Giúp nàng với thân phàm nhân, chém một kiếm lên trời xanh!
Trên bầu trời, những kẽ hở giữa đám mây đen bị xé toạc ngày càng dữ dội. Màu sắc của đám mây như mực tàu dần trở nên kỳ dị, khi đen đến cực điểm, nó hiện lên một màu tím đậm lộng lẫy.
Cơn lốc xoáy như con mắt khổng lồ đang xoay chuyển, đóng mở. Giữa tiếng sấm chớp vang trời chưa từng có, các vị trưởng lão nhắm mắt tập trung, trên trận pháp, linh lực đang cuồn cuộn tu bổ tỉ mỉ góc vỡ, tranh thủ từng giây với tia sét tiếp theo.
Bàn tay cầm cây sáo của Việt Trường Ca khẽ run lên. Nàng cảm thấy sau hai tia sét, gần như một nửa xương cốt trong cơ thể mình đã vỡ vụn.
Ánh sáng thuật pháp le lói sáng lên trên người, nàng từ từ quay đầu lại, lại phát hiện Liễu Tầm Cần đang đứng sau lưng mình. Sự quen thuộc của Liễu Tầm Cần đối với cơ thể người thật đáng kinh ngạc, linh lực đến từ Y Tiên đang khéo léo vá lại từng vết nứt trong vết thương một cách chính xác và nhanh chóng.
Liễu Tầm Cần dường như đang nhìn nàng, lại dường như không nhìn. Đôi mắt sâu thẳm như giếng cổ quét qua toàn trường, rồi bao phủ Vân Thư Trần trong linh lực màu trắng.
Nàng ---
Tuy Vân Thư Trần vẫn đứng đó, phong thái ung dung, nhưng Liễu Tầm Cần có thể cảm nhận được mỗi hơi thở của nàng đều mang theo mùi máu tanh. Linh lực trắng tinh khiết lần theo mùi máu tanh mà thăm dò, nàng đã gặp qua nhiều bệnh nhân trong nhiều năm, nhưng chưa từng thấy lục phủ ngũ tạng nào bị tổn thương nặng như vậy, còn nghiêm trọng hơn cả Việt Trường Ca.
Đan điền của nàng đã bị rối loạn, gần như chỉ có thể hoạt động được nhờ một phần linh lực trấn áp. Hàn độc trong cơ thể và tình độc do dùng đan dược cũng không còn cân bằng nữa, mà đang ở trong trạng thái lung lay, nguy hiểm.
Nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ xảy ra đại sự, nhưng lúc này trận pháp không thể dễ dàng dừng lại.
Liễu Tầm Cần nội thị một lượt thương thế của Việt Trường Ca và Vân Thư Trần, tu vi của họ còn bị đánh đến mức này, vậy nếu trận pháp bị rút đi, người đang ở Kim Đan vượt Nguyên Anh e rằng sẽ lập tức tan thành tro bụi.
Chỉ là đứa trẻ kia có thể chất đặc biệt, cũng không biết có thể chịu đựng nổi hay không.
Mọi chuyện đã đến nước này, Liễu Tầm Cần nhắm mắt lại, dùng linh lực làm kim và chỉ, cố gắng hết sức vá víu những chỗ quan trọng trên người nàng.
Đạo thiên lôi thứ năm mạnh mẽ như hổ xuống núi, khi bổ xuống, trận pháp lại phát ra một tiếng vang chói tai.
Một góc đã được chữa lành trước đó lại nứt ra.
Khanh Chu Tuyết nằm trên mặt đất khẽ động đậy, sau tiếng sấm này, ý thức lại trở về, nàng cảm thấy dường như có thứ gì đó đang ẩn náu dưới mặt đất, luôn rung động mơ hồ.
Mở mắt lên, một vũng máu đã kết thành màu sẫm, đông cứng lại cách nàng không xa. Nàng chậm rãi nâng mi mắt nhìn lên, trong lòng đột nhiên kinh hãi, sau đó rơi vào hàn ý vô biên.
Sư tôn nhắm mắt, chân mày hơi nhíu lại, máu ở khóe môi vẫn chảy không ngừng, từng giọt từng giọt theo cằm rơi xuống, đập xuống đất.
Khuôn mặt và chân mày xinh đẹp của người phụ nữ dính những vệt máu, giống như tượng Quan Âm bằng ngọc đang rơi huyết lệ*.
(Huyết lệ: Nước mắt máu.)
Khanh Chu Tuyết mơ hồ cảm thấy không chỉ có mình nàng, mà mấy vị trưởng lão khác cũng đang ở gần đây. Nhưng dưới áp lực của thiên lôi, nàng chỉ có thể mở mắt, ngay cả việc lật người cũng vô cùng khó khăn.
