Bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt ICU, người nhà hai nhà giản và Cừu đều đang đứng tập trung tại trước cửa kính lớn. Thông qua cánh của kính bằng pha lê trong suốt, bọn họ có thể trông thấy Nhiếp Tiểu Phương đang nằm ở trên giường ở bên trong còn chưa tỉnh lại. Cừu Quốc Vinh được cho phép vào trong phòng bệnh với vợ mình, toàn thân ông đều được che kín bằng bộ quần áo đặc chế đã được khử trùng của bệnh viện. Hai tay của ông nắm chặt lấy bàn tay không có truyền nước biển của vợ mình. Trên bàn tay kia chằng chịt những nếp nhăn, nó không hề mềm mại mịn màn như những cô gái trẻ nhưng đối với Cừu Quốc Vinh mà nói, chỉ có chủ nhân của đôi tay này mới chính là người mà trong lòng ông yêu nhất.
Nhiếp Tiểu Phương bị đột quỵ. Bác sĩ thông báo nếu đưa bà vào viện trễ hơn mười phút thì có thể bà đã không thể cứu chữa. May mắn là mọi người phát hiện sớm và kịp thời đưa đến bệnh viện.
Thông báo của bác sĩ khiến mọi người vừa cảm thấy may mắn vừa thấy sợ. Phòng chăm sóc đặc biệt ICU là phòng bệnh không cho phép bất kỳ ai tiến vào. Dưới sự nài nỉ của mọi người, y tá mới cho phép một người tiến vào trong. Vì thế, người làm chồng như Cừu Quốc Vinh có lý do chính đáng để tiến vào trong mà không cần nhường ai. Người còn lại chỉ có thể thông qua cánh cửa kính lớn mà quan sát hai người ở bên trong.
“May mắn Tiểu Thố phát hiện đến sớm.”
Tuy rằng Nhiếp Tiểu Phương còn chưa tỉnh lại nhưng bác sĩ đã thông báo rằng cuộc phẫu thuật rất thành công, tám mươi phần trăm mạng sống của bà đã thoát khỏi nguy hiểm. Đang đứng ở bên ngoài trong chốc lát, chân của bà ngoại Giản Chính Dương cũng đã có vẻ không chịu nổi nữa. Bà ấy cũng đã già rồi, bà ấy tiến đến bên cạnh mà ngồi xuống,
“Tôi thấy chỉ cần một hai người ở lại với A Phương trong bệnh viện là được rồi. Tất cả những người khác đều trở về nhà chờ tin tức đi, dù có ở lại thì cũng không giúp được gì cả. Hơn nữa, khi A Phương tỉnh lại, nói không chừng là bà ấy cũng muốn ăn chút gì đó nên mọi người cũng nên về nhà để chuẩn bị đi.”
Giản Tình gật đầu: “Mẹ nói có lý, chúng ta đều chờ ở đây cũng không giúp được gì cả. Ba, mẹ, hai người trở về đi.”
“Mọi người đều trở về đi, có tôi và Đại Tây ở lại là được rồi.” Cừu Tần mở miệng, vậy mà trong giọng nói của người đàn ông trung niên lại hơi nghẹn ngào. Có thể thấy được qua chuyện của Nhiếp Tiểu Phương cũng đã làm ông thấy sợ hãi.
“Cháu cũng muốn ở lại đây.” Tiểu Thố yếu ớt mở miệng với cái bụng to. Bây giờ, cô hơi yếu.
“Không cần đâu. Cháu cần phải về nhà nghỉ ngơi.” Cừu Tần quan sát sắc mặt của Tiểu Thố nói: “Bây giờ, cháu không chỉ có một mình nữa. Vốn dĩ thể trạng của cháu đã yếu hơn trước rồi, dù cháu có ở lại thì cũng vô dụng thôi. Chi bằng cháu về nhà nghỉ ngơi đi. Nếu chỉ vì bà ngoại mà làm cháu lại xảy ra chuyện gì nữa thì sau khi bà ngoại tỉnh lại, bà ngoại cũng sẽ xót xa.”
“Đúng vậy, Tiểu Thố, cháu nghe lời cậu mà về nhà nghỉ ngơi một chút đi. Cậu mợ của cháu đều ở đây, đợi bà ngoại vừa tỉnh thì bọn họ sẽ gọi cho chúng ta. Đến lúc đó, chúng ta lại đến thăm bà ấy, được không?” Giản Tình khuyên cô.
