Khởi La còn cho rằng Lâm Huân sẽ ở lại thành Dương Châu một thời gian, không ngờ rằng phải khởi hành về kinh nhanh như vậy.
Nàng hỏi Lưu Ly, biết Lâm Huân đang ở trại nuôi ngựa chải lông cho Tật Phong thì chuẩn bị qua đó nhìn xem.
Con hắc mã tên Tật Phong đúng là vô cùng uy phong, ánh mắt như điện, vóc dáng cao lớn, lông tóc tỏa sáng, nghe nói đã theo Lâm Huân xuyên qua mưa tên bão đạn trên chiến trường, chưa từng sợ hãi, rất được Lâm Huân yêu thích, đi đâu cũng phải đưa nó theo.
Khởi La đến trại nuôi ngựa, nàng thấy Lâm Huân để trần nửa người trên, lấy gáo múc nước hất lên người Tật Phong, Tật Phong rất bất mãn vẩy lông, bọt nước văng khắp nơi, một người một ngựa chơi cùng nhau vui vẻ vô cùng.
Bọt nước lăn dài trên làn da màu đồng của nam nhân, chảy qua từng thớ cơ bắp đầy hoa văn.
Bên trên chằng chịt đầy những vết thương lớn nhỏ, đều là những vết thương lưu lại do mấy năm nay chinh chiến tứ phương.
Khởi La lẳng lặng đứng bên ngoài trại nuôi ngựa nhìn vào bên trong, nhìn thấy Lâm Huân đến ôm Tật Phóng, nhẹ nhàng nói chuyện với nó, dịu dàng như đối xử với con của mình.
Nàng cười cười, không muốn quấy rầy bọn họ, đang chuẩn bị xoay người rời đi, lại nhìn thấy Mạnh Diệc Hoan mặc nam trang hấp tấp chạy tới.
Mạnh Diệc Hoan như thị uy mà nhìn Khởi La: “Như thế nào? Vương gia thích ngươi như vậy, thế mà ngươi cũng không bằng một con ngựa? Cũng đúng, ở trước mặt Tật Phong, ai cũng phải thoái nhượng mà thôi!”
Khởi La mặc kệ nàng ta, chỉ là một tiểu nha đầu miệng lưỡi nhanh nhảu mà thôi.
Khởi La vừa muốn đi về phía trước, tỳ nữ của Mạnh Diệc Hoan lại bước lên trước một bước chắn trước mặt nàng.
Lưu Ly giận dữ nói: “Các ngươi muốn làm gì?!”
Khởi La khó hiểu nhìn Mạnh Diệc Hoan, Mạnh Diệc Hoan lại nói: “Đừng vội đi chứ! Nhìn cho kỹ đây.” Nói xong, nàng ta không coi ai ra gì đi vào trong trại nuôi ngựa, nói với Lâm Huân: “Hầu gia, thiếp thân tới giúp ngài chải lông cho Tật Phong nha? Lần trước cũng là thiếp thân giúp ngài đó.”
Lâm Huân chẳng nói chẳng rằng, thế nên Mạnh Diệc Hoan tự mình lấy bàn chải cho ngựa từ trong thùng ra, nhẹ nhàng đặt lên người Tật Phong, miệng còn đang không ngừng thương lượng với nó.
Tật Phong quay đầu lại nhìn nàng ta một cái, nó phì phì mũi khiến nàng ta sợ tới mức lùi lại hai bước.
“Tật Phong ngoan, không phải lần trước ta chải lông cho ngươi sao? Ta sẽ thật nhẹ nhàng, sẽ không làm ngươi đau đâu.” Mạnh Diệc Hoan nhỏ giọng nói, lại bước lên phía trước hai bước, nào biết Tật Phong căn bản không thèm để ý, trực tiếp tránh ra.
Lâm Huân khoanh hai tay trước ngực, nhìn một người một ngựa, một trốn một đuổi, cảm thấy rất thú vị, khóe mắt đảo qua mới chú ý tới Khởi La đang đứng bên ngoài trại nuôi ngựa.
