Bệnh Sủng

Chương 140




Cho dù Trần Phương có mưu mô thế nào, nhưng ở ngay trước mặt con trai lại bị Bạch Chính Nghĩa nói như vậy, sắc mặt có chút khó coi,thẹn quá hoa giận mà nói: “Bạch Chính Nghĩa, chúng ta cũng đã ly hôn rồi, tôi có như thế nào đi chăng nữa, cũng không tới lượt ông lên tiếng! Bây giờ tôi đến tìm con trai, cho dù giữa tôi và ông có xảy ra chuyện gì thì tôi vẫn là người sinh ra nó, nên nó có bổn phận phải chu cấp cho tôi”.

Trên đời còn loại người vô liêm sỉ tới vậy sao?

Nghe Trầm Phương nói, Tiểu Thố không khỏi nhíu mày suy nghĩ.Mấy năm không gặp, người phụ nữ này không ngờ  lại trở thành dạng người không biết xấu hổ như vậy.Chẳng lẽ mấy năm nay  Bạch Chính Nghĩa phá sản bà ta sống không được tốt nên tâm lý sớm bị vặn vẹo chăng?

Không quan tâm tới vẻ mặt xanh mét của Bạch Chính Nghĩa, Trần Phương nhìn Bạch Tiểu Vũ chìa tay ra: “Tiểu Vũ, gần đầy mẹ gặp chút khó khăn, con đưa mẹ ít tiền tiêu trước”

Bạch Tiểu Vũ khẽ nghiến răng, cảm thấy tổn thương vì Trần Phương trở mặt, mấy năm trước cậu từng thất vọng vì bà ấy một lần, không ngờ sau bao năm gặp mặt lại có lẽ sớm chẳng còn hi vọng gì với người mẹ này rồi.

“Còn ngây người ra đó làm gì, đưa tiền cho mẹ nhanh lên.”

“Nếu con không đưa thì mẹ sẽ cướp sao?” Cuối cùng Tiểu Thố cũng không nhịn được mở miệng.

“Con nhỏ này, chỗ này không phải chỗ cho mày lên tiếng, im miệng”

“Sao có thể không liên quan đến con, năm đó chính mẹ là người đã phá hoại gia đình con.Nếu nói liên quan thì sao lại bỏ qua mối thù này chứ, mẹ nghĩ con sẽ để cho mẹ đạt được mục đích sao?” Tiểu Thố lạnh lùng cười nói, khi cô nói Giản Chính Dương tiến lên một bước, lãnh đạm nhìn bà ta.Nếu như bà ta muốn làm càn, anh tuyệt sẽ không nương tay.

Bị Giản Chính Dương nhìn như vậy, Trần Phương có chút khó chịu, bà quyết định buông tha Tiểu Thố, quay đầu lại nhìn Bạch Tiểu Vũ: “Tiểu Vũ, con còn ngây người làm gì nữa, đưa tiền cho mẹ nhanh lên.”

Được lắm, mở miệng ra là đòi tiền.

“Bạch Tiểu Vũ, không được đưa!” Tiểu Thố nói.

“Mày im miệng” Trần Phương cho dù rất tức giận, nhưng ánh mắt Giản Chính Dương ở đó, bà ta chỉ có thể nhìn sang Bạch Tiểu Vũ: “Sao, Bạch Tiểu Vũ, bây giờ con có bản lĩnh rồi, không cần mẹ nữa đúng không?”

“Bà còn dám nhắc đến từ mẹ này, bà cút cho tôi, tôi cho bà biết, tiền không có, chỉ có cái mạng này, bà có muốn lấy không?” Bạch Chính Nghĩa bị sự vô liêm sỉ của Trần Phương chọc tức điên, lửa giận bùng lên: “Cút cho tôi, nếu không tôi đánh chết bà.”

Ông đẩy Trần Phương ra.Thật không ngờ Bạch Chính Nghĩa sẽ động tay động chân với bà, Trần Phương bị đẩy lùi lại mấy bước suýt ngã xuống, điều này cũng khiến cho bà vứt bỏ hết sạch những tự tôn cuối cùng.

“Hay cho Bạch Chính Nghĩa ông, lúc có tiền coi tôi như người hầu kêu tới kêu lui cũng thôi đi, bây giờ còn dám đụng đến tôi. Ông dựa vào cái gì mà dám đụng đến tôi, ông nghĩ ông là ai, ông nghĩ ông là người giàu có sao?Để tôi nói cho ông biết ông bây giờ là kẻ không có tiền,cái gì cũng chẳng có, ông dựa vào cái gì mà dám đẩy tôi, ông là cái thá gì chứ, tên khốn này!”

Thấy Trần Phương và Bạch Chính Nghĩa sắp đánh nhau, Bạch Tiểu Vũ vội tiến lên nói: “Mẹ, mẹ muốn làm gì, mẹ buông ba ra đi.”

“Bạch Tiểu Vũ con là đồ ăn cháo đá bát, kiếm được vài ba đồng tiền thì chê mẹ đúng không, con không thể cho rằng mẹ là người xấu, dù thế nào đi chăng nữa thì mẹ cũng là người đã nuôi dưỡng con, con không nghe lời mẹ, để mẹ vào mắt nữa đúng không, con là vô ơn, trước giờ mẹ đối xử với con như thế nào hả, thằng nhóc thối tha này, sinh con ra đúng là vô ích mà!”

Hiện giờ vẫn đang ở ngoài đường Trần Phương làm náo loạn như vậy, lập tức có vài người bắt đầu đến ăn dưa, Bạch Chính Nghĩa và Bạch Tiểu Vũ đều đỏ bừng cả mặt, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy Trần Phương như thế này, thật sự là xấu hổ!

Tiểu Thố nhìn những người xung quanh đang chỉ trỏ bọn họ, sốt sắng muốn mắng người nhưng lại bị Giản Chính Dương kéo lại, ra hiệu bảo cô không cần mở miệng, sau đó anh lớn giọng: “Câm miệng!!!”

Thấy Giản Chính Dương trẻ tuổi vậy đó, nhưng giọng nói lạnh lùng vang lên quả thật Trần Phương không còn dám làm loạn, anh lớn tiếng như thế liền khiến cho Trần Phương yên tĩnh lại, nhưng bà ta vẫn mạnh miệng nói: “Đây là chuyện gia đình tôi, hình như không có liên quan đến cậu. Tốt nhất cậu đừng có xen vào chuyện người khác”.

Giản Chính Dương lạnh lùng nhìn Trần Phương: “Tôi không rảnh quan tâm đến chuyện của bà, nhưng làm người đừng tỏ ra không biết điều.Năm năm trước chồng bà bị phá sản, lúc ông ấy cần bà nhất bà lại bỏ mặc chồng mình mà chạy theo kẻ có tiền. Bây giờ người ta không cần bà nữa, lại thấy con trai của chồng cũ có chút tiền đồ bà lại quay ra đào mỏ, bà còn không biết xấu hổ mà nhắc đến từ “mẹ”.Có người mẹ nào trơ trẽn như bà sao.Tới vòi tiền mà còn mạnh miệng.Bà xem trên đời còn ai mặt dày mày dạn như bà.Nếu bà cảm thấy bà thấu tình đạt lí như vậy, nhờ mọi người ở đâyxét xem,bà có xứng làm mẹ không?.”

“A, thì ra cũng có loại người như vậy.”

“Đúng vậy, chưa từng gặp qua kẻ nào vô sỉ như vậy,to tiếng như thế khác gì vừa ăn cắp vừa la làng.”

“Ghét nhất là mấy tiểu tam.”



Giản Chính Dương cố ý lớn tiếng tóm tắt ‘phẩm hạnh’ trong mấy năm của bà ta. Dân chúng ăn dưa lúc này không ngại phóng ra đủ mọi ánh mắt cay nghiệt khinh thường về phía Trần Phương.

Trần Phương tức giận nhưng cũng biết không thể chống lại đám đông, nếu không…người chịu thiệt chính là bà ta.Không làm được gì chỉ có thể oán hận liếc xéo Giản Chính Dương một cái.

“Coi như cậu lợi hại.”

Sau đó nhìn Bạch Tiểu Vũ: “Mẹ sẽ còn quay lại.”

