Bệnh Viện Sản Khoa

Chương 8




Edit + Beta: Vịt

Tình huống của Hà Quyền cũng không có hỏng bét như tưởng tượng, cậu che thái dương ngồi trên ghế xoay trong phòng làm việc, dáng vẻ giống như đụng vào đồ vật gì, không có vết máu và bất kỳ ngoại thương nào mà mắt thường có thể nhìn thấy. Đám anh em đả thương người kia bị trưởng đội bảo an Sát Mục đè xuống đất, một tay vặn ngược tới sau lưng, còn không ngừng gào thét. Trịnh Chí Khanh rất muốn đi qua xem xét tình trạng vết thương của Hà Quyền, nhưng nghĩ đến Hà Quyền hôm qua cự người ngoài ngàn dặm, thái độ hận không thể đừng nhìn thấy anh nữa, đành phải trước tiên cùng viện trưởng xử lý thằng cha đả thương người kia.

Cháu trai bị đè trên mặt đất nhìn thấy cảnh sát càng hăng hái, la hét muốn Hà Quyền đền mạng.

"Đây là bệnh viện, cấm lớn tiếng ồn ào!"

Đồn công an tới là người quen cũ của viện trưởng, Cừ Kiếm Anh, dẫn theo cảnh sát phụ trợ. Hai người vừa đứng trên hành lang, Cừ Kiếm Anh mở ghi chép chấp pháp ra, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Viện trưởng và anh là chân trước sau đến, cũng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, vội vàng từ trong phòng làm việc gọi hộ sĩ Sài Tiểu Quyên của phòng khám bệnh VIP ra, để cô miêu tả với cảnh sát chuyện đã qua, bởi vì là cô báo cảnh sát.

(Truyện chỉ được đăng lại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)

Tiểu Quyên nhìn người nhà bị Cừ Kiếm Anh quát câm miệng, tức giận bất bình nói: "Người này đẩy chủ nhiệm Hà một cái, chủ nhiệm Hà ngã xuống bị góc bàn đập vào đầu. Như vậy chủ nhiệm Hà vẫn không quên vội vàng sắp xếp chuyện người bệnh không chịu ở viện, người này quá không có đạo lý!"

"Vì sao xảy ra xung đột."

"Vậy phải hỏi chủ nhiệm Hà, tôi nghe thấy trong phòng có tiếng động mới xông vào."

Cừ Kiếm Anh đi về phía phòng làm việc, tới bên cạnh Hà Quyền đứng lại: "Chủ nhiệm Hà, có thể nói chuyện chứ? Nếu không có vấn đề, xin hãy nói rõ ràng chuyện đã xảy ra."

Hà Quyền thả tay xuống gật gật đầu. Trịnh Chí Khanh đi theo Cừ Kiếm Anh cùng tiến vào nhìn thấy trên thái dương đối phương có một khối máu ứ đọng, nhất thời nhíu mày, hai tay không tự chủ được nắm thành nắm đấm.

"Người bệnh tháng trước lúc tới kiểm tra sinh sản phát hiện cuống rốn quấn cổ 3 vòng, cái này rất nguy hiểm, thai nhi có khả năng nghẹt thở, tôi đề nghị ở lại viện chờ sinh, một khi có bất kỳ tình huống gì có thể kịp thời mổ ra. Nhưng người nhà cảm thấy ở nhà thuận tiện, nói dù sao nhà cũng cách gần, có vấn đề gọi 120 là được. Tôi xem địa chịa của bọn họ, quả thực, ở phố bên cạnh, nếu như phát sinh vấn đề cấp cứu đến kịp."

