Bệnh Phú Quý

Chương 98: 98: Ba Trận Thi Hạ





Lần này ngay cả sắc mặt của Chân Tông Hoàng đế cũng rất khó coi, mở lời vàng ngọc: “Đề này của Nhị Hoàng tử có phải là có chút làm khó người ta rồi không?”
Lý Ninh Lệnh khẽ cười hai tiếng, để tùy tùng bên cạnh cầm chiếc lồng, chắp tay nói: “Hoàng đế bệ hạ bớt giận, thường nghe nói văn nhân Trung Nguyên tinh thông cầm kỳ thư họa, khi vẽ chú ý đến việc sinh động như thật.

Nếu đã như vậy, hoa mà Lục đại nhân vẽ ra hẳn là có thể lấy cái giả làm rối cái thật, hấp dẫn được bươm bướm.

Như vậy mới có thể khiến chúng ta nhìn đã mắt, tâm phục khẩu phục.

Mọi người nói xem đúng không?”
Sứ thần nước Liêu ồn ào theo, sắc mặt Chân Tông trầm xuống.

Nước Liêu xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, ước gì Tây Hạ thắng mới tốt.

Các quan văn bản triều thì lòng đầy căm phẫn, đối diện với nhiều lần gây khó dễ của Tây Hạ cũng đã sớm đạt đến sự nhẫn nại cực hạn.

Hai bên xảy ra cãi vã, tình cảnh trong lúc nhất thời có chút không khống chế được.

Lý Ninh Lệnh không để ý lắm, chỉ nhìn về phía Lục Vân Chiêu: “Thế nào, Lục đại nhân? Ngoan ngoãn nhận thua thì thế nào?”
Lục Vân Chiêu bình tĩnh nói: “Ta có thể thử xem, chỉ cần bươm bướm dừng trên tranh của ta thì xem như là ta thắng?”
Lý Ninh Lệnh gật đầu: “Không nói đến toàn bộ bươm bướm trong chiếc lồng này, chỉ cần có một con dừng lại trên tranh của ngươi thì chính là ngươi thắng.”
“Ta yêu cầu bỏ thêm bươm bướm của nước ta.

Bởi vì không biết bươm bướm mà nhị điện hạ mang đến có từng bị giở trò hay không.”
“Đương nhiên là được.” Lý Ninh Lệnh đưa tay làm động tác mời, sau đó cùng tùy tùng quay về chỗ của mình ngồi xuống.

Hắn ta biết Lục Vân Chiêu chỉ đang vùng vẫy giãy chết mà thôi.

Dù cho vẽ tranh có thật có tốt hơn chăng nữa thì cũng không phải là hoa thật, làm sao có thể hấp dẫn bươm bướm đậu lên đó được?
Lục Vân Chiêu tìm đến một đại thái giám bên cạnh Triệu Tiêu là Liên Tử, ghé vào tai y dặn dò vài câu, Liên Tử đi chuẩn bị ngay.

Triệu Tiêu cố ý đứng dậy từ chỗ ngồi rồi đi đến bên cạnh Lục Vân Chiêu hỏi: “Vân Chiêu, ngươi có nắm chắc không? Bươm bướm này cũng không phải người, không thể tùy ý khống chế được.”
“Xin điện hạ yên tâm.” Lục Vân Chiêu hơi mất sức, nhẹ nhàng dựa vào cây cột: “Thần chắc chắn sẽ vì ngài mà thắng ván này.”
Mặc dù Triệu Tiêu nửa tin nửa ngờ, nhưng Lục Vân Chiêu nói chuyện chưa bao giờ khoác lác.

Hắn ta để Lục Vân Chiêu ngồi xuống nghỉ ngơi trước, lại quay về vị trí của mình.

Lâm Huân nhìn Lục Vân Chiêu trên điện, dáng người thẳng tắp như trúc, trong xương cốt tản ra khí độ phong hoa, không hề nhìn ra được xuất thân ti tiện của hắn.

