Lộ Thính Cầm chọn một con thỏ đen tròn ném trêи giường, dựa vào thỏ tròn, cân nhắc về thuốc của Lệ Tam đưa.
Căn nguyên bệnh trạng của hắn là ở trái tim bị ma khí ăn mòn. Thuốc của Lệ Tam không có cách nào trị tận gốc ma khí, chỉ có thể thúc đẩy vận chuyển linh lực, hình thành một tầng bảo vệ ở xung quanh trái tim, làm dịu bớt tình trạng hoa mắt.
Căn cứ vào tình huống cơ thể của Lộ Thính Cầm, Lệ Tam sắp xếp ba loại cấp độ thuốc thấp trung cao, tương ứng với ba loại tình huống như các loại mệt mỏi đơn thuần, sử dụng một lượng linh lực rất nhỏ và sử dụng một lượng linh lực rất lớn.
Lộ Thính Cầm chọn ra lọ sứ dùng khi bệnh nhẹ, đổ ra vài viên.
Bỏ viên thuốc đen thui vào miệng, tản ra mùi vị quái dị, hắn uống mấy ngụm nước, cảm nhận được thuốc trong cổ họng tan, một dòng nước ấm trong dạ dày trào ra, bao quanh lục phủ ngũ tạng.
Sau đó, Lộ Thính Cầm đem ra đoạn xương dưới mọi cách lăn lộn, rốt cuộc cũng lấy được về từ chỗ Trọng Sương từ trong túi Càn Khôn.
Đây là một đoạn xương đào ra được sau khi bị trực tiếp cắt đứt từ trong máu thịt của thiếu niên. Trải qua mài giũa, góc cạnh của xương cốt trơn mượt, lộ ra màu sắc trắng trong.
Ngón tay Lộ Thính Cầm miết qua bề mặt xương cốt, đôi tay nâng hai đầu xương lên, đặt ngang trước mắt.
Hắn nhắm mắt, dẫn linh lực nhập vào mắt, lại mở, cảm xúc trong mắt biến mất hầu như không còn, lạnh lẽo như cánh đồng hoang vu.
Một đoạn xương trắng bóng phân giải, hợp lại trong mắt Lộ Thính Cầm. Ánh mắt hắn xuyên thấu qua bề mặt xương cốt, tìm hiểu ngọn nguồn ra đời của thứ này, suy diễn về tương lai kéo dài của thứ này.
Đây là khối Long cốt duy nhất ngưng tụ ra từ xương sườn của Trọng Sương.
Dựa theo con đường phát triển vốn có, Long khí hắc kim sắc xoay quanh xương này sẽ trở nên lớn mạnh, nặn thành Long Hạch chuẩn bị cho hóa hình.
Dưới ảnh hưởng của Long Hạch, Long cốt sẽ sớm trưởng thành, xuyên qua xương sống vốn thuộc về cơ thể nhân loại.
Long chi cốt, nhân chi cốt, thác loạn giao tạp lẫn nhau, sinh trưởng vặn vẹo. Cuối cùng, nhân hình Trọng Sương sẽ không có cách nào thừa nhận mà tan vỡ, chết thành quái vật bán nhân bán Long.
Hiện tại, từ ban đầu đoạn Long cốt này được đào ra thì đã cắt đứt quá trình Long Hạch ra đời.
Trong cơ thể Trọng Sương, Long khí hắc kim sắc cùng Quy Nguyên quyết dần dần giao hòa thành thục, cùng nhau đúc ra cơ thể đủ cường kiện có thể thừa nhận hóa hình.
Lộ Thính Cầm phán đoán, là thời điểm đem Long cốt ở bên ngoài cơ thể rèn luyện thành Long Hạch. Chờ thời cơ chín muồi, có Long tộc thành niên dẫn dắt, trước tiên đánh nát một nửa xương người trong cơ thể Trọng Sương, lại cấy Long Hạch vào, dẫn Long cốt dung hợp chính xác rồi sinh trưởng, thì có thể giúp Trọng Sương nắn thành Long thân.
Còn chuyện rèn luyện như thế nào…
Lộ Thính Cầm lăn qua lộn lại, đem đoạn xương cốt này nhìn vài lần, bước đầu lập ra mấy phương án.