Hà Quyền nói nặng nề nhíu mày, động tác này kéo đau vết thương ở thái dương cậu, thế là lại nhếch nhếch miệng nói tiếp: "Kết quả đêm qua người bệnh đau bụng cả đêm cũng không đến khám gấp, nói cái gì mà nghĩ hôm nay là kiểm tra sinh sản, dù sao đau không gắt tới lúc đó lại khám. Nhưng chờ bọn họ hôm nay tới, tôi con mẹ nó vừa nghe tim thai đều không còn, hỏi bọn họ là muốn phá thai hay là muốn mổ, sau đó người nhà liền nóng nảy, mắng tôi lang băm. Thật sự là vấn đề của tôi, tôi nhận, hắn đi khiếu nại, để cho ủy ban đạo đức chữa bệnh thu hồi giấy phép của tôi cũng được. Nhưng bọn họ lần trước trước khi đi tôi dã dặn đi dặn lại, bất kỳ, bất kỳ tình huống nào cũng phải lập tức cho nhập viện, còn in một tờ hạng mục công việc chú ý cho bọn họ."

"Cho nên các cậu liền cãi nhau?"

"Lúc ấy vẫn chưa, loại chuyện này tôi không phải lần đầu gặp. Ngài nghĩ, chưa được hơn 30 tuần, sốt ruột tức giận thương tâm khổ sở cần phát tiết miệng là nhân chi thường tình. Hắn ở đó mắng, tôi vội vàng sắp xếp cho bệnh nhân thủ tục nằm viện. Tôi tranh chấp với hắn là bởi vì hắn muốn dẫn người bệnh đi, tới bệnh viện khác, nói ở viện chúng tôi khám nói không chừng còn phải chết người. Hắn không suy nghĩ chút, vừa đăng ký lại xếp hàng vừa không có giường, hiện tại nhưng là kỳ cao điểm, giờ phải lúc nào mới có thể làm được? Trong 72 tiếng không xử lý độc tố sẽ xâm nhập máu, như vậy ngay cả người lớn cũng sẽ có nguy hiểm!"

Nhân viên y tế ở đó đều tỏ vẻ đồng ý quyết sách của Hà Quyền.

Cừ Kiếm Anh gật gật đầu, chỉ ngoài cửa lại hỏi: "Đúng là hắn đẩy cậu? Nếu như cậu quyết định khởi tố, phải nghiệm thương, ra tư pháp giám định báo cáo."

"......" Hà Quyền muốn nói lại thôi, cậu ngẩng mắt nhìn thấy ánh mắt hỏi thăm của Trịnh Chí Khanh, trợn mắt trắng quay mặt đi, "Hắn cũng không đẩy tôi, chính là hắn túm cánh tay người yêu hắn, tôi đỡ lấy, trọng tâm không vững tự ngã."

"Á?" Tiểu Quyên vừa nghe liền không phớt lờ nữa, "Chủ nhiệm Hà, anh không nghe thấy người đó ở trên hành lang mắng anh thế nào hả? Phần mộ tổ tiên cũng sắp để hắn lật tung rồi, anh còn muốn bảo vệ hắn như vậy?"

"Ý cô là tôi nói dối?" Hà Quyền nhìn chằm chằm cô nàng, "Làm rõ quá trình xảy ra chuyện chưa mà cô đã báo cảnh sát?"

Tiểu Quyên lúc này thật sự oan ức, hốc mắt nén tới đỏ bừng, xoay mặt khóc chạy ra ngoài. Viện trưởng ngược lại hiểu dụng ý của Hà Quyền, vội vàng nói với Cừ Kiếm Anh: "Đều là hiểu lầm, hiểu lầm, cái kia, lão Cừ, vào phòng làm việc của tôi uống chén trà đi?"

"Không được, hôm nay là làm việc không phải tán gẫu, phải dựa theo phép tắc làm việc, chỗ đội trưởng Sát vẫn đè người đấy, tôi tới lấy khẩu cung nên lấy."

Cừ Kiếm Anh nói, lại cùng đồng nghiệp trở về hành lang, viện trưởng cũng vội vàng theo qua.

Bọn người ra khỏi phòng rồi, Trịnh Chí Khanh đi tới bên cạnh Hà Quyền, cẩn thận mà khuyên nhủ: "Đi chụp X-quang đi, mặc dù bên ngoài nhìn sưng không lợi hại, nhưng sợ có xương bên trong tổn thương."

