Khởi La gật đầu. Chọn rể trong danh sách yết bảng là lúc yết bảng thi cử, quan lớn sẽ chọn con rể trong số đó, những người lúc đó lo hôn sự cũng chẳng phải số ít. Nói vậy là biểu ca muốn cưới Chu Mẫn Quân sao?
"Được rồi, ở đây nửa ngày rồi, ta cũng có chút đói bụng, chúng ta mau gọi đồ ăn lên đi." Diệp Quý Thần nhìn thẻ tên các món ăn treo ở phòng lớn dưới tầng: "Các ngươi muốn ăn cái gì?"
"Ta, ta muốn ăn cua." Chu Cảnh Thuấn ngập ngừng nói. Mỗi viện ở phủ Quốc Công đều dùng bữa riêng, trong ấn tượng tuổi thơ của Chu Cảnh Thuấn, mỗi tháng chỉ có lần phụ thân tới là mẫu thân mới có thể chuẩn bị thịt cá, bình thường bọn họ đều ăn rất thanh đạm.
Diệp Quý Thần xuất thân nhà giàu, ra tay hào phóng, hắn tất nhiên cũng được hưởng ké.
"Được. Khởi La thì sao?" Diệp Quý Thần thuận miệng hỏi. Khởi La trả lời: "Ta thích ăn tôm."
Diệp Quý Thần "Ồ?" một tiếng, cười nói: "Vậy mà giống ta."
Khởi La thầm thở dài, oán thầm: Ta là ngài sinh ngài dưỡng, khẩu vị tất nhiên giống ngài rồi.
Mấy người ăn cơm rất vui vẻ, cũng không bị chuyện vừa rồi ảnh hưởng.
Phong Nhạc Lâu ở sát phố Mã Hành phồn hoa nhất kinh thành, trên đường cửa hàng san sát, biển người như nước chảy. Lâm Huân trầm mặc ngồi trong kiệu, lấy một nhúm lông trắng ở trong nguc ra đặt ở trong tay vuốt v3, chầm chậm nhắm mắt lại. Có một con hồ ly lông trắng bỗng nhiên nhảy vào trong óc hắn, vẫy vẫy cái đuôi với hắn.
Hắn nuôi con hồ ly kia hai năm, mới đầu chỉ biết cắn hắn, nhe răng trợn mắt hung dữ. Về sau hắn kiên nhẫn cho nó ăn, bôi thuốc vào vết thương cho nó, ôm nó trong nguc đi ngủ, nó càng ngày càng thích hắn. Hắn đi đâu nó theo tới chỗ đó, thậm chí ở trong lều quân doanh nghị sự, nó cũng muốn vùi ở trong nguc hắn. Phó tướng xung quanh đều nói, hắn còn cưng chiều nó như vậy thì tiểu hồ ly sẽ mất đi năng lực sinh tồn ở nơi hoang dã, không trở về rừng rậm được nữa.
Hắn biết rõ, nói cho cùng nó thuộc về trời đất tự nhiên, hắn nuôi nó là sẽ hại nó.
Hắn cố ý thả nó đi, nó lại không chịu đi. Hắn nhốt nó ngoài lều, nó ở bên ngoài kêu cả đêm. Về sau hắn hết cách, bảo người đưa nó đi thả trong núi sâu, thật sự chẳng ngờ mấy ngày sau nó lại trở về với cả người toàn vết thương, tội nghiệp nhìn hắn.
Ngay cả các binh sĩ cũng mềm lòng, bảo hắn cứ nuôi nó tiếp đi, xem như nuôi sủng vật vậy. Nhưng hắn lại không muốn nó từ bỏ tự do và bản tính trời sinh, chỉ làm sủng vật.
Cho nên hắn không còn để ý nó, thậm chí hạ lệnh không cho nó đồ ăn, không cho phép nó gần người. Ngày nào nó cũng ghé vào mép lều của hắn và gầy đi, người khác lén cho nó đồ ăn nó cũng không chịu ăn. Về sau có một ngày, nó nổi điên tới cắn giày của hắn, liều mạng kéo hắn ra ngoài doanh trại. Vừa đúng lúc hắn có quân tình khẩn cấp phải xử lý, bảo thế nào nó cũng không chịu buông ra nên đá văng nó đi. Nó lăn lộn một vòng trên mặt đất rồi lại ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt tràn đầy đau thương và nước mắt.
