Tô Viên Viên xuất giá từ Đồng gia, ngạch nương và ca ca cũng trở về cùng nàng, trong thời gian đợi gả, Long Khoa Đa liên tiếp bắt chẹt Hách Xá Lý thị, ý muốn gián tiếp ép buộc nhi nữ hiếu thuận gã, làm Hách Xá Lý thị khổ không nói nổi. Tô Viên Viên biết được liền tìm Dận Chân bảo hắn vận tác một chút, trực tiếp ném Long Khoa Đa tới vùng Tây Bắc nghèo khổ làm quan cửu phẩm, còn là một huyện quan tép riu bị hư cấu, hoàn toàn không có nửa điểm thực quyền.
Không chỉ vậy, nàng còn buộc Long Khoa Đa mang hết đám tiểu thiếp cùng thứ tử thứ nữ đi cùng. Nói cách khác, Hách Xá Lý thị hiện tại đã độc đại tam phòng, sẽ không có kẻ nào tới tìm phiền toái, bà muốn ở lại Đồng gia thường trú liền ở, không còn nỗi lo, dù sao thì Nhạc Hưng A đã trưởng thành, cũng nên trở về Đồng gia tiếp tục phát triển.
Giờ lành vừa điểm, Tô Viên Viên được nữ quan đỡ lên kiệu, bên ngoài lập tức chiêng trống vang trời, pháo nổ rộn ràng. Nàng mặc hỉ phục quý giá do Nội Vụ phủ chế tác, phủ thêm khăn voan, tay cầm quả bình an cùng ngọc như ý, cảm giác cũng khá mới lạ. Cỗ kiệu lung lay lung lay đi tới, trên đường còn có thể nghe thấy thanh âm bá tánh cười đùa, tựa hồ có người rải hoa hai bên đường, vô cùng vui mừng.
Đèn lồng mở đường, đội ngũ thật dài náo nhiệt vòng quanh kinh thành một vòng mới vững vàng dừng lại trước đại môn Ung Quận vương phủ. Tô Viên Viên được Dận Chân dẫn vào cửa, từng bước hoàn thành nghi thức. Vào Tân phòng, trước cửa đứng một đám người chăm chú nhìn nữ quan kẹp một cái sủi cảo đưa lên cho Tô Viên Viên ăn, hỏi nàng, "Sinh hay không sinh?"
Tô Viên Viên miễn cưỡng nuốt xuống, nhỏ giọng nói: "Sinh."
Các a ca và phúc tấn cười rộ lên, Tiểu Thập Ngũ và Tiểu cách cách, cặp song sinh của Đồng Giai Uyển Nhàn còn lon ton chạy lên trước hỏi, "Sinh? Tại sao lại sinh? Biểu tỷ, tỷ không trở về trong cung nữa sao?"
Tiểu Thập Tam cùng Tiểu Thập Tứ vội vàng kéo hai đứa nhỏ về, giải thích như ông cụ non: "Đương nhiên là không trở về, biểu tỷ đã trở thành Tứ tẩu, đương nhiên phải ở cùng Tứ ca rồi."
Mấy đứa nhỏ ngây ngô lại làm mọi người cười tràng, Dận Chân khẽ khụ khụ hai tiếng, đứng dậy nói: "Được rồi, đều qua tiền viện uống rượu đi, để Tứ tẩu nghỉ ngơi một chút."
"Ai nha? Tứ ca đau lòng Tứ tẩu kìa?"
"Đương nhiên rồi, từ lúc Tứ ca vào phòng, đôi mắt kia chưa từng rời khỏi Tứ tẩu a, Tứ ca bị mê hoặc đó, ha ha ha!"
"Đó là bởi vì hôm nay Tứ tẩu quá đẹp, từ nhỏ đến lớn, phải biết rằng nàng chưa từng trang điểm đâu đó."
