Mặt trời lặn xuống phía tây, dạo chơi bên ngoài một ngày trời hai người mới trở lại Hoàng Cung. Hôm nay là lễ hội, trong cung có cung yến, đã có người ở Thủy Các từ sớm, đặc biệt chờ bọn họ trở lại để dẫn dắt bọn họ tới nơi tổ chức yến tiệc.
Không nhanh không chậm thay đổi y phục, mặt trời cũng xuống núi, Nhạc Sở Nhân và Phong Duyên Thương đi theo cung nhân rời khỏi Thủy Các, bốn hộ vệ mật vệ dáng vẻ bình thường đi theo phía sau.
Cung nhân không nhiều lắm, không bằng ngày đầu tiên vào cung, người đến người đi rất nhiều. Nhạc Sở Nhân suy đoán có thể phần lớn cung nhân đều đã bị Bùi Tập Dạ giải quyết rồi.
Nơi diễn ra dạ tiệc là ở một thủy tạ (lầu các được xây trên mặt hồ). Thủy tạ được xây dựng trên mặt hồ, tinh mỹ khác thường. Vừa tới gần, lập tức nhìn thấy trong thủy tạ đèn đuốc sáng trưng, kẻ đến người đi rất nhiều. Còn có rất nhiều triều thần của Bắc Cương đang tụ tập từng nhóm một, ngoại hình của mọi người đều vạm vỡ rắn chắc.
“Đại Yến Cần Vương Cần Vương phi đến!” Hai người vừa đi vào thủy tạ, cung nhân thông báo âm thanh vang khắp thủy tạ, tất cả mọi người đều nhìn hai người họ, phần lớn ánh mắt đều không có thiện ý.
Phong Duyên Thương hờ hững như thường, giống như một cơn gió mát, Nhạc Sở Nhân hơi nghiêm mặt, ánh mắt đảo qua tất cả mọi người, khí thế bất phàm.
Mấy quan văn đi tới chào hỏi với Phong Duyên Thương, dù sao bọn họ cũng là quan văn, tuy ngoại hình hơi vạm vỡ nhưng rất biết cách nói chuyện. Phong Duyên Thương mỉm cười, dùng cử chỉ bình tĩnh cùng ngạo nghễ mà người khác không học được nói chuyện cùng bọn họ.
Nhạc sở nhân đứng một bên, nàng là ai thì mọi người đều đã biết, ước chừng có đến một nửa số ánh mắt nhìn nàng như kẻ thù, một nửa còn lại mang theo chút kính sợ. Lý Bình từng nói, ở Bắc Cương, có một nhóm người xem nàng như kẻ thù.
“Cần Vương phi?” Bỗng dưng, sau lưng truyền đến âm thanh của một nữ tử, Nhạc Sở Nhân quay đầu nhìn. Bên kia, Phong Duyên Thương đang nói chuyện với mấy quan văn cũng chú ý tới, liếc mắt nhìn, thì ra là người quen.
Không sai, là người quen. Cô gái đứng bên cạnh thủy tạ, trên tay nâng mân đựng trái cây, ăn mặc y phục của cung nữ. Tướng mạo nàng đoan chánh, con ngươi màu nâu nhạt, không giống với người khác.
Nhạc Sở Nhân khẽ nhướng mày, trong cung này có không ít người của Vu giáo, trong không khí đều có mùi vị này, giống như nàng đã quen với mùi này rồi, cho nên cũng không chú ý tới nàng ta.
“Thì ra ngươi ở đây, ngươi trở lại từ lúc nào?” Nàng quay đầu lại liếc mắt nhìn Phong Duyên Thương ý muốn hắn yên tâm, sau đó rời đi.
Nữ tử mỉm cười: “Ngày Hoàng thượng và Cần Vương phi kề vai chiến đấu.” Xem ra, nàng ta biết tất cả.
“Hả? Xem ra ngươi làm không ít việc cho Hoàng thượng của ngươi?” Vội vả quay trở lại, nhất định là phụng lệnh của Bùi Tập Dạ.
