Bệnh Vương Độc Sủng Kiều Thê

Chương 20: Phủ thừa tướng




Hôm sau, Đường Tĩnh khó khăn đứng dậy, toàn thân như bị bánh xe nghiền nát, so với một ngày làm nhiệm vụ còn đau đớn hơn. Trong lòng mắng Mộ Dung Thiên Thần không biết tiết chế, muốn nàng một lần lại một lần, nhưng vẫn có chút ngọt ngào.

“Vương phi, người tỉnh sao?” Xuân Ngọc nghe được động tĩnh vội vàng chạy vào hầu hạ nàng mặc quần áo rửa mặt.

“Vương gia đâu?” Đường Tĩnh thuận miệng hỏi.

“Hiên vương gia tới, đang ở hoa viên nghị sự với Vương gia. Vương gia phân phó ta không cần ầm ĩ giấc ngủ của gười, nói hôm qua người quá mệt mỏi rồi.” Lại dẫn chuyện hôm qua 'quá mệt mỏi' tăng thêm giọng điệu, đêm triền miên kiều diễm hôm qua từng chút xẹt qua đầu Đường Tĩnh, dung nhan sau khi trang điểm nhất thời đỏ bừng. Nhìn Xuân Ngọc như không có việc gì, chắc do nàng suy nghĩ nhiều, nói không chừng đêm qua yến hội mệt mỏi, Đường Tĩnh có chút thả lỏng, nhẹ nhàng dựa vào gường.

“Hiên Vương gia tới lúc nào?”

“Nghe Dịch Phong nói sáng sớm đã tới, hình như có việc gì gấp.”

“Ừ...” Đường Tĩnh gật đầu.

“Hắn bình an trở về Hiên vương phi có thể yên tâm rồi.”

“Vương phi cũng quản thật nhiều, ngay cả chuyện của Hiên vương phi cũng để tâm.” Xuân Ngọc cười nói.

“Ừ, không phải quản nhiều sao, ta còn muốn quản chuyện ngươi và Dịch Phong, ngươi là gì của hắn, động một tý là nghe hắn nói, nghe hắn nói.” Từ khi nàng giao chuyện ở hiệu thuốc bắc cho nàng và Dịch Phong, hai người càng gần gũi. Đường Tĩnh mỉm cười, chế nhạo Xuân Ngọc. Tiểu nha đầu này lá gan càng ngày càng lớn, dám chế nhạo nàng, nàng không chế nhạo lại thì không được rồi.

“Vương phi.” Xuân Ngọc dẫm chân, thả lại đồ trong tay chạy ra ngoài.

“Được được, không trêu chọc nữa.” Đúng là tiểu nha đầu, động một tý là thẹn thùng.

“Nhưng mà...” Đường Tĩnh nghiêm túc nói: “Dịch Phong không tệ, ngươi có thể suy xét. Ta vẫn coi ngươi là tỷ muội, cho nên hy vọng ngươi có thể có chỗ đến nơi đến chốn.”

“Vương pho, ta còn nhỏ, ta vẫn muốn ở bên cạnh người.”

Nghe nói vậy, Đường mỉm cười. “Ngốc, sao có thể mãi mãi ở bên cạnh ta.”

Trước kia lúc cha mẹ tán gấu mới mình, lúc nào cũng làm nũng cha mẹ, cha mẹ cũng cười mình là đứa nhỏ ngốc, nói nữ nhân trưởng thành đều phải lập gia đình, đối với tình cảnh này có chút tương tự. Đường Tĩnh cũng có cảm giác giống như con gái mới lớn, cảm nhận được tâm tình của cha mẹ.

Hậu hoa viên.

Mộ Dung Thiên Hiên và Mộ Dung Thiên Thần ngối đối diện nhau ở trong đình. Nhìn Mộ Dung Thiên Thần từ từ châm trà cho mình, Mộ Dung Thiên Thần càng tức giận hơn.

Thần vương phi tài đức vẹn toàn, hai phu thê Thần vương gia tình cảm sâu đậm truyền đến khắp phố lớn ngõ nhỏ, trở thành chuyện phiếm sau khi uống trà. Mộ Dung Thiên Hiên vừa hồi kinh đã nhe đến chuyện phu thê bọn họ ân ái như thế nào. Vốn phu thê bọn họ ân ái là chuyện tốt, nhiều năm qua đệ đệ của hắn chịu khổ vì hắn như vậy, hắn đều hy vọng hắn (MDTT) hạnh phúc hơn bất cứ ai. Nhưng hắn không hy vọng người cho hắn (MDTT) hạnh phúc lại là mật thám của Thái tử phái tới. Hắn vừa rời khỏi mấy ngày thì phát sinh chuyện lớn như vậy, thiệt thòi hắn vẫn son sắt thề với chính mình sẽ có chừng mực, chính mình không có gì hoài nghi, yên tâm với đệ đệ này.