“Trần Phương.” Tiểu Thố gọi khi bà ta  đang xoay người chuẩn bị rời khỏi.

“Cho dù bây giờ Tiểu Vũ không có quyền thế gì nhưng mà nó còn có tôi.Nếu như bà muốn làm gì sau lưng có thể thử xem, tôi sẽ tính cả chuyện năm xưa,sau đó trả cho bà cả vốn lẫn lãi.”

Ánh mắt Tiểu Thố lạnh lẽo cảnh cáo.Trần Phương biết cô không có đùa.Theo Giản Chính Dương lâu lại làm bà chủ, bất tri bất giác khí thế của cô cũng tăng lên. Trần Phương nhìn ra sự lãnh đạm trong mắt cô đột nhiên phát hiện, Tiểu Thố trước kia bà  takhông để vào mắt giờ không phải người đơn giản.

Không dám nhiều lời, bốn chọi một, còn nhiều người xung quanh,Trần Phương nghĩ vẫn là nên để lúc khác quay lại sau. Không chịu nhả tiền ra dễ gì bà bỏ qua.

Trần Phương rời đi, Tiểu Thố cũng không để ý tới đám người xem náo nhiệt xung quanh nói với Bạch Tiểu Vũ và Bạch Chính Nghĩa: “Chúng ta đi thôi, đừng để bọn Hạ Đóa chờ lâu.”

“Ừ.”

Lúc đầu vốn đang hào hứng như kết quả lại gặp phải Trần Phương,mọi chuyện như cái bóng đè nặng tâm trạng mọi người. Bạch Tiểu Vũ cùng hai người Bạch Chính Nghĩa và Tiểu Thố về nhà hàng.

Hạ Đóa đã gọi món xong thấy bốn người đến, Hạ Đóa ngồi bên cạnh Bạch Tiểu Vũ nhỏ giọng nói: “Sao rồi?”

“Đi rồi.” Bạch Tiểu Vũ cười gượng.

“Bà ta tới làm gì?” Hạ Đóa cau mày.

“Bà ấy không có tiền, đến xin anh một ít.”

“Cái gì?” Hạ Đóa vừa nghe xong liền vỗ bàn, thấy mọi người chú ý lên người cô cười cười: “Mọi người cứ tự nhiên, đừng để ý bên này,em chỉ nhất thời xúc động chút.”

Nói xong quay lại nhìn Bạch Tiểu Vũ hạ giọng hỏi: “Anh có đưa không?”

“Không có.”

“Không được cho, bà ta có thể mặt dày đòi tiền như vậy, cho một lần liền có lần thứ hai.” Hạ Đóa không ưa Trần Phương lại thấy hành vi này càng làm cho cô ấy chán ghét.

“Đây là phiền phức sau này khó giải quyết.”

“Ừ, anh biết.” Bạch Tiểu Vũ gật đầu.

“Anh sẽ không vì bà ấy là mẹ anh mà nhẹ dạ đúng không?” Hạ Đóa nhìn Bạch Tiểu Vũ.

“Sao thế được, mấy năm trước lúc bà ấy ở trong vòng tay người đàn ông khác, anh rất thất vọng với bà.” Bạch Tiểu Vũ cười khổ: “Cứ như thế mấy năm không gặp lại, không nghĩ tới bà ấy sẽ thay đổi nhiều như vậy thật sự khiến người khác khó nhận ra.”

Coi như trong lòng anh có oán bà nhưng dù sao cũng là mẹ của mình, trở thành người như vậy cũng khiến anh thật sự không có mặt mũi gặp người khác.

“Vậy là được rồi.” Hạ Đóa gật đầu: “Nếu như anh mềm lòng thì gọi liền cho em, em đến giải quyết giúp anh, bây giờ bà ta có tay có chân còn đi tìm anh đòi tiền đó chính là ăn bám, nếu sau này bà ấy thật sự không còn năng lực hành vi lúc đó anh thực hiện bổn phận của con cái cũng không muộn.”

Bạch Tiểu Vũ gật đầu, lời này của Hạ Đóa cũng coi như là có tình có nghĩa, nếu đổi là người khác cô sẽ không quan tâm Trần Phương sống hay chết, nhưng Hạ Đóa tự nhủ bây giờ không cần lo cho bà ấy, đợi đến khi bà ấy thật sự cần con trai chăm sóc hết bổn phận, đối với người như Trần Phương mà nói thì đây tương đối nhân từ.

Đương nhiên, Hạ Đóa nói như vậy chỉ là vì muốn an ủi tâm hồn tổn thương của Bạch Tiểu Vũ, nói thẳng ra cô cũng không phải là thánh mẫu, dáng vẻ phong lưu của Trần Phương đã ăn sâu vào tâm trí cô, cho dù bà ấy tình cảm như thế nào thì cũng không thể xóa đi, nhưng cô lại ước gì Trần Phương không có kết cục tốt, nói như vậy chỉ để cho Bạch Tiểu Vũ dễ chịu hơn thôi, dù sao cũng là mẹ của anh, cô cần phải tích đức quan trọng nhất là không muốn Bạch Tiểu Vũ khó xử, chút suy nghĩ đó bà ấy còn có thể nghĩ được.”

Mặc dù Bạch Tiểu Vũ không nhiều lời thế nhưng mấy lời của Hạ Đóa cũng khiến lòng cậu rung động, khiến trong lòng cũng cảm thấy được an ủi rất nhiều.

Chuyện của Trần Phương cũng không có ảnh hưởng nhiều đến người khác, sau khi ăn xong Bạch Tiểu Vũ tiễn Bạch Chính Nghĩa về, Hạ Đóa lại dẫn mọi người đi đánh tăng hai chỉ có Tiểu Thố và Giản Chính Dương còn phải lái xe về hơn một tiếng nên cũng rời đi sớm.Trước khi đi Tiểu Thố không quên nhắc nhở Bạch Tiểu Vũ không được mềm lòng, suy nghĩ trong lòng cô và Hạ Đóa không khác gì nhau, nếu Trần Phương thật sự có xảy ra chuyện gì cô cũng không có sẽ đau lòng cho bà ta.

Nếu nói muốn tàn nhẫn với ai thì chính là Trần Phương.

Chẳng qua ân oán giữa cô và Trần Phương cũng không tiện nói ra ở đây, dù sao Bạch Tiểu Vũ cũng là con trai của Trần Phương, cho nên Tiểu Thố cũng không muốn nói quá nhiều, cũng không nhắc nhở Bạch Tiểu Vũ nhớ kỹ lời nói của cô như trước đây.

Chỉ là sự xuất hiện của Trần Phương đã ăn sâu vào tâm trí của cô, nếu như Trần Phương cứ bám lấy cậu như mấy tên vô lại không phải đến lúc đó sẽ càng phiền phức sao?

Thấy vợ không vui, Giản Chính Dương vừa lái xe vừa cầm tay Tiểu Thố: “Đừng lo lắng, cậu ấy cũng không phải là trẻ con. Để cho cậu ta xử lí.”

Đúng là Bạch Tiểu Vũ không còn là trẻ con nữa không cần Tiểu Thố phải lo lắng, Giản Chính Dương cũng không muốn Tiểu Thố phí tâm tư vào người khác, làm vậy anh đổi nghề sang bán giấm mất.

Mặc dù bây giờ anh cũng thay đổi rất nhiều nhưng cũng không có nghĩa tính chiếm hữu của anh giảm bớt.

Tiểu Thố cười gật đầu, hạ quyết tâm nếu như Trần Phương cứ mặt dày bám lấy Bạch Tiểu Vũ không còn cách nào đương nhiên cô cũng không nương tay.

Nhưng trước đó tốt nhất cứ để Bạch Tiểu Vũ hoàn toàn thất vọng với Trần Phương, với lại trước khi rời khỏi cô cũng đã nói với Bạch Tiểu Vũ nếu như Trần Phương cứ bám lấy cậu nhất định phải nói cho cô biết.

Lâu lắm rồi cô mới đứng như hôm nay, bây giờ ngồi trong xe mới phát hiện ra chân có chút đau, Tiểu Thố nhíu mày yên lặng dựa vào thành xe, nhẹ nhàng xoa hai chân mình.

Giản Chính Dương thấy thế liền hỏi: “Đau chân sao?”

“Ừ, có chút.” Tiểu Thố gật đầu.

