Bệnh Tương Tư

Chương 41: Chương 41:





 
Từ sau khi Giang Ngộ khỏi hẳn, Lục Chu cũng chuyển nhượng lại toàn bộ cổ phần thu mua lúc trước cho Giang Nguyệt, lập cho mình một công ty nhỏ ở bên ngoài.
 
Giai đoạn đầu lập nghiệp, mỗi ngày Lục Chu đều đi sớm về trễ, có vài lần lúc về Giang Nguyệt đã đi ngủ, trời còn chưa sáng anh lại quay lại công ty, cũng không thể nói trước một câu vs Giang Nguyệt.
 
Cũng may lúc trước anh tích lũy không ít kinh nghiệm ở nước ngoài, lại để tích góp được không ít nhân mạch, sau khi trải qua thời kỳ đầu tay chân luống cuống, công ty Lục Chu dần đi vào quỹ đạo, cuộc sống cũng dần có thời gian rảnh rỗi.
 
Một lần tan tầm sớm hiếm co, Lục Chu từ chối xã giao với người khác vào ban đêm, đặc biệt về nhà cùng Giang Nguyệt.
 
Bên ngoài trăng sáng, dưới bóng đêm lành lạnh, sao lốm đốm đầy trời.
 
Lục Chu giương mắt nhìn ánh trắng, tâm tình bình tĩnh hiếm thấy.
 
Anh đi dạo đến bậc thang, nhưng mà vừa mới vào nhà liền phát hiện biệt thự yên tĩnh đến dọa người.
 
Lục Chu hơi nhíu mày, trước kia khi anh trở về đã là đêm khuya, biệt thự không có người là bình thương, mà bây giờ mới là hơn tám giờ tối, phòng khách một người cũng không có.
 
Đúng lúc có giúp việc đi qua phòng khách, nhìn thấy Lục Chu hơi bất ngờ, vội vã đi tới, nhận lấy áo khoác trong tay Lục Chu, khom người nói.
 
“Lục tiên sinh.” 
 
Lục Chu gật đầu, giương mắt nhìn trên lầu một cái, trầm giọng nói “Nguyệt Nguyệt đâu?”
 
Sau khi Giang Ngộ khỏi hẳn, có một lần muốn đón Giang Nguyệt về lần nữa, chỉ có điều bị Lục Chu từ chối.
 
Sau khi cãi nhau không có kết quả, cuối cùng hai người thỏa thuận, Giang Nguyệt có thể chuyển ra ngoài, chỉ có điều cuối tuần phải về nhà ở một chuyến.
 
Tỉ lệ 5 vs 2, tất nhiên Lục Chu đồng ý.
 
Người giúp việc hơi giật mình, cung kính nói “Đại tiểu thư cơm nước xong xuôi thì vẫn luôn ở trong phòng đọc sách.”
 
Trên thực tế những ngày này Giang Nguyệt đều như thế, trừ xuống lầu ăn cơm ra, thời gian khác đều ở trong phòng đọc sách của mình, thỉnh thoảng chỉ ra ngoài mấy lần.
 
Lúc Lục Chu lên lầu, quả nhiên nhìn thấy cửa phòng đọc sách đóng chặt, chỉ có một tia sáng xuyên qua từ trong kẽ hở.
 
Trong phòng yên tĩnh không một tiếng động, Lục Chu nhướng mày, vừa định đưa tay gõ cửa, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng kêu bất ngờ trong phòng, Lục Chu không kịp phản ứng, biến sắc “Cụp” một tiếng trực tiếp mở cửa, vọt vào.
 
“Nguyệt Nguyệt.”
 

“A”
 
Âm thanh gần như là vang lên đồng thời, mặt Giang Nguyệt giấu sau màn hình máy tính, nghe thấy giọng nói Lục Chu vang lên bất thình lình, dọa đến mức văng con chuột trong tay ra ngoài.
 
Cả người đứng dậy từ trên ghế.
 
