Bệnh Tình Yêu

Chương 12




Phương Nam vừa đi, Đường Nhã Nghiên và biên đạo bên đài truyền hình đi từ một hướng khác đến, “Vừa rồi là ai đấy? Phương Nam à? Đến làm gì thế? Muốn gương vỡ lại lành à?”

Lăng Lệ dí thiệp cưới trong tay vào sát mũi Đường Nhã Nghiên, “Trời, ngày lành tháng tốt như thế này, cô ấy sắp kết hôn rồi, chị nói chút gì dễ nghe chút được không hả…”

Chỉ một thời gian ngắn như thế thôi, chỉ một chút chuyện như thế thôi, không lẽ bị Giản Minh nhìn thấy rồi sao? Có cần phải trùng hợp như thế không? Nhưng nếu như nhìn thấy thật, Lăng Lệ cảm thấy đây là một sự hiểu lầm rất dễ giải thích, chỉ cần tìm thấy Giản Minh là được.

Tìm địa chỉ nơi ở của La Thế Triết, việc hỏi han vốn dĩ không khó khăn là mấy, nhưng mà bị nhầm lẫn về phương hướng. Cứ nghĩ La Thế Triết là giám đốc ngân hàng thành phố, chắc là sẽ ở khu chung cư dành cho nhân viên ngân hàng thành phố, không tìm thấy, cứ nghĩ rằng hay anh ta mua nhà ở những khu dân cư nhỏ ở khu vực lân cận của thành phố? Tìm rất lâu rất lâu mà vẫn không tìm thấy. Sau đó Lăng Lệ mới nhớ ra, Giản Minh đã từng nói, trước đây La Thế Triết làm việc trong một cơ quan ngân hàng của tỉnh, chắc chắn anh ta phải mua nhà của ngân hàng tỉnh, lúc này đây mới tìm ra địa chỉ của La Thế Triết.

Ngày tìm được địa chỉ, là buổi sáng ngày hai mươi tám tháng chạp, Lăng Lệ đến nhà của La Thế Triết, nhấn nút nói chuyện với căn hộ số 602, không có ai trả lời. Đợi đến khi có người ở trên đó đi vào, Lăng Lệ mới theo vào luôn. Nhấn chuông cửa, mãi mà vẫn không có người ra mở cửa. Lăng Lệ đợi một thời gian rất lâu, thực sự không thể nào nhẫn nại hơn nữa, đành phải gõ cửa nhà hàng xóm hỏi han tình tình bên nhà La Thế Triết, lúc này mới biết, Giản Minh đưa con trai về nhà mẹ ruột ăn Tết, chắc đến ngày con trai nhập học mới quay về. Lăng Lệ thật sự… Buổi trưa, anh một mình tham gia lễ cưới của Phương Nam.

Lăng Lệ uống quá nhiều, không phải uống ở lễ cưới. Buổi tối ăn cháo mồng tám tháng chạp[1] với anh trai và chị dâu xong, cuốn gói về nhà mình, bếp núc nguội lạnh, muốn có thêm một sinh vật biết thở cũng không kiếm đâu ra, hôm nay vợ cũ kết hôn, Giản Minh mất tích, khó có thể chịu đựng nổi, Lăng Lệ mở tủ lấy ra một chai Label, đơn độc chuốc rượu một mình. Thực ra chính là giải tỏa tâm lý, đây là một cách giải tỏa tâm lý rất không sáng suốt, làm tổn hại đến bản thân mình, nói chung chẳng giải quyết được việc gì, rượu thì chảy xuống bụng, vướng mắc thì lại nằm trong tim, ở giữa như có một tấm ngăn cách, cho dù uống bao nhiêu rượu cũng không thể nào lấp đầy khoảng trống trong trái tim được. Sau đó đi tắm nước ấm một chút cho tỉnh táo, Lăng Lệ cảm thấy không thể nào cứ từ bỏ như thế này được, biết đâu anh lại tìm được địa chỉ cha mẹ ruột của Giản Minh thì sao?

[1] Cháo mồng 8 tháng Chạp: Bắt nguồn từ Phật giáo, tương truyền Thích Ca Mâu Ni đắc đạo vào ngày này, nên chùa chiền nấu cháo cúng Phật, về sau dân gian lưu truyền mãi thành tục lệ.

Có một người có lẽ sẽ giúp được anh, chính là em gái của La Thế Triết, tên gì nhỉ? Không nhớ nữa, nhưng anh nhớ làm ở đài truyền hình. Đài truyền hình sao, trong lòng của Lăng Lệ lại cảm thấy có chút hối hận, hình như anh tìm nhầm địa chỉ thì phải? Đáng lẽ trước tiên phải tìm em gái của anh chàng họ La kia, thời gian này, bệnh viện hợp tác với đài truyền hình dựng chương trình suốt, tìm cô La xem ra dễ hơn tìm La tiên sinh chứ. Có điều, để tập trung tinh thần và sức lực tìm Giản Minh, Lăng Lệ đã không can thiệp gì vào công việc quay phim, chương trình đó chắc cũng đã quay đến phần cuối rồi chứ nhỉ? Lần này Lăng Lệ lại bất chấp bắt đầu bằng hai chữ La Thế. Lần này quá tốt, số điện thoại di động của La Thế Hoa có ngay trong tay Lăng Lệ, địa chỉ nơi ở tạm thời chưa có, gần đây La Thế Hoa chuyển nhà, hơn nữa vào đúng dịp Tết, người ta xin nghỉ phép về miền Nam thăm gia đình, phải đợi qua Tết mới quay trở về.