Tiểu Thố cắn môi khi thấy mọi người đều kiên trì khuyên mình trở về nhà nghỉ ngơi. Tuy rằng cô hơi không muốn như thế nhưng cô vẫn gật đầu đáp: “Dạ được.”
“Chính Dương, công ty tạm thời giao cho cháu.”
“Cậu yên tâm.”
Chỉ chốc lát sau, trên hành lang bệnh viện chỉ còn sót lại Cừu Tần và Đại Tây, mọi người đều đã về hết.
“Chồng à, anh ngồi một lát đi. Từ lúc mẹ vào phòng phẫu thuật cho đến bây giờ, anh chưa ngồi được chút nào cả.” Chưa đến tám giờ sáng, Nhiếp Tiểu Phương đã được đưa vào bệnh viện. Sau tám tiếng đồng hồ phẫu thuật, lúc giữa trưa bởi vì lo lắng Nhiếp Tiểu Phương nên ngoại trừ Tiểu Thố bị ép phải ăn no thì trên cơ bản, những người khác người đều không ăn uống. Bây giờ, có thể nói là mọi người đều rất mệt. Có điều, người phải nói là mệt nhất đại khái là Cừu Tần. Bởi vì từ lúc đến bệnh viện, Cừu Tần chưa từng ngồi nghỉ, thậm chí ông còn không uống một ngụm nước nào cả. Điều này khiến cho người làm vợ như Đại Tây rất đau lòng.
Bây giờ, mọi người cũng đã về hết. Cừu Tần ngắm nhìn người vợ cùng chung hoạn nạn với mình, hốc mắt của ông hoàn toàn đỏ hoe: “Đại Tây, hôm nay, anh luôn cho rằng mình đã mất đi mẹ, em có thể hiểu nỗi lòng của anh sao?”
“Em có thể hiểu mà.” Đại Tây kéo Cừu Tần ngồi lên chiếc ghế dựa ở bên cạnh, miễn làm cho Cừu Quốc Vinh trông thấy trạng thái của Cừu Tần. Bà đứng ở bên cạnh Cừu Tần, bà kéo ông vào trong lồng ngực bản thân giống như một người mẹ đang ôm con mình vào lòng vậy,
“Em hiểu rõ nỗi lòng lúc này của anh. Mẹ cũng chính là mẹ của em kia mà. Mẹ là người tốt, mẹ sẽ không sao đâu. Người tốt sẽ tự nhiên có kết cục tốt, chắc chắn là mẹ sẽ sống lâu trăm tuổi.”
“Đại Tây…” Cừu Tần ôm Đại Tây một lúc lâu, ông mới một lần nữa bình tĩnh lại. Ông từ trong lòng Đại Tây ngẩng đầu lên nói: “Năm đó, thông báo chị gái anh mắc bệnh mãn tính đã khiến anh cực kỳ đau lòng. Nhưng hôm nay anh mới biết được rằng sự việc này không thể so sánh được với chuyện chị gái bị mắc bệnh mãn tính. Anh cứ trơ mắt ra mà nhìn người thân ngã xuống trước mặt mình khiến anh hiểu rõ mạng mệnh vốn yếu ớt và cũng chẳng có bất kỳ biện pháp gì nào để chấm dứt tâm trạng khổ sở này được.”
“Chồng à, em sẽ ở bên cạnh anh.” Đại Tây chỉ có thể nói như vậy.
“Vợ, qua nhiều năm như vậy, cảm ơn em đã luôn chăm sóc cả nhà anh.” Cừu Tần khó khăn lắm mới thốt được một câu chan chứa tình cảm.
“Đồ ngốc, chúng ta đều là người một nhà.”
Cừu Tần nhìn Đại Tây đầy thỏa mãn, ông chồng có một người vợ như thế thì còn mong cầu gì nữa.
Chín giờ tối, rốt cuộc là Nhiếp Tiểu Phương cũng đã tỉnh lại. Bà tỉnh lại cũng có nghĩa lời chuẩn đoán của bác sĩ rằng tính mạng của bà tạm thời thoát khỏi sự nguy hiểm và bà cần phải được quan sát thêm một đêm nữa. Nếu không có vấn đề gì thì bà có thể chuyển tới phòng bệnh thường.
