Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 125: Vui mừng? Tức giận?




Trở lại quân doanh Nhạc Sở Nhân liền trở về lều lớn, đổi đi y phục trên người lây dính các loại độc phấn, lại mang đồ dọn dẹp đến một nơi để trong góc, bắt đầu từ giờ cho đến lúc vật nhỏ trong bụng chào đời, nàng mới có thể lần nữa đụng tới những thứ đồ này.

Tuy là cảm thấy tiếc nuối, hơn nữa còn rất không quen, nhưng là vừa nghĩ tới vật nhỏ trong bụng, cũng là mơ hồ rất kích động.

Bụng dưới một mảnh bằng phẳng, cái gì cũng không sờ ra được, Nhạc Sở Nhân ngồi dựa vào đầu giường một lần lại một lần vuốt ve, mặt mày cong cong cười híp mắt.

Ngày sau nàng phải thu liễm một chút tính khí lại, thân vô trường vật (cả người không có vật dư thừa:  ta cũng không chắc lắm cho đúng ngữ cảnh), rất dễ dàng bị thương. Bất cứ lúc nào, trên người nàng đều cất giấu độc được, bỗng dung như vậy cảm giác mình lập tức yếu đi, yếu đi rất nhiều lần.

Ngồi xuống, thân thể mệt mỏi giảm bớt rất nhiều, hết sức không muốn nghĩ tới mùi hôi khó chịu kia, dạ dày nàng cũng thoải mái rất nhiều. Khi đó giống như là bị rút gân vậy, thật khổ sở.

"Cần Vương Phi." Âm thanh trầm lạnh từ bên ngoài trướng truyền đến, ba chữ Cần Vương Phi cũng hết sức cứng rắn.

"Vào đi." Vừa nghe là Diêm Cận, Nhạc Sở Nhân đứng dậy rời khỏi bên giường, đi ra mấy bước, người ở bên ngoài trướng cũng đi vào, tay phải nâng một khay, trên khay để một cái chén nhỏ.

"Trước tiên uống chén canh này đi đã, từ trước đến giờ nhà bếp chỉ làm cơm tập thể, có thể ăn không ngon. Ta đã phái người đi trấn trên ở gần đây mời người tới, tính mời tới một đại thẩm có kinh nghiệm tới, có thể chăm sóc tốt cho ngươi." Nói xong từng chữ từng câu, hắn đi tới để cái khay trên bàn.

Đôi môi đỏ mọng của Nhạc Sở Nhân cong cong, đi tới mép bàn ngồi xuống, nhấc lên nắp chén, canh thỏ hầm cách thủy, bên trong còn có một cái chân thỏ, trong canh có mấy viên cẩu kỷ (loại rau củ nào đó).

"Cám ơn ngươi, để cho ngươi phí tâm. Ta đã viết thư thông báo cho Thư sinh muốn hắn đi tìm Thích Kiến, chắc mấy ngày nữa hắn sẽ đến, có hắn, có hắn tới huynh bớt lo rồi." Biết Diêm Cận là sợ nàng có sơ xuất, thật ra thì chính nàng có thể bảo vệ mình, sẽ không có sơ xuất gì xảy ra.

"Bất kể như thế nào, vẫn là nên mời người tới chăm sóc ngươi, cả quân doanh đều là nam nhân thô tục, không ai hiểu được chăm sóc nữ nhân có thai như thế nào. Hơn nữa ngươi không phải nữ nhân tầm thường, lúc này càng phải chú ý nhiều hơn mới được." Rất kiên định muốn mời người chăm sóc nàng, Nhạc Sở Nhân chỉ đành phải cười tiếp nhận.

" Chắc khoảng một tháng nữa, chỗ Diêm Tô sẽ phải lâm bồn rồi, nếu như có thể rút ra chút thời gian, ngươi trở về Hoàng Thành xem nàng đi?" Nếu như có thể, nàng cũng muốn trở về.

"Chuyện này đến lúc đó lại nói cũng không muộn. Cần Vương có lẽ còn không biết tin tức ngươi có thai đi? Nên mau chóng thông báo cho hắn, tránh cho hắn lo lắng." Gò má tuấn lãng vẫn lạnh nhạt như cũ, thế nhưng câu văn cũng rất thân thiết. Biết được sắp có đứa nhỏ, cho dù là ai biết cũng đều vui mừng.

Nhắc tới cái này, Nhạc Sở Nhân nháy mắt mấy cái cười đến vui vẻ, "Trước không nói cho hắn, không bao lâu nữa hắn sẽ tới đây, đến lúc đó để cho hắn biết cũng không muộn." Nàng quyết định chủ ý tặng cho hắn một kinh hỉ.

Diêm Cận khẽ trừng mắt, "Cần Vương nhất định sẽ cực kỳ vui mừng."

"Ừ, hắn mong đã lâu rồi." Gật đầu, thật ra thì Nhạc Sở Nhân vui mừng không thua gì Phong Duyên Thương. Chỉ tưởng tượng một chút về dáng vẻ vui vẻ của hắn, nàng đã thấy trong lòng vui vẻ.

