Bệnh Phú Quý

Chương 107: 107: Mưu Hại





Ngày hôm sau, Khởi La ngủ đến khi rất trễ, Lâm Huân cố ý dặn dò phòng bếp nấu cháo nhãn táo đỏ với đường đỏ, nấu cực kỳ đặc, dặn dò Ninh Khê chờ Khởi La thức dậy thì nhìn nàng ăn hết.

Trong lòng Ninh Khê tồn đọng tâm tư, làm việc không chuyên tâm.

Nàng ấy không biết một lúc nữa nên đối mặt với Khởi La như thế nào.

Hình ma ma đi tới hỏi Ninh Khê: “Tối hôm qua phu nhân có kinh nguyệt, có gì khác thường không?”
“Không có.” Ninh Khê lau bình hoa, tránh né Hình ma ma.

Hình ma ma nói: “Chúng ta có cần mời đại phu đến xem cho phu nhân không? Ta cứ cảm thấy không yên lòng.”
Ninh Khê thả khăn lau xuống, kéo cánh tay Hình ma ma nói: “Ma ma không nên tự chủ trương, ta biết bà thương phu nhân, nhưng gia đình giàu có đều có quy tắc.

Đại phu bên ngoài không rõ lai lịch, lỡ như ra ngoài nói lung tung thì chúng ta không gánh nổi trách nhiệm này đâu.

Hơn nữa người xem bệnh cho phu nhân là Thái y trong cung, chẳng lẽ bà còn không tin y thuật của Thái y?”
Hình ma ma ngẫm lại thấy cũng phải, Thái y đức cao vọng trọng, dù sao cũng sẽ không đến mức hại người, bởi vậy mà cũng không truy đến cùng.

Sau khi Khởi La thức dậy, Ninh Khê và Hình ma ma đỡ nàng đến phòng tắm dùng nước ấm lau người, thay quần áo sạch sẽ.

Nha hoàn bưng cháo đường đỏ tới, sau khi Ninh Khê nhìn Khởi La ăn hết thì nói: “Mấy ngày nay phu nhân đừng ra ngoài nữa, cứ nằm trên giường tĩnh dưỡng đi?”
Đúng lúc Khởi La không có sức lực nên gật đầu.

Ninh Khê tìm gối lụa lớn đệm sau lưng cho nàng, tìm sách về đồ trang sức cho nàng xem, còn cố ý dời mấy chậu than vào.

Tinh thần Khởi La vẫn tốt, chỉ là nàng cảm thấy có gì đó không ngừng rơi xuống từ bên dưới, không dễ chịu lắm.

Ninh Khê và Hình ma ma ngồi bên cạnh thêu thùa may vá, cũng không dám làm ra âm thanh quá lớn.

“Thẩm nương, tam thẩm nương…!” Một giọng nữ non nớt từ ngoài cửa truyền đến, nha hoàn còn chưa kịp ngăn cản, Lâm San đã chạy vào, xông về phía Khởi La.

Khởi La xua tay với nha hoàn đang đuổi theo tới, bảo bọn họ lui ra sau đó đưa tay ôm Lâm San, hỏi: “San Nhi, làm sao vậy?”
“Thẩm nương, nha hoàn trong viện nói là người bảo phòng nội nhu không đưa lửa than mùa đông cho tụi con.

Nhưng mà San Nhi lạnh!” Lâm San làm nũng nói: “Nha hoàn hầu hạ San Nhi vì không có áo bông vào lúc trực đêm đã lạnh bệnh rồi, thẩm nương có thể thêm áo bông cho bọn họ không?”

Mặc dù Khởi La là chủ mẫu trên danh nghĩa nhưng quyền quản gia vẫn luôn do La thị nắm giữ, không hiểu chuyện cắt xén này ở đâu mà ra? Nàng sờ đầu San Nhi, dịu dàng hỏi: “Lời này là ai dạy con nói?”
Lâm San sợ hãi: “Không có… Không có ai dạy.”
Khởi La cười nói: “Đứa trẻ ngoan thì không nói dối.