Đạo thiên lôi thứ sáu như rắn bạc xé toạc bầu trời, mắt Khanh Chu Tuyết nhất thời không nhìn thấy gì, đợi đến khi cuối cùng nhìn lại rõ ràng, sư tôn đột nhiên lại phun ra một ngụm máu, toàn thân đau đến run rẩy.
Cuối cùng, Vân Thư Trần cũng không thể đứng vững nữa, nàng lần mò khoanh chân ngồi xuống. Đôi lông mày nhíu chặt, sắc mặt tái nhợt, dường như đang chịu đựng nỗi đau đớn tột cùng. Nhưng tay nàng vẫn không ngừng thi triển thuật pháp, dường như muốn chiến đấu với thiên đạo đến cùng.
Sư tôn...
Đừng giáng lôi kiếp xuống.
Tay Khanh Chu Tuyết cắm sâu vào mặt đất, bò từng chút về phía nàng. Một lúc sau, lại chậm rãi di chuyển thêm một chút. Cuối cùng, khi chạm tới rìa trận pháp, mới nhận ra mình không thể ra ngoài, cũng không thể chạm vào nàng dù chỉ một chút.
Vân Thư Trần nhắm mắt, từ đầu đến cuối, không liếc nhìn nàng một cái.
Đạo thiên lôi thứ bảy đang tụ lực chờ phát động.
Đừng đánh xuống.
Xin đừng đánh xuống.
Van ngươi... đừng làm nàng bị thương.
Khanh Chu Tuyết cố hết sức mở mắt, nhìn lên trời cao, nàng không biết trời cao có nghe thấy không, gần như van xin, dùng giọng nói yếu ớt lẩm bẩm, hết lần này đến lần khác. Nếu đã định lấy mạng thiên sát cô tinh này, cứ lấy đi, tại sao lại liên lụy đến tất cả những người bên cạnh nàng.
Đám mây đen trên bầu trời ngưng lại một chút, Khinh Chu Tuyết tưởng rằng đã nhìn thấy một tia hy vọng le lói.
Sau đó, lôi kiếp lại giáng xuống dữ dội hơn.
Lần này, trời đất tối sầm, sấm sét vang rền bên tai, bầu trời rộng lớn lại nứt ra nhiều khe hở, nhưng không một tia sáng nào có thể lọt vào.
Khanh Chu Tuyết nằm rạp trên mặt đất, nàng hiện tại không nhìn rõ sư tôn, nhưng có thể cảm nhận rõ ràng trận pháp trên người đã vỡ một nửa. Hình như là Việt sư thúc trong bóng tối kêu lên một tiếng thảm thiết, "Vân Thư Trần!"
Khanh Chu Tuyết không nhúc nhích.
Nàng nghe tiếng gọi này, trong lòng vốn nên trống rỗng, nhưng lôi kiếp này dường như đánh thẳng vào tim nàng, xé ra một vết nứt.
Từ vết nứt, điều đầu tiên chảy ra là nỗi đau buồn.
Lần đầu tiên nàng cảm thấy tim mình đau thắt lại, sống mũi cay cay, cảm giác bơ vơ khiến cơ thể nàng không ngừng run rẩy ---
Một dòng nước mắt trong veo từ khóe mắt, chậm rãi chảy xuống.
Rồi càng lúc càng nhiều, làm nhòe cả khuôn mặt.
Nàng khó khăn giơ tay lên, lau đi những giọt nước mắt, nhìn chúng một cách xa lạ.
Sau đó, là sự phẫn nộ chảy ra.
Trước đây có lẽ cũng đã từng bực bội, nhưng chưa bao giờ như xé tan màn sương mù, nếm trải cơn thịnh nộ rõ ràng và dữ dội như vậy.
Cơn giận dữ khiến cơ thể nàng run lên dữ dội hơn, nàng cảm nhận được cảm xúc mãnh liệt như vậy, sự thôi thúc này dường như có thể trở thành máu thịt của con người, nàng chống lại áp lực vạn cân của lôi kiếp, với thân thể yếu ớt của Kim Đan hậu kỳ, nàng lại chậm rãi đứng dậy, ngay cả khi từng tấc xương cốt như bị nghiền nát, nàng vẫn ở dưới trời sấm sét, từ từ duỗi thẳng cơ thể, dần dần ngẩng cao đầu.
Cảm xúc thiếu sót cuối cùng, được gọi là hận thù.
Trước đây, nàng chưa bao giờ hiểu thế nào là hận thù. Thuở nhỏ, người khác hoặc xa lánh, hoặc bắt nạt, nàng đều không để tâm, không chấp nhất. Sau này gặp phải những điều bất công, nàng cũng không để bụng.
Nếu như lúc trước là máu nóng nhất thời khiến nàng đứng lên, thì giờ đây, nỗi hận thấu xương lại khiến nàng hoàn toàn bình tĩnh.
