Khởi La ngủ một đêm, chỉ cảm thấy đầu nặng chân nhẹ.
Lúc tỉnh lại, nàng phát hiện mình đang nằm trên giường, trên người đắp chăn.
Ánh mặt trời ấm áp dễ chịu chiếu vào trong phòng, bốn phía sáng trưng.
Nàng chống người ngồi dậy, Lưu Ly nghe được động tĩnh, vội vàng chạy vào: “Phu nhân tỉnh rồi à? Trên bếp đang hâm cháo, người có muốn ăn một chút hay không?”
Khởi La vẫy vẫy tay: “Ta không muốn ăn, rót cho ta chén nước.”
Lưu Ly lại đi rót nước, trong miệng nhắc mãi: “Cháo kia là cháo thịt nạc của tiệm cháo Lý Ký đêm qua Lục đại nhân đặc biệt mang tới.
Lúc ngài ấy đi đã căn dặn em nhất định phải đưa cho phu nhân, phu nhân vẫn là ăn một chút đi?”
Khởi La đang ấn huyệt thái dương, nghe vậy ngẩn ra: “...!Lục đại nhân đã tới sao?”
“Vâng, ngồi trong chốc lát rồi mới đi.” Lưu Ly cẩn thận bưng nước lại, sau khi Khởi La súc miệng, lại uống một chén nước nữa, mới nói: “Vậy bưng tới đi, ta ăn một ít.”
Tiệm cháo Lý Ký kia ở phía bắc thành, nàng ở phía nam thành, thực ra cũng không tiện đường.
Đêm rằm Trung thu có nhiều hoạt động như vậy, hắn không đi tham gia, lại cố ý chạy tới mua cháo cho nàng, nàng thật là không biết nói cái gì cho phải.
Thịt nạc mềm mại, không có mùi tanh, cho dù để một đêm, vẫn còn có thể ngửi được hương vị của hành thái và dầu mè.
Khởi La khó được ăn non nửa bát, dư lại trên bếp đều thưởng cho Lưu Ly hết.
Tổ tiên của tiệm cháo Lý Ký này là ngự trù, đời đời tương truyền, đến nay đã là đời thứ ba, làm đồ ăn thật sự rất ngon, nhưng tiền nào của nấy, người bình thường như Lưu Ly không phải lúc nào cũng ăn được, huống chi đây lại là đồ Lục Vân Chiêu mua mang tới.
Lưu Ly lập tức vui vẻ phấn chấn cảm tạ Khởi La, chạy đến phòng bếp đi ăn.
Khởi La tự trang điểm đơn giản cho mình, sau đó bịt kín mạng che mặt, lúc này một con bồ câu bay đến dừng trên cửa sổ.
Nàng đi qua lấy tờ giấy trên đùi bồ câu xuống xem, sắc mặt khẽ biến nhưng rất nhanh lại bình tĩnh.
Chẳng qua chỉ là Yến Vương điện hạ tuần tra việc vận chuyển trên kênh đào mà thôi, không quá liên quan đến nàng.
Nhưng mà không biết vì sao, nàng nhìn hai chữ Yến Vương hơi mất hồn.
Con người nhiều khi luôn làm chút việc lừa mình dối người, tỷ như nàng cố ý không nghe ngóng bất kể chuyện gì liên quan đến hắn, thậm chí không cho người bên cạnh bàn luận.
Nhưng hắn thường xuyên sẽ tiến vào giấc mơ của nàng.
Có đôi khi là hình ảnh bọn họ nắm tay cười đùa trên giường, có đôi khi ngồi trên hành lang ngắm mưa xuân rả rích, tướng mạo của hắn dường như đã mờ dần đi, nhưng chỉ cần nàng nhắm mắt lại, góc cạnh kia vẫn có thể khiến nàng đau đớn như cũ.
Yến Vương nhận tổ quy tông, Yến Vương được ban trắc phi, Yến Vương được triều thần ủng hộ, Yến Vương ngang hàng với vị ở Đông cung.
Thậm chí toàn bộ kinh thành còn có lời đồn đãi, ngoài danh phận Đông Cung Thái tử chính thức ra, Yến Vương đã không khác gì Thái tử, mà Hoàng thượng cũng đã có ý truyền ngôi cho hắn từ sớm.
Khởi La không biết trong tương lai của kiếp trước, Lâm Huân có biết thân thế của chính mình hay không.