Ngay cả Ada đang đi công tác tại thành phố khác cũng nhanh chóng quay về trước hai tiếng đồng hồ khi Nhiếp Tiểu Phương tỉnh lại. Sau khi cô ấy nhận được cuộc gọi của Cừu Tần, cả nhà Tiểu Thố lập tức chạy đến bệnh viện.
Bao gồm cả ông bà ngoại của Giản Chính Dương nữa. Sự việc hôm nay của Nhiếp Tiểu Phương chính là một cú sốc rất lớn đối với họ, bởi vì bọn họ đều cùng là những người sắp bước chân đến ranh giới tử thần. Tuy rằng bọn họ đều đã có sự chuẩn bị để đối diện với cái chết nhưng trong khoảnh khắc người bạn tốt đã qua nhiều năm ngã xuống ở trước mặt mình như thế, cái cảm giác đó vẫn rất khó để có thể hình dung ra được.
Phòng chăm sóc đặc biệt chỉ cho phép hai người tiến vào trong. Cuối cùng, Tiểu Thố và Cừu Tần đại diện vào trong. Cừu Quốc Vinh đi ra ngoài để lại không gian cho con trai và cháu ngoại.
“Mẹ.”
“Bà ngoại.”
Nhiếp Tiểu Phương còn chưa thể nói chuyện, nhưng bà dùng ánh mắt ám chỉ cho hai người rằng họ không cần lo lắng.
“Mẹ.” Cừu Tần nắm tay của Nhiếp Tiểu Phương nói: “Bác sĩ nói mẹ tạm thời thoát khỏi nguy hiểm, chỉ cần qua tối nay thì mẹ sẽ an toàn. Mẹ đừng lo lắng, chúng con đều ở đây với mẹ.”
“Đúng vậy, bà ngoại, chúng cháu sẽ ở cạnh bà.”
Nhiếp Tiểu Phương hơi gật đầu, thời điểm tỉnh lại mà có thể trông thấy người thân ở bên cạnh chính là một chuyện rất hạnh phúc.
“Mẹ, hôm nay ít nhiều gì thì chúng ta cũng cần phải cảm ơn Tiểu Thố. Nếu không phải cháu ấy kịp thời phát hiện ra mẹ thì có thể…” Nói tới đây, giọng nói của Cừu Tần hơi nghẹn ngào.
“Bà ngoại, lần sau bà không được dọa chúng cháu như vậy nữa.” Nước mắt của Tiểu Thố cũng đã chảy xuống.
Nhiếp Tiểu Phương mỉm cười. Bà an ủi hai người mà không phát ra tiếng động nào cả, ngụ ý bảo rằng bà không sao, bọn họ không cần phải tiếp tục lo lắng nữa.
Cừu Tần thấy Tiểu Thố khóc, ông vội vàng đè nén cảm xúc của bản thân rồi nói: “Ngươi xem đều do ta, mẹ ngươi đều đã thoát ly nguy hiểm, ta hẳn là cao hứng mới là, nói này đó khổ sở nói làm gì, còn đem Tiểu Thố cấp lộng khóc, Tiểu Thố ngoan, cháu đừng khóc nữa. Cháu đừng để cục cưng bị ảnh hưởng. Sau này, cục cưng được sinh ra chính là một con quỷ thích khóc thì sao. Nếu nó là con gái thì không sao cả, nhưng nếu nó là con trai thì không được rồi.”
Tiểu Thố khục khịch mũi nói: “Câu nói đùa này của cậu chẳng buồn cười chút nào cả.”
“Là cậu ăn nói vụng về, cậu không hiểu cách dỗ phụ nữ vui, Tiểu Thố đừng trách cậu có được không?”
“Là không hiểu cách dỗ phụ nữ vui mà cậu còn có thể cưới một người vợ tốt như thế. Nếu cậu mà hiểu được cách dỗ phụ nữ vui vẻ thì không biết cậu có bao nhiêu người phụ nữ đâu.” Tiểu Thố ăn nói có lý không buông tha cho cậu.
“Tiểu Thố, cậu sai rồi mà.” Cừu Tần hơi bất đắc dĩ nhìn Tiểu Thố.
Hai người vừa đấm vừa xoa làm cho bầu không khí không còn trở nên xúc động như vừa rồi. Những lời nói với Nhiếp Tiểu Phương đương nhiên tất cả đều là bọn họ nói, họ chỉ đơn giản kể lại sự quan tâm của mọi người đến bà. Nhiếp Tiểu Phương chỉ dùng ánh mắt để đáp trả lại hai người.
