Bệnh Sủng

Chương 31: Tiểu Tình ghen tỵ




Tiểu Thỏ cho rằng được Giản Chính Dương ôm vào lòng thì cô sẽ không ngủ được, nào ngờ lại ngoài ý muốn, không những buồn ngủ mà cô còn trải qua một giấc mộng đẹp trong vòng tay anh. 

Chẳng lẽ thói quen của cô có thể thay đổi nhanh như vậy sao? Ngày hôm sau, khi bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, Tiểu Thỏ mới phát hiện mình đã ngủ một giấc ngon như vậy. 

Tuy dậy trước nhưng Tiểu Thỏ cũng không nghe điện thoại ngay. Ngược lại, Giản Chính Dương bị đánh thức lại tưởng lầm đó là di động của mình. Anh với tay rồi tìm kiếm một hồi trên chiếc tủ đầu giường, chụp lấy chiếc di động đang reo.  

"Alô ~ "

Lúc Tiểu Tình tới chỗ làm việc, không thấy Tiểu Bân đâu cả mà chỉ thấy một mình ông chủ, mà ông chủ còn nói là Tiểu Bân đã xin nghỉ làm ngày hôm qua. Ngay lập tức, cô ta gọi điện cho Tiểu Bân, gọi mãi mà không gọi được, rốt cuộc đành alô cho Tiểu Thỏ, nào ngờ lại nghe được một giọng nam rất dễ nghe, cô ta không khỏi sửng sốt. 

Nhớ tới việc Tiểu Thỏ từng nói bản thân có bạn trai, bây giờ Tiểu Tình lại nghe được giọng nói đàn ông, chẳng lẽ anh là bạn trai của Tiểu Thỏ? 

Nghĩ đến hồi Tiểu Thỏ cho mình xem ảnh chụp của Giản Chính Dương, bây giờ lại nghe được giọng nói dễ nghe như vậy, vả lại mới có chín giờ hơn, không lẽ bọn họ ở chung một chỗ? 

Tiểu Tình lập tức nghĩ tới rất nhiều vấn đề. Trong chốc lát, cô ta không biết phải mở miệng nói gì kế tiếp.  

"Alô? Ai vậy? Nói đi chứ.” Đợi mãi nhưng không có ai mở miệng, Giản Chính Dương không kiên nhẫn mà hỏi một câu.

"A, là tôi. Tôi là Tiểu Tình. Thật ngại quá, tôi vừa mới...” Tiểu Tình dịu dàng đáp lại, chỉ là chưa kịp nói xong đã bị Giản Chính Dương gạt ngang. 

"Không biết."

Tiểu Tình không thể tin được, cô ta bị gác máy sao? 

"Hở? Ai vậy?” Tiểu Thỏ còn chưa biết di động của mình đã bị anh trả lời. Cô chỉ hỏi một câu, sau đó lại tiếp tục đắm chìm vào mộng đẹp. 

"Không biết, nói cái gì mà Tiểu Tình.”

"Tiểu Tình?" Lần này, Tiểu Thỏ lập tức thức dậy. Cô ngẩng đầu lên, mở di động ra xem, lật lại lịch sử cuộc trò chuyện, sau đó nói, "Giản Chính Dương, là anh trả lời điện thoại của em.” 

"Vậy hả? Phải không đó? Anh còn tưởng là di động của anh.” Giản Chính Dương không hề có chút áy náy.

"Lần sau, không cho phép anh chạm vào di động của em." Tiểu Thỏ định đưa tay đánh anh, nào ngờ điện thoại lại vang lên, cô vội vàng nghe máy, “Alô, Tiểu Tình hả?” 

"Người đàn ông vừa nghe điện thoại ban nãy là ai vậy?” Tiểu Tình không vui khi bị người ta gác điện thoại. 

"Là bạn trai mình. Thật ngại quá. Anh ấy tưởng là di động của mình.”

"Hai người ở chung rồi hả?" Tiểu Tình cảm thấy bất ngờ, sao lại nhanh như vậy được? “Không phải cậu và anh ta mới biết nhau sao?” 

Tiểu Thỏ bị hỏi thì vô cùng xấu hổ. Cô đâu có muốn ở chung với anh đâu, cô bị ép buộc đó chứ? Nếu cô còn chậm trễ mà không chịu đồng ý, cả nhà của cô sẽ bị anh đập nát. 

"Cậu gọi điện thoại cho mình có việc gì không?” 

"Tiểu Bân nghỉ việc, cậu có biết không?” Tiểu Tình nhớ tới mục đích của chính mình.

"Nghỉ việc?" Tiểu Thỏ sửng sốt, "Mình không biết.”

Tiểu Thỏ thờ ơ dẫn tới việc Tiểu Tình ghen tỵ, "Cậu thật sự đang ở cùng với bạn trai hả? Là người đàn ông mà ngày đó cậu cho mình xem đó sao? Tiểu Thỏ, cậu phải cẩn thận, đừng để bản thân bị lừa! Bây giờ có rất nhiều đàn ông ỷ mình đẹp trai, lừa tiền gạt sắc, chiếm được cậu rồi, anh ta sẽ vứt bỏ cậu thôi. Đừng có ngu ngốc mà rơi vào bẫy của người ta chứ! Mà cậu cũng thật là... người ta đẹp trai như vậy, dựa vào đâu mà cậu lại được người ta ghé mắt vậy hả!” 

