Bệnh Phú Quý

Chương 91: 91: Để Lại Thư





Trong đêm, Lâm Huân thấy Khởi La ngủ say rồi thì khoác áo đứng dậy đi đến gian ngoài.

Ninh Khê trực đêm, vội vàng cầm đế đèn đi vào, thấp giọng nói: “Hầu gia có gì dặn dò sao?”
“Không có chuyện của ngươi, đừng đánh thức phu nhân.” Lâm Huân thả tay xuống rồi đi ra ngoài.

Hắn đi ra ngoài phòng, thổi còi, lập tức có mấy hộ vệ chạy đến từ chỗ tối.

Lâm Huân nói: “Nhanh chóng gọi mấy người đi tới thị trấn quan trọng ở biên cương, quan sát lực lượng canh phòng của các nước có thay đổi hay không.

Nhớ đừng nghe lời nói của tướng quân canh gác, phải đích thân đến tiền tuyến điều tra, vẽ kết quả điều tra thành tranh rồi dùng tốc độ nhanh nhất truyền về cho ta.”
“Rõ!” Hai tên hộ vệ quay người chạy chậm rời đi.

Một tên hộ vệ khác quỳ trên mặt đất nói: “Chủ tử, nhị phu nhân cầu kiến ngài, luôn đợi ở rừng trúc.

Trước đó thấy ngài nghỉ ngơi nên không truyền tin vào.”
Doãn thị này vẫn còn dám đến tìm hắn? Lâm Huân vốn định tìm thời gian tính sổ đâu ra đấy với nàng ta.

Nếu nàng ta đã tự tới, hắn cũng sẽ thuận nước đẩy thuyền, cảnh cáo nàng ta đàng hoàng.

Doãn thị biết hôm nay mình đã gây tai họa rồi, nguyên nhân vì đứa trẻ là của Lâm Huân, muốn đón mẹ con bọn họ về, cho dù Lâm Huân không muốn thì ít nhất Quận chúa cũng vui vẻ.

Quan trọng nhất là Lâm Huân có hậu duệ rồi, La thị sẽ không ỷ vào việc mình sinh ra một đứa con trai mà kiêu ngạo phách lối trong Hầu phủ nữa.

Trong tính toán của nàng ta, cho dù nam nhân thích một nữ nhân thì cũng sẽ không vui với việc nàng không khoan dung con của mình.

Cho dù Khởi La có chút cáu kỉnh thì Lâm Huân vẫn sẽ cảm kích nàng ta vì đã danh chính ngôn thuận đưa con trai về phủ.

Nào biết được sự việc hoàn toàn không phải như vậy? Sau đó, Doãn thị nghe nha hoàn nói Lâm Huân ôm Khởi La đi ra từ rừng trúc, còn cho người đưa hai mẹ con kia đi.

Nàng ta càng nghĩ càng thấy khó chịu, Lâm Huân cưng chiều Chu Khởi La đến thế à?
Có ánh sáng đèn lồng từ nơi xa di chuyển tới, Doãn thị vội vàng xoay người, nhìn thấy Lâm Huân đến đây.

Lâm Huân nhận lấy đèn lồng từ trong tay hộ vệ, bảo hắn chờ ở bên cạnh rồi chậm rãi đi về phía Doãn thị.

Trong cơn kinh hoảng, Doãn thị quỳ trên mặt đất: “Hầu gia, chuyện hôm nay ta thật sự không cố ý.

Ta sợ đứa trẻ kia náo loạn ầm ĩ, làm hỏng thanh danh Hầu phủ nên mới đưa bọn họ về, muốn hỏi thăm rõ ràng…”
“Nhị tẩu, những năm qua ta tự thấy đối xử với tẩu không tệ.” Lâm Huân nhìn về nơi xa, giọng nói không có chút tình cảm nào.


Sau lưng Doãn thị bắt đầu đổ mồ hôi, vẻ mặt nàng ta lúng túng, nói không thành lời.

Nếu như nói trong Hầu phủ này, người nàng ta sợ nhất là ai thì không phải là La thị, cũng không phải Gia Khang Quận chúa mà là nam nhân trước mắt này.

Ngày nàng ta gả đến Hầu phủ thì đã biết từ lời nói của Lâm nhị gia, từ nhỏ Lâm Huân đã sống thế nào.

Mặc dù xuất thân của hắn phú quý nhưng lại trải qua rất nhiều cực khổ mà người bình thường khó mà chịu được, cho nên trên người không hề có lấy một thói xấu của con cháu thế gia quần là áo lượt, ngược lại cơ trí quyết đoán, không dễ lừa gạt chút nào.

“Giảo Giảo vào cái nhà này, đối đãi với các tẩu luôn khoan dung nhân ái, chưa từng hà khắc.

