Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 142-2: Thưởng thức, thú quân 2




Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Nhạc Sở Nhân cười cười, quay đầu nhìn Phong Duyên Thương ở phía sau: “Không sao, muội vẫn muốn cảm ơn huynh. Cái này gọi là hoạn nạn gặp chân tình mà.”

“Muội muội, muội thực sự không cảm thấy lo lắng sao? Nhỡ đâu Bắc Vương thực sự không có ý tốt với tiểu Thế tử thì sao?” Phí Tông cảm thấy rất lo lắng, tỏ vẻ nhân phẩm Bùi Tập Dạ hoàn toàn không thể tin được.

“Không đâu mà, hắn đây là bế đại gia về hầu hạ, khi nào hắn cảm thấy phiền sẽ tự động trả bé về.” Đối với việc này, nàng không thấy có gì đáng lo lắng cả.

“Thực sự ta không biết muội nghĩ thế nào, dù sao ta cũng không tin hắn. Bản thân hắn làn nhiều việc ác như vậy, ai ngờ lại còn có cả thói quen trộm con nhà người ta.” Đối với việc này, Phí Tông cảm thấy không thể thưởng thức được.

“Phí Tướng quân sao lại nặng lời như vậy? Dù sao đây là cũng là người nhân phẩm trắng không tỳ vết mà Vương phi đã nhận định mà.” Phong Duyên Thương vẫn im lặng nghe hai người họ nói chuyện, nghe câu này của Phí Tông, hắn lên tiếng chế nhạo. (MTLTH.dđlqđ)

“Khi nào ta nói hắn nhân phẩm trắng không tỳ vết? Ta chỉ nói hắn không có ý xấu với con chúng ta, đến miệng của chàng thành trắng không tỳ vết, thực ghê tởm.”Nàng quay đầu trừng hắn, trong lòng vẫn biết hắn vẫn còn rất bất mãn.

Phí Tông bật cười, hắn nghe ra được vợ chồng son đang giận dỗi nhau.

Đi qua ngọn núi này, con đường dưới chân liền biến đổi. Khắp nơi đều dấu tích vết chân các loại động vật, thoạt nhìn không phải một, mà là hàng trăm.

“Nhìn xem, đằng kia có một con sói, là một con sói con.” Hướng xuống chân núi, Phí Tông liếc mắt liền nhìn thấy một bóng nho nhỏ màu xám ở dưới gốc cây.

Đúng là có một chú sói nhỏ đang run rẩy đứng dưới gốc cây.

Nhạc Sở Nhân mím môi huýt sáo một tiếng, sói nhỏ lập tức quẫy đuôi chạy về phía nàng.

Sói nhỏ bộ dáng linh hoạt, thân hình nhìn cũng không hề gầy yếu, hiện tại băng thiên tuyết địa thực sự rất khó kiếm thức ăn. Vì vậy bầy sói không phải là ngày nào cũng được ăn nó.

Nhưng hiện tại đồ ăn do bọn họ cung cấp cho nên nhìn con nào con nấy đều thực khỏe mạnh, thân thể cường trắng, lông mượt bóng loáng.

Nhạc Sở Nhân cười cười đưa tay xoa xoa cái đầu lông nho nhỏ của nó, sau đó đứng dậy nói chuyện với Phong Duyên Thương và Phí Tông: “Sói nhỏ này vẫn chưa ăn dược đâu, thật nhát gan mà.”

Phí Tông gật đầu: “Ta nói cho muội nghe, lần trước ta phát hiện một đám báo con, thấy ta liền quay đầu chạy mất.”

Phong Duyên Thương cúi đầu nhìn sói nhỏ: “Thế này cũng tốt, nếu như tất cả đều ăn dược của nàng, đừng nói đấu tranh một cách anh dũng, có khi nhìn thấy người cũng đã chạy mất.”

Nhạc Sở Nhân bĩu môi, liếc hắn đến trắng cả mắt: “Chàng coi thường đội quân thú vật của ta? Ta nói chàng biết, động vật mạnh hơn con người rất nhiều.”

“Ta không có ý như vậy, ta muốn nói nàng rất tuyệt.”Phong Duyên Thương mỉm cười, đôi mắt nhu tình nhìn nàng.

Nhạc Sở Nhân cười cười: “Lời này nghe rất xuôi tai. Chúng ta đi thôi.” Giơ chân nhu nhu bụng soi nhỏ, ba người một sói lại tiếp tục đi cuống núi.

