Không thể trì hoãn thêm nữa
"... Ngươi vào đây khi nào?"
Vừa mở miệng, Vân Thư Trần cảm thấy giọng mình như bị nước thấm vào, mềm mại lạ thường. Chỉ cử động nhẹ thôi cũng giống như vừa uống say, toàn thân như chìm đắm trong bể tình, xương cốt đều mềm nhũn.
"Vừa mới vào."
Vân Thư Trần nhắm mắt lại, nghỉ ngơi một lát, lúc này làn da nàng không muốn bị bất cứ thứ gì chạm vào. Khanh Chu Tuyết lại lau cho nàng vài cái, nàng run lên, rồi cau mày, "Đừng chạm vào."
"Không phải đã bảo ngươi đi rồi sao."
Nghĩ đến việc nàng có thể đã nghe thấy gì đó, thậm chí cả nhũ danh mà mình gọi, Vân Thư Trần cảm thấy vô cùng xấu hổ. Chuyện này không thể nghĩ sâu xa, bởi vì đồ đệ này mỗi khi gặp nàng đều rất hay lo lắng, chắc chắn sẽ không đi xa.
Dù không nhìn thấy nàng, nhưng nghe thấy Khanh nhi ậm ừ một tiếng không rõ nghĩa, có lẽ vì giữ thể diện cho mình, nàng lại bắt đầu giả vờ ngốc nghếch.
Vân Thư Trần thỉnh thoảng rất biết ơn tính cách này của nàng... biết rõ mà không nói ra. Đồng thời cũng may mắn vì mình vẫn còn mù, không phải đối diện với ánh mắt của nàng, tránh được sự xấu hổ chết người hơn.
Nàng lúc này thực sự quá mệt mỏi, từ từ thả lỏng tựa vào người Khanh Chu Tuyết, "Đã qua mấy canh giờ rồi?"
Khanh Chu Tuyết ném thứ gì đó xuống nước, phát ra âm thanh nhỏ. Sau đó, nàng trả lời, "Khoảng ba canh giờ. Sư tôn, người còn muốn ngủ tiếp không?"
Ba canh giờ.
Tình độc phát tác lâu như vậy sao.
Vân Thư Trần khẽ thở dài, dường như càng ngày càng lâu, đây không phải là một điềm tốt.
"Ừm, muốn ngủ."
Khanh Chu Tuyết dời hết chăn đệm dưới người mình ra, cẩn thận đắp kín cho người kia. Vân Thư Trần nằm giữa một mảnh mềm mại, cảm thấy lúc này thoải mái hơn nhiều so với vừa rồi, toàn thân nhớp nháp đều được lau sạch, chỉ là... có lẽ cũng bị nàng nhìn hết rồi.
Nghĩ đến việc bị đồ nhi nhìn một lượt, còn làm trò cười cho nàng nghe lâu như vậy --- mà giờ phút này bản thân không nhìn thấy gì cả, lại cảm thấy thật xấu hổ. Sau khi cơn xấu hổ qua đi, nàng bất giác sinh ra chút không cam lòng.
Khanh Chu Tuyết vừa định đi rót thêm cốc nước, thì bị Vân Thư Trần nắm lấy một góc áo, kéo xuống.
"Buồn ngủ rồi." Vân Thư Trần lạnh nhạt nói, "Ngươi ngủ cùng ta."
Nàng có vẻ hơi do dự, nhỏ giọng nói, "Tuy bây giờ là buổi tối, nhưng thật ra còn chưa đến giờ đi ngủ."
"Bây giờ cái gì cũng không nhìn thấy." Vân Thư Trần đưa tay sờ lên mắt mình, thở dài nhẹ: "Khanh nhi, ta ngủ một mình luôn cảm thấy không thoải mái."
Câu nói này dường như đã khơi dậy lòng thương cảm của đồ nhi, nàng không nói thêm gì nữa, một loạt tiếng sột soạt cởi y phục vang lên.
"Cởi hết ra."
Tay đang cởi đai lưng của Khanh Chu Tuyết chợt dừng lại, "Tất cả đều cởi ra sao?"
