Quách Thái y nhìn vẻ mặt u ám của Lâm Huân, lông mày nhíu chặt, cho rằng hắn muốn suy nghĩ một chút, dù sao đối với người quyền quý mà nói, con trai trưởng quan trọng hơn người mẹ.
Hơn nữa Lâm Huân hơn hai mươi tuổi rồi mà dưới gối không có lấy mụn con, có thể tưởng tượng được địa vị của đứa trẻ này.
Ông vừa định lui ra ngoài thì lại nghe thấy Lâm Huân nói: “Thuốc ngài kê đơn sẽ không làm tổn thương đến cơ thể nàng chứ?”
Quách Thái y sửng sốt rồi kịp phản ứng lại ngay: “Đại khái là một loại nước canh lưu thông máu làm tan tắc nghẽn.
Bởi vì thời gian còn rất ngắn, thai nhi vẫn chưa kịp hành hình cho nên sẽ không có ảnh hưởng quá lớn đến thân thể, sẽ chỉ loại bỏ ra thứ giống như cục máu, chỉ là bụng dưới sẽ có cảm giác đau đớn.
Đẩy máu ra xong khoảng nửa tháng sau thần sẽ đến kiểm tra lại.
Nếu như thứ trong bụng được loại bỏ sạch sẽ rồi, cố gắng điều dưỡng thêm nửa năm nữa là có thể khỏi hẳn.
Mang thai đứa trẻ này cũng là trong họa có phúc, có thể cùng chữa khỏi cho chứng bệnh tử c ung lạnh.
Ngài cũng đừng quá thương tâm, phu nhân còn trẻ, sau này chắc chắn sẽ có nhiều con cháu.”
“Ngài kê đơn đi.
Vẫn đừng để người ngoài biết.
Sau khi kê xong thì giao cho Thấu Mặc ở ngoài cửa.” Lâm Huân nhắm hai mắt lại đứng lên.
Quách Thái y còn nói: “Uống thuốc này vào sẽ không có tác dụng ngay, đoán chừng phải đợi mấy ngày.”
“Ta biết rồi.” Lâm Huân đi ra ngoài, chỉ cảm thấy đèn lồng dưới mái hiên có chút chướng mắt.
Lúc trước khi chưa có dự định thành thân, hắn cũng không quá mong đợi con cái.
Trong phủ có Lâm Kiêu, sau này phủ Quốc công cũng không đến mức không có người kế thừa.
Nhưng mà hắn vừa có niềm vui làm cha thì mới biết được sự đau khổ của việc từ bỏ cốt nhục.
Nỗi đau này chỉ có thể để một mình hắn nuốt lấy.
Lâm Huân hít thở sâu một hơi, quay về nhà chính, bảo hạ nhân ra ngoài hết.
Khởi La nằm trên giường một mực chờ Lâm Huân, thấy hắn đi vào thì hỏi: “Sao đi lâu vậy? Chẳng lẽ Thái y còn lời gì không tiện nói trước mặt ta à?”
Lâm Huân lót một cái gối lụa sau lưng nàng, lộ ra ý cười: “Không phải, ta hỏi thăm kỹ bệnh của nàng thôi, lại để ông ấy bắt mạch cho ta, bởi vậy mà chậm trễ thời gian.”
Khởi La cảm thấy kỳ lạ, hỏi: “Không phải Quách Thái y chuyên trị bệnh của phụ nhân sao… Chàng bảo ông ấy bắt mạch cho chàng à?”
Lâm Huân không chút hoang mang nói: “Thái y vào Thái y viện phải thi qua năm khoa, những thứ cơ bản đều biết.
Quách Thái y chẳng qua là giỏi về bệnh của phụ nhân thôi.
Giảo Giảo, sau khi Quách Thái y xem cho ta thì nói, vết thương của ta tốt nhất là đừng sinh hoạt phu thê trong vòng nửa năm.”
Khởi La ngồi thẳng người dậy, kéo cánh tay hắn, căng thẳng hỏi: “Không sao chứ? Có cần mời thêm mấy Thái y đến chẩn đoán cho chính xác không? Sẽ không để lại di chứng gì… sẽ không có con được chứ?” Nang nhớ rõ lúc trước ở phủ Ứng Thiên có người đá bóng bị đập vào bụng, sau này không thể sinh hoạt phu thê được nữa, nàng không khỏi có chút lo lắng cho Lâm Huân.