“Về nhà anh xoa bóp cho em.” Giản Chính Dương nói.

“Ừ.”

“Đến nhà, Giản Chính Dương đậu xe, Tiểu Thố uể oải xuống xe, cô có chút buồn ngủ, mới đi được hai bước Giản Chính Dương liền đi tới: “Chờ chút.”

“Sao thể?”

Giản Chính Dương đi đến trước mặt Tiểu Thố, khom lưng bế cô lên: “Anh ôm em lên.”

“Nhưng mà em nặng lắm, anh định ôm em lên mấy tầng luôn sao?” Mặc dù được người đàn ông của mình ôm rất thoải mái nhưng mà nhiều tầng như vậy Tiểu Thố cũng rất đau lòng.

“Em phải tin anh chứ!” Giản Chính Dương vừa nói vừa bắt đầu đi lên.

Một hơi ôm Tiểu Thố lên lầu, để Tiểu Thố mở cửa liền đặt cô lên sofa: “Anh đi xả nước cho em, lát em đi tắm rồi ngủ.”

Được chăm sóc cẩn thận như vậy, Tiểu Thố chỉ cảm thấy như có dòng nước ấm sưởi chảy qua tim khiến cô trở nên vui vẻ.Khi Giản Chính Dương bật nước vào bảo cô đi tắm, cô liền vươn tay ra. Trầm mặc nhìn anh,

“Em mệt rồi. Chồng à, anh giúp em tắm rửa đi.”

Giản Chính Dương sững sờ một lúc rồi cười, can tâm tình nguyện ôm vợ đi tắm. Tất nhiên, khi anh bước vào phòng tắm thì moi chuyện không đơn thuần là tắm.

Trần Phương bất ngờ trước sự ngoài ý muốn của mình.Bà ta lúc này rất nhanh đã chú ý tới chuyện khác. Đúng là điều này khiến Bạch Tiểu Vũ bất lực không muốn người khác xem như trò đùa vì vậy Bạch Tiểu Vũ đã đưa cho Trần Phương 10.000 tệ, Trần Phương vui vẻ rời đi nhưng cậu không ngờ ba ngày nữa Trần Phương lại đến đòi tiền, điều này khiến Bạch Tiểu Vũ có chút đau đầu.Thế nhưng Trần Phương lại nhiều lần cam đoan bà không tiêu tiền bừa bãi, 10.000 tệ là tiền bà trả nợ lúc trước nên mới hết nhanh như vậy.

Không ngờ Trần Phương vẫn còn nợ tiền của người khác, dù sao đây cũng là mẹ ruột của cậu, Bạch Tiểu Vũ nghĩ thế liền hỏi Trần Phương nợ người khác bao nhiêu. Kết quả, Trần Phương nói là 100.000 nhân dân tệ, Bạch Tiểu Vũ đưa cho Trần Phương 200.000 nhân dân tệ, đây đã là một phần tiền tiết kiệm của cậu ấy. Tuy rằng Trần Phương hứa sẽ trả hết tiền và cho cậu 100.000 tệ nữa, trong thời gian tới bà sẽ không đến gặp Bạch Tiểu Vũ để đòi tiền nữa. Nếu có thể dùng 200.000 nhân dân tệ làm cho Trần Phương đừng tới cửa hàng để chọc phá cậu thì Bạch Tiểu Vũ bằng lòng nên đã đưa nó cho Trần Phương.

Thật không ngờ chưa đến một tháng Trần Phương lại tới.

Đúng như Tiểu Thố nói trước, Trần Phương này chính là quỷ hút máu.Dù sao thanh danh của bà ta đã bị hủy hoại từ mấy năm trước. Sau vài năm khốn khó, lòng tự trọng của bà ta cũng không còn, hiện tại đứa con có khả năng nên bà ta muốn lôi kéo con trai của mình, thề phải quấn lấy cậu ta cho đến chết.

Tiểu Thố nghe thấy lời nói tức giận của Bạch Tiểu Vũ, muốn chạy tới dạy cho Trần Phương một bài học nhưng chưa kịp đi thì Giản Chính Dương kéo lại:

“Bạch Tiểu Vũ không còn trẻ con nữa, để cậu ta giải quyết đi.”

“Nhưng đó là tiền tiết kiệm, làm sao cậu ấy có thể dùng tiền giải quyết nhiều lần? Tốc độ kiếm tiền của cậu ta sao so được với tốc độ tiêu tiền của Trần Phương. Còn nếu cậu ấy muốn đối phó với mẹ mình thì cậu ấy không thể làm được đúng không?”

“Cái này không phải là để cho Trần Phương cố tình bắt nạt hắn sao? ”

“Có Tiểu Thố em ở đây thì cậu ấy sẽ không chịu thiệt thòi.”

“Không thể nào.”

“Tin anh, chờ Bạch Tiểu Vũ hoàn toàn thất vọng, chúng ta lại ra tay, làm cho cậu ấy không bao giờ quay đầu lại nữa.”

Vài năm lăn lộn trên  thương trường, mặc dù Giản Chính Dương không thích quan hệ giữa các cá nhân với nhau, nhưng không có nghĩa là anh không hiểu các mối quan hệ ấy. Ngược lại là người thông minh nhưng lại rất tài giỏi trong việc xử lý các mối quan hệ giữa các cá nhân.Về việc có thể xử lý tốt hay không thì còn phụ thuộc vào tâm trạng. Tiểu Thố cũng biết Giản Chính Dương có cách nhìn tốt hơn mình.Qua mấy phút bốc đồng, cuối cùng cũng kìm nén được sự bất mãn của mình: “Vậy thôi chỉ cần Bạch Tiểu Vũ thất vọng là được rồi.”

Nghĩ xong, cô hung hãn nói: “Người phụ nữ như vậy nên bị trừng trị thích đáng. Bạch Tiểu Vũ không nỡ xuống tay nhưng em thì không, hừ.”

“Yên tâm làm chuyện em muốn,có có anh mà.”

Giản Chính Dương biết Tiểu Thố luôn suy nghĩ chuyện mẹ mình.Không biết Cửu Phương Phương có yêu Bạch Chính Nghĩa hay không nhưng có một sự thật rằng bà ấy đã thất bại trong hôn nhân. Đó cũng nói lên rằng cô phải lớn lên trong một gia đình đơn thân.Vì vậy Tiểu Thố không bao giờ có thể tha thứ cho Trần Phương.

Giản Đình sống nội tâm từ khi còn là một đứa trẻ nên khi thấy con bé trưởng thành sớm khiến Tiểu Thố đôi khi cảm thấy người làm mẹ có phần trẻ con hơn cả con gái mình. Nhưng sau đó, họ đã ngồi xuống và nghiêm túc hỏi Giản Đình tại sao con bé lại bỏ học, không thể coi Giản Đình như một đứa trẻ.Vì vậy gia đình Giản Đình thường nói chuyện với con bé một cách bình đẳng như người lớn.

“Đình Đình, con cảm thấy rằng sách giáo khoa lớp một rất nhàm chán sao? Nếu vậy thì cũng không sao, con có thể bỏ qua để thi vượt cấp. Con có thể bỏ qua bao nhiêu cấp độ tùy thích, miễn là theo kịp tốc độ những người học trước.”

Giản Đình lắc đầu,bất ngờ nói:”Con muốn học võ.”

“Con muốn làm gì?” Tiểu Thố tưởng mình nghe lầm.

“Con đã bái sư còn muốn đi theo người.” Giản Đình bình tĩnh nói nhưng làm cho Tiểu Thố lập tức nhảy dựng lên: “Con nói cái gì, con bái sư muốn đi theo người ta? Người đó là nam hay nữ, già hay trẻ, tốt hay xấu, con biết người đó là ai không, cứ đi theo người đó như thế không sợ họ  đem con đi bán sao?”

“Đúng vậy, Đình Đình,sư phụ của con là ai, hiện tại có rất nhiều kẻ lừa đảo… ”

Không chỉ nhà họ Giản, mà cả nhà họ Cửu đều lặp lại câu hỏi.

