Bệnh Phú Quý

Chương 130: 130: Mai Phục





Một ngày trước khi rời khỏi thành Dương Châu, cuối cùng Thấu Mặc cũng đưa Ninh Khê trở về.

Khởi La nhìn tướng đi của Ninh Khê, không cần đoán cũng biết đã xảy ra chuyện gì, cúi đầu cười một tiếng.

“Tiểu thư… nô tỳ…” Ninh Khê cúi đầu, gương mặt ngượng ngùng.

“Về đến kinh thành để Vương gia xử lý hôn sự cho hai người đi.” Khởi La sờ sờ đầu Ninh Khê: “Nhiều năm như vậy đều là ta khiến ngươi bị trì hoãn, nếu không có lẽ ngươi đã sinh vài đứa nhỏ rồi ấy chứ.”
Ninh Khê lắc đầu: “Tiểu thư ngàn vạn lần đừng nói như vậy!”
Khởi La cầm một cái tráp sơn đỏ từ trên bàn trang điểm, mở ra ngay trước mặt Ninh Khê.

Bên trong là một bộ trang sức lấp lánh, một đôi trâm cài đầu oanh ngậm cành bằng vàng, mười mấy viên trân châu lớn bằng hạt đậu nành, một đôi khuyên tai hồ lô, dây chuyền hoa văn hình đám mây, còn có một đôi vòng tay điệp hoa.

Khởi La hỏi: “Thích không? Đây là của hồi môn ta tự tay đặt làm cho em đó.”
“Thích lắm! Nhưng món quà này quý giá quá, tiểu thư, sao nô tỳ có thể nhận được?” Đôi mắt Ninh Khê ửng hồng nói.

Nàng có tài đức gì mà lại được tiểu thư tự mình chuẩn bị trang sức cho như vậy chứ.

“Ở trong mắt ta, ngươi là vô giá.

Mau nhận lấy đi, trở về nghỉ ngơi sớm, ngày mai phải lên đường rồi.” Khởi La nhét cái tráp vào trong ngực Ninh Khê, vỗ nhẹ vai nàng.

Sau khi Ninh Khê tạ ơn lui xuống, Lâm Huân đi vào, ôm lấy nàng hỏi: “Đã thu dọn xong hết chưa?”
“Nha đầu Lưu Ly kia đã sắp xếp xong rồi.”
Lâm Huân gật gật đầu: “Ngày mai chúng ta sẽ xuất phát từ núi Vân Bàn.”
“Núi Vân Bàn? Không phải hôm qua chàng nói với cữu cữu là đi quan đạo hay sao?” Khởi La nghi hoặc hỏi, ngay sau đó lập tức hiểu được, kéo vạt áo của hắn: “Chàng thành thật nói cho ta, có phải sẽ có nguy hiểm gì khiến chàng phải lo lắng hay không?”
Lâm Huân cười xem nàng: “Nàng sợ à?”
Khởi La lắc đầu.

Nhìn dáng vẻ người trước mặt đã có tính toán sẵn trong lòng, nàng còn sợ cái gì nữa? Phải là đối phương sợ mới đúng.

Nhưng nàng vẫn luôn cảm thấy sắc mặt Lâm Huân như đang che giấu chuyện gì đó, nàng không đoán ra được.

Buổi tối lúc trên giường, Lâm Huân vô cùng dịu dàng, Khởi La chỉ cảm thấy bản thân như đang nằm trên bờ biển, được sóng biển nhẹ nhàng an ủi cơ thể.

Lúc Lâm Huân tiến vào, hắn bỗng nhiên nắm lấy cằm của Khởi La hỏi: “Giảo Giảo, nàng yêu ta chứ?”
Nàng khó chịu vặn vẹo thân mình, giọng nói mềm mại yêu kiều: “Yêu.”
Lâm Huân híp mắt nhìn ánh mắt cầu xin của nàng, vì chữ yêu này, cho dù có là thuốc độc, hắn cũng cam tâm uống hết! Hắn mạnh mẽ m*t hôn cánh môi mềm mại của nàng, hạ thân mỗi lần thúc vào đều đụng vào chỗ mẫn cảm nhất kia.

Khởi La rất nhanh đã mềm thành một bãi bùn, run rẩy, liên tục xin tha dưới thân hắn.