Mặc dù không được lý tưởng cho lắm, nhưng Lăng Lệ đã sung sướng muốn phát điên lên, nhưng rất nhanh sau đó, anh vui quá hóa buồn, ở đầu bên kia điện thoại của Thế Hoa rất ồn, rõ ràng đang ở một nơi nào đó có thể dang rộng tâm hồn, muốn đốt bao nhiêu pháo thì đốt, tiếng cười huyên náo của trẻ con và tiếng pháo đì đà đì đùng lọt vào thiết bị truyền tiếng, đập vào tai Lăng Lệ như nước thủy triều, làm cho giọng nói của cô La gần như trở thành âm thanh phụ họa thêm mà thôi.

Trước tiên, cô La nghe sai họ tên của Lăng Lệ, Lăng nghe thành Lâm, “Anh Lâm, anh cần tìm Giản Minh phải không?”

Lăng Lệ lại chẳng thèm để ý mình mang họ gì nữa, chỉ cần đạt được mục đích, “Đúng vậy, thời gian sắp Tết này, không liên lạc được với cô ấy.”

Cô La liền nói, “Tại sao gần Tết lại không liên lạc được với chị ấy? Anh là đồng nghiệp trước đây của chị ấy sao?”

Lăng Lệ trả lời, “Không, tôi là bạn của cô ấy, cũng là bác sĩ của cô ấy luôn.”

Cô La có chút căng thẳng, “Sức khỏe của chị dâu tôi có vấn đề sao?”

“Không phải, không phải, cô ấy bình thường.” Lăng Lệ cảm thấy không bình thường ở chỗ, “Cô La, Giản Minh đã không còn là chị dâu của cô nữa.” Yêu cầu lại lần nữa, “Có thể cho tôi xin địa chỉ nhà của cha mẹ ruột Giản Minh và số điện thoại của Giản Minh không?”

Ý thức cảnh giác của cô La đúng là vô địch, “Anh là bạn của Giản Minh, thì đáng nhẽ anh phải biết cách liên lạc với chị ấy chứ, tại sao lại tìm tôi xin số điện thoại của chị ấy? Hơn nữa, tôi không thể chỉ dựa vào một câu nói của anh là tin anh ngay được. Đợi tôi hỏi cho rõ ràng đã rồi trả lời anh sau, tạm biệt.” Nói xong tắt máy ngay lập tức.

Lăng Lệ nắm lấy điện thoại, không cam tâm chết như thế này, những người trong gia định họ La đều có tính khí như vậy sao? Gọi lại một lần nữa, cô La không hề bắt máy, nhấn nút tắt. Lăng Lệ chán nản muốn chết.

Mới đó mà đã đến ba mươi Tết, Lăng Lệ không đi du lịch với nhà anh trai đến đảo Bali, điều này có nghĩa là, hiếm khi anh được độc thân, không dám hứa sang năm lại có thể tiếp tục cống hiến, đêm giao thừa năm nay, anh trực ban.

Phòng bệnh của khoa Nội tiết vào dịp Tết là thời gian yên tĩnh nhất trong một năm. Lăng Lệ chỉ nhận được một thông báo cần hội chẩn gấp, xong việc lại cảm thấy ngán ngẩm, cất bước quay về khu nội trú, đi ngang qua tầng lầu của khoa Thận, nhớ lại ở trên cầu thang này đã nhặt được cô gái kia, cô ngẩng đầu nhìn anh, hai mắt ngân ngấn nước, mịt mờ mông lung… Đưa con trai về quê ăn Tết, hy vọng cha mẹ cô không cằn nhằn cô. Lê bước về địa bàn chỉ rộng vài mét vuông đó, y tá trực ban đang lên mạng bằng điện thoại xem cái gì đó, cười ha hả, thực ra bác sĩ cũng có thể về văn phòng tìm một tiết mục chúc Tết nào đó hỉ hả cười theo cho vui, đáng tiếc thay, anh thật sự không có tâm trạng đó. Lăng Lệ đi tới đi lui trong hành lang, đi hết đợt này đến đợt khác, đi qua, rồi lại đi về, thả tâm tư theo từng bước chân, nhớ lại đã từng đi qua vị trí giường 106 như thế nào, đi qua phòng bệnh có giường 36 như thế nào; nhớ lại làm thế nào để ở trong hành lang toàn mùi hôi bốc lên tận đỉnh đầu như thế, làm thế nào để nhìn về phía hành lang đằng kia, cô gái trầm tĩnh đến nỗi làm cho anh phải ghen tị. Anh nhớ lại cô đã nhờ anh kiểm tra đôi chân bị phù nề như thế nào, sau khi quấn ống quần lên, lộ ra đôi chân thon dài, da dẻ mịn màng không tì vết, khoảnh khắc đầu ngón tay chạm vào da cô, toàn bộ mạch của anh bắt đầu nhảy nhót…