Gật đầu một cái, nũ tử kia cũng thừa nhận: “Hai ngày nay truy nã phản đồ ở Trung Đô, tốn không ít hơi sức, cũng không có thời gian gặp Cần Vương phi, hôm nay may mắn gặp được.”
“Những chuyện độc ác không có tình người hắn đều giao cho ngươi làm, hắn cũng được xếp hạng nhất trong việc sai khiến người khác rồi.” Nhạc Sở Nhân bĩu môi, xì mũi coi thường Bùi Tập Dạ.
Nữ tử mỉm cười, cặp con ngươi màu nâu nhạt kia dưới ánh sáng của đèn đuốc có phần hời hợt: “Đây là chuyện nên làm, Hoàng thượng phân phó, dù lên núi đao xuống biển lửa, có chết cũng không hối tiếc.” Nàng biểu đạt lòng trung thành của mình, nhưng Nhạc Sở Nhân nghe vào tai lại càng thêm khinh thường.
“Sau khi rời khỏi Quan Châu ngươi đã đi đâu? Trong khoảng thời gian ở Đại Yến không làm chuyện gì xấu xa chứ?” Bị Nhạc Sở Nhân hỏi trực tiếp như vậy, trong đôi mắt của nữ tử hình như thoáng chút ngượng ngùng.
“Ta đi Nam Cương.” Nữ tử kia rất thành thật, mặc dù không biết tại sao nàng ta lại thành thật như vậy, nhưng ít ra nàng thành thật như vậy, Nhạc Sở Nhân sẽ không cảm thấy bài xích khi nói chuyện cùng với nàng.
“Nam Cương hả? Nam Cương và Đại yến sắp sửa có chiến tranh rồi, đến lúc đó ta cũng sẽ đi. Nếu nghĩ đến an toàn, vậy thì Vu giáo các ngươi nên tranh thủ rút lui đi thôi.” Nàng ta thành thật, như vậy Nhạc Sở Nhân cũng thành thật, tuy rằng có ý đe dọa, nhưng những điều nàng nói đều là sự thật.
Nữ tử khẽ gật đầu: “Hoàng thượng cũng phân phó như vậy. Hắn biết toàn bộ suy nghĩ của ngài nên đã phân phó với ta từ sớm rồi.” Nàng nói rất rõ, đương nhiên Nhạc Sở Nhân cũng nghe hiểu, trong con ngươi lóe lên vài cái, tự động bỏ qua vấn đề này.
“Bình Dương quận chúa của Đại Yến ta được gả tới Nam Cương sống có tốt không?” Trên danh nghĩa nàng ta là Nhị tỷ của Nhạc Sở Nhân, cũng không biết đến đó sống có tốt không, nàng vẫn chưa từng để tâm đến.
Nữ tử gật đầu một cái: “Rất khỏe, trước khi Cần Vương rời đi đã cố ý lưu lại người bảo vệ nàng. Phù Cơ bí mật hành động, có điều nàng ấy đều tránh thoát.”
Khẽ nhíu mày, Nhạc Sở Nhân thật sự không biết Dien.<đa?nl3.quy""don Phong Duyên Thương lại cố ý đưa người tới bảo vệ vị Bình Dương Quận chúa kia. Nhưng mà nhìn nữ tử kia mỉm cười, nàng không muốn tiếp tục đề tài này.
“Cung yến sẽ được tiến hành vào lúc nào? Tại sao đến bây giờ cũng không thấy Bùi Tập Dạ, chẳng lẽ hôm nay không có ý định giải tán sao?” Tựa lưng vào lan can, nhìn đoàn người bên trong thủy tạ, ngay cả một cái bóng của Bùi Tập Dạ cũng không có.
“Không cần vội, thật ra thì vào lễ hội Thất Dạ Lan hàng năm đều sẽ tụ tập tượng trưng như vậy, Hoàng thượng sẽ ban mỹ nữ gì đó cho các chư vị đại nhân, như vậy mới gọi là Dạ Lan.” Đêm hoa lan, không có nữ nhân làm sao được gọi là Dạ Lan.
