Bệnh Vương Độc Sủng Kiều Thê

Chương 46: Làm mai mối (2)




Vốn đã hoàn mỹ đến không thể bắt bẻ nhưng nàng dự định cải tạo lại. Lúc a Tựu gọi nàng đang trầm tư suy nghĩ, cho nên trả lời hết sức tùy ý,

"Vương phi." a Tựu gia tăng âm thanh lần nữa.

"Sao?" Đường Tĩnh vẫn như cũ không thèm để ý.

a Tựu thả cây lược trong tay, nghĩ muốn giật cây trâm trong tay nàng mà không dám, mím môi nhìn chằm chằm vào cây trâm. Đợi mãi không thấy a Tựu nói chuyện, Đường Tĩnh xoay người, mặt a Tựu sắp nhăn thành bánh bao.

"A Tựu, rốt cuộc có chuyện gì?"

"Vương phi, Vương gia hạ lệnh muốn tra rõ sự kiện kia." a Tựu vội vàng nói, điều tra được là nàng làm, nàng thì không sợ nhưng vạn nhất liên lụy đến Thanh Phong ca thì làm thế nào bây giờ?

"Ta biết." Đường Tĩnh vẫn không thèm để ý. "Tra thì tra đi."

"Vương phi người không sợ..." a Tựu chột dạ hỏi.

"Còn có, Vương phi..."

"Còn gì nữa, không nói một lần cho xong đi, còn ấp a ấp úng."

"Vương phi đã đồng ý ta."

"Đồng ý cái gì?" Đường Tĩnh giả bộ quên rồi.

Gương mặt a Tựu đỏ bừng, hai tay nắm chặt, muốn nói nhưng không nói ra.

Đường Tĩnh mỉm cười, "Ta đều nhớ kỹ, ngày khác ta liền đi nói cho ngươi có được không?"

"Không được." a Tựu sốt ruột nói. "Chỉ còn ngày hôm nay, chậm một chút nữa thì không còn kịp rồi." Nói xong chẳng quan tâm tôn ti chủ tớ, kéo Đường Tĩnh ra ngoài.

"Haiz, tốt xấu gì ngươi cũng phải nói rõ chứ." Đường Tĩnh không hiểu, ngày mai làm sao lại không kịp rồi.

"Là cha của Thanh Phong ca đã trở lại, trước đó mấy ngày Thái thú đã phái hắn đi xuống dưới cửa hiệu thu thuế, hôm nay đã trở lại, còn mang về một cô nương xinh đẹp, nói... để cho Thanh Phong ca lấy làm vợ." A Tựu giẫm chân, đùng đùng nói ra.

"À... thì ra là có tình địch nha." "Vậy Thanh Phong ca của ngươi nói như thế nào, nếu ngươi nói muốn cùng Thanh Phong ca của ngươi kết hôn đây." Đường Tĩnh cười cười đùa với nàng.

"Thanh Phong ca sẽ không như vậy." a Tựu vội vàng biện giải.

"Được, đi thôi." Lôi kéo a Tựu ra cửa, vừa đi vừa nói chuyện,

"Đúng là con gái lớn không giữ được." Nghĩ tới Xuân Ngọc ở Vận thành, bỏ thêm một câu: "Hôn nhân đại sự còn phải để ta thu xếp cho các ngươi."

Đến nơi nhóm Thanh Phong bốn người vây quanh bàn vuông ăn cơm, nói cười, không khí hòa hợp giống như người một nhà. Đường Tĩnh chú ý tới a Tựu đang nắm tay nàng cũng khẩn trương mấy phần, Đường Tĩnh vỗ vỗ tay an ủi nàng.

"Vương phi tới." Thanh Phong nhanh mắt thấy hai người đứng trước cửa.

Mấy người nghe xong liền quay đầu nhìn liền thấy Vương phi, đồng thời buông đũa xuống, muốn đứng dậy hành lễ.

Đường Tĩnh bước lên phía trước, "Nhanh miễn đi."

"Làm sao Vương phi lại tới đây?"

Thì ra cha của Thanh Phong là quản gia trong phủ, là Chung thúc trong miệng moi người, không trách được a Tựu nói hắn sẽ làm quản gia.

"À, Bản phi đi tản bộ, ngửi thấy mùi cơm liền ghé qua." Nhìn bàn thức ăn ngon lành bốn mặn một canh, Đường Tĩnh từ đáy lòng tán thưởng, "Thật thơm, tay nghề của phu nhân thật tốt."

"Khởi bẩm Vương phi,  đây không phải là tay nghề của lão thân, là con dâu lão thân làm.

Còn kiêu ngạo nhìn cô gái vẫn im lặng bên cạnh.

"..." Đường Tĩnh quẫn bách rồi. Nàng lại đang khích lệ a Tựu đấu lại tình địch, nhìn theo tầm mắt của mẹ Thanh Phong nhìn thấy một cô nương thanh tú đang yên lặng ngồi ngay ngắn, tư sắc giống như a Tựu, bất quá so với a Tựu thì có khí chất hơn vài phần. Luận tay nghề nhìn bốn mặn một canh này có thể ngang tay với a Tựu, nếu so về sự tinh tế thì có thể thắng được a Tựu, huống hồ người ta còn là do cha mẹ nhận làm con dâu.

Đường Tĩnh nhức đầu, nàng làm sao lại gặp chuyện khó giải quyết như vậy. Nàng nhìn A Tựu, chỉ thấy nàng nước mắt ròng ròng nhìn chằm chằm Thanh Phong, trong ánh mắt đều biểu lộ tình yêu. Thôi, hợp tác một đôi tình nhân coi như tích đức cho chính mình.

Nghĩ thế nào a Tựu cũng không có lợi thế, bọn họ chỉ có thể đánh cược phần tình cảm của Thanh Phong đối với a Tựu rồi.

Mấy người đều đứng dậy, vẫn là quản gia phản ứng kịp thời liền nói: "Thanh Phong, còn không nhanh lấy bát đũa cho Vương phi."

Lúc a Tựu tiến vào quản gia liền hiểu ý đồ đến đây của Đường Tĩnh, tất cả mọi người đều biết rõ chỉ là không vạch trần mà thôi.

"Không cần, không cần, Bản phi đã ăn rồi."

Hai người bên cạnh mặt mày đưa tình lại chờ mong nhìn nàng, còn có cả cô nương đang bình tĩnh ngồi đằng kia. Cô nương ngay thẳng có chút khó mở miệng, lại biến thành tay ba, làm cho nàng thật khó mở lời.

"Làm sao lại đứng vậy?" Một bóng dáng cao lớn đi tới, Đường Tĩnh mừng rỡ: "Sao chàng lại tới đây?"

Mấy người thụ sủng nhược kinh nhao nhao thỉnh an với hắn.