Về sau, tiểu hồ ly khập khiễng rời đi. Bóng dáng của nó vừa biến mất thì xảy ra động đất. Quân doanh đóng quân sau lưng núi, tảng đá trên núi lăn xuống tới tấp, làm sập không ít lều quân doanh, còn đập ch3t không ít người. Lúc ấy hắn mới biết nó đang cứu hắn.
Lúc hắn rời khỏi quân doanh, phó tướng tìm thấy thi thể hồ ly ở trong khe núi. Không ai biết nó ch3t như thế nào, chẳng qua khi hắn nhìn thấy phó tướng ôm thi thể chỉ còn da bọc xương của nó đến trước mặt, rõ ràng cảm thấy trái tim co rút đau đớn. Hắn cho nó tự do, tự do ấy chưa chắc cho nó vui vẻ.
Cỗ kiệu lung lay một chút, Lâm Huân mở to mắt, ung dung bỏ nhúm lông trắng vào nguc. Hộ vệ ở bên ngoài nói: "Thế tử, chúng ta bị người cản lại."
Lâm Huân vén rèm lên, nhìn thấy đứng trước mặt là nữ quan Xuân Hoa bên cạnh Hoàng hậu: "Cô cô có việc gì?"
Xuân Hoa cúi người hành lễ, sau đó cười nói: "Hoàng hậu nương nương mời Thế tử tiến cung cùng nô tỳ một chuyến."
***
Sau tiệc mừng thọ của Trưởng Công chúa, Quách Nhã Tâm vẫn tới Tùng Hạc Uyển thỉnh an, có khi cho dù là ngồi không nói lời nào hoặc là không gặp được Trưởng Công chúa, bà cũng chưa từng gián đoạn.
Triệu Nguyễn cũng đến Tùng Hạc Uyển thỉnh an mỗi ngày, nhưng trước giờ không nói chuyện với Quách Nhã Tâm. Bà ta ghét dáng vẻ dịu dàng khiêm nhường, điềm đạm đáng yêu của Quách Nhã Tâm. Chuyện Song Hỉ, bất cẩn là để nữ nhân hai mặt này tới trước mặt Quốc Công gia tố cáo.
Nói cho cùng Trưởng Công chúa vẫn thiên vị đại phòng, gọi Triệu Nguyễn và Quách Nhã Tâm cùng đi vào.
Trương ma ma cầm một bức tranh mở ra trước mặt Trưởng Công chúa: "Đây là bức tranh đại công tử Tô gia tự tay vẽ chúc thọ lúc mừng thọ người đấy."
"Bức tranh này quả là đẹp, không hề thua kém những lão thần trong triều." Trưởng Công chúa khen ngợi.
"Đúng vậy, tiếc là tang vợ khi tuổi còn quá trẻ, nghe nói chịu đả kích không nhỏ." Trương ma ma vừa nói vừa buộc bức tranh lại.
Triệu Nguyễn ở bên cạnh chen miệng: "Người mẫu thân nói tới là đại công tử nhà Tham Tri Chính sự Tô đại nhân, Tô Từ Tu à?" Tô Từ Tu này nổi tiếng là tài tử Đông Kinh, vẻ ngoài vô cùng xuất chúng, tiếc rằng cưới vợ sớm, khiến các thiếu nữ trong kinh tan nát trái tim.
"Đúng vậy." Trưởng Công chúa gật đầu: "Đó cũng là một đứa trẻ số khổ."
Rất nhiều người ta muốn kết thân với Tô gia mà nịnh bợ không nổi. Tô gia có hai vị công tử, một người mới mất vợ, một người có hôn ước. Triệu Nguyễn có chút nóng vội, nghe nói Lâm Thục Dao đã chọn con trai thứ của Phụ Quốc công, con gái của mình là tiểu thư chính thê phủ Quốc Công, chẳng lẽ còn gả kém hơn một thứ nữ ư?
