“Tôn nhi thỉnh an Hoàng tổ mẫu.”
“Nô tì thỉnh an Hoàng tổ mẫu.”
“Được, được, được, nhanh bình thân.” Thái hậu vui vẻ để bọn họ đứng dậy.
“Thái tử phi bệnh nặng lắm sao?”
“Bẩm Thái hậu, bệnh của tỷ tỷ đã đỡ hơn nhiều, buổi sáng ra cửa còn dặn nô tì thỉnh an người.”
“Ừ, nàng có tâm là được rồi.” Thái hậu khẽ gật đầu.
“Hoàng tổ mẫu sáng suốt rung động lòng người, làm chúng con không thể so sánh.” Vương Ngâm Tuyết thấy Thái hậu phản ứng bình thường liền biết đây là đang trách tội Thái tử phi không tới, bắt đầu lấy lòng Thái hậu.
“Ha ha, nha đầu ngươi nói ngọt, trách không được Tứ nhi đi đâu cũng mang theo ngươi bên người.” Thái hậu cười lớn, ai mà không thích nghe lời nịnh hót, huống chi một nữ nhân đã già còn được người khác khen ngợi mỹ mạo. Vương Ngâm Tuyết nghe xong thẹn thùng nhìn Mộ Dung Thiên Tứ, sau đó cười nói với Thái hậu: “Hoàng tổ mẫu chỉ biết chê cười nô tì.”
Thái hậu nói chuyện với bọn họ, không hề đề cập tới chuyện Mộ Dung Thiên Thần và Lý Linh Lan vừa đi. Tuy nàng ở hậu cung, nhưng chuyện ở đại điện vẫn biết vài phần, cũng biết huynh đệ bọn họ phân tranh, bất quá lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, nàng không thể bên nặng bên nhẹ, chỉ cần không tổn thương đến tính mạng, nàng cũng chỉ có thể mở một mắt nhắm một mắt, dù sao ngôi vị Hoàng đế chỉ có một, sinh ra ở gia đình Đế vương đúng là bi ai.
Đường Tĩnh và Mộ Dung Thiên Thần đi tới chỗ Đức phi nương nương, trong phòng truyền đến tiếng cười, Đường Tĩnh kì quái, chẳng lẽ người cổ đại đều dễ dàng thỏa mãn như vậy sao, làm sao ở đâu cũng truyền đến tiếng cười?
Vào trong có một người toàn thân nhiều màu sắc đang cùng một thiếu phụ vui vẻ nói chuyện phiếm, thiếu phụ phương mâu hơi đảo qua bọn hắn, hai người ngừng nói mà nhìn bọn hắn. Mới định hành lễ thì nữ nhân trung niên liền cười ngăn cản bọn hắn:
“ Đến chỗ ta còn nhiều lễ nghĩa thế làm gì, nhanh miễn đi.”
Xem ra nữ nhân trung niên là Đức phi, nàng còn tưởng Đức phi tuổi tác không chênh lệch lắm, chắc cũng phải già rồi, không nghĩ tới bảo dưỡng tốt như vậy, xem ra còn trẻ tuổi.
“Còn đứng đó làm gì, nhanh đi nha.” Thấy hai người đứng yên, Đức phi thúc giục.
“Đúng vậy, Thần vương lúc nào cũng biết lễ nghĩa, nhanh làm đi, đừng để cho Thần vương phi của chúng ta mệt mỏi.” Thiếu phụ trẻ tuổi cười phụ họa Đức phi, âm thanh thanh thúy, mềm mại như nước nhưng mang theo mấy phần uy nghiêm.
Lời nói là vậy nhưng lần đầu gặp trưởng bối... Đường Tĩnh dùng ánh mắt hỏi Mộ Dung Thiên Thần, Mộ Dung Thiên Thần thần sắc nhàn nhạt: “Đi tới chỗ Đức phi nương nương không cần nhiều lễ nghĩa như vậy.” Lôi kéo nàng ngồi xuống, nếu Mộ Dung Thiên Thần đã nói vậy, Đường Tĩnh hướng thiếu phụ trẻ tuổi gật đầu một cái, xem như chào hỏi.
