Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 101: Chân tướng, Cùng đường (1)




Liếc mắt nhìn đầu con phố, Nhạc Sở Nhân khẽ nhíu mày, trên dưới quan sát hắn một lần: “Ngươi lại chạy đến đây làm gì?”

Bùi Tập Dạ dựa vào tường, cười đến đáng yêu: “Nghe nói ngươi đã trở về nên cố ý tới thăm ngươi một chút, thế nào, gặp được bản thiếu ngươi lại mất hứng?”

“Cũng không phải là mấy trăm năm không gặp, còn cần phải cố ý chạy tới gặp ta sao? Nói đi, ngươi lại chạy đến đây lén lén lút lút làm chuyện gì?” Liếc xéo hắn, Nhạc Sở Nhân tuyệt đối nhận định hắn sẽ không làm những chuyện nhàm chán như vậy.

“Những lời này làm bản thiếu rất đau lòng.” Cười hì hì, nhìn hắn nào có bộ dạng đau lòng.

“Không nói? Ngươi không nói vậy ta đi, tránh ra đừng cản đường. Còn nữa, đừng có tản bộ xung quanh đây, không biết khi nào Diêm Cận quay trở lại đâu. Người của Diêm Cận có đến mấy trăm người, đến lúc đó có thể ngươi sẽ không trốn thoát.” Bước từng bước, Nhạc Sở Nhân hả hê chờ xem kịch vui, Bùi Tập Dạ không nháy mắt nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt kia làm cho người ta cảm thấy áp lực.

“Sau hôn lễ của Thái tử Đại Yến Bản thiếu phải trở về rồi, ngươi đi theo Bản thiếu đi?” Không phải hắn vô cớ xuất hiện mà hắn thật sự có chuyện.

Nhạc Sở Nhân dừng bước xoay người khẽ ngửa đầu nhìn hắn, trong con ngươi phản chiếu ra gương mặt hắn rất rõ ràng: “Lên đường thuận buồm xuôi gió.”

“Trừ những lời đó ra ngươi không còn lời nào nữa?” Chăm chú nhìn nàng, sắc mặt hắn không có biểu cảm gì bởi vì Nhạc Sở Nhân trả lời giống như trong dự liệu của hắn.

“Ngươi nghĩ ta sẽ nói cái gì? Những lời ngươi muốn nghe ta sẽ không nói, những lời ta nói ngươi đều không muốn nghe. Để không ảnh hưởng đến tâm tình nên ngươi mau trở về đi, Hoàng Thành ở Đại Yến là nhà của ngươi, ngươi cứ tự do quay lại.” Có lẽ hắn còn hiểu rõ nơi đây hơn nàng rất nhiều.

“Thật đúng là tuyệt tình! Lần này Bản thiếu quay về cũng không biết khi nào có thể chúng ta mới có thể gặp mặt. Trên đời này, Bản thiếu là đối thủ duy nhất của ngươi, lâu không gặp nhất định ngươi sẽ cảm thấy tịch mịch. Hay là tìm một nơi, chúng ta so vài chiêu?” Lúm đồng tiền nhàn nhạt cười nhìn Nhạc Sở Nhân, hắn là thành tâm muốn mời.

Khẽ nhíu mày: “Ngươi nói thật?” So mấy chiêu? Chuyện này là thật?” Qua mấy chiêu? Quả thực nàng rất ngứa tay, dõi mắt nhìn thiên hạ, cũng chỉ có người trước mắt này mới có thể cùng nàng so chiêu.

“Từ trước đến nay Bản thiếu đều là nhất ngôn cửu đỉnh, vậy ngươi có đi hay không?” Khẽ nhếch cằm, gương mặt đáng yêu không kềm chế được.

Đảo mắt một cái, Nhạc Sở Nhân hé miệng gật đầu: “Gặp nhau ở ngoài thành.” Dứt lời, nàng xoay người đi về phía đầu phố đến chỗ Thích Phong đang chờ, nàng không thể cùng Bùi Tập Dạ cứ đi như thế, nếu như nàng biến mất, Thích Phong sẽ lập tức đi bẩm báo cho Phong Duyên Thương.

Thích Phong đánh xe chạy tới ngoại thành, đối với việc Nhạc Sở Nhân giao thủ với Bùi Tập Dạ, tất nhiên hắn có lòng tin với Nhạc Sở Nhân. Chỉ là, suy nghĩ một chút, hai người này không phân cao thấp, hắn cảm thấy không phải là việc gì tốt. Dõi mắt nhìn trong thiên hạ, đối thủ chỉ có một người, loại cảm giác đó hắn hiểu, tuy là không diệt không bỏ qua, nhưng không cần nói cũng hiểu nhau.