Nếu như San Nhi nói dối, sau này thẩm nương sẽ không thích San Nhi nữa.”
Lâm San vội vàng ôm cánh tay Khởi La nói: “Thẩm nương đừng ghét bỏ San Nhi mà! Là khi nha hoàn trong viện nói chuyện, San Nhi nghe thấy được.

Bọn họ còn nói nếu tiếp tục như vậy nữa thì sẽ đến trước mặt Quận chúa nương nương cáo trạng.”
Lâm San vừa mới dứt lời, bên Phúc Vinh Uyển đã phái người đến truyền lời, muốn Khởi La qua đó một chuyến.

Ninh Khê vốn muốn thay mặt từ chối, Khởi La lại nói: “Đi hồi bẩm mẫu thân, một lát nữa ta sẽ đến.” Khởi La vịn Ninh Khê xuống giường, Ninh Khê khuyên nhủ: “Thân thể của phu nhân… vẫn không nên đi đâu?” Khởi La để nha hoàn đưa Lâm San về, xua tay nói: “Không sao, chỉ là thân thể nặng hơn một chút, không có quý giá đến thế.

Nếu như ta không đi chuyến này thì còn không biết bọn họ bịa chuyện về ta thế nào trước mặt mẫu thân đâu.”
Khởi La thay một bộ bối tử thanh lâu đài gấm, lại khoác thêm áo choàng rồi chậm rãi đi đến Phúc Vinh Uyển.

Hoa mai trong sân đang nở rộ, từng cơn gió khẽ thổi qua, rì rào bay xuống như hoa tuyết, trên con đường đá của viện nhỏ đều trải đầy cánh hoa, tỏa ra hương thơm ngào ngạt.

Trong minh đường của Phúc Vinh Uyển, mấy nha hoàn của nhị phòng quỳ gối, đang khóc lóc kể lể.

Nhìn thấy Khởi La vịn Ninh Khê đi vào thì lập tức nhỏ giọng đi đôi chút.

Sau khi Khởi La tự nhiên hào phóng hành lễ thì ngồi xuống, Doãn thị lúng túng ngồi bên cạnh nàng, nhỏ giọng nói: “Tam đệ muội, thật sự không liên quan đến ta.”
Khởi La nở nụ cười với nàng ta, nghe La thị cung kính nói với Gia Khang: “Con đều dựa theo tiêu chuẩn phân lệ giống như vậy mà bàn giao, không hề thiếu hụt.

Quận chúa có thể gọi Diêu quản sự đến tra hỏi.”
Gia Khang uống ngụm trà nói: “Con quản gia đã nhiều năm, đương nhiên là ta yên tâm.

Nhưng nếu sự việc đã làm lớn rồi, theo lệ thì vẫn phải gọi Diêu quản sự đến hỏi xem.”
La thị bèn để ma ma bên cạnh đi mời Diêu quản sự tới.

Diêu quản sự nơm nớp lo sợ nằm rạp trên mặt đất nói chuyện, nói rằng đều phân phát cho nha đầu các phòng theo phân lệ trước kia, tuyệt đối không bạc đãi phòng nào.

Một nha hoàn phản bác: “Ông nói vớ nói vẩn! Lúc ta đi nhận quần áo mùa đông rõ ràng đã phát thiếu một chiếc.


Ta hỏi ông vì sao, ông nói là ý của phía trên.

Ông cũng không có cách nào, còn muốn chúng ta khoan dung hơn!”
Mấy nha hoàn khác phụ họa nói: “Đúng vậy, chúng ta đều nghe thấy.”
Gia Khang không khỏi cất cao giọng nói: “Diêu quản sự, rốt cuộc là chuyện gì? Nếu hôm nay ngươi không nói rõ ràng thì đừng trách ta không khách khí.”
“Quận chúa tha mạng, tiểu nhân không thể nói, tiểu nhân thật sự không thể nói!” Diêu quản sự cứ dập đầu mãi, tựa như vô cùng sợ hãi.

La thị không đành lòng nói: “Ngươi nói đi là được.

