Bệnh Phú Quý

Chương 58




Khởi La ngồi trong kiệu, đưa tay che khuôn mặt nóng lên của mình. Trên người tựa như đều là mùi long não thơm, thật lâu không tan. Vừa rồi khi đi ra khỏi phủ, ánh mắt xung quanh gần như muốn nhấn chìm nàng.

Nàng vẫn thích người này. Sự yêu thích này tựa như một mầm cây được gieo xuống khi còn bé, rất nhiều năm sau đã kết thành một mảnh rừng lớn, xanh um tươi tốt, phóng hỏa cũng không đốt hết được.

Chờ đến khi về nhà, nàng biết Trần Gia Trân ngất xỉu thì vội vàng đến phòng của Quách Nhã Tâm thăm hỏi.

Trần Gia Trân nằm trên giường, Giang Văn Xảo ngồi bên giường chăm sóc nàng ấy, một vị đại phu xa lạ đang bắt mạch.

Quách Nhã Tâm kéo Khởi La qua một bên: “Giảo Giảo, con đi đâu vậy?”

“Ra ngoài mua ít đồ.” Khởi La lấp li3m cho qua: “Mẹ, Gia Trân tỷ tỷ thế nào rồi?”

“Ta đã mời cữu phụ của con hỗ trợ tìm người. Vừa rồi có một cấm quân tới nói ph4t hiện ra một thi thể ở ngoài thành, vẫn chưa xác nhận thân phận, chỉ miêu tả đại khái một chút. Văn Xảo nói là rất giống với quần áo mà đêm qua Quý Thần mặc. Gia Trân nghe xong thì ngất đi. Chỉ mong Quý Thần đừng xảy ra chuyện.” Quách Nhã Tâm thương tiếc lắc đầu.

Khởi La biết thi thể đó không phải là Diệp Quý Thần, nàng nhìn thoáng qua bên giường nói: “Mẹ, tại sao không gọi đại phu mà trong phủ chúng ta hay dùng? Đại phu bên kia trông rất lạ mặt.”

“Văn Xảo nói đại phu này là do bọn họ đưa tới từ Hội Kê, Gia Trân vẫn luôn được ông ấy chăm sóc.

Nhìn vào thì cái gì cũng do Giang Văn Xảo nói, ngay cả việc Trần Gia Trân sinh bệnh cũng không chịu mượn tay người khác. Khởi La nhớ tới lúc tạm biệt, Lâm Huân nói với nàng rằng: “Ta cảm thấy bức thư cuối cùng kia có chút kỳ lạ, nàng tốt nhất là tự mình xem qua.”

“Bức thư cuối cùng của cữu cữu viết để ở đâu? Cho con xem một chút.”

“Sao con biết chuyện bức thư cuối cùng?” Quách Nhã Tâm ngạc nhiên nói rồi vẫn xo4y người đi lấy bức thư được đặt ở trên chiếc bàn thấp bên cạnh.

Khởi La nhận lấy nói: “Vừa rồi con tới đây, ở ngoài cửa đúng lúc nghe được.” Nàng lấy bức thư ra xem, quả thật là mấy lời cáo biệt với bạn bè thân thích. Nhưng trên bì thư trống không, sao có thể nhận định đây là bức thư cuối cùng chứ? Khởi La đi đến bên giường, Giang Văn Xảo nghiêng người đứng lên: “Tiểu thư.”

“Gia Trân tỷ tỷ thế nào rồi?” Khởi La hỏi.

Đại phu bên cạnh nói: “Không có gì đáng ngại, đều là bệnh cũ, đợi lão phu kê một đơn thuốc uống là được.”

Khởi La quay đầu dặn dò Ninh Khê: “Em hầu hạ đại phu viết đơn thuốc, thuận tiện đi đến tiệm lấy thuốc.”

Ninh Khê là đại nha hoàn, chuyện thế này vốn dĩ không cần nàng ấy làm. Nhưng nàng ấy nhìn thấy ánh mắt của Khởi La thì lập tức hiểu ý, khom người mời đại phu ra ngoài. Giang Văn Xảo không yên tâm mà lén nhìn một cái, cũng không nói gì.