Tô Viên Viên "mỉm cười" liếc qua, "Tiểu Cửu, Tiểu Thập, hai người lại ngứa da rồi đúng không? Ngày mai có muốn cùng ta tới võ trường luyện luyện?"
Cửu a ca giật mình đánh thót, vừa lắc đầu nguầy nguậy vừa guồng chân chạy biến, "Đệ đi giúp Tứ ca tiếp đón khách nhân, chút nữa còn phải giúp Tứ ca chắn rượu......"
Thập a ca cũng vừa vỗ trán vừa lui dần ra cửa, "Đệ...... đệ đói bụng, đệ muốn đi ăn cơm, đi thôi, đi thôi, tất cả mọi người đều đi nào."
Đám người cười vang đi ra khỏi phòng, ngày thường một đám đều "lạnh lùng nghiêm túc", lúc này mới có chút dáng vẻ hài tử nghịch ngợm. Dận Chân bất đắc dĩ lắc lắc đầu, xoay người kéo Tô Viên Viên lại gần khẽ hôn một cái lên môi nàng, "Trên bàn có điểm tâm, phòng bếp cũng đã chuẩn bị đồ ăn, ngươi muốn ăn cái gì thì cứ kêu người đi lấy, ta sẽ trở về nhanh thôi."
Tô Viên Viên bật cười, "Tối nay ngươi có về hay không cũng không đâu có quan hệ gì, tuy nói "xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim", nhưng mà...... ta mới mười bốn tuổi à nha!"
Dận Chân đen mặt, thanh mai trúc mã rất tốt, chỉ riêng chuyện này...... rõ ràng đã làm phu thê cả đời, lúc này lại vẫn là chỉ được nhìn mà chẳng được ăn. Hắn ôm siết lấy Tô Viên Viên, hung hăng hôn nàng một hồi lâu mới thả ra, buồn bực nói: "Ta ra đó uống thêm mấy ly, uống đảo đám gia hỏa đó!!!"
Đại hôn của Ung Quận vương, quan viên và gia quyến tới tham gia ngồi đầy hơn 60 bàn, những quan viên có thể cùng Dận Chân trò chuyện cơ hồ đều bị mình hắn chuốc say, khi rời đi đều cần người dìu đỡ mới đứng được, cái danh "ngàn ly không say" cũng bởi vậy mà lan truyền nhanh chóng!
Dận Chân tắm rửa qua trở về phòng, thấy Tô Viên Viên đã thay đổi y phục, dường như cũng đã tắm gội, thật sự là thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên không trang sức, hấp dẫn cực kỳ. Hắn chậm chậm bước tới trước giường, thanh âm trầm thấp khàn khàn, "Không còn sớm, chúng ta an trí thôi."
Tô Viên Viên vươn tay nhéo nhéo cằm hắn, đùa giỡn: "Quận vương gia, ngài muốn tàn tại mầm non của Tổ quốc?"
Dận Chân vươn tay vỗ mông nàng, giả bộ tức giận nói, "Ta nghĩ thông rồi, hồ ly mấy trăm tuổi còn làm bộ mầm non gì chứ? Mau biến trở về, "xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim", đừng giỡn nữa!"
Tô Viên Viên thấy hắn đã nghĩ tới thì cũng không trêu chọc hắn nữa, cười hì hì biến thành bộ dáng mười tám tuổi, vẫn mỹ lệ như vậy, nhưng đã đủ thành thục. Dận Chân không nói hai lời liền ôm chặt nàng, cúi đầu lấp kín đôi môi ngọt ngào kia. Màn trướng rơi xuống, đôi nến long phượng thiêu đốt sáng ngời, trong căn phòng chỉ còn vang lên tiếng thở dốc ái muội thật lâu không dứt......
Ngày hôm sau, Khang Hi tảo triều, thấy các đại thần đều một bộ dáng buồn ngủ mông lung thì vừa bực mình vừa buồn cười, bất quá coi như nhìn ra được một chút tính trẻ con của Dận Chân, cũng biết chuốc rượu người khác, cũng không phải thực sự nghiêm túc lạnh lùng như bình thường thể hiện.