“Giảo Giảo, sau này nàng gọi ta là phu quân được không?” Hắn vén mấy sợi tóc mai mướt mồ hôi của nàng, nhỏ giọng nói.

Khởi La gật đầu.

Hắn thích thì nàng cứ gọi hắn như thế đi.

Giống như những đôi phu thê bình thường khác, ân ái đến đầu bạc răng long.

Bởi vì hôm sau phải lên đường, Lâm Huân không đòi hỏi vô độ như mấy ngày trước đây nữa, chỉ muốn hai lần, sau đó đã ru người thương nằm trong lòng ngủ.

Đến khi nàng ngủ rồi, hắn lại còn cúi đầu nhìn nàng chăm chú, trong mắt là yêu thương nồng đậm.

Nếu thật sự xuất hiện tình huống như hắn đã dự đoán, hắn sẽ làm như thế nào? Hắn không biết, hắn không cách nào đoán trước được.

Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Khởi La vẫn còn đang trong cơn mơ màng đã bị Lâm Huân gọi dậy.

Lưu Ly đút nàng uống nước, thay quần áo trang điểm cho nàng, sau đó Lâm Huân thấy nàng thật sự rất mệt, thế nên bèn ôm nàng vào trong ngực rồi ra ngoài.

Lưu Ly vội vàng cầm tay nải lên, chạy chậm theo phía sau, trong lòng nghĩ Vương gia đúng là yêu thương phu nhân thật đấy.

Người ngựa đều đã chuẩn bị xong hết, Thấu Mặc và Hoắc Nhiên đang chỉ huy hạ nhân xếp đồ đạc lên xe, Diệp Quý Thần sẽ kiểm kê lần cuối.

Một chuyến xuống phía nam này, ven đường đi mua không ít thứ, quan viên các nơi cũng tặng rất nhiều, những thứ này đều phải giữ lại rồi đưa cho Hoàng đế và cung phi.

Tôn Chí Thư và các quan viên còn đặc biệt đến hành cung tiễn đưa.


Lúc thấy Lâm Huân ra, vốn còn muốn chạy lại vuốt mông ngựa, dù sao thì gần đây Vương gia người ta đã giải quyết được vấn đề lương thực.

Nhưng thấy trong ngực Lâm Huân hình như còn ôm một người, chắc là nữ quyến, thế nên không tiện đi qua nịnh nọt.

Sau khi Lâm Huân lên xe ngựa thì không lộ mặt nữa, dặn dò hạ nhân khởi hành.

Các quan viên đành phải quỳ xuống dập đầu, nói vài câu như đi đường cẩn thận.

Ra khỏi thành Dương Châu, Khởi La vẫn thấy sức cùng lực kiệt, cảm giác đầu choáng váng nặng nề.

Nàng ghé vào ngực Lâm Huân, biếng nhác ngáp một cái, hỏi: “Phu quân, chúng ta ra khỏi thành rồi sao?” Nàng còn nhớ rõ hứa hẹn tối hôm qua.

“Ừ.” Lâm Huân ôm nàng, đang xem công văn cầm trong tay, cúi đầu hỏi: “Muốn uống nước không?”
Khởi La lắc đầu, tay treo trên cổ Lâm Huân, lại nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Lúc nàng tỉnh lại, người đã ở trên giường trong khách điếm, Lưu Ly vừa bưng đồ ăn nóng hổi bước vào.

Khởi La ngồi dậy, sắc trời bên ngoài đã tối đen.

Lưu Ly cười cười nói: “Phu nhân ngủ cả một ngày rồi đó, em thấy Vương gia ôm người đến nỗi tay cứng hết cả rồi.”
Khởi La hơi ngại, nghĩ đến nàng ngủ bao lâu, hắn cứ ôm nàng như vậy không nhúc nhích bấy lâu.

Nàng không biết tại sao hôm nay lại thích ngủ như vậy, hỏi Lưu Ly: “Vương gia đâu?”
“Đang nói chuyện với Hoắc thị vệ.”
“Những người khác đâu?”
Lưu Ly lắc đầu nói: “Không có những người khác.