Lúc muộn, Quách Hiếu Nghiêm lại phái một cấm quân tới, nói đã xác nhận thân phận của thi thể ngoài thành, không phải là Diệp Quý Thần. Quách Nhã Tâm vỗ nguc, vui mừng nói: “Bồ Tát phù hộ.”

Đây không phải là Bồ Tát phù hộ gì cả, Diệp Quý Thần vốn không có suy nghĩ xem thường mạng sống của mình, tất cả đều là bị người ta lừa dối. Khởi La nhìn về phía Giang Văn Xảo đang ân cần hầu hạ Trần Gia Trân uống thuốc. Người không biết chuyện đều sẽ khen Giang thị cẩn thận chu đáo, chuyện gì cũng tính toán cho biểu tỷ Trần Gia Trân này.

Khởi La mím môi. Nói nàng thành kiến cũng được, nàng cứ cảm thấy Giang thị có vấn đề.

Kiếp này, nàng nhất định phải hiểu rõ được trong hồ lô của Giang thị bán thuốc gì.

Trần Gia Trân đỡ hơn một chút thì muốn về nhà chờ tin, không muốn gây thêm phiền phức cho Quách Nhã Tâm nữa. Quách Nhã Tâm nghĩ nàng ấy ở nhà thì có thể sẽ thoải mái hơn một chút, cũng không giữ lại, trực tiếp phái người đưa bọn họ về.

Khởi La quay về phòng mình, ngồi bên cạnh bàn tròn, chống cằm ngẩn người. Chỉ chốc lát sau Ninh Khê quay về, Khởi La vội vàng hỏi: “Sao rồi?”

“Khi nô tỳ bốc thuốc đã cố ý hỏi ông chủ tiệm thuốc, ông ấy nói đều là đồ đại bổ, không có vấn đề gì.”

Không có vấn đề? Nàng không tin. Đại phu kia tới từ Hội Kê, trông rất nghe lời Giang Văn Xảo, hỏi từ ông ta thì có lẽ sẽ không hỏi được gì. Khởi La âm thầm suy nghĩ, phải tìm cơ hội, phái một đại phu đáng tin khám cho Trần Gia Trân, xem nàng ấy rốt cuộc bị bệnh gì. Không thể để Giang Văn Xảo nói cái gì thì là cái đó được.

***

Lúc chạng vạng tối, sắc trời âm u, bầu trời tựa như mực nước loang ra. Vu Khôn quay lại hầu phủ, nghe thấy hộ vệ ở cổng bàn luận về Chu Khởi La thì âm thầm lấy làm kinh hãi.

Lâm Huân không ở thư phòng, nghe tỳ nữ quét dọn lầu sách nói là thân thể hắn khó chịu, quay về phòng nghỉ ngơi.

Vu Khôn nghĩ xem có nên để buổi tối rồi hẵng nói cho hắn biết tin tức hay không, lại sợ làm lỡ chuyện nên vẫn đi gõ cửa phòng Lâm Huân: “Hầu gia, tiểu nhân về rồi. Có chuyện muốn nói với ngài.”

“Vào đi.” Trong phòng truyền ra tiếng ho khan. Vu Khôn đẩy cửa đi vào rồi đi đến sau tấm bình phong phía tây, Lâm Huân đang ngồi dậy từ trên giường: “Chuyện gì?”

“Lúc tiểu nhân đi đến nhà Thượng thư Bộ lễ tặng quà ngày lễ thì đã nghe được một tin buồn.”

Lâm Huân ngước mắt nhìn ông ấy, yên lặng chờ đoạn tiếp theo.

Vu Khôn nặng nề nói: “Văn Tướng bởi vì bị bệnh mà đã qua đời. Khi Bộ lễ nhận được công văn thì rất nhiều người đã biết chuyện.”

Lâm Huân hơi chấn động, vén chăn xuống giường. Hắn vừa mặc quần áo vừa nhớ tới ông cụ ở điện Thùy Củng tranh cãi với các quan đến mức mặt vàng tai đỏ. Khi bị cách chức rời khỏi kinh thành, ông ấy đứng trên bậc thềm trước điện Đại Khánh hô một cách hào hùng: “Nơi nào có đường, dù cho có muôn vàn khó khăn, ta vẫn tiến tới!” Mặc dù các cải cách chính trị chủ đạo của ông ấy cuối cùng đều thất bại, nhưng lại giống như một tiếng sét nổ vang trong ngoài triều chính. Ông ấy khiến rất nhiều người nhận thức được rằng thái bình thịnh thế, bách tính giàu có chỉ có biểu tượng, chỉ có quốc gia mạnh mẽ chân chính thì mới có thể khiến bốn phương khiếp sợ, nước khác không dám dẫn binh xâm phạm nữa.

