ màu xanh này càng thêm kiên cường dẻo dai.

"Tiểu Thương tử, chàng vẫn khỏe chứ?" Người ở dưới thân hô hấp hình như cũng rất yếu, Nhạc Sở Nhân cũng hiểu rõ, nhưng lúc này lại không cách nào nhúc nhích.

"Ừ, ta không sao." Người dưới thân mở miệng, hết sức trả lời nàng bằng giọng thoải mái nhất.

Cười khẽ, sắc mặt Nhạc Sở Nhân trắng bệch hai mắt đỏ ngầu, nhưng may ở thời điểm này ai cũng không nhìn thấy.

"Không có việc gì là tốt, chúng ta có lẽ phải kiên trì một lúc nữa." Lúc nào thì dừng lại nàng cũng không biết, bởi vì nàng hoàn toàn không hiểu rõ về bí thuật lấy máu thúc giục cổ này trong《 nguyên cổ trát 》 , nàng hoàn toàn là nửa hiểu nửa không, nhưng không thể không dùng. Hiện nay cùng nhau bị vây ở chỗ này, bước kế tiếp nên làm như thế nào, nàng còn không có suy nghĩ rõ ràng.

"Ta không sao, ta càng muốn biết, nàng còn chịu được chứ?" Hắn sờ về phía tay của nàng, hình như có cảm giác.

"Ta càng không có việc gì, bây giờ cổ có thể thành, ta vui mừng còn không kịp đấy. Chàng nhìn hắn, đã không thể động đậy." Nhạc Sở Nhân cười nói, cực kỳ vui vẻ.

Khẽ nghiêng đầu, tầm mắt Phong Duyên Thương xuyên qua đống màu xanh cây cỏ rậm rạp chằng chịt này, nhìn thấy một góc quần áo màu đen, hắn bị tầng tầng cuốn lấy, quả thật tình hình nếu so với hai người bọn họ thì thảm hơn nhiều.

"Sẽ chết sao?" Ánh mắt Phong Duyên Thương thâm thúy, khi đó hắn có nói qua hắn sẽ không chết dễ dàng.

Nhạc Sở Nhân mở trừng hai mắt, "Hi vọng hắn sẽ chết." Nàng cũng không xác định. Bởi vì cấp độ của nàng không đủ, càng thêm không có hiểu biết thấu đáo về cổ này, hiện tại nàng biết duy nhất chính là, nàng nhất định phải chịu đựng, quyết không thể khiến cổ này mất đi hiệu lực.

"Cần ta đổi cho nàng không?" Hắn không biết, nhưng hắn lo lắng nàng sẽ không chịu nổi.

"Không cần." Nhạc Sở Nhân cự tuyệt, ngược lại cũng không phải không thể đổi, nhưng Phong Duyên Thương không hiểu, đối với độc cổ có kiến thức nông cạn, cho dù hắn cống hiến máu, có lẽ hiệu quả cũng không bằng nàng.

Cứ giằng co như vậy, ở trong cái lồng hoa cỏ màu xanh này gió cũng thổi không lọt, hô hấp cũng có chút khó khăn. Người kia ở trong tầng tầng cây cỏ giãy giụa, Nhạc Sở Nhân cũng có thể cảm thấy.

"Ngươi không chết, ta sẽ không rút lui, ngươi nhất định sẽ chết ở chỗ này ." Hướng về phía người ở giữa tầng tầng cây xanh trên kia kêu gọi đầu hàng, trong đôi mắt của Nhạc Sở Nhân hiện đầy tia máu đỏ.

Hắn khẳng định nghe được, nhưng miệng mũi cũng bị cây xanh cuốn lấy, hoàn toàn không có cách nào mở miệng đáp lại.

Bên ngoài, mặt trời dần dần lặn về phía tây, chúng hộ vệ vây quanh quả cầu giống như một căn phòng màu xanh hoa cỏ này, cũng là không có bất kỳ biện pháp nào.

Nghĩ đưa tay chạm vào, nhưng cây cỏ này nóng bỏng hoàn toàn không thể chạm vào. Bọn họ càng thêm không biết tình hình bên trong thế nào rồi, cỏ xanh ở ngoài này còn nóng như vậy, có phải bên trong nhiệt độ còn cao hơn? Vậy như thế nào chịu được?

Mọi người ở đây xoay quanh một lúc, Kim Điêu một mực quanh quẩn trên bầu trời phát ra tiếng thét dài, mọi người ngửa đầu xem nó, nó lại trực tiếp hướng về phía vách đá bay đi. Biến mất cực nhanh, không thấy bóng dáng.