Cũng may mấy vị Hoàng tử trong cung còn chưa cưới phi, nếu có thể gả A Bích vào cung... Bà ta càng nghĩ càng thấy ý này thật hay.
Lúc này, Quách Nhã Tâm đứng dậy nói: "Mẫu thân, lát nữa con phải xuất phủ một chuyến, con xin cáo lui trước."
"Ừ." Trưởng Công chúa vốn chẳng có gì để nói với bà, tất nhiên không giữ lại. Triệu Nguyễn chờ Quách Nhã Tâm đi mới hỏi: "Đệ muội cũng có chỗ qua lại ở kinh thành từ khi nào vậy? Chẳng phải muội ấy thích nhất ở trong phòng à?" Trương ma ma nói: "Hình như là bên Tào phu nhân đưa thiếp mời tới, mời nhị phu nhân và lục tiểu thư qua phủ chơi."
Tào Bác lên chức, giá trị Tào gia cũng lên theo. Vị Tào phu nhân tính tình thích yên tĩnh, ngày thường không thích giao thiệp, Quách Nhã Tâm lại có mặt mũi lớn như thế, có thể được bà ấy mời.
Triệu Nguyễn nghe xong thì không vui, đứng bật dậy: "Mẫu thân, con cũng dẫn A Bích vào cung thăm Hoàng hậu. Con xin cáo lui trước."
Trương ma ma nhìn Triệu Nguyễn ra ngoài, nói với Trưởng Công chúa: "Tính của đại phu nhân là không chịu thua kém ai. Bây giờ tam tiểu thư sắp làm mai cho công tử phủ Phụ Quốc Công, nhị phu nhân lại thân với Tào phu nhân. Trong lòng nàng ta khó chịu, e rằng nghĩ tới hôn sự với trong cung cho Ngũ tiểu thư đấy."
Trưởng Công chúa vân vê phật châu, nhắm mắt nói: "Trong cung dễ gả vậy ư? Mẫu thân của mấy Hoàng tử đều là người tinh ranh, chọn ai làm con dâu trong lòng đã sớm cân nhắc rồi. Chỉ trách phủ Quốc Công chúng ta không còn hiển hách như lúc lão Quốc Công gia còn sống, nếu không mấy nha đầu đâu cần phải lo chuyện gả đi."
"Con cháu tự có phúc của con cháu, đại phu nhân đụng vách tường trong cung, tất nhiên cũng sẽ biết lợi hại. Ngài đừng lo nghĩ." Trương ma ma an ủi.
Quách Nhã Tâm từ Tùng Hạc Uyển trở về, bảo Từ ma ma ăn mặc chỉnh chu cho Khởi La. Nhưng ăn mặc thế nào chăng nữa thì nàng vẫn trông tròn vo.
Mấy ngày nay tâm trạng Khởi La vốn không tốt, nhìn thấy mình mập mạp cũng cảm thấy buồn hơn. Rõ ràng Lục Vân Chiêu tới kinh thành rồi, lại không tới tìm nàng, chắc chắn là bận theo đuổi tiểu thư nhà Phụ Quốc công rồi. Chu Mẫn Quân ngũ quan xinh đẹp, lại đường đường là đích tiểu thư phủ Quốc Công, nếu Lục Vân Chiêu cưới nàng ta thì sẽ cách vị trí kia trong tương lai ngày càng gần.
Nhưng trong lòng Khởi La vẫn cảm thấy khó chịu. Tuy nàng không muốn nghĩ vậy, nhưng cứ cho rằng mình như một tảng đá đặt chân của Lục Vân Chiêu, lúc có ích thì hắn che chở như bảo bối. Vô dụng rồi, có cành cây khác cao hơn thì đá văng nàng.
Cỗ kiệu đến ngoài cửa Tào phủ, Tào phu nhân tự mình ra đón Quách Nhã Tâm. Hai người lâu lắm không gặp, vui vẻ hàn huyên một hồi. Người lớn có chuyện nói với nhau, Tào phu nhân bảo Tào Tình Tình dẫn Khởi La đi chơi.