Mồng bảy Tết, vì trễ chuyến bay nên anh Lăng Khang không về kịp, nhờ em trai thay mặt tham gia tang lễ của một người, Tô tiên sinh. Cha của Tô Mạn qua đời thật rồi, qua đời ở một đất nước xa xôi. Lăng Lệ ăn mặc chỉnh tề đi đến chỗ tang lễ, trên đường đi lại nhớ đến Giản Minh, nếu như vợ chồng La Thế Triết quay về, Giản Minh sẽ chuyển đi đâu? Lo sợ rằng sẽ khó có thể tìm ra hành tung của cô ấy.

Trong buổi tang lễ, nhìn thấy Lăng Lệ, cả gia đình Tô Mạn vô cùng ngạc nhiên, ngay lập tức thể hiện lòng cảm kích, cảm ơn bác sĩ đã đến chia buồn. Lăng Lệ vội vàng nói tên anh trai mình ra, Tô Mạn càng cảm động hơn nữa, “Lúc ở bệnh viện anh không nhắc đến, lúc cha em ở bên Mỹ có nhắc đến anh, khen anh là một bác sỹ giỏi…” Nói đến đó, nước mắt lại rưng rưng.

Lăng Lệ an ủi mấy câu, dời ánh mắt qua La Thế Triết, gật đầu mỉm cười. Tìm được cơ hội, Lăng Lệ nói với La Thế Triết, “Giám đốc La, nói chuyện với anh mấy câu được không?” Dẫn La Thế Triết ra ngoài vườn, Lăng Lệ hỏi thẳng, “Không biết Giản Minh đưa Đông Đông về quê ăn Tết đã quay lại chưa?”

La Thế Triết ôn tồn, “Chủ nhiệm Lăng, ý anh là…”

“Tôi có chút việc muốn trao đổi với Giản Minh, có điều cô ấy thay số điện thoại, không biết anh có thể cho tôi xin cách liên lạc với cô ấy được không?” Bề ngoài Lăng Lệ có vẻ như cực kỳ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại thấp thỏm không yên, đều là người lớn với nhau, ý tứ trong lời nói của anh, để đoán ra chắc không khó.

Có khó đoán ra hay không, tùy thuộc vào việc muốn tác thành hay không muốn tác thành rồi, giọng nói của La Thế Triết nhàn nhạt, “Cách thức liên hệ của Giản Minh, tôi không biết.”

Làm sao có thể không biết được chứ? Vì con, cho dù Giản Minh sống tách biệt với toàn thế giới, cũng không thể nào không liên lạc với La Thế Triết, tên tiểu tử này rất nham hiểm, Lăng Lệ lặng lẽ đứng nhìn La Thế Triết, anh mắt không chịu rút lui, không hề tỏ ra yếu thế. Một lúc sau, Lăng Lệ khẽ nói, “Tiên sinh, anh đã ly hôn với cô ấy rồi.”

Khóe môi La Thế Triết nở một nụ cười, một nụ cười mà làm người ta nhìn thấy chỉ muốn cho một nắm đấm, anh ta nhẹ nhàng như gió thổi mây bay, nắm chắc phần thắng trong tay, “Ồ, điều này tôi biết chứ.”

Lăng Lệ không thèm nhìn anh ta nữa, nếu như con đường của La Thế Triết không thông suốt, hay anh đi tìm Tô Mạn? Tâm tư của Lăng Lệ đều lọt vào tầm mắt của La Thế Triết, anh ta nhích lại gần anh, nói bên tai, “Anh đúng là chẳng hiểu phụ nữ, nếu như anh chỉ là chủ nhiệm Lăng, Tô Mạn có thể sẽ đưa cho anh, nhưng nếu như anh là em trai của chủ tịch tập đoàn Lăng Văn, đó lại là một chuyện khác, bởi vì Tô Mạn không muốn giúp Giản Minh.” Một cánh tay được chăm sóc rất tốt, trên tay còn đeo một chiếc nhẫn bạch kim đơn giản của La Thế Triết vỗ vỗ vào lưng anh, “Xin lỗi, tiếp đón không được chu đáo, tôi phải đi tiếp đón khách khứa đây, anh cứ tự nhiên.”

