Edit + Beta: Vịt
Thứ 2 họp thường kỳ, Hà Quyền theo thường lệ trốn họp. Viện trưởng gọi điện thoại đến khu bệnh tóm người, Tiền Việt che chắn thay Hà Quyền, nói tạm thời có ca bệnh nặng, chủ nhiệm không cách nào phân thân. Trên thực tế Hà Quyền đang ở khu hộ sĩ ôm hoa hướng dương tươi mới cắn hạt. Của người bệnh nhà mình, ăn cực kỳ ngon.
"Nhắc tới đồ ăn, vẫn là phải vừa khai thổ mới ngon."
Tần Phong rốt cục không cần cấm thực nữa, nhưng chỉ có thể ăn thức ăn lỏng, trong miệng quả thực sắp nhạt vl rồi, nhìn thấy hoa hướng dương hai mắt sáng lên. Tiền Việt nhìn bộ dạng tham ăn của hắn, tránh tầm mắt Hà Quyền nhét cho hắn mấy nhân hạt dưa đã bóc xong.
Hà Quyền không có chút hình tượng nào phì vỏ hạt dưa vào thùng rác, đổi góc suy nghĩ nói: "Hai các cậu tưởng tôi mù à? Đợi hạt từ vết thương rò ra tôi mặc kệ đấy."
"Tôi nhai thành bọt ăn còn không được?" Tần Phong vội vàng nhét hạt dưa vào trong miệng.
"Buồn nôn." Hà Quyền bĩu môi, giơ tay lên đẩy cánh tay Tần Phong, "Cậu nếu không có việc gì thì cút về nhà nghỉ ngơi, đừng cứ chiếm phòng đơn khu sinh 3."
"Về nhà ai quan tâm tôi hả, ở đây không phải —" Tần Phong khơi lông mày về phía Tiền Việt, nói là đầy mặt ** cũng không quá đáng, "Có vợ chăm sóc chứ sao."
Biểu tình Tiền Việt hơi có vẻ không được tự nhiên, xoay mặt trốn vào phòng thay thuốc.
Khóe miệng Hà Quyền trực tiếp san phẳng: "Được, vậy cậu tiếp tục ở, một ngày 2000, lát đến chỗ thu phí thanh toán ở lúc trước đi, xong rồi tích dự phòng 20 nghìn."
"Chủ nhiệm Hà, cậu quá máu lạnh! Không phải nhân viên có ưu đãi sao, sao còn dựa theo giá cũ thu?" Tần Phong bất mãn kêu to — Có thể ăn rồi, trên người có lực, nói chuyện cũng có sức mạnh.
"Không máu lạnh thì chết đói, niệm ở phần cậu là nhân viên, tôi đã giảm phí trị liệu cho cậu, phí hộ lý, phí giải phẫu gì đó, đồng nghiệp cả khu bệnh đều làm không công, cậu còn có bất mãn gì?" Hà Quyền xòe ngón tay cho hắn tính, "Đúng rồi, cậu đây tính là thấy việc nghĩa hăng hái làm, tôi nghe nói chi đội trưởng Vệ xin 80 nghìn tiền thưởng cho cậu đấy, đủ nộp phí nằm viện."
Tần Phong giơ tay lên che má, nhỏ giọng nói: "80 nghìn kia tôi định giữ lại mua nhẫn dùng."
"Cậu ngay cả tiền mua nhẫn cũng không có? Một tháng kiếm nhiều tiền như vậy làm gì? Lại không cần trả tiền nợ xe tiền nợ nhà." Mắt Hà Quyền trợn sắp lớn bằng mặt rồi.
"Suỵt, nhỏ giọng chút." Tần Phong khẩn trương nhìn quanh trong phòng thay thuốc một cái, chắc là Tiền Việt không nghe thấy, "Cậu còn không hiểu tôi? Hôm nay mua cái này một tí ngày mai mua cái kia một tí, không cần ba tôi trả thẻ tín dụng thay tôi đã coi như tôi hiếu thuận."