Vì Giản Đình sắp nghỉ học, đây cũng là một sự kiện lớn nên hai nhà Giản – Cửu cùng nhau tụ họp tổ chức một bữa tiệc gia đình.Ban đầu ai cũng nghĩ rằng Giản Đình nói rằng con bé bỏ học vì không thích môi trường học đường. Thuê một gia sư không phải vấn đề khó,ngay cả khi Giản Chính Dương còn nhỏ từng học theo cách này trở thành một thiên tài.Không quan trọng con bé có được học chính quy hay không, miễn là nó có năng lực.Tuy rằng việc học ở nhà không được cùng các bạn cùng lứa tuổi lớn lên có thể ảnh hưởng phần nào đến tính cách nhưng chỉ cần bọn họ chú ý thì có thể tránh khỏi trường hợp xấu giống Giản Chính Dương,phát sinh tính cách hoang tưởng. Liệu có còn lí do khác chăng? Từ khi sinh ra đến nay, Giản Đình lớn lên với sự quan tâm chăm sóc của mọi người. Có thể thấy từ lúc Tiểu Thố và Giản Chính Dương xảy ra mâu thuẫn, tuy rằng cô bé là người nhạy cảm và hướng nội một chút, nhưng tính cách vẫn là tương đối bình đạm nên ta cũng không lo lắng nhiều.Không ngờ cô bé  nói sau khi bái sư còn phải đi theo sư phụ, đây không phải là cổ đại, ai biết hắn là người tốt hay người xấu.Giản Đình là một cô rất xinh đẹp, đặc biệt ngoan ngoãn nên cũng không thể để họ phải lo lắng nhiều.

Hai nhà Giản Cửu nhất trí lắc đầu phản đối,.Họ hoàn toàn không đồng ý với việc Giản Đình bỏ việc học ở trường để đi học võ, dù có đồng ý thì họ cũng không bao giờ đồng ý rằng con bé sẽ đi theo người khác nhất là ngoài tầm kiểm soát của họ.Còn về người được cô bé gọi là thầy nhất định phải có lí lịch minh bạch,rõ ràng.

Mọi người đều phản đối chỉ có Giản Chính Dương và Giản Đình im lặng.Nói chuyện gần nửa tiếng thì thấy Giản Đình không có biểu hiện gì, từ từ dừng lại, khi mọi người đã yên lặng, Giản Đình nhìn mọi người lên tiếng.

“Ông bà, hôm nay con nói muốn nghỉ học đi cùng thầy, không phải bàn bạc với mọi người mà là thông báo.Cho nên mọi người không cần nói thêm, có nói thêm cũng vô dụng.”

“Làm càn.”

Giản Chính Dương vỗ bàn đứng lên: “Ý của con là, chúng ta là trưởng bối nhưng không quản được con sao?”

“Chính Dương” Tiểu Thố quay đầu lại nhìn anh, cô biết không ai trong nhà có thể ngăn được cơn giận của Giản Chính Dương.

Giản Chính Dương liếc nhìn Giản đình: “Con đến phòng sách với ba.”

“Vâng, ba.” Giản Đình lập tức đứng lên.

“Tại sao phải đến phòng sách có chuyện gì không nói được ở đây sao?” Bà của Giản Chính Dương bất mãn nói.

“Chờ Chính Dương với Giản Đình nói chuyện xong rồi tính tiếp.” Ông nội Giản bất lực nói.Nếu Giản Chính Dương không thể khiến Giản Đình thay đổi ý định, e rằng gia đình này sẽ không có cách nào thay đổi ý định của Giản Đình.

Không biết Giản Chính Dương và GIản Đình trong phòng sách nói điều gì, Tiểu Thố lo lắng đi quanh phòng khách.Mặc dù bây giờ Giản Đình đã chuyển ra ngoài sống, nhưng con bé về nhà họ Giản ăn tối mỗi ngày, mỗi lần nhìn thấy con bé cô lại nhớ rằng con bé muốn rời đi điều này như nhát dao đâm vào cô.

“Tiểu Thố đừng lo lắng, ngồi xuống một lát đi.” Cửu Tần lên tiếng.

“Làm sao có thể ngồi xuống, bác gái, bác nói xem giá mà đứa nhỏ này lớn hơn có lẽ con có thể yên tâm.Hiện tại nó mới hơn bảy tuổi lại chuẩn bị xa nhà không những vậy còn cái gì bái sư, nếu đây là thời cổ đại con bé có thể sẽ theo thầy hay gì đó, nhưng bây giờ có biết bao thú vui. Giản Đình muốn học võ, karate, judo, con bé có thể học bất cứ thứ gì nó muốn nhưng không nhất thiết phải theo thầy, con bé cũng không cần phải bỏ học để đi theo thầy.” Tiểu Thố lo lắng đến mức tốc độ nói nhanh hơn bình thường.

“Điều quan trọng nhất là con còn không biết sư phụ kia đang làm điều gì, điều này làm con không thể nào yên tâm được. ”

Cừu Tần nghe được Tiểu Thố nói như vậy cũng không thể nói gì hơn vì điều Tiểu Thố lo lắng cũng là điều ông lo lắng.

Khi gia đình Tiểu Thố lo sốt vó, A Hoa đến nói với mọi người rằng có người đến thăm họ, là người họ chưa bao giờ gặp.

Lúc này không ai có tâm trạng tiếp đãi khách khứa.Bạch Tiểu Thố không chút nghĩ ngợi lắc đầu, “Không, để người ta về đi.”

“Nhưng người đó nói ông ấy đến vì Giản Đình.” A Hoa nói tiếp: “Ông ấy còn nói ông chính là thầy của Giản Đình.”

Từ ‘thầy’ bùng nổ trong lòng mọi người. Tiểu Thố lập tức đứng lên, cô  muốn xem là ai dám đánh chủ ý lên con gái mình: “Cho ông ta vào đi.”

Cùng lúc đó, trong phòng làm việc, Giản Chính Dương và con gái nhìn nhau, nghe con gái nói quen biết như thế nào. Từ trong lời nói có thể cảm thấy được Ông Trình là một người đáng tin, những gì ông ấy biểu diễn trước mặt con gái đều là võ học cổ đại Trung Quốc, cho dù có cường đại đến đâu, con gái của anh cũng sẽ không dễ bị cám dỗ, bởi vì con gái anh đã quan tâm đến võ thuật cổ đại Trung Quốc từ khi còn nhỏ.

Ngoài ra, con bé vốn thông minh từ nhỏ và còn giống như anh, có tính cách bài xích với người ngoài. Tính cách này đặc biệt khiến chúng dễ dàng phân biệt được đâu là người tốt, đâu là người xấu. Thường thường họ sẽ không nhìn nhầm người. Anh cũng là một thiên tài với chỉ số IQ cao.Cảm thấy nhẹ nhõm khi để Giản Đình ra ngoài, vì vậy anh suy nghĩ đưa ra yêu cầu với con gái mình.

“Ba muốn gặp thầy của con, nếu ông ấy là người tốt thì con có thể cùng ông ấy, nhưng học võ không thể tụt lại phía sau, nhất là ngươi rất có tài khoa học kỹ thuật, nhất định phải kiên trì, mỗi tháng, ít nhất phải báo bình an một lần.”

Giản Đình nghiêm túc gật đầu: “Chỉ cần sử dụng thông tin liên lạc duy nhất của bọn họ, con sẽ không nói cho ai biết về thông tin liên lạc này.”

Hóa ra Giản Đình rất có tài về máy tính. Khi con bé 5 tuổi, Giản Chính Dương đã bắt đầu dạy con bé trở thành một hacker, cha con họ cũng có cách liên lạc độc đáo của riêng họ. Bí mật của hai cha con bọn họ, ngay cả Tiểu Thố cũng không biết.Không phải bọn họ cố ý giấu giếm với Tiểu Thố mà là bí mật như vậy đương nhiên càng ít người biết càng tốt. Điều quan trọng nhất chính là dưới sự dạy dỗ của Giản Chính Dương, mặc dù trình độ máy tính của Tiểu Thố không tốt nhưng cũng đã được cải thiện hơn so với lúc cô mới bắt đầu, cho dù có nói với cô thì cô cũng chỉ có thể nghe mà không hiểu. Suy cho cùng, cô không phải là một thiên tài như Giản Chính Dương, cô bé tin tưởng với trình độ hiện tại của bản than, đó cũng là kết quả của sự chăm chỉ của cô. Người tự xưng là thầy của Giản Đình đã đến thăm nhà họ, để Giản Đình xuống xem có phải là sư phụ mà cô ấy sùng bái không.

