Bệnh Vương Độc Sủng Kiều Thê

Chương 11: Cuộc sống vô vị




Hàng ngày giống như Đường Tĩnh mong đợi, bình thản trôi qua. Đường Tĩnh không biết phu thê người ta ở chung thế nào, nhưng nàng cực kì thích cuộc sống hiện tại của bọn họ, không một gợn sóng, thỉnh thoảng có chút ngọt ngào ấm áp, nếu bỏ qua mỗi lúc trời tối Mộ Dung Thiên Thần giở trò lưu manh.

Nàng hiện tại càng nghi ngờ lúc mới đến nhìn thấy hắn với hiện tại có phải là một người hay không. Hắn giờ đây như một đứa trẻ động một tý là làm nũng, tính tình đùa giỡn. Ngày đó sau khi nàng giải độc cho hắn xong, nàng ngủ lại phòng hắn, ngày hôm sau dự định về phòng mình ngủ, nàng chân trước vào phòng, hắn liền vào theo.

“Sao chàng lại tới đây? đã trễ thế này rồi còn chưa nghỉ ngơi sao?”

“Tất nhiên là phải nghỉ ngơi.”

“Vậy chàng tới đây làm gì?” Đường Tĩnh nhíu mày hỏi.

“Ta tới đây tất nhiên là để nghỉ ngơi rồi.” Không biết từ lúc nào hắn không còn xưng là Bổn vương mà lại dùng từ ta.

“Nghỉ ngơi còn đến nơi này làm gì, về phòng mình đi.” Nàng còn nghe không hiểu thì đúng là tên ngốc.

“Vương phi sáng sớm vừa mới nói muốn sống tốt, buổi tối lại định để ta một mình trông phòng sao?” Giữa trán đầy ưu thương không nói nên lời, ánh mắt mang theo mấy phần thương cảm.

Thật là giỏi dạ vờ, còn một mình trông phòng? Nói bản thân giống như phu tử ở thâm cung tịch mịch u oán.

Không đợi Đường Tĩnh nói gì, hắn cất bước tiến lên bắt đầu cởi quần áo.

“Chàng...” Đường Tĩnh chạy tới chỉ vào hắn.

“Vương phi yên tâm, Bổn vương sẽ giữ khuôn phép còn chưa được sao?” Nghe khẩu khí nhỏ nhẹ của hắn, cảnh tượng ban ngày hai người ngọt ngào vẫn rành rành trước mắt, Đường Tĩnh không nỡ nói thêm, chỉ cảnh cáo hắn buổi tối không được xằng bậy.

“Nhất định.” Mộ Dung Thiên Thần gật đầu, trước lúc nàng đồng ý hắn sẽ không miễn cưỡng nàng.

Ban đêm còn chút quy củ, sau này liền không thành thật, mỗi lúc tối ôm nàng lại hôn, lúc nàng muốn cự tuyệt lại bày ra bộ dáng đáng thương tội nghiệp giống như nàng có lỗi với hắn, làm cho Đường Tĩnh không đành lòng nói gì nữa, chỉ có thể mặc kệ hắn. Không nói quá chút nào, hai người sau nhiều lần làm chuyện thân mật như vậy suýt chút nữa có thể đột phá tầng cuối cùng.

Nghĩ lại chuyện cũ, Đường Tĩnh lấy tay đỡ trán nghĩ mà hoảng sợ.

“Vương phi.” Mới cầm lấy cuốn sách y thì Xuân Ngọc đi vào.

“Vương gia mới Vương phi đi thư phòng một chuyến.”

“Vương gia có chuyện gì sao?” Đường Tĩnh hỏi nàng.

“Không có chuyện gì, chỉ là Dịch thị vệ nói bảo người tới thôi.” Xuân Ngọc lắc đầu.

Từ khi Vương gia và Vương phi xuất phủ một chuyến trở về hai người gần gũi không ít, Xuân Ngọc có thể thấy rõ trong mắt vui ở trong lòng.

“Được, ta lập tức qua.” Đường Tĩnh thả cuốn sách xuống, gật đầu.

Đến thư phòng, Đường Tĩnh gõ cửa, đẩy cửa vào. Mộ Dung Thiên Thần đang xem gì đó mãi đến lúc Đường Tĩnh đến trước bàn hắn mới chú ý tới. Nâng mắt nhìn Đường Tĩnh, khóe môi nhàn nhạt ý cười.

“Nhìn gì mà xuất thần như vậy?” Đường Tĩnh cười hỏi.

“Không có gì, cùng Hoàng huynh xử lý chút mật hàm, còn cả chuyện Phong Vũ lâu.”

“Phong Vũ lâu?” Là cái gì?

“Là tổ chức bí mật do ta thành lập.” Thuận tay kéo nàng vào trong ngực mình.

“Tổ chức bí mật?” Trong lòng Đường Tĩnh hiếu kì, quấn lấy hắn kể cho nàng nghe chuyện về Phong Vũ lâu.