Tẩu có ý đồ với Vũ Đồng, lại có chủ ý với hai mẹ con hôm nay, có từng nghĩ tới sẽ làm tổn thương đến nàng ấy không? Ta xem nàng ấy như mạng, nếu như hôm nay nàng ấy bị thương đến một sợi tóc, tẩu cảm thấy ta sẽ làm thế nào?” Lâm Huân cau mày nói.

“Không phải, ta không muốn làm tổn thương muội ấy, không hề có!” Doãn thị sốt ruột giải thích, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch: “Trước đó vài ngày nhị gia gửi thư, nói ở nơi làm việc hắn lại thu nhận một thiếp thất.

Ngài biết ta không có bản lĩnh lo việc nhà như đại tẩu, ta cũng không có tài mạo giống tam đệ muội, rất được phu quân sủng ái.

Ta chỉ muốn làm gì đó để mình đứng trong cái nhà này vững chắc một chút.

Tương lai không đến mức giống như chó nhà có tang, bị người ta đuổi ra ngoài.

San Nhi còn nhỏ như vậy…” Nàng ta nói xong thì che mặt nghẹn ngào nức nở.

Lâm Huân nhìn nàng ta, nhớ tới Lâm San vẫn còn nhỏ tuổi, thậm chí mấy năm nay hắn vì Lâm Dương mà thủ tang ba năm, nhờ có La thị và Doãn thị ở trong phủ hầu hạ Gia Khang.

Lâm nhị gia Lâm Nghiệp quanh năm không ở nhà, thậm chí ngay cả tết cũng không về.

Doãn thị chẳng qua là cảm thấy có nguy cơ, giống như người đứng bên vách núi, giãy giụa cầu được sống.

“Đêm đã khuya, nhị tẩu về đi.” Lâm Huân mang theo đèn lồng quay người.

Doãn thị sửng sốt, nhìn bóng lưng Lâm Huân: “Ngài, ngài không phạt ta?”
“Giảo Giảo không có việc gì, nể tình San Nhi, lần này cho qua.

Sau này tự giải quyết cho tốt.” Lâm Huân cũng không quay đầu lại mà rời đi.

Doãn thị ngồi sụp xuống đất, chỉ cảm thấy sức lực toàn thân đều bị rút sạch.

Vũ Đồng chờ ở một bên tới đỡ nàng ta: “Phu nhân, người không sao chứ?”

“Vẫn là cách của ngươi có tác dụng.

Quả nhiên thẳng thắn sẽ tốt hơn.” Doãn thị đưa tay lau mồ hôi trên trán, lòng còn sợ hãi.

Vũ Đồng không nói gì thêm.

Nàng ta có thể tính được tính tình của Lâm Huân, nhưng không tính được tình cảm với Khởi La trong lòng Lâm Huân.

Tên hắn gọi là nhũ danh của nàng nhỉ? Thân mật không coi ai ra gì, hắn xem nữ nhân kia như mạng.

Khởi La ngủ ngon cả đêm, ngày hôm sau thức dậy chuẩn bị một phen rồi cùng Lâm Huân quay về Chu phủ.

Hai người ngồi xe ngựa, Thấu Mặc đánh xe, Ninh Khê ngồi bên cạnh hắn, không biết hai người đang nói chuyện gì mà tiếng cười vui không ngừng truyền vào trong xe.

Khởi La dựa vào cái chân cong lên của Lâm Huân, để quyển sách trên tay xuống, ngửa đầu hỏi: “Ta định đưa một cửa hàng trên đường Mã Hành cho Ninh Khê làm của hồi môn, chàng lấy cái gì cho Thấu Mặc làm sính lễ?”
“Phu nhân hào phóng quá.” Lâm Huân lật xem giấy tờ trên tay, khóe miệng khẽ cười.

Khởi La chui vào trong lòng hắn, đưa tay kéo cổ áo hắn: “Nhìn ta, không được xem giấy tờ! Ta đang nói với chàng chuyện nghiêm chỉnh đấy!”
Lâm Huân nghe theo lời cúi đầu nhìn nàng, mỹ nhân mắt ngọc mày ngài, môi đỏ trơn bóng căng mọng, đường nét đầy đặn của phần cổ kéo dài đến xương quai xanh, nhìn thế nào cũng thấy là muốn dụ dỗ người ta làm chuyện xấu.

Hắn bóp cằm nàng nói: “Nàng đừng hối hận.”
Khởi La muốn trốn, bị hắn bắt lại đặt trong ngực, không nói lời nào mà hôn.

Rất nhanh Khởi La đã hối hận, nàng bị Lâm Huân hôn đến mức cả khuôn mặt đỏ bừng, càng không ngừng giãy giụa, muốn kéo bàn tay hắn ra từ trong váy.