“Nhị tẩu hôm nay tới sớm.” Mộ Dung Thiên Thần hỏi thiếu phụ kia.
Nhị tẩu? Là thê tử của Mộ Dung Thiên Hiên.
Nghe nói Hiên vương phi khéo léo, mạnh vì gạo bạo vì tiền, ở trong đám phu nhân trong triều kết nhân duyên, có danh vọng rất cáo.
Đường Tĩnh không khỏi nhìn nàng nhiều thêm mấy phần, quả nhiên nổi tiếng không bằng tự nhìn thấy, toàn thân cung trang màu đỏ, đầu đeo phượng hoàng ngũ sắc, tùy tiện ngồi một chỗ nhưng không mất đi sự trang trọng, nếu sau này Hiên Vương gia có thể đăng cơ, nàng nhất định là Hoàng hậu tốt, không để cho Hiên vương gia có nỗi lo lắng gì sau này.
“Ừ.” Hiên vương phi gật đầu,
“Vương gia không có ở trong phủ, trong phủ không có chuyện gì, ta sớm ra nói chuyện với Đức phi nương nương.”
“Ngươi có tâm là được rồi.” Đức phi nương nương nhẹ nhàng vỗ tay nàng, vui vẻ nói.
Đường Tĩnh nhớ lúc sáng Mộ Dung Thiên Thần có nói với nàng, phía Nam ngập úng, Hiên vương gia đi xem xét tình hình, tiết trung thu không kịp về. Nhìn vẻ mặt ung dung của Hiên vương phi, nhưng Đường Tĩnh sau khi quản lý Thần vương phủ mấy ngày mới biết một người chống đỡ một Vương phủ lớn như vậy không dễ dàng gì, huống hồ tiết trung thu là ngày cả nước đoàn tụ, tục ngữ nói: “Một ngày để gặp mặt người thân.” nàng hiện tại còn chưa phải nhớ chồng ở phương xa đã là ông trời ban ơn cho nàng, nàng còn trông chờ vào đó.
Hiện tại trong lòng Hiên vương phi có muôn vàn khổ sở, nhưng gương mặt vẫn tươi cười, che giấu sự không vui của chính mình, thay Hiên vương gia tận hiếu với Đức phi. Đường Tĩnh nâng mắt nhìn Đức phi nương nương đang trêu đùa với Mộ Dung Thiên Thần, đổi lại là nàng, nếu không có Mộ Dung Thiên Thần ở bên cạnh nàng có thể kiên cường như Hiên vương phi sao? Nghĩ tới đây Đường Tĩnh càng không ngừng bội phục nàng ấy.
“Lan nhi suy nghĩ cái gì mà xuất thần như vậy.” Mộ Dung Thiên Thần có chút bi thương: “Ngay cả Bổn vương gọi nàng đều không nghe thấy.”
Đường Tĩnh lấy lại tinh thần, nhìn Đức phi và Hiên vương phi đều đang nhìn nàng, hiểu rằng Mộ Dung Thiên Thần đang nhắc nhở nàng, liền bình tĩnh nói: “Không có gì, chỉ nghĩ tiết trung thu náo nhiệt như thế nào thôi.”
“Trung thu có gì náo nhiệt, hàng năm đều là tiết mục như vậy.” Mộ Dung Thiên Thần bĩu môi, không cho là đúng.
“Đều là tiết mục gì?” Đường Tĩnh tò mò hỏi, Mộ Dung Thiên Thần nhíu mi: “Lan nhi không phải đã từng tham gia sao?” Hơn nữa hàng năm đều náo động như vậy.