Giản Đình vừa nghe lời này, cô lập tức đứng lên, hưng phấn nhìn Giản Chính Dương: “Ba, chúng ta đi xuống đi.”

Giản Chính Dương gật đầu, đúng là con gái lớn không thể giữ được lâu trong nhà,anh đáp: “Được rồi.”

Lúc xuống lầu thấy hai nhà Cừu Giản đang giằng co với một ông lão có phong thái bất phàm, thái độ của hai nhà Cừu Giản không được tốt lắm, nhưng hình như ông lão không để ý đến sự thù địch từ hai nhà Cừu Giản với mình, chỉ là lúc Chính Dương và Giản Đình xuất hiện ở lối cầu thang ông cười tủm tỉm nhìn Giản Đình.

“Đồ đệ ngoan, con tới rồi.”

Khuôn mặt Giản Đình cung kính với ông lão: “Sư phụ.”

Thành thật mà nói Giản Đình lớn như vậy ngay cả khi đối với Chính Dương, Giản Đình cũng không có thái độ cung kính như vậy, thấy vậy cũng khiến mọi người bất mãn.

Thật ra dáng vẻ bất phàm của ông lão thật sự không giống người xấu mà giống người sống ẩn dật, đang ngồi có bốn người lớn tuổi, ông bà ngoại Chính Dương còn có ông bà ngoại của Tiểu Thố đều đã người từng trải, từ khí chất trên người đều có thể thấy đây không phải là người đơn giản nhưng cũng không phải là người xấu.E rằng chính là cao nhân, nếu nói ông ấy coi trọng Giản Đình muốn dạy dỗ bản lĩnh cho cô ấy thì bọn họ sẽ rất vui nhưng bọn họ sẽ không vui khi Giản Đình rời khỏi đây.

Mà đây cũng là lần đầu tiên Giản Chính Dương gặp ông lão này, Tiểu Thố khoác tay anh thấy con gái nhiệt tình đi qua có chút khó chịu nhỏ giọng hỏi Giản Chính Dương.

“Thế nào?”

Cô biết trực giác Giản Chính Dương rất nhạy đối với người khác, cho nên mặc dù là bề ngoài của ông lão này rất thân thiện nhưng cô vẫn muốn Giản Chính Dương xác thực.

“Không có ác ý với Giản Đình.” Giản Chính Dương cảm giác được như thế.

“À.” Điều này làm cho Tiểu Thố nhẹ nhõm nhưng vẫn thấy khó chịu đối với người này muốn dẫn Giản Đình theo.

Lúc Giản Đình xuất hiện, mọi người bắt đầu hỏi, thực ra lúc Giản Đình gọi ông lão này là thầy bọn họ biết người này không gạt bọn họ.Giản Tình mở miệng trước:

“Không biết vị đây nên xưng hô như thế nào?”

Ông lão cười nhạt liếc nhìn Giản Tình: “Tôi họ Cổ, bình thường mọi người gọi tôi là lão Cổ.”

“Lão Cổ.” Giản Tình gật đầu chào, bởi vì trên người ông lão có khí chất cao quý không thể khinh thường.Mặc dù bà có chút địch ý nhưng cũng thận trọng: “Hôm nay cháu gái tôi trở về nói với chúng tôi muốn bái sư học nghệ, thật ra thì chỉ cần con bé thích chúng tôi đều ủng hộ,chỉ là nghe ý của cháu tôi chính là lão Cổ không chỉ muốn nhận con bé làm đồ đệ mà còn muốn dẫn con bé theo?”

Lão Cổ gật đầu: “Thành phố phồn hoa dễ dàng đánh mất chính mình, luyện võ cần tâm tịnh chịu được cô đơn, tốt nhất còn nên ở nơi yên tĩnh.”

Tiểu Thố cau mày: “Lão Cổ, lời ông nói không sai nhưng thứ lỗi cho tôi hỏi một câu làm sao chúng tôi có thể tin giao con gái của mình cho ông, còn nữa tôi không biết ông dùng cách gì có thể khiến con gái tôi cung kính với ông như vậy, nếu như ngài Cổ đây muốn dạy dỗ con gái tôi không biết là ông định dạy những gì, nhìn bộ dáng của ông Cổ giống người luyện võ thuật Trung Hoa Trung Quốc.”

“Ha ha…” Lão Cổ không quan tâm đến giọng điệu khó chịu của Tiểu Thố, ông trải qua một đời, luyện võ từ nhỏ lại luyện cả nội công, chính là tu tâm.Nếu ông không thể chịu được chút thái độ này thì không phải bậc thầy.

“Mấy người không tin là chuyện bình thường, lần này tôi đi ra cũng chính là vì chưa tìm được người nối nghiệp thích hợp cho nên mới đi khắp nơi.Trước đây tôi đã từng đi qua rất nhiều thành phố, đúng ra ngày mai chuẩn bị rời khỏi đây nhưng lại không ngờ tình cờ gặp Giản Đình, xương cốt Giản Đình lại rất tốt có thể nói chính là thần đồng võ thuật.” Lão Cổ cười nói.

“Còn muốn đi thăm dò thân phận của tôi thì rất đơn giản, tôi là hội trưởng của hiệp hội võ thuật Trung Hoa, tên đầy đủ của tôi là Cổ Võ, năm nay 78 tuổi.Hiệp hội võ thuật Trung Quốc chỉ muốn truyền lại tinh hoa võ thuật cho hậu thế để mọi người biết võ thuật Trung Hoa của chúng tuổi mới thật sự là võ thuật. Đáng tiếc người nguyện ý khổ luyện võ thuật Trung Hoa ngày càng ít, do tổ tiên chúng tôi để lại nên không muốn để nó mai một đi, chuyến đi lần này ngoại trừ hy vọng tìm được người kế vị còn mong tìm được đứa trẻ có xương cốt tốt để bồi dưỡng.”

Nghe những lời Cổ Võ nói, hai nhà Giản Cửu phần lớn đều tin, nhưng họ vẫn có chút không vui nếu đưa Giản Đình theo: “Giản Đình vẫn còn là một đứa trẻ, nếu con bé đi theo ông thì việc học hành như thế nào? ”

“Ha ha, đừng lo lắng, nên học gì chỉ cần con bé đi cùng tôi, tôi hứa, tôi sẽ dạy cho con bé cả kỹ năng quân sự và dân sự.” Lời nói của Cổ Võ không phải là khoe khoang nhưng khi ông ấy đã còn trẻ, ông ấy đã từng là giáo sư đại học tại một tổ chức nổi tiếng trong nước, ông ấy đã có rất nhiều thành tựu bằng tất cả nỗ lực của mình.

Sự xuất hiện của vị thầy này quá bất ngờ khiến hai nhà Giản Cửu hoàn toàn không kịp trở tay.Cổ Võ đến thăm  chỉ vì sợ hai nhà Giản Cửu không đồng ý nên đã đích thân ra mặt để xóa đi mối lo lắng của Tiểu Thố. Giản Chính Dương muốn hỏi vài vấn đề của  Hiệp hội, anh thực sự tìm thấy nó sau khi điều tra,chỉ là anh thấy Cổ Võ không phải là một người bình thường. Mặc dù hiệp hội mà ông ấy trực thuộc là một tổ chức phi chính phủ, nhưng tổ chức này đã giành nhiều vinh quang về cho đất nước, việc giao lưu võ học giữa các nước là chuyện bình thường cho nên hiệp hội này cử người tham gia thi đấu và cũng mang về rất nhiều chiến tích.

Hiệp hội này được thành lập để quảng bá võ thuật Trung Quốc, các thành viên trong hội đều là những người hâm mộ võ thuật Trung Quốc.Bởi vì trước đó mọi người đều không để ý đến phương diện này nên không để ý đến tin tức trong lĩnh vực này, Giản Chính Dương cũng vậy, họ đã tìm ra rất nhiều tin tức quan trọng. Ngay cả nước cũng rất coi trọng hiệp hội này và cũng giống như Cổ Võ đã nói, Hiệp hội tuy nhìn rất đẹp nhưng thực ra lại đang đối mặt với nỗi xấu hổ là thế hệ lớn tuổi sắp đi xuống mà không có thể hệ trẻ tiếp nối.