(Đm giống y tui =))))))))) tui còn chưa có lương đã list một đống thứ cần mua =)))) chỉ cần lương về thẻ là ord liền =))))))
"** mẹ, sớm biết cái nết này của cậu tôi đã không khuyên Tiền Việt đi theo cậu rồi." Hà Quyền bày ra "Vẻ mặt mẹ vợ bất mãn" thường gặp trong phim Hàn, đặt hoa hướng dương xuống chỉ vào mình, "Tôi nhưng nói cho cậu biết, tôi chính là người nhà mẹ đẻ Tiền Việt, cậu nếu không thể nở mày nở mặt cưới Tiền Việt của chúng tôi vào cửa, đợi đến 80 cũng đừng nghĩ cưới vợ."
"Ba tôi nói, tôi nếu cưới Tiền Việt, ông ấy có 100 vạn."
"Tiền Việt của chúng tôi chỉ đáng 100 vạn?"
"Tôi cũng sang tên nhà cho cậu ấy được chưa? Hoa viên Tân Cảnh, 140 mét vuông, tháng trước khu nhà bọn tôi vừa bán một căn giống kiểu nhà tôi, 1060 vạn."
Hà Quyền cười to, hô về phía phòng thay thuốc: "Tiền Việt, cậu nghe thấy chưa, nhanh cưới, chờ nhà sang tên hẵng ly hôn với cậu ta, hai chúng ta sống."
Tiền Việt nghiêng đầu nhìn về phía hai người bên trong khu hộ sĩ, bất đắc dĩ cười cười.
"Tôi có thể thuê chung với các cậu không?"
Trịnh Chí Khanh đứng ngoài khu hộ sĩ, nụ cười trên mặt, đưa chứng nhận niên hạn nhậm chức của Hà Quyền mà bệnh viện Trung Tâm đưa ra cho đối phương. Anh cũng trốn họp thường kỳ, sáng sớm đã đợi ở cửa phòng làm việc Đường Uy, chịu ánh mắt trong lạnh nhạt mang theo chút bất mãn của đối phương cầm chứng nhận tới tay.
Chuyện này từ đây kết thúc, nhưng trong lòng anh hiểu, Đường Uy là nhìn vào viện trưởng Tần lão khó chịu nuốt xuống oán khí. Hiện tại anh chỉ hi vọng lòng dạ đối phương đủ rộng, sẽ không tiếp tục ghi một khoản lên đầu Hà Quyền.
"Huh? Đây là cái gì?" Hà Quyền không phản ứng đến vụ muốn ở ghép kia của anh, cầm lấy chứng nhận có dấu đỏ của phòng y tế bệnh viện Trung Tâm, lộ ra vẻ mặt mờ mịt.
"Yêu cầu của Thiệu Tuấn Thăng, có cái này, hắn dễ nói với cấp trên." Trịnh Chí Khanh cần chứng nhận lại gấp kỹ, thu vào trong túi áo khoác tây trang, "Chuyện đánh giá chức danh, coi như làm xong rồi."
"À, tôi cũng quên mất." Hà Quyền nói, đột nhiên cau mũi, "Các người ngửi thấy mùi thuốc bắc không?"
Trịnh Chí Khanh gật gật đầu, Tần Phong hít hít mũi, cũng gật đầu.
"Phòng nào?"
Từ trong khu hộ sĩ đi ra, Hà Quyền đứng ở trên hành lang lại ngửi ngửi, đi về phía khu bệnh. Thường xuyên có người nhà ninh canh bổ dưỡng cho người bệnh sau sinh mổ, thích bỏ thuốc bắc tiêu viêm rút ngắn vết thương khép miệng. Bình thường mà nói Hà Quyền mặc kệ, nhưng nếu là người bệnh tiền sản, cậu bình thường không cho uống. Thuốc bắc tự có diệu dụng của thuốc bắc, nhưng phần lớn tiền sản đến đây đều có đủ loại bệnh, hàng ngày dùng lượng thuốc rất lớn. Là thuốc ba phần độc, gánh nặng luân phiên thuốc tây của thân thể người bệnh rất nặng, lại thêm thuốc bắc, dễ phản tác dụng.
Mùi thuốc càng ngày càng đậm, đi tới ngoài phòng đôi Úc Siêu ở, Hà Quyền xác định mùi thuốc chính là từ trong phòng này bay ra. Cậu đẩy cửa đi vào, nhìn thấy có một hộ sĩ đang từ trong bình giữ nhiệt rót canh thuốc bắc đen sẫm ra.