Hắn rút linh lực về, không kiềm được lại là một trận choáng váng, dựa vào trêи tường muốn nghỉ một chút.
Mới vừa nhắm mắt, thân thể di động một đường dài sinh ra mỏi mệt thổi quét đến, dẫn hắn rơi vào trong bóng đêm ngắn ngủi.
Khi bừng tỉnh lại, ngày ảm đạm, đã tới buổi chiều.
Lộ Thính Cầm xoa nhẹ thái dương, đem gối ôm con thỏ lớn đệm sau eo thu vào tay nải, gõ nhẹ vách tường đầu giường.
Nháy mắt, phòng cách vách vang lên tiếng bước chân tiếng đóng cửa, dường như vẫn luôn có người đang tĩnh tâm lắng nghe, chờ đợi thời khắc triệu hoán này.
Cửa phòng Lộ Thính Cầm có tiết tấu mà bị gõ vang.
"Sư tôn, người tìm ta?" Trọng Sương đứng ngoài cửa, nhẹ giọng dò hỏi.
"Vào đi."
Lộ Thính Cầm nói. Hắn vẫn cảm thấy cơ thể mỏi mệt, thái dương ẩn ẩn đau, dứt khoát dựa vào tường, không xuống đất.
Trọng Sương thấy Lộ Thính Cầm như thế, bước nhanh đến gần, quỳ một gối trước giường, khẩn trương hỏi, "Sư tôn, sắc mặt sao lại kém như vậy?"
Trọng Sương lo lắng mà nhìn chăm chú sắc mặt Lộ Thính Cầm, muốn tìm ra bất kỳ dấu vết nhăn lại giữa lông mày của Lộ Thính Cầm, tìm ra mức độ không khỏe của Lộ Thính Cầm.
"Ngồi." Lộ Thính Cầm chỉ chỉ ghế.
"Trọng Sương… Nghe ta nói, không cần kϊƈɦ động. Ta cần một chút máu của ngươi."
Lộ Thính Cầm đề phòng trong lòng, chờ đợi thiếu niên nổi giận đùng đùng kháng cự.
Trọng Sương kinh ngạc trừng lớn mắt, cơ thể nghiêng về trước, tay đặt trêи mép giường. "Thuốc của Lệ sư bá không dùng được, sư tôn lại khó chịu phải không?”
Y lột lên tay áo cánh tay trái, tay áo bên tay phải, lòng bàn tay hướng lên, hai tay giơ trước người Lộ Thính Cầm.
"Bây giờ sư tôn cảm thấy thế nào, muốn tự mình động thủ, hay là để đệ tử tự làm?"
Lộ Thính Cầm kinh ngạc nhìn nhìn Trọng Sương, dùng ngón tay lướt qua cánh tay rắn chắc của thiếu niên.
Làn da Trọng Sương dãi nắng dầm mưa luyện kiếm, không tính là trắng nõn tinh tế. Cơ bắp trêи cánh tay căng lên, đường cong cũng không khoa trương, hiện ra sức khỏe mạnh lại sinh cơ bừng bừng.
Trọng Sương tùy ý để Lộ Thính Cầm nghiên cứu, đôi mắt đen láy tràn đầy lo lắng cùng tự trách.
"Nhắm mắt." Lộ Thính Cầm thở dài một tiếng.
Trọng Sương nghe lời mà khép hai mắt lại.
Lộ Thính Cầm lấy ra một cái ngọc hồ thành miệng nghiêng phẳng từ trong túi Càn Khôn, một thanh chủy thủ sắc nhọn, cùng một cái đai buộc trán thêu hoa quế.
(*Ngọc hồ: Cái lọ/bình bằng ngọc)
Lộ Thính Cầm cầm đai buộc trán lên, đặt trêи mắt phủ lên lông mi run rẩy của Trọng Sương.
"Sư tôn, không cần như thế, có thể trực tiếp..." Giọng nói của Trọng Sương có chút phát run.
