Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu
Phong Duyên Thương nhìn thấy nàng ra ngoài, nhanh chóng tiến lên đón: “Sao rồi?”
“Ta ra lấy ngân châm, chắc trong tay Thái y phải có chứ?” Thái y đứng một bên, hơn nữa mỗi người còn mang theo hòm thuốc.
Phong Duyên Thương vừa liếc mắt nhìn, một vị Thái y vội vàng mở hòm thuốc, lấy cuộn da trâu đựng ngân châm, đưa cho Nhạc Sở Nhân.
“ Sở Sở, khó sinh sao?” Phong Duyên Thiệu hình như cũng có chút gấp gáp, con người mọi hôm luôn nho nhã lịch sự, hôm nay trông có vẻ hơi căng thẳng nhìn nàng không chớp mắt.
“Không có gì, chỉ là muốn giúp nàng nhanh chóng sinh bé con ra thôi. Đau đớn nhường ấy, nàng chịu không nổi.” Nhận lấy cuộn da trâu, mở ra xem một chút.
Phong Duyên Thiệu khẽ gật đầu, có Nhạc Sở Nhân ở đây, hắn cảm thấy yên tâm hơn phần nào.
Phong Duyên Thương vén tóc mai nàng qua sau vành tai, ôn nhu nói: “Chẳng phải nàng không thích mùi máu sao? Chuyện này để cho các bà đỡ làm là được rồi, sau khi châm cứu xong liền giao cho người khác làm nốt đi.”
Nàng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn, ánh mắt như thể làn nước xuân ấm áp, nàng gật đầu một cái: “Ta biết rồi. Chàng cùng mọi người đứng ngoài đợi, đừng gấp.”
“Được.” Vỗ vỗ lưng nàng, Nhạc Sở Nhân quay người vào phòng sinh.
Lại thêm một trận co rút mãnh liệt, Diêm Tô hô lên một tiếng đầy đau đớn, người ngoài nghe thấy, tâm không khỏi níu chặt.
“Đau một lát thôi, sau sẽ đỡ.” Đi tới bên giường ngồi xuống, váy Diêm Tô bị vén lên tận bụng, nửa người dưới hoàn toàn lộ ra bên ngoài, lúc này nàng đã không thể chú ý nhiều như vậy, cho dù bản thân có hoàn toàn lõa thể, nàng cũng không có tinh lực để ý.
“Được rồi, nhanh lên, ta cảm thấy sắp không chống đỡ nổi nữa.” Nắm chặt một góc chăn, Diêm Tô há miệng thở dốc, bộ dáng rất khổ sở.
“Được.” Nhạc Sở Nhân vỗ vỗ tay nàng sau đó động thủ, ngân châm như bay, hai bên hông với trên bụng cắm không ít ngân châm.
Sau hai phút, cả người Diêm Tô đột nhiên căng cứng, đau đớn như muốn xé rách cả linh hồn, nàng hét khàn cả giọng.
“Tốt lắm, tốt lắm, nhìn thấy đầu đứa bé rồi.” Bà đỡ kêu to, Diêm Tô khổ sở, Nhạc Sở Nhân đứng dậy cầm lấy tay nàng, mặc kệ cho móng tay nàng đâm vào da thịt.
“Hít sâu.” Diêm Tô tựa như muốn ngất xỉu, Nhạc Sở Nhân vội vàng ấn lên huyện nhân trung của nàng, cung nữ bên cạnh dùng khăn lông thấm mồ hôi, bên giường một mảnh lộn xộn.
Bên ngoài đại điện lại lặng yên không một tiếng động, chỉ nghe thấy tiếng hô to gọi nhỏ từ phòng sinh truyền ra, thanh âm Diêm Tô quá mức khổ sở khiến Phong Duyên Thiệu cũng có chút không yên. Trong sảnh đi đi lại lại, nhìn nóng nảy cực kỳ.
Phong Duyên Thương ngồi im một chỗ, trong lòng lại cảm thấy rất lo lắng, nghĩ đến Nhạc Sở Nhân sau này cũng như vậy, hắn thật không biết phải làm sao.
Diêm Tô khổ sở la to một tiếng, hơi sức toàn thân tựa như bị rút đi toàn bộ, khiến người nghe cảm thấy run sợ tận đáy lòng. (MTLTH.dđlqđ)
Trong phòng sinh rối loạn, Nhạc Sở Nhân ngồi đầu giường nắm chặt ray Diêm Tô, ngoại trừ việc này ra nàng thật không biết bản thân phải làm cái gì.
Bốn năm bà đỡ bận rộn, vừa kêu dùng sức, vừa nhẹ nhàng lôi kéo đầu đứa trẻ vừa xuất hiện.