“Ta... ta... ta quên rồi.” Đường Tĩnh níu lấy cánh tay Mộ Dung Thiên Thần, làm nũng.
“Đơn giản chỉ ca múa này nọ thôi.” Thấy nàng làm động tác như vậy lấy lòng, hắn vui vẻ nói.
“Ừ, hàng năm đều như vậy, không có gì mới.” Đức phi chen vào nói, Đường Tĩnh gật đầu.
“Đều là tiết mục như vậy có lẽ cho tâm trạng của mỗi người khác nhau.” Hiên vương phi có chút thương cảm, đại khái nhớ đều Hiên vương gia, nghe nàng nói như vậy mọi người trầm mặc, không khí náo nhiệt nháy mắt yên tĩnh lại.
Hiên vương phi cũng phát hiện mình nói lỡ lập tức nói sang chuyện khác.
“Cây trâm này của đệ muội thật đẹp, là mua ở chỗ nào vậy?”
“À, đây là cây trâm thông thường mà thôi, là Hoàng tẩu nói quá rồi.” Sợ chạm đến sự thương cảm của nàng ấy, Đường Tĩnh không dám nói thật.
“Ừ, Bản cung thấy đẹp, rất phù hợp với quần áo của ngươi.” Đức phi cũng cười nói, không khí lúc này mới tốt trở lại.
Vừa mới nói chuyện được mấy câu thì một tên thái giám vội vã chạy tới, nói thầm bên tai Mộ Dung Thiên Thần mấy câu, nụ cười trên gương mặt Mộ Dung Thiên Thần lập tức trở nên lạnh lùng nghiêm túc, để lại một câu 'Ta có việc, sẽ quay về ngay.” Rồi vội vàng cùng Thái giám đi ra, bất kể Đường Tĩnh còn ở lại đây.
Đường Tĩnh nhìn hắn gấp gáp như vậy trong lòng như có con nai chạy loạn, lo lắng bất an, sợ hắn phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, nói chuyện cũng trở nên không yên lòng.
Hiên vương phi đối với chuyện như vậy đã trở thành thói quen, an ủi Đường Tĩnh: “Đệ muội yên tâm, Vương gia nhà ta cũng thường như vậy, ở trên triều đình luôn thay đổi trong nháy mắt, không biết lúc nào sẽ xảy ra chuyện gì, chúng ta nên yên tâm là hơn.”
Tuy là nói như vậy nhưng Mộ Dung Thiên Thần đi vội vàng như vậy như biểu tình khẩn trương, thật sự làm người ta cảm thấy không yên lòng. Hàn huyên một lúc Đức phi cảm thấy mệt mỏi định đi nghỉ ngơi: “Người già nhanh không chống đỡ được, mới vậy mà đã mệt mỏi. Các người ngồi chơi, Bản cung đi nghỉ một lát.” Đức phi cười nói.
“Buổi tối còn có yến hội, vẫn nên nghỉ ngơi thì tinh thần mới tốt được.” Hiên vương phi cũng cười nói, cúi người chuẩn bị rời đi.
Thấy vậy Đường Tĩnh cũng đứng lên, hành lễ cùng Hiên vương phi rồi cùng nhau rời khỏi. Hai người tùy ý đi tới Ngự hoa viên. Tuy là cuối thu nhưng Ngự hoa viên vẫn ngập tràn hoa cỏ, muôn hoa khoe sắc, sinh khí bừng bừng.
“Những bông hoa này thật đẹp, người xe, bọn chúng xinh đẹp không gì sánh bằng.” Đường Tĩnh nhớ đến những loài hoa quý hiếm đã bị tuyệt chủng ở kiếp trước liền vui vẻ kêu toi, Hiên vương phi liếc mắt nhìn Ngự hoa viên một cái, nở nụ cười nhẹ: “Ở Ngự hoa viên đều là các loài hoa trân quý đủ chủng loại, có thể không đẹp được sao?”