Trên thực tế, không chỉ Cổ Võ, mà một số cựu chiến binh trong hiệp hội đều đã tìm kiếm những đứa trẻ có vóc dáng tuyệt vời trên khắp Trung Quốc, với hy vọng ươm mầm cho những tài năng xuất sắc. Sau vài ngày ở thành phố này và ba lần vào thành phố, Cổ Võ có chút thất vọng, ông mua vé máy bay chuẩn bị rời đi.Trước khi đi vô tình bắt gặp cảnh mấy tên côn đồ vây quanh một vài học sinh.Với tinh thần luyện võ, ông định ra tay, nhưng không ngờ cô gái nhỏ bị vây ở giữa đột nhiên bộc lộ tài năng.Năm tên côn đồ trực tiếp bị cô gái nhỏ đánh ngã.

Tuy rằng mấy tên côn đồ dạng tôm tép này không có võ công gì, nhưng chúng đều là thanh niên tuổi hai mươi, đang ở thời kỳ sung mãn, mà lại bị quật tới không còn sức đánh trả.Cổ Võ hai mắt lập tức sáng lên. Điều quan trọng nhất là hắn đã nhìn thấy, động tác gọn gàng của cô. Cổ Võ là người luyện võ từ, ông mơ hồ nghĩ rằng đây có thể là đứa trẻ mà ông đang tìm kiếm bấy lâu liền bước tới nhìn Giản Đình với một nụ cười.

“Cô gái nhỏ, xin chào.”

Vốn dĩ Cổ Võ nghĩ rằng ông tuy là người xa lạ, nhưng khí chất của ông giống như thần tiên, cô gái nhỏ lễ phép đáp lại ông, nhưng ai biết bên kia không để ý đến bản thân, xoay người rời đi.Có khí phách như vậy, Cổ Võ lại càng có hứng thú, lập tức vươn tay tóm lấy Giản Đình, ông muốn sờ tận xương xem tài năng của cô gái nhỏ này như thế nào, không ngờ sự cảnh giác của Giản Đình cao như vậy, vừa nhìn thấy chiêu của ông, con bé lập tức đáp trả tấn công,lạnh lùng nói: “Ông à đừng tưởng rằng nhìn bộ dáng hiền lành thì tôi không làm gì ông.”

“Cô gái nhỏ rất có khí phách.”

Cổ Võ cười bất lực đón đòn đánh của Giản Đình. Dù Giản Đình vừa hạ gục năm tên côn đồ nhưng trước mặt Cổ Võ thực lực của cô không đủ. Cổ Võ cũng muốn so tài cao thấp của cô gái, vì vậy ông đã áp dụng các kỹ năng võ thuật của mình để thử cô gái nhỏ bằng một vài thủ thuật, vừa chạm vào xương của Giản Đình kết quả lại khiến ông vui mừng khôn xiết. Ngay từ cái nhìn đầu tiên đã là một thiên tài. Ở xã hội hiện đại, tìm được một cây giống như vậy khá khó, Cổ Võ lập tức cao hứng: “Cô bé, con có muốn học võ công tốt hơn không?”

Giản Đình và Cổ Võ kiểm tra một vài thủ thuật, và phát hiện ra bên kia đang sử dụng võ thuật Trung Quốc, và ngay lập tức cảm thấy rất tốt: “Ông sử dụng võ thuật Trung Quốc?”

“Đúng vậy, con có hứng thú không? Ta là một võ sư chính tông, dù là luyện công hay tâm pháp, tất cả đều hoàn chỉnh, con có hứng thú không?”

Có chút khó thuyết phục cô gái nhỏ kiêu ngạo này, ai biết bên kia nghe được lập tức hỏi:

“Thật sao? ”

Sau đó trực tiếp cúi xuống: “Sư phụ, xin hãy thu nhận đồ đệ.”

Tuy Giản Đình thẳng thắn như vậy, nhưng Cổ Võ còn giật mình hơn: “Con có muốn bàn bạc với gia đình con về việc này không, vì một khi bái ta làm thầy như con nói thì con có thể phải đi, à phải mất ít nhất mười năm rời xa cha mẹ con.”

“Con đã quyết định, chỉ cần có thể học được võ công đích thực của Trung Quốc, con sẽ đi theo thầy, không có vấn đề gì khi rời đi, nhưng nếu thầy dám nói dối thì con tự nhiên sẽ không dễ dàng buông tha cho thầy.”

Con Nha đầu này cũng học được cách uy hiếp, Cổ Võ nghĩ cũng thấy buồn cười: “Con không sợ ta là người xấu sao?”  Giản Đình chỉ nhìn ông một cái rồi nói: “Con chỉ tin tưởng vào trực giác của chính mình.”

“Trực giác của bản thân con rất tốt.” Cỗ Võ hài lòng hơn với cô gái này mỉm cười: “Nhìn đây.”

Ông thản nhiên ấn lòng bàn tay vào bức tường đầu ngõ, khi thả ra thì trên tường có một dấu tay, cảnh tượng trên TV đột nhiên hiện ra trước mắt cô đã sớm có chút phấn khích nên lập tức nhận lời bậc thầy.

Cổ Võ tự nhiên biết thế nào mới có thể làm cho Giản Đình tâm phục, đó là lý do tại sao ông lại ra tay: “Võ thuật Trung Quốc có rất nhiều kinh nghiệm, một ngày nào đó con sẽ biết lựa chọn hôm nay của mình là đúng, nói cho ta biết thông tin của con, sau đó trở về nói với ba mẹ một tiếng đi, muốn đi theo ta còn phải được sự đồng ý.”

Giản Đình kính cẩn gật đầu, lúc này cô đã tâm phục khẩu phục: “Vâng, thầy.”

Thế nên mới có chuyện Giản Đình xin bỏ học chính quy đi học võ.Nhưng Cổ Võ không muốn lãng phí hạt giống tốt như vậy, lo khi về nhà Giản Đình sẽ không thuyết phục được gia đình nên sau khi suy nghĩ đến nhà Giản Đình.

Lúc này Giản Đình mới biết lai lịch thầy có rất sâu.

Bất quá, Cổ Võ lại không biết nói gì, Giản Đình dễ dàng gọi ông là thầy, ngoài bàn tay mà ông chỉ ra, còn có Giản Đình tin vào trực giác của cô, cô tin rằng Cổ Võ là người tốt với cô nên đã đồng ý.

Về phần rời nhà học nghệ thì chẳng là gì trong mắt cô, dù mới hơn bảy tuổi nhưng cô đã khác với mọi người trong trường, bởi những gì cô biết là ngoài sức tưởng tượng của những đứa trẻ cùng trang lứa. Dù không có sự xuất hiện của Cổ Võ thì sớm muộn gì cô cũng bỏ học chỉ là gặp được Cổ Võ khiến cô bỏ học sớm hơn một chút.

Tuy nhiên suy nghĩ của gia tộc hiển nhiên khác, tuy rằng Cổ Võ đã để lộ thân phận của mình nhưng Giản Chính Dương lập tức dùng phương pháp của chính mình để xác minh thân phận của ông ta, biết rằng Giản Đình đi theo ông ta cũng không có nguy hiểm gì. Tuy nhiên, hai nhà họ Giản Cửu sao có thể dễ dàng để Giản Đình rời đi như thế này?

Khi Cố Võ đến thăm, ông không để hai nhà nhà Giản Cửu giữ lại Giản Đình, bây giờ đã tìm thấy Giản Đình, Cổ Võ tự nhiên sẽ không dễ dàng buông tay, vì vậy ông đã cho Giản Đình thời gian để thuyết phục gia đình và đợi Giản Đình ở sân bay ba ngày sau, nếu Giản Đình không xuất hiện trước đó thì ông sẽ rời đi và quay trở lại sau.

Đương nhiên, Cổ Võ đã nói như vậy nhưng khi đã quyết định, Giản Đình nhất định sẽ đi cùng ông, nếu không con bé sẽ không nói những lời một cách sảng khoái như vậy.

Đối với lời khẳng định của Cổ Võ, hai nhà Giản Cữu họ rất buồn bực, mặc dù ông già này trông giống như một đạo sĩ ẩn dật nhưng nếu bắt cóc đứa bé của họ thì tất cả mọi người sẽ tức giận.

