Bệnh Sủng

Chương 97




Nhìn thấy Giản Chính Dương, Hạ Đóa đã cảm thấy đau dạ dày, lần đầu tiên nhìn thấy anh lại càng hoảng sợ từ biến thái suýt chút nữa đã thốt ra khỏi miệng. Rồi xong, sẽ không nhân cơ hội này để đánh mình một trận đâu nhỉ.

“Tiểu Đóa?” Hắc Tiểu Hùng liếc nhìn người bạn thân của mình một cách kỳ lạ.

“Đây là chàng trai mà tôi đã nói với cậu.” Hạ Đóa thì thầm vào tai người bạn của mình và nhìn Giản Chính Dương đầy cảnh giác, một khi anh liền có cử động gì thì cô ấy sẽ la lên.

“Ồ, thì ra là vậy.” Nghe bạn thân của mình nói vậy, Hắc Tiểu Hùng dò xét nhìn Giản Chính Dương, không ngờ rằng kẻ tâm thần mà bạn thân nói không ưa lại là một mỹ nam đẹp trai như vậy, nhưng mà…

“Thưa anh, chúng ta hình như đã từng gặp nhau ở đâu đó à?”

“Không có.” Giản Chính Dương trả lời mà không chút nghĩ ngợi gì về điều đó.

“Không phải chứ, Tiểu Hùng, sao mà cậu lại nghĩ ra cách tiếp cận thô tục như vậy? Cậu sẽ không bị rung động bởi anh chàng này vì anh ta đẹp trai hơn anh trai tôi đúng không? Không ổn lắm nha, anh ta không phải người tốt đâu.” Hạ Đóa vội vàng khuyên bạn thân.

Hắc Tiểu Hùng mặt đầy hắc tuyến, “Chúng ta thật sự đã từng gặp qua.”

Đối với phụ nữ khác ngoài Tiểu Thố ra, Giản Chính Dương đều đã chọn cách quên lãng họ đi. Anh nói rằng anh chưa bao giờ gặp Tiểu Hùng, không phải nói dối mà là do trong trí nhớ của anh thực sự không nhớ rõ.

“À, phải rồi, chúng ta đã ở Tây …” Hắc Tiểu Hùng vừa định nói đã gặp ở Tây Tạng thì Tiểu Thố đi ra, “Chồng …”

“A, là cô!” Hạ Đóa ngạc nhiên.

Tiểu Thố chớp mắt mấy cái, phòng vệ sinh lớn như vậy, cô từ trong đó đi ra mà nói rằng cô không nghe thấy được cuộc nói chuyện của họ rõ ràng là nói dối, còn không bằng thành thật một chút, nháy mắt với Tiểu Hùng.

“Xin chào, lại gặp nhau rồi, tên của cậu thực sự là Hắc Tiểu Hùng à?”

“Đúng vậy.” Hắc Tiểu Hùng mỉm cười, “So với Tiểu Thố, tên của cậu thật sự xịn sò hơn nhiều so với của tôi mà? Xét cho cùng, chú thỏ con cũng rất đáng yêu.”

“Thực ra thì gấu con cũng dễ thương mà.” Tiểu Thố mỉm cười vui mừng vì có người tên giống mình “Có vẻ như định mệnh đã được định sẵn để chúng ta làm bạn.”

“Haha, vâng.”

Tiểu Thố và Tiểu Hùng trò chuyện vui vẻ, Hạ Đóa mất hứng chả vui vẻ gì “Tiểu Hùng, đây là người phụ nữ mà cậu nói đã gặp ở Tây Tạng tên là Bạch Tiểu Thố hả?”

“Đúng rồi.”

“Vậy là cậu đã nhắc đến tôi à.” Tiểu Thố nhìn Tiểu Hùng tỏ vẻ sự ngạc nhiên.

“Đúng, đúng, cô ấy nói cô chân tay vụng về bước đi trên đường mà cũng dễ bị ngã.” Hạ Đóa bất mãn nhìn Tiểu Thố, hiển nhiên là đang nghĩ đến chuyện đã xảy ra trước đây.

“Tiểu Đóa, đừng có nói bậy.” Tiểu Hùng ngăn người bạn thân của mình nói hưu nói vượn.

“Không sao, vốn ngay từ đầu là lỗi của tôi.” Tiểu Thố không thèm để ý nói, “Nếu chúng ta đã là bạn bè vậy nên những ân oán gì đó trước kia cứ thế xóa đi nhé, cậu tên là Tiểu Đóa à, xin chào tôi tên là Bạch Tiểu Thố, không biết họ tên đầy đủ của cậu là gì, muốn làm bạn với cậu được không?”

Hắc Tiểu Hùng biết bạn mình cao ngạo nên âm thầm chạm chạm vào bạn mình, “Tiểu Đóa, người ta thành thật xin lỗi thì đừng làm như vậy, hơn nữa biết đâu còn có thể có một người bạn tốt. ”

Nói xong cô quay về phía Bạch Tiểu Thố, “Cô ấy tên là Hạ Đóa, cô ấy là bạn tốt của tớ, cô ấy có chút kiêu ngạo nhưng tính cách cũng không tệ đâu. Bình thường tớ dành thời gian ở chung với cô ấy, kỳ thật ở với nhau cũng rất tốt.”

Hạ Đóa nghe vậy không vui, “Này, kiêu ngạo cái gì… tớ kiêu ngạo chỗ nào, tớ là người tốt nhất trên đời, ai là kiêu ngạo, ai kiêu ngạo hả?”

Những người kiêu ngạo rất nhạy cảm và không cho phép mọi người nói từ đó, Hạ Đóa là một ví dụ. Thấy cô ấy trở nên tức giận, Hắc Tiểu Hùng nháy mắt với Bạch Tiểu Thố nói.

“Về cơ bản thời điểm khi cô ấy nổi bão cậu chỉ cần không nhìn thẳng là ổn à.”

“Ồ …” Tiểu Thố cười cười, cô rất thích Hắc Tiểu Hùng.

Nhìn Hạ Đóa đang nhảy dựng lên, bởi vì lời nói của Tiểu Hùng cộng thêm việc Hạ Đóa nghe thấy những lời bênh vực vừa nãy của Tiểu Hùng, cảm thấy lần đầu tiên ở chung với người này rất khó chịu, nhưng có thể trở thành bạn với Tiểu Hùng cũng rất đáng giá.

“Như vậy đi, Hạ Đóa, nếu như cậu nguyện ý làm bạn với tớ thì tới bắt tay nhau đi, ân oán trước kia cứ như thế mà coi như giải quyết xong, tớ đếm một, hai, ba, đồng ý thì đưa tay ra, một… OK, bắt tay thành công, thế là xong nha.”