Dựa vào quan hệ hiện tại của hai người, Mộ Dung Thiên Thần cũng không định giấu giếm nàng cái gì, nói hết mọi chuyện về Phong Vũ Lâu cho nàng, từng cái từng cái một.

“Sao, nói như vậy, thật ra Phong Vũ Lâu dùng để thu thập thông tin tình báo.” Nghe hắn nói như vậy, Đường Tĩnh vỡ lẽ, giống như tổ chức đặc vụ ở hiện đại.

“Không chỉ thu thập thông tin tình báo mà Phong Vũ Lâu còn có cả sát thủ cùng người tài ba dị sĩ, bí mất giúp Hoàng Huynh giải quyết nhiều chuyện khó khăn.” Vương phi của hắn thông minh như vậy, nói một chút đã hiểu, nói xong còn lấy tay ngắt lấy cái mũi của nàng, thuận tiện trộm hương một cái.

“Chàng, đứng đắn một chút.” Đường Tĩnh dỗi hắn, đối với chuyện hắn chẳng để ý thời gian, lúc nào cũng có thể trêu đùa lưu manh, nàng thiệt thòi hết chỗ nói, nhưng nhìn hàng lông mày của hắn nhướng lên, khóe môi nở nụ cười yếu ớt như có như không mà nàng lại cực thích bộ dáng lưu manh như vậy của hắn, tâm lý thật mâu thuẫn.

“Không lẽ ta không đứng đắn sao?” Mộ Dung Thiên Thần hơi ngẩng đầu, nghiêm túc hỏi nàng.

Đường Tĩnh liếc liếc hắn, không muốn tiếp tục cùng hắn thảo luận vấn đề này, kết quả cũng bị hắn quấn cho choáng váng.

“Chàng tìm ta có chuyện gì?” Thông minh nhanh chóng tìm một đề tài mới.

“Vương phi còn chưa trả lời ta.” Mộ Dung Thiên Thần nhất quyết không buông tha, đầu để lên vai nàng, nhẹ nhàng nắm lấy một nhánh tóc đen.

“Chàng, chàng không nói thì ta đi.” Đường Tĩnh bị đùa giỡn cảm thấy xấu hổ, hai má đỏ bừng.

“Được, ta không trêu chọc nữa.” Rồi nắm tay Đường Tĩnh đến trước kệ sách.

“Lần trước không phải nàng muốn nhìn binh thư sao, ở đây có một số cuốn dễ hiểu, có cuốn khó hiểu, có thời gian nàng có thể xem.” Vừa nói vừa chỉ cho Đường Tĩnh xem, từ lúc ở đồng cỏ nàng có nói qua, hắn liền sửa lại giá sách của hắn để thuận tiện cho nàng xem.

“Chàng nhớ rõ sao?” Nàng tiện tay từ giá sách rút ra một cuốn, lật đi lật lại, cơ hồ mỗi trang đều do hắn viết những lời tâm đắc nhất.

“Mỗi câu nói của Vương phi làm sao có thể không nhớ rõ chứ?” Nói xong vẫn không quên bày ra biểu tình u oán.

“Ha ha...” Đường Tĩnh bị bộ dáng như vậy của hắn chọc cười, trong lòng cảm kích biến mất không còn.

“Bổn vương vất vả chỉnh sửa như vậy Vương phi không phải nên cảm tạ Bổn vương sao?” Nhìn nụ cười của nàng, gương mặt hắn u oán hơn, giống như nàng dâu nhỏ bị bắt nạt.

Trên trán Đường Tĩnh chảy xuống mấy vạch đen, nàng tạo nghiệt gì đây, tìm phu quân yêu nghiệt như vậy. Hai tay xoa xoa mặt hắn, nhẹ nhàng hôn môi hắn một cái rồi rời khỏi, đáy mắt Mộ Dung Thiên Thần sâu hơn, nụ cười trên mặt càng đậm.

“Nương tử không có thành ý rồi.” Đưa tay ôm lấy bả vai Đường Tĩnh, hung hăng hôn lên đôi môi anh đào của nàng...

Hai người lẳng lặng đứng ở thư phòng, một người xem mật hàm, một người đọc sách, không khí dần dần ấm áp, ngẫu nhiên chỗ nào Đường Tĩnh xem không hiểu, hắn đều tường tận giải thích cho nàng, cúi đầu thì thầm, giơ tay nhấc chân mang theo mười phần ăn ý.

Lúc quản gia mời hai người tới dùng bữa vừa nhìn thấy cảnh tượng như vậy, vui mừng cười cười, từ lúc Vương gia mười sáu tuổi rời cung ông đã đi theo hắn rồi làm quản gia ở Vương phủ, hàng năm Vương gia có mấy lần phát tác độc, khổ không thể tả, mấy năm nay hắn chưa bao giờ thấy Vương gia cười một lần, đau đớn Vương gia chịu đựng hắn đều để trong mắt thương trong lòng.