Chẳng được bao lâu thì y tá bước vào, cô ta yêu cầu Nhiếp Tiểu Phương phải nghỉ ngơi và thông báo cho hai người bọn họ không được quấy rầy người bệnh nghỉ ngơi.
Vì thế, Tiểu Thố và Cừu Tần đành phải lưu luyến không rời ra khỏi phòng bệnh.
Tuy rằng có y tá túc trực chăm sóc vào ban đêm nhưng Cừu Quốc Vinh kiên quyết muốn ở lại với vợ mình. Nhưng mọi người đều lo lắng rằng cơ thể của ông sẽ không chịu nổi. Cuối cùng, trải qua sự khuyên bảo và bàn bạc, mọi người mới đồng ý để Đại Tây ở lại. Sau đó, mọi người đều trở về nhà để nghỉ ngơi.
Phải nói là người thích hợp nhất được chọn chắc chắn là người nhà của Nhiếp Tiểu Phương. Dù Cừu Quốc Vinh có là người thân thiết nhất với bà nhưng ông lớn tuổi nên không thích hợp. Bây giờ, Tiểu Thố mang thai nên cũng không thích hợp. Giản Chính Dương không thể chăm sóc người nào khác ngoài Tiểu Thố. Cừu Tần thì sao? Ông còn bận rộn chuyện công ty nên không thể túc trực vào ban đêm. Người thích hợp nhất được chọn chính là Đại Tây. Bà ấy không cần phải đi làm, hằng ngày bà ấy đều ru rú trong nhà và lại là con dâu của Nhiếp Tiểu Phương. Dù là từ thân phận hay là từ sức khỏe mà nói, bà chính là người thích hợp nhất được lựa chọn.
Tặng cho mọi người một ánh mắt an tâm, Đại Tây tiến vào phòng bệnh. Mọi người đều xoay người trở về nhà. Buổi tối này, người nhà hai nhà giản và Cừu chắc chắn sẽ có người sẽ không ngủ được.
Suốt cả ngày hôm nay, tinh thần của cô luôn khẩn trương. Lúc cô về đến nhà nằm trên giường, chân của Tiểu Thố vẫn còn chuột rút. Từ sau khi mang thai, cô thường xuyên sẽ bị như vậy. Có đôi khi cô sẽ mệt mỏi, đôi khi tinh thần lại khẩn trương và đôi khi cô duy trì một tư thế quá lâu cũng sẽ bị như vậy. Có điều, sự chuột rút tối nay lại dữ dội hơn nhiều so với bình thường. Chuyện này có liên quan đến việc tinh thần suốt cả ngày hôm nay của cô đều lâm vào tình trạng khẩn trương kết hợp với việc phải đứng thẳng người trong thời gian dài hoặc là việc duy trì một tư thế.
Giản Chính Dương thuần thục xoa bóp cho Tiểu Thố: “Em muốn đi khám bác sĩ không?”
“Không cần đâu.” Lúc chuột rút không quá dễ chịu, Tiểu Thố nhịn đau nói: “Một lát nữa thì không sao rồi.”
Anh đau lòng khi trông thấy dáng vẻ cắn răng chịu đựng của cô, Giản Chính Dương nói: “Nếu em đau thì la thành tiếng đi.”
“Ừm, em không sao đâu.” Vì để dời đi sự chú ý của mình, Tiểu Thố dứt khoát hỏi sang chuyện khác: “Mai Lị Á ở bên kia thế nào rồi?”
“Có tin tức từ Mỹ rằng có một công ty mang danh nghĩa lớn nhất chi phối cả tập đoàn của gia tộc Mai Lị Á. Chúng ta đã thu mua được 30% cổ phần từ những hộ gia đình phá sản và một số cổ đông. Chẳng qua, bấy nhiêu cổ phần vẫn còn chưa đủ. Số cổ phần của Mai Lị Á cộng thêm cổ phần của ba mẹ công ta là 45%. Tuy rằng bây giờ chúng ta chỉ là được xem như là cổ đông lớn thứ hai nhưng nếu chúng ta muốn lật đổ Mai Lị Á để giành lấy quyền khống chế tuyệt đối công ty thì chúng ta cần phải tờ thành cổ đông lớn nhất. Có điều, theo sự suy đoán của anh thì bởi vì nhận được sự phản kích từ chúng ta, giá cổ phiếu công ty của Mai Lị Á không ngừng tụt giảm. Các phương diện cũng chịu rất nhiều ảnh hưởng. Chắc hẳn là sẽ không lâu nữa, bọn họ sẽ tiến hàng góp vốn bằng việc phát hành cổ phiếu. Đến lúc đó, đây cũng là cơ hội của chúng ta…”
Giản Chính Dương vừa hiền huệ xoa bóp cho Tiểu Thố vừa kỹ càng tỉ mỉ giảng giải cho cô. Mấy năm nay đi theo anh, Tiểu Thố cũng làm giàu cho bản thân không ít tri thức. Khi nghe được anh nói như vậy, cô cũng thật sự đã hiểu không ít vấn đề.