Nhìn thấy là khuôn mặt Lục Chu, Giang Nguyệt rốt cuộc thở dài một hơi, ra vẻ oán giận nói: “Anh sao lại đột nhiên đến vậy, hù chết em.”
 
Lời còn chưa dứt, dư quang thoáng nhìn gì đó trên màn hình, Giang Nguyệt nhỏ giọng kinh hô một tiếng, bỗng nhiên luống cuống tay chân đóng cửa sổ trình duyệt lại.
 
“Đang xem cái gì vậy.” Sắc mặt Lục Chu nghi ngờ, đi về hướng cô gái từng bước một.
 
“Không, không có gì.”
 
Một mặt Giang Nguyệt ngăn cản người tới gần, một bên lo sợ tìm con chuột.
 
Nhưng mà con chuột trong tay vừa rồi đã rơi xuống đất, Giang Nguyệt không kịp nhặt, thấy Lục Chu đã cách mình một bước, trong lúc hoảng hốt “Xoạch” một tiếng tắt nguồn điện.
 
Màn hình biến đen trong một giây, dẫn theo trái tim Giang Nguyệt rốt cuộc buông xuống, thấy Lục Chu vẻ mặt bất ngờ nhìn mình, trên mặt Giang Nguyệt ngại ngùng.
 
Mở miệng nói quanh co “Không, không có gì.”
 
Cô sờ ót, ra vẻ ung dung nói “Chỉ là một phim kinh dị hay xem mà thôi.”
 
Giọng nói càng ngày càng nhỏ, đến cuối gần như không thể nghe thấy.
 
Giang Nguyệt chột dạ cúi đầu xuống, nắm chặt vạt áo, không dám nhìn thẳng đôi mắt Lục Chu.
 
“Thật không”
 
Người đàn ông nhìn cô gái lo sợ bất an một cái, cánh tay dài ôm cô vào trong lòng, ngón tay thon dài nâng cằm Giang Nguyệt lên, mắt đen một mảnh tĩnh mịch.
 
“Vậy sao em.”
 
Giang Nguyệt vùi trên vai Lục Chu, thân thể cứng ngắc khôn dám động đậy.
 
Nhưng mà một khắc sau nhìn thấy cánh tay người đàn ông vòng qua trước mắt mình, thừa dịp cô không chú ý “Cạch” một tiếng, mở nguồn điện màn hình lần nữa.

 

Người đàn ông cong môi cười nói “Chột dạ như vậy.”
 
Lục Chu còn chưa nói xong, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm chữ trên màn hình, hai hàng lông mày nhíu lại.
 
Chỗ sâu mắt đen càng thêm hoang mang.
 
Giao diện mở ra rõ ràng là weibo Giang Nguyệt, anh đọc lướt một lần, cúi đầu nhìn vật nhỏ nhắm mắt trong lòng.
 
Tò mò hỏi “Em xem mấy thứ này làm gì.”
 
Trên màn hình rõ ràng là tin tức đóng cửa nhà trẻ ngược đãi trẻ em, Lục Chu chỉ nhìn qua loa, văn bản anh không chú ý, ngược lại nhìn thấy mấy tấm ảnh phía dưới.
 
Đẫm máu và cả buồn nôn.
 
“Tùy tiện mở.” Giang Nguyệt che mắt, nói năng lộn xộn.
 
Lục Chu cau mày, thấy Giang Nguyệt che mắt thật chặt, cho là do cô sợ hãi, đưa tay trực tiếp tắt nguồn điện.
 
Vật trỏ trong ngực “a” một tiếng, ngón tay che đôi mắt rốt cuộc chậm rãi mở ra, đôi mắt đen lộ ra từ kẽ hở, tỉ mỉ đánh giá Lục Chu, thấy sắc mặt anh cũng không khác thường, Giang Nguyệt đánh bạo nói.
 
“Anh trai.” Cô không tiếng động nuốt nước bọt “Anh thấy kiểu tin tức này thế nào?”
 
Cô cố gắng giấu đi ba chữ “tính ngược đãi”, nhưng mà Lục Chu ngược lại không thay đổi sắc mặt, thoải mái nói ra.
 