"Không cần anh nhắc nhở, tôi chính là bác sĩ, nghiêm trọng hay không trong lòng mình đều biết." Hà Quyền chống bàn đứng lên - Cương lại chút uy, "Chuyện này nói trắng ra vẫn là trách anh, nếu không phải hôm qua tôi đau chân chỉ có thể một chân vất vả, hôm nay không tới mức ngã lên góc bàn. Cho nên, cám ơn, Trịnh Đại Bạch, sự quan tâm của anh tôi không cần, chỉ nhờ anh - CÁCH, TÔI, XA, CHÚT!"

Trong mắt Trịnh Chí Khanh toát ra vẻ bị thương, anh tại lúc Hà Quyền khập khễnh đi ngang qua bên cạnh đột nhiên giơ tay lên túm lấy cánh tay đối phương, hỏi: "Hận tôi như vậy?"

Một cái không rút cánh tay ra được, Hà Quyền nhìn tay Trịnh Chí Khanh túm trên cánh tay, giận tái mặt. "Không, tôi đây không mang thù, lại nói anh cũng không đáng để tôi hận. Chia tay tôi đề cập, anh nếu tới bây giờ vẫn không cam tâm, ra cửa quẹo phải, thang máy lên tầng 5, khoa tâm thần tìm bác sĩ Trương Trương Phương chuyên trị uất ức tiền sản hậu sản, báo tên tôi không cần đăng ký."

Trịnh Chí Khanh bị cậu chẹn họng hồi lâu không kịp phản ứng, chờ lấy lại tinh thần, Hà Quyền đã đi tới phòng khám chữa bệnh. Anh đuổi theo ra ngoài cửa, nhìn thấy Hà Quyền đang nằm nhoài ở bục khám bệnh VIP, dùng kẹo que Hàn Tuấn cho dỗ hộ sĩ Tiểu Quyên khóc tới thương tâm.

"Được rồi, đừng khóc nữa bà cô, tôi không phải nhằm vào cô." Hà Quyền bóc giấy gói kẹo ra, đưa kẹo que tới trước mặt Tiểu Quyên, "Người kia đã mất con rồi, nếu bởi vì chút vết thương nhỏ như vậy của tôi chịu án tạm giam vài ngày, cuộc sống của người một nhà còn vượt qua được không? Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, đúng không? Nào, cầm lấy kẹo, không khóc mà, mắt khóc sưng lên sẽ không xinh đẹp nữa."

Tiểu Quyên chùi chùi nước mắt từ trong tay Hà Quyền cướp lấy kẹo, bĩu miệng nhỏ nói: "Vừa nãy dọa chết tôi, nhìn ngài ôm đầu quỳ gối ở đó, tôi còn tưởng hắn phóng cho ngài cái gáo."

"Phóng gáo không tới mức, bất quá thật sự đụng phải có chút mạnh, bà cô, chờ ngài ăn xong kẹo, làm phiền cầm cho túi nước đá?" Hà Quyền đỡ trán tỏ vẻ cháng váng, "Ui da, trước tiên cho cái ghế, choáng."

Không đợi Tiểu Quyên đứng dậy, Trịnh Chí Khanh từ khu chờ khám bên cạnh mang ghế da tới phía sau cậu, ấn ấn vai cậu ra hiệu cậu ngồi xuống. Hà Quyền ngồi vào trên ghế, trở mặt với Trịnh Chí Khanh nói: "Làm gì, tâm linh trẻ thơ trong sáng của anh bị thương, cần ăn chút ngọt để vui vẻ tâm tình?"