Tiểu Thỏ cắn môi, bởi vì lời nói của Tiểu Tình mà có chút mất hứng. Tuy rằng cách làm của Giản Chính Dương có vẻ cực đoan, cô rất không quen, nhưng dù sao đi nữa, đây cũng là chuyện của cô, đúng hơn là chuyện của riêng một mình cô. 

"Anh ấy không phải là người như thế."

"Biết người biết mặt không biết lòng. Tiểu Thỏ, cậu đừng ngu ngốc mà mắc mưu đó.” 

"Mình nói là anh ấy không phải người như vậy." Lừa tiền gạt sắc? Cô không tiền không sắc, có gì để mà lừa gạt? Suy cho cùng, điều khiến Tiểu Thỏ không vui chính là câu nói sau cuối của Tiểu Tình. Cái gì gọi là dựa vào đâu mà cô được người ta ghé mắt, Bạch Tiểu Thỏ cô không phải là người sao? Đàn ông đẹp trai không được phép thích cô à? 

Bây giờ, tuy rằng dường như anh thích cô rất nhiều, nhưng nếu nói ra ắt sẽ không có mấy người tin, chỉ là thực tế đúng như vậy, cho nên cô mới cho là đúng. Hừ, không biết thì đừng có ăn nói lung tung. 

"Tiểu Thỏ, mới có vài ngày, sao cậu lại nói với mình như vậy? Cậu thật là trúng tà rồi! Chúng ta biết nhau lâu như vậy, hơn nữa còn là bạn bè, mình chỉ sợ cậu bị người ta lừa thôi!” 

"Tiểu Tình, cậu gọi cho mình là vì Tiểu Bân nghỉ việc. Mình thật sự không biết lý do, không còn gì khác thì mình gác máy đây.” Tiểu Thỏ không muốn cùng Tiểu Tình nói tiếp, sợ nói thêm gì nữa thì cô sẽ tức đến chết mất. Tìm một lý do để gác điện thoại, nào ngờ Tiểu Tình không để yên cho cô. 

"Đợi đã. Cậu không biết anh ta thích cậu sao? Cậu không cần rõ lý do à? Không phải là vì cậu có bạn trai nên anh ta mới giận mà bỏ đi đó chứ? Nếu thật sự là vậy, Tiểu Bân đúng là quá u mê rồi.” 

Tiểu Thỏ nhíu mày thật chặt, "Tiểu Tình!"

Rốt cuộc là muốn nói gì vậy hả? Nói ra mấy câu đó cũng vô dụng thôi! Dám nói cô không xứng với Giản Chính Dương, bây giờ còn đem chuyện của Tiểu Bân ra kể, ngày thường cô đâu có thấy Tiểu Tình nhiều lời đến thế? Nói qua nói lại càng khiến cô mất vui. 

"Chúng ta là bạn bè. Mình nghĩ cho bạn thôi. Người đàn ông này, tuy có mã ngoài đẹp trai nhưng cũng vô dụng, mấu chốt là nhìn cách anh ta đối xử với cậu, so với Tiểu Bân còn kém xa. Tiểu Thỏ, hẳn cậu sẽ không tầm thường tới mức vì một người đàn ông chỉ có vẻ bề ngoài, không dùng được mà bỏ rơi Tiểu Bân đó chứ?” 

"Ai nói mình không cần anh ấy (chỉ Chính Dương)? Trừ bỏ quan hệ đồng nghiệp, mình và Tiểu Bân chẳng có cái gì cả. Cậu đừng có ăn nói khó nghe như vậy có được không?” Tiểu Thỏ thực sự tức giận. 

"Thật sao? Cũng phải thôi. Một người con gái, giữa đàn ông đẹp trai và bình thường thì cô ta sẽ chọn người đẹp hơn, cho dù anh ta đối với cô ta tốt hay xấu đi chăng nữa.” 

Tiểu Thỏ dĩ nhiên có thể nghe ra sự khinh bỉ trong lời nói của Tiểu Tình. Cô giận đến mức muốn quăng điện thoại, nào ngờ Giản Chính Dương đã vội chụp lấy. Bởi vì câu nào của Tiểu Tình cũng sắc bén, mà di động của Tiểu Thỏ lại chẳng cách âm, đoạn đối thoại giữa hai người đã bị anh nghe được. 

"Tiểu Tình."

Đang nói chuyện giữa chừng, Tiểu Tình chợt nghe tiếng Giản Chính Dương. Cõi lòng lập tức nở hoa, cô ta vội vàng hớn hở, “Xin chào! Anh Giản, tôi là bạn của Tiểu Thỏ, sao anh biết tên tôi hay vậy?” 

"Di động của Tiểu Thỏ cách âm không tốt, tôi nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người.”." Giản Chính Dương lạnh lùng nói, "Có vài câu tôi muốn nói thẳng. Thứ nhất, Tiểu Thỏ là của tôi, không có bất cứ mối quan hệ nào với Tiểu Bân. Thứ hai, tôi không có đùa giỡn với cô ấy; nếu cô đồng ý, tuy rằng tôi không hề có ý chào đón cô, tôi vẫn mời cô tới tham gia hôn lễ của chúng tôi. Thứ ba, từ nay về sau, tôi không mong mình sẽ nghe được mấy câu nói xấu của cô về tôi và Tiểu Thỏ. Tôi không phải quân tử, cho nên tôi không có suy nghĩ nương tay với phụ nữ. Thứ tư, Tiểu Thỏ nghỉ việc rồi, từ giờ trở đi, tốt nhất cô đừng làm phiền cô ấy.” 

Giản Chính Dương nói xong một tràng dài, cả hai cô gái đều chấn động không thôi...