Nhưng tất cả điều này hắn cũng chỉ có thể suy nghĩ trong lòng, không cách nào nói ra khỏi miệng. Mặc dù hắn cảm thấy Nhạc Sở Nhân cùng Bùi Tập Dạ có thể sẽ hiểu nhau, nhưng cái gì cũng không thể nói.

Ngoại thành, là nơi cấm quân Đại Yến cùng vệ đội Bắc Cương tranh tài phi ngựa. Đám con cháu của các quan chức trong thành thường tới nơi này phi ngựa cho nên dân chúng cũng ít khi tới đây.

Cỏ xanh rờn không có giới hạn, trời xanh mây trắng đẹp không sao tả xiết. Một tòa núi nhỏ đứng sùng sững trên bãi cỏ xanh rờn, lúc này đã sum xuê.

Bùi Tập Dạ đã tới từ sớm, chắp tay đứng giữa hoa cỏ, dáng người cao lớn cười nhẹ nhàng, giống như một thiếu niên đơn thuần vô hại.

Nhảy xuống khỏi xe ngựa, Nhạc Sở Nhân ngẩng đầu nhìn Bùi Tập Dạ đứng ở phía xa một hồi lâu, nàng cảm thấy người này có chút không chân thật. Là một người có tiếng tăm lừng lẫy lại có một mặt như vậy. Nàng giật mình cảm thấy bản thân thật may mắn, những người có tiếng tăm lừng lẫy ở thế giới này nàng đều biết.

Bùi Tập Dạ cười híp mắt đi tới: “So sánh với hai mươi mấy ngày trước, phong cảnh ở đây đẹp hơn rồi.”

Liếc mắt nhìn trời xanh mây trắng cỏ xanh, Nhạc Sở Nhân gật đầu một cái: “Nếu không có cái người tên Bùi Tiền Hàng, phong cảnh sẽ đẹp hơn.”

“Ha ha, Bản thiếu có sức ảnh hưởng lớn như vậy? Chậc chậc, đây là một chuyện tốt.” Hắn cười rất vui vẻ giống như không nghe thấy nàng đang chê hắn.

Nhìn bộ dáng kia của hắn, Nhạc Sở Nhân không khỏi lắc đầu thở dài, Bắc Vương? Bắc Vương chính là cái dáng vẻ này đây!

“Hãy bớt sàm ngôn đi, đến đây đi.” Bước lên, Nhạc Sở Nhân đi thẳng vào vấn đề.

“Hôm nay trời đẹp như vậy, hay là đi dạo một vòng?” Bùi Tập Dạ chắp hai tay sau lưng, cười híp mắt nói.

Nhạc Sở Nhân không nháy mắt nhìn hắn: “Tóm lại là ngươi có đánh hay không?”

“Đánh, nhưng mà đi dạo một vòng rồi đánh.” Hắn nói dứt lời xoay người đi tới bên trái sườn núi nhỏ.

Nhìn hắn bỏ đi, Nhạc Sở Nhân liếc mắt nhìn bầu trời, tuy có chút không kiên nhẫn, nhưng nghĩ đến sáng mai hắn phải cút đi, cũng không có gì không nhịn được rồi.

Thả chậm bước đi tới sườn núi nhỏ, khí trời hôm nay sáng sủa, đi dạo một chút cũng là một ý tưởng không tệ.

Đến gần sườn núi, cây cối tươi tốt che đi ánh nắng mặt trời, rất mát mẻ.

Bùi Tập Dạ dừng lại, chờ Nhạc Sở Nhân đi lên trước.

“Nhìn, đó là đỗ nhược mà ngươi thích.” Nhạc Sở Nhân đi tới phía sau hắn, Bùi Tập Dạ chỉ vào bụi cỏ, một bụi đỗ nhược ở trong đó, sắp điêu tàn rồi.

“Trí nhớ cũng không tệ lắm, đến bây giờ vẫn còn nhớ đấy.” Nhạc Sở Nhân cười cười, thật ra nàng cũng không phải rất ưa thích Đỗ Nhược, nhưng mà hắn nói như thế, nàng cũng không muốn cải cọ với hắn, hắn nói thích vậy thì thích.