Ninh Khê tỷ tỷ và chúng ta tách ra, chúng ta không đi cùng nhau.”
Khởi La cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng nghĩ có lẽ là kế sách của Lâm Huân, thế nên dặn Lưu Ly: “Ngươi đi xem có bồ câu hay không.”
“Dạ.” Lưu Ly tay chân nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài.

Một lát sau, nàng trở về bẩm báo: “Phu nhân, không thấy bồ câu.”
Đây là ước định của Khởi La và Nguyệt Tam Nương, nếu không có việc gì thì sẽ không có bồ câu.

Khởi La hạ quyết tâm, sau khi ăn xong ngồi đợi Lâm Huân trong chốc lát, thấy hắn chưa về nên đành tự mình tìm giấy bút, nghĩ ngợi một hồi rồi vẽ lên trên.

Hiện tại khả năng vẽ của nàng đã có thể xem như thượng đẳng, có hai người là Lăng vương và Thi Phẩm Như chỉ dẫn, cộng thêm sự nỗ lực của bản thân, vài ba đường đã vẽ xong một nhành sen Tịnh Đế[*].

[*] Sen Tịnh Đế là đóa hai hoa sen nở trên cùng một cuống, được xem là loài sen đứng đầu về sự thanh tao thuần khiết, quý hiếm và xưa kia dành tiến vua nên có tên "Tịnh Đế".

Theo truyền thuyết thì sen Tịnh Đế là hiện thân của tình yêu vì có một đôi nam nữ yêu nhau mà không thành, cùng nhau tự trầm ở hồ sen và sau đó hóa thành sen đôi.

Sau khi vẽ xong, nàng khá hài lòng về nó, sau đó lại suy nghĩ xem nên thêu cái này ở chỗ nào, đúng lúc Lâm Huân trở về.

Nàng cầm giấy vẽ chạy tới, hưng phấn đưa cho hắn xem: “Có đẹp không?”
Trên người Lâm Huân rất lạnh, mang theo gió sương của đêm đen.

Khởi La sờ tay vào áo choàng của hắn, vội vàng buông giấy vẽ xuống, nắm lấy tay hắn, lạnh đến tận xương: “Chàng đi ra ngoài?” Nàng cúi đầu hà hơi vào tay hắn.

Lâm Huân nhìn nàng, sắc mặt lạnh lẽo.

Khởi La lắc lắc hắn, sắc mặt hắn mới hơi hòa hoãn lại, nắm ngược lại tay nàng: “Ta có việc đi ra ngoài một chuyến, nàng ăn chưa?”
“Ừ, ta bảo Lưu Ly rót nước ấm cho chàng tắm gội, thế sẽ ấm áp hơn một chút.” Khởi La xoay người muốn đi, Lâm Huân lại túm lấy tay nàng, thu tay lại kéo nàng vào trong ngực.

Khởi La khó hiểu hỏi: “Làm sao vậy?”
“Giảo Giảo, đồng ý với ta, đừng rời xa ta.

Xin nàng đó.” Lâm Huân vùi đầu vào cổ Khởi La, nói như một đứa trẻ bất lực.

Khởi La sửng sốt, hắn vậy mà lại cầu xin nàng? Gần đây nàng biểu hiện còn không tốt sao? Nàng giơ tay vòng lấy bả vai của Lâm Huân, dựa vào đỉnh đầu hắn, nhẹ giọng dỗ dành: “Ta sẽ không rời xa chàng lần nữa đâu, chàng tin tưởng ta có được không? Từ nay về sau, dù lên trời hay xuống biển, ta đều ở bên cạnh chàng.”
Lâm Huân ôm Khởi La lên giường, sau đó lập tức đè lên, hắn như đang vội vã khẳng định nàng không lừa gạt hắn vậy, vô cùng gấp gáp.

Tuy Khởi La không biết đã xảy ra chuyện gì khiến hắn yếu ớt như vậy nhưng vẫn cố gắng chiều theo hắn.


Nếu hứa hẹn hắn không tin thì nàng sẽ dùng hành động chứng minh.

Mấy ngày trên đường đi, Khởi La đều cảm thấy đầu óc nặng nề, nàng dần cảm thấy có gì đó là lạ, nhưng căn bản không có sức tự hỏi.

