Bệnh Viện Tâm Thần Và Thế Giới Thực

Chương 14: 14: Em Có Nghe Nói Chưa Bác Sĩ Hàn Trở Về Rồi!





Vào cái ngày mà Mao Đầu rời đi, Bạch Nhiên dẫn theo một bà bảo mẫu đến thu dọn đồ đạc cho Mao Đầu.

Kỳ thật ban đầu đồ đạc của Mao Đầu cũng không nhiều, cái mền trên giường cũng không cần tới, Bạch Nhiên chỉ đơn giản dọn dép mấy dụng cụ vệ sinh cá nhân cùng với hộp cơm cho Mao Đầu.

Phỏng chừng hẳn là về sau Bạch Nhiên cũng chẳng thèm mua đồ mới cho Mao Đầu, cho nên mới phải thu dọn hết mấy thứ này đem về.

Mao Đầu mặc vào một kiện áo len màu ka-ki cùng cái quần mùa thu, bên ngoài thì choàng lên một chiếc áo vải bông, còn trên đầu thì cũng đội lên một cái mũ len nho nhỏ.

Ánh mắt cùng biểu cảm của ông có vẻ rất bình thường, giống như một đứa con nít chưa từng gặp phải sóng gió trong đời.

Tôi cùng tất cả những người bạn cùng phòng phối hợp đứng yên lặng ở một góc quạnh quẽ trong phòng, cũng giống như mấy con thú hoang hiếu kì đánh giá hết thảy mọi việc xung quanh.

Mà trong nháy mắt đó, tôi cảm thấy những người bạn bên cạnh tôi, toàn bộ đều biến thành mấy người bình thường mà tôi vẫn hay đọc trong tiểu thuyết.

Bạch Nhiên thu dọn xong tất cả mọi thứ vụn vặt rồi bỏ vào cái túi xách, quay người đưa cho bà bảo mẫu, hai người cúi đầu nói mấy câu, bảo mẫu liền đi ra ngoài trước, trước khi đi, tôi nhìn thấy ánh mắt rụt rè của bà bảo mẫu kia quét qua trên người chúng tôi.

Cái ánh mắt kia tựa như đang nhìn mấy giống loài biến dị, thật là khiến người khác buồn nôn.

Bạch Nhiên dọn dẹp giường chiếu cẩn thận thật tốt, lại dùng tay giật giật cái góc áo của mình vừa mới bởi bị cuốn lại do xoay người.

Chị ta vẫn mặc cái bộ quần áo màu hồng phấn kia, nhưng so với thần thái của chị ta lần trước đến đây có vẻ tốt hơn nhiều.

Chị ta đi đến chỗ bên cạnh Mao Đầu, nắm vai rồi dựng ông đứng dậy chẳng khác gì một bộ quần áo: "Đi, ông nội, chúng ta về nhà thôi."
Mao Đầu cũng đứng dậy theo ý Bạch Nhiên, thế nhưng bước chân lại bất động.

Bạch Nhiên ngẩn người, chị ta lúng túng nhìn về phía chúng tôi, đột nhiên lại nhớ tới, chúng tôi tuyệt đối sẽ không để tâm đến những hành động của chị ta, vả lại bây giờ y tá Ngưu không ở đây, chị ta liền trở nên thiếu kiên nhẫn, hung hăng kéo Mao Đầu đi: "Đi thôi! Tôi nói ông đi sao ông không đi hả?"
Ánh mắt của Mao Đầu nhìn Bạch Nhiên có chút tức giận, đột nhiên liền rút tay mình ra khỏi tay đối phương.


Miệng của ông nhếch lên, trong nội tâm giống như bị bóp nghẹn bởi vô số tiếng thét chói tai.

Tức khắc, trong đầu của tôi, lại vang lên cái câu quen thuộc kia: Thứ bất hiếu! Áhh! Áhhh!
Bạch Nhiên không nghĩ tới Mao Đầu có thể như vậy, đột nhiên chị ta trở nên sợ sệt.