Dận Chân và Tô Viên Viên mặc triều phục Quận vương và Quận vương phi tiến cung tạ ơn, Khang Hi thấy Tô Viên Viên nghiêm túc vậy thực không quen, lên tiếng hỏi: "Nha đầu này sao lại thành thật rồi? Chẳng lẽ gả người thực sự có thể đổi tính sao?"
Tô Viên Viên chớp chớp mắt, "Hoàng a mã, nhi thần hiện tại chính là Tứ phúc tấn a, có thế nào cũng phải ổn trọng một chút a. Bất quá, nhi thần đại hôn, Hoàng a mã có phải nên thể hiện một chút không nha? Ban thưởng hai phần nha, ngài cũng không thể bất công đâu đó!"
"Đó, nha đầu con, đúng là không đổi tính được, suốt ngày nhớ thương thứ tốt của trẫm, yên tâm đi, thiếu ai cũng không thiếu được con, bằng không nha đầu tinh quái con lại chạy tới Càn Thanh cung khóc nhè a?" Khang Hi cười vang, lại như nghĩ tới cái gì, trêu ghẹo nói, "Trẫm nhớ lúc trước con nói "người khác có thể làm, con có thể làm, người khác không thể làm, con cũng có thể làm" a, hiện giờ như ý nguyện gả cho Tiểu Tứ rồi, mau nói xem, nha đầu con có thể làm cái gì nha?"
Tô Viên Viên vô ngữ nhìn hắn, "Hoàng a mã, ngài cũng thực...... lâu vậy rồi mà ngài vẫn còn nhớ rõ chuyện này?"
"Đương nhiên, ai kêu người nào đó bắt cóc nhi tử của trẫm, lại còn bá đạo đến muốn mệnh đâu, trẫm đương nhiên phải coi chừng nàng a." Khang Hi bưng chén trà chậm rãi phẩm, nhìn Tô Viên Viên, tâm tình cũng thả lỏng hơn nhiều.
Tô Viên Viên lại bị vấn đề này làm khó, nàng có thể làm được nhiều chuyện, nhưng đều không thể nói cho Khang Hi a! Nàng nghĩ nghĩ, lại nghĩ nghĩ, Khang Hi thấy vậy cười rộ lên, xua xua tay nói: "Thôi được rồi, mau tới chỗ Hoàng ngạch nương của hai đứa đi, nếu chờ thêm lát nữa thế nào nàng cũng trách trẫm chậm trễ, trưa nay nhớ lưu lại trong cung dùng bữa."
"Dạ! Hoàng a mã, nhi thần cáo lui!" Tô Viên Viên vui vẻ đáp ứng, tự dặn mình về sau nhất định không thể nói linh tinh, lão nhân gia trí nhớ tốt quá cũng khổ......
Hai người lại đi bái kiến Đồng Giai Uyển Nhàn và Thái Hậu, bữa trưa thì dùng tại Thừa Càn cung, không khí vô cùng náo nhiệt, rất có cảm giác gia đình bình thường ấm cúng. Lúc sau, hai vợ chồng son lại mang theo một đống lớn ban thưởng hồi phủ, thật sự là một đống lớn, bởi tam đại đầu sỏ mỗi người đều ban thưởng hai phần!
Từ đó về sau, ấn tượng mà Tô Viên Viên mang lại cho mọi người chính là Thập lí hồng trang, là cô nương được Hoàng đế và Hoàng Quý Phi sủng ái nhất, là thê tử được Ung Quận vương coi trọng nhất. Tuy bởi vì ở ngay dưới mí mắt Khang Hi, Tô Viên Viên không dám truyền ra thanh danh khác, nhưng khiến bá tánh nhớ rõ nàng, vậy cũng coi như đã bước ra được bước đầu tiên, tương lai còn nhiều thời gian.
