Chỉ trong mười ngày, người của Nhạc Sở Nhân bao kín ba tòa thành.
Thành công tất cả là chủ yếu là do yếu tố bất ngờ, hơn nữa đều là ăn mày giả trang, ở nơi chiến loạn tương khởi, điều này lại hết sức bình thường.
Vậy mà Nam Cương cũng không ngốc, khi tòa thành trì thứ ba bị Ưng Kị quân Đại Yến đánh hạ, bọn họ rốt cuộc cũng tìm được kẻ thao túng đứng sau, chỉ là khi tìm được rồi lại phát hiện ra không chỗ nào là không có ăn xin.
Trong lúc nhất thời ăn xin mọi nơi đều bị càn quét tàn bạo, ban bố lệnh cấm, ăn xin đối với Nam Cương đã trở thành nguy cơ mang tầm vóc quốc gia.
Trên người mặc bộ trang phục ăn xin, Nhạc Sở Nhân trốn đi cùng mọi người trong căn phòng nhỏ bị bỏ hoang của thợ săn trong núi sâu, những người khác đang xây mấy cái lều tạm ở bên cạnh, tuy bây giờ là mùa thu nhưng khí hậu Nam Cương rất ấm áp, ban đêm cũng không bị lạnh.
Ngồi trên ghế gỗ đơn giản, Nhạc Sở Nhân nâng cằm cùng Thích Phong bàn xem tiếp theo nên làm gì.
Bọn họ giờ đang ở gần một doanh trại của Nam Cương, muốn đi qua cũng không dễ dàng, bởi vì đang ráo riết săn lùng ăn xin, cửa khẩu kéo dài hơn nữa lại còn canh phòng rất sâm nghiêm. Từ nơi này đi ra ngoài không bị phát hiện chỉ có người võ công cao cường như Thích Phong cùng mấy hộ vệ Cần Vương phủ, nhưng còn bao nhiêu người của Cái Bang, họ không biết võ công, họ phải làm thế nào? Cũng không thể bỏ mặc họ ở đây được.
Lại nói Nhạc Sở Nhân không muốn chạy đến chỗ của Phong Duyên Thương tị nạn, nàng không muốn hắn biết kế hoạch Cái Bang của nàng, nàng sẽ cảm thấy khó chịu, nàng phải nghĩ cách khác.
“Cái gọi là bắt giặc phải bắt vua trước,không bằng chúng ta trực tiếp giết Nam Vương?” Cùng quân đội xoay vòng vòng chi bằng cứ đến gần quân doanh nhưng hiện tại kiểm soát quá gắt gao, coi như không phải ăn xin cũng khó có thể mà vào được.
“Lương thành? Cách đây ba ngày lộ trình. Lương thành ở vùng cực nam của Nam Cương, láng giềng của Nam Hải.” Thích Phong khẽ lắc đầu, hắn cảm thấy không ổn, gần Ưng Kị quân Đại Yến xem ra mới là điểm an toàn nhất hiện giờ, nếu quân đội Nam Cương truy sát đến nơi, hắn vẫn có thể kíp thời đưa Nhạc Sở Nhân qua.
“Láng giềng gần biển? Không tệ, ta muốn đi ngắm biển, trước kia ta chưa từng được nhìn thấy biển. Cứ thế mà làm, các ngươi vào thành mua quần áo, chúng ta tách nhau ra, làm bộ dạng của những người tha hương.” Nhạc Sở Nhân thôi chống cằm, cứ như vậy sảng khoái quyết định.
Nhìn Nhạc Sở Nhân, Thích Phong cũng chỉ còn cách đồng ý, hắn cùng những người này xâm nhập vào Lương thành? Người khác hắn không lo lắng, thậm chí cũng không lo lắng cho bản thân, lo lắng nhất vẫn là Nhạc Sở Nhân, nếu nàng có mệnh hệ gì, hắn không còn mặt mũi về gặp Vương gia.
Đồi trang phục, đám người nhanh chóng tách nhau ra, mặc y phục bình thường, trừ Nhạc Sở Nhân cùng hộ vệ Cần Vương phủ, đám ăn mày chính là những người tha hương, không cần phải diễn trò, dù có hỏa nhãn kim tinh* cũng không nhìn ra thân phận của bọn họ.
*Hỏa nhãn kim tinh: đôi mắt của Tôn Ngộ Không.
Nhạc Sở Nhân cuối cũng cũng đã hiểu ra, mặc dù mặt mũi rất quan trọng, nhưng quan trọng nhất vẫn là thần thái. Phong cách này mang về nhà liền muốn giả trang thành ngời nào liền giả trang, nhưng hiển nhiên bọn họ cũng chẳng đem mấy thứ này về nhà. Mấy bộ y phục thông thường, hộ vệ người nào người nấy đều giống như hộ vệ cho nhà phú thương, ánh mắt quá mức bén nhọn.
Nhạc Sở Nhân cùng Thích Phong đi riêng, những người còn lại mỗi hộ vệ mang theo hai, ba tên ăn xin xen lẫn, dù có thông minh đến đâu cũng không ngờ Nhạc Sở Nhân lại dùng chiêu này.
Đám người đợi đêm khuya mới hành động, đi về phía nam của ngọn núi, tối lửa lại tắt đèn, may có Thích Phong dẫn đường, nếu không chắc Nhạc Sở Nhân đã bổ nhào đến mấy lần.
“Mấy ngày này chúng ta không liên lạc với Vương gia, Vương gia chắn hẳn đang rất nóng nảy.” Thích Phong nhỏ giọng, trong âm thanh đạp lá khô, giọng nói của hắn đã nhỏ lại càng có vẻ nhỏ hơn.
