Bệnh Sủng

Chương 66: Đừng để em thất vọng




Editor: Chuông Gió

Tiểu Thỏ kiên quyết đóng mạnh cửa, ngồi chổm hổm dưới đất, trong lòng cực kỳ phẫn nộ, cô lớn thế này, nhưng trước nay chưa từng cảm thấy uất ức tức giận nhiều như vậy, cô không có tính toán gì cho bản thân chỉ muốn được ở cùng một chỗ với người đàn ông cô yêu. Bất chợt một ngày những cảnh tượng thường thấy trên phim truyền hình, những tình tiết khiến cho người ta tức hộc máu lại xuất hiện tồn tại trong cuộc đời mình, có trời mới biết lúc nhìn thấy tờ thỏa thuận ly hôn kia, cô phải kiềm chế bản thân cỡ nào mới không thốt ra những lời lẽ khó nghe mắng nhiếc người khác.

Khoảnh khắc khi nhìn đến dòng chữ thỏa thuận ly hôn, ngay lúc đó trong đầu cô thật muốn chửi mắng tất cả, thế nhưng một chút lý trí sau cùng nói cho cô biết cô không được phép làm vậy, nếu không, cô và Giản Chính Dương sẽ đối mặt với nhiều khó khăn hơn nữa, thế nhưng lúc này cô cũng không thể bình tĩnh được, mới vừa rồi, cô thật sự, thật sự muốn … đánh người mà. 

Nhớ đến ngày hôm qua khi Giản Chính Dương chuẩn bị rời đi còn tỏ vẻ lưu luyến bịn rịn, lại nghĩ anh nói sẽ nhanh chóng trở về, Tiểu Thỏ vô cùng hối hận, cô lo sợ cảm thấy bà ngoại Giản sao còn cho phép anh trở lại đây, mà anh một lòng muốn quay về nên nhất định đã bị bà ấy khống chế giam giữ, nếu không tại sao ngay cả điện thoại anh cũng không liên lạc, gọi điện thoại cho mẹ Giản cũng không thông, cô còn tưởng bản thân đã thực sự được mẹ Giản chấp nhận, nhưng giờ mới hiểu rõ, chẳng qua đây là một âm mưu, từ đầu đến cuối bà ấy chưa từng tác hợp cho hai người bọn họ, ngoài mặt làm bộ chấp nhận cô, khiến cho hai người bọn họ lơ là cảnh giác, tiếp đó lừa gạt Giản Chính Dương về nhà một mặt khống chế anh, mặt khác uy hiếp bức bách cô và anh ly hôn, từ lúc bắt đầu gia đình họ không hề coi trọng để ý đến cô.  

Cho cô căn nhà này, lại còn cho thêm 10 vạn đồng, đây không phải là nghĩ cô như hạng phụ nữ lừa gạt tiền bạc lẫn tình cảm hay sao?

Nếu Giản Chính Dương không thương cô, muốn cùng cô ly hôn, cho dù bản thân ngàn vạn lần đau lòng, cô cũng tuyệt đối không có khả năng không biết xấu hổ còn quấn lấy anh không buông, càng không có mặt mũi đòi tiền của anh, cô chắc chắn sẽ lặng lẽ rời đi, nhưng mà hiện tại anh đang bị gia đình ép buộc phải lui bước, vậy càng khiến cô tức giận căm phẫn, bọn họ muốn cô rời khỏi anh, cô chính là sẽ Không.

Chính Dương, nếu anh thực sự yêu em, sẽ không cần để cho em thất vọng, Tiểu Thỏ đau xót vuốt ngực thì thầm tự nói. 

Cùng lúc đó, trên lầu hai của nhà họ Giản.