Vấn đề này không thể coi thường, tự có Quận chúa làm chủ cho ngươi.”
Diêu quản sự nghe vậy, ánh mắt vụng trộm liếc nhìn Khởi La, run rẩy nói: “Là… Là…”
Mọi người đều đợi ông ta nói người đó ra, hàm răng của ông ta lại đánh nhau, nói cũng không nói lưu loát được.

Lúc này Vũ Đồng quỳ trên mặt đất, hành lễ nói: “Khởi bẩm Quận chúa, theo nô tỳ biết thì hẳn là tam phu nhân gợi ý thì Diêu quản sự mới làm như vậy.”
Doãn thị cúi đầu trách mắng: “Vũ Đồng, ngươi nói lung tung gì vậy? Còn không mau đứng dậy!”
Vũ Đồng lại không e ngại, nói với Gia Khang: “Lúc trước các tỷ muội trong viện đã đề cập rất nhiều lần với nô tỳ, tam phu nhân vì chuyện Cát thị lần trước mà ôm hận trong lòng với nhị phu nhân, cho nên mới khắt khe với những hạ nhân như bọn họ.

Nhưng nô tỳ không tin tam phu nhân là người như vậy nên tự mình đi điều tra một phen.

Phát hiện ra Hình ma ma bên cạnh tam phu nhân và Diêu quản sự qua lại vô cùng thân cận.

Hình ma ma còn từng đưa ngân lượng cho Diêu quản sự, nô tỳ tận mắt nhìn thấy.”
Gia Khang nhíu mày hỏi Diêu quản sự: “Chuyện tới nước này rồi ngươi còn không nói!”
“Tiểu nhân nói, tiểu nhân nói hết! Lúc trước khi tam phu nhân quản lý phòng nội nhu đã đối xử với tiểu nhân không tệ lắm, phu nhân thông qua Hình ma ma tới nói muốn trị người của nhị phòng, không động vào chủ nhân được thì cho chúng nha hoàn biết tay, để cho bọn họ biết lợi hại, tiểu nhân làm theo.

Tam phu nhân là chính thất của Hầu gia, địa vị tôn quý, tiểu nhân không dám làm trái, nhưng bạc mà Hình ma ma cho tiểu nhân đều ở đó, tiểu nhân chưa tiêu một đồng nào! Phu nhân có thể phái người đến phòng của tiểu nhân xem xét.”
Gia Khang cho người đến phòng của Diêu quản sự lấy bạc, chỉ chốc lát sau, Lâm Cẩn cầm bạc quay lại.

Nàng ấy đưa túi đựng bạc của mình cho Gia Khang xem, hoa văn của hai túi tiền tương tự nhau, tác phẩm của cùng một người, Lâm Cẩn nói: “Của con là do tam tẩu tặng.”
Khởi La quả thật từng bảo Hình ma ma đưa tiền cho Diêu quản sự, chỉ có điều đó là vì lấy thêm chút than bạc và chậu than, không muốn để người ngoài cảm thấy nàng có đặc quyền nên đã dùng tiền mua, hoàn toàn không phải vì ngáng chân nhị phòng gì cả.

Nếu chỉ là lời nói một phía của Diêu quản sự thì Khởi La còn có thể biện hộ, bây giờ ngay cả Vũ Đồng bên cạnh Doãn thị cũng đứng ra làm chứng, xem ra là đại phòng và nhị phòng liên hợp lại, nhất định phải chụp tội danh lòng dạ nhỏ mọn, khắt khe hạ nhân cho nàng.


“Chu thị, ngươi còn gì để nói?” Gia Khang nghiêm nghị hỏi.

Bà vẫn luôn cảm thấy Lâm Huân quá dung túng Khởi La, tạo thành tính cách lười biếng buông thả của nàng, bây giờ lại còn ngang nhiên phá hỏng quy tắc trong Hầu phủ, lần này tuyệt đối không thể bỏ qua như vậy được.