Lăng Lệ cười cười, “Cảm ơn, tôi biết tự lo cho mình, anh cứ đi đi.” Anh không hề tức giận, cũng không thấy rầu rĩ, có nhiều lúc đối mặt với tà ý trong sâu thẳm của lòng người, tức giận và rầu rĩ, rõ ràng là quá không công bằng với bản thân mình. Lại liên lạc với mấy người bạn ở đài truyền hình, tìm La Thế Hoa, Lăng Lệ muốn gặp mặt nói chuyện, giờ này chắc cũng đã quay trở lại đây rồi chứ nhỉ? Cô ấy đã quay trở lại, mồng năm Tết đã quay trở lại rồi, nhưng lại đi mất rồi, ra nước ngoài bồi dưỡng nghiệp vụ hơn một tháng mới về…

Trước nay không hề biết rằng, chiếc xe buýt hay lắc lư, chạy chầm chậm này, có thể trở nên lạnh lẽo và cô đơn như vậy, cô gái có đôi mắt lặng lẽ, thuần khiết đó, sẽ không xuất hiện nữa ư? Những cơn gió ngoài cửa sổ càng ngày càng ấm áp hơn, mùa xuân đã về, Lăng Lệ đi trên chuyến xe buýt này nhưng không còn gặp được cô. Ngồi trên chiếc ghế dài đã từng ngồi ăn cơm với Giản Minh trong khuôn viên nhỏ, Lăng Lệ ngước nhìn những mầm xanh vừa nhú trên cành cây, hít thở không khí có trộn lẫn mùi bùn đất, cỏ cây, có nhiều lúc lại thở dài thườn thượt, cứ nghĩ rằng có thể cùng đón mùa xuân với cô, ai nào ngờ lại để lạc mất cô như thế này?

“Ông Lăng, vẫn chưa hết cảm à?”, Đường Nhã Nghiên luôn bận rộn, lải nhải, “Đừng có biến tôi thành siêu nhân nữa được không hả?”

“Sẽ khỏi nhanh thôi mà.” Lăng Lệ vẫn luôn điềm đạm, không vội vàng cũng chẳng sốt ruột, cầm cốc trà có hoa văn màu xanh cũ kĩ, uống ngụm thuốc cảm cúm.

Một mảnh giấy để lên bàn làm việc, Đường Nhã Nghiên yêu cầu, “Đợt Tết, đài truyền hình và chúng ta hợp tác quay chương trình đó được đánh giá rất tốt, cho nên họ muốn có một cuộc hẹn để phỏng vấn thêm, tìm hiểu về suy chức năng tuyến giáp, địa chỉ ngoại cảnh ở đây, vào giờ ăn tối, chà, ông Lăng, hy sinh một chút nhé.”

Lăng Lệ ngồi tựa lưng vào thành ghế, nhắm mắt tĩnh dưỡng, miệng nói thì thầm, “Nghe thấy rồi, để đó đi.” Anh kháng nghị nho nhỏ, “Những công việc cần phải xuất đầu lộ diện, trước giờ không phải chị bao thầu hết sao?”.

“Tối nay bà đây cần có thế giới riêng của hai người.” Đường Nhã Nghiên thu dọn đồ đạc, chuẩn bị ra về, “Lần nay để cho ông xuất đầu lộ diện. Này, đừng có trách tôi nạt nộ ông nhé, tối nay làm sao trông có vẻ có tinh thần chút đi, đừng có sầm sì cái mặt như cái bánh bao chiều kia được không? Ê, tôi đang nói với ông đó, có nghe thấy không hả?”.

Lăng Lệ vẫn chường cái bộ mặt sầm sì như cái bánh bao chiều kia ra, “Nghe thấy rồi.”

Nghe thấy tiếng bước chân Đường Nhã Nghiên đi ra, Lăng Lệ ngồi tựa vào ghế một chút nữa rồi mới ngồi thẳng dậy, thực tế là đợt cảm cúm này của anh càng lúc càng nặng thêm, bộ phận hô hấp trên của anh bị nhiễm lạnh, mỗi khi ho đều cực kỳ khó chịu, điều anh nên làm bây giờ không phải nhận lời phỏng vấn của phóng viên, mà là đi tìm ai đó giúp mình kê đơn truyền thuốc kháng viêm và giải nhiệt. Có điều gặp phóng viên của đài truyền hình, anh phải đi, tiện thể hỏi luôn La Thế Hoa đã về chưa, cô ấy nhất định biết Giản Minh ở đâu. Lấy hết sức lực cầm lấy tờ giấy của Đường Nhã Nghiên để lại, ủa? Phóng viên này, La Thế Hoa? Ôi trời, cô ấy về rồi à? Lăng Lệ nhảy cẫng lên, sung sướng, bình minh ở ngay trước mắt rồi đây.

Bởi vì Thế Hoa mới từ nước ngoài trở về, hẹn ăn cơm tối, nên Giản Minh đi làm về thật sớm, đứng chờ cô ở cổng đài truyền hình, không hề sốt ruột, ngồi trên bậc tam cấp, gắn tai nghe của máy MP4 vào tai, thời gian gần đây, cô nghe nhạc của La Đại Hựu suốt, Lăng Lệ từng nói, bài hát anh thích nhất là bài hát Tương tiến tửu của La Đại Hựu.