“Là ta quá ngạc nhiên rồi.” Đường Tĩnh cúi đầu, có chút xấu hổ.
“Vẫn là những bông hoa này tốt, năm nay tàn năm sau lại nở, vẫn đẹp như cũ. Ngươi đã già sẽ già, mãi mãi con người không thể sánh bằng.” Có lẽ vì Hiên vương gia không ở bên cạnh, Đường Tĩnh cảm thấy xung quanh người Hiên vương phi đều bao phủ một tầng ưu thương, càng tăng thêm khí chất ôn nhu của nàng ấy.
“Bất quá may mà Thần vương gia không nạp thiếp, muội muội vẫn được độc sủng.”
Nói tới đây Đường Tĩnh cũng hiểu nàng đang ám chỉ điều gì, không khỏi đồng tình với Hiên vương phi, cả đời vô tư dâng cho Hiên vương gia, cũng không có được trái tim của một người, bạc đầu chẳng xa cách, chỉ có thể chờ đợi sự ân sủng của Hiên vương gia.
Đường Tĩnh dùng bán tay trái đặt lên bàn tay nàng ấy: “Tỷ tỷ là người phúc hậu, dù có bao nhiêu người mới nhưng chắc chắn tỷ tỷ vẫn là người được lòng Vương gia nhất.”
Đã an ủi lại còn chúc phúc: “Vậy thì phải mượn lời chúc phúc của muội muội rồi.” Nàng mỉm cười, làm sao không hiểu ánh mắt của nàng ấy, chỉ là từ lúc quyết định gả cho hắn, thì cuộc đời nàng đã định phải sống trong chờ đợi, nhưng nàng vì hắn không oán không hối.
Yến hội bắt đầu, Hiên vương phi giúp Hoàng hậu xử lý việc vặt nên phải rời đi, Đường Tĩnh không có việc gì làm nên dự định ở Ngự hoa viên với Mộ Dung Thiên Thần.
Đại điện nghị sự kết thúc, vài vì Vương gia từ tử đi ra.
“Ngũ đệ hôm nay thật xuất sắc, hiến được nhiều thượng sách như vậy.” Mới ra khỏi điện, Mộ Dung Thiên Tứ liền châm chọc khiêu khích, vốn hắn đạt được khích lệ, hiện tại đều bị Mộ Dun Thiên Thần cướp đi, hắn làm sao cam tâm.
Mộ Dung Thiên Thần cười với hắn, không đồng ý: “Đều là việc thần đệ nên làm, không có gì là xuất sắc.”
Nói xong cũng không để ý tới phản ứng của Mộ Dung Thiên Tứ mà ngẩng đầu đi về phía trước.
Mộ Dung Thiên Tứ nhìn bóng lưng hắn rời đi, ánh mắt lạnh lùng. Lúc nghị sự cả đầu hắn đều là hình ảnh Đường Tĩnh và Mộ Dung Thiên Thần cùng nhau rời đi, lại không cách nào dời đi được, nên không thể tỉnh táo, để cho Mộ Dung Thiên Thần có cơ hội đoạt công lao của hắn.
Ánh trăng sáng, chiếu rọi một vùng đất tối, giống như phủ thêm một tầng ánh sáng màu bạc cho vùng đất. Đường Tĩnh ngẩng đầu nhìn vòng trăng tròn trên bầu trời, nhớ tới cha mẹ ở xa, hiện tại bọn họ có phải cũng đứng dưới trăng nhớ nàng hay không?
Mộ Dung Thiên Tứ trong lòng buồn bực không thể phát tiết, ở trong cung đấu đá lung tung, gặp người nào mắng người đó. Đi tới đi lui liền đi tới Ngự hoa viên, vừa vặn gặp được Đường Tĩnh.