Người xưa từng nói quân tử thanh cao, như vàng như thiếc, như khuê như bích.


Đoán chừng cũng chỉ đến như thế này.

Sự không kiêu ngạo không tự ti và bình tĩnh ứng phó của hắn trước mặt người Tây Hạ đều đã thể hiện phong phạm của văn thần đại quốc, đáng để quan chép sử ghi chép lại một trang nổi bật.

Một lát sau, nội thị đã gọi người mang một chiếc bàn đến, trên đó đã chuẩn bị sẵn giấy bút và màu.

Trong tay nội thị cũng mang theo một chiếc lồng, trong đó chứa mười mấy con bướm, chủng loại hơi khác với những con Lý Ninh Lệnh mang tới.

Lục Vân Chiêu hít thở sâu hai cái rồi nâng bút vẽ trên giấy.

Hắn vẽ chủ yếu là hoa đào màu đỏ và màu hồng, đóa hoa lớn đầy đặn, màu sắc tươi đẹp, chẳng hề sử dụng quá nhiều kỹ xảo.

Sau khi hắn vẽ xong thì cho người giơ giấy vẽ lên, để người hầu của hai người chia ra thả bươm bướm từ trong lồng.

Bươm bướm hoảng loạn bay múa khắp điện, nóng lòng tìm chỗ chạy trốn.

Thời gian chậm rãi qua đi, Lý Ninh Lệnh đang chờ xem Lục Vân Chiêu làm trò cười cho thiên hạ, không nghĩ tới một quan viên đứng dậy kêu lên: “Mau nhìn kìa!”
Một con bướm vậy mà lại bay qua, đậu trên tranh của Lục Vân Chiêu, hồi lâu không động đậy.

Ngay sau đó là con thứ hai, con thứ ba, lại có bảy, tám con bướm cũng bay qua, đậu trên tranh.

Cánh bướm khẽ vỗ, dừng lại giữa hoa, lại khiến cho người ta không biết là tranh hay thật.

Mọi người xôn xao, sứ thần Tây Hạ còn chạy đến trước tranh xem, nhìn hồi lâu cũng không nhìn ra được manh mối gì, chỉ có thể duỗi ngón tay cái ra với Lục Vân Chiêu.

“Hay!” Triệu Tiêu đứng lên, vỗ tay đầu tiên.

Chân Tông Hoàng đế vui mừng gật đầu, tán thưởng nhìn về phía Lục Vân Chiêu, trong điện đại khánh trong lúc nhất thời vang tiếng vỗ tay như sấm dậy.

Lục Vân Chiêu hành lễ với Lý Ninh Lệnh, cung kính hỏi: “Nhị Hoàng tử, không biết cái đề này, ta có thể xem như là giải được rồi không?”
Lý Ninh Lệnh đã sớm kinh sợ đến mức nghẹn họng nhìn trân trối, hắn ta nhìn Lục Vân Chiêu, lại nhìn bức tranh kia, thực sự không nghĩ ra được làm sao Lục Vân Chiêu làm được.

Hắn ta ra ba đề, đề nào cũng vô cùng xảo trá, không nghĩ tới lại bị Lục Vân Chiêu hóa giải từng cái, làm náo động lớn.

Chắc hẳn đến bây giờ, đại danh của Lục Vân Chiêu sẽ qua miệng của sứ thần mà truyền đến các nước xung quanh, dù sao chỉ với mục dùng tranh dụ bướm cũng đủ để hắn nổi tiếng khắp thiên hạ.

Tất cả những chuyện này đều là thành tựu từ Lý Ninh Lệnh.


Chân Tông Hoàng đế gọi Lục Vân Chiêu đến bên cạnh, thân thiết cầm tay hắn nói: “Lục khanh gia, rốt cuộc làm sao ngươi làm được vậy?”
Lục Vân Chiêu cúi đầu nói: “Thật ra không phải là tranh của thần hấp dẫn bươm bướm.