"Ừm."
Nàng quay lưng về phía ánh trăng thanh khiết, nhấc chiếc áo choàng trắng như tuyết lên, kéo ra, để nó trượt khỏi vai. Sau đó, nàng gấp quần áo đã cởi ra một cách gọn gàng và đặt sang một bên.
Khanh Chu Tuyết cảm thấy có chút kỳ lạ. Nàng không hề ngại ngần việc gần gũi sư tôn mà không có bất kỳ khoảng cách nào, thậm chí còn rất thích điều đó, nhưng sư tôn thường không dễ dàng như vậy, còn nói nàng không biết xấu hổ.
Dù sư tôn có hôn nàng, hai người cũng đã tắm chung một lần, nhưng nhìn chung, Vân Thư Trần tuyệt đối sẽ không ăn mặc xộc xệch trước mặt nàng. Ngược lại, sư tôn luôn ăn mặc rất đoan trang, chỉnh tề.
Nàng vén chăn lên, rồi nằm xuống. Vừa định tìm một chỗ thoải mái, chân nàng đã bị hai chân khác đè lên.
Vân Thư Trần trải qua một ngày hỗn loạn hôm nay, thân thể mệt mỏi rã rời, lúc này đang nép vào nàng, không còn chút dục vọng nào.
Điều này chính là vừa ý nàng, dù sao bản thân cũng không thấy khó chịu.
Khanh Chu Tuyết bỗng cảm thấy một chân của nữ nhân kia dịch chuyển, vô tình hay cố ý quấn lấy nàng. Đôi bàn tay mềm mại, mịn màng dường như đang đo đạc sau lưng nàng, "Khanh nhi dạo này có phải gầy đi không?"
Sau lưng bị người chọc vào như có như không, gáy thì thỉnh thoảng bị một hơi thở nóng bỏng phả vào, như là đùa giỡn, nhưng Vân Thư Trần làm lại giống như là đang dịu dàng ve vuốt.
"Sư tôn, nóng."
"Tâm tĩnh tự nhiên mát." Vân Thư Trần cong khóe môi, "Đừng động đậy. Ta hiện tại không nhìn thấy gì, đã lâu không gặp ngươi rồi."
Tay nàng lúc thì nhéo chỗ này, lúc thì véo chỗ kia, chuyên chọn những chỗ nhột, Khanh Chu Tuyết dần dần có chút không chịu nổi, theo bản năng đưa tay ra sau chống đỡ, liền nghe thấy sư tôn khẽ cười một tiếng, "Ngực còn đau, đừng đẩy."
Khanh Chu Tuyết cứng đờ tay, không dám động đậy nữa.
Khi Vân Thư Trần trêu đùa người khác, dù cơ thể mệt mỏi đến cực điểm, bỗng nhiên cũng không còn thấy buồn ngủ nữa. Nàng thong thả trêu chọc Khanh Chu Tuyết, vừa nói vừa cười, "Cô nương trẻ thật khiến người đố kỵ, da thịt săn chắc như vậy."
Nàng siết lấy eo người kia.
"... Là do sư tôn ít vận động."
"Làm càn." Bàn tay kia vỗ vào eo nàng, phát ra tiếng "bốp" nhẹ.
Khanh Chu Tuyết lập tức thẳng người, ngẩng đầu lên khỏi chăn. Không lâu sau, lại bị người ta ấn xuống.
Nàng chỉ cảm thấy nơi mình đang được ôm ấp không chỗ nào không ấm áp mềm mại, thứ trong lồng ngực đang đập thình thịch, như thể một chú mèo con đang vờn bướm. Tay Vân Thư Trần làm cho bươm bướm trong ngực nàng bùng cháy, hoá thành ngọn lựa nóng rực như thiêu đốt cả thân thể.
Hôm nay vô ý nghe được những âm thanh kia, tiếng thở dốc lúc trầm lúc bổng, giờ phút này như kề sát bên tai, thảng như một tiếng sấm giữa trời xuân.
Nàng đang vừa khó chịu vừa vui thích cùng một lúc, Vân Thư Trần lại thở dài buồn ngủ, tất cả sự dịu dàng như thủy triều rút xuống.