Trịnh Chí Khanh không nói chuyện, anh cũng không nói qua được Hà Quyền, 10 năm trước đã là như vậy. Đồng dạng, sự thiện lương của Hà Quyền cũng giống như trong trí nhớ anh. Ra cửa quẹo phải, Trịnh Chí Khanh ngược lại không tới lầu 5 tìm bác sĩ Trương, mà là từ tòa khám bệnh ra ngoài đến bên khám gấp, hỏi hộ sĩ khám gấp xin túi chườm nước đá cầm về cho Hà Quyền.

Đưa mắt nhìn Trịnh Chí Khanh rời đi, Tiểu Quyên dùng cùi chỏ đụng đụng Hà Quyền, nói, "Nè, chủ nhiệm Hà, sao tôi cảm thấy chuyên vụ Trịnh mới tới này của ta có ý với anh hả?"

Hà Quyền vốn bị đụng thái dương vừa giật giật đã đau, nghe thấy lời này càng đau. "Kẹo que không nhét được miệng cô đúng không? Cầm tới!" Cậu phồng mặt, làm bộ muốn đoạt kẹo trong tay Tiểu Quyên.

Tiểu Quyên vội vàng nhét kẹo vào trong miệng.

(Truyện chỉ được đăng lại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)

Trong 12 tiếng đồng hồ cùng một vị trí 2 lần, chân Hà Quyền đến chiều đã sưng tới không có cách nào chạm đất. Tiền Việt thấy cậu vịn tường nhảy đi, không biết tìm đâu ra gậy để cho cậu chống, đỡ cậu về phòng làm việc. Ở trên ghế hạ mông xuống, Hà Quyền vừa nhìn máy tính vừa lắc đầu.

"Sao thế, chủ nhiệm Hà, anh mấy hôm nay số lần lắc đầu đều nhiều hơn mấy tháng gần đây." Tiền Việt thấy cậu tâm tình không tốt, quyết định tán gẫu với cậu chút. Lúc trước Đoan Mộc Hoán cũng từng nhờ hắn giúp Hà Quyền thư thái, bởi vì chủ nhiệm Hà vừa không vui về thực tập sinh đã xui xẻo. Toàn bộ mọi người khu bệnh đều từng ăn mắng của Hà Quyền, chỉ có Kiều Xảo và Tiền Việt có thể chỉ lo thân mình.

"Hiệu ứng bươm bướm." Hà Quyền nói, "Thất cả chuyện hãm tôi trải qua mấy hôm nay đều là có liên quan tới nhân quả."

Nốt ruồi khóe mắt Tiền Việt khẽ động. "Cánh bướm vỗ từ 10 năm trước?"

Có câu nói trên đời không có tường nào gió không lọt qua được, nhất là lúc truyền bát quái, tường này đã rải đầy lỗ thủng giống như lưới đánh cá. Trong bệnh viện có mấy sư ca sư tỷ sư đệ sư muội của Hà Quyền, cậu và Trịnh Chí Khanh hồi đó ở trường quả thực là một đôi kim đồng (*) phù hợp, không ai không biết hai người bọn họ từng yêu đương. Tiền Việt cũng không phải người thích nghe ngóng bát quái, nhưng hắn hiểu đạo lý - Cùng người yêu cũ làm đồng nghiệp, tuyệt đối có thể ở trong chuyện "Tâm tình giống như ngồi cáp treo" xếp tới tiền tam (**).

((*) kim đồng: "kim đồng" trong kim đồng ngọc nữ

(**) tiền tam: nó là quy luật chu kỳ kinh nguyệt)

Hai cái khác là yêu đương và cãi nhau chia tay.

"Y tá trưởng Tiền, anh lúc đi đóng cửa giúp tôi, cám ơn."

Hà Quyền giơ tay lên đậy mắt, nói thêm hơn nửa câu, nhức đầu.

"Được, chờ cậu muốn tán gẫu, biết phòng làm việc của tôi ở đâu. À, đúng rồi, cái này cho cậu, trị thương rất tốt." Tiền Việt vừa nói, từ trong túi áo y tá lấy ra bình thuốc nước Tần Phong cho buổi sáng thả vào bên cạnh máy tính của Hà Quyền.

