Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 141-3: Trộm đứa nhỏ 3




Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Đinh Đương không có ý định đưa bé cho hắn nhưng lại rất sợ hắn, theo đó còn sợ mạnh tay sẽ làm tiểu Thế tử bị thương, chỉ có thể trơ mắt nhìn tiểu Thế tử an ổn ngủ trong lòng Bùi Tập Dạ.

Cúi đầu nhìn đứa bé trong lòng mình, khóe môi Bùi Tập Dạ khẽ cong lên, cả người thoạt nhìn trở nên hiền hòa hơn.

Đinh Đương không nháy mắt nhìn hắn chằm chằm, sợ hắn làm động tác nguy hiểm gì đối với bé.

“Đã có tên rồi sao?” Ngón tay thon dài điểm điểm lên cằm tiểu oa nhi, hắn thản nhiên hỏi.

“ Đúng ạ, đã có tên rồi. Tiểu Thế tử tự là Phong Niên Phi, không phải chữ Phi bình thường.”  Đinh Đương tự nhiên nhận thức một tầng ý nghĩa khác.

“Phi?” Bùi Tập Dạ nhướn mày, sau đó bật cười, Tuy có chút tự mình đa tình nhưng hắn cảm thấy, chữ Phi này chính là tách từ họ của hắn mà ra.

“Đúng vậy, ngài có cảm thấy rất êm tai hay không? Tên là do Vương phi đặt đó.”  Đinh Đương gật đầu, nàng cũng nhận được chữ ‘Phi’ này rất tốt, nghe đã thấy không tầm thường rồi.

“Nếu là nàng lấy hẳn là rất tốt, rất tốt.” Ôm Phong Niên Phi xoay người ngồi lên nhuyễn tháp, Bùi Tập Dạ vẫn giữ nụ cười trên môi.

Đinh Đương không rõ vì sao hắn lại nói như vậy, thế nhưng nhìn bộ dạng cao hưng của hắn, hẳn là sẽ không làm gì tiểu Thế tử đâu nhỉ?

Nhìn Bùi Tập Dạ có kiên nhẫn chơi đùa với tiểu Thế tử như vậy, đ chậm rãi đi qua, nhẹ giọng hỏi: “Nhìn Bắc Vương Điện hạ thích tiểu Thế tử như vậy, không biết ngài sắp có tiểu Vương tử hay tiểu Công chúa vậy?”

Bàn tay to lơn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Phong Niên Phi dừng một chút, Bùi Tập Dạ quét mắt lành lạnh nhìn  Đinh Đương một cái, con ngươi tinh xảo thâm u: “Không có.”

Đinh Đương có chút kinh ngạc, vừa định nói không nên gấp gáp nhưng lại đột nhiên cảm thấy lời nói này có chút không thích hợp.

Nàng biết Bắc Vương ái mộ Vương phi nhà nàng, nàng nói như vậy có khả năng sẽ làm hắn thương tâm. Chỉ còn cách nuốt lại lời đã lên đến miệng, trong lòng có chút thở dài, thiên hạ này thần kỳ nhất chính là duyên phận, bất đắc dĩ nhất cũng là duyên phận.

Trời lảng về chiều,  Đinh Đương ôm Phong Niên Phi trở lại căn phòng của Nhạc Sở Nhân. Bé vừa tỉnh ngủ, tranh thủ ôm qua cho Nhạc Sở Nhân ôm con một lát.

“Bé đã ăn no rồi sao?” Nhạc Sở Nhân dựa người vào giường, mấy ngày nay nàng chưa từng rời khỏi nơi này nửa bước.

“Vâng, tiểu Thế tử ăn thật sự rất ngoan, ăn xong còn ợ lên vài cái, rất thú vị.” Nhẹ nhàng đặt Phong Niên Phi vào trong lòng Nhạc Sở Nhân,  Đinh Đương lắc lắc cánh tay ngồi lên bên giường.

Nhìn tiểu oa nhi trợn to mắt trong lòng mình, khuôn mặt Nhạc Sở Nhân cong cong: “So với lúc mới sinh, nhìn bé càng ngày càng đẹp.”

“Vốn dĩ tiểu Thế tử cũng thực anh tuấn, rất giống Vương gia.”  Đinh Đương cười tủm tỉm. (MTLTH.dđlqđ)

“Phải, là rất giống.” Nàng gật đầu, vuốt ve gương mặt con.

“Đúng rồi, Vương phi, nô tỳ có chuyện muốn nói với ngài.”  Đinh Đương đè thấp thanh âm, thần thần bí bí nói.

Nhạc Sở Nhân ngẩng đầu nhìn nàng, gật đầu: “Nói đi.”

“Hôm nay Bắc Vương có đến thăm tiểu Thế tử, ôm trong lòng đùa thật lâu, kế đó còn dỗ tiểu Thế tử ngủ. Lúc đầu nô tỳ còn sợ Bắc Vương muốn hại tiểu Thế tử nhưng cho tới lúc ngài ấy rời đi, nhìn ngài ấy rất vui vẻ.” Có phải vì tiểu Thế tử là đứa trẻ do Vương phi vất vả sinh hạ, hắn không đành lòng xuống tay?

Nhạc Sở Nhân nháy mắt mấy cái: “Hắn muốn thăm liền kệ hắn, hắn sẽ không tổn thương đến bé.” Cúi đầu nhìn tiểu oa nhi trong lòng, Nhạc Sở Nhân nhàn nhạt nói.