“Em nói là tính ngược.”
 
Giang Nguyệt “ừ” tiếng, ngập ngừng cuối cùng mở miệng, thận trọng nói “Tin tức đã nói, gặp phải chuyện này bình thường dễ dàng để lại bóng ma, cũng có ảnh hưởng đối với cuộc sống sau này.”
 
Lục Chu ngước mắt “Không phải là rất bình thường sau, có gì kỳ lạ đâu.”
 
Hơi ngừng lại, thấy Giang Nguyệt nhìn chằm chằm mình, anh lại bổ sung “Vết thương ngoài da dù khỏi hẳn nhưng bóng ma trong lòng vẫn còn,”
 
Dứt lời, Lục Chu đưa tay vuốt v e đỉnh đầu Giang Nguyệt “Đừng suy nghĩ lung tung, không phải nói là muốn ăn sữa hai lớp sao, anh mua một chút xuống lầu ăn đi.”
 
Giang Nguyệt lúng ta lúng túng lên tiếng, nhảy ra từ trong ngực Lục Chu, thấy Lục Chu cũng không đi ra theo mình, quay người ngạc nhiên hỏi “Anh không ăn à?”
 
“Anh về phòng lấy chút đồ, em đi xuống trước.”

 
Giang Nguyệt gật đầu, không để anh nghĩ, quay người ra cửa.
 
Nhưng mà cô vừa ra khỏi căn phòng mấy bước, trong nháy mắt người đàn ông trong phòng thay đổi sắc mặt, mở nguồn điện lên lần nữa, cẩn thận đọc nội dung văn bản.
 
Giữa lông mày lại càng nhíu lại.
 
Cả đêm Giang Nguyệt đều tâm thần bất định, Lục Chu thấy trong mặt nhưng không định hỏi ra.
 
Quả nhiên ngày hôm sau anh vừa ra ngoài, Giang Nguyệt liền ra ngoài ngay phía sau.
 
“Theo sau.”
 
Lục Chu ngồi trong xe, mắt đen nhìn chằm chằm xe Giang Nguyệt phía trước, dặn dò tài xế.
 
Vì chuyện này tối qua Lục Chu cố ý để tài xế đổi chiếc xe không hay lái tới, sợ Giang Nguyệt phát hiện.

 
Một đường trôi chảy, Giang Nguyệt cũng không phát hiện đằng sau có người đi theo mình, cuối cùng xe dừng lại trước một phòng khám bệnh tư nhân.
 
Lục Chu theo sát phía sau hơi bất ngờ, nghi ngờ trong mắt lại càng sâu.
 
Đây không phải bệnh viện Giang gia, cũng không phải nơi Giang Nguyệt thường tới.
 
Ngón tay trắng nõn hơi niết lại, trước tiên Lục Chu nghĩ tới là bệnh tình Giang Nguyệt.
 
Kể từ sau khi biết cha không sao, bệnh tình Giang Nguyệt đã dần dần ổn định, không xảy ra chuyện đột nhiên té xỉu.
 
Bất ngờ nhìn thấy Giang Nguyệt tự mình tới bệnh viện, trái tim Lục Chu nhấc lên lần nữa, vì bệnh tình Giang Nguyệt, Giang Ngộ chỉ bảo anh ta nhiều lần, cho nên Lục Chu mới một mực chịu đựng không dám đụng cô gái.
 
Trong nhất thời, trong đầu Lục Chu quay đi quay lại trăm ngàn lần, các loại dự cảm tốt trào lên trong lòng.
 
Giữa suy nghĩ, Giang Nguyệt phía trước đã xuống xe, bên ngoài gió lạnh gào thét, cô gái nhỏ mặc áo nhung thật dày, rụt cổ lại nhanh chóng đi vào phòng khám.
 
Phòng khám không lớn, chỉ có hai tầng lầu trên lầu dưới.
 
Giang Nguyệt quen thuộc đi lên lầu hai, gõ cửa đi vào.
 