Hạ Đóa vài phần sững sờ nhìn bàn tay bị cưỡng ép “Này này, không phải đếm một hai ba sao, làm sao chỉ mới đếm đến một thì … cậu chơi gian lận lừa gạt, tôi mặc kệ.”

“Ngẫu nhiên sử dụng thủ đoạn là để có thể đạt được mục đích tốt hơn, cậu nên tha thứ chút đi.” Tiểu Thố hào phóng rộng lượng vỗ vai Hạ Đóa để an ủi sau đó nắm lấy tay kéo Giản Chính Dương.

“Để tớ chính thức giới thiệu với hai bạn, đây là chồng tớ Giản Chính Dương, ngoại trừ đàn ông và bàn chải đánh răng thì tớ không thể chia sẻ nhưng hầu hết những đồ vật khác tớ rất sẵn sàng chia sẻ với bạn bè.”

“Ai lại muốn dùng chung một người đàn ông với cô.” Khinh thường liếc nhìn Giản Chính Dương, tuy nhiên cái nhìn đầu tiên làm cho cô kinh ngạc nhưng mà hành động không do dự ấy lại để cho cô ghi hận.

Tiểu Thố không thèm để ý so đo cùng với Hạ Đóa, trực tiếp nhìn về phía Hắc Tiểu Hùng, “Tiểu Hùng, sao cậu lại lại đến bệnh viện vậy?”

“Chỉ là khám sức khỏe định kỳ  thôi.” Hắc Tiểu Hùng mỉm cười, “Còn các cậu?”

“Tớ đến để thăm người bệnh giờ tớ chuẩn bị trở về nhà, sau khi thăm họ vì cần đi vệ sinh nên mới qua đây.”

“A, vậy vừa rồi có phải cô đã nghe chúng tôi nói cái gì đúng không?” Hạ Đóa tỉnh táo lại, chỉ vào Tiểu Thố, “Cô nghe trộm.”

“Không có đâu, không phải tớ nghe trộm, do các cậu nói quá lớn đó, dù tớ dùng bông nhét lỗ tai cũng không…” Tiểu Thố bất lực xua tay, nhìn Tiểu Hùng xin lỗi nói.

“Vốn dĩ thời điểm khi nghe đến tên của cậu tớ liền muốn đi ra xem có đúng không, ai biết các cậu lại nói chuyện nhạy cảm, tớ sợ cậu xấu hổ nên muốn tránh chờ các cậu bỏ đi rồi mới về mà quên mất chồng còn ở ngoài, khi nghe tiếng hét của Hạ Đóa sợ xảy ra mâu thuẫn nên đành phải xông ra.”

“Nghe trộm thì là nghe trộm.” Hạ Đóa khinh thường Tiểu Thố cứ tìm lý do.

Hắc Tiểu Hùng ngược lại không sao cả “Không có gì đâu, chúng tớ đang nói chuyện ở nơi công cộng nên chúng tớ không sợ bị người khác nghe thấy, điều này cũng không phải là một điều đáng xấu hổ gì.”

“Này, tớ biết ngay là cậu sẽ không để ý mà, Hắc Tiểu Hùng, thực sự lần đầu tiên tớ gặp cậu liền cảm thấy khá có duyên với cậu, giống như … rất thích… ui, rất thu hút vậy đó.”

Vốn dĩ muốn nói rất thích cậu nhưng kết quả bị Giản Chính Dương, cái người lòng dạ hẹp hòi nhéo vào eo,  Tiểu Thố đành phải rút lại lời nói.

Người thần kinh thô như Hạ Đóa cũng không phát hiện ra nhưng Tiểu Hùng lại nhận thấy sự không tự nhiên trong giọng nói của Tiểu Thố, kết hợp với ánh mắt âm thầm trừng cô ấy của Giản Chính Dương, có lẽ cũng hiểu rõ được ý nghĩa gì, không thể nhịn được cười.

“Tớ còn có chỗ chưa kiểm tra xong, sao chúng ta không trao đổi số điện thoại đi hẹn nhau hôm khác ra ngoài đi uống nước.”

“Wow, vâng, được rồi, số của tớ là XXXXXXXXXXXXXXXXXXX,” Tiểu Thố còn nhớ rằng họ vẫn đang ở trước phòng vệ sinh nữ, đây cũng không phải là một nơi tốt.

Mặc dù Hạ Đóa rất không cam tâm tình nguyện nhưng vẫn trao đổi số với Tiểu Thố, nhìn cô ấy không được tự nhiên lắm Tiểu Thố vẫn cảm thấy thực sự có chút thích cô gái này, khi bắt nạt chắc cũng khá vui.

Vừa tách ra khỏi hai người bạn mới thì Giản Chính Dương nắm tay dẫn đi về phía bãi đậu xe, “Hôm nay cũng không phải lãng phí thời gian, ít nhất quen được hai người bạn mới nhỉ, chồng ơi anh có nghĩ như vậy không?”

“Có anh còn chưa đủ sao?” Giản Chính Dương cảm thấy khó hiểu trước hành vi kết bạn của Tiểu Thố.

“Điều đó khác mà, anh là người đàn ông của em họ là bạn của em, người ta không thể cả đời chỉ ở chung với một người, người ta còn nói trên đời có ba loại tình cảm mà: tình yêu, tình thân, tình bạn.”

“Vậy trong ba loại tình cảm này, loại nào là quan trọng nhất?”

“Đương nhiên là tình yêu.” Tiểu Thố không ngu ngốc, trả lời mà không cần suy nghĩ và quả nhiên nhận được một nụ cười mãn nguyện từ Giản Chính Dương. Anh hôn cô một cách thật mạnh bạo, sẽ không để ý rằng cô chỉ lo nói chuyện với người bạn mới mà không quan tâm đến chuyện riêng của bản thân.

“Anh cũng nghĩ vậy.”

Không biết là bị Giản Chính Dương nuôi quá cưng chiều quá hay sao mà vừa ngồi vào xe Tiểu Thố đã cảm thấy sau eo hơi đau nhức, thật khó chịu, ngược lại với Tiểu Thố không có gấp gáp gì thì Giản Chính Dương lo lắng khi nhìn thấy dáng vẻ của Tiểu Thố.

“Lại khó chịu gì sao?”

“Một chút.” Vốn dĩ muốn ra ngoài đi dạo nữa nữa cơ, “Thôi vậy, lái xe về nhà đi.”

“Em có muốn đi khám không?”

“Đây là phản ứng bình thường của phụ nữ, đi khám cũng vô ích, về nhà nằm nghỉ là ổn rồi.”

“Được rồi.” Giản Chính Dương gật đầu, nhìn Tiểu Thố nghiêng người hạ ghế cho Tiểu Thố nằm xuống, hôn lên trán cô, “Như vậy sẽ thoải mái hơn.”

Lòng Tiểu Thố ngọt ngào, “Chồng, anh đối với em thật tốt, em sẽ không thể rời xa anh chút nào đâu.”