Hắn lấy một cái khăn khoác lên người, đi đến bên hàng rào: “Đến rồi sao không gọi ta?”
“Ta thấy chàng đang chơi với Tật Phong, thế nên không muốn quấy rầy chàng.
Đúng lúc Mạnh trắc phi tới, nàng ta không cho ta đi.” Khởi La lấy cái khăn trên người hắn xuống, cẩn thận lau người giúp hắn, giọng điệu vẫn như thường.
“Nào, vào đây, ta giới thiệu Tật Phong cho nàng.” Lâm Huân vươn tay với Khởi La, tỳ nữ của Mạnh Diệc Hoan đương nhiên không dám cản nữa, lùi sang một bên.
Khởi La do dự một chút, đi qua bám lấy cánh tay hắn, Lâm Huân trực tiếp ôm nàng qua hàng rào, sau đó huýt sáo một tiếng, Tật Phong chạy tới dừng trước mặt hai người.
Khởi La sợ tới mức rụt vào trong ngực Lâm Huân, con ngựa này trông như một quái vật khổng lồ vậy, cao hơn những loài ngựa bình thường nhiều, trông có vẻ vô cùng hung dữ, thảo nào Mạnh Diệc Hoan lại sợ nó.
Lâm Huân cầm tay Khởi La chạm nhẹ vào đầu Tật Phong: “Lúc nàng gả cho ta, tính tình nó hoang dã, được nuôi dưỡng cùng những con chiến mã khác ở trại nuôi ngựa ngoài thành, thế nên nàng chưa từng thấy nó.”
Tật Phong ngoan ngoãn cúi đầu cho Khởi La sờ nó, nó còn dụi đầu vào ngực Khởi La, nhưng bị Lâm Huân hất thẳng ra: “Sắc quỷ, tránh ra!” Tật Phong bất mãn nhe răng nhìn Lâm Huân, Khởi La bị chọc cười không ngừng.
Mạnh Diệc Hoan đứng ở bên cạnh, nàng ta nhìn thấy Lâm Huân cầm tay của Khởi La cho nàng sờ Tật Phong.
Hai người vừa nói vừa cười, nàng ta tức giận muốn chết.
Nàng ta cầu xin Tật Phong, Tật Phong cũng không cho nàng ta chải lông giúp, mà nữ nhân kia có Vương gia chống lưng, Tật Phong lại phải chạy đến lấy lòng nàng! Không công bằng, không công bằng một chút nào hết!
Nàng ta thở phì phì ném cái bàn chải xuống đất, chạy ra ngoài trại nuôi ngựa, bọn tỳ nữ vội vàng đuổi theo.
Khởi La thấy, nàng xoay người huých Lâm Huân một cái: “Vương gia, trắc phi của chàng đang ghen tị kìa.
Chàng không đi xem thế nào sao?”
“Nếu như ta đi, tối hôm nay còn có thể lên giường không? Chỉ sợ lại phải quỳ ván giặt ấy chứ.” Lâm Huân nhéo nhẹ mũi nàng nói: “Nàng muốn cưỡi Tật Phong không?”
“Muốn thì muốn, nhưng ta chỉ vừa mới học kỹ thuật cưỡi ngựa thôi.
Ta sợ bị ngã mất…”
“Có ta ở đây, nàng sợ cái gì?” Lâm Huân lấy quần áo và áo choàng từ tay tùy tùng mặc vào.
Hắn đỡ Khởi La lên lưng Tật Phóng trước, sau đó mới xoay người ngồi ra phía sau nàng, nói: “Ngồi vững nhé! Đi!”
Mặc dù Khởi La đã được Lâm Huân ôm, nhưng Tật Phong đúng như tên gọi của nó.
Nó chạy quá nhanh, xóc nảy khiến nàng nhấp nhổm, nàng gần như nắm chặt tay của Lâm Huân, dán sát lồng ngực hắn.
Mà cơ thể ma sát chặt chẽ khiến nàng rõ ràng mà cảm nhận được nơi nào đó của nam nhân đằng sau đã xảy ra biến hóa.
