Bệnh Phú Quý

Chương 116: 116: Ly Biệt





Khởi La xoay người yên lặng quay về phòng, bắt đầu giúp Lâm Huân thu dọn hành trang.

Nàng đã đoán trước được sẽ có ngày này, nhưng không nghĩ tới ngày này tới nhanh như vậy.

Nàng ngồi bên giường, sờ áo bào của hắn, không nhịn được mà rơi hai giọt nước mắt.

Lâm Huân đi tới, đặt khôi giáp ở một bên, sau đó cúi người ôm lấy nàng: “Giảo Giảo, đừng như vậy.

Nàng cũng đã nói, đất nước chỉ có một Dũng Quan hầu là ta… Đừng khiến ta khó xử.” Hắn cũng không nỡ rời xa nàng, lúc trước ra trận giết địch không lo lắng chút nào, thậm chí là vô cùng ngóng trông sự sảng khoái trên sa trường.

Nhưng hôm nay khi vào cung nghe được lệnh của Hoàng thượng, hắn thật sự đã sinh ra chút suy nghĩ trốn tránh.

Khởi La lau sạch nước mắt, cười nói: “Ai muốn làm chàng khó xử chứ? Chàng xem, may mà ta đã sớm làm áo và vớ giày, nếu không thì không kịp rồi.

Nhưng áo choàng thì mới thêu được một nửa… Hoa văn còn chưa được thêu xong đây.” Nàng kéo áo choàng cho Lâm Huân nhìn.

Lâm Huân sờ lên đầu nàng: “Để đó trước đi đã.

Lần này đi giúp Tây Hạ sẽ không quá lâu.

Ta sẽ quay về thật nhanh, đến lúc đó là có thể mặc được rồi.

Trong cung chính là nơi thị phi, ta không ở kinh thành, nàng vẫn là ít đi thì hơn.”
Khởi La gật đầu nói: “Ta biết rồi.

Bây giờ Thái tử phi đã mang thai, không cần ta nữa, chờ sau khi thăm nàng ấy thì ta sẽ không đi nữa.”
“Thái tử phi mang thai rồi? Đây chính là chuyện vui.” Lâm Huân như có điều suy nghĩ mà nói.

Mấy ngày sau đó, Lâm Huân lần lượt gọi rất nhiều người bàn giao công việc trong nhà, Gia Khang cũng bảo Khấu ma ma thu dọn rất nhiều thứ rồi đưa đến nơi ở của Khởi La.

Thế nhưng Lâm Huân lên chiến trường phải giản dị đơn giản, không mang theo được quá nhiều đồ, Khởi La nhận cũng không được, trả lại cũng không được, chỉ có thể cầu cứu Lâm Huân.

Lần này Lâm Huân ngược lại để Khởi La nhận lấy đồ, thuận tiện đi một chuyến đến Phúc Vinh Uyển.

Một đêm trước khi chuẩn bị lên đường, Khởi La nằm trên giường không ngủ.


Nàng nghiêng đầu gối lên bàn tay, nhìn chăm chú vào khuôn mặt khi ngủ của Lâm Huân.

Bên giường thắp một ngọn nến yếu ớt, sợ bọn họ đi tiểu đêm không nhìn thấy đường nên mới sắp xếp ở đó.

Ánh sáng yếu ớt đó bao phủ khuôn mặt Lâm Huân, sự sắc bén đã vơi đi không ít, lộ ra mấy phần an nhàn.

“Không ngủ được à?” Hắn đột nhiên mở miệng, Khởi La sợ hết hồn, xoa ngực: “Ta cho rằng chàng ngủ rồi.”
Lâm Huân nghiêng người, ôm Khởi La vào lòng: “Thật ra ta cũng không ngủ được.

Có cách nào có thể thu nhỏ nàng không, nhỏ đến mức ta có thể mang theo nàng ấy?”
Khởi La nhỏ giọng cười, cười một lúc lại cảm thấy bi thương.

Nàng dán vào ngực Lâm Huân nói: “Chàng nhất định sẽ thắng trận.”
Lâm Huân cúi đầu hôn nàng, là nụ hôn rất dài, tựa như cơn mưa mùa thu, còn cuốn theo nhiệt độ còn sót lại của ngày hè.

Đã lâu rồi bọn họ không có hành động thân mật, lại bởi vì sự u sầu của chia ly, chạm vào là bùng nổ.

Sự chia xa này chỉ sợ là sẽ dài mấy tháng, nửa năm, hoặc là lâu hơn nữa.

Đối với phu thê trẻ tuổi mà nói, cuộc sống luôn khó qua, huống chi bệnh của Khởi La sắp được trị khỏi rồi.