Đường Tĩnh tùy ý dựa vào lan can, áo trắng theo gió nhẹ nhàng tung bay, ánh trăng sáng rực, lụa mỏng dưới ánh trăng, làm nổi bật làn da trắng như tuyết, áo bay phất phới, giống như trích tiên làm cho người ta không thể dời mắt. Mộ Dung Thiên Tứ từ lần trước gặp nàng đã hoàn toàn hối hận, lúc trước nàng đuổi sau lưng vì sao không thấy được vẻ đẹp của nàng?
Hôm nay vừa vặn có cơ hôi, hắn chỉnh sửa vạt áo, tiêu sái đi vào trong đình, thu hồi sự buồn bực trong lòng, cười tươi với Đường Tĩnh: “Ngũ vương phi sao một mình ngồi đây ngắm trăng, Thần vương gia đâu?” Nói xong giả bộ nhìn quanh nhưng đang tìm Mộ Dung Thiên Thần.
Đường Tĩnh thầm than xui xẻo, chuyện lần trước ở tiệm may vẫn rành rành trước mắt nàng, làm sao lại gặp hắn ở chỗ này, lần này sẽ không có ai giúp nàng rồi.
Đường Tĩnh rũ mắt, áp chế sự chán ghét trong mắt, ngẩng đầu phúc thân cười nói: “Thái tử cát tường, Vương gia nghị sự còn chưa trở về.”
Nói xong từ từ lùi lại mấy bước, giữ khoảng cách với Mộ Dung Thiên Tứ.
“Vậy sao, Bản cung ra ngoài cùng hắn, hắn vẫn chưa tới tìm ngươi, không phải lại đi trêu hoa ghẹo nguyệt đấy chứ?” Một bên nói thầm, Mộ Dung Thiên Tứ từ từ lại gần Đường Tĩnh, thân honhf cao lớn càng nổi bật vẻ nhỏ bé của Đường Tĩnh.
(Đây mới là trêu hoa ghẹo nguyệt nekkkk)
Quản nhiên nữ nhân đều là động vật nhảy cảm, hắn chẳng qua hỏi Mộ Dung Thiên Thần đi đâu, nàng đã bắt đầu lấy lòng mình. Bất quá vừa đúng ý hắn, nàng có thể dễ dàng yêu Mộ Dung Thiên Thần thì cũng có thể yêu mình, huống hồ nàng vốn thích mình,. Hôm nay hắn nhất định phải thừa dịp này bắt được Lý Linh Lan, giang sơn và Mỹ nhân hắn đều phải có.
Nghĩ tới đây, Mộ Dung Thiên Tứ càng nghiêng người tới, bức Đường Tĩnh đến góc đình, mặt hắn chỉ cách mặt Đường Tĩnh một thước, tay trái chống lên lan can, tay phải đặt bên hông Đường Tĩnh.
Đường Tĩnh cúi đầu nhìn móng heo kia trong lòng đang xoắn xuýt có nên ra tay hay không, ở trong cung ra tay đánh con trai yêu quý nhất của Hoàng đế, mạng nhỏ có giữ được hay không đây? Nếu như không ra tay, nhìn móng heo này, hắn sẽ càng quá phận, liên quan đến danh dự của nàng, kiểu ăn không được này nhưng ở nơi này cuộc sống của nàng vẫn còn dựa vào danh dự tốt đẹp, nếu không còn thì mạng cũng không còn, chết cũng không có người lập đền thờ trinh tiết.
Suy nghĩ cẩn thận, bên nào nặng bên nào nhẹ, Đường Tĩnh vươn tay phải muốn ra tay thì bóng dáng cao lớn từ trên trời hạ xuống, hất tay phải của Mộ Dung Thiên Tứ, dùng lực kéo hắn ra: “Ngươi thật to gan.” Âm thanh quen thuộc truyền vào lỗ tai Đường Tĩnh, Đường Tĩnh nâng mắt, gương mặt hiện lên sự vui vẻ, cười tươi, hắn đã đến.