Không thể ở ngoài sáng, Tô Viên Viên liền tự chuyển dời vào trong tối. Xuất cung, làm gì cũng thuận tiện hơn trước, nàng hoàn toàn tiếp nhận thế lực ngầm mà Dận Chân bồi dưỡng mấy năm qua. Một tửu lâu, một thanh lâu, một trà lâu, chủ yếu dùng để thu thập tình báo, truyền lưu tin tức, cùng với Niêm Can Xử, hiện tại đã có mấy chục người. Nàng phái người thu thập chứng cứ phạm tội của hai phe Minh Châu và Sách Ngạch Đồ, hai phe này tranh đấu đã lâu, mỗi lần bắt đầu mâu thuẫn là nàng lại thả ra chút chứng cứ, nhân cơ hội làm rớt vài tiểu quan, mà người được nhận chức thay thế đương nhiên là thủ hạ của Dận Chân, chẳng qua không dễ bị phát giác mà thôi.
Nàng còn chọn ra vài đứa nhỏ tư chất tốt từ đám khất cái, vụng trộm kiến tạo trại huấn luyện trong núi, lại cứu một ít người bị chịu tội oan cùng vài vị sư phó nghèo túng, hợp thành Huyết Tích Tử, chuyên môn phụ trách ám sát và bảo hộ. Tô Viên Viên mỗi đêm đều tới sơn trại dạy họ võ công, tuy rằng chính nàng dựa vào linh lực tu tiên, nhưng tốn vài ngày dùng pháp thuật chạy một vòng khắp cả nước, nàng vơ vét được rất nhiều võ công bí tịch, dù không thể vượt nóc băng tường, nhưng học tốt thì một người đánh một dám vẫn là dễ dàng.
Về sau có thể để Huyết Tích Tử đi ám sát mấy kẻ khó đối phó, tỷ như cường đạo đốt giết cướp bóc tràn lan, những tội phạm truy nã mà quan phủ không bắt được, hoặc là chủ soái địch quân,...... Nếu có thể, nàng còn muốn tạo súng trang bị cho bọn họ, chẳng qua cả nàng và Dận Chân đều không am hiểu thứ này, tạm thời không có biện pháp, chỉ có thể len lén đi tìm kiếm nhân tài có khả năng nghiên cứu súng ống.
Chuyện nghiên cứu hỏa khí không thể để Khang Hi biết, bởi sợ người Hán tạo phản, hắn từ lâu đã hạ lệnh giấu kín phối phương, chia ra mấy phần giao cho vài tâm phúc nắm giữ, nhất quyết không thể để phối phương hỏa dược truyền vào trong tay người Hán, đương nhiên cũng không được mở rộng trang bị trong toàn quân. Dù hiện tại biết được chuyện tương lai, nhưng cũng không thể chuyển biến quan niệm vốn dĩ trở thành "Mãn Hán một nhà" ngay được, Khang Hi vẫn muốn áp chế người Hán, theo quan điểm của hắn, nếu không làm vậy, chẳng cần đợi Liên quân tám nước tới xâm lược, Đại Thanh liền sụp đổ trước rồi.
Tô Viên Viên hiểu được lập trường của Khang Hi, đối với một vị Hoàng đế như hắn, đây là hoàng triều mà Mãn tộc vất vả xây dựng lên, cũng hiểu được là họ là kẻ tiến tới xâm lược người Hán, số lượng người Hán lớn hơn người Mãn rất nhiều lần, bất cứ lúc nào họ đều có thể bị đánh đuổi ra khỏi Trung Nguyên. Với Khang Hi mà nói, người Mãn và người Hán không phải nhất thể, đương nhiên không thể thả lỏng áp chế, nếu vì thảm kịch trong tương lai mà làm Đại Thanh diệt vong trước thời gian mới là lẫn lộn đầu đuôi.
Nàng không thể nói Khang Hi làm vậy là sai, chỉ có thể trách bọn họ lập trường bất đồng, chú định sẽ có một ngày đứng trên hai bên bờ đối lập.