Trước kia thần từng đi theo Hồng giáo thụ đến phương nam, may mắn quen biết được một người nông dân nuôi bươm bướm.

Ông ấy nói cho thần biết, bươm bướm thích nhất là màu sắc tươi đẹp, hơn nữa còn thích ăn mật ong pha loãng, tốt nhất là có thể thêm chút muối.

Vừa rồi thần bảo công công Liên Tử thêm loại mật ong đặc chế này vào trong thuốc màu, lại dùng màu đỏ tươi, cho nên mới hấp dẫn được bươm bướm.”
“Thì ra là thế.

Lục khanh gia thật sự là có kiến thức rộng rãi.” Chân Tông Hoàng đế sờ lên râu cằm, cười nói: “Bức tranh trăm hoa này của ngươi trẫm thu vào Bảo Long Các đây.”
“Tạ Hoàng thượng.” Lục Vân Chiêu được ưu ái mà sợ.

Bảo Long các vốn chỉ thu tác phẩm của các học giả tiếng tăm trong các triều đại thay đổi, bản triều cũng chỉ từng thu hai bức tranh chữ của hai vị Tể chấp[*] đức cao vọng trọng.

Lục Vân Chiêu còn trẻ tuổi mà tác phẩm đã được thu vào Bảo Long Các, quả thật là tiền lệ.

[*] Tể chấp: Nhà Tống lấy Đồng bình chương sự, Thị trung là tên gọi chính thức của chức vụ Tể tướng, với Tham tri chính sự (参知政事) là phó; hai người cùng bình luận chính sự, bổ nhiệm quan viên, giải quyết tấu chương, hợp xưng Tể chấp (宰執).

Khi đang chuẩn bị điệu múa, Ly Kim Thiền nghe nói Lý Ninh Lệnh cố ý làm khó dễ Lục Vân Chiêu, Lục Vân Chiêu rất có thể sẽ thua trận.

Trong lòng nàng ta rất tức giận, khi vào cung rõ ràng đã nói xong, không nghĩ tới Lý Ninh Lệnh lại trở mặt.

Không nghĩ tới người nàng ta phái đi lại quay về bẩm báo nói, cho dù Lý Ninh lệnh đưa ra bất kỳ đề vào cũng đủ để hạ gục đa số người, nhưng quan văn của Trung Nguyên rất lợi hại, lại thông qua toàn bộ.

Sau khi Lý Kim Thiền kinh ngạc thì lại có loại hưng phấn khi trận tranh tài chính thức bắt đầu.

Trận thi đấu múa được tiến hành tranh tài ở Thăng Bình Lâu.

Lý Kim Thiền đã dựng một cái đài hoa sen trong sân, bảy người tham gia múa đều biểu diễn trên đài hoa sen.

Trong lúc bọn họ biểu diễn, đoàn sứ thần nước ngoài đều huýt sáo.

Đồ múa của điệu Phi Thiên khá là trần trụi, nửa người trên chỉ mặc áo ngực, nửa người dưới mặc quần ống rộng bằng sa mỏng, làn da đều như ẩn như hiện.

Lâm Huân nhìn thấy đồ múa đó thì hơi nhíu mày lại.

Động tác múa của Phi Thiên xuất phát từ sự phát triển biến hóa trên bức bích họa ở Đôn Hoàng, một mặt là phô bày tình cảnh Phật Đà thuyết pháp, tung hoa, ca múa, tán dương xem như cúng bái thần Phật; mặt khác là thể hiện sự vui thích của thiên giới Phật quốc.

Vũ nương khi thì ngẩng đầu vung tay, bay lên trời, khi thì hai chân giơ ra sau, thân thể giãn ra, biểu hiện tư thái bay lượn tự do.

Nhất là đường cong kiêu ngạo của Lý Kim Thiền, dưới động tác tay chân khoa trương thì lộ ra càng thêm gợi cảm trêu chọc, sóng mắt lưu chuyển, hồn xiêu phách lạc, có người nhìn chằm chằm vào eo và ngực của nàng ta, đều không nhịn được mà ch ảy nước miếng.