Có lẽ hắn biết, nhưng có lẽ hắn không muốn bị cuốn vào cuộc tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế, cho nên không muốn nắm lấy cơ hội để khẳng định địa vị của mình.
Có lẽ hắn không biết, nhờ sự ưu ái đặc biệt của Hoàng đế, hắn có thể nhẹ bước mây xanh, nắm quyền lớn trong tay.
Kiếp này hắn dùng thời gian càng ngắn hơn để trở thành Hiền Vương được mọi người tán tụng, quyền binh trong tay tất nhiên là không cần phải nói.
Còn có vị trí nào có thể tôn quý hơn con trai của Hoàng đế?
“Phu nhân, Tôn viên ngoại lại đi cửa hàng bán lương thực rồi, ngài muốn ra mặt xử lý một chút hay không?” Một giọng nói nặng nề vang lên từ ngoài cửa.
Đây đều là những ảnh vệ nàng mua từ Huyền Ẩn về, phân bố rải rác không một kẽ hở trong tòa nhà này và tất cả các sản nghiệp trên danh nghĩa của nàng.
Có người chỉ là ảnh vệ, có người lại sắm vai tiểu nhị, kiệu phu, người hầu trà vân vân,...!thêu dệt lên mạng lưới tình báo khổng lồ của nàng.
Mạng lưới tình báo này, đương nhiên cũng sẽ phục vụ Lăng Vương, nếu không chỉ trong ba năm ngắn ngủi, không có khả năng có quy mô như hiện tại.
Nàng đã sớm biết bề ngoài Lăng Vương là một Vương gia nhàn tản, thực ra là một người tâm sáng như gương, biết xem xét thời thế.
Chưa chắc ông có dã tâm lớn bao nhiêu, nhưng chắc chắn một điều là ông muốn đặt mình vào trong một hoàn cảnh an toàn.
Cho nên tương lai dù ai làm Hoàng đế đi chăng nữa, ông đều có thể tiếp tục làm một Lăng Vương tiêu dao giàu có.
“Ta đã biết.” Khởi La thu lại suy nghĩ, đốt một ngọn nến lên rồi đốt tờ giấy kia đi, sau đó thổi nhẹ một cái.
Tan thành mây khói, không còn dấu vết.
…
Cửa hàng bán lương thực của Diệp thị ở Nam thành không coi là lớn, nhưng dòng người qua lại rất đông, so sánh với các cửa hàng khác cùng con phố, đúng là chỉ biết nhìn và cảm thán mà thôi.
Có vài cửa hàng dứt khoát tự nhận xui xẻo, một số lại khiếu nại đến thương hội của địa phương, rắc rối lớn nhất đương nhiên là cửa hàng Tôn Ký dưới danh nghĩa của Tôn viên ngoại.
Trước khi có lực lượng mới xuất hiện là Khởi La, Tôn viên ngoại vẫn luôn là nhà giàu số một của thành Dương Châu, cũng có tiếng nói trên thương hội.
Nhưng từ khi chuyện làm ăn của Khởi La càng làm càng lớn, Tôn viên ngoại cảm nhận được sự uy hiếp xưa nay chưa từng có, vài lần muốn đè ép uy phong của Khởi La xuống.
Nào biết càng cản Khởi La càng hăng, hiện tại đã có xu thế sắp vượt qua cả ông ta, ông ta đương nhiên không thể ngồi yên được.
Ông ta thậm chí không ngần ngại bước vào cửa hàng Diệp thị, nơi mà trước nay ông ta khinh thường bước vào, vừa uống trà thượng đẳng mà trà trang dưới danh nghĩa Diệp thị rút được trong hội đấu trà năm nay, vừa kêu gào phải gặp Diệp phu nhân một lần cho bằng được.
Hành tung trước nay của Diệp phu nhân bí ẩn, cho đến nay trong thành Dương Châu còn nhiều người không biết dung mạo thật sự của nàng.
Có người nói nàng là bà lão sáu mươi tuổi, có người lại nói nàng là thiếu nữ vừa tròn mười lăm, còn có người nói Diệp phu nhân là một người đàn ông.
Có người nhiều chuyện đã từng thử theo dõi mấy đại chưởng quầy đi Lệ Trạch lâu bàn việc, nhưng đều bị phát hiện mời rời khỏi, hoặc là trực tiếp chặn lại ngoài cửa.