"Uống canh đã, để lạnh mùi vị sẽ không ngon." Lấy chén canh khỏi khay đưa tới trước mặt nàng, bàn tay thon dài rộng rãi làm cho người ta nhìn liền có cảm giác an toàn.

Nhạc Sở Nhân rất nghe lời uống canh, còn nóng, cũng không có mùi kỳ quái, cũng trong phạm vi nàng có thể tiếp nhận bên trong.

Diêm Cận phái người đi trấn trên ở gần đó mời người, tốc độ rất nhanh đã mời được người tới, là một phụ nhân đã sinh bảy đứa bé, đến nay còn có một đứa còn trong tã lót. Sữa phong phú, trên y phục kia còn mơ hồ thấy ướt, khiến cho Nhạc Sở Nhân một loại ảo giác, đây là Diêm Cận mời bà vú tới cho nàng.

"Đại tẩu tử, ngươi tới nơi này, đứa bé trong nhà thì ai chăm sóc?" Ngồi dựa vào đầu giường, Nhạc Sở Nhân bưng ly trà, ở bên trong là sưã ngựa mà Phí Tông vừa mới đưa tới, giành lương thực của Tiểu Mã nhi(ngựa con) cho nàng uống..., tuy nói nàng cảm thấy sữa này có chút tanh, nhưng không thể lãng phí tấm lòng thành của Phí Tông, hơn nữa thứ này quả thật rất có dinh dưỡng, nên nàng cũng chấp nhận uống.

Đại tẩu đẫy đà nhanh nhẹn dọn dẹp bên trong trướng, bởi vì nàng nói, những phu nhân nhà giàu giống như Nhạc Sở Nhân vậy rất dễ sinh bệnh, cần phải có hoàn cảnh ăn ở tốt một chút, nếu như ngã bệnh đối với con không tốt.

"Trong nhà đại cô nương cũng mười tuổi rồi, có nàng ấy chăm sóc đấy." Đại tẩu tử trả lời, cười một tiếng đứng lên có vẻ vui mừng.

Nhíu mày, Nhạc Sở Nhân gật đầu một cái, "Sinh nhiều mấy đứa bé cũng có chỗ tốt nha, đợi đến đứa bé lớn lên, có thể thay người lớn chia sẻ không ít." Chỉ là sinh bảy tám đứa,  sợ rằng nàng không có cái năng lực đó. Đời này cũng không thể chỉ sinh con chơi được, vậy thì giống heo rồi.

"Đó là đương nhiên, nối dõi tông đường, con cháu cả sảnh đường. Phu nhân người đây là thai đầu, bất luận khi ôm hoặc là sau khi sinh có thể đều sẽ có chút khó khăn, sau dầm sinh nhiều sẽ tốt hơn thôi. Giống ta sau khi sinh ra lão ngũ, hai người bọn họ là song thai, nhưng sinh lại khá thuận lợi. Giống như đi nhà xí đại tiện vậy, trượt trượt một lúc là sinh ra rồi." Nàng mặc một cái áo dầy rộng nách, thế nhưng trước ngực đã ướt rồi hai mảng lớn rồi.

Nhạc Sở Nhân trợn to mắt, vẫn là lần đầu tiên nghe thấy cách nói như thế, sinh con giống như đi đại tiện? Chuyện này công lực không tầm thường đi.

"Nhìn ta, phu nhân chớ để ý, cũng không biết chữ mấy, nói chuyện cũng thô, ngài chớ để ý." Thấy dáng vẻ Nhạc Sở Nhân rất khiếp sợ, đại tẩu tử lập tức nói xin lỗi. Nàng cũng từng làm bà vú cho người có tiền ở trấn trên, được dạy rằng người có thân phận, nghe được lời nói không xuôi tai sẽ tức giận.

"Không có chuyện gì, ta xác thực không có kinh nghiệm, nghe ngươi nói một lúc, trong lòng ta yên tâm hơn nhiều." Lắc đầu một cái, ngược lại Nhạc Sở Nhân rất thích nghe nàng nói chuyện.

Đại tẩu tử lập tức gật đầu, rửa sạch sẽ khăn lau, sau đó bưng nước bẩn đi ra lều lớn.

Uống một hơi cạn ly sữa ngựa đã lạnh trong ly, có chút coi thường mùi tanh này, Nhạc Sở Nhân lại nghĩ tới lời đại tẩu tử vừa mới nói sinh con giống như đại tiện, không nhịn được cười ra tiếng. Lời này nếu để cho Phong Duyên Thương nghe được, nét mặt kia sẽ rất đẹp mắt.

"Muội muội, mau tới nhìn một chút, những thứ đồ này muội có thích ăn không?" Âm thanh lớn của Phí Tông từ bên ngoài vang lên, sau đó rèm che được người đứng ngoài đẩy ra, Phí Tông giơ lên hai cái giỏ làm bằng trúc đi tới. Mặc áo bông, nhìn hắn đứng lên giống như ngọn núi nhỏ.