Đợi đến bước cuối cùng, Lâm Huân vẫn dừng lại, đi đến phòng tắm một chuyến rồi nhẹ nhàng thoải mái mà quay lại.

Khởi La mặc quần áo tử tế, ngồi trên giường, khuôn mặt càng được tô đậm thêm hồng hào dưới ánh nến.

Nàng nhỏ giọng nói: “Thật ra ta có thể giúp chàng…” Nàng lén nhìn tay mình, có chút xấu hổ mà mở miệng.

Lâm Huân đặt nàng nằm ngang, đắp mền, hắn không nói gì mà chỉ đặt một nụ hôn lên trán nàng: “Ngủ đi.”
Bởi vì nụ hôn này, sau đó nàng thật sự ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau, trời mới vừa tờ mờ sáng là Khởi La đã bừng tỉnh.

Theo bản năng nhìn thoáng qua bên cạnh, Lâm Huân vẫn ở đó.

Nàng cẩn thận bò xuống giường rồi đi đến phòng bếp.

Lúc này phòng bếp vẫn chưa có ai, nàng muốn tự tay làm một bát mì bình an cho Lâm Huân.


Ninh Khê nghe thấy động tĩnh chạy tới, trong tay giơ cây chổi.

Nàng ấy tưởng là chuột chạy vào, làm sao biết được là Khởi La.

“Phu nhân, người muốn làm gì vậy?” Ninh Khê nhìn thấy Khởi La muốn nhóm lửa thì vội vàng đi qua hỗ trợ.

“Ta muốn tự tay nấu một bát mì cho Hầu gia.

Người xưa thường nói, ăn mì bình an thì có thể phù hộ ở bên ngoài bình an.”
Ninh Khê hiểu rõ tâm ý của Khởi La, mấy ngày nay nàng ấy đã ở sau lưng người khác lén lút khóc mấy lần, hít một hơi nói: “Nô tỳ giúp người nhé.”
Khi Lâm Huân rời giường mặc quần áo rửa mặt thì phát hiện ra người bên cạnh không thấy đâu nữa, đang muốn hỏi nha hoàn bên ngoài thì bỗng nhiên ngửi thấy một mùi thơm của mì.

Khởi La bưng mì đi vào, bởi vì quá nóng nên sau khi để lên bàn, nàng sờ lên tai, nói ra: “Hầu gia ăn nhân lúc còn nóng đi.”
“Nàng làm à?” Lâm Huân ngồi xuống, nhìn thấy phía trên mì là hai quả trứng luộc.

“Đây là mì bình an, sau khi ăn thì có thể bảo đảm bình an.

Hai cái trứng gà này Hầu gia phải ăn hết.” Khởi La ngồi xuống ở đối diện hắn, tha thiết nhìn qua hắn.

Lâm Huân vốn không thích ăn trứng luộc, nhưng không đành lòng khiến Khởi La thất vọng, bèn nuốt hết hai quả trứng luộc, còn ăn cả mì và nước không sót lại gì.

Khởi La hỏi: “Ngon không?”
“Đây là món mì ngon nhất ta từng ăn.” Lâm Huân vừa lau miệng vừa nói: “Ta sẽ luôn nhớ kỹ mùi vị này, Giảo Giảo ở nhà chờ ta.”
Khởi La nghiêng đầu, lau đi nước mắt ở khóe mắt, khi quay đầu lại thì trên mặt lại mang ý cười.

Thấu Mặc ở bên ngoài nói: “Hầu gia, đã đến giờ rồi.”
Khởi La và người nhà vẫn tiễn Lâm Huân đến cổng, hạ nhân đã chuẩn bị ngựa xong.

Lâm Huân mặc áo giáp, cưỡi trên hắc mã, uy phong lẫm liệt, giống hệt chiến thần trong truyền thiết.

Hắn quay đầu nhìn đám người, sau đó ánh mắt rơi trên người Khởi La, lưu luyến không rời.

Khởi La không nhịn được chạy đến dưới ngựa, cầm tay Lâm Huân nói: “Hầu gia có thể để cái này lại cho ta không?”
Lâm Huân nhìn chiếc nhẫn ngọc trên tay mà nàng nói, không hề do dự mà cởi ra, đặt vào trong tay nàng.


“Chàng nhất định phải cẩn thận.” Cuối cùng Khởi La cũng không kìm nổi nữa, nước mắt tuôn ra khỏi viền mắt.

Giờ phút này nàng không muốn quan tâm quốc gia đại nghĩa gì nữa, nàng chỉ biết trước mắt là nam nhân nàng yêu nhất, nàng không nỡ rời xa hắn.

Lâm Huân đưa tay lau đi nước mắt của nàng, cúi đầu hôn nàng, cánh tay hữu lực ôm cả bờ vai nàng.