Làm sao Lâm Huân biết được nàng suy nghĩ những chuyện này, hắn lắc đầu nói: “Quách Thái y mà nàng vẫn không tin à? Chỉ là cấm dục nửa năm thôi, làm ầm ĩ quá lại khiến mẫu thân lo lắng, cho nên chỉ cần nàng biết là được.
Nửa năm này nàng cũng tiện dưỡng thân thể, chờ đến hè, chúng ta có thể có con rồi.”
Khởi La bị hắn nói đến mức mặt đỏ lên, dựa sát vào ngực hắn: “Quân Thực, chàng thích con trai hay con gái?”
Bàn tay của Lâm Huân đỡ ngang hông nàng, hắn thấp giọng nói: “Chỉ cần là nàng sinh thì ta đều thích.
Đồng ý với ta, đừng xem việc đó là áp lực, thuận theo tự nhiên đi.”
Khởi La gật đầu, Lâm Huân muốn để nàng nghỉ ngơi thật tốt, dặn dò Thấu Mặc ngày mai hẵng bưng thuốc tới.
Ban đêm Khởi La ngủ sâu giấc, Lâm Huân lặng lẽ đặt tay lên bụng nàng, trong lòng nói: “Con ơi, ta xin lỗi, con đừng trách cha.” Đêm rất yên tĩnh, hắn cảm thấy trong lòng như bị lưỡi dao lướt qua, hốc mắt hơi nóng lên.
Nếu như có thể, hắn nguyện cho nó tình yêu thương tốt nhất trên thế giới.
Đèn ở gian ngoài bỗng nhiên sáng lên, nha hoàn gác đêm đang thấp giọng nói chuyện với Thấu Mặc.
Lâm Huân thu lại cảm xúc, trừ phi có chuyện rất gấp, nếu không Thấu Mặc sẽ không mất chừng mực như thế.
Hắn nhẹ nhàng rút tay ra từ dưới người Khởi La, khoác áo bước xuống giường rồi mở cửa đi ra ngoài.
Thấu Mặc quỳ trên mặt đất, nghiêm nghị nói: “Hầu gia, phu nhân Diệp gia tự tử rồi.”
Lâm Huân dặn dò nha hoàn trực đêm đừng ồn ào, hắn trực tiếp thay quần áo ở gian ngoài rồi cùng Thấu Mặc đi ra ngoài.
Gã sai vặt trực chuồng ngựa ngủ ở căn phòng nhỏ bên cạnh, trực tiếp bị Thấu Mặc lay tỉnh, y mơ mơ màng màng ngồi dậy sợ hết hồn, nhìn thấy Lâm Huân đang ở trong phòng thì vội vàng quỳ gối trên giường hành lễ, tỉnh táo hơn một nửa.
Lâm Huân nói: “Ban đêm lạnh, ngươi cũng đừng dậy nữa, đưa chìa khóa cho chúng ta là được.”
Hắn nói như vậy nhưng gã sai vặt đâu dám làm theo, y choàng áo bông, giơ đèn lồng dẫn đường ở phía trước: “Đã trễ như vậy rồi, Hầu gia còn muốn ra ngoài à?”
Thấu Mặc trả lời: “Chúng ta có việc gấp phải tới ngõ Nghiêm Thư, ngươi nhanh chóng chọn hai con ngựa, đừng tạo động tĩnh lớn.”
“Vâng.” Gã sai vặt dắt ngựa ra, Lâm Huân và Thấu Mặc cưỡi lên chạy đi.
Y ngáp một cái, nghe thấy tiếng gõ mõ trên đường ở bên ngoài, đã canh tư rồi.
Ở Diệp gia trong Nghiêm Thư Hạng, giờ phút này đèn đuốc sáng trưng.
Lâm Huân và Thấu Mặc đi vào, lại nhìn thấy Lục Vân Chiêu ngồi trong sân, trên người bọc áo choàng, tóc tùy ý vấn thành búi, rõ ràng cũng bị tỉnh giấc vào nửa đêm.
Lục Vân Chiêu thấy Lâm Huân đi vào thì đứng lên theo bản năng, cũng không nghĩ tới hắn sẽ tới vào đêm tối, chỉ nói: “Đại phu còn đang cứu người.
Triêu Tịch và Mộ Vũ là nữ tử, thuận tiện hơn một chút nên ta để bọn họ đi vào hỗ trợ rồi.”
Lâm Huân gật đầu, đi vào trong nhà nhìn thấy Diệp Quý Thần chỉ mặc quần áo trong ngồi xổm ở cạnh cửa, dùng nắm đấm chống trán, người bận rộn ra vào xung quanh dường như đều không liên quan gì đến hắn.