Lúc này tất cả mọi người đều không rảnh quản nó, tụ chung một chỗ thương nghị đối sách , sau nửa canh giờ thương nghị thì nghĩ ra một cách không tính là biện pháp, đào một cái cống ngầm, xem một chút có thể thông vào trong hay không.

Thế nhưng không có cách nào giải cứu hai người kia ra, cho bên trong thông gió cũng tốt. Bọn họ cũng đã cho rằng, lúc này ở trong đó nhất định giống như chõ.(nồi hấp -> nóng đó ạ)

Thương nghị xong liền bắt đầu làm việc, cả đám hộ vệ áo xanh võ công bất phàm bắt đầu đào đất.

Nhiều người dễ làm việc, vậy mà, đào đào, chuyện tình không thích hợp xảy ra, đang đào đến gẫn chỗ quả cầu màu xanh hoa cỏ lúc moi ra rễ cỏ. Rễ cỏ đứt, chảy ra chất lỏng màu đỏ, giống như máu.

Mọi người sững sờ, thế này là như thế nào?

"Không cần đào, mau lấp lại." Hình như đã hiểu rõ ràng huyền diệu trong này, mọi người lại vội vã lấp chỗ cống ngầm đã đào lên, phen này uổng phí công sức rồi.

Mặt trời từ từ lặn xuống sau núi, trên vách đá gió lạnh thổi vào, thế nhưng chỗ này khí nóng bắt đầu khởi động. Theo sắc trời tối dần, quả cầu như căn phòng lớn màu xanh hoa cỏ kia cũng bắt đầu phát sáng lên. Trên lá cây này có ánh sáng màu vàng lưu động, cả thảo cầu (quả cầu từ cây cỏ) kim quang lấp lánh , thần kỳ rồi lại quỷ dị.

Im ắng yên tĩnh, cả đám hộ vệ vây quanh, nhưng cũng không dám có bất kỳ động tác nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn.

Bóng đêm dần dần dày đặc, chỗ này càng lúc càng phát sáng ngời, trong bán kính mười mấy thước xung quanh giống như ban ngày.

Bỗng dưng, Kim Điêu biến mất mấy giờ bay trở lại, không phải trở về từ trên vách đá, ngược lại là từ trên một đỉnh núi khác bay tới.

Nhóm hộ vệ ngẩng đầu nhìn nó, nó ở phía trên xoay một vòng, sau đó bay thấp xuống dần.

Nó hạ xuống không đệ một khắc đồng hồ, trong núi kia phát ra tiếng vang xào xạc, âm thanh rất lớn, càng ngày càng rõ ràng, mọi người cũng nghe ra có người tới, hơn nữa không chỉ một người.

Bọn hộ vệ hội tập trung một chỗ, chắn trước quả cầu màu xanh hoa cỏ vẫn đang sáng lên như cũ, nhìn chằm chằm rừng núi đen như mực, vẻ mặt đề phòng.

Rầm rầm, một nhóm người từ trong núi rừng rất nhanh đi ra, thật bất ngờ, là Diêm Tự quân.

Trong đó còn có một người quen, Phí Tùng.

Thân thể khôi ngô chạy tới, trên mặt râu ria mọc lan tràn trông hết sức dữ tợn, nhìn một cái thấy quả cầu màu xanh hoa cỏ này sáng lên, ánh mắt hắn trừng lên trông như trâu lớn, "Muội tử ta ở đâu?"

"Bẩm Tướng quân, Vương Gia cùng Vương phi đều ở trong này." Chỉ chỉ thảo cầu to đang sáng lên, hơi gian nan trả lời.

"Ở chỗ này?" Phí Tùng bước nhanh đến phía trước, lúc này lập tức cảm thấykhí nóng đập vào mặt. Rất kinh dị mở to hai mắt vây quanh, đưa tay lên sờ, bị phỏng  rút tay trở về.

"Ở bên trong như thế nào? Nóng như vậy, sẽ không bị nướng chín chứ?" Nâng lên âm thanh, lời nói của Phí Tùng rất khoa trương, nhưng đây cũng là lo lắng của mọi người dưới đáy lòng.

"Thuộc hạ không biết." Hộ vệ ở phía sau cúi đầu trả lời, có thể nghĩ cách đều đã nghĩ, nhưng không có một cái có thể sử dụng.

"Cái đó Lão Quái Vật Đông Cương cũng ở đây bên trong?" Phí Tùng rút đao, giống như muốn thử một chút có thể chém đứt hay không.

"Không sai." Hộ vệ trả lời, vừa nhìn động tác của hắn.

Phí Tùng cũng không có dùng hơi sức quá lớn, chỉ chém xuống một ít cỏ cây rộng cỡ bàn tay, chỗ bị chém ra, sau đó có chất lỏng màu đỏ chảy ra.