Nhưng trên mặt của chị ta vẫn cố gắng giãn ra một nụ cười tựa hoa hồng, trông chẳng khác gì một cô cháu gái nhu thuận dỗ dành Mao Đầu: "Ông nội, người không nên ồn ào, chúng ta về nhà, tốt tốt, chúng ta về nhà nhé." Bạch Nhiên nói xong, đi về phía bên phải nắm lấy tay của Mao Đầu.

Mao Đầu có ý kháng cự, chợt sơ ý liền ngã lăn trên mặt đất.

Thân thể tôi vươn lên phía trước, khi bước chân tôi vừa bước lên thì trong nháy mắt 345 đã xông ra phía trước.

345 lấy thân hình béo tròn của mình chạy tới phía trước, lần đầu tiên tôi thấy con nhỏ ấy lại sốt sắng đến như vậy vì một thứ không phải đồ ăn, "Ông nội, ông nội ơi."
Hốc mắt Mao Đầu chợt ẩm ướt, cũng không màng đến cái mùi hôi thối tanh tưởi đang bám trên người 345, liền nắm lấy bàn tay nhỏ bé của 345.

Ông trở nên quyết liệt, lấy hết tinh thần của mình, đột nhiên nói với Bạch Nhiên "Tôi không nên rời khỏi nơi này, tôi không muốn đâu."
Sắc mặt Bạch Nhiên càng ngày càng khó coi, chị ta hung tợn liếc 345 một cái, đang dự tính đi lên phía trước đẩy 345 ra, nhưng lại ghét bỏ thu tay về, "Ông nội, người chẳng lẽ lại lên cơn rồi, người cùng con trở về đi, trở về con sẽ chăm sóc người thật cẩn thận, nơi này căn bản con người sống còn chẳng nổi, con dẫn người đi nhé!"
Nghe đến đó tôi nhíu nhíu mày, đối với cái chị gái tên Bạch Nhiên kia chợt sinh ra một sự chán ghét mà từ lâu đã chôn giấu trong tâm khảm tôi.

Nơi này chính là nơi mà tôi được sinh ra và lớn lên, tại sao vào mồm chị ta lại trở thành cái nơi mà con người chẳng thể sống nổi? Chẳng phải từ nhỏ đến lớn tôi đều sống ở nơi này sao? Vậy chẳng lẽ tôi không phải con người?
Mao Đầu lắc đầu, ông ngẩng đầu che chở cho 345, rồi nhìn Bạch Nhiên lo lắng thở dài: "Tôi không muốn đi, cô cũng không cần trở lại, cứ mặc tôi ở đây một mình đi."
Bạch Nhiên không kiên nhẫn nắm tay cắm ở trước ngực, lúng túng không biết như thế nào cho phải, "Ông nội, người không nên ồn ào như thế có được không? Lần trước chẳng phải con đã nói, nếu con biết sớm thì con đã đón người về từ lâu rồi, người đi theo con đi, cùng con trở về, con chiếu cố thật tốt cho người."
Mao Đầu lại lắc đầu lần nữa.

Tôi biết, giờ phút này khẳng định ông ấy cũng đang suy nghĩ giống tôi.

Ông ấy tuyệt đối không tin cái cô Bạch Nhiên kia sau khi đem ông ta ra khỏi bệnh viện tâm thần thì sẽ cho ông một cuộc sống tốt đẹp gì cho cam.