Ngày hôm sau, trong lòng mọi người đều hiểu rõ nên dù không ai nói ra nhưng ai cũng thức dậy từ rất sớm.Sau khi ăn sáng xong, bọn họ lái thẳng xe đến bệnh viện. Đại Tây đang đút một ít thức ăn lỏng cho Nhiếp Tiểu Phương, sắc mặt của bà thoặt nhìn trông có vẻ khá hơn nhiều so đêm qua rồi.
Thấy thế, tâm trạng của mọi người mới xem như được thả lỏng một chút.
“Bà lão Nhiếp, chuyện lần này của bà khiến cho tất cả mọi người đều sợ hãi, cũng không nên tiếp tục có lần sau đâu nha.” Bà ngoại của Giản Chính Dương nhìn Nhiếp Tiểu Phương nửa đùa nửa thật nói.
Nhiếp Tiểu Phương cười nói: “Đại nạn mà không chết thì ắt có hạnh phúc cuối đời.”
“Đó chính là bà sẽ sống lâu trăm tuổi, bà ngoại.” Tiểu Thố liên tục gật đầu.
Nhiếp Tiểu Phương cười đáp: “Bà đành mượn lời nói may mắn này của Tiểu Thố vậy.”
“Vâng, lời nói của cháu chắc chắn sẽ linh nghiệm.” Tiểu Thố gật đầu một cách nghiêm trang.
Dưới sự chăm sóc cẩn thận của bác sĩ và mọi người, cơ thể của Nhiếp Tiểu Phương đã mau chóng hồi phục và không bao lâu thì bà đã có thể trở về nhà để tịnh dưỡng. Hôm trở về, hai người giản Chính Dương và Đại Tây muốn đích thân xuống bếp, Tiểu Thố và Giản Chính Dương ở bên cạnh phụ bếp. Có thể nói là cả nhà hòa hợp, không khí còn náo nhiệt hơn cả khi Tết đến xuân về.
Nhiếp Tiểu Phương dựa nửa người vào trên sô pha. Giản Đình cố ý từ Bắc Kinh trở về. Khi ngắm nhìn cả gia đình không có người vắng mặt, đáy mắt bà xuất hiện một nỗi hạnh phúc. Sau khi từ quỷ môn quan đi dạo một vòng, bà càng lúc càng hiểu ra rằng bản thân phải quý trọng mỗi một người thân và mỗi sự kiện xảy ra ở cạnh mình.
Cơ thể của Nhiếp Tiểu Phương càng ngày càng khỏe hơn, công việc của Giản Chính Dương cũng đặc biệt tiến hành thuận lợi. Mai Lị Á ở Trung Quốc công ty con siêu đến Giản Chính Dương cùng chu tiên sinh đặc biệt chiếu cố, chẳng những mấy trăm triệu đô lúc cô vừa mới đến đảm nhận công ty. Hơn nữa, công ty còn gặp phải nguy cơ phá sản. Và điều quan trọng hơn cả là tổng công ty bên Mỹ có người đang ác ý thu mua cổ phiếu của công ty nên hội đồng quản trị yêu cầu cô quay trở về.
Bất đắc dĩ, sau một tháng kiên trì của Mai Lị Á, rốt cuộc thì cô ta cũng quyết định từ bỏ công ty con này nhưng cô ta vẫn xem thường Giản Chính Dương. Cô ta không ngờ anh lại ồn ép cô ta đến bước đường này, ngay lúc này tổng công ty lại cố tình xảy ra vấn đề. Thật ra, cô ta có dự cảm chỉ sợ chuyện tổng công ty bên Mỹ có liên quan đến Giản Chính Dương. Nhưng sau khi suy ngẫm thì cô ta thấy anh cũng không có vẻ gì là ghê gớm như thế. Chắc hẳn là không có năng lực mạnh mẽ như vậy hoặc là ở trong tiềm thức, cô ta không muốn thừa nhận chuyện này.