Lúc này, nàng cuối cùng đã hiểu thế nào là trừ đi mới hả dạ.
Đối với Thiên Đạo.
Tại sao nó lại kiêng dè nàng đến vậy?
Nhất định phải dồn nàng vào chỗ chết? Chẳng phải điều đó chứng tỏ nàng đủ sức uy hiếp nó hay sao?
Nếu giết chết Thiên Đạo là cách cuối cùng để nó không giáng xuống thêm lôi kiếp, không còn đe dọa tính mạng của sư tôn ---
Hoặc là chính mình chết dưới lôi kiếp, Vân Thư Trần và các vị trưởng lão cũng không cần phải gánh chịu kiếp nạn này vì nàng nữa.
Cho dù phải đánh cược tất cả, nàng cũng sẽ không chút do dự mà giơ kiếm lên.
Chưởng môn ở bên ngoài trận pháp đột nhiên mở mắt ra, đầu tiên là sửng sốt, sau đó hét lớn, "Khanh Chu Tuyết! Ngươi muốn làm gì?"
Khanh Chu Tuyết làm như không nghe thấy, mà ngẩng đầu nhìn trời, đau buồn, phẫn nộ, hận thù đan xen, nàng như con bướm vừa phá kén, đôi cánh mới mở ra còn non nớt yếu ớt, dưới gió mạnh thổi, đôi cánh dần trở nên kiên cường mạnh mẽ, cho đến khi vững vàng đứng lên.
Uy áp của Cửu Trọng Lôi Kiếp cũng không thể khiến nàng quỳ xuống nữa.
Đôi mắt Khanh Chu Tuyết khép lại, rồi mở ra lần nữa, ánh nhìn lạnh lùng, vô cảm như băng giá hiện lên.
Nàng khó khăn nhấc từng chút một bàn tay phải, thầm gọi trong lòng.
Gió lạnh phương Bắc thổi qua ngàn ngọn núi ---
Tuyết trắng chất chồng trăm trượng trên đỉnh núi ---
Băng cứng vạn năm không tan trong hồ đóng băng ---
Thiên địa vạn vật luân chuyển không ngừng, nghe theo lời hiệu triệu, giúp nàng với thân phàm nhân, chém một kiếm lên trời xanh!
Không khí xung quanh Khanh Chu Tuyết gần như đông cứng, lạnh đến mức gió cũng không thể thổi nổi. Có lẽ là do mong muốn trong lòng quá mãnh liệt, có lẽ là vì trong vòng nghìn dặm chỉ có một Băng linh căn duy nhất, lần thi triển thuật pháp này mạnh mẽ lạ thường. Gió tuyết dày đặc như cuốn theo cả sự lạnh lẽo của mùa đông, bao quanh nàng, rồi cô đọng lại trên lòng bàn tay đang run rẩy của nàng.
Thanh kiếm tỏa ra hàn khí, ánh sáng lấp lánh, lại một lần nữa được nàng nắm chặt trong tay.
Khanh Chu Tuyết không mạo hiểm tấn công, nàng đang chờ đợi thiên lôi giáng xuống. Uy áp của lôi kiếp khiến ngực nàng đau nhói, nàng siết chặt thanh kiếm.
Chưởng môn và các vị trưởng lão đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn. Tất cả những thanh kiếm mang bên mình đều bắt đầu rung lên, dường như rất muốn ra khỏi vỏ.
Mây đen cuồn cuộn trên đỉnh đầu, dường như đang cẩn thận đánh giá đối thủ trước mặt.
Lần lôi kiếp này kéo dài một cách khác thường, dường như đang tích tụ sức mạnh.
Nhưng cuối cùng nó cũng giáng xuống.
Khi ánh chớp lóe lên, trận pháp không thể chống đỡ được đòn tấn công cuối cùng của lôi kiếp, vỡ tan tành. Các vị trưởng lão đều bị dư chấn đánh trúng, lần lượt phun máu, lùi lại vài bước.
Chính nhờ vào lực bắn ngược lại của đợt tấn công này, Khanh Chu Tuyết đạp lên những mảnh vỡ của trận pháp, một kiếm chỉ thẳng lên trời.
Đại kiếp thứ chín, cũng là cuối cùng, giáng xuống với tốc độ nhanh như chớp.
Sấm sét ầm ầm, thiên địa bỗng nhiên thất sắc, ánh chớp chiếu sáng bóng dáng trắng bay lên.