Nhớ kỹ đêm qua tại thư viện, lúc 424 cùng tôi đang đọc sách cũng có bàn về người đàn bà Bạch Nhiên này, đánh giá của 424 vừa lạnh lùng lại còn pha chút vô tình, "Mấy người đàn bà như cô ta, anh đã gặp rất nhiều rồi, trước kia lúc còn đi học, các giáo sư cùng đám sinh viên tụi anh cũng từng có làm một vài nghiên cứu cho thấy tâm lý của phụ nữ từ 40 tuổi trở xuống, nếu phải sống trong một xã hội có đãi ngộ không công bằng trong một thời gian dài, tính cách và tâm lý cũng sẽ bị biến dạng méo mó, thỉnh thoảng cảm xúc sẽ có lúc trở nên dao động, nhưng trong trạng thái bình thường thì đã trở nên tê liệt cảm xúc.

Những biểu hiện này nói thật cũng chưa thể được coi là bệnh, bọn họ chỉ là tham lam vụ lợi, mà cái này chính là bản chất của con người, và nó cũng chính là điểm yếu nguyên sơ của con người."
Mặc dù tôi nghe xong lời 424 nói thì cũng chẳng hiểu cho lắm, cái gì mà giáo sư, cái gì biến dạng méo mó, tôi hoàn toàn không hiểu mấy thứ đấy có ý gì, nhưng từ lời của 424 nói cho tôi biết, 424 ắt hẳn cũng nghĩ giống như tôi, cái người đàn bà Bạch Nhiên vặn vẹo này sẽ không để yên cho Mao Đầu có cuộc sống tốt đẹp.

Cái sự lúng túng khó xử vô hình đang bủa vây lấy căn phòng tràn ngập mùi hôi thối này, quanh đây ngoại trừ cái người phụ nữ tâm lý méo mó Bạch Nhiên này, toàn bộ đều là bệnh nhân điên thật hoặc điên giả.

Cuối cùng, cái tinh thần đang căng như dây đàn của Bạch Nhiên rốt cục vẫn bị những ánh mắt điên dại của chúng tôi làm cho kích động.

Chị ta nhào lên phía trước trông chẳng kém cạnh lũ điên chúng tôi là mấy, lôi 345 đứng lên, rồi chị ta giơ chân lên đá đối phương không khác gì đang đá một trái banh da, còn một bàn tay khác không biết từ nơi nào vội tóm chặt lấy Mao Đầu, còn bàn tay còn lại thì hung hăng cho Mao Đầu một cái bợp tai.

Một tiếng "Bốp" vang lên.

Trên mặt của Mao Đầu đã không còn chút thần sắc nào, nhưng từ trong ánh mắt của ông, tôi đó có thể thấy được, ông ấy trông cực kỳ yếu ớt.

Tất cả những kỳ vọng lúc trước ngay tại thời khắc này hầu như đã tiêu tan.

Bạch Nhiên như một người điên kéo lấy Mao Đầu, lòng như lửa đốt mắng sa sả, "Ông ầm ĩ cái gì mà ầm ĩ? Tranh thủ thời gian cùng tôi về nhà, ở bên ngoài lưu lạc nhiều năm như vậy, còn chưa đủ à?"
Mao Đầu mặc cho Bạch Nhiên lôi mình ra ngoài cửa, rồi cuối cùng bị chị ta hung hăng đẩy ra khỏi cửa phòng bệnh.

Tôi cùng những người bạn khác thì đang ngây ngốc nhìn thấy hết thảy những thứ vừa xảy ra trước mắt, bất kì biểu hiện gì cũng không bộc lộ ra, chỉ biết ngơ ngác đứng nhìn như thế.

Trong cái khoảnh khắc tích tắc đó, tôi đã nghe thấy tiếng khóc của 345, nghe thấy tiếng thở dài của Mao Đầu, nghe thấy tiếng mắng chửi xa dần xa dần theo tiếng bước chân của Bạch Nhiên khi đang kéo Mao Đầu.

Tôi không biết mình bị cái gì? Lúc đấy tôi hoàn toàn có đủ khả năng tiến lên đánh cho cái cô Bạch Nhiên kia một trận ra trò, thế nhưng chỉ trong nháy mắt đó, cái gì tôi cũng không làm được.