Mỗi lần Giản Minh nghe bài Tương tiến tửu này, trước mắt liền hiện lên hình ảnh Lăng Lệ nói về bài hát này ven hồ đêm ấy, anh nói vì sao anh thích, giải thích về những câu hát và điển cố của bài hát này, cả đêm nhạc năm nào của La Đại Hựu, ngày anh còn trẻ có mua vé đi xem… Thực ra thật sự có chút cổ hủ, nhưng Giản Minh yêu khuôn mặt lúc đó của anh thật, cũng yêu luôn cả tâm hồn anh, bởi vì thích, nên mới chăm chú lắng nghe, nâng niu, đi tìm hiểu, không phải vì việc này không liên quan gì đến thực tế cuộc sống để rồi keo kiệt đến nỗi không muốn phí hoài thời gian và sức lực tìm hiểu, anh thật tốt, không biết bây giờ anh đang làm gì nhỉ? Anh Lệ, mùa xuân đến rồi, muốn được cùng anh đi dạo ven hồ quá…

“Này, sao lại ngồi ngẩn ngơ ra thế chị?”, La Thế Hoa đẩy Giản Minh, “Đứng dậy em ngắm xem nào, hơn một tháng chưa gặp, sao chị đẹp ra nhiều thế này cơ chứ?”.

Giản Minh ôm lấy Thế Hoa, “Em mới đẹp ấy, ôi, bộ quần áo này của em, tuyệt quá.”

“Khen nhau xong rồi phải không? Đi thôi, dẫn chị đi ăn mấy món thật ngon.” Tác phong của Thế Hoa như một vị đại tướng, gọi anh trai quay phim đi cùng với cô ấy, “Anh lái xe đi.”

Thực ra có nhiệm vụ đi phỏng vấn, Giản Minh chần chừ, “Hay để hôm khác rồi gặp nhau cũng được? Em cứ đi làm việc của em đi.”

Đôi mắt to của Thế Hoa chớp chớp, “Ở đâu ra nhiều lần sau như thế, kinh phí của nhà đài, quán Quân Duyệt đó, đừng dễ dàng bỏ qua cơ hội…”.

Quân Duyệt, chưa đến đó bao giờ, Giản Minh không còn chần chừ nữa, dứt khoát lên xe. Nói chuyện với Thế Hoa vui vẻ suốt cả chặng đường, Thế Hoa đưa thêm tin tức đã cũ rích, “Em mới nhớ ra một chuyện, quên mất nói với chị, đợt Tết có một người họ Lâm, tự xưng là bác sĩ của chị, tìm em hỏi cách liên lạc với chị, em hỏi anh ta có việc gì, anh ta cứ ấp a ấp úng, chẳng nói rõ ràng. Chị có quen với người này không?”.

Không ngờ Lăng Lệ không chỉ tìm đến nhà của La Thế Triết, còn tìm đến cả Thế Hoa nữa sao? Giản Minh trong lòng cảm thấy kinh ngạc, nhưng vẫn giữ vẻ ngoài bình thản, “Không quen, có người như vậy ư?”.

“Em biết ngay là điện thoại lừa bịp mà, làm gì có người bác sĩ nào lại gọi liều lĩnh như thế?”, La Thế Hoa tự cho rằng mình đã hiểu rõ đến từng chân tơ kẽ tóc, “Cho nên, em chẳng nói gì với anh ta cả.”

Giản Minh không tiếp lời, nhìn ra ngoài xe, “Ồ, đến rồi sao?”.

“Dạ đến rồi.”

Giản Minh xuống xe, “Oa, nhà hàng Quân Duyệt, lần đầu tiên chị đến đấy.” Nói chuyện với Thế Hoa và anh trai quay phim về thực đơn ở đây, “Ở đây có món gì ngon? Cá bớp được không? Cà chua Mozzarella, à, chị không muốn nghĩ đến mì Ý nữa…”. Bước vào nhà hàng, vẳng đến bên tai cô là bài hát Eyes on me mà cô thích nhất, tâm trạng Giản Minh vô cùng thoải mái, nóng lòng muốn thử xem, “Bố trí rất đẹp, bài hát cũng hay nữa…”. Cô còn chưa nói xong, nhìn lướt thấy bóng dáng một người, Giản Minh chăm chú nhìn kĩ lại lần nữa, cổ họng như có cái gì đó chặn lại, nghèn nghẹn, trong tim như có ai đó lấy búa nện vào, cô như bị tiếng sấm dày vò, như bị sét đánh trúng, như bị động đất làm cho run rẩy, có vẻ hơi khoa trương nhưng như thế vẫn chưa hình dung được trạng thái lúc này của Giản Minh. Lăng Lệ, tại sao lại là Lăng Lệ? Bỏ chạy lúc lâm trận, “Thế Hoa, chị mới nhớ ra là chị còn có việc, đi trước đây, mấy em không phải còn bận phỏng vấn sao? Em cứ làm việc trước đi, lần sau chúng ta gặp nhau vậy.”

Lý do quá khiên cưỡng, La Thế Hoa nghi ngờ, “Sao thế? Việc gì mà gấp gáp thế?”.

“Vừa mới nhớ ra việc Boss giao chưa làm xong.” Giản Minh gượng gạo đáp, xách túi quay đầu bỏ đi, “Chị em mình liên lạc lại sau.”