Nhưng từ khi Vương phi gả tới Vương phủ, không chỉ giúp Vương gia giải độc mà Vương phủ cũng dần vui vẻ hơn. Quan trọng là Vương gia không còn bộ dáng lạnh lùng, trên mặt lúc nào cũng nở nụ cười. Hiện tại thấy hai người ở chung tốt như vậy, từ tận đáy lòng ông cao hứng thay Vương gia.

Hắng giọng một tiếng: “Vương gia, Vương phi, cơm trưa đã chuẩn bị xong.”

“Đã biết.” Mộ Dung Thiên Thần đáp lời, buông mật hàm trong tay, ngẩng đầu nhìn Đường Tĩnh.

“Buổi chiều lại tiếp tục xem.”

Đường Tĩnh rũ mắt nghĩ, lần trước nàng lưu lại độc dược trên người Mộ Dung Thiên Thần cũng đáp ứng với đám người Phong Minh muốn biến đổi nhiều phương pháp giải độc, buổi chiều cùng bọn họ đi thương lượng.

“Không được, buổi chiều ta phải xuất phủ một chuyến, chỉ sợ không thể đọc được sách.” Đường Tĩnh khó xử nói.

“Vương phi lại muốn xuất phủ, là ta ủy khuất Vương phi hay là bên ngoài phủ có cái gì hấp dẫn Vương phi? Ngay cả những thứ Vương phi yêu thích ở đây cũng không giữ được nàng lại.” Hắn cực không thích nàng xuất phủ, cho dù biết nàng vẫn chỉ ở phòng khám nhưng nhỡ may gặp được Tứ ca thì sao? Trước khi không để ý, hiện tại thì không thể được.

“Chẳng lẽ Vương phi không muốn ở cùng một chỗ với ta sao?” Nhìn Đường Tĩnh im lặng, hắn cho rằng nàng có chút dao động, tiếp tục nói.

Nghe xong những lời này, Đường Tĩnh lạnh lùng nhìn hắn, nàng xuất phủ làm gì hắn không biết thì có trời mới tin. Từ lúc hai người ở quán ăn đã nói rõ, hắn không gọi Dịch Phong trở về mà vẫn đi theo bên cạnh nàng, bất quá hiện tại vì bảo vệ an toàn cho hắn, nhưng mỗi lần nàng xuất phủ thì Dịch Phong vẫn nói với hắn, cho rằng nàng không biết sao. Bị nàng liếc qua, hắn vừa muốn lên án thì ngọn lửa đã dập tắt, cúi đầu im lặng không nói.

Thật ra nàng cũng muốn ở lại Vương phủ đọc sách, nàng nhìn qua, thư phòng của hắn có nhiều bản mà kiếp trước nàng khó thấy, nàng chỉ hận không thể một lúc đọc xong. Nhưng nàng khẩn trương đi xem có phương pháp giải độc cho hắn tốt hơn hay không, làm cho hắn nhanh chóng khỏe lại, cho nên nàng nhất định phải xuất phủ.

Mộ Dung Thiên Thần cũng hiểu, nàng đã hạ quyết tâm muốn xuất phủ.

“Ta cùng Vương phi xuất phủ.” Nếu không giữ được nàng vậy thì để hắn ra ngoài cùng nàng.

“Không được.” Đường Tĩnh một lời cự tuyệt, hắn cùng đi thì không phải thân phận của mình sẽ bị bại lộ sao, tuyệt đối không thể được.

Nàng làm sao có thể không do dự mà cự tuyệt như vậy, gương mặt Mộ Dung Thiên Thần hiện lên chút tổn thương, lại bày ra bộ dáng đáng thương.

“Ta, ta chỉ xuất phủ một lúc, lập tức quay lại có được không?” Mặc kệ như thế nào, Đường Tĩnh luôn không đành lòng nhìn bộ dáng đó của hắn, hắn là dựa vào chuyện nàng hay mềm lòng.

Nhưng Đường Tĩnh đã hạ quyết tâm, mặc cho hắn nói như thế nào cũng không chịu. Cuối cùng hắn không tình nguyện để cho nàng xuất phủ.

Buổi chiều chỉ còn Mộ Dung Thiên Thần một mình ở trong thư phòng, vô luận làm gì cũng không xong, lúc nào cũng thất thần. Cho tới trưa hắn như đã quen Đường Tĩnh luôn ở bên cạnh hắn, nếu nàng ở bên, trong lòng luôn có cảm giác yên tâm, nhưng nàng lại chạy ra khỏi phủ, hắn muốn tìm cũng tìm không thấy.

Đây cũng chính là một trong những lý do hắn muốn chỉnh sửa lại thư phòng, nàng ở thư phòng đọc sách vẫn luôn ở cùng mình không xuất phủ, nhưng... Haiz. hắn than nhẹ một tiếng, cuộc sống không hoàn hảo như hắn vẫn đoán.