Lâm Huân xuất thân thế gia, lợi ích của hắn và lợi ích của tất cả thế gia đại tộc trói buộc với nhau, cách cải cách chính trị của Văn Xương Tụng đã làm dao động căn cơ của bọn họ, bởi vậy mà hắn và Văn Xương Tụng đứng ở hai mặt đối lập. Nhưng điều này không làm ảnh hưởng đến việc hắn kính nể Văn Xương Tụng. Người này từ bỏ quyền cao lộc hậu, trở mặt với học sinh, bạn bè nhiều năm, không tiếc chặt đứt tất cả mọi thứ của mình cũng muốn đi lên con đường cải cách này.

Dứt khoát như vậy cũng chỉ vì thực hiện việc lo cho thiên hạ trước mà thôi.

“Ta xuất phủ một chuyến.” Lâm Huân thay quần áo xong thì đi ra ngoài. Vu Khôn nói: “Hầu gia, có chuyện gì dặn dò tiểu nhân đi làm là được, bệnh phong hàn này của ngài vẫn chưa khỏi mà.”

Lâm Huân xua tay áo, mở rộng bước chân, nhanh chóng biến mất ở chỗ ngoặt của hành lang.

Văn phủ tọa lạc ở ngõ Chu Tước, sau khi Văn Xương Tụng bị cách chức ra khỏi Kinh Thành thì nơi này vẫn luôn vô cùng yên tĩnh. Nhưng vốn liếng giàu có mà mấy đời Văn gia tích lũy được cũng đủ để người của Văn gia tiêu xài, nghe nói mấy người con trai của Văn Xương Tụng vẫn trải qua cuộc sống ngợp trong vàng son. Giờ phút này, các hạ nhân đang bố trí cửa phủ, đổi sang đèn lồng vải màu trắng, trên tấm biển cũng treo dây lụa màu trắng.

Lâm Huân nhảy xuống khỏi ngựa, đi lên bậc thang. Hạ nhân của Văn phủ nhìn thấy đối phương có phong thái hiên ngang thì suy đoán lai lịch không nhỏ, nghênh đón hỏi: “Ngài là…?”

“Lâm Huân.”

Chân hạ nhân run lên: “Ngài là… Dũng Quan hầu?” Uy danh chiến thần của Dũng Quan hầu không ai không biết. Ba năm trước đây Lâm Huân chịu đựng nỗi đau mất cha, đánh bại Tây Hạ dưới điều kiện cực kỳ ác liệt, thay đổi toàn bộ tình thế nguy hiểm của Tây Bắc, cứu vạn dân đang trong cảnh dầu sôi lửa bỏng. Nghe nói bách tính ở vùng Hà Sáo đó còn đúc bia lập miếu cho hắn, tôn sùng làm thần linh.

Lâm Huân gật đầu, hạ nhân nổi lòng tôn kính, vội vàng dẫn hắn đi về phía chính đường: “Mời Hầu gia tới bên này, phu nhân ở bên trong.”

Linh đường đang được bố trí, đám hạ nhân tới lui hối hả. Hoàng thượng hạ chỉ, phong Văn Xương Tụng làm Tương Công, an táng trong mộ tổ của Văn thị cách Kinh Thành không xa, di thể đang trên đường chở về. Văn phu nhân đang sa sút tinh thần ngồi trên ghế bành gỗ đen, sắc mặt tái nhợt, dưới mắt là quầng thâm. Bà ấy mặc bối tử màu xám đen, bên dưới là váy lụa trắng, trên đầu chải búi tóc đơn, cài trang sức bạc đơn giản. Bà ấy không phải là nguyên phối của Văn Xương Tụng mà là tái giá, nhỏ hơn Văn Xương Tụng hai giáp, vẫn đang ở độ tuổi rất tốt.