Đi ra khỏi khu rừng, khung cảnh đối diện thực sự rung động lòng người. Lọt vào tầm mắt đều là dã thú, quần tam tụ ngũ, sói hoang, báo, gấu chó, lưng chừng núi còn xuất hiện một đàn hổ.

Sói hoang và báo chiếm đa số, quân số thực sự rất động, chúng nhảy lên nhảy xuống nhìn trông như khỉ. (MTLTH.dđlqđ)

Thích Phong cùng một số đệ tử cái bang trông coi nơi này, bốn phía đều có cảnh chung sống hòa thuận của người và thú.

Nhìn thấy Nhạc Sở Nhân, Phong Duyên Thương và Phí Tông đến đây, Thích Phong tức tốc chạy lại gần, theo sau còn hai con sói cái, lông màu xám bóng loáng, ánh dương chiếu vào còn có cảm giác đang phát sáng.

“Vương gia, Vương phi, Phí Tướng quân.” Chắp tay hành lễ với ba người, cánh tay bị thương kia của hắn đã gần như khỏi hoàn toàn rồi.

“Vất vả ngươi Thích Phong, Trương thư sinh đã mang một đội lại đây, ngươi đã chuẩn bị tốt rồi chứ?” Hai người bọn họ phân công nhau mang đội dã thú đi tuần tra. Nơi này dã thú tổng không dưới một ngàn, chỗ Trương thư sinh là tám trăm. Hai người phụ trách hai đội, mang theo thú quân đi khắp nơi tuần tra, hoàn toàn thay thế đội nhân mã tuần tram dùng rất hữu dụng, so ra dùng người tốt hơn nhiều.

“Thuộc hạ đã chuẩn bị tốt, chỉ đợi Trương thư sinh quay về liền khởi hành.” Thích Phong gật đầu, trong cảnh thiên hàn địa hống, nhìn hắn gầy đi rất nhiều. Thịt trên mặt chẳng còn mấy, đường cong thân thể ngày càng rõ.

“Mấy ngày gần đây thú quân Bắc Cương có vượt biên hay không?” Phong Duyên Thương đứng cạnh bên người Nhạc Sở Nhân, dáng người cao to, phong thần tuấn lãng, quý khí bức người, thoạt nhìn không giống phàm nhân.

Thích Phong hơi cúi đầu, đây hoàn toàn là một hành động vô thức, chỉ cần gặp Phong Duyên Thương, hắn sẽ cúi đầu: “Bẩm Vương gia, không có.”

Đôi phượng mâu xinh đẹp không nhìn ra cảm xúc, Nhạc Sở Nhân quay đầu nhìn hắn, cong cong đôi môi đỏ mọng, đáy mắt tràn ngập bất đắc dĩ: “Hắn sẽ không nhằm vào chúng ta, mà chúng nó cũng không cách nào vượt qua.” Năm trước làm thành lũy từ cố thuật đến nay vẫn sừng sững, nào có dễ dàng cho bọn họ đột phá như vậy.

Phong Duyên Thương không nói, trên mặt lại hiện rõ hai chữ hoài nghi. Đối với Bùi Tập Dạ, hắn không thể nào sinh ra nổi lòng tín nhiệm.

“Hôm nay chỉ đến xem sức chiến đấu của chúng đến đâu, kỳ thực Phí Tông cũng rất tò mò, chúng ta bắt đầu được chứ?” Quay đầu nhìn Phí Tông, hôm nay cùng nhau đến chỉ có một mục đích duy nhất.

“Bắt đầu đi, ta chờ không kịp nữa rồi.” Hai tay chà xát vào nhau, tinh thần Phí Tông lập tức lên cao.

Nhạc Sở Nhân cười khẽ, lấy từ trong tay áo ra một cây sáo trúc màu tía.

Nàng đặt ngang sáo trúc lên môi, thanh âm du dương không quy luật liền vang lên, quanh quẩn vang vọng núi rừng.

Đàn thú đang chơi đùa đột nhiên yên lặng, tựa như bị trúng tà, đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên trời, không có bất kỳ một động tác nào khác.

Hai đại điểu đột nhiên bay từ đỉnh núi xuống. Chúng nó vừa xuất hiện, đàn thú đồng loạt sôi trào. Dã thú bốn phương tám hướng chạy theo hai đại điểu kia, hung mãnh vạn phần, chẳng quản có khả năng hay không, tất cả đều tạo tư thế muốn cắn chết hai đại điểu.