Lời đồn về Diệp phu nhân càng ngày càng không thể tưởng tượng nổi.
Một lát sau, có tiểu nhị của cửa hàng tới mời Tôn viên ngoại đi hậu viện.
Tôn viên ngoại mới đầu còn hơi do dự, dù sao Diệp phu nhân được xưng là người có vô số hộ vệ, giết một người cũng không phải vấn đề to tát gì.
Nhưng dù sao cũng có nhiều người nhìn thấy ông ta đi vào cửa hàng Diệp thị như vậy, dựa vào điều này Diệp Uyển cũng không dám làm chuyện gì.
Trong viện chỉ đặt một cái ghế mây, sau khi mời Tôn viên ngoại ngồi xuống thì tiểu nhị một mình rời đi.
Tôn viên ngoại nhìn quanh bốn phía, chỉ là một cái sân bình thường, trong viện đặt vài bồn hoa, trông cũng không được tươi tốt cho lắm, xem ra không có người chăm sóc tỉ mỉ.
Ông ta nhìn trong chốc lát, bỗng nhiên có tiếng đàn ngắn ngủi truyền tới từ một căn phòng nào đó chỗ hành lang, nhưng không phân biệt được là căn phòng nào.
“Diệp Uyển, có phải ngươi hay không? Ngươi trực tiếp xuất hiện đi!” Tôn viên ngoại đứng dậy kêu lên.
Người đánh đàn kia tài nghệ cũng không được cao siêu, chẳng qua tiếng đàn kia xa xưa lại dai dẳng, có tác dụng tĩnh tâm ngưng thần.
“Tôn viên ngoại hà tất phải tức giận đến như vậy? Không biết Diệp Uyển đắc tội ngài ở chỗ nào rồi?” Giọng nói của nữ tử theo tiếng đàn mà đến, không ngờ vô cùng dễ nghe.
Tôn viên ngoại nói: “Ngươi đi thu lương, giá cả thu vào còn cao hơn cả chúng ta, vậy thì làm gì còn người nào chịu bán gạo cho chúng ta nữa chứ? Nhìn năm nay tào thuyền[*] không có cách nào lấp đầy được, ngươi có phải nên cho chúng ta một lời giải thích hay không?”
[*] Tào thuyền: Thuyền vận chuyển lương thực bằng đường thủy.
Nữ tử cười một tiếng: “Năm nay lương thực thu hoạch không tốt, ta ra giá thu mua cao hơn năm ngoái, có cái gì không đúng? Các ngươi muốn dùng quan phủ làm lá chắn, thu lương thực với giá thấp, lại bán đi với giá cao, nông dân và bá tánh đều không phải kẻ ngốc, đương nhiên không chịu rồi.
Này chẳng lẽ cũng là tiểu nữ tử sai sao?”
“Ngươi! Đây là giá quan phủ định ra, không phải chủ ý của cá nhân ta! Ngươi tùy ý phá hỏng quy tắc như vậy, nhiễu loạn trật tự giới buôn gạo, quan phủ tùy thời có thể bắt ngươi!” Tôn viên ngoại uy hiếp.
“Quan phủ trong miệng Tôn viên ngoại, chính là chỉ thúc thúc của ngài, Tri châu của Dương Châu, Tôn Chí Thư, Tôn đại nhân?”
Tôn viên ngoại thẳng lưng: “Đúng vậy.”
“Tôn đại nhân mới đảm nhiệm chức Tri châu của Dương Châu một năm.
Theo ta được biết, quan văn ba năm đổi một lần, không biết đến lúc đó kiểm tra Tôn đại nhân, sẽ được đánh giá thành tích gì đây? Ta hiểu được tâm tình muốn lập công của Tôn đại nhân, nhưng cũng không thể đốt cháy giai đoạn, có phải không? Giá gạo, ta sẽ không sửa, lời cũng đã nói rõ với Tôn viên ngoại.
Nếu là ngươi vẫn tức giận, không ngại thử khuyên nhủ vị thúc thúc kia xem, quy định giá cả thu mua giống ta, ta thay nông dân cảm ơn các ngài.”
“Diệp Uyển! Ngươi dám làm càn như thế ư!” Trán Tôn viên ngoại nổi đầy gân xanh, quát lớn.