Ninh Khê vội vàng quỳ xuống, dập đầu nói: “Quận chúa minh giám, phu nhân chúng ta tuyệt đối không phải là người như thế, chuyện này có hiểu lầm!”
“Hiểu lầm? Ý của ngươi chính là đại phòng và nhị phòng liên hợp lại, lật đổ một mình nó? Trong phủ nhiều năm như vậy chưa từng xảy ra chuyện như vậy!” Gia Khang tức giận nói: “Cho dù trong chuyện này có hiểu lầm gì, tam phòng không hòa thuận, làm chủ mẫu tương lai nó không nên tự kiểm điểm bản thân một chút à? Như vậy ta làm sao giao toàn bộ Hầu phủ vào tay nó! Chu thị, ngươi quỳ xuống cho ta!”
Khởi La biết bây giờ nói gì cũng vô dụng, nói gì Gia Khang cũng sẽ cho rằng nàng đang ngụy biện.

Chứng cứ như thế nào, tính hợp lý thế nào, Gia Khang hoàn toàn không quan tâm.

Mấy ngày nay, cả nhà trên dưới bởi vì sự sủng ái của Lâm Huân đối với nàng mà vốn đã có rất nhiều sự không hài lòng với nàng, đang lo không tìm được cơ hội hợp tác.

Nàng chậm rãi đứng dậy từ chỗ ngồi, chậm rãi quỳ trên mặt đất.

“Phu nhân…” Ninh Khê sốt ruột nói, còn muốn cầu tình nữa nhưng Khởi La lại đè nàng ấy lại, lắc đầu.

“Chu thị, ngươi ở đây tự kiểm điểm cho tốt! Không có lệnh của ta, ai cũng không được để nó đứng dậy.

Ai cũng không được đi báo tin cho Hầu gia!” Gia Khang nói xong thì đứng lên, vịn Khấu ma ma đi ra ngoài.

Mệnh lệnh của Gia Khang, không ai dám làm trái.

Đám người nhao nhao lui ra ngoài, trong chốc lát, trong minh đường chỉ còn lại Khởi La và Ninh Khê đang quỳ.

Khởi La cắn răng, huyết sắc trên mặt đều mất đi, trong lòng nàng chua xót, lần đầu tiên cảm thấy một mình trơ trọi.

Trong Hầu phủ này, ngoại trừ Lâm Huân thì chưa từng có ai chân chính xem nàng là người nhà mà tiếp nhận và đối đãi với nàng.

Trái tim nàng lạnh quá.

“Phu nhân, người kiên trì một chút.” Ninh Khê đỡ Khởi La, không dám rời khỏi đây, lại nghĩ xem làm sao mới có thể đi báo tin.

Lâm Kiêu đến thỉnh an Gia Khang, đi ngang qua minh đường, nhìn thấy Khởi La quỳ gối ở bên trong thì vội vàng chạy vào hỏi: “Tam thẩm nương? Đây là làm sao vậy?”
Ninh Khê nói: “Đại công tử, nô tỳ cầu xin ngài, giúp đỡ phu nhân đi.”
***
Chân Tông Hoàng đế và chúng thần đang thảo luận chính sự trong điện Thùy Củng, nội thị đến báo, Lý Ninh Lệnh mang theo đoàn sứ thần Tây Hạ đến cáo từ.

Chân Tông Hoàng đế lệnh cho bọn họ lên điện, hai bên nói vài câu xã giao, Lý Ninh Lệnh nói: “Chuyện lúc trước Ngân Phiến Quận chúa của nước ta muốn làm thông gia với quý quốc, trải qua sự thận trọng cân nhắc của Ngân Phiến Quận chúa, nàng chưa từng gặp cha ruột của mình nên rất nhớ mong, đã quyết định cùng chúng ta quay về Tây Hạ.”
Chân Tông Hoàng đế thở phào nhẹ nhõm, xem như Ngân Phiến Quận chúa này biết điều.


Ông lại để cho Đồng Ngọc lấy lễ vật đã chuẩn bị cho Tây Hạ đưa đến Tứ Quốc Quán, đồng thời chúc bọn họ lên đường bình an.

Khi Lý Ninh Lệnh quay người đi ra khỏi điện Thùy Củng thì nhìn thoáng qua Lâm Huân, để lại một ánh mắt với ý tứ sâu xa, sau đó mang người rời đi.