"Đây là thuốc gì?" Hà Quyền cau mày đi tới, cầm lấy thìa ở trong bình giữ nhiệt quấy quấy, nhìn thấy một miếng dược liệu đã nấu cao, cậu rót ra cẩn thận quan sát, dựa vào kiến thức trung thảo dược tích lũy thời thiếu niên, phân biệt ra được là miếng ô đầu.
**! Tóc Hà Quyền dựng lên — Ô đầu độc tính mạnh, làm thuốc cần cẩn thận, này con mẹ nó một miếng lớn cầm đi hầm không phải muốn chết sao!?
"Cái này sao có thể cho người mang thai uống?!" Một tay ném cái thìa vào trong bình giữ nhiệt, Hà Quyền lớn tiếng gào lên với hộ sĩ: "Ai cầm đến!?"
Hộ sĩ bị cậu dọa khẽ run, bát trong tay cũng đổ trên mặt đất, dược chất bắn khắp nơi làm ướt giày quần Hà Quyền.
"Mẹ chồng cậu ấy......" Hộ sĩ lắp ba lắp bắp nói, "Nói là danh y kê cho Phương Tử......"
"Danh y!? Lang băm cũng mẹ nó hơn tên khốn kia!" Hà Quyền tức đến run rẩy, xoay mặt nói với Úc Siêu: "Gọi điện thoại cho mẹ Phùng Khải bảo bà ta lập tức đến đây, bà ta muốn hại chết cậu phải không!?"
Úc Siêu sắc mặt tái nhợt nhìn cậu, sửng sốt hồi lâu mới run rẩy cầm điện thoại lên.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Mẹ Phùng Khải ở phòng làm việc của Hà Quyền khóc ngoe ngoét lớp trang điểm đậm.
"Tôi oan quá! Tôi đâu biết cái đó!" Bà ta nhìn ra là thật sự sợ, nếu không phải chị họ ở bên cạnh giữ cánh tay, lúc này 8 phần đã ngồi bệt trên mặt đất, "Ông già chết tiệt kia nhà tôi nói, hai đứa đã đăng ký rồi, cứ để bọn nó sống yên đi, đứa nhỏ có thể giữ đương nhiên phải giữ...... Tôi hôm qua cố ý đến trong núi tìm đại sư xin cho Phương Tử, ông ta nói có nhọt, uống cái này là được!"
Cừ Kiếm Anh ở bên cạnh ghi chép. Hà Quyền vẫn báo cảnh sát, ở trong mắt cậu, đây quả thực là ý đồ mưu sát. Nếu không phải kịp thời phát hiện, bát thuốc kia của Úc Siêu uống vào không chết thì cũng mất nửa cái mạng, càng đừng nhắc tới đứa nhỏ!
Trịnh Chí Khanh vẫn luôn giữ vai Hà Quyền đè hỏa của cậu. Ở trong chuyện này, anh có khuynh hướng tin mẹ Phùng Khải là bởi vì không biết mà suýt nữa gây ra sai lầm lớn. Chắc hẳn cha Phùng gia là người hiểu chuyện, biết hai đứa đăng ký rồi, lo lắng gia sản bị chia, để vợ đối xử tốt với con dâu. Mẹ Phùng Khải ngay cả công chứng tài sản trước hôn nhân cũng không hiểu, càng đừng nhắc đến bà ta còn có thể hiểu dược tính, không biết không sợ, kết quả làm ra chuyện như vậy. Kỳ thực đừng nói mẹ Phùng Khải, Trịnh Chí Khanh cũng không biết ô đầu là làm gì, may mà Hà Quyền từng học Trung y, nếu không hôm nay thực sự xảy ra chuyện lớn.
Đầu sỏ gây tội vẫn là tên lang băm kê cho Phương Tử, người này không bắt, sau này vẫn sẽ có người bị độc.
Hà Quyền tức đến cả người run run, nếu không phải Trịnh Chí Khanh ấn, cậu thực sự cho đám bác gái ngu kia một bạt tai. Không sai, ô đầu có hiệu quả với u nhọt, nhưng đó là dùng độc trị độc, sao có thể cho người mang thai uống! Vừa nãy cậu nhìn qua vị thuốc mẹ Phùng Khải cầm đến, quả thực muốn một mồi lửa châm cháy — Thuốc dưỡng thai thêm ô đầu, người từng học Trung y dám kê bài thuốc này!?