“Chúng ta đây là đang liều mạng vì Đại Yến, gấp cái gì mà gấp? Đợi đên khi bắt được Nam Vương, chắc chắn hắn vui đến khóc luôn ấy chứ.” Nhạc Sở Nhân hừ hừ mấy tiếng, thời điểm nàng còn ở Hoàng Thành, hắn lâu lâu mới gửi một phong thư về, lúc này nàng cũng đang bôn ba khắp nơi, chính hắn có thời gian viết thư thì nàng cũng không có thời gian để nhận.
Thích Phong trong chốc lát không có gì để nói, đối với từ dùng của Nhạc Sở Nhân, hắn có chút tiếp thu không nổi, cũng không biết phải đáp lại lời nàng như thế nào.
“Ngươi cũng không cần phải lo lắng như vậy, nếu gặp phải chuyện nguy hiểm, trên người ta giấu rất nhiều bảo bối, ta bảo đảm hai chúng ta sẽ không chết.” Nàng biết Thích Phong đang lo lắng điều gì nên mới nhẹ nhàng khuyên nhủ, nhưng tâm Thích Phong vẫn cứ treo lên như cũ.
Ban đêm trong núi có rất nhiều dã thú, nhiều lần đều nghe thấy tiếng sói tru cách bọn họ không quá xa. Đổi lại là người bình thường, mùi trên người đã sớm dụ bọn chúng đến. Nhưng mùi trên người Nhạc Sở Nhân lại khác, khứu giác của bọn sói rất nhạy cảm cho nên trừ những tiếng tru đáp lại nhau, chúng cũng không có hành động gì khác.
“Đoạn đường này chúng ta phải cẩn thận, dưới chân núi có trạm gác.” Thích Phong mấy ngày nay gần đây đều lượn qua lượn lại trong núi, núi này nơi nào có trạm gác hắn đều biết.
Nhạc Sở Nhân thả nhẹ bước chân, trừ tiếng xào xạc khi giẫm lên cỏ, cơ hồ gần như không có tiếng động.
Đi được một đoạn cách khá xa, đến gần lưng chừng núi, Thích Phong đột nhiên dừng lại, Nhạc Sở Nhân theo đó cũng dừng lại theo, lẳng lặng lắng nghe, nàng cái gì cũng không nghe thấy, trừ tiếng hít thở của bản thân, tất cả bốn phía đều im lặng.
“Ngôi xuống.” Thích Phong gần như không tiếng động nói, lôi kéo Nhạc Sở Nhân ngồi thụp xuống. Đập vào mắt đều là một màu tối đen như mực của núi rừng, cùng nhắm mắt vào không có gì khác biệt.
Nhạc Sở Nhân không lên tiếng, hô hấp cũng đè xuống thật thấp, nàng rất tin tưởng Thích Phong, người tập võ tai rất thính, có thể nghe thấy tiếng động ở xa, hơn nữa độ sai lệch lại rất thấp.
Ước chừng năm phút sau, Nhạc Sở Nhân cũng nghe thấy tiếng động, tiếng chân đạp lên cỏ dại, hơn nữa không chỉ có một người.
Tốc độ tim đập tăng lên, Thích Phong bên cạnh gần như không có tiếng hít thở, Nhạc Sở Nhân đưa tay nắm lấy y phục của hắn, nàng có một loại cảm giác dường như bản thân đang bị bao vây.
Thích Phong nhìn xuyên qua đám cỏ dại nhìn chân núi, từ từ bắt lấy tay Nhạc Sở Nhân, hắn nhỏ giọng: “Là nhằm về phía chúng ta.”
Nhạc Sở Nhân cả kinh, lập tức thông báo cho Trương thư sinh phía sau nhanh chóng rút lui, sau đó nắm chặt lấy y phục của Thích Phong: “Chạy.”
Thích Phong không trả lời nữa, ôm Nhạc Sở Nhân đứng dậy dùng khinh công chạy, âm thanh hết sức lớn, chỉ nghe tiếng lá rừng vang xào xạc, trong núi sự yên tĩnh thay thế bằng ồn ào.
“Chậm lại một chút, ta muốn cho bọn chúng nếm thử chút gia vị.” Bọn họ tốc độ đuổi cũng rất nhanh, không giống như lính tuần tra bình thường. Thích Phong cứ thế mang theo nàng chạy, sớm muộn gì cũng đuối sức cho nên thừa lúc Thích Phong chưa bị đuối sức, dùng thuốc trước rồi tính sau.
Tốc độ của Thích Phong quả nhiên đã chậm lại, Nhạc Sở Nhân với tay lấy ra một bình sứ từ bên hông, nhổ nắp bình đổ hết thuốc bột ra ngoài rồi nhanh tay vứt bình đi.
Thích Phong lại mang nàng một lần nữa chạy, phía sau đám người kia đã đuổi tới nơi.
Chạy tiếp một đoạn đường, đám người đuổi phía sau đã không còn tiếng động, Nhạc Sở Nhân hé miệng hài lòng cười, muốn bắt nàng? Còn non lắm.
Vậy mà đêm đã qua, trời đã dần hửng sáng. Sắc trời dần dần sáng lên, hai người men theo khe núi đi xuống, trong khe núi đều là lá cây, tiếng chân đạp lên cỏ nghe xào xạc. Thích Phong cảnh giác nhìn bốn phía, Nhạc Sở Nhân khẽ liếc mắt nhìn Trương thư sinh, bọn họ nhanh chóng rời đi, trừ bầy sói cũng không gặp phỉa quân đội Nam Cương.
Thoáng yên tâm, Nhạc Sở Nhân một lần nữa ngẩng đầu, theo chân Thích Phong xuống núi.