Đây cũng là nguyên nhân khiến Dận Chân quyết định sẽ không phụ tá Thái Tử, bởi vì thời điểm hắn xuyên tới, Đại a ca, Thái Tử và Tam a ca đều đã trưởng thành, quan niệm Mãn Hán của họ và Khang Hi là nhất trí. Đây chính là "đạo bất đồng khó lòng hợp tác", Dận Chân ngay từ ban đầu đã quyết định không giao thiệp gần gũi với bọn họ, mà cùng Tô Viên Viên nhất trí đặt tâm tư lên các đệ đệ muội muội phía dưới. Loại ảnh hưởng này sẽ bất tri bất giác cải biến tâm tư của mấy đứa nhỏ, hơn nữa, nhiều năm ở chung sẽ thành lập ra cảm tình cực kỳ thâm hậu. Nếu sau này hai người có đưa ra một vài ý tưởng "Đại nghịch bất đạo" thì các đệ đệ muội muội sẽ dễ dàng tiếp thu hơn, dù không thể tiếp thu, thì cũng không đến mức ngáng chân họ.
Hai người họ trước khi xuyên qua không phải người Mãn cũng chẳng phải người Hán, hoàn toàn vô cảm với dân tộc tranh đấu. Nhưng họ đều là người Trung Hoa, đối với họ, Liên quân tám nước tuyệt đối là kẻ xâm lược ngoại lai, quyết không thể để yên! Cho nên, nếu đã tới đây, hai người đều quyết tâm không để người trong nước vì tự giết hại lẫn nhau mà khiến quốc gia dần dần suy bại, lạc hậu hơn các quốc gia khác. Tuy rằng rất khó, nhưng may mắn, cả hai đều không phải người thường, đồng thời còn có vài người xuyên việt khác, tóm lại là có hy vọng.
..................................................
Lại một lần nữa Dận Chân bị ám sát, Tô Viên Viên thừa dịp Khang Hi đang áy náy với hai người, nhân cơ hội trình lên phương pháp gieo cấy lúa nước tạp giao cùng với phương pháp nhà ấm trồng rau. Tống thị đã nghiên cứu ra hai phương pháp này từ lâu, dù thế nào thì nàng ta cũng là cao tài sinh ngành nông nghiệp. Nhưng loại công lao này rất dễ bị nghi kỵ, bởi nó liên quan tới danh vọng dân gian, dù Khang Hi đối với Dận Chân không tồi, bọn họ cũng không dám đánh cuộc tâm tư đế vương
Đích xác, Khang Hi cảm thấy không ổn, vốn dĩ, hắn giao chuyện nghiên cứu đồ vật tương lai cho Dận Chân, một là bởi vì lúc ấy hắn chỉ tín nhiệm Dận Chân, hai là vì hắn không cảm thấy từ đôi câu vài lời của Đức phi có thể nghiên cứu ra thứ gì ảnh hưởng lớn đến thế cục. Nhưng ai biết được mỗi việc Dận Chân làm ra đều tốt đến thế? Đa Bảo các, hậu cần vận tải, báo chí, mỗi chuyện đều không thể khinh thường, hiện tại, đến cả biện pháp nâng cao sản lượng lương thực cũng bị hắn nghiên cứu ra tới.
Bao nhiêu công lao đều tập trung trên người Dận Chân, những hoàng tử khác so sánh với hắn có khác nào bùn lầy và mây trời? Ngay cả Thái Tử cũng chẳng có biểu hiện gì nổi bật. Một người, không thể trọng dụng quá mức như vậy, thế lực triều đình cần cân bằng mới có thể ổn định.