"《Thảo mộc Thần Nông》có mây: Nửa lâu bối liên cập công ô. Trong thuốc dưỡng thai có bạch cập, 18 phản với ô đầu, có thể uống chết người biết không!?" Hà Quyền vỗ một cái lên bàn, lập tức dọa mẹ Phùng Khải tê liệt trên mặt đất, "Tên khốn kê thuốc bây giờ đang ở đâu!?"
(Đoạn thuốc Đông y các thím có thể lướt qua đi, không cần dùng não để hiểu đâu -.- tui còn không hiểu đâu này)
"Chủ nhiệm Hà, chuyện này giao cho cảnh sát xử lý." Cừ Kiếm Anh nhìn ra Hà Quyền tức nổ phổi, mặt đỏ cơ hồ dính thêm đen, "Hành động của người kia đã cấu thành phạm tội, tôi sẽ sắp xếp nhân viên đi bắt."
"Bắt cả bà ta lại! Không biết không phải là cái cớ để phạm tội!" Hà Quyền tức giận chỉ về phía mẹ Phùng Khải, "Bà ta suýt nữa hại chết hai mạng người!"
"A Quyền, để lão Cừ xử lý." Trịnh Chí Khanh dẫn Hà Quyền tới hành lang, nhẹ giọng trấn an tâm tình cậu, "Luật pháp sẽ cho bọn họ trừng phạt thích đáng, đừng nóng giận, chuyện hôm nay làm phiền em rồi, là em cứu mạng Úc Siêu."
Cảm xúc kích động của Hà Quyền hơi phẳng xuống, thở dài nói: "Loại chuyện này không phải là lần đầu tiên gặp phải, tôi chỉ không hiểu, đã không tin bác sĩ tại sao lại muốn đến bệnh viện, đi tìm chỗ điều trị kia không được sao?!"
"Khi tuyệt vọng sẽ thử mọi thứ." Trịnh Chí Khanh đưa tay dán lên gò má cậu, dùng mu bàn tay hơi lạnh hạ nhiệt độ giúp khuôn mặt đỏ lên của Hà Quyền, "Em đã tẫn chức trách của em, không nên cảm thấy tiếc nuối."
"May mà tôi còn hiểu thuốc Đông y, nếu không —" Hà Quyền nói đột nhiên dừng lại, một lát sau mím môi, "Ông cụ nói, hôm nay ta ép con, là vì tương lai con không hối hận...... Học thuộc phương thuốc cổ truyền, sai một vị ông ấy sẽ dùng thước đánh tôi, đánh trên đùi trên cánh tay tôi toàn là vết bầm tím đen, tôi lúc ấy hận chết ông ấy!"
Trịnh Chí Khanh phản ứng một chút, hiểu được "Ông cụ" chỉ chính là Tề Gia Tín. Anh cười nhạt, ôm Hà Quyền vào ngực: "Hiện tại thì sao?"
"Hiện tại cũng hận, ông ấy đánh quá ác." Hà Quyền bĩu môi, "Nhẹ tý không được à, tôi cũng không phải tên chuyên nhớ ăn không nhớ đánh."
"Đánh trẻ con không đúng, tôi cũng không tán thành." Trịnh Chí Khanh thuận theo lời cậu nói tiếp, "Chờ tương lai chúng ta có con, khẳng định không thể đánh."
Trên mặt Hà Quyền căng lại, dùng sức đẩy Trịnh Chí Khanh ra.
"Anh thích ai sinh thì đi tìm người đó sinh! Ông đây không có nghĩa vụ kia!"
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
10h tối, Hà Quyền bị điện thoại khu hộ sĩ gọi về khu bệnh. Phùng Khải bởi vì chuyện mẹ ruột mình bị bắt đến tìm Úc Siêu gây sự, bị Sát Mục đang trực ca đánh thêm một đấm ở trên mặt, xưng mũi vừa phát triển xong lại bị gãy lần nữa. Hà Quyền quả thực sắp bị cả nhà này làm tức chết, nếu không phải người của đồn công an ngăn, cậu phải bổ thêm một đá lên mặt Phùng Khải.