Giản Chính Dương cười hắc hắc, “Đây là mục đích cả đời của anh mà.”

Chỉ có thể đối với em tốt đến mức mà em sẽ không bao giờ có thể rời xa anh một bước nào nữa, đó là mục đích cả đời của anh.

Tiểu Thố không cần nghĩ cũng biết rõ tâm tư của Giản Chính Dương là cái gì, tuy rằng có chút cố chấp chiếm hữu nhưng cô vẫn là rất vui vẻ tiếp nhận, dù sao tâm tư Giản Chính Dương như vậy chỉ do tình yêu tạo ra thôi.

Lái xe về nhà bốn bề yên tĩnh, Giản Chính Dương khăng khăng muốn ôm Tiểu Thố vào nhà khiến cho ông bà Giản Chính Dương một hồi căng thẳng lại để Tiểu Thố xấu hổ, ông ngoại mặc dù là trưởng bối nhưng cũng là nam, khi Giản Chính Dương nói cô do bà dì tới thăm nên mới thành ra như vậy, Tiểu Thố dừng bước chỉ có thể cười ngốc,

“Không có gì, chỉ là chúng con đùa giỡn một chút thôi.”

“Đúng là vợ chồng son.” Thấy tình hình như thế, ông bà Giản Chính Dương mỗi người đều hiểu.

“Hehe…”

Tiểu Thố cười khúc khích được Giản Chính Dương bế lên lầu, vừa lên lầu vừa bắt đầu giáo dục, “Em là phụ nữ có gia đình, cho dù anh biết thì cũng được thôi nhưng những người đàn ông khác thì cũng không nên cho họ biết, mặc dù ông ngoại là trưởng bối nhưng cũng là một người đàn ông biết chưa? ”

Tiểu Thố không ngờ rằng chỉ vì những lời nói vô tình của mình mà Giản Chính Dương sẽ xếp ông ngoại vào hàng ngũ khác giới và sẽ ghen tị bất cứ khi nào cô và ông thân thiết hơn một chút.

Anh xem những lời của Tiểu Thố như trở thành thánh chỉ, nhưng anh không muốn cách xa quan điểm của Tiểu Thố cả trăm vạn dặm và không biết tỉ số thông minh cao siêu cố ý hiểu lầm hay thực sự hiểu lầm.

Lúc này anh mới gật đầu để Tiểu Thố nửa người dựa vào giường, nghĩ đến cốc nước đường đỏ uống hồi sáng, “Đợi đã, anh sẽ nhờ A Hoa nấu một bát đường đỏ rồi mang lên, đừng lộn xộn rồi đi lung tung,”

“Dạ.” Tiểu Thố gật đầu cầm cuốn sách trên bàn cạnh giường lên và đọc “Nhân tiện mang theo một cốc nước nóng cho em nhé.”

“Ok.” Giản Chính Dương xuống lầu phân phó A Hoa nấu nước đường đỏ xong, sau đó bưng một cốc nước nóng lên lầu, nước ấm tiến vào dạ dày làm cô dễ chịu hơn rất nhiều, Tiểu Thố uống hai ngụm suy nghĩ một lúc nữa cô còn phải uống nước đường đỏ nên dứt khoát bỏ cốc nước nóng xuống. Cô không muốn làm bụng mình vỡ vì uống nhiều đâu.

Giản Chính Dương hiếm khi cắm mặt vào trước máy tính nhìn nhìn khuôn mặt của Tiểu Thố, “Có còn khó chịu chỗ nào không?”

“Tốt hơn nhiều rồi, anh đi làm việc đi.”

“Ừ gọi cho anh nếu có chuyện gì nhé.” Anh hôn lên môi Tiểu Thố rồi đứng dậy rời đi.

“Dạ.”

Quay lại trước máy tính, đầu tiên Giản Chính Dương tra cứu một số thông tin về kinh nguyệt của phụ nữ, sau khi hiểu được nó, anh chuyển sang chế độ bắt đầu làm việc. Công ty bây giờ mới thành lập, hầu hết bộ phận kỹ thuật đều do đích thân anh vận hành, làm hại anh mỗi ngày phải ngồi trước máy tính ít nhất 12 giờ, thời gian riêng tư cùng với Tiểu Thố đã giảm đi đáng kể, cổ hơi đau nhức làm cho Tiểu Thố rất đau lòng nên anh đã để ý đến sức khỏe của mình, tiền đủ dùng là được (từ trước đến nay cô nghĩ một triệu có thể dùng cả đời) cảm giác thật tuyệt khi có người quan tâm, nhưng đã đến lúc công ty phải thuê người, anh thành lập công ty cũng không phải là để làm việc ngày đêm.

Nước đường đỏ nấu trong chốc lát, A Hoa bưng lên cho Tiểu Thố rồi lập tức xuống lầu, đây là không gian riêng của Giản Chính Dương và Tiểu Thố, bình thường khi có việc mọi người mới có lên còn không có việc thì không thể tùy tiện đi lên, lên làm việc thì cũng phải mau chóng rời đi. Khi Tiểu Thố tới thì mọi người đã có thể ở cầu thang lầu ba, bây giờ nhờ có Tiểu Thố mới có thể vào phòng lầu ba, lúc trước còn được gọi là cấm địa của Giản Chính Dương.

Nghĩ đến ánh mắt thận trọng của mọi người khi cô và Giản Chính Dương vừa mới chuyển về làm Tiểu Thố muốn bật cười, ở với Giản Chính Dương lâu như vậy cô mới nhận thấy ý thức về cấm địa của Giản Chính Dương rất mạnh mẽ, ý kiến chung của mọi người anh cũng không quan tâm, nhưng chỉ cần cô nhẹ nhàng đề nghị thì hầu hết anh đều có thể chấp nhận.

Theo lời của Giản Tình, Giản Chính Dương hiện tại so với trước đây đã tiến bộ rất nhiều, tin rằng vài năm nữa, dưới sự dẫn dắt chậm rãi của Tiểu Thố, anh sẽ giống như người bình thường.

Đây là mong đợi của Giản Tình, bà đã từng nhờ Tiểu Thố chỉ dẫn Giản Chính Dương sao cho giống như người bình thường, Tiểu Thố liền đồng ý làm việc này, không cần nói cô cũng sẽ làm việc này, dù sao cũng không ai muốn hy vọng người bên cạnh mình lại là một người không như người bình thường. Với tư cách là một người vợ, cô vẫn hy vọng rằng Giản Chính Dương có thể hòa nhập vào xã hội, cô không muốn người khác chỉ vào Giản Chính Dương nói rằng đây là một người không bình thường.

Giản Chính Dương bận rộn một hồi, theo thói quen quay đầu lại nhìn vợ phát hiện Tiểu Thố vừa nằm nghiêng vừa ngủ, sách trên tay rơi sang một bên, lông mày nhíu lại như ngủ không ngon.