Thái độ cũng gượng gạo, Thế Hoa càng nghi ngờ hơn, kéo Giản Minh lại, “Thế đợi ăn xong đã rồi về làm tiếp cũng được mà, không đến nỗi gấp gáp như thế chứ?”. Nhìn thấy sắc mặt của Giản Minh trắng bệch, dáng vẻ hoảng loạn, cô hỏi tiếp, “Sao thế ạ? Chị coi sắc mặt của chị kìa, Boss chị dữ dằn lắm sao?”.

Giản Minh ra sức gật đầu, “Dữ, dữ lắm, dữ lắm.” Rồi vội vội vàng vàng bỏ đi, “Không có thời gian ăn cơm đâu, chị cần phải về ngay.”

Ông chủ rất dữ dằn rất dữ dằn sao? Sợ đến mức này ư? Thế Hoa lo lắng, “Em cũng quên mất hỏi chị, rốt cuộc chị đang làm việc cho công ty nào?” Kéo Giản Minh quay lại, “Đừng sợ đừng sợ, nói cho rõ đã, em có thể giúp chị.”

Anh trai quay phim đứng bên cạnh hùa theo, “Đúng rồi, em cứ nói ra, để bọn tôi giúp cho”, rồi giúp Thế Hoa kéo Giản Minh lại.

Một bên muốn đi, một bên giữ lại, Giản Minh vừa giằng co, vừa lo lắng đến nỗi toát cả mồ hôi, nếu còn giằng co như thế này nữa, nhất định sẽ bị Lăng Lệ phát hiện ra, cô trốn tránh anh vất vả như vậy, làm sao có thể biến thành công dã tràng được? Trả lời tùy tiện với Thế Hoa, “Để lần sau rồi giúp, lần này thôi vậy.”

Thấy Giản Minh ấp úng không rõ ràng thế này, hơn nữa thái độ lại thay đổi liên tục, Thế Hoa càng không buông tay, sốt ruột, “Rốt cuộc là có chuyện gì?”, giọng nói rất lớn.

Giản Minh bằng giá nào cũng phải đi, quyết định không làm hỏng buổi phỏng vấn của Thế Hoa, cúi người ôm trước ngực, “Ồ, không phải, chị bị đau dạ dày, đau quá…”.

Lăng Lệ đang đợi phóng viên, hỏi về tình hình của Giản Minh là nhiệm vụ cấp bách trước mắt, có điều, trong công việc anh vẫn luôn rất nghiêm túc, chưa biết phóng viên sẽ phỏng vấn những nội dung gì, lấy giấy bút ra tóm lược trước những nội dung chủ yếu. Vốn dĩ là như thế, có nên kỳ vọng gì về những phóng viên ngoài ngành hỏi những câu hỏi mang tính kĩ thuật hay không? Anh làm việc chăm chú, trong lòng rất kỳ vọng và rất hy vọng, ngoài ra còn yêu cầu nhân viên phục vụ của nhà hàng tìm và mở bài hát Eyes on me mà Giản Minh thích nhất. Giọng hát trong veo như thủy tinh, cuối cùng cũng đã có thể xoa dịu những dây thần kinh đang đau âm ỉ trong những tháng ngày lo lắng và bất an gần đây của anh. Đang cúi đầu suy nghĩ, hình như Lăng Lệ nghe thấy tiếng nói của Giản Minh, ngước mắt lên, liền nhìn thấy cô gái đó, ôi… thật sự là cô ấy, một em Lâm từ trên trời rơi xuống, trong giai điệu và thời khắc tuyệt đẹp, cuối cùng, cũng đã gặp nhau, eyes on me.

Giản Minh mặc một chiếc đầm nền trắng bông hồng xanh, dài đến đầu gối, chính là màu hoa được kết hợp hài hòa giữa những kiểu màu hoa xanh truyền thống. Trên thân váy chỗ tập trung nhiều hoa nhất được thiết kế thành hình cánh hoa, cô dùng một chiếc thắt lưng màu xanh đậm, làm Giản Minh trông càng yểu điệu, thanh thoát hiếm có hơn ngày thường, cô khoác một chiếc áo khoác màu xanh đậm rất vừa vặn, từ trên xuống dưới không hề có thêm loại phục sức nào nữa, mái tóc đen mượt được cột gọn gàng sau đầu, mấy sợi tóc con rơi xuống trước trán, phóng khoáng tự nhiên, đi giày cao gót, đôi chân trần thon dài xinh xắn, Lăng Lệ khẽ kêu lên trong lòng, quá xinh đẹp! Nhã nhặn và không chói lóa, phối màu xanh được long lanh như vậy, có lẽ chỉ có một mình Giản Minh thôi nhỉ? Anh hân hoan đứng dậy, biết ngay mà tìm được La Thế Hoa thì sẽ tìm thấy cô. Có điều, cô đang giằng co với một người đàn ông và một người phụ nữ, tại sao mặt mũi lại đỏ gay lên thế kia? Lăng Lệ bước về phía trước, nghe thấy tiếng Giản Minh thở hổn hển, “Á, không được, chị đau dạ dày.” Không hề do dự, anh đỡ lấy vai cô từ phía sau, tiện đó kéo cô ra khỏi bàn tay của người phụ nữ lạ mặt, “Giản Minh, sao thế?”.