Trải qua một buổi tối điên cuồng đập phá mọi thứ đồ đạc, toàn bộ  căn phòng những gì đập được đều đã bị Giản Chính Dương đập vỡ, mà lúc này trong phòng trên sàn nhà không có người nào, không có chỗ nào sạch sẽ. Giản Chính Dương ngồi  một góc bên cạnh cửa sổ, im lặng ôm chân, tối qua anh trở về nhà sau khi ăn cơm xong liền muốn đi, đối với yêu cầu của bà ngoại muốn anh từ bỏ rời khỏi Tiểu Thỏ, anh vốn không hề để tâm chú ý, nhưng không ngờ bà ngoại lại có thể lừa anh, nói anh nếu thật sự thấy vui vẻ thì bà cũng không miễn cưỡng, bà lão không thể quản nhiều chuyện, sau đó lại nói muốn sắp xếp căn phòng của anh một chút, kêu anh đi vào xem thử có thích hay không, nếu thích, sau này có thể đưa Tiểu Thỏ sang đây, khi đó anh nghe được bà ngoại nói như vậy lập tức vui mừng chạy lên lầu hai, vốn không có nghĩ tới bà ngoại lại có thể thừa dịp này lừa mình.

Anh vừa bước vào phòng, lập tức cửa phòng bị người đi theo khóa trái, bà ngoại đứng ngoài cửa nói cho anh biết, bà tuyệt đối không cho phép anh và Tiểu Thỏ được ở cùng nhau, lúc đó anh vốn nghĩ muốn nhảy qua cửa sổ chạy trốn, thế nhưng phát hiện cửa sổ đã bị đóng kín bên ngoài không thể mở được, bà ngoại sớm đã có mưu tính trước, giam giữ anh lại đây … trong căn phòng này, điện thoại bị lấy đi, trong phòng không có cách gì liên lạc với bên ngoài, anh phải làm sao bây giờ?  

Bà ngoại nhất định sẽ thừa dịp này đi tìm Tiểu Thỏ, nếu như bà nói gì đó mục đích khiến cô đau lòng, vậy thì anh phải làm gì bây giờ, không được, Tiểu Thỏ, em nhất định phải chờ anh, anh sẽ không để bất kỳ kẻ nào có thể chia rẽ chúng ta.

Thời điểm Giản Chính Dương đang nghĩ cách thoát thân, mẹ Giản đang ngồi cùng với ba mẹ mình dưới lầu, nghe thấy trên lầu hai cuối cùng không có động tĩnh gì, mẹ Giản có chút lo lắng, “Mẹ, thật sự phải làm vậy sao, Tiểu Dương thật lòng thật dạ thích Tiểu Thỏ, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì ……”

“Con câm miệng.” Bà cụ Giản trừng mắt liếc con gái, “Mẹ bảo con chia rẽ bọn nó, kết quả con ngược lại, chút việc nhỏ cũng không giúp được, trái lại còn đồng ý cho bọn chúng ở cùng với nhau, trong mắt con có xem mẹ là mẹ không?”

“Đương nhiên là có.” Mẹ Giản vội vàng nói, “Con chỉ là cảm thấy, oan có đầu nợ có chủ, nếu chỉ dựa vào việc Tiểu Thỏ trưởng thành giống người kia liền không cho bọn chúng ở cùng với nhau, việc này đối với bọn chúng thật không công bằng.”

“Trên đời này vốn không hề có chuyện gì tuyệt đối công bằng, mẹ mặc kệ họ có quan hệ hay không, hoàn cảnh họ lớn lên như vậy, mẹ chính là không đồng ý cho cô ta làm cháu dâu nhà họ Giản.” Bà cụ Giản cực kỳ kích động, thái độ cứng rắn kiên quyết, “Mẹ đã cho người đi điều tra, qua vài ngày sẽ có kết quả, đến lúc đó cũng xác định rốt cuộc Bạch Tiểu Thỏ và người kia có quan hệ hay không, mẹ cho con biết, nếu trong mắt con vẫn còn xem mẹ là mẹ, không được lén lút để cho nó chạy thoát, mẹ sẽ tìm người thường xuyên trông giữ nó, tuyệt đối sẽ không để cho nó làm hại chính mình”.