Sư tôn trở mình, nhắm mắt lại.
Không khí lạnh thấu xương len lỏi vào người Khanh Chu Tuyết. Nàng khó chịu trở mình, rồi lại trở lại. Cứ lăn qua lăn lại mãi mà không tìm được tư thế ngủ thoải mái như lúc nãy.
Nàng cảm thấy giữa hai chân mình lại có chút dinh dính, nương theo kinh nghiệm của một lần nào đó, nàng vô thức tiến gần sư tôn, còn chưa chạm đến sợi tóc nào, đã nghe thấy sư tôn nói, "Đừng nghịch nữa, ngủ đi."
Khanh Chu Tuyết định nói lại thôi, cuối cùng bị lời nói của Vân Thư Trần ấn xuống, để không làm phiền giấc ngủ của sư tôn, nàng chỉ có thể lơ lửng không lên không xuống như vậy.
Vân Thư Trần vô cùng mệt mỏi, lúc chìm vào giấc ngủ, tâm trạng bỗng nhiên tốt hơn một chút.
Nghĩ đến Khanh Chu Tuyết luôn khiến nàng cảm thấy vừa khát khao vừa không khao khát, cuối cùng nàng cũng có một ngày có thể thay trời hành đạo, để cho thứ phong thủy hại người này luân chuyển.
Cứ như vậy, một đêm ngon giấc.
Sáng hôm sau, Vân Thư Trần cảm thấy mặt hơi nóng, chắc là do ánh nắng. Nàng không khỏi nhíu mày lật người, sợ mặt bị nắng chiếu vào, đưa tay sờ sang bên cạnh, không có ai, nhưng bên trong vẫn còn hơi ấm, Khanh Chu Tuyết hẳn là mới đi không lâu.
Đã đi rồi sao?
Có phải nàng quên rồi không, sư tôn của nàng hiện tại không nhìn thấy gì, cần phải được chăm sóc chu đáo.
Vân Thư Trần vừa nhíu mày khó chịu, liền nghe thấy tiếng cửa kẽo kẹt nhẹ. Có người bước vài bước lại gần, giường hơi lún xuống, "Sư tôn, người định ở lại Linh Tố Phong hay là vẫn ở lại nhà mình?"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc của nàng, Vân Thư Trần mới thả lỏng lông mày một chút. "Hẳn là không có vấn đề gì nữa, không cần lại làm phiền Linh Tố Phong."
"Hôm qua... hôm qua sư tôn tại sao đột nhiên lại..." Khanh Chu Tuyết ngập ngừng một chút, vẫn đem câu hỏi này ném ra. Nàng biết Vân Thư Trần có lẽ sẽ vì thế mà xấu hổ, nhưng chuyện này quá đột ngột, cần phải làm rõ.
"Là vì bình thường uống thuốc sao?"
Khanh Chu Tuyết đột nhiên nhớ tới mấy năm trước Liễu Tầm Cần đã nói với nàng, hình như là vì loại thuốc này có tác dụng ức chế hàn độc, nhưng đồng thời lại có tác dụng khác.
"Ừm." Nàng đáp lại một tiếng.
"Vậy ý của Liễu sư thúc là cứ tiếp tục ức chế như vậy sao? Nhưng tuy rằng mỗi ngày dùng không nhiều, nhưng tích tụ lại sẽ tổn hại thân thể, làm sao có thể kéo dài?" Khanh Chu Tuyết càng nghĩ càng thấy không đúng, nhưng nàng đối với dược lý cũng chỉ biết chút ít, cho nên không dám nói bừa.
"Không phải." Vân Thư Trần nhất thời phát sầu, chẳng lẽ phải nói mình thiếu một người song tu, tốt nhất là chủng loại Băng linh căn?
Cái gợi ý này cũng quá rõ ràng rồi.