Mà nghe được ý tứ của Cổ Võ, Giản Đình có ba ngày để thuyết phục gia đình cô, vì vậy hai nhà Giản Cửu quyết định trong vòng ba ngày sẽ không cho ai rời khỏi.

“Các trưởng bối nói rồi con cũng đã quyết định rồi, con nhất định sẽ đi cùng cô, trong tương lai tôi không biết khi nào sẽ về, không bằng thừa dịp chúng ta tận dụng ba ngày này để hòa thuận với nhau. ”

“Những người còn lại không cần phải nhiều lời.”

“Giản Chính Dương, anh đang nói cái gì vậy?” Tiểu Thố rất tức giận, “Chồng, nhìn con bé…” Giản Chính Dương ôm Tiểu Thố vào lòng, thấp giọng an ủi: “Vợ à, anh nghĩ em có thể tôn trọng sự lựa chọn của con bé, không phải anh luôn nói rằng mình nên đối xử với đứa trẻ như người lớn sao, Cổ Võ đó không có vấn đề gì, đi cùng ông ấy không phải là không thể nhìn thấy con bé. Nếu em nhớ con bé thì sau này em có thể đến thăm nó bất cứ lúc nào.”

“Cái gì, anh…” Tiểu Thố không ngờ rằng Giản Chính Dương sẽ đồng ý với sự lựa chọn của Giản Đình.

“Bằng không thì thế nào, em xem cô ấy là quyết tâm, chẳng lẽ em muốn cả đời giam giữ con bé, chỉ cần con bé có dã tâm đi ra ngoài, em không nào nhốt con bé lại. Thay vào đó, tốt hơn là chỉ cần chỉ điểm nó ra.”

“Nhưng con bé vẫn còn quá nhỏ.”

“Khi con bảy tuổi, con đã biết rất nhiều thứ, đừng lo lắng con bé sẽ ổn thôi.” Giản Chính Dương rất yên tâm về con gái của mình.

“Mẹ thực sự không biết ba con là người như thế nào.” Mặc dù Giản Chính Dương đã nói như vậy, nhưng trái tim của Tiểu Thố bắt đầu đau xót nhìn con gái mình: “Mẹ hy vọng con không hối hận về sự lựa chọn của mình.”

“Cảm ơn ba mẹ đã ủng hộ.” Giản Chính Dương và Tiểu Thố mỉm cười nhìn.

“Cảm ơn mẹ vì cái gì, mẹ không nói gì cả, đừng xuất hiện trước mặt mẹ, nhìn thấy con sẽ khó chịu.” Lần đầu tiên trong đời, Tiểu Thố khinh thường con gái mình vì không coi trọng người lớn. Từ đầu đến cuối, Tần Nguyệt Thăng vốn không có quyền nói chuyện, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh chị gái Tiểu Ly, nhìn Giản Đình và mọi người, cậu và Tiểu Li đều nghĩ: Giản Đình thật tuyệt.

Mặc kệ là Tiểu Li hay là Tần Nguyệt Thăng, nếu được yêu cầu lựa chọn, họ chắc chắn sẽ không có dũng khí của Giản Đình, ít nhất khi mọi người chống lại nó, họ sẽ không dám phản kháng.

Cũng bởi vậy, Tần Nguyệt Thăng quyết định về sau không để Giản Đình xông lên trước mặt tiền bối, con bé thích được kêu tên chính mình, dù sao Tần Nguyệt Thăng cũng nhỏ tuổi hơn con bé nếu thích thì cứ gọi là chị gái cũng được.

Tần Nguyệt Thăng nghĩ như vậy ngoại trừ bên ngoài sùng bái Giản Đình mà còn vì Giản Đình luyện võ thuật, sau này chắc chắn sẽ thành cao thủ võ lâm, cậu lo lắng nếu sau này chọc giận Giản Đình liền sẽ bị ăn cước.

Mặc dù Tần Nguyệt Thăng rất thích xem phim võ thuật cũng rât bội phục cao thủ trong TV thế nhưng câu một béo như vậy lại cho câu đi học võ chắc chắn cậu không thể chịu khổ, chó đến bây giờ Tần Ca bắt cậu học mấy chiêu phòng thân thôi.

Lựa chọn của Giản Đình là chuyện lướn nhưng cũng không lâu sau Bạch Tiểu Vũ và Tiểu Hùng đều biết, không quan tâm chuyện của mình đều chạy đến nhà học Giản một lòng khuyên bảo nhưng đáng tiếc Giản Đình không thay đổi ý định ban đầu.

Sau khi Tiểu Thố tức giận mắng Giản Đình, vừa trở về phòng cô kêu Giản Chính Dương đặt vé máy bay đi Thượng Kinh ngay lập tức, mặc dù là Giản Chính Dương đã kiếm tra kỹ càng nhưng cô vẫn muốn tự mình đi mới cảm thấy an tâm.

Biểu tình Giản Đình cũng cho cô thấy không còn cách nào để thay đổi kết quả, thừa dịp ba ngày này cô nhất định phải biết nhiều về tư liệu của Cổ Võ hơn, nếu không…cô sẽ lo lắng nếu giao con gái cho ông ấy.

Nửa đêm Giản Chính Dương mua vé máy bay, Tiểu Thố và Giản Chính Dương gạt Giản Đình lên máy bay đi Thượng Kinh, bọn họ đi thăm dò Cổ Võ lần cuối, hai nhà Cừu Giản giơ hai tay đồng ý.

Đến thành phố cũng đã nửa đêm, tìm khách sản nghỉ, rạng sáng ngày thứ hai Tiểu Thố kéo Giản Chính Dương đi đến hiệp hội võ thuật Trung Hoa mà Cổ Võ nói.

Nơi này nằm trong một ngôi nhà lớn trong một con hẻm cổ, lúc Tiểu Thố và Giản Chính Dương đón xe tới mới tám giờ, hai người đi đến thấy co người bên trong đang luyện công, khoảng sân cổ kính nằm ở thành phố cổ kính chỉ riêng không khí thôi cũng có thể khiến người ta cảm thấy dễ chịu.

Tiểu Thố lôi kéo Giản Chính Dương đi vào quan sát một vòng, người lớn nhất là một ông già có mái tóc bạc trắng giống Cổ Võ, người nhỏ tuổi nhất còn nhỏ hơn Giản Đình là một cậu bé năm sáu tuổi.

Thấy có người lạ đến một người hơn hai mươi tuổi đi tới: “Cô nương, cô cần gì sao?”

Cô nương là cách xưng hô cổ xưa thường là những người bạn cùng lứa gọi nhay, trong chốc lát Tiểu Thố cư tưởng mình trở lại thời trước giải phóng bình tĩnh hỏi lại:

” Cho hỏi đây có phải là hiệp hội võ thuật Trung Hoa không?”

“Đúng vậy.”

“Tôi muốn gặp hội trưởng nơi đây.”

“Hội trưởng chúng tôi không ở đây.”

“Hội trưởng mấy người có phải là Cổ Võ không?” Tiểu Thố hỏi thẳng, thật sự Cổ Võ là hội trưởng hiệp hội võ thuật Trung Hoa từng giao lưu võ thuật quốc tế, lúc đó còn có truyền thông quốc tế đưa tin thì chắc chắn có thể tra ra tư liệu của ông nhưng cô vẫn muốn hỏi thăm, dù là thời kỳ công nghệ có thể lên mạng tra, nếu không…minh tinh mới nổi chỉ cần một tin tức cũng có thể có.

“Đúng vậy.” Thanh niên trẻ tuổi kia nghe Tiểu Thố nói như vậy tưởng Cổ Võ liên quan nên có chút khách khí: “Cô nương biết hội trưởng của chúng tôi sao?”

“Ừ.” Tiểu Thố cười cười: “Từng gặp qua, bác tôi có để lại thông tin tới nơi này tìm ông ấy, lần này đến đây chơi vốn là muốn tìm bác lão Cổ không nghĩ là không khéo như vậy.”

Nói xong thấy có chút lạ lạ sao cô có thể nói cùng thahf niên này, không chú ý bị dắt theo.

“Thì ra là vậy, hội trưởng chúng tôi hiện tại không có ở hội lý.” Thanh niên nói: “Nhưng mà có hội phó chúng tôi ở đây, hai vị có muốn gặp không?”