Nhẹ nhàng đi tới, cầm lấy quyển sách trên tay Tiểu Thố, sau đó từ từ đặt Tiểu Thố xuống giường, hơi thở sạch sẽ khác hẳn với mùi lạ nồng nặc của những người đàn ông, mỗi khi ngửi thấy mùi này, Tiểu Thố đều có cảm giác say mê đắm chìm. Khi Giản Chính Dương ôm cô thì cô đã tỉnh lại nhưng lại luyến tiếc nên không có mở mắt ra, cảm giác được đôi môi đang hôn cô chuẩn bị rời đi, Tiểu Thố không chịu nổi liền vòng tay ôm lấy cổ của anh.

“Đừng đi.”

Giọng điệu lẩm bẩm khiến Giản Chính Dương yêu thích, liền nằm đè lên Tiểu Thố “Giả bộ ngủ? Hả?”

Giọng điệu của Tiểu Thố quyến rũ khác thường khiến anh cảm thấy trong lòng ngực có thứ gì đó đang rục rịch, may mà Tiểu Thố vẫn có chút ý thức, biết rằng hiện tại bọn họ không thể lộn xộn, nheo mắt nhìn người đàn ông trên người mình cười nói.

“Ban đầu ngủ say nhưng em tỉnh lại.”

Bộ dáng xinh đẹp tinh xảo này ở trong mắt Giản Chính Dương không biết hấp dẫn đến mức nào, đôi môi lưu luyến không rời trên môi của Tiểu Thố, từng cái từng cái một, một lúc sau mới dần dần rời đi.

Thấy vẻ mặt anh không được tự nhiên, Tiểu Thố biết đây là bộ dáng động tình của anh, vội vàng ngăn cản, “Chồng, bây giờ không tiện.”

Giản Chính Dương đột nhiên vẻ mặt cứng đờ, “Anh biết.”

“Tốt hơn là anh nên đi làm việc tiếp đi.” Biết rằng một khi cảm xúc của Giản Chính Dương bị khuấy động thì sẽ khó giải quyết hơn, Tiểu Thố dứt khoát để Giản Chính Dương đi làm việc tiếp.

Giản Chính Dương ôm Tiểu Thố không nhúc nhích, cho đến khi Tiểu Thố đẩy anh lần thứ ba, sau đó anh mới nói, “Đừng nhúc nhích, muộn rồi.”

Anh đã bị khiêu khích rồi, bây giờ đã quá muộn để nói bất cứ điều gì.

Tiểu Thố cứng đờ, không dám nhúc nhích.

Sau khi ôm cô một lúc, Giản Chính Dương đứng dậy nói một cách vô cảm: “Anh đi làm đây.”

“Dạ.”

Tiểu Thố liên tục gật đầu, nhìn thấy vẻ mặt vô cảm của anh còn tưởng rằng anh đã khống chế tốt được tình huống của mình, kết quả khi đứng lên, phía dưới rõ ràng lớn như vậy, khóe miệng cô không khỏi co giật.

Nhìn thấy điều này, Giản Chính Dương không kìm nó xuống được giọng điệu có phần ảo não “Không được cười.”

“Em không cười.” Tiểu Thố bộ dáng vô tội nói, chỉ có điều khóe miệng không ngừng co giật.

“Chết tiệt.” Quan sát biểu cảm của Tiểu Thố một chút, thật sự không nhịn được, anh cúi đầu cướp lấy hơi thở trong miệng Tiểu Thố, Khi Tiểu Thố tưởng rằng mình sắp chết ngạt thì Giản Chính Dương nhảy dựng lên xông vào phòng tắm, dội nước lạnh.

Mặc dù đã là tháng Tư, nhưng vẫn còn chút lạnh, lo lắng nếu anh dội nước lạnh sẽ bị cảm, Tiểu Thố lớn tiếng nhắc nhở: “Đừng dội nước lạnh, vặn nước nóng lên.”

Nước nóng làm sao có thể tiêu hỏa, Giản Chính Dương mắt điếc tai ngơ dội nước lạnh ào ào trên người, lập tức cơ thể hạ nhiệt xuống.

Sau nửa tiếng từ phòng tắm đi ra, mặc bộ đồ ngủ, Tiểu Thố nhìn thấy vậy liền vẫy vẫy tay kêu anh lại sờ sờ tay “Lạnh như vậy lại đi dội nước lạnh, không nghe lời em nên có bị cảm thì tự chịu đó, mau lên giường nằm nghỉ một lát đi.”

Giản Chính Dương nhìn Tiểu Thố đang nằm đó, nhưng anh không muốn nằm ở bên cạnh cô”Anh không sao, anh còn phải làm việc nữa mà.”

“Anh không thể đem sổ lên trên giường à?” Tiểu Thố đáng thương nhìn Giản Chính Dương, “Người ta cũng lo lắng cho anh, nếu như bị cảm lạnh anh mệt mỏi thì em sẽ rất đau lòng.”

Không thể đánh bại đòn tấn công bằng nước mắt của Tiểu Thố (mặc dù rõ ràng là đang giả vờ) Giản Chính Dương chắp tay đầu hàng, cầm lấy quyển sổ ngoan ngoãn ngồi ở trên giường Tiểu Thố lấy chăn bông đắp lên nửa người anh, có chút đau lòng.

“Thời tiết này còn dám tắm nước lạnh, không phải bảo anh dùng nước nóng sao? Cho dù sức khỏe của anh có tốt đến đâu cũng không thể đánh bại được cái này, mau đắp lên đi, đừng để bị lạnh.”

Nghĩ đến muốn dùng thân mình để làm ấm cho Giản Chính Dương nhưng anh lại tránh đi, “Hiện bây giờ em cũng không tiện, không thể cảm lạnh đâu, nếu anh chạm vào em thì những gì anh làm trước đây đều vô ích.”

Tiểu Thố nhìn thấy Giản Chính Dương nói một câu nghiêm túc, ý tứ trong giọng điệu là không có sức chống cự lại khi đối diện với chính cô. Đây có lẽ là lời khen tốt nhất dành cho một người phụ nữ, Tiểu Thố thật sự muốn lại ôm Giản Chính Dương vào lòng, chỉ nhìn thấy ở vị trí dưới lồng ngực bị anh che chặt lại, cầm lấy máy tính xách tay tiếp tục làm việc, chỉ có thể ở bên cạnh đọc sách.

Một người đang đánh máy và người còn lại đang nghiêm túc đọc sách, tiếng bàn phím và âm thanh lật sách được trộn lẫn với nhau hài hòa đến kinh ngạc, tuy hai người cùng nằm trên một giường nhưng mỗi người đều không can thiệp vào việc của nhau, một hình ảnh thật đẹp và ấm áp khiến người ta ghen tị.