Nhưng mọi nơi lại không người đáp lại.
Ông ta hít thở không thông, đá văng từng cửa phòng một, bên trong đều dùng làm kho hàng, chất đầy gạo, nào có bóng dáng của người nào!
Ông ta vừa định phá hư những bao gạo kia, đã bị hai người từ trên trời rơi xuống kéo ra ngoài.
Tôn viên ngoại bị đưa ra ngoài cửa, ngẩng đầu hung hăng mà nhìn thoáng qua biển hiệu, trong mắt đầy tia sáng hung ác.
Diệp Uyển, ngươi chờ đó cho ta!
…
Trên kênh đào, con thuyền to lớn chậm rãi cập bờ, Tôn Chí Thư cùng chúng quan viên quỳ đón Lâm Huân ở bên bờ, tiếng hô rung trời.
Bá tánh đều bị ngăn lại ở nơi rất xa, đứng ở ven bờ nhìn sang, bóng người vô cùng đông đúc.
Lâm Huân đi trên sông lâu ngày, lúc hai chân dẫm lên mặt đất, khó tránh khỏi cảm thấy thể xác và tinh thần đều thoải mái, giơ tay ý bảo chúng quan viên đứng dậy.
Tôn Chí Thư tiến lên cười nói: “Yến Vương điện hạ đi đường vất vả.
Thần đã chuẩn bị tiệc rượu ở Nhập Vân lâu ở trong thành, đón gió tẩy trần cho ngài, nhân tiện giới thiệu một vài quan viên địa phương với ngài…”
Một loạt quan lại đứng phía sau ông ta vội vàng cười chắp tay thi lễ.
“Tôn đại nhân có tâm.
Nhưng mà, chuyện tiệc rượu hãy sắp xếp vào buổi tối đi, ta muốn xử lý chút việc riêng trước.” Lâm Huân quay đầu lại, Thấu Mặc đã cầm tay nải, dắt Tật Phóng từ trên thuyền xuống.
Lâm Huân đeo tay nải lên, cưỡi Tật Phóng, lập tức đã không thấy bóng dáng, chỉ còn các vị quan viên còn chưa kịp mở miệng trố mắt nhìn nhau.
Lâm Huân đi tới ngoài rừng trúc, buộc Tật Phóng tại chỗ, khoanh tay chậm rãi đi vào.
Trên ngôi mộ kia quả nhiên đã mọc lên chút cỏ dại, lẻ loi đứng ở nơi đây.
Một con quạ đen đứng trên bia đá, cảm nhận được có người tới, nó vẫy cánh bay đi.
Lâm Huân đặt tay nải xuống mặt đất, đi đến bên cạnh mộ tay không nhổ cỏ dại, sau đó lấy một tấm vải từ trong tay nải ra cẩn thận lau khô bia mộ, lại lấy ra chén đĩa và đồ ăn, bày biện xong trước mộ, còn rót thêm một chén rượu.
Sau khi làm xong, hắn quỳ gối trước mộ, trầm mặc hồi lâu mới nói: “Ta biết có lẽ nàng không muốn nhìn thấy ta, cũng lưu lại di ngôn cho cữu phụ, không cho ta dời mộ của nàng, cho nên mấy năm nay ta đều không tới… Đây đều là những điểm tâm mà nàng thích ăn nhất, bánh hoa mai này là tự tay San Nhi làm, con bé nhất định bắt ta mang đến cho nàng nếm thử… Cũng không biết đã bị hỏng hay chưa.” Hắn chậm rãi giơ tay, vuốt v3 thành mộ, dường như đang vuốt v3 mái tóc dài của người thương: “Giảo Giảo, nàng có biết… ta rất nhớ nàng, không lúc nào là không nhớ tới nàng.”
Gió từ trong rừng rít gào thổi ra, giống như một người phụ nữ đang nhỏ giọng nức nở.
Mặt trời dần ngả về phía tây, Thấu Mặc vẫn là không nhịn được tìm đến, quả nhiên nhìn thấy Tật Phong đang nhàm chán gặm cỏ ngoài rừng trúc.
Hắn xuống ngựa, vừa muốn đi vào, lại thấy Lâm Huân đi ra từ bên trong.
Bóng dáng cao lớn của hắn, còn có áo gấm chưa kịp thay trên người, có vẻ không hợp nhau với rừng trúc này.