“Được.” Tiểu Thố cười cười: “Chúng tôi chẳng qua là đến đây thăm thú một chút cũng muốn tham quan không biết có được không?”

“Chúng tôi ở đây không mở cửa cho người ngoài nhưng khu nhà nhỏ này lại có thể tham quan tùy ý.”

Tiểu Thố nhìn mọi người luyện công: “Mọi người đang luyện công sao? Không sợ bị người khác học lén sao?”

“Ha ha…” Thanh niên cười cười: “Bây giờ người nguyện ý học võ thuật nước nhà đã ít so với võ thuật phương tây, võ thuật Trung Hoa Trung Quốc chúng ta lại kín đáo hơn, với lại lúc luyện buồn bực, phó hội trưởng hội trường chúng ta ước gì tất cả mọi người cảm thấy hứng thú đối với võ thuật Trung Hoa Trung Quốc còn không kịp.”

Bởi vì võ thuật Trung Hoa Trung Quốc không phải một ngày hay hai ngày có thể luyện thành cho nên mặc dù có rất nhiều người cảm thấy rất hứng thú võ thuật Trung Hoa Trung Quốc thế nhưng cũng không có ai kiên trì mấy, vì vậy hiệp hội võ thuật bọn họ nhìn có vẻ lớn nhưng thật ra cũng chỉ ba mươi người còn có thể tuyển thêm đệ tử.

“Cậu nói vậy là hội trưởng của mấy người là người rất si mê võ thuật Trung Hoa Trung Quốc sao?”

“Đó là đương nhiên, nếu có thể võ thuật Trung Hoa Trung Quốc phát triển một lần nữa chính là cả đời tâm nguyện của hội trường chúng uổi.”

“Vậy hội trưởng mấy người như thế nào? Có khó tính không? Hay là người hay đánh mắng người khác?”

“Hội trường chúng tôi là người tốt, bình thường huynh đệ chúng tôi học võ hơi chậm một chút, ông ấy rất kiên trì, giống như ông ấy từng nói chỉ cần bạn nỗ lực, tư chất không có cũng không sao, người học võ thuật Trung Hoa Trung Quốc nhất định không được tâm thuật bất chính, nếu để ông ấy biết chắc chắn sẽ nghiêm khắc trừng phạt.”

Có thể thấy người thanh niên này rất sùng bái hội trưởng, Tiểu Thố lại hỏi thêm mấy vấn đề, có thể thấy nhân phẩm của Cổ Võ chắc chắn, ít nhất trong ánh mắt người thanh nên này Cổ Võ là người tốt, cả đời cống hiến cho võ thuật, thậm chí còn vì võ thuật mà không lập gia đình.

Người như vậy chính là không thể xem nhẹ ngược lại là một người đáng tôn kính, chẳng qua Tiểu Thố vẫn không yên lòng, lại hàn huyên trò chuyện cùng những người khác, mọi người trong hiệp hội rất thân thiện, tuy bọn họ là người lạ nhưng cũng không đề phòng gì nhiều.

Mãi cho đến khi phó hội trưởng hiệp hội xuất hiện, cả nhà chỉ có mình Tiểu Thố nói, cùng lắm trong lời nói của mọi người Tiểu Thố cũng tổng kết ra tin tức mình muốn, mặc dù Cổ Võ là hội trưởng nhưng bình thường mọi người không gọi ông là hội trưởng bởi vì ông ấy vẫn chưa tìm được người có bản lĩnh phù hợp để kế thừa chính mình nên vẫn luôn lang bạt ở ngoài tìm người nôi nghiệp, bình thường mọi chuyện trong hiêp hội đều là do phó hội trưởng xử lý.

Đối với họ mà nói, những chuyện Tiểu Thố hỏi cũng không phải là bí mật có thể tra được trên mạng, cho nên lúc Tiểu Thố hỏi bọn họ cũng không giấu giếm gì.

Phó hội trưởng đến khiến cho mọi người không nói gì với Tiểu Thố nữa, chẳng qua Tiểu Thố và Giản Chính Dương, hắn ta cũng có chút nghi hoặc và dò xét thử, Tiểu Thố cũng không gạt hắn, xác định nói cho hắn biết cô đến đây là có mục đích, vì trong nhà có đứa bé si mê võ thuật Trung Hoa Trung Quốc từ nhỏ có thấy quảng cáo của bọn họ trên máy tính nên muốn đến học võ, bọn họ có chút lo lắng nên đến đây sẽ thử hiệp hội như thế nào.

Tiểu Thố nói xong lý do nửa thật nửa giả, phó hội trưởng nhìn chằm chằm Tiểu Thố thấy cô tự nhiên liền gật đầu bị cô thuyết phục: “Chúng tôi ở đây rất hoan nghênh bất kể là người như thế nào hứng thú với võ thuật Trung Hoa Trung Quốc, muốn trở thành hội viên của hiệp hội cũng chính là trở thành đệt tử chính thức, còn về kiểm tra thì ngoại trừ kiểm tra về thể chất còn có kiểm tra nhân phẩm.”

“Về phương diện thể chất thì đứa trẻ nhà tôi không có vấn đề vì trước đây cũng có ngưỡi xem qua nói con bé là thiên tài luyện võ, chỉ là nếu như đến đây thì chúng tôi không thể gặp con bé cũng không thể trưởng thành cùng con bé, tôi có chút không yên tâm muốn hỏi một chút nếu như con vé tới đây thì bao lâu mới có thể về thăm nhà một lần?”

“Người luyện võ kỵ tâm tư bất định, nếu là người đã vào hiệp hội ở trong hiệp hội nghiêm túc tập võ, một năm về nhà một lần, một lần là ba ngày.”

“Một năm chỉ có ba ngày?” Tiểu Thố vừa nghe xong liền kêu lên, ít như vậy không phải là muốn bọn họ chết sao: “Chúng tôi có thể đến thăm con bé không?”

“Tốt nhất là không nên quấy rầy con bé.”

“Yên lặng sao, tôi muốn biết con bé ở chỗ nào có được không?”

“Ha ha, cô ơi ở đây không phải là nơi hành hạ trẻ cũng không phải là bắt cóc trẻ em, bên ngoài cũng có rất nhiều con mắt nhìn vào được nhiên bản thân người luyện võ cần phải chiu đựng cực khổ nếu như không thể nhịn được có thể rời khỏi chúng tôi không ngăn cản.”

Hơn nữa hắn còn chưa thấy con của Tiểu Thố nên đối với lo lắng của Tiểu Thố cũng không cho là đúng, tuy là hiệp hội bọn họ muốn nhanh chóng tuyển nhân tài nhưng không có nghĩa là ai cũng có thể vào được.

Đương nhiên có thể đến đây học chút võ phòng thân cũng không sao, không phải tòa bên ngoài mở cửa cho tất cả mọi người hay sao, nếu có hứng thú có thể tới học hai chiêu.

Tiểu Thố nghe Phó hội trưởng nói vậy cũng có chút ngại, cô biết mình hỏi vậy có chút khoa trường nhưng cô cũng không hắn lo lắng cái này.

Chào tam biệt phó hội trưởng, Tiểu Thố cũng không hắn rời đi mà là đi xung quanh phía ngoài tòa nhà lớn một chút, đồng thời nhìn hàng xóm các tòa nhà xung quanh đánh giá đối với hiệp hội này như thế nào.

Đánh giá một vòng cũng không tệ, ít nhất trước mắt cũng chưa có gì phát sinh, nếu để Tiểu Thố buông Giản Đình đi theo Cổ Võ cũng có thể.

Tối hôm đó, Tiểu Thố nói chuyện điện thoại cùng Giản Tình nói cho họ biết những gì cô nghe được thương lượng với bọn họ.

Thật ra cô gọi về chính là vì để bọn họ yên tâm, Giản Đình đã hạ quyết tâm đúng là cô không thể nào nhốt lại, cho dù có nhốt cũng không thể nào nhốt cả đời!

Hơn nữa với tính cách Giản Đình những quyết định tiếp theo của con bé không giống như những đứa trẻ khác chỉ có hứng thú nhất thời, nếu con bé nghiêm túc nói cho bạn biết một việc gì đó có muốn cản cũng không cản được.