Một bé trai bảy tám tuổi dựa sát vào trong lòng bà ấy, môi hồng răng trắng rất đáng yêu. Nghe nói đây là đứa con trai mà về già Văn Xương Tụng mới có được, rất được ông ấy nuông chiều, bởi vì không nỡ để con trai nhỏ đi ngựa xe mệt mỏi nên cố ý để mẹ con bọn họ ở lại Kinh Thành.

Hạ nhân đi qua nói một tiếng, Vu Nhàn lập tức đứng lên, hành lễ với Lâm Huân: “Hầu gia.”

Bé trai đó nhút nhát trốn sau lưng mẫu thân, đôi mắt to đen lúng liếng hoảng hốt nhìn qua Lâm Huân.

Lâm Huân nhớ tới đứa trẻ ở trong phủ mình, sinh lòng thương tiếc, chắp tay nói: “Phu nhân nén bi thương. Nếu như có gì cần hỗ trợ thì cứ mở lời.”

Vu Nhàn khom người: “Hầu gia có lòng rồi.”

Lâm Huân dừng lại một chút rồi lại hỏi: “Không biết Diệp Quý Thần, Diệp đại nhân có từng tới không? Hắn là thuộc hạ của Văn Tướng khi nhậm chức Tri châu, nghe được tin dữ hẳn là sẽ chạy tới.”

Vu Nhàn sửng sốt rồi che miệng nói: “Lúc rạng sáng có người ở ngoài cửa vừa quỳ vừa khóc. Hạ nhân hỏi hắn là ai, hắn nói chuyện không rõ nên đã đuổi hắn tới cửa hông. Chẳng lẽ đó chính là Diệp đại nhân?”

Lâm Huân nói: “Xin hỏi cửa hông của quý phủ ở đâu?”

Vu Nhàn dẫn Lâm Huân đi đến cửa hông ở trong hẻm nhỏ, Diệp Quý Thần quả nhiên đang nằm ở bên tường, không biết là say hay là ngủ thiếp đi mà không nhúc nhích. Lâm Huân đi qua, ngồi xổm người xuống lắc hắn, hắn không có phản ứng. Lâm Huân đưa tay đè bờ vai hắn, kéo hắn lên lưng cõng. Vu Nhàn vội vàng nghiêng người tránh ra: “Thật sự xin loi, không biết vị này là Diệp đại nhân… Nếu sớm biết thì sẽ không để hắn ở đây.”

“Là hắn gây thêm phiền phức cho quý phủ rồi.”

“Hầu gia nói gì vậy chứ.” Vu Nhàn liên tục xua tay, nhìn Lâm Huân cõng Diệp Quý Thần đi xa, cảm thấy Dũng Quan hầu cũng không máu lạnh vô tình như trong truyền thuyết.

Lâm Huân cõng Diệp Quý Thần về phủ, các hộ vệ kinh hãi, vội vàng đón lấy Diệp Quý Thần rồi đưa đến phòng khách sắp xếp. Hạ nhân thay quần áo khác cho hắn, lại đút cho canh gừng và canh giải rượu. Diệp Quý Thần bị sặc, mơ mơ màng màng ôm đầu ngồi dậy: “Ta đang ở đâu vậy…”

Lâm Huân chỉ ngồi bên cạnh uống trà, không nói chuyện.

“Lâm huynh?” Diệp Quý Thần cho rằng mình xuất hiện ảo giác, sao lại nhìn thấy Lâm Huân chứ? Sau khi Diệp gia xảy ra chuyện, tất cả mọi người hận không thể cách hắn thật xa.

Lâm Huân hời hợt nói: “Lúc rạng sáng ngươi đi đến Văn phủ làm loạn, hạ nhân của Văn phủ đuổi ngươi tới cửa hông, ngươi ở đó ngủ thiếp đi.”

Diệp Quý Thần ngơ ngẩn: “Ta nhớ lúc trời còn chưa sáng, thật sự không ngủ được nên đã ra ngoài uống rượu, hình như nghe thấy có người nói Văn Tướng mất rồi. Chuyện sau đó thì không nhớ rõ… Lâm huynh, Văn Tướng thật sự…?”