Sáu giờ tối, là giờ ăn tối của nhà họ Giản, Giản Tình gọi điện thoại nói không trở về nhà ăn cơm do đang bận rộn ở cửa hàng, thế là Tiểu Thố và Giản Chính Dương cùng ông bà đi ăn tối với nhau, trong lúc đó còn uống một ngụm lớn canh bổ, cái bụng phình lên như đã được bốn tháng, Tiểu Thố cố gắng thương lượng với bà.

“Bà ơi việc bồi bổ cơ thể không phải là chuyện ngày một ngày hai mà phải bồi bổ từ bên trong, mà đã bổ dinh dưỡng thì không phải là thịt mỡ béo. Nếu ngày nào cũng phải ăn cái này thìthân thể có tốt lên hay không thì cháu không biết, nhưng cân nặng chắc chắn sẽ tăng, khi một khi người trở nên béo lên vốn dĩ có bệnh gì thì giờ lại dễ sinh bệnh. Bà ơi, chúng ta hãy thảo luận lại đi, cái này gọi là tăng cân, sau này để dì nấu ít canh hoặc nấu canh đặc đi rồi con uống một bát nhỏ được không? ”

Mỗi ngày một bát to, dù là sơn hào hải vị thì ngày nào cũng ăn giống nhau thì vẫn rất chán.

Bà Giản Chính Dương nghĩ lại cũng thấy có lý, bèn đồng ý với ý kiến của Tiểu Thố, vì vậy Tiểu Thố nhân cơ hội này đưa ra ý kiến thứ hai, “Chúng ta có thể thay đổi món được không, ý cháu là không nhất thiết phải là canh gà hay canh cá, thỉnh thoảng ăn một bát canh chay hay gì khác cũng không tệ đâu, nói thật là giờ nhìn canh gà cháu thấy hơi buồn nôn, nếu điều này cứ diễn ra cho đến khi mang thai và sinh con, mất bao nhiêu tháng thì ngẫm lại cuộc đời của cháu cũng sẽ hắc ám đen tối bấy nhiêu tháng, còn có thể để lại bóng đen tâm lý, lúc đó  thật sự nếu cháu có bóng đen tâm lý này cháu đoán chừng việc dưỡng thai cũng không thành công.”

Bà Giản Chính Dương rất coi trọng việc trọng đại liên quan đến sức khỏe của cháu chắt, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng liền đồng ý.

“Vậy cháu có thể uống một bát nhỏ một ngày hay vài ngày mới uống một lần không ạ?” Cuối cùng thì cuối cùng Tiểu Thố cũng nêu ra mục đích cuối cùng của mình.

Xét thấy hai câu hỏi trên được đưa ra khá hợp lý, dưới tác dụng của quán tính cộng thêm lần này Tiểu Thố không nhiều lời nên bà Giản Chính Dương gật đầu lia lịa, đến lúc khi nhân ra sự thật đã bị lừa, Tiểu Thố đã vui vẻ đứng dậy cảm ơn rồi đi lên lầu.

Bà Giản Chính Dương: “…”

“Phì…” Nhìn thấy bộ dạng nghẹn ngào của vợ, ông Giản Chính Dương tỏ ra ân cần đặt tờ báo trên tay xuống an ủi, “Thật là ngạc nhiên đó, Tiểu Thố mỗi ngày có thể uống được bát canh to như vậy đã là rất giỏi, còn chưa nói đến con bé uống thì hiện tại mỗi ngày anh nhìn bát canh đều có cảm giác muốn nôn thay con bé. Bồi bổ cơ thể thì phải từ từ thôi, đừng chỉ lo ăn vào nhanh, mập mạp lên một chút thì nhịp độ cũng nên chậm lại một chút. Bằng không thật sự sẽ tạo ra cho Tiểu Thố bóng đen tâm lý đó, uống canh lúc mang thai mà thấy canh thì nôn ra người chịu thiệt chính là cháu chắt của chúng ta.”

Không hổ danh là người tự xưng biết rõ bà Giản Chính Dương nhất, những lời nói của ông Giản Chính Dương không chỉ giúp được Tiểu Thố mà còn khiến vợ chấp nhận, đánh rắn đánh giập đầu, lấy cháu trai như một cái cớ, bà Giản Chính Dương không còn lời nào để nói.

Về điểm này, Tiểu Thố và ông Giản Chính Dương chưa bàn đến nhưng họ có cảm giác như trí giả kiến trí nên cả hai người đều biết việc sử dụng đến đứa trẻ, thực sự rất khôn ngoan.

*Trí giả kiến trí: người nhân thấy vậy gọi là nhân, người trí thấy vậy gọi là trí; cùng một vấn đề, mỗi người có cách nhìn nhận đánh giá khác nhau; mỗi người mỗi ý.

Qua vài ngày tiếp theo, bát canh bổ dưỡng mà Tiểu Thố phải uống hàng ngày trên bàn ăn không những không bị lặp lại mà còn đổi từ một bát canh rất lớn thành một chiếc bát mỏng nhỏ chỉ bằng một phần năm so với ban đầu.

A Hoa hiện đã được thăng cấp, ngoài việc chuẩn bị ba bữa ăn mỗi ngày còn phải nghĩ cách chế biến các loại canh bổ dưỡng cho Tiểu Thố, hơn nữa bà Giản Chính Dương còn nói chỉ cần nấu được món Tiểu Thố thích ăn thì vào cuối tháng sẽ tăng lương.

Vì lý do này mà người chưa tốt nghiệp tiểu học như dì A Hoa, đã thực sự chủ động đi vào một hiệu sách mà bà ấy chưa từng vào từ năm mười tuổi mua hơn chục cuốn sách dạy công thức nấu ăn đem về học, nghe nói rất nhiều loại bao gồm các loại súp đặc biệt của nhiều nơi cũng như sự kết hợp cân bằng của dinh dưỡng, phụ nữ sau khi mang thai nên ăn gì sẽ tốt hơn.

Nói một cách dễ hiểu, khi Tiểu Thố sinh con, A Hoa đã thăng cấp từ một đầu bếp bình thường lên đầu bếp hạng nhất quốc gia, hôm nay không ai nghĩ rằng, vì một đề nghị nhỏ của Tiểu Thố mà đã tạo ra được một đầu bếp tuyêt vời.

Nhưng cũng may người đầu bếp này không có tham vọng gì lớn lao, ngay cả tay nghề không có gì để nói cũng không muốn làm việc xấu, nói thay đổi nhiều nhất chính là dì A Hoa ngoài việc thích nấu ăn còn thích nghiên cứu các loại món ăn khác nhau trong nhà bếp hàng ngày, chỉ như thế mà thôi.

Tất nhiên, những món này của tương lai chúng ta đừng đề cập đến nó trong thời điểm hiện tại.