Bọn họ thể hiện ra vẻ đẹp trong động tác múa biến hóa vô tận, phát huy sự mạnh mẽ phóng khoáng tự do không bị cản trở vô cùng tinh tế.

Điệu múa hoàn tất, vũ nương chào cảm ơn, trong Thái Bình Lâu là tiếng hoan hô không ngừng.

Ngay cả mấy người Vương Tán cũng không thể không bội phục mà vỗ tay.

Triệu Tiêu thở dài nói: “Điệu múa này của Công chúa Kim Thiền chỉ sợ là rất khó vượt qua.”
Triệu Quang Trung đáp lại nói: “Ôi! Lục điện hạ đừng vội có kết luận, chúng ta cũng nên nhìn qua rồi mới có thể phân ra cao thấp thắng bại được.”
Bỗng nhiên, cửa Thái Bình Lâu bị người ta đóng lại, có người che đi tia sáng trên cánh cửa xung quanh, trong lâu lập tức tối đi, đưa tay không thấy rõ năm ngón.

Đám người đưa mắt nhìn nhau, chợt nghe tiếng trống chậm rãi vang lên, trên mặt đất tràn ngập sương mù.

Phía trên Thái Bình Lâu có một đóa hoa sen to lớn tỏa sáng chậm rãi rũ xuống, bên trong hoa sen là hai vũ nương đang đứng, một người dùng một tay nhặt hoa ở phía trước, một người ngồi nghiêng, chân giống như đính lên đài hoa sen, đều không nhúc nhích.

Bọn họ đeo mặt nạ màu vàng, chải búi tóc phi thiên, đầu đội mũ ngọc trâm vàng, cánh tay đeo vòng xuyến, eo buộc váy dài, đi chân trần lộ ra ngoài, dải lụa ngũ sắc choàng vai, dải lụa dài gấp ba chiều cao, rũ xuống chỗ ngồi hoa sen, giống như áng mây lưu chuyển.

Dáng người uyển chuyển, quần áo lộng lẫy tuyệt đẹp, tựa như tiên nga.

Đài hoa sen rũ xuống giữa không trung, cách mặt đất không cao lắm nhưng lại có tư thái cao cao tại thượng, giống như tiên nữ trên đám mây, bất động cũng đẹp như tranh.

Theo tiếng đàn không vang lên, trong tầng tầng lớp lớp sương khói trên mặt đất có năm vũ nương đứng lên, tay cầm tì bà, xoay lưng vào nhau, cũng đứng im bất động.

Tất cả mọi người đều nín thở nhìn bức tranh trước mắt này, chỉ cảm thấy trong màu tăm tối, trang sức tỏa ra ánh sáng lung linh, động tác của bảy vũ nương trên đài hoa sen và dưới đài có thứ tự rõ ràng, tựa như thật sự đang xem bức bích họa.

Theo tiếng tì bà vang lên “Tinh” một tiếng, âm nhạc tấu vang, tất cả những người đứng im đều bắt đầu chuyển động.

Vũ nương trên đài hoa sen nghiêng người, vươn dài cánh tay, động tĩnh lại không quá lớn.

Mà những vũ nương dưới đài biểu diễn đàn ngược tì bà, tư thái ưu nhã, động tác phóng khoáng linh động.

Động tĩnh trên dưới kết hợp, lại không có vẻ lộn xộn, ngược lại hỗ trợ lẫn nhau, hợp lại càng tăng thêm sức mạnh.

Sau đó hai người múa trên đài hoa sen phi thân từ trên đài xuống.

Trong tay bọn họ cầm dây thừng, dải lụa màu ở sau lưng đón gió xòe ra.


Giống như chân đạp tường vân, chậm chậm rơi xuống đất, làm cho xung quanh vang lên nhiều tiếng kêu lên kinh ngạc, thật sự giống như nhìn thấy tiên nữ hạ xuống thế gian.