Nàng không được tự nhiên nhích người một chút, sự biến hóa kia càng nóng bỏng hơn.
Cho đến khi Tật Phong chạy đến một khu rừng rậm, Lâm Huân nhảy xuống ngựa trước, dứt khoát ôm Khởi La từ trên ngựa xuống dưới đất, hai người cùng nhau lăn vào trong bụi cỏ.
“Tật Phong, tránh xa một chút!” Lâm Huân đứng dậy nói, vừa nói còn vừa kéo quần áo của mình.
Tật Phong lắc lư cái đuôi, chậm rì rì bỏ đi.
Khởi La không ngờ Lâm Huân lại táo bạo như vậy, đây đang là ở bên ngoài đó.
Nàng giãy giụa không nói được, nhưng mà nam nhân đang bị dục hỏa đốt người nào quan tâm được gì khác, túm lấy tay nàng đè trên đỉnh đầu, kéo quần nàng xuống rồi đâm vào.
“Đã ướt đến thế này rồi còn nói không muốn ư?” Hắn liếm vành tai của nàng, giọng nói khàn khàn.
“Chàng… Chàng không được nói chuyện!” Khởi La buồn bực.
Chẳng mấy chốc hai người đã không còn tâm tư nói chuyện, đắm chìm trong dục vọng, quấn quýt bên nhau.
Sau khi bắn lần đầu tiên, Lâm Huân mồ hôi như mưa, hắn đòi thêm lần nữa nhưng Khởi La lại không chịu nghe theo: “Trở về, không muốn ở chỗ này…” Nói xong đẩy hắn ra khỏi ngực nàng.
Làm ngoài nơi hoang dã như thế này đúng là kích thích thật, có thể hòa hợp một thể với thiên nhiên.
Nhưng nàng không muốn bị người ta nhìn thấy, nàng không chịu nổi.
“Nàng nói rồi đó, phải về nhà làm tiếp.” Lâm Huân khàn giọng nói.
Khởi La nghĩ rằng cuối cùng hắn đã chịu bỏ qua, vội vàng đỏ bừng mặt gật đầu.
Lâm Huân giúp Khởi La mặc áo ngoài vào, lại không cho nàng mặc quần lót.
Không đợi Khởi La kháng nghị hắn đã gọi Tật Phong tới, mặt đối mặt ôm nàng lên ngựa.
“A…” Khởi La sợ hãi kêu lên, Tật Phóng đã bắt đầu chạy đi.
Nàng sợ tới mức ôm chặt Lâm Huân, hai chân nàng quấn chặt lấy eo hắn, may là áo choàng đen của hắn đủ lớn, từ bên ngoài nhìn vào chỉ có thể thấy vạt áo bị gió thổi phồng lên, mà không nhìn thấy nàng đang treo trên người hắn như con sóc nhỏ.
Đáng ghét nhất chính là hạ thân nàng còn dính chặt cọ xát vào chỗ đó của hắn, nàng lại càng sợ bị người ta phát hiện, thế nên càng quấn chặt vào người hắn, cơ thể không được tự nhiên mà có phản ứng.
Đến khi bọn họ về đến ngoài hành cung, Khởi La đã không thể chịu đựng được nữa mà lê n đỉnh một lần, nhưng cơ thể nàng vẫn cảm thấy trống rỗng và khó chịu, hai mắt long lanh nhìn Lâm Huân.
Lâm Huân ôm nàng xuống ngựa, sải bước thẳng đến Hợp Hoan Điện.
Vừa vào trong điện, đóng cửa lại, lập tức đẩy nàng dựa vào trên cửa cọ xát, nhưng hắn nhất định không chịu đi vào.
Khởi La cảm nhận được chỗ đó của hắn vừa cứng vừa nóng.
Nàng tự mình cọ xát, Lâm Huân lại ngăn nàng lại, hắn liếm lỗ tai nàng dụ dỗ: “Ngoan, muốn ta sao?”