“Nói đi, mọi chuyện sao lại thế này?” Khẩu khí của Mộ Dung Thiên Hiên không tốt.

“Như nghe được.” Mộ Dung Thiên Thần được ăn uống no say, tâm tình rất tốt, ngay cả nói chuyện cũng cực kỳ ôn nhuận, không hề để ý sự bất mãn của MDTH. Đếm xuân ấm áo, mỹ nhân trong ngực tư vị không phải là cái hắn mỗi ngày đều có thể chạm, một mình hắn mới có thể hưởng thụ.

Bộ dáng bất cần của hắn làm cho MDTH càng tức giận cực điểm, nghĩ muốn đánh hắn, nhưng nghĩ đến đệ đệ làm mình đau lòng nhất nên đành nhỏ giọng khuyên: “Một mật thám phủ Thái tử giữ lại bên cạnh chỉ làm trễ nại đại sự. Ngươi nghe ta khuyên một câu, không cần để tâm tới nàng ta. Rừng núi đâu đâu không thấy cỏ thơm, ngươi vì sao lại muốn...” Hắn thật không biết khuyên giải thế nào đối với đệ đệ ngốc của hắn.

“Nàng không phải là mật thám.” MDTT lớn tiếng phản bác.

MDTH ngẩn ra, đệ đệ của hắn luôn bình tĩnh làm sao lại xúc động như vậy? Ý thức được bản thân thất thối, MDTT rũ mắt, hắng giọng, nói tường tận mọi chuyện gần đây với MDTH.

“Chuyện này?” Đúng là khó tin tưởng, hoàn khố Lý Linh Lanh đúng là thâm tàng bất lộ, hắn thật không dám tin.

“Cho nên nàng sẽ không hại ta.” MDTT nói như đóng đinh, trải qua những ngày này hắn còn không tin nàng thì đúng là ngu ngốc. Nàng đã có sự lựa chọn tốt hơn nhưng vẫn không chùn bước ở lại bên cạnh hắn, chiếu cố chính mình. Nữ tử như vậy đáng để cho hắn yêu thương cả đời.

“Huống chi ta là một Vương gia không có quyền thế, nàng có gì để mưu tính ta?”

“Nếu như vậy, vậy ngươi giữ lại nàng cho tốt. Ta... ta về phủ trước.” Vốn chạy đến hưng sư vấn tội, không nghĩ lại bị MDTT nói cho á khẩu.

Đường Tĩnh đi tới hậu hoa viên nhìn thấy MDTT toàn thân áo trắng đang thảnh thơi uống trà một mình. Chỉ thấy hắn từ từ châm trà cho chính mình, động tác phiền phức lại làm như nước chảy mây trôi,liền mạch mà lưu loát. Hàng lông mày Đường Tĩnh nhếch lên, thật sự là cảnh đẹp ý vui.

“Nghỉ ngơi tốt chưa, sao không nghỉ lâu thêm một chút, tối qua mệt mỏi sao?” Đường Tĩnh đi vào trong đình, âm thanh ôn nhuận truyền vào trong lỗ tai. Chống lại đôi mắt thân thiết của hắn, Đường Tĩnh đỏ mặt, nhìn quanh bốn phía may mắn Hiên vương gia đã đi, nếu không thì hù chết nàng rồi. Là ai nói người cổ đại đều ngại ngùng, nàng chắc chắn chưa từng gặp qua người như hắn.

Trước Trung thu tâm trạng của nàng không tốt, hắn vẫn không hiểu tại sao. Sau này Quản gia nhắc nhở hắn mới hiểu ra,rời nhà lâu như vậy có lẽ nàng rất nhớ người nhà. Đúng là trước tiết Trung thu nhiều việc, cho nên hắn gác xuống chuyện này, hiện tại đã đến lúc thực hiện hứa hẹn của hắn rồi.

Tin tức Phu thê Thần vương gia muốn đến Phủ thừa tướng sáng sớm đã truyền đến phủ Thừa tướng. Buổi sáng hạ triều Thừa tướng liền quay về phủ cùng Triệu di nương chuẩn bị, sợ Thần vương và Thần vương phi có gì bất mãn. Chuẩn bị xong mới dẫn toàn người nhà đứng ở cửa ngênh đón phu thê bọn họ.