Lâm Huân đi qua, cởi áo choàng trên người xuống rồi khoác lên người hắn.
Hắn hơi ngẩng đầu, hốc mắt đỏ bừng: “Lâm huynh…”
Lâm Huân ngồi xổm xuống, nhìn hắn, dùng tay đè bờ vai hắn: “Phu nhân sẽ không có chuyện gì đâu.”
Diệp Quý Thần mím môi, bỗng nhiên nhào qua ôm Lâm Huân, tiếng khóc kiềm chế nặng nề truyền tới từ trong ngực Lâm Huân.
Lâm Huân đưa tay vỗ đầu hắn, nghĩ đến chuyện hắn gặp phải thì cũng sinh lòng thương hại.
Sau khi trong nhà gặp biến cố lớn, Diệp Quý Thần sống cho qua ngày, thứ hắn dựa vào cũng chỉ là sự chèo chống của một lòng tin.
Bây giờ lòng tin này lại giống như sắp bị sụp đổ rồi như đã đè ngã cọng rơm cuối cùng của hắn.
Cánh cửa ô vuông của phòng trong mở ra, đại phu lau mồ hôi trên trán bước ra.
Diệp Quý Thần vội vàng đứng dậy, lại do dự không dám hỏi.
Lâm Huân hỏi thay: “Thế nào rồi?”
Đại phu nhân: “Cứu được rồi, chỉ là người vẫn chưa tỉnh lại.”
“Gia Trân, Gia Trân!” Diệp Quý Thần nghe vậy thì vội vàng chạy vào phòng trong.
Lâm Huân bảo Thấu Mặc đi theo đại phu lấy thuốc, mình thì đi vào trong sân, ngồi bên cạnh Lục Vân Chiêu.
Sao trời lẩn trốn, mây bay tĩnh mịch, đêm lạnh như nước.
Một lúc lâu hai người không nói gì, tựa như từ sau cuộc tỷ thí với Tây Hạ, quan hệ đã xảy ra sự thay đổi tinh tế.
Mãi đến khi hạ nhân Diệp gia cũng nhớ tới trong sân còn có hai quý nhân, bưng canh nóng hổi lên.
“Sao ngươi lại có thuốc giải của Nguyễn Cân Tán?” Lục Vân Chiêu uống một ngụm canh, cuối cùng cũng hỏi.
“Lúc trước cữu phụ của ta phối ra, để lại một lọ cho ta, nói là chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Lúc ấy không nghĩ sẽ có ích, ngược lại cũng dùng tới rồi.” Lâm Huân trả lời hời hợt.
Thật ra hắn cũng có thuốc giải của Tiêu Dao Tán, chỉ có điều, nữ nhân Triệu Nguyễn ấy, vẫn nên để bà ta điên thì tốt hơn.
Lục Vân Chiêu nhìn qua bầu trời đêm, trên mặt hiện lên vẻ bi thương: “Những người sinh ra đã phú quý như các ngươi xem ra cũng không sống dễ dàng hơn hạng giun dế như chúng ta.
Ngươi biết không, ngày đó khi ta nằm tuyệt vọng trên giường, cho rằng mình sắp chết, ta thấy vô cùng may mắn vì lúc trước Khởi La không gả cho ta.
Nến không ta đi qua con đường chông gai nay, không biết muội ấy phải cùng chịu bao nhiêu khổ cực.
Lăng Vương nói không sai, ta không bảo vệ được muội ấy, ngay cả bản thân mà ta cũng không bảo vệ được.
Nếu như muội ấy gả cho ta thì khó đảm bảo không phải là Trần Gia Trân của hôm nay.”
Bỗng nhiên Lâm Huân không biết nên nói gì, chỉ im lặng.
“Khi Lăng Vương rời kinh đã nói, năm đó hẹn với người ta ở miếu hoang muốn bỏ trốn, người đó lại không tới.
Ông ấy ở trong ngôi miếu hoang đó uống rượu, không biết ai đã hạ độc mẫu thân ta, bỏ vào bao bố ném ở bên cạnh ông ấy.
Ông ấy cho rằng mẫu thân ta là người đó nên đã làm ra chuyện sai lầm.”
Lâm Huân nghe xong, tay lắc lư miếng gừng trong chén, lại nghe Lục Vân Chiêu chuyển đề tài: “Năm đó người ném bao bố đã bắt mẫu thân ta ra khỏi Quách gia, bây giờ chưa chắc không thể vận chuyển Ngân Phiến Quận chúa ra ngoài từ Tứ Quốc Quán.