Hơn nữa trên vạt áo gấm vạt áo tất cả đều là bùn đất.
Thấu Mặc ngồi xổm xuống, dùng sức giúp Lâm Huân lau đi, không nói gì.
“Còn chưa tìm được Ninh Khê sao?” Lâm Huân cúi đầu hỏi.
Thấu Mặc thân mình hơi run rẩy, lắc đầu cười khổ nói: “Khi đó Quận chúa đã đuổi hết tất cả những người đã từng hầu hạ Vương phi đi.
Hình ma ma trở về quê quán, Ninh Khê cũng từ đó không thấy tung tích.”
Lâm Huân duỗi tay vỗ bả vai của Thấu Mặc, không biết là muốn an ủi hắn, vẫn là an ủi chính mình.
Sau đó chủ tớ hai người trong lòng hiểu rõ mà không nói ra cưỡi ngựa rời đi.
Nhập Vân lâu là sản nghiệp dưới tên của Tôn viên ngoại, tu sửa vô cùng trang nhã, được trang trí bởi các loài hoa và cây cỏ theo mùa, trên tường treo đầy tranh chữ của danh nhân, ngoài cửa càng là trang trí vô cùng bắt mắt, người qua lại trên đường nhìn một cái là có thể nhận ra.
Tối nay Nhập Vân lâu không mở cửa, đặc biệt dùng tiếp đãi Lâm Huân.
Trong tiệc rượu còn gọi ca kỹ tới xướng khúc bồi rượu.
Lâm Huân ngăn cản một nữ tử muốn tiến lên, chỉ về phía Tôn Chí Thư nói: “Đi chỗ Tôn đại nhân đi.” Nàng kia không dám ngỗ nghịch, ngoan ngoãn đi tới ngồi xuống bên cạnh Tôn Chí Thư, nhưng đôi mắt vẫn luôn lén nhìn Lâm Huân.
Nàng chưa bao giờ biết, thế gian này vậy mà còn có nam nhân khí vũ hiên ngang như vậy, cả người đều mang theo khí chất mạnh mẽ hiên ngang, nếu có thể được hắn ôm vào lồng ngực, yêu thương một lần.
Vậy nàng thật là… càng nghĩ tới mặt càng đỏ.
Tôn Chí Thư đưa Tôn viên ngoại tới trước mặt Lâm Huân, cười nói: “Không biết điện hạ cảm thấy đồ ăn ở nơi này thế nào?”
Lâm Huân gật gật đầu: “Rất mỹ vị.”
Tôn Chí Thư cười đến nỗi mặt đều nở hoa, thuận thế giới thiệu: “Thật không dám giấu giếm, đây là sản nghiệp của cháu trai vợ của thần.
Còn không mau tới bái kiến Yến Vương điện hạ?”
Tôn viên ngoại vội vàng quỳ trên mặt đất: “Thảo dân Tôn Phụ, bái kiến Yến Vương điện hạ.”
“Đứng lên đi.
Không cần đa lễ.” Lâm Huân giơ tay, nhưng cũng không nhìn ông ta, mà lại đang nói chuyện với một quan viên khác.
Tôn viên ngoại nghe nói Yến Vương tự cho mình rất cao, đương nhiên hắn có tự tin để làm như vậy, cho nên không chú ý lắm, dù sao cũng coi như lộ cái mặt.
Lâm Huân uống rượu, hỏi: “Hôm nay tại sao không thấy Lục đại nhân?”
Tôn Chí Thư vội vàng trả lời: “Đêm qua Lục đại nhân nhiễm phong hàn, thân thể không khoẻ.
Để thần phái người đi mời ngài ấy đến đây?”
“Cũng không cần.
Ta chỉ muốn hỏi một chút, thu hoạch ở Giang Nam năm nay có vẻ không được tốt lắm.
Lương thực là kế sinh nhai của người dân, không biết Lục đại nhân là Chuyển Vận sứ, tình hình thu lương thực thế nào rồi.”
Tôn Chí Thư nghe vậy, mặt lộ vẻ khó xử.
Trong tiệc rượu tức khắc lặng ngắt như tờ.
Lâm Huân nhíu nhíu mày: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Lúc này, Tôn Phụ quỳ trên mặt đất nói: “Bẩm điện hạ! Không phải thần không làm được việc, mà là có người gây khó dễ!”.