Mặc dù Lâm Huân không nói chuyện, nhưng nhìn vẻ mặt của hắn thì Diệp Quý Thần đã có đáp án. Hắn gục đầu xuống, vẫn nhớ rõ Văn Tướng ân cần dạy bảo hắn, khi rời khỏi Hội Kê còn nói gặp lại ở kinh thành. Không nghĩ tới lần từ biệt này chính là vĩnh biệt. Hiện tại hắn là một phế nhân, việc Văn Tướng đang làm dang dở, hắn cũng không có cách nào giúp ông ấy hoàn thành nữa.

Lâm Huân nói: “Có người nói ngươi để lại lá thư cuối cùng rồi mất tích. Vị hôn thê của ngươi sợ ngươi nghĩ quẩn, đi khắp nơi xin người ta tìm ngươi.”

Diệp Quý Thần nghi hoặc hỏi: “Lá thư cuối cùng gì?”

Xem ra là quả thật không có thứ này. Lâm Huân xo4y chén trà trong tay, người nói là ph4t hiện ra lá thư cuối cùng quả nhiên có vấn đề.

“Nhất định là Gia Trân rất lo lắng… Không được, ta phải trở về.” Diệp Quý Thần nhảy xuống giường, vội vàng mang giày vào. Lâm Huân nhìn hắn nói: “Nếu đã quyết định sống thì hãy đi làm việc mà một nam nhân nên làm. Vì gia đình mà che gió che mưa, đừng để nữ nhân của ngươi lo lắng hãi hùng theo.”

Động tác của Diệp Quý Thần dừng lại, hắn ta tự giễu nói: “Ta hoàn toàn không được tính là nam nhân, ta là đồ hèn. Ngay cả ch3t ta cũng không dám.”

Lâm Huân đi qua, dùng một tay đè Diệp Quý Thần vào tường, trầm giọng nói: “Muốn ch3t thì quá dễ, bây giờ ta có thể thành toàn cho ngươi. Diệp Quý Thần, ngươi cho rằng dựa vào việc ngươi nói mấy câu trước mặt Hoàng thượng là có thể sống tiếp à? Là phụ thân của ngươi và đại bá của ngươi vận dụng lực lượng cuối cùng của Diệp gia để giữ mạng ngươi! Ngươi suy nghĩ rõ ràng cho ta, còn muốn ch3t nữa không!”

Diệp Quý Thần mở to hai mắt, khó có thể tin mà nhìn Lâm Huân, hốc mắt đỏ bừng: “Bọn họ… Không phải bọn họ nên hận ta à…”

“Diệp gia đời đời buôn bán, trong nhà không dễ gì mới có một người đọc sách là ngươi, thi cử đỗ đạt, làm quan thanh liêm, cả nhà đều lấy ngươi làm niềm kiêu ngạo. Việc bọn họ bí quá hóa liều mà làm cũng chỉ vì sau này có thể chuẩn bị nhiều hơn cho ngươi ở trong triều. Ngươi là toàn bộ hi vọng duy nhất của bọn họ, cứ suy nghĩ xem làm thế nào đi!” Lâm Huân buông hắn ra, những lời này Lâm Huân vốn không muốn nói. Lâm Huân không muốn tìm bất cứ cái cớ gì cho hành vi b4n nước của Diệp gia. Nhưng chung quy hắn vẫn không đành lòng.

Diệp Quý Thần ôm Lâm Huân khóc rống lên. Mấy ngày nay, sự sợ hãi bất lực của hắn, đau khổ bàng hoàng của hắn, tất cả đều bị kìm nén dưới đáy lòng. Cuộc đời hắn vốn thuận buồm xuôi gió, hắn tựa như đứa trẻ ngây thơ không lo nghĩ, chưa từng trải qua những cực khổ ngăn trở này, hắn không biết làm thế nào.

Lâm Huân nhíu mày, cúi đầu nhìn hắn nhưng không đẩy ra. Hiện tại việc duy nhất hắn có thể làm chính là mượn bả vai của Lâm Huân để ph4t tiết cảm xúc.

Diệp Quý Thần khóc đủ rồi thì nâng tay áo lên lau nước mắt, ánh mắt cuối cùng cũng kiên định: “Cảm ơn huynh, Lâm huynh. Ta biết nên làm như thế nào rồi.”