Ý thức được mình đã rơi vào vòng tay mạnh mẽ quen thuộc, ấm áp, cảm nhận được mùi thuốc sát trùng nhè nhẹ quen thuộc, làm người ta nhớ đến sinh lão bệnh tử, cảm nhận được tiếng nói quen thuộc nhưng có chút khàn khàn sau lưng… Thế là xong! Cả người Giản Minh cứng đờ, chỉ cảm thấy, giá như mình có thể ngất đi hoặc chết giả một chút thì hay biết mấy.

“Em đau dạ dày à?”, Lăng Lệ chỉ lo nhìn Giản Minh, quay người cô lại, nhìn thấy khuôn mặt đỏ gay của cô trở nên trắng bệch trong tức khắc, lo lắng, “Đau thế nào?”.

Giản Minh nhìn khuôn mặt quen thuộc được ngọn gió xuân thổi đến đây, đầu óc gần như không tỉnh táo, miễn cưỡng sử dụng nốt chút tư duy vẫn được coi như tỉnh táo, lúng búng, “Không, không, không đau nữa.”

“Tại sao lại không đau nữa?”, Lăng Lệ không hiểu, “Em không sao thật chứ?”.

Giản Minh lắc đầu, sợ đến nỗi chỉ biết nói mấy từ kia, “Không, không, không đau nữa.” Cô phải xử lý tình huống này như thế nào đây? Phải tìm ra cái cớ gì đó chứ? Cứ nói là, cứ nói là…

“Cuối cùng cũng đã tìm được em.” Lăng Lệ vẫn dáng vẻ đó, hơi cúi người xuống, đôi mắt đối diện với mắt của Giản Minh, “Cho dù em đã đi đâu, lần này, anh nhất định sẽ không để mất em.” Anh cười, khuôn mặt giãn ra, lộ ra hàm răng trắng đều, hệt như ánh sáng lọt qua các tầng mây, chiếu vào mắt người ta, ghé sát vào Giản Minh, “Gặp được em thật tốt.” Đôi môi anh nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt cô.

Một chút nóng bỏng trên đôi môi đó của Lăng Lệ, gần như đã đi xuyên qua da cô kích thích vào dây thần kinh của cô ngay tức khắc, cũng không biết là khổ sở, hay phẫn nộ, hay tủi thân, hoặc lại có thể là hưng phấn và kích động, tóm lại là rối thành một mớ, đầu óc cô mơ màng, đứng yên tựa khúc gỗ, nghĩ rằng, tại sao anh có thể như thế này, giống như chưa xảy ra chuyện gì với vợ cũ vậy? Hình như không phải đến xem mắt? Sao giống như đến chỗ hẹn chỉ sau một đêm vậy?

“Được rồi, không việc gì nữa đâu.” Lăng Lệ như cảm nhận được sự hụt hẫng trong lòng Giản Minh, an ui, như dỗ dành một cô bé, “Có anh ở đây mà.”

Giản Minh cứng lưỡi không nói lên lời, vấn đề gay go nhất bây giờ chính là bởi vì anh đang ở đây, đúng không nào? Không nói ra được…

Lăng Lệ tự động cầm lấy tay Giản Minh, lúc này mới nói chuyện với cô gái đứng bên cạnh, “Xin hỏi, cô là…”. Ngay lập tức tỉnh ngộ, “La Thế Hoa phải không? Chào cô La, tôi là Lăng Lệ, hôm nay nhận lời mời đến đây phỏng vấn. Có điều, tôi đến đây chủ yếu là vì Giản Minh. Cô còn nhớ không? Trước Tết, tôi có gọi điện thoại cho cô, hỏi xin điện thoại của Giản Minh và địa chỉ nhà cha mẹ ruột cô ấy…”.

La Thế Hoa liếc nhìn Giản Minh, rồi lại liếc nhìn sang Lăng Lệ, nhìn suốt mấy lần liền, khó hiểu được suy nghĩ của cô qua sắc mặt, chỉ một câu, “Hẹn vào buổi phỏng vấn khi khác.” Rồi đưa mắt ra hiệu với anh chàng quay phim, hai người cùng quay lưng bỏ đi.

Giản Minh lo lắng, cầu cứu, “Thế Hoa? Thế Hoa?!”. Thế Hoa không trả lời cô, chỉ quay lưng lại với cô, lần này chết thật rồi, Giản Minh trừng mắt nhìn Lăng Lệ, lại bị rơi vào trong tay anh rồi.

“Nào, vào đi, chúng ta cùng ăn cơm.” Lăng Lệ nắm tay Giản Minh, kéo cô vào trong nhà hàng.

Giản Minh không chịu, vùng thoát ra khỏi anh, “Em còn có việc rất quan trọng phải làm.” Vội vàng trốn chạy ra khỏi nhà hàng, sau lưng cô, Lăng Lệ gọi thế nào cô cũng không dừng chân.

