Khoảng lúc sáng sớm, Diêm Cận cùng với năm trăm tướng sĩ của Diêm Tự quân đi theo đánh cho Hứa Xú một đòn bất ngờ. Chặn đường đánh tan một đội ngũ nhỏ trong quân Hứa Xú đang áp tải lương thảo từ Lương Thành tới quân doanh, tương đối nhanh chóng mà lại gọn gàng, sạch sẽ.
Tin tức báo về quân doanh, không chỉ Nhạc Sở Nhân, ngay cả vài vị Lão Quân y hàng năm trong quân cũng than thở không dứt, lại không có một thương binh nào trở lại, chiến tích như vậy là chuyện có một không hai.
Nhạc Sở Nhân thật vui mừng, Diêm Cận làm vậy gần như là ở trước mặt Ưng Kỵ quân lập uy, lại rõ ràng nói cho Hứa Xú biết, hắn đến rồi!
Đoán rằng bây giờ Hứa Xú đang nóng nảy đến giơ chân, Diêm Cận đánh chặn phía sau đội ngũ của hắn, Nhạc Sở Nhân lại làm cho hoàng cung hắn vừa mới chiếm xong chướng khí mù mịt khiến người không thể tiến vào. Hiện nay thứ duy nhất hắn có chính là mười vạn quân mã, trừ đi những thứ này, hắn còn dư lại chẳng đáng bao nhiêu.
Lúc Diêm Tự quân quay về quân doanh, toàn thân ngựa khoác khôi giáp chạy như điên, năm trăm người binh tướng một người cũng không thiếu trở lại, mà còn mang theo chiến lợi phẩm trở lại.
Nhìn xa xa, khóe môi Nhạc Sở Nhân giơ lên, nhìn bọn họ giống như ảo thuật theo thứ tự trước sau trở về, chạy như bay tới trước trướng của chủ soái các mười thước rồi từ trên ngựa ném chiến lợi phẩm xuống. Tốc độ của con ngựa không giảm, người trên ngựa ném mấy thứ xuống rồi điều khiển ngựa quẹo cua chạy như bay rời đi, trong chớp mắt nơi đất trống kia liền tạo thành một đống cao.
"Thật là uy phong." Trên tay Phong Duyên Tinh bưng một cái mẹt, đứng ở sau lưng Nhạc Sở Nhân nhìn đến bên kia không khỏi thở dài nói.
"Đáng tiếc đệ học y, không phải ra chiến trường." Nhạc Sở Nhân cười híp mắt, nhìn Diêm Cận phía sau đội người ngựa trở về quân doanh, Nhạc Sở Nhân không khỏi khẽ gật đầu, nàng cũng biết, có Diêm Cận, tỷ lệ chuyện thành công rất cao.
"Đệ đây công phu mèo quào, lên chiến trường cũng chỉ cho thêm phiền." Phong Duyên Tinh cũng nhìn thấy Diêm Cận, tư thế oai hùng uy vũ, là nam nhân mà nói, hắn nhưng thật ra là rất hâm mộ.
"Đệ nói xem nếu Diêm Cận cùng Hứa Xú đấu một chọi một với nhau, trong mấy chiêu có thể thắng?" Trong lòng nàng dĩ nhiên là nhận định Diêm Cận có thể thắng, coi Hứa Xú chả làm được gì.
Khẽ lắc đầu, Phong Duyên Tinh không xử trí theo cảm tính giống như Nhạc Sở Nhân vậy, " Võ công Hứa Xú cao siêu, cũng không thua kém Diêm Tướng quân đâu."
"Hừ, vậy hắn cũng phải thua không thể nghi ngờ." Khinh thường, Nhạc Sở Nhân đối với Diêm Cận có tự tin rất lớn.
Phong Duyên Tinh nhìn nàng một cái rồi không lên tiếng nữa, dù sao đi chăng nữa, tẩu ấy cũng là nữ nhân lại không hiểu võ công, đương nhiên không đánh giá được. Tuy Diêm Cận võ công cao kinh nghiệm nhiều, nhưng Hứa Xú cũng không kém bao nhiêu. Hơn nữa Hứa Xú là người có thói quen giết người, chỉ một điểm này mà nói, Diêm Cận cùng hắn chênh lệch cũng rất lớn. Người am hiểu giết người, tỷ lệ thắng rất cao.
Diêm Cận đi vào trướng soái, hình như là báo cáo tình hình chiến đấu hôm nay. Chỉ là trong chốc lát liền đi ra, vừa đi vừa cởi khôi giáp trên người ra, áo giáp nặng nề, trong tay hắn cũng rất nhẹ nhõm, nam nhân mạnh mẽ, trên người hắn được thể hiện đầy đủ.
"Diêm Cận." Từ trướng thuốc quay về, vừa đúng lúc Diêm Cận từ trướng chủ soái đi ra ngoài, hai người gặp nhau, mặt mày Nhạc Sở Nhân cong cong, đường nét trên gương mặt Diêm Cận cũng vô ý thả lỏng rất nhiều.