“Cho đến tận hôm nay, có câu nào ngươi nói mà Bản thiếu không nhớ rõ?” Nghiêng đầu nhìn nàng, hắn cười đến rất rực rỡ.

Nhạc Sở Nhân không trả lời vấn đề của hắn, nhìn quanh một vòng, sau đó nói: “Lần này ngươi trở về, sẽ không làm chuyện gì nữa?”

“Trong lòng ngươi, Bản thiếu chính là loại người thời thời khắc khắc đều có âm mưu?” Bùi Tập Dạ bất mãn, xoay người đối mặt với nàng, không có đáp án thì không được sao.

“Chẳng lẽ ngươi đơn thuần vô hại? Nếu là đơn thuần vô hại, vậy lời đồn Bác Vương tàn bạo âm độc từ đâu mà có? Đừng giả bộ vô tội, lão nương ta có thể nhìn thấy.” Lạnh lùng quát, bề ngoài hắn có vẻ vô hại, nhưng lời đồn đãi không thể nào là vô căn cứ, hắn là dạng người gì, trong lòng nàng biết rõ.

“Có thể nhìn thấu đến đâu?Thấu Thị đến nơi nào? Nhìn thấy tâm tư của Bản thiếu? Còn có thể nhìn thấy Bản thiếu không mặc y phục?” Cười đùa, được vài ba câu hắn đã bắt đầu không đứng đắn.

“Ngươi có cái gì để nhìn? Bùi Tiền Hàng, ngươi lấy cớ so chiêu, thật ra ngươi muốn đâu võ mồm với ta phải không?” Hai tay ôm trước ngực, Nhạc Sở Nhân nhìn thế nào cũng không thấy giống bộ dáng muốn cho chiêu với nàng.

Người này cười nói vui vẻ như vậy, có lẽ chỉ muốn đấu võ mồm với nàng thôi, chắc trên cõi đời này, có thể nói chuyện như vậy với hắn cũng chỉ có một mình nàng rồi.

“Ngươi không chịu đi theo Bản thiếu, nói mấy câu như vậy cũng không được sao?” Quả nhiên, Bùi Tập Dạ cười hì hì, không có ý định so chiêu cùng nàng.

“Không nói đề tài này nữa được không? Muốn ta trở mặt thì ngươi mới thoải mái?” Khẽ nhíu mày, Nhạc Sở Nhân không thích cái đề tài này.

“Đừng trở mặt, Bản thiếu không nói là được. Không bằng chúng ta nói tấm thân còn trong sạch của ngươi?” Hắn nhún vai, bộ dáng đáng yêu cùng lời nói xấu xa hoàn toàn tương phản.

“Bùi Tập Dạ, ta cảnh cáo ngươi lần cuối.” Mặt lạnh, ánh mắt Nhạc Sở Nhân như đao.

“Được, không nói. Chỉ là lúc gần đi cho Bản thiếu nói một câu cuối cùng, tiếp tục duy trì.” Gật đầu như bằm tỏi, cuối cùng lại nói một câu hắn nghĩ trong lòng.

“Có liên quan gì tới ngươi?” Muốn nàng tiếp tục duy trì tấm thân trong sạch? Lời này thật là kỳ cục, giống như nàng và hắn có tư tình, nhưng lại không có cách nào phản bác.

“Đương nhiên là có liên quan, nếu ngươi không còn tấm thân trong sạch, Bản thiếu sẽ tức giận.” Nhìn nàng một vòng, hắn cười híp mắt che đi biểu cảm trên khuôn mặt.

“Tức giận? Bùi Tập Dạ, ta thật muốn phun phân vào mặt ngươi! Lão nương không còn thân trong sạch mắc mớ gì đến ngươi? Ta với ngươi có quan hệ gì, ngươi lại có gì tư cách quấy nhiễu ta?” Giận quá thành cười, Nhạc Sở Nhân đối với người này không biết nói gì. Mặc dù hắn nói không nhất định là sự thật, nhưng nàng nghe thật khó chịu.

Không có phản ứng khác, hắn cười rất vui vẻ: “Phun phân vào mặt Bản thiếu? Ngươi còn có kỹ năng này? Biểu diễn cho Bản thiếu xem một chút.” Đối với câu ‘phun phân vào mặt ngươi’ của Nhạc Sở Nhân hắn hơi có hứng thú. Trên đời này, mắng chửi người khác có thể mắng như vậy, chắc chỉ có một mình nàng.