Giản Tinh người đi sớm về muộn, hiếm khi ở cùng bàn ăn sáng với Giản Chính Dương và Tiểu Thố đã mấy ngày không gặp, nhìn thoáng qua Giản Tinh đang ăn uống tao nhã, đối với trực giác của phụ nữ, Tiểu Thố luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Cảm nhận được Tiểu Thố đang nhìn mình, Giản Tinh mỉm cười nhìn Tiểu Thố, “Có chuyện gì vậy Tiểu Thố, mẹ ăn mặc không chỉnh tề sao? Sao lại nhìn mẹ như vậy?”

Tiểu Thố lắc đầu, nói ra những gì nghĩ ở trong lòng: “Con nghĩ mẹ đã thay đổi một chút.”

“Ồ, đã thay đổi ở đâu?” Giản Tinh ánh mắt buồn cười nhìn Tiểu Thố.

“Có vẻ như trở nên xinh đẹp hơn.”

“Ồ, đứa nhỏ này thật biết cách nói chuyện ghê.” Giản Tinh chỉ cho rằng Tiểu Thố đang cố ý khen mình, trong lòng nghĩ xinh đẹp có gì sai đâu nhưng cũng không coi trọng.

Nhìn thấy dáng vẻ của bà thì Tiểu Thố biết Giản Tinh không có coi trọng lời nói của mình, nghiêm túc nói: “Mẹ à con không phải đang khen ngợi mẹ, con thật sự cho rằng mẹ đã trở nên xinh đẹp, có phải mẹ có chuyện gì vui vẻ không?”

Vẻ đẹp của Giản Tinh dường như xuất phát từ trái tim chứ không phải do lớp trang điểm.

Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng Tiểu Thố cảm thấy sau khi cô nói xong, tay Giản Tình có chút cứng ngắc giống như đột nhiên không buông ra được, trông không được thoải mái cho lắm.

“Đừng nói nó nữa.” Ông Giản Chính Dương lên tiếng, tinh tế nhìn kỹ con gái của mình, “Tiểu Tình con trông rất tốt đấy, như thế nào, dạo gần đây có gì vui không?”

“Nào có, không giống nhau đâu.” Giản Tinh cười khan, “Nếu nói chuyện vui thì trong cửa hàng có mấy người đi du học Hàn Quốc trở về rất thành công. Bây giờ, hầu như tất cả những người nhân viên làm đẹp trong cửa hàng đều đã nâng cao trình độ rồi, con đang nghĩ đến việc nâng tầm khách hàng trong cửa hàng lên một trình độ cao hơn.”

“Không có, bộ dáng của mẹ nhìn không giống như niềm vui do công việc thuận lợi mang lại, mà giống như một người phụ nữ nhỏ bé có được tình yêu.” Tiểu Thố vào thời điểm mấu chốt nói cho mọi người biết, đôi mắt của Tiểu Thố thực giống là hoả nhãn kim tinh.

“Phì … khụ khụ … Tiểu Thố, con đừng nói nhảm.” Giản Tinh đang uống sữa bò tươi liền phun ra sàn và ho sặc sụa, cố gắng che đậy sự không tự nhiên của mình.

Tiểu Thố càng chắc chắn suy đoán lần này của mình “Mẹ à mẹ đang yêu đương sao?”

“Tiểu Thố” Giản Tinh có chút thẹn quá thành giận, đáng tiếc hiện tại Tiểu Thố không sợ bà một chút nào, cười hì hì đích đánh giá Giản Tinh, để ý đến chiếc đồng hồ trên cổ tay bà cười xấu xa “Đồng hồ trên tay mẹ nhìn quen quen.”

“Ồ, nhìn quen ở chỗ nào?” Ông bà của Giản Chính Dương lập tức chuyển sự chú ý sang Tiểu Thố, thấy Tiểu Thố nói xong, ông bà cũng nhận ra sự thay đổi của con gái mình, họ nói đây là điều họ vô cùng mong đợi, vì vậy họ rất muốn buôn chuyện.

“Dạ nếu con đoán không sai, đây phải là một cặp đồng hồ đôi.” Tiểu Thố cười xấu xa, “Mẹ à, mẹ nên thành thật đi, người đó, không phải là…”

“Tiểu Thố!” Giản Tinh vội vàng hét lên, cảnh cáo Tiểu Thố không được nói nhảm.

“Yêu đương thì nói yêu đương, có gì đáng xấu hổ đâu, tại sao mẹ lại mắng vợ con”. Giản Chính Dương, người đã im lặng suốt thời gian qua, không còn muốn im lặng nữa.

“Có vợ rồiquên mất mẹ đấy.” Giản Tinh nhìn Giản Chính Dương một cách xem thường. Nếu là con trai bà trước đây nó cũng không phiền khi chú ý tới bà nhiều một chút. Bây giờ có vẻ như không bận tâm chút nào? Chẳng lẽ thật sự là mối quan hệ của người đó?

Giản Tinh còn chưa kịp suy nghĩ xong thì ông Giản Chính Dương đã bắt tay hợp tác với Giản Chính Dương “Lần này ta sẽ đứng về phía Tiểu Dương, yêu không có gì phải xấu hổ cả, cũng không có gì phải giấu diếm, sao lại hét lên với Tiểu Thố? Không được phép bắt nạt Tiểu Thố.”

” Đúng vậy. “Bà Giản Chính Dương cũng đứng lên, “Tiểu Thố bây giờ là bảo bối của gia đình chúng ta, không ai được phép bắt nạt.”

Cô trở thành bảo bối của nhà họ Giản từ khi nào vậy? Tiểu Thố được sủng ái mà lo sợ. Lần đầu tiên hai người họ nói ra những điều thẳng thắn như vậy, thật cảm động quá đi.

“Ba, mẹ …” Giản Tinh bất lực, cha mẹ sao lại có cháu dâu rồi quên con gái thế này.

Bà Giản Chính Dương liếc nhìn con gái, “Con cũng lớn rồi, con trai con cũng đã có gia đình rồi chẳng lẽ con còn muốn độc thân à, nếu không muốn bị chúng ta khinh thường thì mau tìm người cưới con đi.”

Giản Tinh dở khóc dở cười, “Mẹ, mẹ đang chê con sao?”

“Hừ, mẹ đã sớm chán ghét con rồi, gái lỡ thì ai mà thèm, nếu không tìm sau này vốn liếng cũng không còn đâu.”

Giản Tình giật giật khóe miệng, mẹ chê con gái của chính mình như vậy à?

“Đúng vậy, mẹ nhìn xem, con với Giản Chính Dương một cặp, ông bà một cặp, chúng con đều rất yêu nhau chỉ còn mẹ là người độc thân, mẹ không đỏ mắt sao, mau tìm cho con một người cha đi ạ.” Mọi người đứng về phía cô nên Tiểu Thố không sợ Giản Tinh giận dữ, chỉ sợ thế giới không loạn, “Kỳ thực, con cũng có một ứng viên tốt, muốn con giới thiệu với mẹ không?”