"Mới một lúc mà, huynh lại chạy lên trấn trên rồi?" Từ lúc hắn đưa tới sữa ngựa đến giờ cũng chưa qua bao lâu.

"Không phải là của ta, là Tướng quân phái người đi mua. Biên quan mùa này cũng không có gì ăn ngon, ngược lại kiền hóa không ít, chỉ còn có một chút mứt hoa quả ướp gia vị từ mùa thu, muội xem một chút, thích ăn hay không thích ăn?" Vội vàng bày đồ trong sọt trúc ra ngoài, trong chớp mắt cái bàn vừa mới được đại tẩu tử thu dọn đã được bày đầy.

"Diêm Cận có lòng, thay muội cám ơn hắn. Muội ở nơi này không đi, ngược lại cho mọi người thêm phiền toái rồi." Lắc đầu một cái, nàng cảm thấy nàng bây giờ rất phiền toái. Một ngày hôm nay còn chưa có qua đâu, đã giày vò binh tướng quân doanh năm lần bảy lượt chạy ra ngoài.

"Này nói chỉ biết nhà bảo, trước không nói quan hệ của ngươi cùng chúng ta trong quân, chỉ nói đến ân tình muội cứu Tướng quân này, tất cả người của Diêm Tự quân đều để trong lòng." Phí Tông nói là cả Diêm Tự quân, đó chính là vài chục vạn đại quân. Cả quân doanh này chỉ có ba vạn binh tướng, cả Phương Bắc, cũng nhớ nàng.

Nghe nói như thế, Nhạc Sở Nhân ít nhiều gì có chút xúc động, nàng cố gắng cứu chữa Diêm Cận, đó là bởi vì giao tình của nàng cùng hắn, không hề nghĩ tới muốn bất luận kẻ nào cảm tạ nàng.

"Muội muội, muội nếm thử một chút. Mứt hoa quả này vừa chua lại ngọt, có thể muội thích ăn." Một hũ sứ, bên trong là trái cây trong trẻo ướp gia vị trông đẹp mắt, nhìn rất muốn ăn.

"Ừ, mùi vị rất tốt." Đưa tay cầm lên một miếng để trong miệng, quả thật ăn ngon.

"Thích ăn thì nói, một lát nữa để cho người đi trấn trên mua nhiều thêm vài hũ nữa trở về dự trữ. Còn có những thứ này kiền hóa, đều ăn tốt. Muội muốn ăn cái gì thì hãy bảo đại tẩu tử làm cho, chỉ cần là trong trấn này có, tất cả mọi người đều tìm đến cho muội." Phí Tông muốn giơ tay lên vỗ bả vai Nhạc Sở Nhân, lại nhớ đến nàng có thai lập tức thu tay lại, bây giờ nếu như vỗ hơi sức quá lớn đến hư (ý anh là xảy thai), hắn có thể sẽ chịu không nổi.

"Haiz, mùi vị được người cưng chiều thật không tệ." Ngồi xuống, Nhạc Sở Nhân cười híp mắt vân vê mứt hoa quả này ăn, nhìn Phí Tông, người ca ca này không có phí công nhận thức.

"Bắt đầu từ hôm nay, cả Diêm Tự Quân đều cưng chiều, muội chỉ cần ăn tốt ngủ ngon, ca ca ta cũng không cầu gì khác." Cười to, âm thanh hắn chấn động lều rất giống như sắp lật đến nơi rồi.

"Coi muội như heo mà nuôi sao?" Mặt mày cong cong, vừa ăn, vừa cười nói.

"Muội không cần tức giận, vậy coi như nuôi heo đi." Phí Tông hào khí vạn trượng, hai người cũng cười.

Ăn tốt uống tốt ở quân doanh chờ Thích Kiến đến, theo như tin tức mà thư sinh truyền lại đây, có lẽ bọn họ ba ngày sau có thể đến nơi rồi.

Tuy là cuộc sống rất tốt, nhưng cũng nghe được một chút tin tức để cho nàng rất kinh ngạc mà im lặng, Bùi Tập Dạ tự mình suất lĩnh thiết kỵ đi biên quan Đông Cương, mấy ngày qua, đã cùng Đông Cương xảy ra mấy lần xung đột nhỏ rồi.

Hơn nữa quân đoàn Ô Nha của hắn cũng rất xuất sắc, không cố định giờ chạy đến Đông Cương quấy rối, tuy không có tấn công người, thế nhưng trận thế Ô Nha mênh mông đã dọa sợ rất nhiều người.

Nghe đến mấy chuyện này, nàng không khỏi lại nghĩ tới nguyên nhân khi đó hắn tấn công Tây Cương, biết nàng cùng Phong Duyên Thương có vợ chồng chi thực bỏ chạy đi tấn công Tây Cương, hình như mỗi lần hắn tức giận nước láng giềng cũng gặp nạn. Nhưng cũng tốt khi không có quấy rầy biên quan Đại Yến, tin tức bộ binh còn chưa có xuống trước, biên quan Đại Yến vẫn rất bình tĩnh.