Sói tru hổ gầm, gấu chó trèo lên đại thụ, trong lúc nhất thời, dã thú khắp ngọn núi hí chấn thiên vang.

Phí Tông có cảm giác choáng váng, hai mắt mở to, ngu dại nhìn một màn trước mắt.

Sắc mặt Phong Duyên Thương vẫn rất bình tĩnh, nhưng đáy mắt lại xuất hiện sowh hãi cùng cảm thán, đúng là con người không thể so sánh với dã thú.

Hai đại điểu bay vòng tròn trên bầu trời, đàn thú càng rống càng to, một đám hội tụ một nơi, nhìn phát hãi.

Thích Phong lại rất bình tĩnh, trường hợp này hắn đã xem rất nhiều lần, nếu như gặp phải mấy động vật ăn cỏ, bọn chúng sẽ tập thể xông lên cắn xé con mồi. Hắn thực sự nghĩ rằng nếu là người không quen thuộc, trong chớp mắt sẽ tứ phân ngũ liệt.

Tiếng sáo vừa ngừng, hai đại điểu cũng bay lên trời cao, đàn thú vẫn chưa từ bỏ ý định, chạy đi truy tìm hai con chim lớn đó, vẫn tiếng hổ gầm sói tru nháo nhào cả một góc trời,

“Lợi hại!” Phí Tông tán thưởng, nhiệt huyết trong máu như muốn sôi trào, đã có chút chờ không kịp muốn khai chiến cùng Đông Cương.

Nhạc Sở Nhân cất sáo, lông mày nhíu lại, tựa như vẫn chưa thực sự hài lòng.

“Làm sao vậy? Vẫn chưa hài lòng sao?” Phong Duyên Thương nhìn nàng, ôn thanh hỏi,

Lời vừa dứt, Phí Tông cùng Thích Phong đều quay đầu nhìn nàng, trong mắt bọn họ, thế này đã là rất tốt rồi. (MTLTH.dđlqđ)

Nhạc Sở Nhân thở dài: “Rốt cuộc cũng không phải người, giết đỏ mắt rồi liền không khống chế được.”

“Chỉ cần không thương tổn quân mình, nàng cần gì phải lo lắng nhiều như vậy. Chẳng lẽ nàng vẫn muốn lưu tình với Đông Cương sao?” Phong Duyên Thương cười khẽ, hắn biết Nhạc Sở Nhân không hề có ý đó.

“Tất nhiên không phải rồi, cho tới bây giờ ta chưa từng thuần nhiều dã thú như vậy, nhất thời có chút cảm khái mà thôi. Đông Cương sao? Hừ!” Nhắc tới Đông Cương, nàng lại cảm thấy tức giận.

“Được rồi, bọn chúng đều đuổi theo hai con chim lớn kia rồi, nàng có thể bắt chúng quay lại hay không?” Đưa tay vỗ vỗ bả vai Nhạc Sở Nhân, ý muốn bảo nàng đừng tức giận nữa.

“Có thể, thế nhưng kệ chúng đi thôi. Đều nói dã tính khó thuần, kỳ thật có dã tính cũng tốt.” Nhạc Sở Nhân quay đầu nhìn hắn, mím môi cười khẽ.

“Nàng vẫn chút nghi ngờ sao?” Phong Duyên Thương ôn nhu nhìn nàng, tựa hồ những người xung quanh đều không tồn tại.

Nhạc Sở Nhân bĩu môi: “Chàng cho rằng ta là chàng sao? Thứ chàng am hiểu nhất chính là thu liễm và nhẫn nại, có dã tính hay không cũng bị chàng chặn lại. Chỉ là trong lòng ta vẫn có chút không đành lòng, dã thú trong rừng này tự do đã quen, giờ lại làm lính tiên phong của chúng ta chẳng khác nào dâng mệnh mình lên.”

“Muội muội không cần phải như vậy, nếu như chúng hy sinh cũng là hy sinh thay chúng ta. Dù bản thân chúng là dã thú, chúng ta cũng sẽ cảm kích chúng, đợi đếm khi đại sự đã thành, thiên hạ thái bình, chúng ta sẽ giết heo để siêu độ cho chúng.” Phí Tông lớn giọng nói, ngữ điệu chân thành tha thiết.

Nhạc Sở Nhân nhìn Phong Duyên Thương, hắn vẫn dùng ánh nhìn nhu hòa nhìn nàng. Hơn nữa biểu cảm của hắn rõ ràng là bảo đừng lo lắng, hết thảy đều đã có hắn.