"Ah? Phát ra kim quang, tại sao chảy ra là máu? Thật sự là máu." Dùng mũi đao lấy một chút chất lỏng màu đỏ kia đặt ở dưới mũi ngửi một cái, Phí Tùng nhất thời kinh ngạc không thôi.

Một nhóm người vây ở phía sau, cùng nhìn chất lỏng màu đỏ chảy ra ngoài này, nếu thật sự là máu, rốt cuộc nơi này đã xảy ra chuyện gì?

Phí Tùng nặng nề thở dài một tiếng, liếc mắt nhìn bốn phía mắng: "Thế nhưng cáy tặc tử Bắc Cương kia, như thế nào còn không tới? Vật này huyền ảo, lão tử xem không hiểu, hắn lại vẫn còn không nhanh chút."

"Phí Tướng quân, Bắc Vương cũng tới đây?" Hộ vệ hỏi, nghe khẩu khí cùng với cách dùng từ kia của Phí Tùng, xem chừng chính là Bắc Vương Bùi Tập Dạ.

"Chính là hắn, từ lúc đi đến mấy cái trấn nhỏ bên kia, không ngừng dừng lại nghiên cứu. Nghiên cứu cái mông đít? Nơi này mới cần hắn nghiên cứu." Phí Tùng tức thì mở miệng mắng to, dáng vẻ không kiên nhẫn càng thêm rất dữ tợn.

"Phí Đại Đảm, lại đang sau lưng mắng Bản thiếu?" Bỗng dưng, một giọng nói truyền đến, kế tiếp một cái bóng ở bên cạnh khu rừng u ám thật nhanh đến trước mặt mọi người.

Chính là Bùi Tập Dạ, một thân hắc bào, cạnh góc áo khoác đã bị hỏng vài chỗ, nhưng không chút nào ngăn cản một thân ngông nghênh phóng khoáng bẩm sinh kia. Hơi gầy, khuôn mặt kia có chút lõm xuống, ánh mắt tinh sảo cũng giống như trở nên lớn hơn.

Phí Tùng lãnh quát, "Mau chóng xem một chút, cái này là có chuyện gì xảy ra?"

Bùi Tập Dạ không để ý đến Phí Tùng, bởi vì ngay từ đầu khi hắn tới đây, ánh mắt của hắn vẫn cố định ở trên thảo câu sáng lên như vậy cách hắn một mét này.

Thấy Bùi Tập Dạ không nói lời nào, Phí Tùng trực tiếp cất bước đi tới, hắn không thể so với Bùi Tập Dạ về chiều cao, nhưng thắng ở khỏe mạnh, thoạt nhìn thì ở trên cơ Bùi Tập Dạ.

"Rốt cuộc có nhìn ra gì không ? Như thế nào? Lão tử mới vừa xuống một đao, trong cái cây cỏ lớn này chảy ra đều là máu." Lớn giọng nói xong, khiến lỗ tai Bùi Tập Dạ đều đau.

Nhăn lông mày, Bùi Tập Dạ giơ tay lên vuốt vuốt lỗ tai, "Chỉ cần ngươi câm miệng, Bản thiếu có thể nghiên cứu ra được làm thế nào."

"Ngươi, , , " Phí Tùng trợn mắt, nếu không phải trước đây chưa từng gặp tình huống như thế, lúc này hắn thực sẽ ăn hắn.(anh Tùng định ăn anh Dạ)

Bùi Tập Dạ chuyển động bước chân, bắt đầu vây quanh quả thảo cầu sáng lên này. Ánh mắt hắn thâm trầm, nhìn hắn thật giống như đã hiểu cách thức trong đó.

Nhưng kỳ thật, hắn cũng không hiểu. Từ trấn nhỏ phía nam kia bắt đầu, hắn vẫn đang suy nghĩ. Trấn nhỏ thứ hai bọn họ vòng một vòng lớn mới đi tới đây, trong đó thật giống như địa ngục, mặt đất đen như mực tỏa ra khí nhi (mùi thi thể thối rữa), tùy tiện ném thứ gì lên trên, trong nháy mắt hòa tan thành bọt khí.

Trấn nhỏ thứ ba càng thêm thê thảm không nỡ nhìn, kế tiếp vào núi, vậy mà cả một ngọn núi cũng sụp xuống rồi, càng thêm rung động.

Đến nơi này, thấy được cái đại thảo cầu sáng lên nóng lên này, hắn cũng không còn biện pháp. Ở ngoài này vừa sờ cũng phỏng tay, không biết bên trong thành cái dạng gì rồi, trong lòng hắn dự tính xấu nhất chính là, người ở bên trong biết rõ hơn rồi.