Nhưng dường như Liễu Tầm Cần đã nói chuyện riêng với Khanh Chu Tuyết về điều gì đó. Thời gian trôi qua quá lâu, Khanh Chu Tuyết chỉ nhớ rằng mình đã vô thức loại bỏ chuyện này khỏi phạm vi mà một đệ tử nên quan tâm, quyết định chăm sóc sư phụ về mặt nóng lạnh.
Về phần phương pháp cụ thể là gì, nàng lại không nhớ rõ.
Nàng im lặng một lúc, "Sư tôn, tốt hơn là nên đến Linh Tố phong xem một chút. Cũng không biết hôm qua người đã chịu đựng như vậy, có để lại di chứng gì không?"
Vân Thư Trần cuối cùng cũng không thể cãi lại Khanh Chu Tuyết về chuyện này. Thanh Sương kiếm dường như đã nhận ra điều gì đó từ sớm, rất hiểu chuyện mà đợi ở Nhất Mộng nhai.
Khanh Chu Tuyết nhìn nó với vẻ tán thưởng, quả nhiên là bảo kiếm nổi danh, không cần linh lực thúc đẩy, nó cũng biết suy đoán tâm ý của chủ nhân.
Khi Vân Thư Trần bị nàng bế ngang lên, nàng không hiểu sao lại nghĩ, dường như từ sau khi trải qua thiên kiếp, đôi chân của nàng rõ ràng không bị gãy --- nhưng lại không còn tác dụng nữa. Hằng ngày, nàng hoặc là nằm yên phận, hoặc là được Khanh Chu Tuyết bế.
Nhưng hôm qua quả thật có chút quá đáng, nàng vốn chân đã mềm nhũn, vì thế chút ý muốn xuống đi lại cũng dần phai nhạt.
Linh Tố Phong.
Liễu trưởng lão vừa từ bên ngoài trở về, liếc mắt một cái đã thấy hai người bọn họ, lại nhìn Vân Thư Trần, theo thói quen xem xét một lượt, cau mày nói: "Hôm qua có phải độc phát không? Ta nhớ ta đã dặn dò ngươi hiện tại cơ thể suy yếu, cần an thần tĩnh dưỡng."
Ngay từ sau khi trải qua thiên kiếp, Khanh Chu Tuyết đã nhận ra rằng cơ thể của sư tôn thực sự yếu đi rất nhiều so với trước đây.
Sư tôn vốn đã ốm yếu, nhưng chưa bao giờ như hiện tại, chỉ cần một chút vận động cũng sẽ ho ra máu, không có việc gì cũng cảm thấy đau tức ngực, thời gian mệt mỏi mỗi ngày cũng kéo dài hơn trước rất nhiều.
Sắc mặt càng thêm tái nhợt, đã lâu không thấy chút huyết sắc nào, yếu ớt như sắp lìa đời.
Bản thân Vân Thư Trần không cảm nhận được, nhưng những thay đổi nhỏ nhặt này đều bị đồ nhi của nàng nhìn thấy, chỉ có thể âm thầm lo lắng.
"Nếu ngươi còn muốn sống thêm vài năm, không thể trì hoãn thêm được nữa."
Liễu Tầm Cần nắm lấy mạch của nàng, khi mở mắt ra lần nữa, nhẹ nhàng nói một câu như vậy.
"Hàn tật trước đây tuy không nghiêm trọng lắm, nhưng lần này thương tích lớn chồng chất lên bệnh nhỏ, còn làm cho hai loại độc tố phát tán, dù tu vi của ngươi cao đến đâu cũng không chịu nổi sự bào mòn lâu dài."
Liễu Tầm Cần có thể nhìn thấy nhiều hơn người thường, nàng liếc nhìn Vân Thư Trần - trên mặt quả thực là một mỹ nhân tươi tắn, nhưng trong mắt y tiên, điều đáng chú ý hơn là những vết nứt nhỏ dày đặc trên đan điền, và xương cốt bị ăn mòn do tích tụ độc tố lâu năm.
Nàng giống như một đóa hoa kiều diễm sắp bị sâu đục rỗng, chỉ còn lại tàn hồng chưa kịp phai trên cánh hoa, nhưng bẻ gãy cuống hoa nhìn lại, đều là tử khí nặng nề.