Một ngày này xe ngựa đang đi trên đường, đường xa xóc nảy, sáng nay lúc uống nước, nàng cố ý ngậm một ngụm dưới lưỡi, nhân lúc không người chú ý nhổ ra, thế nên lúc này đã tỉnh táo hơn nhiều.

Nàng cố ý giả bộ ngủ, Lâm Huân cũng ôm nàng như ngày thường, không nói gì.

Bỗng nhiên, Lâm Huân đè nàng lên xe ngựa, một mũi tên bắn vào trong, cắm thẳng vào vách xe.

Bên ngoài Hoắc Nhiên kêu lên: “Vương gia! Bọn họ tới!”
Lâm Huân đặt Khởi La nằm tử tế, vén rèm lên đi ra ngoài, không lâu sau bên ngoài đã vang lên tiếng đánh nhau.

Tuy buổi sáng Khởi La không uống nước, trước mắt đã tỉnh táo hơn nhiều, nhưng mà cơ thể vẫn không có chút sức lực nào, nàng chậm rãi ngồi dậy, xốc lên mành cửa sổ nhìn thoáng qua.

Ồ, không ngờ lại có nhiều sát thủ đến như vậy.

Lâm Huân và Hoắc Nhiên chỉ mang theo hai chiếc xe ngựa, một tiểu đội mười mấy người đi đường nhỏ, nhưng nhìn số lượng sát thủ gấp mấy lần so với bọn họ, rõ ràng bọn chúng biết Lâm Huân ở đây.

Khởi La nghĩ, người biết bọn họ đổi đường đi cũng chỉ có vài người, theo tính cách cẩn thận của Lâm Huân thì ngoại trừ có nội gián, nếu không tin tức sẽ không bị lộ ra ngoài.

Chẳng lẽ trong số những người bọn họ, có người nào đó là gian tế? Nàng càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, đang cân nhắc đầu đuôi câu chuyện, mành xe ngựa bỗng nhiên bị xốc lên, Lưu Ly thò người tiến vào nói: “Phu nhân, sát thủ quá nhiều, Vương gia sợ ngài sẽ xảy ra chuyện, muốn em đưa người đi trước.”
Lời vừa nói xong, nàng ấy đã ngồi ở bên ngoài xe ngựa, giơ roi điều khiển con ngựa.

Khởi La nghĩ thầm nàng không thể rời khỏi Lâm Huân vào lúc này, bởi vì thật sự quá nguy hiểm.

Hơn nữa nàng đã đồng ý rằng sẽ không rời xa hắn một lần nào nữa.

Nhưng nàng vừa định mở miệng nói chuyện, lại ngửi thấy một mùi hương, vô lực ngã xuống xe ngựa.

Lưu Ly điều khiển xe ngựa chạy như bay, nhanh chóng lao qua đường núi, phi như bay xuống núi.

Ở vùng đồng bằng phì nhiêu dưới núi, đã có người chờ ở đó từ lâu.

Lục Vân Chiêu thỉnh thoảng lại thăm dò nhìn xung quanh, Triêu Tịch đứng bên cạnh nói: “Công tử đừng gấp, Lưu Ly sẽ mang… tiểu thư đến.”
Mộ Vũ há miệng định nói gì đó nhưng nhìn thấy ánh mắt của Triêu Tịch lại thôi.

Chưa dứt lời đã nghe thấy tiếng vó ngựa và tiếng bánh xe, Lục Vân Chiêu lộ vẻ mặt vui mừng, quả nhiên nhìn thấy Lưu Ly điều khiển xe ngựa chạy như bay đến.

Lưu Ly dừng lại trước mặt Lục Vân Chiêu, lau mồ hôi trên trán: “Đại nhân, ta mang phu nhân đến rồi!”
Triều Tịch nói: “Nơi này không nên ở lâu, công tử lên xe đi.

Chúng ta lập tức khởi hành.”
Lục Vân Chiêu gật đầu, Lưu Ly đỡ hắn lên xe ngựa.

Triêu Tịch và Mộ Vũ cưỡi ngựa đi theo bên cạnh.

Lục Vân Chiêu nhìn thấy Khởi La nằm bất động, vội vàng lại gần đỡ nàng lên ôm vào trong ngực.