Đối với Bùi Tập Dạ, Nhạc Sở Nhân thật sự không biết nên đánh giá hắn ra sao, luôn làm một chút chuyện  chọc giận nàng, nhưng đến lúc mấu chốt đi, người này, cứ luôn chọc người cười như vậy!

Trong quân doanh cũng đang nghị luận chuyện này ầm ĩ, Tề Bạch cảm thấy Bùi Tập Dạ chính là dã tâm bừng bừng, uy hiếp đối với Đại Yến cũng hết sức rõ ràng, phải nghiêm cẩn đề phòng, nếu như có thể, lúc này sẽ phải phản kích, nếu không ngày sau sẽ tạo thành họa lớn.

Phí Tông cùng với một vài Phó tướng Đô Úy đề nghị đánh, Nam Cương đã ổn đinhh, giờ đến phiên Phương Bắc bọn họ.

Diêm Cận lại không nói nhiều, có lẽ hắn cũng nhìn ra chút đầu mối, nhưng mà hắn cũng chỉ là suy đoán, dựa theo vẻ mặt của Nhạc Sở Nhân, hắn cũng sẽ không nói thêm cái gì, tất cả chỉ chờ xem ý tứ Phong Duyên Thương.

Ngồi bên trong trướng, ăn gạo nếp cất gà (chắc là cháo gà) mà đại tẩu tử hầm cách thủy cho, mùi hương ngon miệng, có thể nói ăn hoài không chán.

Đại tẩu tử đang lau thùng nước tắm, bây giờ nàng biết Nhạc Sở Nhân là Cần Vương Phi, làm việc cũng nhanh nhẹn.

"Đại tẩu tử, các ngươi sinh ở Phương Bắc này, nhất định gặp qua rất nhiều người Bắc Cương, ngươi cảm thấy người Bắc Cương là người như thế nào?" Để cái muỗng xuống, cả tô cháo gà và thịt gà đều bị nàng ăn không còn gì cả.

Lau xong thùng nước tắm đại tẩu tử ngồi thẳng lên, xoay đầu lại nhìn Nhạc Sở Nhân, vừa nói: "Bắc Cương không có người phúc hậu, thích bắt nạt người, có chút thích bắt nạt kẻ yếu." Vừa nói vừa bĩu môi, dân chúng đều không thích người Bắc Cương.

Nhạc Sở Nhân gật đầu một cái, "Vậy Bắc Vương đâu?"

"Bắc Vương? Đó chính là một ma quỷ. Nhiều năm như vậy đã nghe qua rất nhiều lời đồn đãi về Bắc Vương, giết người giống như giết gà, nói làm thịt liền làm thịt." Lực lượng của lời đồn đãi quả thật là mạnh mẽ, dân gian đều cho rằng Bắc Vương hỉ nộ vô thường giết người như ngóe.

Hé miệng, Nhạc Sở Nhân âm thầm lắc đầu, hiện nay hắn càng thêm không chút kiêng kỵ không ngừng cùng Đông Cương xảy ra xung đột, danh tiếng lại càng kém.

"Vương phi ngài cũng không cần rầu rĩ, Bắc Cương hắn có Bắc Vương, chúng ta có Diêm Tướng quân. Cho hắn một đôi cánh, hắn cũng bay không tới." Hình như cảm giác được Nhạc Sở Nhân sầu khổ, đại tẩu tử an ủi một câu.

"Đúng vậy, có Diêm Cận, biên quan này sẽ vững như thành đồng." Tên Diêm Cận tên so với Hoàng thượng Thái tử trong hoàng thành đều có tác dụng như nhau. Nghĩ đến đây, Nhạc Sở Nhân mơ hồ có chút vì Diêm Cận gấp gáp, cánh tay hắn sau khi khôi phục không còn được như trước kia, sợ rằng bây giờ hắn cũng rất buồn bực.

Tốc độ của Thích Kiến rất nhanh, ba ngày sau đã đến được quân doanh. Mang theo mười người Tế thế đường, còn có năm mươi vị y vũ tăng của Hộ Quốc tự; Cái Bang thư sinh cũng mang theo hơn trăm người, nhưng mà bọn họ không có theo tới quân doanh, ngược lại tự mình phân tán trong thành, chờ lệnh Nhạc Sở Nhân thực hiện bước kế tiếp.

"Vương phi, mấy ngày nay ngài tốt không?" Thích Kiến còn là khắp người tùy tính bộ dáng, nhìn thấy Nhạc Sở Nhân, ân cần hỏi. Tự thư sinh tờ thông báo cái kia thời điểm bắt đầu, hắn liền đoán được Nhạc Sở Nhân có thể là có thai rồi, nếu không cũng sẽ không muốn hắn tới đây.