Tào Tình Tình không tình nguyện nhìn Khởi La, nhưng không làm trái ý Tào phu nhân. Hai người một trước một sau đi đến chỗ không người, Tào Tình Tình ngồi xuống lan can, hai chân đong đưa, nhìn Chu Khởi La trước mặt. Nàng thật sự nghĩ mãi không hiểu, rốt cuộc mình không bằng nha đầu béo này chỗ nào mà Vân Chiêu ca ca đối xử tốt với nha đầu này như vậy. Nhưng mà bây giờ chỉ sợ không giống lúc trước... nàng lại có chút thương cảm hỏi Khởi La: "Vân Chiêu ca ca tới kinh thành, làm khách ở phủ Phụ Quốc Công, ngươi có biết không?"
Khởi La cau mày không nói lời nào. Nàng biết Lục Vân Chiêu đến kinh thành, nhưng lại không biết hắn ở trong nhà Phụ Quốc Công. Giống như lúc này rất vội vã vậy?
"Sao, huynh ấy không nói cho ngươi hả? Cũng khó trách... Ngươi biết hôm nay mẹ ta tìm mẹ ngươi làm gì không?" Thấy Khởi La không nói lời nào, Tào Tình Tình ngừng lại, vẻ mặt ghét bỏ nói: "Ngươi đi theo ta."
Tào Tình Tình nói xong thì kéo Khởi La tới phòng chính chỗ Tào phu nhân nói chuyện với Quách Nhã Tâm. Nàng nấp ở trước cửa, ra dấu im lặng với Khởi La. Chỉ nghe thấy Tào phu nhân ở bên trong nói: "Đệ muội, hôm nay ta tìm muội tới, một là thật sự nhớ muội, hai là muốn nói với muội chuyện của Vân Chiêu."
"Chuyện của Vân Chiêu?" Quách Nhã Tâm trả lời.
"Chắc hẳn đệ muội cũng đã nghe được tin đồn, Phụ Quốc Công có ý gả nha đầu Mẫn Quân cho Vân Chiêu. Tuy hiện tại Vân Chiêu chưa có công danh nhưng đỗ đạt cao cũng chỉ là vấn đề thời gian. Đây là may mắn của thằng bé. Ban đầu thằng bé từng nói với ta, muốn chờ thêm mấy năm mới tính hôn sự nhưng bây giờ Phụ Quốc Công phu nhân chủ động đề cập với ta. Muội xem người thân nhất của thằng bé cũng chỉ có hai nhà chúng ta, việc này phải làm sao đây?"
Trong phòng Quách Nhã Tâm trầm mặc một lúc. Khởi La cúi thấp đầu ngồi xổm ở sau lưng Tào Tình Tình với vẻ ủ rũ. Tào Tình Tình nắm cánh tay của nàng, hóp lưng lại như mèo chui cửa sổ, sau đó cong chân chạy hết sức. Chờ chạy xa, hai người thở hồng hộc dừng lại, Tào Tình Tình bỗng nhìn Khởi La có chút thuận mắt.
"Ngươi thích Vân Chiêu ca ca ở chỗ nào?" Nàng đột nhiên hỏi.
Khởi La sững sờ nhìn nàng, nàng nhìn lên bầu trời tự mình nói: "Từ nhỏ, Vân Chiêu ca ca học rất giỏi, con người cũng ôn hòa khiêm nhường. Tuy ta biết huynh ấy là nghĩa tử của cha, chúng ta là huynh muội trên danh nghĩa nhưng vẫn không nhịn nổi ngưỡng mộ huynh ấy. Về sau cha mẹ đính hôn cho ta, ta cũng không nghĩ những cái 4y nữa, chỉ xem huynh ấy là ca ca. Về sau ngươi cũng xem huynh ấy là biểu ca sẽ dễ chịu hơn thôi."
Khởi La biết Tào Tình Tình có ý tốt, nhưng cho dù tình cảm của nàng dành cho Lục Vân Chiêu như thế nào, Lục Vân Chiêu vẫn vô tình vô nghĩa từ bỏ nàng, trong lòng nàng vẫn khó chịu. Lập tức có gió thổi qua, nàng khịt mũi một cái như là muốn khóc.
Tào Tình Tình vốn định an ủi nàng hai câu, thấy người đứng phía sau nàng thì kêu lên: "Vân Chiêu ca ca!"