Đám người rối rít dời ánh mắt, thời khắc ly biệt sắp đến, cũng không có ai chú ý đến những lễ nghi hư vô kia nữa.

Mãi đến khi Thấu Mặc lại thúc giục một tiếng, Lâm Huân mới buông Khởi La ra, bàn tay sờ cổ nàng: “Ngoan, chờ ta về.”
Khởi La gật đầu, Lâm Huân giơ roi, hắc mã lao nhanh rời đi, mấy người Thấu Mặc đuổi theo.

Chưa được một lúc đã biến mất khỏi tầm mắt.

Người bên cạnh đều quay về phủ rồi, chỉ có Khởi La vẫn còn đứng tại chỗ, cầm chiếc nhẫn ngọc mang theo nhiệt độ cơ thể của hắn, rất lâu không muốn rời đi.

Mấy ngày sau khi Lâm Huân đi, Khởi La vào cung thăm hỏi Tô Uyển.

Trong tẩm điện của Tô Uyển có không ít tần phi đang ngồi, trước kia Khởi La đều chưa từng gặp, không biết sao lại trở nên quen thuộc.

Nàng vừa đi vào trong điện là những tần phi kia đã nhiệt tình nghênh đón, vây quanh nàng, nàng nhất thời được sủng mà sợ.

Tô Uyển giới thiệu với Khởi La những tần phi đó, sau đó nói bên tai nàng: “Không biết bọn họ nghe được chuyện của ta từ đâu, đều muốn lĩnh giáo tỷ tỷ đấy.”
Ở cửa có một cung nữ rình mò, thấy thế thì chạy về nơi ở của Triệu Dục, báo cáo với nàng ta: “Những nương nương kia nghe ngóng từ Hầu phu nhân làm thế nào để có thể có được thịnh sủng.

Còn có hai hầu ngự nữ không có thể diện trong Đông cung cũng ở đó.

Lần này làm thế nào mới tốt? Nô tỳ chỉ không rõ, Hầu phu nhân kia thật sự có bản lĩnh như vậy sao?”
Triệu Dục ném cái lược trên tay, khí thế hung hăng đi ra khỏi Đông cung, đi về phía cung Khôn Ninh của Hoàng hậu.

Nàng ta vừa nhìn thấy Hoàng hậu là đã nằm nhoài trên đùi bà ta khóc lóc: “Mẫu hậu, mẫu hậu người phải cứu con.”
Triệu Hoàng hậu cúi đầu nhìn nàng, mặc dù không thích hành vi không có mặt mũi của nàng ta nhưng chuyện Chu Cảnh Nghiêu không thể hành phòng, nàng ta quả thật đã chịu khổ, cộng thêm là cháu gái ruột của mình, làm thế nào bà ta cũng không đành lòng cho nàng ta sắc mặt xấu, bèn dùng khăn tay lau nước mắt cho nàng ta: “Con còn đang mang thai đấy, làm sao có thể tùy tiện khóc được?”
Triệu Dục cầm tay Triệu Hoàng hậu, nhìn hai bên một chút rồi, Triệu Hoàng hậu nói: “Xuân Hoa, để bọn họ lui xuống hết đi.”
“Mẫu hậu, hôm nay Chu Khởi La kia vào cung, người biết có bao nhiêu tần phi đi đến chỗ Thái tử phi không? Tiếp tục như vậy nữa thì chẳng phải toàn bộ hậu cung sẽ lộn xộn sao? Cô mẫu, người thân là chủ hậu cung, chẳng lẽ mặc kệ không quan tâm sao? Lại để người đó dùng thuật quyến rũ gì…”
Triệu Hoàng hậu ngắt lời nàng ta: “Đừng có nói bậy.”
Triệu Dục tức không chịu nổi, tiếp tục nói: “Thái tử phi còn chưa tính, những hầu ngự nữ này và những tần phi phân vị thấp kia thì tính là gì? Mẫu hậu người không suy nghĩ cho con thì cũng phải suy nghĩ cho phụ hoàng chứ.

Nếu như ai ai cũng có cách bò lên long sàng, vậy…”
“Chu Khởi La kia là phu nhân của Lâm Huân, vào cung cũng danh chính ngôn thuận.

Chẳng lẽ ta còn có thể hạ chỉ không cho nàng ta vào cung hay sao? Bị phụ hoàng con biết được thì chắc chắn lại sẽ nổi nóng.” Triệu Hoàng hậu vừa suy tư vừa nói.

“Vậy nghĩ cách để nàng ta không làm phu nhân của Lâm Huân được nữa không phải là được rồi sao?” Triệu Dục nhanh miệng nói: “Mẫu hậu, thật sự không thể giữ lại Chu Khởi La này được.