“Muốn…” Khởi La hơi nghiêng đầu, cảm giác lỗ tai của mình vừa ướt vừa nóng như bị lửa đốt, căn bản không có cách nào tự hỏi.
“Thế phải nói như thế nào?” Lâm Huân dụ dỗ nói, lại ở bên ngoài chọc nàng.
“Phu quân… ta muốn… mau cho ta… ưmmm….” Khởi La kêu lên một tiếng, chỉ cảm thấy sự trống rỗng trong cơ thể được lấp đầy, cảm thấy thỏa mãn không giải thích được.
Đến khi Khởi La cạn kiệt sức lực nằm trên giường, chỉ có thể nằm thở dốc, lúc này mới hiểu cái gì mà cưỡi ngựa chứ, chỉ là cái cớ của hắn mà thôi! Nam nhân kia vì muốn dụ dỗ nàng phối hợp với hắn, còn tìm những cách ân ái càng kích thích và mới mẻ hơn.
Lâm Huân ôm Khởi La từ phía sau, chưa đã thèm mà hôn lên bả vai bóng loáng của nàng: “Giảo Giảo, đến khi chúng ta hồi kinh, ta sẽ nói với phụ hoàng, khôi phục lại danh phận Vương phi của nàng.”
“Ai muốn trở về cùng chàng.” Khởi La nhắm mắt lại mạnh miệng nói.
“Không được, hai chúng ta phải ở cùng nhau.” Lâm Huân xoay người nàng lại, nắm lấy tay nàng áp vào ngực, hai mắt chìm đắm nhìn nàng, giống như chỉ cần nàng nói một chữ không, những thứ trong mắt hắn sẽ vỡ vụn.
Mỗi đêm, nàng đều cảm thấy được hắn vô cùng bất an mà ôm nàng thật chặt, những thủ vệ trước kia tuy đã được cho lui hết, nhưng những người trong bóng tối âm thầm giám sát nàng lại không ít.
Khởi La cố nén sự không thoải mái trong lòng xuống, cười nói: “Đồ ngốc, ta đùa chàng thôi.
Ta trở về với chàng là được chứ gì, còn thân phận thì… vẫn dùng tên Diệp Uyển, cứ làm trắc phi trước đi.
Làm Vương phi của chàng còn phải tiến cung bái kiến Hoàng thượng Hoàng hậu, ngày lễ ngày tết trong Vương phủ còn phải đứng ra tổ chức, bị mọi người chú ý tới, hành động sẽ bị hạn chế.”
“Nàng vốn đã là nguyên phối, làm trắc phi quá thiệt thòi cho nàng rồi.” Lâm Huân lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý.
“Chàng cũng không làm Hoàng đế nữa rồi, chút uất ức này của ta cũng chẳng là gì.
Thân phận Vương phi thật sự rất không tiện, với cả chuyện chết đi lại sống lại này chưa chắc mọi người đã chấp nhận được.
Hơn nữa, trên mặt ta còn bị tổn thương, theo quy củ thì không thể ngồi lên vị trí chính phi… Chỉ cần trong lòng chàng có ta, chúng ta có thể ở bên nhau giống như trước đây là tốt rồi.” Khởi La dựa vào ngực Lâm Huân nói.
Lâm Huân cúi đầu nhìn vết sẹo hầu như không nhìn thấy được trên mặt nàng kia, trìu mến sờ sờ, trong lòng càng thêm hận những người đó.
“À đúng rồi, ba ngày sau chúng ta sẽ hồi kinh à? Tại sao lại gấp gáp như vậy? Trong thành Dương Châu, ta còn có chút việc chưa sắp xếp xong.”
“Ừm, trong kinh truyền tin đến, nói thân thể phụ hoàng không tốt, mong rằng ta có thể trở về sớm một chút.” Lâm Huân nói, trong mắt lại xẹt qua một tia tàn nhẫn: “Giảo Giảo, có thể cho ta mượn những ám vệ kia của nàng một chút được không?”
Khởi La không rõ những ám vệ kia có thực sự hữu dụng hay không, hay chỉ là hắn mượn cớ để khống chế nàng? Nàng không muốn suy nghĩ nhiều, bèn gật đầu nói: “Được.”