Nghe thấy bà cụ Giản nói như vậy, mẹ Giản bất đắc dĩ chỉ có thể gật đầu, bà không nghĩ tới mẹ của mình có biện pháp này, nhất định là muốn chia rẽ uyên ương đây mà, thật ra ngày đó bà đã cảm thấy bản thân Tiểu Thỏ còn có nhiều ưu điểm, nếu không phải do bà cụ Giản phản đối, bà cũng sẽ không có ý kiến, hiện tại xem ra, hai người chúng nó muốn được ở cùng nhau, sợ rằng thực sự bị ngăn cấm.

Đúng lúc có thể thử thách được tình cảm của hai người, nếu thật sự phải xa nhau, chỉ có thế nói tình cảm của hai người chưa đủ lớn mà thôi.

Trong lòng âm thầm nói lời xin lỗi cùng Tiểu Thỏ, bà cũng định sẽ từ chối không nhận điện thoại của cô, sự việc lần này, bà chỉ có thể làm khán giả, không thể nhúng tay vào, xoa xoa cái trán có phần đau nhức, mẹ Giản đứng lên, “con đi đến tiệm làm đẹp.”

“Ừ.”

Mẹ Giản rời đi không lâu, luật sư Vương từ chỗ Tiểu Thỏ cùng đã trở lại, “Ông Giản, bà Giản.” 

“Sự việc lo liệu thế nào rồi?” Bà cụ Giản hỏi. “Cô ấy không có đồng ý, chẳng qua tôi cũng có dịp gặp mặt cô ấy.” Luật sư Vương nói. 

“Ừm, anh giúp tôi đi làm vài chuyện …” Tin tức luật sư Vương mang về đối với bà cụ Giản mà nói cũng không coi là bất ngờ, chẳng qua hiện tại muốn thử xem một chút thái độ của Tiểu Thỏ mà thôi, trong lòng bà, sớm đã có dự tính khác.

“Được.” Nghe bà ngoại Giản dặn dò công việc, luật sư Vương có phần ngạc nhiên liếc mắt nhìn bà một cái, trong lòng nghĩ thầm quả nhiên gừng càng già càng cay, không những độc ác, mà còn tàn nhẫn, con người này, Bạch Tiểu Thỏ và Giản Chính Dương e rằng sẽ phải chia tay mỗi người đi một nẻo, ôi chao những kẻ có tiền, vậy mà trái tim lạnh lẽo còn hơn cả khối băng.  

Tuy nghĩ vậy, nhưng trải qua nhiều năm kinh nghiệm, luật sư Vương hiểu rõ bản thân phải nhớ kỹ chuyện gì, loại chuyện gì không nên nhớ, từ nhà họ Giản đi ra, lại bắt đầu sắp xếp những công việc mà bà cụ Giản đã giao phó…

Bạch Tiểu Thỏ bên này, sau khi đuổi luật sư Vương đi rồi, cả một ngày cũng vì vậy mà tinh thần lo lắng không yên, hậu quả trong lúc nấu ăn không cẩn thận bị phỏng tay, nhất thời vội chạy tới vòi nước lạnh, nghĩ lại lúc chân cô bị mẹ Giản đạp trúng, anh sốt ruột đến nỗi mặt mũi trắng bệch, cô không nhịn được tủi thân mà rơi nước mắt, nếu như lúc này có anh bên cạnh, nhất định cũng sẽ đau lòng hoảng hốt, cho đến khi luật sư Vương đưa ra tờ thỏa thuận ly hôn kia, cô mới hiểu được, tuy rằng lúc kết hôn cô có chút không tình nguyện, nhưng nếu muốn cô rời khỏi anh, cô càng không thể nào nguyện ý.

Giản Chính Dương, trong lúc vô tình không ý thức đã tồn tại chiếm cứ tâm tư vốn luôn phòng bị của cô, trừ phi là anh buông tha vứt bỏ, bằng không, cho dù phải liều chết, cô cũng sẽ không rời khỏi anh. 

Chính Dương, anh sẽ không làm cho em thất vọng, đúng không?