“Ồ, nô tỳ đã biết.”  Đinh Đương gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

“Thương thế của hắn đã tốt lên chưa?” Nàng dưỡng thân thể đã tốt lên rồi, không biết mặt mũi Bùi Tập Dạ thế nào rồi?

“Đều đã tốt lên rồi, nô tỳ nhìn khuôn mặt ngài ấy đã quay trở về như xưa.”  Đinh Đương khẳng định.

“Vậy là tốt rồi.” Nàng biết hắn bị thương rất nghiêm trọng, có thể khôi phục tốt trong lòng nàng cũng bớt áy náy.

“Vương phi, kỳ thật thoạt nhìn Bắc Vương không phải là người xấu.” Những tin đồn thất thiệt về hắn trước kia, lại nghe nói các việc khủng bố khiến người giận sôi gan đều là hắn làm. Nhưng đến giờ  Đinh Đương lại có chút không tin, có thể ôm một tiểu hài tử đùa lâu như vậy thực sự không giống người xấu một chút nào.

“Đồn đãi không thể tin nhưng vẫn phải cẩn thận. Rất nhiều chuyện cũng không phải lời đồn vô căn cứ, vậy nên hắn cũng không tính là người tốt.” Những tin đồn phá hư danh tiếng người ta này nàng cũng chẳng còn lạ lẫm gì.

Đinh Đương gật đầu thật mạnh, đối với những lời Nhạc Sở Nhân nói,  Đinh Đương đều tin tưởng không chút nghi ngờ. (MTLTH.dđlqđ)

Những ngày sau, Bùi Tập Dạ thường xuyên đến thăm tiểu Thế tử,  Đinh Đương cũng dần thả lỏng cảnh giác, có thời điểm Bùi Tập Dạ bế Phong Niên Phi, nàng cũng sẽ lui xuống.

Tín nhiệm cứ như vậy mà thành, cũng trực tiếp thúc đẩy những sự việc kế tiếp.

Cuối năm gần đến, thương thế Bùi Tập Dạ cũng đã lành, hợp tác giữa Đại Yến và Bắc Cương cũng không cần phải trao đổi thêm nữa, hai bên đều đã cam chịu thỏa thuận.

Bùi Tập Dạ hồi Bắc Cương, hai bên đều nhất trí kế tiếp sẽ cùng nhau thảo phạt Đông Cương.

Thời điểm hắn rời đi vừa vặn Phong Niên Phi tròn tháng, Nhạc Sở Nhân cũng đã sắp hết ngày ở cữ.

Bên ngoài nhiệt độ rất thấp, Nhạc Sở Nhân lười ra ngoài đưa tiễn Bùi Tập Dạ về nước, có thể nói, cả tháng này nàng chưa từng gặp lại hắn. Giờ hắn đi rồi, trong lòng nàng cũng thoải mái hơn rất nhiều, tâm tình cũng tốt lắm. 

Trong phòng của Phong Niên Phi, nàng nhìn con ăn no rồi mới khoác áo rời đi, trong căn phòng này chỉ còn lại bà vú, im ắng không một chút thanh âm.

Bà vú ngồi bên giường nhìn tiểu Thế tử ngủ say sưa, đột nhiên bóng đen từ cửa sổ xẹt qua, sau đó thân mình bà vú dần trượt xuống, ngã lăn ra đất.

Bóng đen túm lấy cái chăn bông bao lấy tiểu Thế tử đang an ổn ngủ, lát sau liền biến mất, chỉ còn lại bà vú đang té xỉu nằm trên đất. (MTLTH.dđlqđ)

Ước chừng một lúc lâu sau đó, việc tiểu Thế tử Cần Vương phủ biến mất với được phát hiện.

Đinh Đương thất kinh thét to, cả tòa nhà đều nghe thất tiếng hét chói tai đó. Hộ vệ từ bốn phương tám hướng nhanh chóng xuất hiện, bao quanh lấy căn phòng của tiểu Thế tử.

“Làm sao vậy?” Nhạc Sở Nhân chạy vội vào phòng, liếc mắt thấy bà vú té xỉu nằm trên đất, trong lòng dâng lên dự cảm bất an, vội vội vàng vàng vào phòng, trên giường không có gì hết, đứa nhỏ cũng không thấy đâu cả.

Người đầu tiên nàng nghĩ đến chính là Đông Cương Dịch Vọng sư, tâm rơi xuống đáy cốc, không ổn rồi!

“Vương phi, ngài nhìn này, có phong thư.”  Đinh Đương kinh hoảng đến mức hai tay đều run rẩy, nhặt lấy lá thư từ trên người bà vú, run run đưa cho Nhạc Sở Nhân.

“Sao lại thế này?” Diêm Cận cùng Phong Duyên Thương vẫn đang thượng nghị chiến lược nghe thấy tin tức cũng nhanh chóng chạy đến, phía sau còn có một đám người Phi Tông.

“Vương gia, nô tỳ có tội, không thấy tiểu Thế tử đâu nữa.”  Đinh Đương quỳ xuống đất lớn tiếng nói.

“Cái gì?” Lông mày nhíu chặt, nhìn xung quanh phòng con trai một vòng: “Hộ vệ thủ vệ đâu rồi?”

“Bẩm Vương gia, bên cạnh giếng ở hậu viện bên cạnh đã tìm thấy mấy người hộ, bọn họ bị điểm huyệt, đến nay vẫn còn hôn mê.”Một hộ vệ báo cáo lại khiến cho mọi người đều cảm thấy kinh ngạc.