"Hôm nay đánh một trận thắng rất đẹp, ngươi không có bị thương chứ?" Liếc mắt nhìn khôi giáp trong tay hắn, khôi giáp của hắn chỉ có hai mảnh, bảo vệ sau lưng cùng trước ngực, so với những binh sĩ khác là nhẹ nhàng hơn nhiều, chỉ là sức nặng kia không thể bỏ qua.
Khẽ lắc đầu, Diêm Cận nhìn nàng, xuyên qua con ngươi trong suốt như tuyết đầu mùa, "Nghe nói một tháng trước ngươi cũng bị thương."
Nháy mắt mấy cái, Nhạc Sở Nhân thở dài nói: "Thiếu chút nữa là bị Hứa Xú giết, chỉ là ta mạng lớn."
Khóe môi khẽ giật giật, sau một khắc hắn trầm giọng nói: "Ta sẽ báo thù giúp ngươi."
Nheo mắt lại, Nhạc Sở Nhân cười khẽ, "Thật là bạn chí cốt! Đúng rồi, ta muốn hỏi hỏi ngươi, hiện giờ tình huống Phương Bắc như thế nào? Bùi Tập Dạ tấn công Tây Cương, nghe nói Tây Cương hoàn toàn không có sức đánh lại."
Nói đến chuyện này, sắc mặt Diêm Cận cũng có chút lạnh lùng, " Tấn công không hề có lý do, đối phó với tàn binh sức yếu thì tàn nhẫn tàn bạo, chính là chiếm được Tây Cương, cũng không chiếm được lòng dân." Đối với Bùi Tập Dạ, hắn không có bất kỳ từ ngữ tán thưởng nào, sợ rằng người đầu tiên không được hắn nói lời tốt đẹp chính là Bùi Tập Dạ rồi. Chính là đối với Hứa Xú, Diêm Cận cũng sẽ nói máy lời thừa nhận.
Hơi nhíu mày, lời Diêm Cận nói Nhạc Sở Nhân dĩ nhiên tin tưởng, cách làm của Bùi Tập Dạ, giống như là điên rồi. Từ xưa đến nay, hàng binh* không giết, ngược lại hắn thật không sợ bị đánh giá xấu, muốn làm cái gì thì làm cái đó, hoàn toàn tùy tâm tình.
*hàng binh: binh lính đầu hàng
"Điên rồi." Lắc đầu một cái, Nhạc Sở Nhân cũng không thể nói gì hơn.
"Tây Vương không có sức chống cự, cho dù có mấy chục vạn đại quân, nhưng chỉ huy yếu kém, binh lính lại hàng năm phân tán, sợ rằng bọn họ không qua được cuối năm đâu." Lông mày nhíu lại, Diêm Cận suy đoán tám chín phần mười (gàn đúng).
"Vậy Tây Vương kia lại không cầu cứu Đại Yến sao?" Nghĩ đến lão Tây Vương kia cũng là đồ vô sỉ, khi trước khiêu khích Diêm Tự quân, lúc này lại bị Bùi Tập Dạ đánh cho hoa rơi nước chảy, nhất định sẽ làm mặt dày đi cầu cứu.
Khẽ gật đầu, Diêm Cận chứng thật, "Xác thực cầu rồi. Chỉ là bây giờ Phương Nam có chiến sự, Phương Bắc sẽ phải ổn định."
"Nói là nói như vậy, chỉ là cũng không bảo đảm được là Bùi Tập Dạ sẽ không gây gổ khiêu khích." Bùi Tập Dạ rõ ràng đã nói rằng nhất định sẽ cùng Đại Yến gặp nhau bằng binh đao, hắn có thể đàng hoàng mới là lạ.
"Không cần lo lắng, đại quân đều đóng ở cửa khẩu, một con ruồi cũng không bay vào được." Thấy dáng vẻ nàng lo lắng, con ngươi Diêm Cận xẹt qua một tia mềm mại, giọng nói cũng không rét lạnh giống như vừa rồi.
"Ta luyện rất nhiều thuốc, vốn là định đưa đến doanh trại các ngươi, cho tướng sĩ ăn, tránh cho Bùi Tập Dạ sử dụng ám chiêu. Chỉ là không biết khi nào thì ngươi trở về, ta còn định nhờ người của Hộ Quốc tự hộ tống đi." Khẽ ngửa đầu nhìn hắn, Nhạc Sở Nhân rất nghiêm túc nói từng câu từng chữ.
"Cám ơn." Có chút ngoài ý muốn, Diêm Cận cũng rất nghiêm túc nói cám ơn.
"Cám ơn cái gì, chúng ta là bằng hữu, đương nhiên không thể nhìn bằng hữu bị thua thiệt." Cười một tiếng, Nhạc Sở Nhân thản nhiên nói lời trong lòng.