Trọng Sương cảm giác được Lộ Thính Cầm giúp y buộc bịt mắt, dùng kiên nhẫn chưa bao giờ từng có, chà xát cánh tay y. Y không dám tin, gần như ngồi không nổi, trượt xuống khỏi ghế.
"Đừng động." Ngón tay Lộ Thính Cầm từng chút thả lỏng cơ bắp căng chặt của thiếu niên.
Lộ Thính Cầm nhận thấy được thái độ của Trọng Sương đối với mình, đang từ một cực đoan này đi đến một cực đoan khác, không biết nên xử lý ra làm sao. Hắn chỉ có thể dùng cách này để che đậy lại ký ức về thí nghiệm của Trọng Sương, nói cho Trọng Sương, quá khứ đã qua rồi.
Sẽ tốt, hết cả sẽ trở nên tốt hơn.
Lộ Thính Cầm nhớ rõ cảnh trong mơ, cùng với ánh sáng trong mắt của Trọng Sương đã thấy vào sáng sớm hôm nay.
Không cần biết xuất phát từ loại mục đích nào, lại rơi vào loại kết cục thế nào, trêи phương diện khách quan, đời trước đã đem đứa nhỏ này nhận về, lại làm y nát vụn.
Lộ Thính Cầm quyết ý đem Trọng Sương nát vụn dán cho lành lặn, trả lại cho Diệp Vong Quy.
Một khi giao ra, chấp niệm hắn chịu ở thế giới này đã giảm hơn một nửa.
Lộ Thính Cầm kỳ vọng Diệp Vong Quy có thể để lại cho Trọng Sương nhiều thứ hơn.
Dạy được Trọng Sương cách cười vui sướиɠ, không lo không sợ nắm chặt kiếm trong tay, cho Trọng Sương, quan tâm yêu thương thắng thắn lại thanh thoát mà tiền thân của mình vĩnh viễn không thể cho.
Lộ Thính Cầm cầm lấy đao nhỏ, đặt ngọc hồ hứng máu xong, ổn chuẩn tàn nhẫn mà rạch cánh tay Trọng Sương.
Về sau, từng người nghỉ ngơi, chuẩn bị lao tới Vô Lượng sơn vào sáng sớm ngày mai.
Ngày tiếp theo, tây nam trấn Thọ Tây.
Lộ Thính Cầm mang theo Trọng Sương, dọc theo đường nhỏ đi về phía tây, tìm lối vào bạch cốt Diệp Vong Quy từng nhắc qua.
Dọc theo đường đi, cây rừng thưa dần, số lượng cây cối không nhiều sót lại cành cây cháy đen khô héo, bùn đất sền sệt dưới chân, như thể thấm đẫm vết máu.
Cuối con đường nhỏ chạy dài, một tòa xương cốt thật lớn nằm trong trung tâm sơn cốc đan xen cành khô cháy đen, như là khung xương của loài cá to lớn nào đó, yên tĩnh mắc cạn trêи lục địa trụi lủi.
"Sư tôn, đây là Vô Lượng sơn?" Trọng Sương cầm bội kiếm trong tay, cảnh giác chú ý động tĩnh bốn phía.
Sơn dã yên tĩnh, không có một chút tiếng động. Gió như thể đình trệ, không có tiếng vang của cỏ cây lay động.
"Không, ở bên trong một chút." Lộ Thính Cầm đứng trước khung xương, giữa mày nhíu lại.
Diệp Vong Quy nói lối vào Vô Lượng sơn là bạch cốt, xuyên qua hốc mắt trêи đầu lâu, nhưng nhìn thấy ngọc thạch loang loáng, theo ánh sáng ngọc thạch đi vào trong đó, có thể thấy được bộ mặt thật chân chính của Vô Lượng sơn.
Lộ Thính Cầm lại nhìn xuyên qua khe hở của xương cốt, ý đồ tìm được ánh sáng loáng qua như lời Diệp Vong Quy, dùng thị lực của hắn, không thu hoạch được gì.
Cự cốt lặng im, cuối sơn cốc là một mảnh tối tăm, sương mù mênh ʍôиɠ.
"Trọng Sương, lui về sau."
Lộ Thính Cầm rút ra roi mềm bên hông, giải trừ ngụy trang phủ trêи thứ này.