"Ta rất khỏe, các ngươi một đường cực khổ. Chư vị đại sư, lần này lại làm phiền ngươi cửa rồi." Nhạc Sở Nhân cùng những thứ này y vũ tăng tương đối quen thuộc, khi đó chữa bệnh từ thiện, nàng mấy lần đi trước Hộ Quốc tự, đều cùng bọn họ gặp lại.

"A di đà Phật, trước khi đi phương trượng giao phó, bọn ta cần phải nghe theo vương phi phân phó. Thủ hộ gia quốc, bảo vệ chúng sanh bình an, Ngã Phật Từ Bi, bọn ta tự đương nhân không để cho." Hộ Quốc tự trước kia thì có đối địch thủ thành sự tích, cho nên nói ra nói thế thành ý rất nồng, khiến nghe người ta cũng không nhịn nhiệt huyết sôi trào.

"Chư vị sư huynh, đường xa mà đến, lều lớn đã chuẩn bị xong, xin mời đi theo ta." Trong quân có nhiều mấy người đều là từ Hộ Quốc tự ngoại môn ra ngoài, cùng bọn họ không có chút nào xa lạ. Chính là Diêm Cận Phí Tùng, cũng đều nhận được bọn họ.

"A di đà Phật, có một góc an thân là được." Mọi người có thượng hạng công phu hộ thể, chính là rét lạnh cũng không vị.

Một nhóm y vũ tăng theo binh tướng rời đi, lại có binh tướng tướng đến Tế thế đường mười người dẫn đi, tại chỗ chỉ còn lại Nhạc Sở Nhân cùng Thích Kiến.

"Vương phi, ngài có bầu liền không nên ở lại nơi này, điều kiện gian khổ, với ngài thân thể và thai nhi đều bất lợi." Không người, Thích Kiến nhỏ giọng mà nói ra. Một đường tới hắn cũng không còn nghe được Hoàng Thành chỗ có cái gì động tĩnh, nghe nói Phong Duyên Thương còn Hoàng Thành, có thể tưởng tượng hắn khẳng định còn không biết Nhạc Sở Nhân có thai chuyện. Nếu là biết, vậy không phải chắp cánh bay tới?

"Gian khổ không tính là, chỉ là có chút lãnh thôi. Lại nói, ta nếu là đi, chính là ngươi cùng mọi người hợp lực, cũng đối phó không được Bùi Tập Dạ." Hai người xoay người hướng quân trướng phương hướng đi, Thích Kiến khẽ rơi ở phía sau nàng một bước, chủ thứ rõ ràng.

"Bắc Vương hiện cùng đông cương đánh lửa nhiệt, nhưng cái khó bảo vệ sẽ không đột nhiên đối với Đại Yến vung đao, phải đề phòng. Chỉ là, thuộc hạ vẫn cảm thấy vương phi rời đi bên này quan tương đối khá. Vương phi cùng Bắc Vương Kỳ Phùng Địch Thủ, mấy lần giao thủ cũng lấy lẫn nhau không làm gì được kết cục. Hiện nay vương phi không thể chạm vào độc cổ, Bắc Vương nếu biết được, khó bảo toàn hắn sẽ không nhân cơ hội được tiểu nhân chuyện." Cả Đại Yến, cơ hồ không có một tin tưởng Bùi Tập Dạ nhân phẩm.

Lắc đầu một cái, "Không biết."

"Vương phi làm sao như chắc chắn?" Thích Kiến không hiểu, hắn cảm thấy, cõi đời này đem Bùi Tập Dạ làm kẻ địch, Nhạc Sở Nhân ứng xếp thứ nhất cá mới đúng.

"Ta nói không phải là không biết, hắn đã biết ta mang thai chuyện rồi. Mấy ngày nay gió êm sóng lặng, hắn một lòng bới móc đông cương, căn bản cũng không có nhân cơ hội đối phó ta ý tứ." Đây là một rất thần kỳ chuyện, sợ rằng cùng người ngoài cũng nói không hiểu.

"Bắc Vương biết? Vậy ngài nên cẩn thận mới đúng. Phải làm báo cho Vương Gia, có Vương Gia bên cạnh ngươi, hắn cũng không dám tùy ý có động tác." Trong bụng đối với Nhạc Sở Nhân cũng là rất bội phục. Một thân một mình bên cạnh ai cũng không mang liền chạy nhanh tới bên này quan, này trong doanh địa đều là chút thô hán tử, nàng một cô gái không có nhiều dễ dàng hắn tưởng tượng lấy được. Nhưng hôm nay thoạt nhìn rất bừa bãi bộ dáng, sợ là bất kỳ dưới tình hình, nàng đều sẽ như thế tùy tính.

"Chẳng mấy ngày nữa hắn đã tới rồi, đợi đến hắn tới, nếu để cho hắn biết không muộn. Ngươi hôm nay nghỉ ngơi trước hạ xuống, bắt đầu từ ngày mai, chúng ta từng bước một chế tạo vững như thành đồng biên quan." Con ngươi sáng trong, phản chiếu Lam Thiên Bạch Tuyết ánh sáng lung linh.