Mặc dù không nhìn thấy rõ dung mạo của hai vũ nương đó nhưng lại có suy đoán vô hạn.

Sau khi rơi xuống đất, bọn họ tay múa dải lụa, tiếp tục bay vòng tại chỗ.

Dải lụa màu vờn quanh người, sắc màu rực rỡ, xung quanh là hàng loạt tiếng kêu hay.

Có người thậm chí còn đứng dậy, hơi đến gần chỉ để xem cẩn thận hơn mỗi một động tác.

Bảy người múa cũng đứng thành hàng, động tác chỉnh tề, ở giữa mây mù mờ mịt như tiên, xa hoa lộng lẫy.

Cuối cùng, một vũ nương lấy dây thừng thắt ở trên eo, bay lên giữa không trung, lộn người qua lại vờn bay dải lụa màu trên không, dải lụa màu biến ảo tạo ra đủ loại hoa văn mỹ lệ, khiến cho người ta hoa mắt.

Việc này cần sự thành thạo rất cao, đám người thậm chí còn vì nàng ta mà lau mồ hôi.

Đợi đến khi nàng ta chậm rãi rơi xuống đất chào cảm ơn, hiện trường thậm chí còn yên tĩnh trong chớp mắt, mãi đến khi ánh sáng một lần nữa quay lại trong Thái Bình Lâu, xung quanh mới bùng nổ tiếng vỗ tay cực kỳ nhiệt liệt.

Có người thì thầm: “Tay ngà cầm đóa sen xinh, bầu không lững thững bồng bềnh bước chân.

Cầu vồng tha thướt áo xiêm, phiêu diêu phơ phất bay lên giữa trời[*].

Là như thế này đây!”
[*] Nằm trong Cổ phong kỳ 19 (Núi Liên Hoa trong Tây Nhạc) của Lý Bạch.

Bản dịch lấy nguồn từ thivien.net
Đoàn sứ thần các nước cũng đang nghị luận không ngớt:
“Hay! Múa thật là tốt!”
“Thế này sao lại là xem múa được, quả thật là đã xem thêm cả tạp kỹ! Quá lợi hại!”
“Đều nói văn hóa Trung Nguyên uyên thâm, hôm nay mới xem như là lĩnh giáo rồi.”
Chân Tông Hoàng đế muốn vũ nương kia cởi mặt nạ xuống, nàng ta làm theo để lộ ra gương mặt xinh đẹp tinh xảo.

Triệu Tiêu đứng lên, sững sờ nói: “Hoa Nguyệt, sao lại là nàng?”
Thẩm Oánh hành lễ, bởi vì động tác vừa rồi quá tốn sức nên trên ngực chập trùng lên xuống, giờ phút này nàng ta còn đang hơi thở dốc, trên trán cũng toàn là mồ hôi.

Chân Tông Hoàng đế nghiêng đầu nhìn Triệu Tiêu: “Thế nào, con biết nàng ta à?”
Triệu Tiêu vội vàng hồi bẩm: “Phụ hoàng, nàng ấy là cơ thiếp của nhi thần, lúc trước là vũ nương của Vũ Nhạc Phường.”
“Con có một cơ thiếp tài múa xuất chúng như thế, sao trước đó trẫm không biết? Nhanh thưởng!” Chân Tông Hoàng đế mừng lớn, bảo Đồng Ngọc thưởng cho các nàng.

Đợi sau khi bọn họ lui xuống thì có người hỏi: “Không phải nói là phu nhân Dũng Quan hầu múa chính sao? Sao đến lúc này lại thay đổi người? Cũng chưa nhìn thấy phu nhân Dũng Quan hầu nữa.”
Một người khác trả lời hắn ta: “Còn có một vũ nương đeo mặt nạ, hẳn là Hầu phu nhân.

Có đúng không Dũng Quan hầu?” Người kia nói xong thì đi tìm bóng dáng của Lâm Huân, nhưng ở vị trí của hắn đã sớm không còn ai rồi..