“Trách không được cả đám kia tinh thần đều hăng hái, thì ra đều đang chờ được ban thưởng nữ nhân.” Hừ hừ, bất luận từ cổ chí kim, nam nhân, đều giống như nhau!
“Vương phi xem chán rồi hả? Hay là chúng ta đi ra bên ngoài ngồi một chút đi.” Nữ tử chỉ một cái đình bên ngoài thủy tạ, cách thủy tạ khoảng hai mươi ba mươi thước. Nơi đó đèn đuốc không sáng lắm, ngổi nơi đó có thể nhìn rõ tình huống bên trong thủy tạ.
“Được, đi thôi.” Đương nhiên Nhạc Sở Nhân không sợ, mật vệ đang đứng bên ngoài thủy tạ.
Hai người đi ra thủy tạ, lập tức cảm thấy yên tĩnh rất nhiểu, mặc dù thanh âm bên trong thủy tạ đều truyền vào bên trong tai.
Trong đình chỉ treo một chiếc đèn lồng, ánh sáng yếu ớt, nhưng lại có thể nhìn thấy những ngôi sao trên bầu trời, giống như đưa tay lên là có thể chạm tới.
“Ngài cùng Hoàng thượng liên thủ đánh bại Thánh Tổ và con Thánh thú bên cạnh Thánh Tổ, thật sự làm cho chúng ta mở rộng tầm mắt. Bởi vì trong lòng của tất cả giáo đồ, Thánh Tổ là vô địch thiên hạ, nhưng ngày đó cũng không thể chống cự được.” Nữ tử ngồi xuống đối diện với Nhạc Sở Nhân, cầm ấm trà trên bàn đá vừa châm trà cho nàng vừa nói.
“Lão bà kia sao? Ha ha, ta thấy có người còn khó dây hơn nàng ta.” Sống hơn hai mươi năm trên đời, nàng đã chịu nhiều đau khổ.
“Ngài nói tương tự như Hoàng thượng vậy, nhưng mà nếu ngài nghe thấy có thể sẽ tức giận.” Nữ tử kia khẽ cười, cực kỳ nhàn nhã.
Nhạc Sở Nhân hơi nhíu mày, sau đó nói: “Có phải hắn nói là, so với Thánh Tổ, ta càng khó dây dưa hơn?”
Nữ tử hơi kinh ngạc, sau đó từ từ gật đầu: “Đúng là như vậy.”
“Hừ, hắn đúng là cái đồ miệng chó không mọc ra ngà voi.” Hắn nói cái gì, chỉ cần nàng đoán một chút là có thể biết, tuyệt đối không phải là những lời hay ho gì.
“Ngươi lại lén lút mắng chửi Trẫm?” Nhạc Sở Nhân vừa dứt lời, lập tức sau lưng truyền tới âm thanh của một người khác, Nhạc Sở Nhân nghiêng đầu, ánh đèn yếu ớt, Bùi Tập Dạ đứng sau lưng nàng khẽ nghiêng người nhìn nàng, trên đường nhỏ bên ngoài đình, là một đoàn người đang đứng đó. Cung nữ thái giám, còn có một hàng dài nữ tử mặc quần dài lụa mỏng.
“Ta không có lén lút mắng chửi di3.nd4,nle..quy./do-n ngươi mà là quang minh chính đại mắng chửi ngươi. Ngươi đưa những cô nương kia đến đây làm gì?” Hất cằm lên, Nhạc Sở Nhân nhìn những cô cương xinh đẹp kia, hình như không giống người Bắc Cương.
“Những cô nương ở Nam Cương, dịu dàng như nước. Nhưng mà cái từ dịu dàng này ngươi không thể lý giải được, cho nên Trẫm cũng không thể nào giải thích cho ngươi được rồi. Đây là quà tặng cho chư vị quần thần của Trẫm, có nữ nhân làm bạn mới được gọi là Dạ Lan!” Giải thích cho Nhạc Sở Nhân nhưng hắn cũng không quên phải chế giễu nàng trước.