Chỉ mới mấy ngày không gặp, nhìn Lâm Huân đã tra tấn người ta thành cái dạng gì rồi? Hắn nhìn thấy dấu vết trên cổ Khởi La chỉ cảm thấy tim đau như cắt, nhỏ giọng nói: “Khởi La, ta nhất định sẽ giúp muội rời khỏi hắn.”
Khởi La từ từ tỉnh táo lại, lúc nhìn thấy Lục Vân Chiêu, hoảng sợ: “Biểu ca?”
“Muội tỉnh rồi!” Lục Vân Chiêu vô cùng vui vẻ, lấy túi nước ở bên cạnh đặt trước miệng nàng: “Uống ít nước đi.”
Khởi La đẩy túi đựng nước ra, cơ thể vẫn không có sức lực gì hết, trong lúc hoảng hốt nàng dường như đã hiểu ra gì đó: “Tại sao huynh lại ở đây?”
“Là muội… dùng bồ câu đưa thư cho ta…” Lục Vân Chiêu bị nàng hỏi đến ngơ người.

Khởi La lắc đầu, mạnh mẽ lắc đầu, kêu lên: “Dừng xe, mau dừng xe!”
Nhưng xe ngựa lại không hề dừng.

Lục Vân Chiêu cũng cảm thấy có gì đó sai sai, hắn cảm thấy phải dừng lại nói rõ ràng trước, thế nên vừa đỡ Khởi La vừa nói với Lưu Ly đang ở bên ngoài: “Lưu Ly, dừng xe lại!”
Triêu Tịch giục ngựa đến bên cạnh hỏi: “Công tử, đã xảy ra chuyện gì?”
Lục Vân Chiêu còn chưa kịp nói chuyện, Mộ Vũ đã lớn tiếng kêu lên: “Không hay rồi! Truy binh tới!”
Khởi La dùng hết sức lực quát: “Lưu Ly, ta ra lệnh cho ngươi dừng lại!”

Lưu Ly nhỏ giọng nói: “Phu nhân, là Lưu Ly vô dụng, không cách nào bảo vệ an toàn cho phu nhân.

Lưu Ly sẽ đi ngăn cản truy binh, kéo dài thời gian.

Vị tỷ tỷ này, làm phiền ngươi đánh xe đi tiếp đi!”
Triêu Tịch còn không biết đã xảy ra chuyện gì, cảm động sự đại nghĩa của Lưu Ly, thế nên nghe theo lời nàng ta nhảy lên ngựa, mà Lưu Ly lại nhảy lên ngựa của Triêu Tịch, quay đầu chạy ngược trở về.

Lục Vân Chiêu nói với Triêu Tịch: “Triêu Tịch, mau dừng ngựa lại, Lưu Ly kia có vấn đề!”
Triêu Tịch vội vàng ghìm ngựa, nhưng mà ngựa lại không nghe sai sử, nó vẫn tung vó chạy như điên.

Lúc này ngay cả Triêu Tịch cũng cảm thấy không đúng lắm, lớn tiếng kêu lên: “Công tử, con ngựa này chạy như điên vậy.

Ta, ta không có cách nào khiến chúng nó dừng lại được!”
“Giết chúng nó đi!” Khởi La hạ lệnh nói.

Triều Tịch nghĩ thấy cũng chỉ còn có biện pháp này, thế nên cắn răng vung kiếm chém xuống.

Nàng sợ bị một lực lớn đánh vào sẽ khiến xe ngựa chao đảo, nhưng sức nàng thì yếu, trên xe ngựa còn có hai người đang ngồi, thế nên xe ngựa vẫn bị lật nghiêng ra ngoài.

Lục Vân Chiêu lôi Khởi La từ trong xe ngựa ra, hai người khó khăn lắm mới đứng vững, bên kia truy binh đã đuổi đến nơi, vây quanh bốn người bọn họ.

Khởi La ngẩng đầu thấy Lâm Huân cưỡi Tật Phong, chậm rãi đi đến.

Trên vai hắn vẫn còn cắm một mũi tên gãy nửa, không rảnh xử lý, trên quần áo toàn là máu tanh.

Tay hắn cầm kiếm, trên thân kiếm còn có máu đang chảy xuôi xuống, trong không khí đều tràn ngập một mùi máu tanh.