Nhưng cố tình Tô Viên Viên chọn thời gian quá tốt, ngay sau khi Sách Ngạch Đồ phái người ám sát Dận Chân, mà cánh tay hắn còn bị kiếm thương khá nặng. Tra được chuyện này, Khang Hi tức giận không thôi, một bên là Tứ nhi tử một lòng hành động vì nước vì dân, một bên là Thái Tử không có lòng độ lượng, vì tranh quyền mà nghi kỵ, tàn hại lương thần, tâm tư hắn lập tức đảo nghiêng khuynh hướng Dận Chân.
Khang Hi biết, chuyện này không phải do chính Thái Tử sai sử, nhưng hắn cũng biết Thái Tử sẽ không vì chuyện này mà trách tội Sách Ngạch Đồ, bởi đứa con trai này còn thân thiết với Sách Ngạch Đồ hơn tất cả các huynh đệ, thậm chí còn hơn cả phụ thân như hắn, Khang Hi càng nghĩ càng thất vọng. Đây chính là một vòng tuần hoàn chết, từ khi nghe được những hành động hoang đường sau này của Thái Tử từ trong miệng Đức phi, hắn căn bản không thể dùng ánh mắt của từ phụ mà nhìn theo từng hành động của Thái Tử nữa. Hắn đối với Thái Tử càng ngày càng nghiêm khắc, cũng động thủ rửa sạch những kẻ gian bên cạnh Thái Tử, nhưng Thái Tử đã trưởng thành, có ý tưởng của chính mình, đương nhiên sẽ bất mãn, rồi dần dần hoài nghi dụng tâm của phụ hoàng.
Trong một năm này, quan hệ của hai phụ tử càng ngày càng xa cách, sớm đã không còn thân mật như trước kia, đây đều do cái "tương lai" kia tạo thành, nhưng Khang Hi không có biện pháp thay đổi, không giải được bế tác này, nghi kỵ chỉ có thể giống như một quả tuyết cầu, càng lăn càng lớn. Cho nên, nguyên bản Khang Hi tính toán áp chế Dận Chân một chút, cũng nâng đỡ Thái Tử, nhưng đúng lúc này Sách Ngạch Đồ lại phái người ám sát Dận Chân, Khang Hi tức giận không thôi, nương theo công lao cải tiến lúa nước trực tiếp phong Dận Chân làm Ung Thân vương!
Dận Chân đã trở thành vị hoàng tử tài năng nhất, ngay cả bá tánh cũng biết rõ ràng từng loại công lao của hắn. Đồng thời, tuy Tống thị chỉ là một nữ tử vô danh tiểu tốt, nhưng trên danh nghĩa, Tống thị lại là nha hoàn của Tô Viên Viên a! Cho nên, nàng đặc biệt phóng khoáng mà tiến cung cầu Hoàng Quý Phi, bởi "không thể bạc đãi người mình". Hoàng Quý Phi bị nàng dây dưa phiền không chịu nổi, lại nghĩ Tống thị đích xác lập công lớn, sau khi xin chỉ thị của Hoàng Thượng, quyết định ban cho Tống thị danh hiệu "Đệ nhất nông nữ", từ nay về sau, Tống thị cũng giống Lý Vân PHương, có quyền tự lập môn hộ, chỉ cần dụng tâm nghiên cứu nông nghiệp, nhất định sẽ được hoàng gia che chở trọn đời.
Chuyện này thông qua báo chí lan truyền toàn quốc, các bá tánh kinh ngạc xôn xao bàn tán. Ung Thân vương ủng hộ nghiên cứu, phổ biến hàng loạt thứ tốt giúp bá tánh sinh hoạt thuận lợi hơn khiến họ cảm thán, đồng thời ghi ơn, nhưng chuyện Tống thị nghiên cứu ra lúa nước tạp giao này lại khiến họ không thể tin tưởng! Một nữ nhân, một nha hoàn, cư nhiên nghiên cứu ra thứ có thể cứu sống biết bao người như tạp giao lúa nước? Nữ nhân không phải đều nên ở nhà sinh hài tử sao? Từ khi nào, nữ nhân lại trở nên lợi hại đến thế?