Mùi máu tươi tràn ngập căn phòng, Nhạc Sở Nhân ngừng thở, không dám quay đầu lại nhìn.
Bỗng dưng một tiếng khóc đập tan không khí căng thẳng trong phòng sinh, Diêm Tô mất hết sức lực không thể kêu thêm một tiếng nào nữa.
Bà đỡ vui mừng, nhanh chóng bao lại đứa trẻ bồng đến chỗ Nhạc Sở Nhân: “ Chúc mừng Thái tử phi, chúc mừng Cẩn Vương phi, Thế tử Điện hạ rất khỏe mạnh.”
Diêm Tô vô lực nhưng trên mặt lại nở nụ cười, không uổng phí lần khổ sở này, nàng điều chỉnh hô hấp, nhìn đứa bé bọc chăn đang oa oa khóc.
Nhạc Sở Nhân mặt mày cong cong, mỉm cười nhìn Diêm Tô: “Ta ôm ra cho Ngũ ca nhìn một chút, muội không cần gấp, một lát ta liền ôm bé vào cho muội nhìn.”
“Ừ.” Diêm Tô chậm rãi nhắm mắt, bà đỡ cùng cung nữ bận rộn dọn dẹp cho nàng, nàng đau đến đầu óc cũng mơ hồ luôn rồi.
Ôm đứa bé ra ngoài, vừa đẩy cửa ra đã nhìn thấy Phong Duyên Thiệu đứng ở ngay bên ngoài.
“Thế nào?” Hắn gấp gáp hỏi, sau đó nhìn đứa trẻ trong ngực nàng, trên mặt là vẻ mừng rỡ khó có thể kiềm chế.
“Là một bé trai.” Nhạc Sở Nhân cười khẽ, Diêm Tô quả thật sinh bé trai.
“Thật sao?” Hình như hắn còn có chút không tin, giơ tay lên đưa tay vạch chăn, nhìn thấy vật tượng trưng của bé trai, trái tim treo trên cao dần thả lỏng. Hít một hơi thật sâu, sau đó đưa tay: “Cho huynh ôm bé một lát.”
Đưa bé cho hắn, Nhạc Sở Nhân hơi nhíu mày, còn không tin nàng nói sao? Muốn con trai đến nỗi trí thông minh cũng giảm phải không?
Phong Duyên Thiệu bồng đứa bé vào đại sảnh, hào hứng nói rằng hắn có con trai, quần thần trong đại sảnh quỳ xuống hô to đây là phúc của Đại Yến. Trên mặt Đinh Nhất lạnh lẽo, nhìn Nhạc Sở Nhân như nhìn tà ma ngoại đạo, trong mắt ngập tràn khinh thường.
“Nàng vất vả rồi.” Tất cả mọi người đều tụ tập bên cạnh Phong Duyên Thiệu, chỉ có Phong Duyên Thương chú ý tới nàng.
“Ta không sao, người vất vả là Diêm Tô.” Nhìn hắn, tâm tình trong nháy mắt biến chuyển, nam nhân này đúng là rất khác so với nam nhân thời này, nếu không, nàng cảm thấy rất vo vọng với thế giới này.
“Hôm nay khổ sở nhưng sau này phú quý kéo dài, nàng không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy.” Giơ tay lên ôm bả vai nàng, Phong Duyên Thương cũng nghe ra trong giọng nói nàng ít nhiều có chút thất vọng.
“Vậy cũng đúng, địa vị của Diêm Tô sau này khó có thể rung chuyển được.” Điểm này nàng thừa nhận, vướng mắc trong lòng cũng vơi đi ít nhiều.
“Hơn nữa sau này Cẩn Vương phi cũng thơm lây, phải không? Nghĩa mẫu Hoàng Đế tương lai?” Nhỏ giọng an ủi nàng khiến Nhạc Sở Nhân cũng bật cười, nàng đánh cùi chỏ vào bụng hắn, cười cười vui vẻ.
“Trời cũng tối rồi, hôm nay chúng ta không về phủ nữa.” Đèn cung đình cũng đã sáng, nàng cũng muốn nhìn đứa bé thêm một lúc nữa.
“Được.” Phong Duyên Thương gật đầu, không hề có bất kỳ ý kiến gì.
“Aiz, hôm nay có chuyện muốn nói với chàng. Trong phủ ta nhìn thấy có mấy con quạ đen bay trong thành. Chàng phân phó người để ý một chút, thời điểm vui mừng như thế này, đừng để có chuyện gì không hay xảy ra.” Nhìn bên kia vui sướng, nàng nhỏ giọng nói với hắn.
“ Được.” Mắt phượng một mảnh âm trầm, Phong Duyên Thương nhàn nhạt gật đầu, mọi chuyện đều tính toán ở trong lòng.