Giản Tinh đương nhiên biết Tiểu Thố đang nói đến ai, vội vàng nhíu chặt mày nói: “Cảm ơn lòng tốt của con, mẹ không cần.”

“Chẳng lẽ mẹ đã tự mình xuống tay rồi sao?”

“Mau ăn cơm tối cho mẹ.” Giản Tình trừng mắt nhìn Tiểu Thố.

Tiểu Thố thè lưỡi, rốt cuộc thì bà cũng là trưởng bối nên cho bà chút mặt mũi, cúi đầu ăn không còn nói nữa.

Bà ngoại tò mò, “Người Tiểu Thố đang nói đến là ai vậy?”

“Một tên lưu manh, mẹ đừng quan tâm”

Giản Tinh có thể gọi ai đó là tên lưu manh, điều này thực sự hiếm gặp.

Ông Giản Chính Dương nghĩ đến đó liền hỏi Tiểu Thố, “Tiểu Tần tới thăm nhà chúng ta lần trước, đó là ông chủ của Tiểu Thố đúng không?”

“Vâng.”

“Bố, sao bố lại hỏi người đó?” Nghe cha nhắc đến Tần Ca, Giản Tình cảm thấy trên trán chảy mồ hôi lạnh.

Biết rõ con gái không ai bằng cha, nhìn thấy con gái như thế này, ông Giản Chính Dương khá xác nhận nghi ngờ của mình, “Người đó nhân phẩm thế nào?”

“Tần Ca rất tốt, đến từ miền đông bắc, khá nhanh nhẹn, thẳng thắn, quan tâm đến mọi người, tốt ơilaf tốt luôn, hiện tại độc thân, ai lấy ông ấy sẽ rất hạnh phúc.”

“Một người đàn ông tốt không dễ tìm đâu, nên nắm thật chặt đi.” Ông Giản Chính Dương chỉ nhìn con gái, “Ở hoàn cảnh như nhà chúng ta không cần có nhà có cửa cũng được, chỉ cần nhân phẩm tốt yêu thương con là được, không cần phải suy nghĩ về bất cứ điều gì khác.”

“Ba, mẹ hai người cứ tùy ý đi, con đi làm trước.” Giản Tinh không nghe được nữa quyết định bỏ đi, uống cạn hết ngụm sữa, mọi người nói gì đều mặc kệ tất cả mà bỏ đi.

Nhìn thấy bộ dạng lảng tránh của con gái, ông bà Giản Chính Dương càng cảm thấy vui, hai người nhìn nhau, nhìn Tiểu Thố “Tiểu Thố con xem lúc nào thì nên gọi Tiểu Tần qua dùng bữa.”

Ông bà đây là muốn hạ thủ luôn à?

Tiểu Thố nhìn ông bà Giản Chính Dương “Ông bà, nếu Tần Ca và mẹ thật sự là một cặp ông bà có đồng ý không?”

“Chỉ cần người tốt, chúng ta liền không có ý kiến gì.” Ông Giản Chính Dương nói.

Vì hành động chọc phá người trước đó, Tiểu Thố phải chắc chắn với thái độ của hai ông bà, “Thật sao?”

“Làm sao, chúng ta ở trong mắt con thật sự là tệ như vậy sao, lần nào cũng phá hoại hôn nhân của người ta?” Ông Giản Chính Dương tương đối thẳng thắn, biết rõ Tiểu Thố muốn nói gì khi hỏi câu hỏi này.

Tiểu Thố bị nhìn thấu cảm thấy xấu hổ cười, “Con chỉ nghĩ rằng mẹ không còn trẻ và là một chủ cửa hàng làm đẹp cao cấp, mẹ không chọn lầm người đâu, vì vậy tốt hơn là nên hãy để bà tự tìm kiếm hạnh phúc. ”

“Chao ôi con thật không hiểu chúng ta.” Ông ngoại thở dài, “Hoàn cảnh của con bé khác với con, bà và ông thật sự không có yêu cầu gì khác, chỉ cần nhân phẩm người đàn ông ổn và thật lòng yêu mẹ con còn mẹ con thì bằng lòng gả chồng, chúng ta cũng không có bất kỳ ý kiến gì hết.”

“Tại sao yêu cầu của hai người lại thấp như vậy?” Tiểu Thố bị mất cân bằng, tại sao cô ấy gần như bị chia cắt khi ở cùng và Giản Chính Dương, cô vì lý do này mà tụt cân rất nhiều.

“Mẹ của con đã gần năm mươi, yêu cầu của chúng ta chỉ cần có thể tìm thấy một người nào đó là được rồi.”

“Thì ra là như vậy.” Tiểu Thố gật đầu, đúng vậy ha, Giản Tinh năm mươi tuổi chưa từng kết hôn và có con ngoài giá thú, đáng lẽ ra là chuyện lớn mấy chục năm trước, thật sự rất khó khăn đối với bà.

Tiểu Thố không biết cha của Giản Chính Dương là ai. Cô đã hỏi Giản Chính Dương biết gì về Giản Tinh, nhưng anh thực sự không quan tâm đến lý lịch của bản thân và biết quá ít về gia đình của mình. Nếu không, cô thực sự muốn tán gẫu về lịch sử tình ái của Giản Tinh nhưng hiện tại chỉ dám nghĩ mà không dám làm..

Nếu Tần Ca thật sự nắm bắt được Giản Tinh thì cũng không tệ, nhưng sau này cô nên gọi là gì, bố Tần? Bố? Hay đổi tên mẹ Giản Tinh thành chị Giản? Ồi thật là rối tung lên, bây giờ nghĩ về nó có vẻ còn xa vời quá.

Bên cạnh đó, Giản Tinh chạy khỏi bàn ăn như chạy trốn, phóng xe đến thẩm mỹ viện, khi dừng đèn giao thông nhìn thấy chiếc đồng hồ của cặp đôi trên tay, bà không khỏi suy nghĩ đến ngày hôm qua Tần Ca đưa bà đi mua đồng hồ bắt ép phải đeo, giống như gặp quỷ rồi thế này, chết tiệt thật, sao bà có thể ngoan ngoãn đeo vào tay, để Tiểu Thố cười nhạo mình với cha mẹ.

Nghĩ đến đây bà cảm thấy bực mình, nhanh chóng tháo đồng hồ ra ném về phía ghế lái phụ (thực ra muốn ném nó ra khỏi xe, nhưng không hiểu sao lại đổi hướng, có người cảm thấy không thừa nhận và đã bỏ cuộc), bị tên bệnh thần kinh Tần Ca hại.

Đang mắng mỏ thì chuông điện thoại vang lên, vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến liền, bà cúp máy không muốn trả lời.