Thích Kiến gật đầu, thư sinh tờ cho hắn truyền tin nối khố hắn chiếm được tin tức này liền mơ hồ hưng phấn, hôm nay từ Nhạc Sở Nhân trong miệng nói ra, hắn là nhiệt huyết sôi trào.

Hôm sau, đến gần trăm người đội ngũ rời đi doanh địa, dậm trên đất tuyết chỉa vào Hàn Phong tiến vào thâm sơn.

Nhạc Sở Nhân cùng đội ngũ cùng chung lên đường, Diêm Cận cùng Phí Tùng đều không đồng ý, nàng hôm nay mang bầu có thể nào Bạt Sơn Thiệp Thủy? Hơn nữa lúc này trời trời lạnh lãnh, trong núi cũng đều là lớn tuyết, điều kiện gian khổ, hơi có sai lầm là có thể khiến cho bào thai trong bụng bị tổn thương.

Nhưng Nhạc Sở Nhân cố ý, Diêm Cận không cách nào, đem thân binh phái ra, lại muốn vậy theo chú ý Nhạc Sở Nhân đại tẩu tử đi theo, nhưng vẫn cũ là mặt tràn đầy không đồng ý.

Nhạc Sở Nhân vui vẻ lên đường, nàng nếu không phải đi theo, này chế tạo Tường Đồng Vách Sắt kế hoạch liền không cách nào thực hiện. Lại nói, có Kim Điêu đi theo, nếu là có tình huống thế nào nàng ngồi Kim Điêu rất là có thể trở lại, hoàn toàn không cần lo lắng.

Vào núi, trên núi bão tuyết rất dầy, Nhạc Sở Nhân sau khi đi. Thâm Tuyết bị mọi người đi qua, đợi đến nàng đi qua thì đó chính là giống như đất bằng phẳng giống như nhau, căn bản không phí sức lực. Chỉ là trên người áo lông cáo rất nặng, giày cũng rất dày, cho nên bước chân có chút chậm thôi.

Đại tẩu tử cùng Nhạc Sở Nhân bên cạnh, như loại này tình huống, dù là cái nào thuê tới phụ nữ cũng sẽ không nguyện ý đi theo. Chỉ là Diêm Cận lại bị cho nàng tăng thêm một khoản ngân lượng, đủ bọn họ cả nhà mấy năm gia dụng rồi, cho nên cũng vui vẻ đi theo. Nàng nhiệm vụ chính là chăm sóc Nhạc Sở Nhân, thật ra thì rất dễ dàng.

Đi vào thâm sơn, trong núi này nhiệt độ so với bên ngoài thấp hơn thượng rất nhiều, trong hô hấp đều là bạch khí, đặc biệt nhìn về phía trước, mọi người hô hấp lúc tạo thành sương trắng giống như là sôi trào khai thủy tựa như.

Trời xanh mây trắng, Kim Điêu thỉnh thoảng bầu trời hiện thân, nó vẫn phụ cận.

"Trong núi này không khí thật là tốt, mùi vị đều không một dạng." Như thế không khí nàng thích, hình như trong bụng của nàng vật nhỏ cũng thật thích.

"Quá lạnh rồi, vương phi vẫn là đem mặt bao thượng hạng." Đại tẩu tử theo sau nói, làm một bị thuê người làm mà nói, nàng hai tay trống trơn mặc chủ nhà tặng cho nàng da dê áo rộng nách da dê giày, sao mà hạnh phúc.

"Không sao, ta chịu được." Phía trước Hộ Quốc tự y vũ tăng đều mặc một kiểu dáng y phục, cái loại đó mang theo mũ trùm đầu kéo đất bông vải áo cừu, bởi vì hô hấp cái mũ bốn phía đều là sương trắng, xem ra không dễ chịu, cho nên hắn tình nguyện khiến bả vai tóc treo sương trắng.

"Vương phi thật là có thể chịu được cực khổ, ta cũng vậy gặp qua không ít nhà giàu phu nhân, cái nào không phải liền nước lạnh đều không dính. Cũng lạ không biết dùng người gia đô truyền, nói vương phi là Bồ Tát bên cạnh ngọc nữ chuyển thế, tham ăn bách tính bình thường khổ, lúc nào cũng nhớ Phật tổ con dân." Đại tẩu tử than thở, mặc dù không thiếu có khen tặng ý, nhưng dân gian cũng quả thật có loại cách nói này.

Nhạc Sở Nhân cười khẽ, ngọc nữ chuyển thế? Cách nói này nghe một lần cười một lần.

"Vương phi, bay qua ngọn núi này theo khe núi lại bốn năm dặm  chính là buội cây sông, buội cây bên kia bờ sông khe sâu chính là cùng Bắc Cương tuyến phân cách. Dù sao lộ trình không xa, ngài có cần hay không nghỉ ngơi một hồi?" Thích Kiến ven đường chờ Nhạc Sở Nhân, đợi đến nàng đi tới nghênh đón nói.