Thanh bảo kiếm này của hắn không phải tùy tiện rút ra khỏi vỏ, một khi ra khỏi vỏ chắc chắn sẽ thấy máu.

Lâm Huân dùng ánh mắt hoàn toàn xa lạ và lạnh lẽo như băng nhìn mấy người trước mặt.

Triêu Tịch và Mộ Vũ đứng chắn phía trước, nhưng hai chân đã không nhịn được run lên.

Các nàng hiểu rất rõ bản thân không phải đối thủ của Lâm Huân.

Hoắc Nhiên hỏi Lâm Huân có muốn bắt lại hết tất cả người ở đây không, Lâm Huân bảo hắn đưa thủ hạ ra xa một chút, chỉ ra lệnh cho cung thủ ngắm chuẩn bên này.

Hắn quay đầu lại lớn tiếng nói: “Nghe hiệu lệnh của ta, nếu có người vọng động, giết chết bất luận tội!”
“Vâng!” Cung thủ cùng hô lên.

Đến tận lúc này Khởi La mới hiểu được nam nhân này mạnh mẽ và cẩn thận như thế nào.

Đầu tiên hắn thả ra tin tức phải về kinh, thứ nhất là muốn dẫn dụ những người muốn giết hắn ở trong kinh hành động, thứ hai là thử phản ứng của nàng.

Hắn đã chuẩn bị hết mọi chuyện từ lâu, hắn biết hành tung của mình chắc chắn sẽ bại lộ, chờ thích khách ngoan ngoãn đưa tới cửa, đồng thời cũng thử được sự “chân thành” của nàng.

Sự thật chứng minh, nàng đúng là vì “chạy trốn”, bắt tay với Lục Vân Chiêu đưa thích khách tới đây.

Trong ánh mắt lạnh như băng ấy, nàng giống như một vật chết.

Chỉ mới mấy buổi tối trước thôi, hắn còn ăn nói khép nép, buông bỏ sự kiêu ngạo mà cầu xin nàng, xin nàng ở lại bên cạnh hắn, nhưng nàng lại vẫn lựa chọn “phản bội” hắn.

Nàng biết mình không thể giải thích rõ ràng.

Trách nàng quá chủ quan, ở trên đường, Lâm Huân đã rất nhiều lần cho trong tối ngoài sáng nhắc nhở, nàng đều xem nhẹ đi qua, cho rằng hắn chỉ khủng hoảng vô lý.

Nhưng hắn vì phòng ngừa nàng chạy trốn, trong đồ ăn của nàng mỗi ngày, hạ một thứ đồ giống như nhuyễn cân tán.

Không chỉ có hành động, đến tư duy của nàng đều chậm chạp.

Lục Vân Chiêu nói: “Hành tung của ngươi là ta nói cho Tần Vương, ngươi muốn giết cứ nhằm vào ta đây này, không có liên quan gì đến Khởi La hết!”
Lâm Huân không để ý đến hắn, cúi người xuống nhìn Khởi La: “Nàng muốn rời khỏi ta như thế sao, hả? Thậm chí còn không tiếc muốn dẫn đường cho thích khách tới giết ta? Bắt đầu từ lúc ta nói phải trở về kinh, nàng đã biết cơ hội của mình tới rồi, vừa giả vờ thuận theo ta, vừa âm thầm liên lạc với hắn, còn sai Lưu Ly dùng bồ câu đưa tin.

Chu Khởi La, nàng coi bổn vương là cái gì, thằng ngu sao?” Hắn cười lạnh một tiếng, không biết là trào phúng Khởi La, hay là trào phúng chính mình.

Khởi La đứng đó nhắm mắt lại, nhỏ giọng hỏi: “Lưu Ly đâu?”
Lâm Huân sai người giải Lưu Ly lên, Lưu Ly quỳ trên mặt đất, trong miệng không ngừng nói: “Vương gia, đều là nô tỳ không tốt, mọi chuyện không liên quan đến phu nhân, đều do một mình ta làm!”
Nàng ta càng nói như vậy, những người khác nghe vào tai càng thấy giống như đang giải vây cho Khởi La.

Khởi La đau lòng hỏi: “Tại sao?” Cô nương này, bắt đầu từ khi nàng cứu nàng ấy trở về đã coi nàng ấy như tỷ muội ruột.