Lúc Úc Siêu bị Phùng Khải lôi từ trên giường bệnh xuống, chồng của người bệnh cùng phòng ra tay ngăn cản. Nhưng Úc Siêu vẫn bị dọa sợ, Phùng Khải sau khi bị đồn công an mang đi, y đau đến gục ở bên giường không dậy nổi. Thuốc tránh tử cung co rút tiêm cũng không thấy hiệu quả, huyết áp còn mạnh mẽ tăng lên, khiến Hà Quyền gấp đến bốc lửa. Mổ, mới 30 tuần, đứa nhỏ ra ngoài chưa chắc có thể sống, không mổ, lại sợ Úc Siêu xảy ra chuyện.
"Gọi người nhà cậu đến một chuyến đi, tình hình này của cậu quá nguy hiểm, thương lượng với bọn họ." Hà Quyền nửa quỳ bên giường, dùng sức xoa lưng Úc Siêu giúp y giảm đau đớn.
Úc Siêu cắn răng lắc lắc đầu: "Tim mẹ tôi không tốt...... Bà ấy không chịu được cái này......"
"Các thân thích khác? Bạn bè cũng được, nếu như phải mổ, phải có người ký lên giấy cam kết."
"Tôi tự ký không được sao?"
"Đó là cách khi không còn cách nào." Hà Quyền cau mày, "Cậu không phải còn có chị dâu sao, nếu không gọi cô ấy tới?"
"Chuyện anh tôi...... nhà chúng tôi có lỗi với chị ấy...... không thể để chị ấy thêm...... phiền toái......" Úc Siêu đau đến cắn đôi môi ra máu, "Chủ nhiệm Hà, tôi tự ký, tôi tự mình chịu trách nhiệm......"
"Mạng người liên quan đến trời, đây không phải chuyện phiền phức hay không! Lại nói cậu phẫu thuật xong cũng phải có người đối phó chuyện phía sau nữa!" Hà Quyền cũng chẳng quan tâm nhận được đồng ý của Úc Siêu hay không, hỏi: "Cậu lưu tên là gì, tôi gọi cho cô ấy!"
Dùng trán chống trên giường, Úc Siêu quật cường không chịu lên tiếng.
"Cậu không nói tôi liền gọi lần lượt đấy!" Hà Quyền nói, lật danh bạ điện thoại.
"Đừng — chủ nhiệm Hà!" Úc Siêu rút tay đè chặt cổ tay cậu, nắm siết chặt, "Đào Mẫn, chị dâu tôi tên là Đào Mẫn —"
Tìm được số điện thoại của Đào Mẫn, Hà Quyền gọi hộ sĩ đến chăm sóc Úc Siêu trước, mình đến hành lang gọi điện thoại.
Đào Mẫn thật sự không tệ, cô nhận được điện thoại lập tức chạy đến bệnh viện. Nhưng nghe xong Hà Quyền giải thích hiện trạng, cô cũng không chắc chắn.
"Thật ra đứa nhỏ Úc Siêu này không tệ, thuần túy là bị mẹ chồng tôi làm lỡ." Đào Mẫn thở dài nói, "Mẹ chồng tư tưởng cũ, đối với anh cả thì muốn gì được đó, nhưng đối với Úc Siêu thì...... Ài, chủ nhiệm Hà, không sợ ngài chê cười, chồng tôi không có tiền đồ, nói như rồng leo làm như mèo mửa, bị đám bạn xấu làm hư, kết bè tham gia lừa đảo, nhưng chủ mưu cuỗm tiền chạy, cảnh sát bắt được anh ta...... Mẹ chồng vì cứu hắn vay lãi suất cao bồi thường tổn thất của người bị hại, nhưng đâu có tiền trả chứ...... Chủ nợ ngày ngày đến nhà, con cũng sắp bị dọa sợ, tôi đành phải mang về nhà mẹ đẻ. Ngày đó Úc Siêu đến tìm tôi, nói với tôi, chỉ cần tôi không ly hôn, tất cả tiền thiếu nợ cậu ấy trả...... Sau đó tôi nghe mẹ chồng nói, Úc Siêu tìm được nhà có tiền, cũng sắp sinh cháu cho người ta. Tôi lúc ấy đã cảm thấy chuyện này không đúng lắm, nếu biết nó chịu tủi thân lớn như vậy, tôi khẳng định không thể để nó một mình gánh...... Ngài phải nhất định cứu nó, chủ nhiệm Hà."