Vì phải chuẩn bị về kinh, thế nên trong hành cung có rất nhiều chuyện phải làm.
Lâm Huân không cho Khởi La ra ngoài.
Khởi La chỉ có thể gọi Nguyệt Tam Nương tới, còn có bồ câu của nàng, nàng đã làm kẻ điếc rất nhiều ngày rồi.
Ban đầu Lâm Huân nạp trắc phi, Khởi La chỉ nói là không muốn nghĩ đến người này, càng nghĩ càng khó chịu.
Bây giờ lại không thể không tra xét rõ ràng thân thế bối cảnh của Mạnh Diệc Hoan.
Lâm Huân rời khỏi hành cung, một mình đi về phía phủ Lăng Vương.
Đúng lúc Triệu Sâm đang chơi cờ trong hoa viên, Huyền Ẩn đứng hầu ở bên cạnh.
Triệu Sâm thấy Lâm Huân tới, không thèm ngẩng đầu lên nói: “Điện hạ cuối cùng cũng nhớ tới thúc phụ là ta đây nhỉ, còn biết đến đây nhìn ta một cái.”
“Thúc phụ gạt ta, đúng thật là đủ thảm đấy.” Lâm Huân hào sảng ngồi xuống, một tay xoa loạn hết những quân cờ trên bàn.
Huyền Ẩn muốn tiến lên, Triệu Sâm lại giơ tay ngăn cản, ông bất đắc dĩ nhìn Lâm Huân: “Làm sao phải tức giận như vậy? Ta cũng chỉ là nhận lời ủy thác của người ta thì phải làm hết sức mình thôi.”
“Đừng tưởng rằng ta không biết thúc phụ đang tính toán chuyện gì, ngài giữ Giảo Giảo ở lại thành Dương Châu, nàng ấy có thể ra mặt giúp ngài làm không ít chuyện mà ngài không làm được.
Dù sao thì nhất cử nhất động của ngài đều nằm trong sự giám thị của phụ hoàng mà.”
Triệu Sâm ra vẻ không sao cả cười cười, trong hoàng gia, ruột thịt vẫn còn phòng bị nhau chứ đừng nói đến cái gì mà đường huynh đệ: “Ta bồi dưỡng nàng cũng tốn không ít tâm huyết.
Hiện tại nàng có thể giúp sức cho ngươi, ngươi hẳn phải cảm tạ ta mới đúng.”
Lâm Huân liếc mắt nhìn ông: “Hai ngày nữa ta sẽ khởi hành về kinh, tin tức đã truyền tới kinh thành rồi, hôm nay tới là mong thúc phụ giúp ta một chuyện.”
“Có chuyện gì?”
“Trên đường trở về chắc chắn sẽ có mai phục, để đề phòng bất trắc, mong thúc phụ cho ta mượn vài người.
Mấy người ngài bồi dưỡng kia ít cũng phải có một ngàn người đi?”
Triệu Sâm cười rộ lên, phất tay áo: “Lần đầu tiên thấy có người đi nhờ vả người khác với cái thái độ như thế này đấy, nếu ta không cho mượn thì sao?”
“À, nếu ta xảy ra chuyện gì không hay, nói không chừng rất nhanh thôi trên bàn của phụ hoàng sẽ xuất hiện tấu chương tố ngài nuôi dưỡng tư binh, nuốt riêng khoáng sản, hơn nữa là cái loại mà chứng cứ vô cùng xác thực ấy chứ.
Ngài cảm thấy phụ hoàng của ta dưới nỗi đau mất con, sẽ còn nhớ đến tình cảm huynh đệ gì nữa sao?” Lâm Huân tiện tay khảy mấy quân cờ trên bàn.
Triệu Sâm không những không giận mà ngược lại còn cười vỗ tay.
Lâm Huân vốn không phải chỉ là một mãng phu biết đánh giặc mà thôi, hắn là một con sói.
Triệu Sâm trái lại cũng vui vẻ giúp hắn một lần..