Khúc nhạc dạo ngắn này qua đi, Chân Tông Hoàng đế nói: “Có người dâng sổ con nói vận tải Chuyển Vận sứ ti, sưu cao thuế nặng, thậm chí có hiện tượng mua quan.

Vận tải Chuyển Vận sứ ti, phụ trách điều hành bảy triệu thạch lương thực ở kinh đô, địa vị vô cùng quan trọng.

Trẫm muốn phái người đi điều tra triệt để án này.

Các vị ái khanh đều nói xem, ai đi thì phù hợp?”
Thái tử Triệu Tế bước ra khỏi hàng nói: “Nhi thần nguyện vì phụ hoàng phân ưu.”
Tần Vương Triệu Tiêu cũng bước ra khỏi hàng nói: “Nhi thần cũng nguyện vì phụ hoàng phân ưu.”
Ai cũng biết chuyến này là công việc béo bở, làm tốt thì còn có thể ôm vận tải Chuyển Vận sứ ti màu mỡ nhất trong triều tham gia phe cánh của mình, Thái tử và Tần Vương đương nhiên đều muốn đo.

Đại thần ủng hộ hai vị Hoàng tử rối rít phát biểu, chỉ có Tô Hàng Tri từ đầu đến cuối không nói một lời.

Chân Tông Hoàng đế nói: “Tô tướng, ngươi cho rằng ai đi thì phù hợp?”
Tô Hàng Tri đi tới, hành lễ: “Thần đề cử Tần Vương Triệu Tiêu.”
Cả điện xôn xao, mọi người đều biết mặc dù Tô Hàng Tri bo bo giữ mình nhất trong triều đình, cũng không nghiêng về phía Thái tử quá rõ ràng nhưng thẳng thắn đứng về phía Tần Vương như thế, lại giống như là đứng ở mặt đối lập với Triệu Tế vậy.

Thảo luận chính sự xong, Triệu Tế đuổi theo ra ngoài từ điện Thùy Củng, ngăn Tô Hàng Tri lại, chất vấn: “Tô tướng đây là có ý gì?”
Tô Hàng Tri thở dài: “Điện hạ tự giải quyết cho tốt đi.” Ông ta lại không muốn nhiều lời, chắp tay rời đi.

Lúc này Triệu Tiêu từ trong điện đi ra, nhìn thấy bóng lưng Tô Hàng Tri rời đi, nói với Triệu Tế: “Thái tử điện hạ có chuyện gì phiền muộn à? Là chuyện Tô tướng trở giáo đề cử thần đệ sao? Nhớ rõ trước đây điện hạ từng nói, chuyện này giống như lấy đồ trong túi ấy nhỉ? Bây giờ thần đệ gánh chức vị quan trọng này, điện hạ có gì muốn dặn dò thần đệ không?”
Triệu Tế lạnh lùng nhìn hắn ta một cái: “Ngươi đã làm gì?”
Triệu Tiêu cười nói: “Thái tử phi ôn lương hiền thục, lại xuất thân Tô gia, lẽ ra điện hạ phải đối xử tốt với nàng ấy mới đúng.

Nếu không thì cuộc hôn nhân chính trị này còn ý nghĩa gì, ngài nói xem đúng không? Thần đệ cáo từ.”
Lâm Huân nhìn hai người ầm ĩ tan rã trong không vui trước điện, mơ hồ đoán được hôm nay khi Tô Hàng Tri thay đổi vào lúc thảo luận chính sự là vì Triệu Tiêu đã có hành động gì đó phía sau.

Với địa vị của Tô Hàng Tri, Triệu Tiêu có chuyện gì có thể uy hiếp được ông đây?
Bây giờ ngay cả hài hòa ngoài mặt hai người cũng không muốn duy trì nữa, chỉ sợ chẳng mấy chốc sẽ đến tình trạng như nước với lửa.

Một người thị vệ đi đến bên cạnh Lâm Huân, ghé vào tai hắn nói vài câu.

Lâm Huân thay đổi sắc mặt, bước nhanh xuống bậc thang rời đi..