Một chiếc roi dài mang ngân quang lạnh lẽo, thân roi dài mảnh vung lên phát động trong không khí. Linh khí như chủ, roi "Ngọc Huy" của Lộ Thính Cầm, sở trường là viễn chiến, khống chế hiện trường, khó có thể bắt giữ.
"Đi." Lộ Thính Cầm nhẹ giọng quát.
Roi dài khi được chủ nhân sử dụng, nhanh như chớp vọt về phía trước, khoan xuyên qua lỗ hốc mắt trống trêи đầu lâu, hoàn toàn rơi vào sương mù mênh mang.
Một tầng lá chắn cao lớn trong suốt đột nhiên sáng lên, ngăn cản thế công của roi dài.
Lá chắn này cực lớn, cực cao, giống cái lồng của thiên thần, sau đó ập xuống bạch cốt. Trong lồng, quang hoa ẩn hiện, mơ hồ có thể thấy được sương mù trong núi xương mờ mịt.
"Ngự Linh tráo của sư tổ!" Trọng Sương hô nhỏ ra tiếng.
Vây quanh vô số tòa núi trong Huyền Thanh môn, hàng năm đều bao phủ cái lồng thế này.
Sơn môn giả xông nhầm vào trong phạm vi của cái lồng này, sẽ ngây thơ mờ mịt quên mất ý đồ đến, tự động quay về; yêu khí tà ma gặp được cái lồng này, nếu không chấp thuận, thì không thể dễ dàng phá bỏ.
Lộ Thính Cầm bước lên đỉnh khung xương, duỗi tay, lòng bàn tay hướng về phía trước.
Tựa như trình tự có được cửa sau, Ngự Linh tráo của Huyền Thanh đạo nhân có lưu lại kẽ hở để đệ tử thân truyền có thể mở ra.
Linh lực trong tay Lộ Thính Cầm kϊƈɦ động, nguồn Đạo pháp sở học của Huyền Thanh môn cùng Ngự Linh tráo làm nổi bật lẫn nhau, trêи lá chắn trong suốt mở ra một trận linh quang quang hoa lưu chuyển.
Ánh mắt hắn lạnh nhạt, dùng hai mắt giải cấu vạn vật, phá giải cực nhanh đường nhỏ Huyền Thanh đạo nhân lưu lại.
Rất nhanh, linh quang ngoài bề mặt cái lồng phân giải hội tụ, hình thành một cửa vào chỉ đủ một người đi qua.
Lộ Thính Cầm khống chế linh lực, mở cửa ra một cái khe. Sương mù màu đen nồng đậm tức khắc xao động, muốn trào ra bên ngoài.
Lộ Thính Cầm nghe thấy tiếng gào rống của loài thú, ngửi được mùi tanh hôi khiến người ta buồn nôn, bàn tay nắm thành quyền, nháy mắt đem cái lồng phong tỏa một lần nữa.
"Trọng Sương, ngươi đợi ở bên ngoài… Không, ngươi lại đây." Lộ Thính Cầm gọi.
Trọng Sương không cần Lộ Thính Cầm phân phó, vào lúc nhìn thấy sương đen, liền vác tay nải, nhẹ nhàng nhảy lên khung xương.
"Muốn ta làm cái gì, sư tôn?"
Trọng Sương vạn phần khẩn trương, chỉ muốn bảo vệ bên người Lộ Thính Cầm.
Lúc đến, Lộ Thính Cầm có giảng qua, Vô Lượng sơn là một tòa bạch cốt được yêu sơn tích lũy, vô số yêu thú chiếm cứ tại đây tu luyện.
Ma khí mê hoặc tâm trí, đối với nhân loại và yêu vật, đều có hiệu lực với tất cả thực thể hữu hình.
Hiện tại, nếu trong lồng tràn đây ma khí, Vô Lượng sơn hẳn là phạm vi chém giết của yêu thú, máu vương khắp nơi.
"Nâng tay lên." Lộ Thính Cầm nói.
Trọng Sương lập tức làm theo.