Lăng Lệ đuổi theo ra ngoài Quân Duyệt, chặn người ta lại, “Giản Minh, việc của em quan trọng đến mức nào? Thế anh thì sao? Anh là người vô công rồi nghề sao? Cho nên, khi em muốn mất tích, tại sao không cho anh cơ hội nào đã biến mất?”.

Giản Minh quay mặt qua một bên, không thèm nhìn Lăng Lệ, cô cứ ngỡ rằng cô đã có thể luyện đến cảnh giới việc gì cũng không sợ, bão tố chông gai đều có thể chống đỡ lại được, nhưng hóa ra, cô sợ gặp lại anh, việc này tại sao lại khó chống đỡ như vậy? Nghe Lăng Lệ hỏi, “Tại sao?” Giản Minh căng thẳng, khổ sở suy nghĩ, phải nghĩ ra một lý do gì đó cho qua chuyện chứ, chắc chắn không được nhắc đến việc nhìn thấy anh và vợ cũ hôn nhau, cứ nói thế chẳng phải cô để bụng chuyện đó sao, sẽ bị lòi đuôi ra mất, cũng không được nhắc đến… Ủa? Phát giác ra Lăng Lệ đã cầm lấy túi xách của cô, “Anh làm gì thế?”

“Tìm di động của em.” Lăng Lệ mở điện thoại của cô ra, lấy máy cô gọi vào máy anh, sau đó nhập tên “Anh Lệ” vào trong máy cô, nói, “Không biết em có đổi số nữa hay không, có điều, trước khi em chưa đổi, có cái này thể nào cũng tìm được em.” Lại hỏi Giản Minh, “Em ở đâu?”. Giản Minh vẫn quay đầu đi, không trả lời, Lăng Lệ nhẹ nhàng nói, “Nhà của anh rộng lắm, có cần chuyển về ở cùng không?”.

Giản Minh cảm thấy không thể nào nói chuyện được, thật sự, với lập trường, thân phận và cả tình trạng hiện nay của cô, không thể nào nói được điều gì.

Hít một hơi, cô nói, “Bác sĩ Lăng, không phải em mất tích, cũng không phải cố ý không liên lạc với anh. Ít nhất là, không phải xin nghỉ việc vì anh, cũng không phải chuyển nhà là vì anh, chỉ là vừa đúng đến lúc hết hợp đồng, tiếp đó lại đến nghỉ Tết, La Thế Triết đi theo cha vợ qua Mỹ, em phải qua đó chăm sóc Đông Đông. Máy di động của em bị Đông Đông làm rớt vào toilet, ngày hôm sau khi đi mua di động, mấy nhân viên giới thiệu những ưu đãi hiện có, tiện đó em đổi số luôn, anh thấy đấy, không phải em đổi số vì anh đâu. Nói tóm lại, tất cả những việc này không liên quan gì đến anh. Vốn dĩ định ngày hôm sau sẽ nói với anh một tiếng, có điều Đông Đông đau răng, lại bị đau bụng, tìm anh lại không thấy, chờ rồi lại chờ, sau đó chờ đến nỗi chẳng còn cảm giác gì nữa. Cảm thấy…”. Giản Minh cố gắng lấy lại tinh thần, nói lưu loát, “Cảm thấy, em và anh không hợp, còn về việc vì sao không hợp, chắc là vì chưa có tình cảm. Thực ra chúng ta vẫn chưa đến mức phải ở cùng với nhau, buổi tối em hẹn anh đi ăn cơm đó, cũng chưa trả lời anh điều gì, em có nói là để cho em suy nghĩ một chút. Bây giờ, em suy nghĩ xong rồi, câu trả lời cho anh là, không được.” Giản Minh giằng lại túi xách và điện thoại của mình trong tay Lăng Lệ, “Việc chỉ có thế thôi, em không biết anh đi tìm em khắp nơi, thật sự xin lỗi anh, mang tới cho anh nhiều phiền toái như thế, cần nói gì cũng đã nói xong rồi, chúng ta không nợ nần gì nhau, em đi đây.”

Có biết thế nào là đau như dao cứa vào tim không? Giống như Lăng Lệ bây giờ đó. Không phải chưa bị ai phụ bạc, giống như bị Phương Nam cắm một cái sừng bóng loáng cho anh đó, anh cũng có thể tỉnh táo để chấp nhận được, trong lòng hiểu rằng cách sống khác nhau quá, tình cảm phai nhạt, không sống được với nhau thì đành chấp nhận vậy, cố gắng miễn cưỡng cũng chẳng ích gì. Nhưng với Giản Minh thì khác, rõ ràng hai người có tình cảm với nhau, chỉ vì cô nhát gan, không dễ dàng tin vào tình cảm đó, năm lần bảy lượt rụt mình vào mai rùa, nói dối để che đậy sự thật trong lòng cô ấy. Đúng, Lăng Lệ biết cô nói dối, Lăng Lệ đau lòng, không chỉ vì bị cô phụ bạc, mà là khi biết cô phụ bạc anh, có lẽ còn đau khổ hơn cả anh… Thấy cô còn chẳng thèm nhìn mình, từng bước từng bước, bỏ lời nói dối lại, mang sự thật đi, làm sao Lăng Lệ đồng ý được?