Cho nên lúc Đường Tĩnh xuống xe ngựa đã nhìn thấy cảnh từng người đứng trước xe ngựa, mỗi người đều kiễng chân mong ngóng. Lý Chung Lương tiến lên hành lễ: “Cựu thần tham kiến Vương gia, Vương phi.”

Đám người phía sau ông ta lần lượt 'Tham kiến Vương gia, vương phi.”

Mộ Dung Thiên Thần khom lưng đỡ Lý Chung Lương, cười nói: “Thừa tướng hữu lễ, hôm nay ta mang Vương phi lại nhà, tiểu tế bái kiến nhạc phụ, đều là người một nhà chớ cần đa lễ.”

Lý Chung Lương liền nói: “Vâng, vâng, vâng,Thần vương gia và Thần vương phi nhanh vào.”

Mộ Dung Thiên Thần và Đường Tĩnh nhìn nhau cười cười, dắt tay nhau đi vào. Đường Tĩnh một câu cũng không nói, chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh Mộ Dung Thiên Thần, nhưng người trong phủ thấy Đại tiểu thư thay đổi, cho chút khác biệt, toàn thân tỏa ra khí chất tao nhã thành thục, trước nay chưa từng có.

Hai người vào đại sảnh nhìn vào chỗ ngồi, Lý Chung Lương và Phu nhân của hắn và đám thiếp thấ muốn hành lễ với bọn họ. Mộ Dung Thiên Thần cười cười:

“Đứng lên hết đi, đã là người một nhà thì không cần câu nệ.” Đường Tĩnh cũng mỉm cười nhìn bọn họ.

Mẫu thân của nàng Chu thị cùng Triệu di nương một trái một phải đứng song song bên cạnh Phụ thân nàng. Chu thị toàn thân áo trắng đơn giản, trên đầu cũng chỉ vấn một cây trâm gỗ, ý cười che đi khuôn mặt tang thương, hòa ái nhìn Đường Tĩnh. Ngược lại, Triệu di nương toàn thân cẩm bào đỏ thẫm thêu mẫu đơn vàng, trên đầu trâm vàng khổng tước hai bên, tạo ra mấy phần sắc bén, đang hèn mọn nhìn Đường Tĩnh. Người sáng suốt có thể thấy được ai được sủng ái, khó trách Xuân Ngọc sẽ bất bình thay Chu thị, hôm nay nhìn Chu thị ăn mặc mộc mạc như vạy, bình thường sẽ ăn mặc như thế nào?

Thản nhiên liếc nhìn Triệu di nương một cái, Đường Tĩnh cười nói: “Hôm nay Triệu di nương mặc thật đẹp, mỹ nhân cả phòng đều không sánh bằng.” Triệu di nương cả kinh nhìn Chu thị mặc quần áo, lại nhìn Đường Tĩnh toàn thân váy vàng quần lụa mỏng, hối hận vì hôm nay ăn mặc long trọng như vậy. Thường ngày nàng quen ăn mặc hoa lệ, hôm nay thấy Lý Linh Lan về phủ chỉ nghĩ bản thân muốn khoe khoang địa vị của mình ở trong phủ nên mới mặc bộ cẩm bào đỏ thẫm, không nghĩ tới Lý Linh Lan lại không nháo không ầm ĩ mà nói ra một câu như vậy.

Lý Chung Lương cũng nhìn quần áo nàng ta mặc, không chỉ Vương phi không bằng còn mặc màu đỏ thẫm chỉ có chính thất mới được mặc, đây không phải đang nói hắn trị gia không nghiêm sao. Đối với Triệu di nương chỉ tiếc ràn sắt không thành thép: “Còn không nhanh đi thay.” Bình thường là người thông minh lanh lời, thời khắc mấu chốt lại để xảy ra chuyện như vậy. Chu thị ở bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt, bình thường đều bị người ta hất hàm sai khiến thì sao còn để ý đến chuyện này.

Triệu di nương định xoay người đi thay quần áo, Đường Tĩnh lên tiếng ngăn cản: “Không cần, sau này chú ý là được rồi.” Vốn không định để nàng ta đi thay, chỉ nghĩ đánh đòn phủ đầu nàng ta một chút mà thôi.

Mộ Dung Thiên Thần từ lúc ngồi xuống vẫn thờ ơ lạnh ngồi trên ghế thưởng thức trà, hắn cũng hiểu được tình huống ở Thừa tướng phủ, chỉ là chuyện nhà người khác hắn không tiện nhúng tay vào, cũng không nghĩ muốn nhúng tay, cho nên tùy Đường Tĩnh xử lý. Nếu Thần vương phi để cho nàng có quyền lợi như vậy hắn sao không làm.