Tôi đột nhiên nhớ tới thư viện dưới hầm, nhớ tới trên kệ sách kinh điển có một quyển sách tên là « Le Père Goriot », do một ông ngoại quốc tên là Honoré de Balzac viết.

Câu chuyện này kể về là một người đàn ông có tiền tên là Père Goriot, vì những đứa con gái của mình mà ông ta nguyện hy sinh tất cả, thế nhưng đến lúc bản thân ông ta hết tiền, về sau còn bị chèn ép thoái mạ, ngay cả giây phút trước khi ông ta mất, những đứa con gái cũng chẳng thèm đoái hoài.

Tôi nhắm mắt lại, dường như tôi có thể trông thấy Mao Đầu đang mặc trên mình một bộ y phục cồng kềnh như những vị quý tộc Anh Quốc mà ngồi ung dung tự tại trên một vương vị cao sang, thế nhưng Bạch Nhiên lại ngày qua ngày cướp đi những viên trân châu trên người ông, để rồi cuối cùng Mao Đầu bị Bạch Nhiên đuổi xuống vương tọa.

Mà có lẽ, trong mắt những người bình thường thì một người không có năng lực hành vi bình thường như Mao Đầu, thì ngay cả cơ hội ngồi lên vương vị cũng chẳng có.

Còn trong mắt chính phủ và các ban ngành liên quan, ông ấy cũng chỉ là một thứ đạo cụ, một thứ đạo cụ giúp Bạch Nhiên giành được một suất trợ cấp.

Mà trong nhà, nơi chỉ có Bạch Nhiên sống cùng với Mao Đầu, Mao Đầu có sống được yên ổn không đây?
Tôi lắc đầu, trong lòng tôi liền bác bỏ câu hỏi phía trên.

Cuộc sống của Mao Đầu sau này cùng với Bạch Nhiên, chẳng phải là thứ gì khiến cho người ta phải khao khát và khâm phục.

Nhưng ngược lại, tôi có thể khẳng định, ít nhất là Bạch Nhiên cần Mao Đầu còn sống, như thế chị ta mới có tiền, cho nên chị ta sẽ không để cho Mao Đầu chết, tuyệt đối sẽ không.

Thế nhưng, thử nghĩ một hồi, nếu như ngày sau Bạch Nhiên gặp được một người có tiền, một kẻ giàu có lại còn thích chị ta, đoán chừng nếu như chị ta đã có được thứ mình muốn thì hẳn sẽ đem Mao Đầu trả lại đây, nhưng cũng có thể...!nếu chị ta bỏ mặc ông ấy đến chết thì mọi chuyện cũng có thể chấm dứt mà phải không?
Thật đáng thương cho Mao Đầu, trước khi ông ấy vào bệnh viện tâm thần thì cuộc sống đã nhiều tréo ngoe, hiện tại thì lại càng tệ hơn trước.

Mặc dù ông không thể chết, nhưng nếu so với cái lão Père Goriot thì chẳng phải còn đáng thương hơn sao? Mà tôi thì lại giống như là cái cậu thanh niên trong sách chỉ biết đứng ngoài quan sát rồi cảm thấy tiếc thương cùng chua xót thay cho số phận của Mao Đầu, mặc dù lúc đấy, tôi còn chẳng thể bày tỏ một cách rõ ràng những cảm xúc sầu não thầm kín trong tôi.

Mãi cho đến khi bên trong bệnh viện tâm thần triệt để không còn hình bóng của Mao Đầu, tôi một mình ngồi trên giường, đột nhiên lại cảm thấy trống rỗng quá chừng.

Trong căn phòng đã thiếu vắng một loại thanh âm, cái thanh âm đanh đảnh mà do chính Mao Đầu đã góp phần tạo ra, thế nên căn phòng cũng mất đi cái hài hòa ban đầu của nó.

