Bệnh Sủng

Chương 17




Bà Giản nghĩ bà cần phải giúp con mình cưới vợ, cho nên buổi tối tám giờ lúc thẩm mỹ viện không bề bộn nhiều việc, thì bà lên tiếng nói với nhân viên rồi đi ra thẩm mỹ viện, đi đến cửa hàng Tiểu Thỏ.

Lúc đến cửa hàng, đúng lúc Tiểu Thỏ đang tiếp khách, không chú ý tới bà, bà Giản cũng không tức giận, đi đến bên cạnh nhìn cần cái gì, chờ người khách thanh toán tiền đi rồi, bà Giản mới theo lấy cái này cái nọ đi đến trước mặt Tiểu Thỏ.

“Tiểu Thỏ ~”

“Dì khỏe không, đã lâu rồi chưa tới nha.” Tiểu Thỏ vừa thấy, lập tức cười tủm tỉm hỏi thăm.

“Cháu còn nhớ dì?” Bà Giản có chút ngạc nhiên.

“Ha ha, đúng vậy.” Tiểu Thỏ cười, “Dì xinh đẹp như vậy, muốn quên cũng khó.”

Cô nói lời này là nói thật, chính là khí chất bà Giản, tuy rằng chỉ là nhìn thoáng qua, cũng có thể làm cho cô khó quên, huống chi lúc ấy bà Giản còn muốn giới thiệu con trai cho mình, cô tự nhiên là nhớ rõ càng thêm rõ ràng.

Bà Giản bởi vì lời nói thật Tiểu Thỏ trong lòng trở nên vui mừng,“ Cái miệng nhỏ nhắn cũng biết nói đùa sao, dì họ Giản, nếu con không ngại, gọi là dì giản được không?”

“Được, dì Giản.” Tiểu Thỏ nhận đồ trên tay bà Giản, “Còn cần cái khác không, dì Giản?”

“Không cần, một thời gian dì không đến thăm con, nhớ con nên đến đây thăm con.”

“Dì Giản, dì nói đùa, con không phải đại mĩ nhân quốc sắc thiên hương, dì nghĩ tới con làm gì? Cho dù là đại mỹ nhân, giống như muốn con cũng không có gì dùng.” Tiểu Thỏ cười cười.

“Ha ha, tuy rằng không phải quốc sắc thiên hương, nhưng có thể xem là một người con gái thanh tú.” Giản nữ sĩ cười cười, “Hơn nữa lời nói của con làm dì rất thích, thì tại sao dì không thích con được?”

Người họ Giản tương đối ít, hơn nữa mình vừa mới có bạn trai họ Giản, Tiểu Thỏ tương đối mẫn cảm vớ họ Giản, nhưng nhìn kỹ bà Giản cũng không giống gì Giản Chính Dương, tuy rằng bọn họ cùng họ, nhưng con phần lớn đều theo họ cha, cho nên là hoài nghi một chút thì cho rằng mình nghĩ nhiều rồi, cho nên Tiểu Thỏ xấu hổ, bà Giản là khách hàng, nhưng cùng cô tán gẫu vui vẻ,

“Nếu nói như vậy, Tiểu Thỏ thật là vinh hạnh, có thể làm cho một người đẹp nghĩ như vậy.”

Bà Giản ở trong thẩm mỹ viện, làm ăn, miệng lưỡi nhà quan, không thiếu khen người khác xinh đẹp, cũng không có ít người khích lệ, nhưng không biết sao lại thế này, chưa từng có giống như hôm nay nghe được Tiểu Thỏ khen như vậy không biết sao đã vui vẻ, nhìn ngũ quan Tiểu Thỏ thanh tú, dáng người cùng khí chất, còn có nói chuyện cũng có thể khiến cho người ta yêu thích như vậy, không khỏi xúc động.

“Tiểu Thỏ, con làm việc ở đây bao lâu rồi?”

“Hơn ba năm đó dì.”

“Phải không, con làm việc ở đây ba năm, dì tới đây đã vài lần, nhưng mà đến, dường như cũng không có chú ý tới con.” Không công lãng phí nhiều thời gian như vậy, sớm biết vậy bà sẽ không vì con lo lắng đến cơm cũng ăn không vô.

“Ha ha, Tiểu Thỏ không phải rất hấp dẫn người khác sao, về sau nên cố gắng, nhưng mà bây giờ dì chú ý tới cũng không có quan hệ, về sau thường đến thôi.”