"Không cần, ta còn không mệt. Một lát đến, ngươi nghe ta giao phó, phân phó những lính kia đem đốn củi làm cảnh giới tuyến, để tránh Xuân Hạ lúc có hái thuốc nông lầm đạp cấm khu." Sóng vai bay qua đỉnh núi, đường xuống núi có chút trợt, Thích Kiến giơ tay lên hư đỡ nàng.

Sắp tới buổi chiều, chộp lấy gần đường đã tới buội cây sông, buội cây sông rất rộng rất sâu, nếu là mùa hè căn bản hoành độ không qua. Nhưng hiện giờ là mùa đông, buội cây trên sông hoàn toàn có thể đi. Buội cây bên kia bờ sông tuyết trắng mịt mùng, ngoài trăm thuớc chính là cái kia cùng Bắc Cương Dao Dao nhìn nhau khe sâu, khe sâu bề rộng chừng trăm mét, thời tiết này nơi xa nhìn đen nhánh, giống như là một đầu cự thú miệng.

Nhạc Sở Nhân buội cây sông phương này dừng lại, cũng chưa qua đi. Diêm Cận phái tới thân binh nghe theo Thích Kiến chỉ huy bắt đầu đốn củi, Hộ Quốc tự y vũ tăng cùng Tế thế đường mười tấn y đồ đem của mình lưng tới đồ chỉnh hợp, trời băng đất tuyết, không chút nào không ngăn được mọi người nhiệt tình.

Này khe sâu trùng điệp đi ra ngoài gần trăm dặm, đông đến gần Đại Yến cửa khẩu, tây trực đạt tử Vu Sơn.

Bọn họ muốn theo này khe sâu đông tây hai hướng trúc tạo pháo đài, công trình này không nhỏ.

Nhạc Sở Nhân cùng Thích Kiến đứng nơi tránh gió, giao phó cho hắn hậu, Thích Kiến rời đi. Thỉnh thoảng, tay hắn cầm một đại túi nước hành ở giữa mọi người lấy máu.

Mọi người không biết nguyên nhân, chỉ là Thích Kiến muốn máu không nhiều lắm, mỗi người cống hiến một chút là được.

Đều là tư cách trong lòng rất mạnh người, vung đao đổ máu không nói gì xuống. Nhìn xa xa, Nhạc Sở Nhân mặt mày cong cong, lấy trăm người máu cấu trúc đạo này vô hình pháo đài, dù là Bùi Tập Dạ tinh thông rách cổ chướng, cũng muốn đầu hắn đau chết.

Lần trước cổ chướng, Nhạc Sở Nhân dùng là mình máu, ngăn cản Bùi Tập Dạ, nhưng công kích hắn thời điểm liền xuất hiện   cạm bẫy. Nàng không có võ công, vừa nữ nhân máu, cho nên Bùi Tập Dạ rách đứng lên tương đối dễ dàng.

Mà lần này, y vũ tăng đều là các loại cao thủ, Diêm Cận thân binh cũng là không kém, đều là nam tử, lấy trăm địch một, cho dù Bùi Tập Dạ dài ba đầu sáu tay cũng không cách nào.

Hai khắc sau, Thích Kiến cầm túi nước trở lại, khô quắt túi nước lúc này hiện lên quá nửa trạng thái, bên trong đều là máu, trăm người máu ngưng tụ cùng nhau, trời đông giá rét, như cũ ấm áp.

Nhận lấy, Nhạc Sở Nhân khẽ tròng mắt theo miệng túi liếc nhìn vào trong, mùi tanh nhi bay ra, không khỏi có chút buồn nôn.

"Nhưng không ổn?" Nhìn Nhạc Sở Nhân cau mày, Thích Kiến không hiểu nói.

"Không có việc gì, các ngươi tránh hết ra thôi." Lắc đầu một cái, Nhạc Sở Nhân lượng nín thở. Mùi vị đó vọt vào lỗ mũi, giống như tiến vào đầu óc, xua đi không được.

Thích Kiến cùng này đại tẩu Tử Đô tránh ra, nàng xoay người đi vào trong rừng.

Trời băng đất tuyết ở bên trong, này gió lạnh gào thét khe sâu bên cạnh khí thế ngất trời, chặt cây xuống cây cối chất đống Thành Sơn, y vũ tăng tụ tập một chỗ, cẩn thận đem mang đến nhuyễn hồ hồ thuốc viên một chén thần kỳ bốc hơi nóng trong vũng máu lăn qua, tuy là quỷ dị, lại làm cho người ta xem thường không được.

Ngồi dựa vào sơn biên, trước mắt tuyết đọng bị thanh đi, một đống củi đốt, khí này ôn thấp như vậy thời tiết hạ ngọn lửa vẫn như cũ rất tràn đầy.