Không có sự bảo vệ của Tây Hạ thì ả cũng chỉ là nữ tử thôi.”
Lâm Huân nhìn về phía Lục Vân Chiêu, khuôn mặt hắn đẹp như tranh vẽ, tựa như người tình dịu dàng nho nhã nhất trên thế gian này.
Lời nói lại như sắt đá.
Lục Vân Chiêu nói: “Việc này ngươi có cách giải quyết tốt hơn không? Thân phận Quận chúa của Giang Văn Xảo vốn đã kỳ lạ, ả đã nhẫn tâm khiến cho biểu tỷ ngày xưa tự tử thì cũng không đáng dùng đạo quân tử với ả.
Khởi La quan tâm đến Diệp gia nhất, nếu như muội ấy biết thì không tránh khỏi sẽ lo lắng.” Hắn ta dừng lại, tự thấy đã lỡ lời.
“Ngươi ở gần Diệp gia thì trông nom nhiều hơn một chút.
Ta sẽ giải quyết Giang Văn Xảo.” Lâm Huân đứng lên, chắp tay đi ra ngoài.
***
Giang Văn Xảo ở trong Tứ Quốc Quán nhận được tin tức, Trần Gia Trân tự tử không thành.
Nàng ta tức giận đến mức quét hộp gấm trên bàn trang điểm xuống: “Bản thân ngươi không chấm dứt được, cứ phải ép ta chấm dứt sao?”
Tỳ nữ Trúc Nhi và Lâm Nhi bị Lý Ninh Lệnh phái tới hầu hạ nàng ta vội vàng ngồi xổm trên mặt đất nhặt đồ, bị Giang Văn Xảo quát lớn một tiếng, bọn họ lùi sang bên cạnh.
Giang Văn Xảo cầm lược chải tóc, nhìn bản thân và và sự bày biện phú quý của căn phòng ở trong gương, là thứ mà đời này nàng ta chưa từng thấy, bây giờ vẫn tựa như đang mơ.
Hóa ra đây chính là cảm giác người trên người, có thể tùy ý chà đạp người khác dưới đất.
Nàng ta chối bỏ quốc gia của mình, xuất thân và người nhà của mình, đối lấy tất cả những thứ này, chung quy cũng đáng giá.
Trong gương chiếu ra hình Lý Ninh Lệnh xuất hiện ở cửa, trong lòng nàng ta giật mình, vội vàng đứng lên rồi dựa lưng vào bàn trang điểm.
Lý Ninh Lệnh bảo Trúc Nhi và Lâm Nhi đi ra ngoài rồi quay người đóng cửa lại, giọng nói của Giang Văn Xảo run rẩy: “Nhị Hoàng tử, trễ thế này rồi ngài tới làm gì vậy?”
Lý Ninh Lệnh đi đến trước mặt nàng ta, nâng cằm nàng ta lên, dùng ngón tay vuốt ve cằm nàng ta: “Ngươi nói xem muộn như vậy thì ta tới làm gì? Đương nhiên là đến nghỉ ngơi rồi.”
“Ngươi… ta là con gái của thúc thúc ngươi đấy!” Giang Văn Xảo kêu lên, hai chân vẫn không khỏi nhũn ra.
Lý Ninh Lệnh bắt chéo hai tay nàng ta ở sau lưng, cười lạnh nói: “Miếng ngọc bội đó thật sự là đồ của ngươi à? Người khác dễ lừa, ta thì không đâu.
Huống chi trên người ngươi còn một mạng người nhỉ? Ta giúp ngươi có được vị trí Quận chúa tôn quý này, xóa bỏ nỗi khổ ngục tù của ngươi, chẳng lẽ ngươi không cần báo đáp ta à? Trung Nguyên các ngươi có một câu nói ‘Nếu muốn lấy gì, phải cho đi trước’, không cần ta dạy cho ngươi chứ?”
“Ngươi thả ta ra!” Giang Văn Xảo bị Lý Ninh Lệnh ôm lấy, ngã lên giường.
Sau đó hắn ta lấn người đè lên, kéo màn rơi xuống.
Trúc Nhi và Lâm Nhi canh giữ ngoài cửa, không dám đi xa, sợ bên trong có gì dặn dò, chỉ nghe một tiếng hét lên của nữ nhân, sau đó chính là tiếng áo lụa bị xé rách, ngọn nến trong phòng cũng tắt.
Hai người liếc nhìn nhau rồi cúi đầu đi ra ngoài..