Nhìn nàng cười, Diêm Cận khẽ hạ mắt, che kín cảm xúc trong mắt, trong lòng có chút cô đơn.
Tướng sĩ đi lại rất nhiều, đều thấy Nhạc Sở Nhân cùng Diêm Cận đứng một chỗ nói chuyện, tất cả mọi người thật bất ngờ Cần Vương Phi cùng Nguyên soái quen thuộc như vậy. Địa vị của Nhạc Sở Nhân trong Ưng Kỵ quân rất cao, có thành tựu cực cao trong y thuật, lại đưa tới đủ dược liệu để sử dụng, khiến tất cả mọi người thấy được thuốc tê thần kỳ, có thể cưỡi được một con chim đại bàng rất to; bất luận cái nào, cũng khiến cho mọi người không thể khinh thường được.
Trung vực Nguyên soái cũng là một truyền kỳ, hơn nữa còn là đối tượng so sánh của rất nhiều tướng quân trong Ưng Kỵ quân, một ngày kia vượt qua Trung Vực Nguyên soái là ước mơ trong lòng của bao nhiêu người.
Giao tình của hai người này tốt như vậy là không có nghĩ đến, xem ra sau này cần ăn nói cẩn thận rồi, nếu như bị Cần Vương Phi nghe được trong quân có người nói không tốt về Trung Vực Nguyên soái, thể diện đúng là vứt đi được rồi, không thể để cho nữ nhân xem thường, hơn nữa còn là nữ nhân ưu tú như vậy.
Hứa Xú biết được Diêm Cận tới, sẵn sàng trận địa đón quân địch. Tập trung tất cả lực lượng, lại phái Sứ giả đưa tới chiến thư cho Diêm Cận, quyết một trận tử chiến.
Khiêu khích như vậy, khiến cho cả quân doanh sôi trào, so sánh với người khác, Diêm Cận cùng Diêm Tự quân tương đối trấn định, tình huống như vậy chẳng có gì ghê gớm,
Đây là lần đầu tiên Nhạc Sở Nhân tiến vào trướng chủ soái, trong ngày thường Phong Duyên Thương cùng các vị Tướng quân bàn luận chiến sự chính là tiến hành ở nơi này.
Phong Duyên Thương Diêm Cận Thương Lỗi cùng với cả đám Phó tướng Đô Úy Ưng Kỵ quân bàn luận bên kia, Nhạc Sở Nhân đứng ở bên Sa Bàn nghiên cứu địa hình, lỗ tai lại nghe động tĩnh bên kia.
Về cơ bản Diêm Cận không lên tiếng, Phong Duyên Thương cũng rất ít lời, Thương Lỗi thỉnh thoảng sẽ nói một câu, thời gian còn lại đều là những Phó tướng Đô Úy kia nói chuyện.
Không phải là hô to Hứa Xú không tự lượng sức, thì cũng là nói đại loại như cùng hắn đánh nhau đến chết sống.
Nghe xong Nhạc Sở Nhân thất vọng mắng không ngừng, chính chủ còn chưa lên tiếng đấy, ngược lại đám người này từng người một lại hưng phấn vô cùng. Trong đó lại không ít người chờ chế giễu, chiến sự ở trước mắt, vẫn còn có tâm tình lục đục đấu đá lẫn nhau.
"Diêm Tướng quân, chiến thư đã đưa tới, phương pháp duy nhất chính là ứng chiến. Hiện nay quan trọng là cách bày bô quân ngày đó, không biết Diêm Tướng quân có kế hoạch gì chưa?" Phong Duyên Thương mở miệng, âm thanh không cao không thấp, khiến cho những người khác lập tức câm miệng.
Khuôn mặt Diêm Cận lạnh nhạt, từ đầu đến cuối hắn đều có cái nét mặt này. Nghe Phong Duyên Thương nói chuyện, sau đó gật đầu một cái, "Cuộc chiến với Hứa Xú không chỉ là một cuộc chiến quyết định thắng thua, còn có ân oán cá nhân. Hắn cần phải dốc toàn quân, thành hay bại là ở trận chiến này, hắn nhất định sẽ dùng toàn lực. Như thế, phe ta cần bày trận thật chặt chẽ. Hành Quân Bố Trận không phải là chuyện một ngày hai ngày, cần vô số lần diễn luyện, hôm nay cách ngày ước hẹn khai chiến cùng Hứa Xú còn có sáu ngày, kể từ hôm nay, cần phải tiến hành ngày đêm bài binh diễn luyện." Không hề cảm xúc nói một hồi, cũng là khiến cho người ta không phản bác được.
Trong mắt Phong Duyên Thương ánh lên vẻ sâu xa, nghe thấy nói thế cũng là gật đầu đồng ý, Diêm Cận có kinh nghiệm hắn thừa nhận, cho nên hắn sẽ không mù quáng phản bác ý kiến của Diêm Cận.
"Ngày đêm diễn luyện? Binh sĩ sợ là không chịu nổi." Có Phó tướng lên tiếng hoài nghi.