Hiện tại, trong căn phòng này cũng chỉ còn tiếng khóc nỉ non của Cổ Lệ, nếu chú ý một chút thì sẽ nghe thấy tiếng 231 đang sản xuất ra đồ ăn cho 345 trên mặt đất, nếu như lại chú ý thêm một xíu nữa, thì có thể sẽ nghe thấy tiếng 117 đang co quắp trong góc phòng khe khẽ lẩm bẩm chuyện ma quỷ gì đó trong điện thoại.

Tính tình của 345 giống hệt một đứa con nít, sau khi Mao Đầu rời đi được nửa tiếng thì cái sự đau lòng ban nãy của nó cũng thối lui.

Nó lè lưỡi liếm liếm nước mắt của mình, rồi lại dùng cái khứu giác nhạy bén như một con cún con tiếp tục nằm rạp trên mặt đất tìm kiếm thức ăn.


Tôi nhắm mắt lại, ngồi trên giường trông như đang ngồi thiền, cứ như vậy mãi cho đến khi màn đêm đã buông xuống.

Ánh trăng chiếu rọi trên khuôn mặt tôi lạnh buốt.

Vào thời điểm này mọi năm, trong phòng đáng lẽ đã có máy sưởi, nhưng bây giờ, có lẽ là bởi vì phân và nước tiểu của 231 mãi không dọn dẹp sạch sẽ được, nên y tá Ngưu cảm thấy nếu nhiệt độ phòng tăng thì mùi hôi thối sẽ càng thêm nặng, cho nên cho dù trong phòng đã lạnh cắt da cắt thịt, nhưng vẫn không mở máy sưởi lên.

Tôi thực sự chịu không nổi, mới trùm cái áo lông ngỗng màu vàng cho thật kín rồi nhẹ nhàng bước xuống giường.

Trong phòng nôn nóng tôi đi vài vòng, rồi rốt cục vẫn mở cửa, đi xuống tầng hầm.

Từ khi cái chuyện xảy ra với bác sĩ Hàn trong thư viện, phải rất lâu rồi tôi chưa tới nơi này.

Tôi đứng trước cái cửa gỗ tầng hầm, một lần nữa hình như tôi lại ngửi thấy mùi máu tươi.

Đẩy cảnh cửa trước mặt ra, đi xuống cái cầu thang dài phía dưới, tôi kéo cái cửa sắt trước mặt ra.

Kỳ quái là, vậy mà nó không bị khóa.

Tôi mở cửa, trông thấy hết thảy mọi thứ bên trong, vẫn là khung cảnh ngày đó, vết máu loang lổ đầy đất, từng vũng máu đỏ thẫm khô quắt trên nền đất quết vôi, hiện tại đã nhìn không ra là vết máu.

Chính giữa có một hình vẽ bằng phấn trắng trông tựa tựa cái vóc dáng béo ú của là bác sĩ Hàn.

Tôi đi vào, bước qua những khu vực hiện trường đã bị phong tỏa, tiến đến cái giá sách phía sau, khóe mắt nhẹ nhàng đảo qua một vòng là đã tìm được quyển sách « Le Père Goriot ».

Ngồi xuống dưới mặt đất lạnh buốt kia, tôi vừa mới lật ra trang đầu tiên trong « Le Père Goriot », 424 liền đi đến.

Anh nhìn tôi, biểu cảm trên gương mặt vô cùng thản nhiên, giống như hết thảy mọi chuyện đều rất tự nhiên.

Anh ngồi xuống chỗ bên cạnh tôi, thuận tay cầm lấy quyển sách « Trăm năm cô đơn » mà anh đã đọc gần một nửa từ trên kệ sách, rồi điềm tĩnh cúi đầu cùng tôi ngồi đọc sách.

Thời gian tựa như đang dừng lại giữa hai người chúng tôi, sau một hồi an tĩnh chần chờ rất lâu, 424 đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía trước, nói với tôi một câu, "Em có nghe nói chưa? Bác sĩ Hàn trở về rồi.".