Giữ lại mối tai họa vô tận là nàng ta, ngay cả Thái tử cũng hỏi đến nàng ta rồi…”
“Con… Lời này là thật?”
Triệu Dục dùng sức gật đầu, mặt mũi tràn đầy sự uất ức: “Người cũng biết dáng vẻ quyến rũ của nàng ta, lại có bản lĩnh.

Trắc phi Tần Vương, Thái tử phi, có ai không phải mượn thế của nàng ta để được sủng ái? Người khác không nói, trước khi Dũng Quan hầu cưới nàng ta là dạng người gì? Sau khi cưới nàng ta về thì giống như biến thành người khác vậy, con lo lắng Thái tử sẽ bị nàng ta mê hoặc mất.”
Triệu Hoàng hậu nắm chặt nắm đấm: “Như vậy xem ra, thật sự phải loại bỏ rồi.”
Lúc này màn trướng động đậy, Triệu Hoàng hậu quát: “Ai ở đó, ra đây cho ta!”
Quách Thái y nơm nớp lo sợ đi ra, liều mạng dập đầu: “Tiểu nhân chẩn mạch cho nương nương xong thì ở thiên điện viết phương thuốc, tiểu nhân vô tình thôi, tiểu nhân không nghe thấy gì hết!”
Triệu Hoàng hậu chậm rãi nói: “Quách Thái y, ngươi chuyên trị bệnh của phụ nhân đúng không?”
“Vâng… Vâng.” Quách Thái y vừa nói vừa đưa tay lau mồ hôi trên trán.

“Ngươi có biết có cách nào có thể khiến cho một nữ nhân không mang thai được không?”
Thân thể Quách Thái y cứng đờ, trong nháy mắt đã hiểu rõ ý của Triệu Hoàng hậu.

Tâm tư ông nhanh chóng xoay chuyển, sau đó ông dập đầu nói: “Nếu như Hoàng hậu nương nương nói đến Hầu phu nhân thì nàng ta trời sinh chính là thạch nữ[*], không thể sinh dục được.

Hầu gia từng muốn ti chức đến chẩn trị, còn bảo ti chức đừng nói ra ngoài.”
[*] Thạch nữ: Không có khả năng sinh đẻ.

“Ồ? Lại có chuyện như vậy à?” Triệu Hoàng hậu cười với ý tứ sâu xa.

Triệu Dục nói: “Mẫu hậu, thật sự là trời giúp chúng ta rồi.

Chu Khởi La che giấu chuyện mình không thể sinh dục, gả vào Hầu phủ, nếu như bị Gia Khang Quận chúa biết được thì có thể dễ dàng tha cho nàng ta sao? Con đi…” Nàng ta đứng dậy muốn đi, bị Triệu Hoàng hậu kéo lại: “Con có thể ra mặt được sao? Sau này nếu như Lâm Huân quay về, truy cứu ra thì con có biết được hậu quả không?”
Triệu Dục được Hoàng hậu nhắc nhở, sửng sốt: “Vậy nên làm thế nào đây?”
“Ta tự có cách.” Triệu Hoàng hậu lại nhìn về phía Quách Thái y.

Quách Thái y sợ đến mức mất hồn mất vía: “Tiểu nhân, tiểu nhân đi từ quan về quê ngay, xin Hoàng hậu tha cho tiểu nhân một mạng!”
“Xem như ngươi biết điều, lui ra đi.” Triệu Hoàng hậu xua tay, Quách Thái y đi ra từ trong điện như chạy trốn, suýt nữa không đứng vững.

Ông vội vàng quay về Thái Y viện, xin nghỉ với Viện chính, Viện chính tra hỏi, ông chỉ nói mẫu thân trong nhà bệnh nặng, trông mong ông về quê, sau đó thì dọn đồ rời cung.

Chờ đến khi ra khỏi cửa cung, ông đi thẳng về nhà, rất sợ Hoàng hậu đổi chủ ý, bèn gọi người nhà nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời đi.

Trước khi đi, ông vụng trộm rẽ vào một con hẻm bên cạnh phủ, tìm một tên ăn mày tới, giao đồ cho hắn ta, dặn dò một phen rồi vội vã ngồi lên xe ngựa.

Trên xe ngựa, phu nhân hỏi ông: “Lão gia đang yên đang lành, sao bỗng nhiên lại muốn từ quan về quê?”
“Đừng hỏi nữa, bà đừng hỏi nữa.” Quách Thái y dặn dò xe ngựa đi nhanh, trong lòng nói thầm: Hầu gia, chuyện ngài nhờ vả ta chỉ có thể làm bấy nhiêu thôi.

Xin ngài đừng trách..