“Thầy Tưởng.”
 
Là gia sư trước kia của Giang Nguyệt, cũng từng phụ đạo cho Lục Chu một thời gian.
 
Nhìn thấy Giang Nguyệt, Tưởng Minh ngẩng đầu lên từ trên bàn, phía sau gọng kính vàng là đôi mắt trong veo.
 
“Nguyệt Nguyệt đến rồi.”
 

Tưởng Minh học chuyên ngành tâm lý học, sau khi về nước tự mình mở một phòng khám.
 
Thấy Giang Nguyệt đã đi vào, Tưởng Minh đưa tay ra hiệu cô đóng cửa lại, lại đưa tay sắp xếp lại tài liệu phía trước.
 
Tình huống đại khái Giang Nguyệt đã nói qua trong điện thoại với anh, hai tay Tưởng Minh đan vào nhau, chống cằm nói.
 
“Chuyện này nhất thiết phải là người trong cuộc ở đây thì tốt hơn.”
 
“Nhưng mà thầy” Giang Nguyệt do dự nói “Em sợ anh ấy có bóng ma với chuyện trước kia.”
 
Từ khi nhìn thấy tin tức trên weibo, mấy ngày nay Giang Nguyệt đều lo sợ bất an, không khỏi nhớ tới chuyện nghe thấy trước đó ở cô nhi viện, còn có chuyện xảy ra lần trước ở phòng tắm.
 
Chuyện phòng tắm tất nhiên Giang Nguyệt không nhắc với Tưởng Minh, chỉ nói sơ chuyện trước kia của Lục Chu.
 
Cô cau mày nói “Thầy, bệnh này có thể chữa hết không?”
 
Bị thương ngoài da còn có thể kết vảy khép lại, nhưng trong lòng thì không nhất định.
 
Tưởng Minh hơi ngước mắt, đang muốn gật đầu, cửa phòng làm việc đột nhiên bị người đẩy ra, Lục Chu mang theo ý cười trên gương mặt xuất hiện ngoài cửa.
 
Thân thể anh lười biếng tựa cạnh cửa, nhìn chằm chằm hai người trong phòng nói.
 
“Chuyện thế này không phải là Nguyệt Nguyệt nên hỏi anh sao.”
 
Mãi cho đến khi rời khỏi phòng khám, mặt Giang Nguyệt vẫn luôn đỏ bừng, cô vội vã mở cửa xe ngồi xuống, nhưng mà Lục Chu còn không biết xấu hổ hơn so với cô tưởng tượng, theo sát phía sau cô, thuận tiện đuổi lái xe xuống.
 
Đôi mắt đào hoa hẹp dài cười như không cười, anh nói: “Nguyệt Nguyệt vẫn chưa trả lời vấn đề của anh đó.”
 
Lục Chu mạnh mẽ kéo mặt Giang Nguyệt lại, cong môi cười nói “Nguyệt Nguyệt nghi ngờ anh bất lực sao.”
 
Hai chữ kia lại bị anh nói ra công khai lần nữa, Giang Nguyệt xấu hổ giận dữ, môi đỏ ngập ngừng mấy lần, nhưng vẫn cứ không nói nên lời.
 
“Ai ai nghi ngờ anh.” Lời nói cô ấp úng “Em chỉ đến tìm thấy nói chuyện.”
 
Giang Nguyệt tránh đi ánh mắt nóng bỏng của Lục Chu, vảnh tai đỏ bừng một mảnh.
 
Lục Chu “A” một tiếng, rõ ràng là không tin.
 
Nghĩ đến tin tức nhìn thấy tối hôm qua, còn có nghe lén lúc sáng, phỏng đoán trong bụng, trầm thấp cười ra tiếng.
 
Thấy Giang Nguyệt nghi ngờ nhìn mình chằm chằm, Lục Chu thu mắt lại, giữa lông mày còn mang theo ý cười.
 
“Anh cũng không biết, hóa ra Nguyệt Nguyệt muốn anh như vậy.”