Nàng sẽ không nhìn lầm người, Lưu Ly không thể nào là người sẽ bị thu mua.

Nhưng nếu nàng ấy là quân cờ mà người khác bố trí ở bên người nàng ngay từ đầu thì sao? Sự tin tưởng không phải một sớm một chiều là có thể hình thành, quanh năm suốt tháng, nàng tin Lưu Ly giống như tin tưởng chính mình vậy.


Kết quả là, tự mình cho mình một cái tát.

“Để bổn vương nói thay nàng ta.

Nàng đã rất cẩn thận, tổng cộng thả hai lần bồ câu, một lần là thăm hỏi bình thường, một lần khác mới là cầu cứu.

Chẳng qua đều đã bị bổn vương ngăn lại hết.

Nhưng bổn vương lại bắt chước chữ viết của nàng, viết lại giống y như đúc.” Lâm Huân thu kiếm vào vỏ, giọng nói bình tĩnh.

“Vương gia, còn lục soát được cái này từ trong bọc trên người nha hoàn kia nữa.” Một thị vệ cầm một cái hộp dài giao cho Lâm Huân, Lâm Huân liếc mắt một cái, bỗng nhiên đang ngồi trên ngựa lại cười phá lên, ném đồ vật kia xuống cạnh chân Khởi La.

Khởi La khom lưng khó khăn, Lục Vân Chiêu bèn cúi người giúp nàng nhặt lên, nàng vừa mở ra nhìn thấy thứ bên trong, sắc mặt thay đổi mấy lần!
Đây là một loạt chứng cứ phạm tội của Lăng Vương, bên trên có mấy tội danh còn có thể khiến Lăng Vương bị chém đầu.

Hoàng đế vẫn luôn không yên tâm về Lăng Vương, không biết rốt cuộc dã tâm của ông ta lớn nhường nào.

Nhưng nếu giết ông ta thì liên quan rộng rãi đến nhiều người khác, bắt đầu từ vụ án của Diệp gia, ông ta bắt đầu có mối quan hệ khá rộng với nhiều chúng thần trong triều.

Nếu đụng vào ông ta, chắc chắn sẽ xảy ra một trận gió tanh mưa máu, nếu không để đến lúc vạn bất đắc dĩ, Hoàng đế không thể động đến ông ta, nhưng những chứng cứ này là nhược điểm để kiềm chế Lăng Vương.

Nếu những chứng cứ này không còn nữa, thì Lăng Vương sẽ như mãnh thú được thả khỏi lồng sắt, không biết sẽ làm ra chuyện gì.

“Ngay từ đầu nàng là vì cái này đúng chứ?” Lâm Huân nắm chặt tay xoa xoa trán, sắc mặt bình tĩnh, nhưng trong miệng lại thốt ra những lời lẽ tàn nhẫn đến cực điểm: “Vì để cha chồng tương lai của nàng có thể kê cao gối mà ngủ, nàng chết đi lại sống lại, cố ý tạo điều kiện dẫn bổn vương tới để hai chúng ta chạm mặt nhau, thậm chí không tiếc trao thân cho bổn vương cũng phải lấy được thứ này.

Lục Vân Chiêu, ngươi đúng là hào phóng, lấy nữ nhân của mình để đổi lấy phụ thân.”
Lục Vân Chiêu nhìn Lưu Ly, lại nhìn cái hộp trên tay Khởi La, đã hiểu được bảy tám phần câu chuyện, bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng.

Khởi La căn bản không muốn rời khỏi Lâm Huân, tất cả chuyện này đều bị người ta cố ý sắp đặt, khiến hắn và Khởi La rơi vào tròng, lại liên lụy đến Lăng Vương.

Hắn liếc nhìn Khởi La đang vô lực biện giải, lại nhìn người nam nhân rõ ràng đã tức điên nhưng còn làm bộ thật bình tĩnh, kéo Triêu Tịch và Mộ Vũ ra, tiến lên nổi giận nói: “Ngươi nghĩ nàng ấy như vậy? Trong mắt ngươi, nàng chính là người như vậy sao? Đúng, là ta nghĩ muốn đưa muội ấy đi, nhưng trái tim của muội ấy vẫn luôn ở chỗ ngươi!”
“Đừng nói những lời ghê tởm như vậy nữa!” Lâm Huân ngăn cản hắn: “Không phải hai người các ngươi muốn ở bên nhau sao, bổn vương thành toàn cho các ngươi!” Nói xong, hắn nhảy xuống ngựa, lại rút kiếm ra một lần nữa.