Đầu ngón tay Lộ Thính Cầm kϊƈɦ động linh lực U Lan, vẽ ra một đạo phù văn nho nhỏ ở trêи hai cổ tay của Trọng Sương. Rồi sau đó, giữa mày, cổ, cũng đồng dạng như vậy.
Trọng Sương mở to hai mắt, đặt lên đôi mắt chuyên chú của Lộ Thính Cầm, nghe thấy hô hấp của Lộ Thính Cầm gần trong gang tấc, cơ thể không khỏi run lên.
"Sợ à?" Lộ Thính Cầm nói.
"Cái, cái gì?"
Lộ Thính Cầm chỉ dẫn y, "Cảm nhận linh lực trong cơ thể."
Trọng Sương nhắm mắt. Y cảm thấy lực lượng thanh lãnh của Lộ Thính Cầm theo phù văn dũng mãnh tràn vào, bảo hộ ý thức cùng thân thể của y.
Trọng Sương kinh hoảng nói: "Sư tôn không cần lãng phí lực lượng, đệ tử có sức tự bảo vệ mình!"
"Đều không phải như vậy." Lộ Thính Cầm nhàn nhạt nói.
Ma khí vô hình, chưa bao giờ sẽ chiếm cứ lâu dài ở một chỗ. Diệp Vong Quy cùng Lệ Tam đều không nghĩ đến, Vô Lượng sơn vẫn tràn ngập ma khí như cũ.
Chỗ mà sương đen tùy tiện, với Lộ Thính Cầm mà nói, chính là chỗ chết. Sương đen cắm rễ ở ngực hắn, sẽ dựa thế mà lên, nháy mắt cắn nuốt cơ thể hắn.
"Ta cần phải đi vào, nhưng bây giờ không thể vào." Lộ Thính Cầm giải thích.
Huyền Thanh đạo nhân cùng Kê Hạc nhất định bị vây trong tòa trận nào đó trong Vô Lượng sơn.
Lộ Thính Cầm mơ hồ nhớ lại, trong nguyên tác, Vô Lượng sơn xem như là một lần cơ duyên của Trọng Sương. Ở chỗ này, Trọng Sương đột phá ma chướng, kế thừa loại tin tức nào đó.
Lúc này để Trọng Sương tiến vào, tức có thể cảm ứng được trận pháp, cũng có thể gặp được cơ duyên, cũng coi như một công đôi việc.
Vì để bảo đảm lỡ đâu Trọng Sương không gặp được, Lộ Thính Cầm sẽ loanh quanh ở chỗ này làm phòng hộ tương ứng.
Một khi sự việc có biến, linh lực của hắn có thể thông qua phù văn cuồn cuộn không ngừng mà bảo vệ ý thức của Trọng Sương để y khỏi bị ma khí quấy nhiễu.
"Tiếp theo, ta mở ra khe hở, ngươi đi vào."
Lộ Thính Cầm chỉ thị, "Bên trong yêu thú lui tới, địa hình phức tạp, nhưng đây không phải vấn đề nghiêm trọng nhất."
"Ma khí sẽ mê hoặc nhân tâm, ngươi cần phải bịt khứu giác, thính giác lại, tránh đi yêu vật điên cuồng, dựa vào linh quang ý thức tìm ra nơi không hài hòa nhất."
"Có thể là không gian đan xen, có thể là một loại quỷ dị. Tìm được nó, tìm mọi cách mở nó ra… Có thể thử dùng máu của ngươi.
"Ta… Có thể chứ?" Trọng Sương không tự tin hỏi.
Y nhiều lần ra ngoài rèn luyện, đều là kết đôi hành động, rất ít có cơ hội một mình. Dứt lời, y chợt phản ứng lại, lập tức giũ bỏ lời mở đầu. "... Xin lỗi sư tôn, ta nhất định có thể làm được."
Y đi, có nghĩa là Lộ Thính Cầm ở ngoài cái lồng, sẽ không gặp nguy hiểm. Nghĩ đến đây, mặt mày Trọng Sương toát ra ý cười không giấu được.
Ngón tay lạnh lẽo của Lộ Thính Cầm nhẹ nhàng điểm ở giữa lông mày Trọng Sương, ấm giọng nói.
"Đi, linh lực sẽ bảo vệ ngươi."