"Tôi sẽ cố khả năng lớn nhất, cô Đào, tình hình trước mắt là, huyết áp của Úc Siêu quá cao, thuốc giảm áp không khống chế được, nếu như để mặc tình huống này phát triển, rất có thể phát sinh chứng kinh giật, cô đã sinh con nên biết cái này có bao nguy hiểm." Hà Quyền kiên nhẫn giải thích, "Nhưng đứa nhỏ chỉ có 30 tuần, siêu âm đo được phát triển chậm, trên thực tế chỉ tương đương với khoảng 26 tuần, mổ ra, khả năng sống sót cực nhỏ."
"Trời ạ, đây không phải là bảo vệ lớn hay bảo vệ nhỏ sao?"
"Không khoa trương vậy, chúng tôi khẳng định đầu tiên đảm bảo an toàn của người lớn."
Đào Mẫn cắn cắn môi, cân nhắc hồi lâu, quyết định nói: "Vậy thì mổ đi, chủ nhiệm Hà, người chịu trách nhiệm, tôi làm cho nó."
"Được, cô đến cử phòng mổ, bác sĩ gây mê sẽ tìm cô ký 2 văn kiện, tôi đi trước sắp xếp chuyện giải phẫu."
Hà Quyền ra cửa chào hỏi người sắp xếp giải phẫu, lại gọi điện thoại gọi Hàn Tuấn đến đón đứa nhỏ. Gặp phải tình huống như vậy, vẫn là có đại chủ nhiệm khu ở đây cậu an tâm hơn. Lúc trừ độc thay đồ giải phẫu cậu nhắc đến bối cảnh nhà Phùng Khải với Hàn Tuấn, Hàn Tuấn vừa nghe lắc đầu mãi.
"Nhà đó à, cha mẹ tôi đều rất ghét bọn họ. Lão nhị Phùng năm xưa theo theo ba tôi cùng khai thác mỏ ở châu Phi, đối xử với công nhân người da đen thuê đến để đãi vàng cực kỳ ác, còn nuốt riêng kim sa. Ông ta cấu kết với quân phiệt địa phương, trong tay người ta có súng, chẳng khắc nào ép cổ phần của ba tôi. Ba ta đã sớm muốn giải tán với ông ta, nhưng chính phủ bản xứ không làm, không chịu xuất binh tiêu diệt thế lực quân phiệt, nhiều năm như vậy chỉ cần nhắc đến lão nhị Phùng, ba tôi liền đen mặt."
Hà Quyền cười lạnh: "Lúc này đến lượt nhà bọn họ đen mặt, vợ vào cục cảnh sát, Úc Siêu nếu muốn ly hôn còn phải chia một nửa gia sản."
"Thế cũng chưa đủ." Hàn Tuấn hạ thấp giọng, "Nghe ba tôi nói, trong hai tay Phùng lão có mấy cái mạng, ông ta vì kết giao quân phiệt, từ trong thôn bản xứ tìm mấy đứa nhỏ 13-14 tuổi đưa đến tay người ta. Nơi như vậy, chỉ có vào mà không có trở về."
"**, cái này nếu ở trong nước đã đủ bắn chết mấy lần rồi!" Hà Quyền trợn mắt, "Thật tiên sư nó, cũng không sợ gặp báo ứng!"
"Giết người phóng hỏa thì vinh hoa phú quý, xây cầu sửa đường thì chết không toàn thây." Hàn Tuấn thở dài lắc đầu, "Nếu không lão nhị Phùng không dám về nước, sợ ba tôi tống ông ta vào tù."
"Được rồi, để ý trước mắt trước đã, thai nhi khoảng 1 cân rưỡi, đoán chừng phát triển không tốt lắm."
"Ừ, mổ ra xem."
Vào phòng giải phẫu, Hà Quyền sau khi xác nhận thuốc mê có tác dụng nhanh chóng mổ đứa nhỏ ra. Cậu đoán không sai, cùng lắm là 1 cân 6. Dọn dẹp xong đường hô hấp cũng không có tiếng khóc, Hàn Tuấn vừa muốn đưa tay cấu chân nhỏ, đột nhiên dừng lại động tác.
"Chủ nhiệm Hà." Hắn lắc lắc đầu với Hà Quyền, tỏ ý từ bỏ cấp cứu.
Hà Quyền ghé qua vừa nhìn, lập tức nhíu mày — Bệnh không có hậu môn, ứng với câu chửi người thường nói "Sinh con không có lỗ đít".
Kiếp này báo ứng.