Mắt thấy thuốc nước lượn một vòng lại trở về trong tay, Hà Quyền dở khóc dở cười.

Tiền Việt vừa đi ra đã là 5 phút, Kiều Xảo trực tiếp đẩy cửa đi vào, mặc đồ giải phẫu nằm trên sofa. Không đợi Hà Quyền mở miệng, Kiều Xảo giơ tay lên: "Yên lặng, nửa tiếng sau gọi chị."

Hà Quyền ngoan ngoãn yên lặng. Hôm qua Kiều Xảo cả ca đêm, tháng 11 đúng lúc kỳ cao điểm của sinh con, bác sĩ trực ban không thể nào ngủ yên ổn mấy tiếng, một hơi bận đến buổi chiều là tình trạng bình thường. Có đôi khi cậu cảm thấy có lỗi với chị họ, lúc trước Kiều Xảo ở bệnh viện sản khoa khác đã làm đại chủ nhiệm khu sinh rồi, là cậu quấn lấy để người ta tới đây cùng thành lập khu sinh 3. Nếu nói dùng lý lịch của Kiều Xảo làm chủ nhiệm khu 3 tuyệt không vấn đề, nhưng ý của cô là, đã đi ăn máng khác, vậy thì nhiều tiền ít việc gần nhà thế nào cũng đã chiếm được hai cái, cho nên kiên quyết không làm chủ nhiệm. Trên thực thế đãi ngộ của bệnh viện cho Kiều Xảo cao hơn Hà Quyền chút, đây là Hà Quyền tranh thủ cho cô.

(Truyện chỉ được đăng lại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)

Vừa đến nửa tiếng, Hà Quyền đánh thức Kiều Xảo. Cậu cũng muốn để cho đối phương ngủ thêm lát, nhưng nửa tiếng sau là tới thời gian thuốc mê hồi phục của bệnh nhân, bác sĩ mổ chính phải đi kiểm tra phòng dặn dò. Tới phòng làm việc của cậu ngủ có phúc lợi kèm theo, tỉnh dậy có thể làm ly cafe.

"Em thấy giải phẫu chị vừa làm là cái người ung thư cổ tử cung giường 12, tình huống thế nào?" Hà Quyền hỏi, bọn họ luôn dùng bàn công việc để khiến cho lẫn nhau khôi phục tỉnh táo.

"Trong phẫu thuật làm sinh thiết 2 lần, diện tích tế bào ung thư ăn mòn quá lớn, để bảo vệ tính mạng, lấy toàn bộ." Kiều Xảo ngáp một cái, giơ tay lên lau đi ẩm ướt khóe mắt, "Mới 26, không có con, lúc chị trên đường ra ngoài nói với người chồng phương án thay đổi giải phẫu, nghe cha mẹ chồng ở bên cạnh nhắc tới để cho con trai ly hôn."

"Đệt!" Hà Quyền đmn chán ghét loại người bỏ đá xuống giếng này.

"Chồng hắn cũng không tệ lắm, luôn nói với chị, chỉ cần giữ được mạng những cái khác không sao hết." Kiều Xảo cũng rót ly cafe cho Hà Quyền.

Nhận lấy cafe, Hà Quyền cười lạnh nói: "Làm bác sĩ, ngày ngày gặp sinh tử, làm bác sĩ sản khoa, ngày ngày gặp sinh tử không nói, còn con mẹ nó chứng kiến tính người."

"Nè, đầu cậu sao thế?" Kiều Xảo lúc này mới chú ý tới máu ứ đọng ở thái dương Hà Quyền, "Đụng đâu vậy?"

Kể đầu đuôi câu chuyện với Kiều Xảo một lần, cuối cùng Hà Quyền hầm hừ nói: "Trịnh Đại Bạch này khắc em mà, chị xem hắn mới về mấy ngày, em chân què đầu cũng bị đụng, còn có vị hôn phu kia, con mẹ nó tức chết ông!"