Trên thân kiếm vẫn còn dính máu, toàn bộ đều là sát khí sắc bén.

Triêu Tịch và Mộ Vũ tiến lên ngăn cản, mấy chiêu đã bị Lâm Huân đánh ra ngoài, chiêu thức của hắn vừa nhanh vừa tàn nhẫn, tất cả đều là sát ý.

Sau đó Lâm Huân một chân đá vào ngực của Lục Vân Chiêu, Lục Vân Chiêu ngã trên mặt đất và phun ra một búng máu.

Lúc này Khởi La dùng hết sức bước tới, che trước người Lục Vân Chiêu, giằng co với Lâm Huân.

“Sắp chết đến nơi rồi còn muốn che chở cho hắn.

Nàng cho rằng bổn vương không dám giết nàng sao?” Lâm Huân sầm mặt hỏi.

Người nam nhân này đã mất hết lí trí.

Khởi La biết dù nàng có nói cái gì thì hắn cũng sẽ không nghe.

Quá trùng hợp, tất cả sự trùng hợp nối lại với nhau, ngay chính bản thân nàng còn không tin được bản thân mình.

Lâm Huân giơ kiếm lên cao, Khởi La nhắm mắt lại.

Lúc này, đám người Thấu Mặc nghe được tin tức cũng đã đuổi tới nơi.

Ninh Khê nhìn cảnh tượng trước mắt, hãi hùng khiếp vía, không màng đến sự ngăn cản của Thấu Mặc, chân nam đá chân chiêu chạy đến quỳ xuống trước mặt Lâm Huân: “Vương gia, Vương gia! Ngài không thể giết phu nhân, ngài sẽ hối hận! Ngài nhất định sẽ hối hận!”
Thấu Mặc và Diệp Quý Thần cũng quỳ xuống trước mặt Khởi La, cùng lên tiếng khuyên nhủ: “Vương gia, mong người suy nghĩ kỹ lại!”
Mạnh Diệc Hoan xuống xe ngựa, được tỳ nữ đỡ đi tới, rất vui sướng khi người gặp họa.

Nàng ta tự nhiên không dám chạm vào họng súng của Lâm Huân lúc này, chọn một chỗ không xa không gần mà đứng, thấy mặt Khởi La đầy bụi đất, vết sẹo trên mặt do không có gì che chắn nên lộ ra ngoài, nhỏ giọng nói: “Hả, hóa ra nàng ta xấu như vậy à.” Trong lòng nàng ta càng thêm hụt hẫng, một nữ nhân gương mặt đã bị thương, thế mà Vương gia còn coi nàng ta như trân bảo vậy?
Nhưng mà, dù là bảo bối gì thì hiện tại chắc cũng như chiếc giày rách bị vứt bỏ mà thôi.

Lâm Huân cứng ngắc đứng đó, Lưu Ly bị hai người kiềm lại ở đằng xa bỗng nhiên giằng ra, nhào thẳng về phía kiếm của Lâm Huân.

Thanh kiếm kia hoàn toàn đâm vào người của Lưu Ly, xuyên qua ngực.

Lưu Ly ngửa đầu lên nói với Lâm Huân: “Xin Vương gia tha cho phu nhân.”
Trước khi Lưu Ly ngã xuống, nàng ta quay đầu lại nhìn Khởi La một cái: “Đều là Lưu Ly sai, phu nhân, thực xin lỗi…” Sau đó ngã xuống mặt đất.

Những lời này, mỗi người nghe lại có một ý nghĩa khác nhau.

Khởi La cười khổ, đây là sám hối trước khi chết? Hay là tiếp tục trả đũa? Nàng không rõ.

Lâm Huân rút kiếm trên người Lưu Ly ra, chán ghét nhìn nàng ta một cái, xoay người lạnh lùng nói: “Trói hết lại cho ta.”.