Người bên kia dường như đã quá quen với việc bà thô lỗ như vậy, bị cúp máy liền gọi lại ngay lập tức, sau năm cuộc gọi liên tục, Giản Tinh rốt cuộc không thể kìm lòng được, chưa kịp bắt đầu mắng mỏ thì giọng nói của người bên kia đã truyền đến.

“Em yêu, cuối cùng em cũng trả lời điện thoại. Chúng ta đã cả đêm không gặp. Em có nhớ tôi không?”

Giản Tình bình tĩnh không để ý tới xưng hô và giọng điệu vô lại của người nào đó, cô đã quen với da mặt dày của ai đó rồi, “Không phải, tôi đã mất đi tâm trạng tốt trong một ngày khi nghe thấy giọng nói của anh.”

“Bé con, em phải làm quen với nó đi, bởi vì sau này em sẽ nghe thấy nó mỗi ngày.” Tần Ca thực sự không quan tâm đến giọng điệu khó nghe của Giản Tinh “Tốt hơn hết là nên thay đổi tâm trạng của mình. Hãy nghe giọng nói của tôi này, khi chúng ta có tâm trạng, chúng ta có thể song phi. ”

Săc mặt Giản Tinh xanh mét, “Song phi?”

“À, đúng rồi song túc song phi.”

*Song túc song phi chỉ cặp nam nữ yêu đương thắm thiết không phân ly, tương đương với “chung giường chung chiếu”, “như hình với bóng”

“Nghĩa là gì?”

“Ở trong mắt tôi, song phi còn có ý tứ gì khác à (thật sự có= Có người cố tình gạ gẫm) em thật sự không biết sao, cưng à, em có thể cho tôi biết ý nghĩa của nó được không?”

“…” Bà dứt khoát cúp điện thoại, Giản Tinh hừ một tiếng, đáng ghét, bà không tin tên biến thái kia không biết ý của song phi, mới sáng sớm đã bị gạ gẫm rồi, chết tiệt.

Đúng lúc bà đang suy nghĩ lại có nhắn tin đến, mở ra xem và lại là tên khốn đó: Bé yêu, em phải đeo cái đồng hồ hôm qua tôi tặng, không thì tối nay tôi sẽ đến thăm nhà em.

Chết tiệt thật.

Ghét đến nổi đã bùng nổ những câu chửi thề, càng kêu bà đeo thì bà càng không đeo! (sao không vứt đi?).

Đi đến tiệm làm đẹp một lúc cũng đã trưa, quả nhiên người bận rộn thì thời gian trôi qua cũng nhanh chóng. Chào hỏi mọi người, Giản Tình cầm ví và đi bộ đến nơi bà ăn hàng ngày. Địa điểm cố định nhưng người thì không có cố định, nhất thời thấy lạ lẫm, hôm nay người kia lại không cùng chờ mình ăn cơm trưa chung à?

Ngày nào bà cũng bị tên đó dọa cùng đi ăn với ông ta, bây giờ không có ai đến, trong lòng có chút thất vọng, Giản Tinh cho rằng chuyện này là do người không đến cũng không nới một tiếng, không nhắn một tin gì khiến bà rất khó chịu.

Một người ăn cơm trong cơn hờn dỗi, quay lại thẩm mỹ viện với sắc mặt không tốt lắm, vì chuyện này mà nhân viên của thẩm mỹ viện không dám cười thành tiếng, cả buổi chiều gần như tiêu điều.

Giản Tinh tức giận không nhận ra sự khác thường của mình cũng như bầu không khí của thẩm mỹ viện, nhận được cuộc gọi của Tiểu Thố yêu cầu bà về nhà ăn tối vào lúc năm giờ, bà xách túi rời đi, khi dắt xe vào sân, bà chợt nhận ra một chiếc xe hơi quen thuộc và trong lòng dâng lên một cảm giác không thể giải thích được. Tim bà nhảy loạn lên không thể khống chế, bà không quan tâm đến việc chuẩn bị lại tâm tình, vội bước nhanh vào nhà họ Giản, vừa mở cửa liền nghe thấy tiếng đùa giỡn.

Thật ra mà nói khi nhận được cuộc gọi từ Tiểu Thố thì Tần Ca không phải là không vui mừng khi được mời đến làm khách tại nhà của Giản Tinh, nhưng xét thái độ của Giản Tinh, Tần Ca vốn dĩ muốn từ chối nhưng lời của Tiểu Thố khiến ông không có lý do gì để từ chối: Cô mời ông thay mặt cho ông bà.

Ông và bà? Đó không phải là cha mẹ của Giản Tinh, chính là cha mẹ vợ của ông sao?

Chuyến này thì phải đi. Với lời nhắc nhở nho nhỏ của Tiểu Thố, Tần Ca biết rõ nhà họ Giản đã hiểu rõ quan hệ giữa ông và Giản Tinh, vì vậy bây giờ mời ông, không phải chính là cha mẹ vợ đến xem con rể sao?

Vậy thì phải biểu hiện thật tốt, sau khi lấy được lòng tin của cha mẹ Giản Tinh còn không phải sẽ dễ xử lý cô con gái Giản Tinh à? Tuy rằng bây giờ người đó luôn có ác ý với ông nhưng e rằng ngay cả chính bà cũng chưa nhận ra thái độ của bà đối với ông càng ngày càng trở nên buông thả dung túng, không có người phụ nữ nào mà Tần Ca ông đã muốn theo đuổi mà không bắt được, nếu không ông sẽ không xứng đáng là một người đàn ông nữa.

Để tạo ấn tượng tốt với cha mẹ Giản, buổi trưa Tần Ca không đến tìm Giản Tinh ăn trưa mà đi mua quà, sau đó lại tự sửa soạn lại hình tượng của bản thân, đúng vào hai giờ chiều ông đến nhà họ Giản. Chỉ khi đến cửa, có vẻ như ông mới phát hiện ra mình đã thận trọng hơn nhiều so với lần đầu tiên đến gặp bố mẹ vợ cũ, thậm chí tâm trạng còn lo lắng hơn lần trước.

Chết tiệt, gặp quỷ rồi, không thể điều chỉnh tâm trạng của mình, Tiểu Thố đã đến mở cửa (để tăng thêm điểm, trước khi đến cửa đã nhắn tin cho Tiểu Thố là mình đã đến), Tần Ca cũng biết cách sử dụng các nguồn lực hiện có, có một người quen như Tiểu Thố nên chắc cô sẽ giúp đỡ cho mình.

Vì vậy đi cùng với Tiểu Thố thì với những hành động của Tần Ca, bố mẹ vợ khá là ưng ý.

Chỉ có một điều không mấy khả quan là khi Giản Tinh nhìn thấy Tần Ca, bà đã không kiềm chế được hét lên: “Đồ khốn, sao anh lại ở đây?”