Nhưng sức lực của nàng đối với hắn mà nói chỉ như gãi ngứa, Lâm Huân khóa hai tay của nàng ở sau lưng, mãi đến khi nàng ở trong ngực hắn run rẩy ngâm nga một tiếng, Lâm Huân mới thu tay lại, thỏa mãn nói: “Nào, nói đi.”
Nhưng Khởi La đâu còn sức để nói với hắn, nàng tức giận cắn hắn.

Thấu Mặc và Ninh Khê ở bên ngoài đều đã không còn nói chuyện từ lâu.

Quách Nhã Tâm và Chu Minh Ngọc luôn đứng ở ngoài cửa đợi, bọn họ nhìn thấy Khởi La về, thần sắc tốt hơn trước kia, trong lòng biết ngay Lâm Huân đối xử với nàng không tệ.

Đoàn người đi vào phủ, hạ nhân vội vàng dọn lễ vật, Quách Nhã Tâm nói: “Giảo Giảo, sao lần nào về cũng mang nhiều đồ vậy? Chúng ta không thiếu gì, con tự giữ lại đi.”
Khởi La kéo cánh tay Lâm Huân, cười nói: “Không phải con, đây đều là Hầu gia chuẩn bị.

Đúng không?”
Lâm Huân cúi đầu nhìn nàng, cười đáp một tiếng.


Quách Nhã Tâm kéo Khởi La đến bên cạnh nói chuyện, Chu Minh Ngọc nhìn thấy ánh mắt Lâm Huân thỉnh thoảng nhìn về phía Khởi La thì biết được quyết định lúc đó của mình không sai.

Ông hỏi Lâm Huân: “Nghe nói hôm qua vì chuyện của sứ đoàn mà Hoàng thượng triệu con vào cung?”
Nghe thấy Chu Minh Ngọc nói như vậy, Khởi La ở bên kia cũng nhìn sang.

Hôm qua xảy ra quá nhiều chuyện, nàng vẫn chưa kịp hỏi thăm tình hình hắn vào cung.

Lâm Huân gật đầu: “Nhị Hoàng tử của Tây Hạ muốn cưới Công chúa Nghi Hiên, hai bên ước định ba ngày sau tỷ thí.

Hoàng thượng đang chờ đoàn sứ thần Tây Hạ quyết định nội dung tỷ thí.

Hơn nữa, bọn họ không cho con ra sân.”
Chu Minh Ngọc biết người Tây Hạ dũng mãnh thiện chiến, bọn họ đề xuất tỷ thí, đương nhiên không thể nào bỏ qua cơ hội này, nhất định sẽ cố gắng ra vẻ ta đây trước mặt các nước.

Nước nhà nho nhã yếu ớt, chưa chắc là đối thủ của Tây Hạ.

Kiếp trước Khởi La chẳng hề quan tâm đến quốc gia đại sự, cho nên không biết nước mình có Công chúa gả đến Tây Hạ hòa thân hay không, chỉ biết sau này Vũ Liệt Hoàng đế đã làm một việc lớn kinh thiên động địa, dẫn đến chính quyền Tây Hạ tràn ngập nguy hiểm.

Đương nhiên đây là việc sau này.

Ngọc Trâm đi tới, thấp giọng nói hai câu bên tai Quách Nhã Tâm.

Sau khi Quách Nhã Tâm nghe xong, sắc mặt giận khôn nguôi, kéo Khởi La đứng lên: “Giảo Giảo, con đi với ta đến phòng bếp xem xem.”
Khởi La đi theo Quách Nhã Tâm ra ngoài, Quách Nhã Tâm thấy đã tránh được các nam nhân thì mới nói: “A Hương mãi chưa về nhà, cũng không liên lạc với ta, có lẽ là không xong rồi.

Ngược lại là nhũ mẫu chăm sóc Đình Nhi lén đến tìm ta, nói từng nhìn thấy A Hương và Giang Văn Xảo tranh chấp, sau lần đó không thấy tăm hơi A Hương đâu nữa.

Ta đã phái hai bà tử ở Diệp gia nhìn chằm chằm vào Giang Văn Xảo, còn cùng Diệp Dung chọn cho nàng ta mấy nhà chồng ngoài kinh để nàng ta lựa chọn.

Vì phòng ngừa nàng ta nói lung tung trước mặt Gia Trân, chúng ta cũng đã nói chuyện này với Gia Bảo, Gia Bảo cũng tán thành.”
Khởi La nhìn về phía Ngọc Trâm: “Bây giờ đã xảy ra bất trắc gì sao?”
Ngọc Trâm gật đầu: “Giang Văn Xảo chậm chạp không chịu chọn nhà nào, phu nhân đã thúc giục mây lần.

Nào biết được sáng hôm nay, bên Diệp gia phát hiện ra nàng ta để lại thư trốn đi rồi.”
Khởi La không biết Giang Văn Xảo lại muốn chơi kiểu gì.