Không sai không sai, thấy sắc mặt Tiểu Thỏ một chút cũng không thay đổi, trong lời nói mình trả lời tự nhiên,bà Giản càng muốn đưa Tiểu Thỏ đi, như vậy về sau Tiểu Thỏ thật sự là con dâu mình, giúp mình quản lý thẩm mỹ viện, không phải sao, dù sao con trai đã khẳng định sẽ không quản lý thẩm mỹ viện, mình cần một người thừa kế, con dâu mình thích quản lí sẽ khiến bà an tâm hơn.

“Tiểu Thỏ, con trẻ tuổi còn như vậy, cũng không có ý định khác sao?”

“Ý định khác?”

“Đúng vậy, con xem, tìm một công việc kiếm tiền, có thể diện, lại thoải mái, có nghĩ tới hay không?”

“Ha ha, đương nhiên nghĩ tới, người thường đi chỗ cao, giống như dì nói công việc này, mỗi người đều muốn.” Tiểu Thỏ cười cười, “Đáng tiếc con lại không có bằng cấp, lại không thông minh, đành phải ở trong này làm nhân viên thu ngân bình thường.”

Bà Giản cười cười, “Dì mở một thẩm mỹ viện,trong tay nhân viên thật ra không hề thiếu, nhưng là người quản lí đáng tin cậy lại chẳng bao nhiêu, có hứng thú đến giúp dì hay không?”

Nhân viên quản lý? Không biết thẩm mỹ viện bà Giản lớn hay nhỏ, nhưng Tiểu Thỏ cảm thấy mình không có năng lực đó, “Dì Giản, cám ơn ý tốt của dì, tuy rằng con làm việc ở đây rất không thú vị, hơn nữa thời gian công việc cũng cùng người khác không giống nhau, tiền lương cũng không phải rất nhiều,nhưng mà con vẫn thích công việc này,quan trọng nhất là công việc đó con không có năng lực, dì muốn tìm nhân viên quản lý, tuy rằng cá nhân con rất hy vọng có thể giúp được dì, nhưng mà,cũng phải xem năng lực của mình, nếu giúp không được gì lại chủ động đáp ứng, chẳng những đối không cần đến tín nhiệm, con cầm tiền lương của dì, cũng sẽ cảm thấy không thoải mái.”

Không mặc cảm tự ti, không tham hư vinh, chuyện tốt như vậy muốn rơi xuống trên đầu cô gái khác, chỉ sợ sẽ nhanh chóng đáp ứng, mặt dù trong mắt Tiểu Thỏ có khát vọng, nhưng ý nghĩ lại thanh tỉnh,cô như vậy, càng làm cho bà Giản thích.

Lúc đầu chỉ là muốn thử một chút, kết quả Tiểu Thỏ nói như vậy, bà lại kiên định ý nghĩ muốn cho Tiểu Thỏ đến giúp mình, sẽ không sao, chỉ cần không phải ngu ngốc, bà có thể đào tạo từ từ, người mới có nhiều chỗ tốt như vậy, không phải không có, nhưng có đức phẩm lại rất ít.

Mặc kệ là làm trợ thủ mình hay là làm con dâu, bà Giản đều cần người như vậy, cho nên, ánh mắt của bà lập tức có chút lửa nóng,

“Con không cần vội vã cự tuyệt dì, sẽ không có vấn đề gì, có thể học thôi, không có ai trời sinh sẽ giỏi, mấu chốt là dì muốn tìm một người đáng tin đến giúp dì, bằng không trước hết con nghe điều kiện của dì thôi, thế nào?”

Tiểu Thỏ có chút xấu hổ, dì Giản lại lấy mình làm chân tường, Lạc Ca còn ở bên cạnh nghe, sẽ không mách lẻo ông chủ chứ, đến lúc đó rõ ràng cô không có suy nghĩ khác, lại bị ông chủ làm khó dễ, không phải đã chết oan sao?

“Dì, kỳ thật con không quá......”

“Con không cần vội cự tuyệt, dì cho con nói thẩm mỹ viện dì, đây là danh thiếp dì.”Bà Giản rất nhanh lấy danh thiếp trong túi mình ra, thấy Tiểu Thỏ không phải rất muốn, cứng rắn cầm tay cô nhét vào.

“Trước hết con nghe dì nói, cho dù không muốn đến giúp dì, chúng ta làm bạn bè cũng là có thể mà, phải không?”

Vừa là bạn bè, lại vừa là cấp trên, Tiểu Thỏ cảm thấy quan hệ này rối loạn, chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu, “Cám ơn dì, con nhận danh thiếp trước.”

“Ừ, đây mới là bé ngoan.” Thấy Tiểu Thỏ nhận, bà Giản lập tức nở nụ cười.

Tiểu Thỏ có chút xấu hổ cười, cầm danh thiếp đáng giá này, thừa dịp cơ hội này cúi đầu không đối mặt với bà Giản......