Tuy là cự ly rất xa, chỉ là Nhạc Sở Nhân sắc mặt cũng không quá được, trong dạ dày mơ hồ có chút sôi trào, này mùi máu tươi nhi chiếm cứ trong đầu, ghê tởm vô cùng.

Trong núi sâu ban ngày cùng đêm tối nhiệt độ chênh lệch rất lớn, Nhạc Sở Nhân trên người bọc hai áo lông cáo áo khoác, giường tầng trên  da gấu, đụng tới đống lửa, nhưng hô hấp lúc không khí lạnh lẽo ra vào, lỗ mũi Băng Băng lạnh.

Nhưng tất cả đều nàng có thể trong giới hạn chịu đựng, huống chi mọi người tốc độ đều rất, hai ngày thời gian, bọn họ đã hoàn thành   bốn dặm. Theo tiến độ này, đợi đến tháng ba đến nhiệt độ tăng trở lại, cũng liền làm xong.

Lại một cái đêm tối lại tới, bọn họ đã trong núi này ba ngày rồi, mọi người thật giống như cũng đã quen rồi tựa như. Năm sáu đống lửa bốn phía, tụ cùng nhau nghỉ ngơi, không khí lạnh lẽo căn bản không coi là cái gì.

Uống một bụng cháo gà, Nhạc Sở Nhân rất ấm áp, toàn thân khỏa áo khoác trong, bao gồm đầu. Chỉ một gương mặt lộ ra, tay áo khoác bên trong di động, theo cái cổ nơi đó vươn ra, vân vê đồ ăn vặt nhét vào trong miệng, sau đó sẽ lấy lại, giống như con chuột.

Đống lửa răng rắc, bốn phía thâm sơn im ắng, đột nhiên nhất thời có thể nghe được mấy tòa núi sau truyền đến Lang Hào, đối với bọn hắn mà nói, này Lang Hào tương đương với âm nhạc, có giải buồn nhi công hiệu.

Người xung quanh đều nghỉ ngơi, trực đêm Nhân Hỏa đống bên tĩnh tọa, Nhạc Sở Nhân vẫn như cũ ăn cái gì.

Bỗng dưng, trực đêm mấy thân binh cùng mấy vị y vũ tăng chợt đứng lên, vả lại bộ mặt cảnh giác bộ dáng. Không nói một câu, hình như nghe  cái gì.

Nhạc Sở Nhân khẽ nhíu mày, dừng lại nhai đồ, nhưng trừ đống lửa đùng, cũng nghe không tới động tĩnh gì rồi.

Đột nhiên, thanh thúy nhánh cây gảy lìa âm thanh truyền đến, nghỉ ngơi đương trung nhân đếm tỉnh lại. Đều động tác tương đối hội tụ một chỗ, trong nháy mắt cảnh giới.

Sau một khắc, thải đạp đất tuyết âm thanh truyền đến, có người từ trên núi xuống, hơn nữa nhân số không ít.

Chính là Nhạc Sở Nhân này không có võ công đều nghe đi ra, phỏng đoán có lẽ là Diêm Cận lại phái người tới rồi hả? Cảm thấy bọn họ chậm, cho nên phái người tăng viện? Chỉ là Diêm Cận nên biết, chính là phái tới nhiều người, cũng chỉ có thể là làm một chút chặt cây cây cối hoạt nhi thôi.

Chỉ nàng phỏng đoán, một đạo bóng đen tự trên núi nhanh chóng lướt xuống, xuyên qua đem Nhạc Sở Nhân vây lại mọi người, làm như một đạo tên tựa như chính xác đạt được trước mặt nàng.

Trước mắt nhiều hơn một đôi chân, kéo đất màu đen áo lông cáo áo khoác. Từ từ ngẩng đầu, theo người nọ nhìn qua, ánh lửa toát ra, quen thuộc mặt tiến vào tầm mắt.

Chỉ lộ ra gương mặt Nhạc Sở Nhân động tác chậm nháy mắt, sau đó đem trong miệng cái ăn nuốt xuống, "Sao ngươi lại tới đây?"

Cúi đầu nhìn nàng, như gấu tựa như đáng yêu vừa đáng thương. Trợn to hai mắt nhìn hắn, rất kinh ngạc dáng vẻ, để cho hắn không khỏi có chút tức giận.

"Ta không thể tới? Mang thai tại sao không nói cho ta? Trời băng đất tuyết chạy khắp nơi, ngươi cho rằng ngươi là con trâu sao?"

Bị quở mắng, Nhạc Sở Nhân có chút trố mắt, "Biết ta mang thai chàng còn tức giận với ta? Chàng không phải là nên vui mừng sao?"

Phong Duyên Thương nghẹn, hắn rất vui mừng đó! Làm sao sẽ mất hứng, trời mới biết hắn vui mừng biết bao nhiêu! Chỉ là một nhìn cô ấy là như gấu tựa như trong băng thiên tuyết địa lăn lộn, vui mừng cũng trở thành tức giận.