Có điều, Mai Lị Á không ngờ trên đường đến sân bay, trong lúc di chuyển dưới hiệu lệnh đèn xanh, một chiếc xe tải lớn đã vượt đèn đỏ đâm thẳng trực diện vào chiếc xe chở cô, hiện trường xuất hiện tử vong.
Ngày hôm sau, đài truyền hình địa phương đưa tin: Hôm qua, một tài xế xe tải lớn do mệt mỏi nên đã nhìn nhầm đèn đỏ thành đèn xanh và điều khiển xe vượt đèn đỏ rồi đâm trực diện vào một chiếc xe Audi, tạo thành hiện trường tai nạn với một người chết và một người bị thương.
Người bị thương nặng chính là tài xế chiếc xe Audi, nhờ có dây an toàn nên thời điểm hai chiếc xe đâm trực diện thì túi khí an toàn đã kịp thời bung ra và cứu lấy mạng sống của ông ta. Nhưng người chết lại là người ngồi ở ghế sau, Mai Lị Á.
Cục cảnh sát đã tiến hành điều tra và kết luận rằng vụ tai nạn này thuộc về sự cố giao thông bình thường, tài xế xe tải lớn chủ động tự thú với thái độ thành khẩn. Tòa án tiến hành chọn ngày để thẩm phán vụ án này.
Sau khi thân phận của Mai Lị Á được điều tra rõ ràng, cảnh sát nhanh chóng liên hệ với người nhà ở Mỹ cô ta. Ba mẹ của Mai Lị Á không chỉ có một cô con gái là cô ta nhưng đứa con gái mà ông bà yêu nhất lại chính là cô ta. Hơn nữa, cô lại chính là đứa con có năng lực nhất của họ. Mai Lị Á mất do tai nạn chính là điều không ngừng gây tổn thương không nhỏ cho tình yêu của cha mẹ dành cho con cái, nó càng khiến bọn họ mất đi một trợ thủ đắc lực trong việc kinh doanh. Sự việc công ty đang gặp phải nội đấu càng thêm trắc trở.
Còn về Paolo, người yêu của Mai Lị Á thì sau khi nghe được tin tức này, bởi vì bị kích thích quá độ nên anh ta trực tiếp cứ như gặp thất bại vậy. Cả ngày, anh ta đều lấy rượu quên sầu, tinh thần nhanh chóng sa sút. Trên đời này lại có nhiều thêm một con quỷ say xỉn không công ngồi rồi. Còn con của Mai Lị Á và Paolo cũng trở thành viên đá kê chân trong truyền thuyết. Bỗng nhiên, ba mẹ xảy ra chuyện như vậy nên dù cho bản chất của nó thật sự có năng lực nếu chịu khó bồi dưỡng, nhưng kinh nghiệm lại chưa đủ nên nghe nói rằng tính tình của nó cũng đã thay đổi…
Trên đời này, mỗi ngày đều sẽ có rất nhiều tai nạn xảy ra nên tin tức này cũng không thu hút quá nhiều sự quan tâm của giới truyền thông. Cũng trùng hợp là khi truyền hình đưa tin tin tức này, Tiểu Thố cũng không hề chú ý đến. Cho nên cho đến hai tháng sau, khi thấy Giản Chính Dương khôi phục trạng thái ngày nào cũng về nhà, Tiểu Thố vô ý hỏi han thì mới biết được tin tức này. Cô cũng lắp bắp kinh hãi một lúc, sau đó cô cố ý hỏi Giản Chính Dương một câu thì nhận được đáp án đây thật sự chính là tai nạn ngoài ý muốn khiến Tiểu Thố cảm thán trời cao có mắt nên đã giúp đỡ bọn họ.
Đương nhiên, sự việc trùng hợp như vậy có thật hay không thì chỉ có trời biết đất biết, anh biết tôi biết.
Sau khi biết được gia đình Mai Lị Á xuống dốc không phanh bởi vì tai nạn của Mai Lị Á, sau này bọn họ sẽ không tiếp tục làm phiền bọn cô nữa. Tiểu Thố rất vui, tâm trạng của cô thả lỏng. Lúc này, cô cũng sắp chuyển dạ…