Nàng ta cảm thấy hết hy vọng gả cho Diệp Chính Thần rồi nên chủ động rời đi? Nhưng Giang Văn Xảo là ai? Kiếp trước Khởi La đã sống với nàng ta mười sáu năm, biết nàng ta tuyệt đối không phải là người tốt lành gì.

Quách Nhã Tâm và Diệp Dung ép nàng ta như thế, việc có khả năng nhất là nàng ta tìm cơ hội trả thù chứ không phải là buông tay rời đi.

“Mẹ, chúng ta nhất định phải phái người tìm được nàng ta, ít nhất là biết nàng ta ở đâu làm gì.” Khởi La kéo Quách Nhã Tâm nói.

“Nhưng chúng ta là một đám đàn bà ở trong nhà, cho dù phái hết gia đinh đi thì tìm người trong kinh thành cũng như mò kim đáy biển.


Huống chi còn không biết nàng ta có ở lại trong kinh thành hay không.”
Khởi La kiên định nói: “Nhất định nàng ta vẫn còn ở trong kinh thành.”
Quách Nhã Tâm thấy nàng nói kiên quyết như thế, lại bảo Ngọc Trâm tiếp tục phái người ra ngoài tìm.

“Đúng rồi, con có thời gian rảnh thì đi thăm Tào tỷ tỷ của con đi.

Ngày đó ta đi uống trà với Tào phu nhân, bà ấy nói với ta Tình Tình lại có thai rồi, vừa tròn ba tháng.” Quách Nhã Tâm nói.

“Chẳng trách gần đây không thấy tỷ ấy tới tìm con, Đình Nhi đầy tháng tỷ ấy cũng không đi.”
Quách Nhã Tâm cười nói: “Nó mang thai đầu không ổn lắm, thai thứ hai đương nhiên phải cẩn thận nhiều hơn.

Sau này con sinh con cũng phải cực kỳ chú ý, đừng tùy tiện phớt lờ.”
Khởi La theo bản năng nhìn bụng mình, nhớ tới bệnh mà Lâm Huân nói, trong lòng lại cảm thấy khó chịu.

Rất nhanh đã tới giờ ăn cơm trưa, hạ nhân lần lượt bưng thức ăn lên bàn, Khởi La nhìn thấy có món tôm mình thích nhất, động thủ cầm lên ăn.

Lâm Huân nghiêng đầu nhìn nàng, khi ở Hầu phủ, nàng vẫn luôn gò bó theo khuôn phép, chưa bao giờ ăn uống như vậy.

Chu Minh Ngọc cho rằng Lâm Huân để ý đến tướng ăn của Khởi La bèn nhẹ giọng nhắc nhở nàng: “Giảo Giảo, lập gia đình rồi phải chú ý một chút.”
Khởi La lại chẳng hề để ý: “Cha, ở nhà mình mà còn không thể tự do một chút à?”
Lâm Huân lấy khăn ra cẩn thận lau ngón tay của nàng, nói với Chu Minh Ngọc: “Không sao, bình thường con cũng không hạn chế nàng.”
Trên khuôn mặt Quách Nhã Tâm đều là sự vui vẻ.

Trước kia còn cảm thấy Lâm Huân máu lạnh không có tình người như trong lời đồn, sợ Giảo Giảo chịu thiệt thòi.

Nhưng đến bên cạnh con gái bà, hắn đâu còn tí kiêu ngạo nữa, chỉ là một nam nhân cẩn thận che chở thê tử mình mà thôi.

Ăn cơm trưa xong, Khởi La và Lâm Huân lại ngồi thêm một lúc, hàn huyên chút việc nhà rồi lên đường về phủ.

Lâm Huân ở trên xe ngựa hỏi Khởi La: “Vừa rồi nàng và mẹ nàng ở bên ngoài nói gì vậy?”
Khởi La biết bây giờ hắn đang vì chuyện của đoàn sứ thần Tây Hạ mà phiền lòng, vốn không muốn làm phiền hắn thêm về chuyện của Giang Văn Xảo nữa, lại nghe Lâm Huân nói: “Chuyện Diệp gia?”
“Sao chàng biết?” Trong lòng Khởi La giật mình.

Lâm Huân sờ tóc nàng: “Có rất ít chuyện có thể khiến nàng để ý như vậy.”
Khởi La bèn nói ra chuyện Giang Văn Xảo để lại thư rồi trốn đi.

Lâm Huân thản nhiên nói: “Nữ nhân này cũng thật có tài.

Nếu nàng không dễ xử lý thì cứ giao cho ta làm.”
Khởi La vừa muốn lên tiếng thì bỗng nhiên xe ngựa dừng lại.

Lâm Huân bảo vệ Khởi La, không vui hỏi bên ngoài: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Thấu Mặc ở bên ngoài nói: “Chủ tử, chúng ta bị người ta chặn lại rồi.”.