"Hai người bọn họ không phải đã chia tay sao? Cậu bây giờ lại độc thân, không tính gương vỡ lại lành với hắn?"

Hà Quyền trợn mắt trắng với cô. "Ngựa tốt không ăn lại cỏ, chính là cả thế giới chết còn lại mình hắn, em cũng tuyệt đối không cùng hắn kéo dài gen loài người."

"Cậu hồi đó không phải còn muốn giữ lại con của người ta?" Kiều Xảo khinh thường mà bĩu môi.

"Đó cũng là con em được chứ?"

Hà Quyền vừa nói xong liền nghe thấy có người gõ cửa, thế là không nhịn được đáp: "Vào đi!"

Trịnh Chí Khanh đẩy cửa vào, phía sau còn đi theo hai người mặc quần áo bảo hộ. Kiều Xảo lập tức mím miệng thành một đường thẳng, lén lút quan sát biểu tình Trịnh Chí Khanh, xem chừng anh hẳn không nghe thấy đối thoại của mình và Hà Quyền.

"Có chuyện gì?" Hà Quyền cau mày nhìn Trịnh Chí Khanh.

"Phòng làm việc của ban nằm viện phải luân phiên sửa chữa, vách ngăn dỡ toàn bộ, đều dùng kính mờ." Trịnh Chí Khanh giải thích xong, dặn dò hai người cùng tiến vào tính toán kích cỡ. Kỳ thực loại chuyện này không cần một chuyên vụ như anh tự mình dẫn người, nhưng một là anh người này làm gì cũng cực kỳ nghiêm túc, thân lực thân vi, hai là, anh muốn xem xem Hà Quyền thế nào.

"Ha ha ha ha." Hà Quyền cười khan, "Chuyên vụ vừa tới đã quyết đoán cải cách a, toàn bộ thủy tinh, đây không phải người nhà bệnh nhân nhét phong bì ai cũng nhìn thấy?"

Trịnh Chí Khanh bày ra thái độ giải quyết việc chung: "Dùng thủy tinh ngăn là để tăng thêm không gian và thấu độ sáng, điều hòa nóng lạnh truyền nhanh, giảm bớt dùng điện, bảo vệ môi trường lại tiết kiệm, ngoài ra, văn bản quy định của bệnh viện không cho nhận phong bì."

"Ngựa không ăn cỏ đêm không béo, tôi cũng không phải tiểu khai (*) của công ty niêm yết, không cho nhận phong bì, tôi bao giờ mua nổi Porsche?" Hà Quyền liếc Trịnh Chí Khanh.

((*) tiểu khai = phú nhị đại)

Đau chân, đau đầu, nhưng không đau miệng a.

Biết Hà Quyền là cố ý chế nhạo mình, Trịnh Chí Khanh ho nhẹ một tiếng, vừa định nói chuyện đột nhiên nhìn thấy công nhân kéo thước cuộn bằng thép đụng nghiêng vào sơ đồ phân phố thần kinh thân thể con người treo phía sau Hà Quyền, khung ảnh thủy tinh đựng sơ đồ chiếu vào đầu Hà Quyền sắp đập xuống. Anh phản xạ có điều kiện mà xông tới che chở Hà Quyền ở dưới thân, một giây sau khung thủy tinh "Xoảng" mà kề sát trên lưng ghế ngồi của Hà Quyền, dọa Kiều Xảo tới kinh hô một tiếng.

Sợ bóng sợ gió một hồi.

Trịnh Chí Khanh thở phào nhẹ nhõm, thẳng người hỏi: "A Quyền, em không -"

"Trịnh Đại Bạch anh cút ngay cho ông!"

Hà Quyền quả thực tức giận - Trịnh Chí Khanh vừa nhào tới ly cafe cậu cầm trong tay vung đầy bàn phím notebook, máy tính trong nháy mắt màn hình đen ngòm.

Còn hình như có một tiếng "Bụp" ngắn.