Lúc này trận pháp đã vô dụng, các trưởng lão bên dưới lần lượt buông tay, ngẩng đầu nhìn nàng. Các đệ tử trên đỉnh núi cũng không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía chân trời tím sẫm. Tu sĩ đối mặt với lôi kiếp hoặc trốn hoặc tránh, cũng có người bình tĩnh nghiến răng chịu đựng, nhưng chưa từng có ai có thể ngẩng đầu dưới uy áp của sấm sét, lại còn có gan kiếm chỉ thương khung. Họ nhìn chằm chằm vào sắc màu trắng như tuyết đó không rời mắt.
Bóng dáng đó có lẽ sẽ trở thành truyền thuyết trong tương lai.
Kiếm của Khanh Chu Tuyết mang theo hàn khí ngập tràn, cuốn theo tuyết lớn đầy trời, không chút do dự đâm thẳng vào con mắt khổng lồ của đám mây đen u ám. Phía sau nàng, đủ loại kiếm bay theo, dường như tất cả đều đã rời khỏi vỏ, ba ngàn linh kiếm như cầu vồng vây quanh phía sau nàng.
Chưởng môn và các trưởng lão dường như đang gọi gì đó bên dưới, nhưng Khanh Chu Tuyết không còn nghe thấy gì nữa, bên tai chỉ toàn tiếng sấm gầm thét và rên rỉ.
Nàng cũng không còn nhìn thấy gì nữa. Trước mắt chỉ còn một màn mịt mờ.
Nhưng khi nàng đâm kiếm ra, bầu trời rung chuyển, con mắt khổng lồ đột nhiên mở to, sau đó nhanh chóng thu nhỏ lại.
Những linh kiếm lơ lửng phía sau nàng lần lượt bay vào Thiên Nhãn. Tiếng sấm sét ban đầu vang lớn, sau đó dần dần lắng xuống.
Khanh Chu Tuyết ngửi thấy mùi khét lẹt, cùng với mùi máu tanh chảy trên người mình.
Nhưng lúc này, toàn thân nàng đau đớn đến tê dại, chỉ dựa vào một chút ý chí, đâm thanh kiếm lạnh lẽo kia đến tận cùng ---
Lại một lần nữa bị lôi kiếp đánh trúng, thần trí nàng dần dần trôi xa, cảm giác như đây là một giấc mơ.
Giá mà đó thực sự là một giấc mơ thì tốt biết mấy.
***
Trong giấc mơ mê man, nàng nhớ lại nhiều chuyện cũ. Bốn bức tường của ngôi nhà thời thơ ấu, một góc trời, hình bóng của phụ thân. Hang động, hồ nước, nữ tử xinh đẹp mặc áo tím, và sau đó là phong cảnh bốn mùa rõ rệt của Thái Sơ Cảnh, những con chim và áng mây trên đỉnh Hạc Y Phong, hoàng hôn dịu dàng và lãng mạn, tuyết rơi dày vào mùa đông.
Khanh Chu Tuyết lướt qua một lượt, nàng có chút tiếc nuối nghĩ, có lẽ mình đã chết.
Nếu nàng chết cũng tốt, sư tôn và các vị trưởng lão khác không cần phải chống đỡ trận pháp đó nữa. Mọi người đều bình an vô sự.
Sư tôn... người có đau lòng không?
Dù chuyện có đau lòng đến mấy, qua vài năm, qua vài trăm năm, hẳn là cũng không còn đau lòng nữa.
Như vậy cũng tốt.
Khanh Chu Tuyết từng nghĩ rằng có sợi dây đỏ đó, nàng sẽ được ở bên sư tôn mãi mãi, nào ngờ cuối cùng, vẫn là nàng tính sai một nước cờ. Không khỏi trong lòng thở dài, đời người vô thường.
Nàng cảm thấy nếu Vân Thư Trần có nhận thêm đồ đệ, nhất định phải xem kỹ bát tự, ngàn vạn lần đừng nhận phải loại như nàng, vừa bị thiên lôi phá hoại quả núi của người, vừa muốn lấy mạng người, quả là thiên sát cô tinh.
Ý nghĩ đến đây, lại thêm vài phần thản nhiên.
Thôi vậy. Dù sao nàng cũng đã chết rồi, có muốn sống lại để cảnh báo sư tôn cũng không có cách nào.
Chi bằng cứ an tâm mà chết đi.
"Sư muội? Sư muội?"
Có người đang ấn vào vai nàng, hình như là Bạch Tô.
"Tay nàng động rồi!" Giọng nói căng thẳng của Nguyễn Minh Châu vang lên, "Khanh Chu Tuyết, mau mở mắt ra, đừng dọa người ta chứ."
Khanh Chu Tuyết chợt thấy không ổn, nàng từ từ mở mắt, trước mắt hiện ra khung cảnh trang trí quen thuộc của Linh Tố Phong.
Sau đó là khuôn mặt của Bạch Tô và Nguyễn Minh Châu, hai người vừa thấy nàng tỉnh lại, đều mừng rỡ như điên. Bạch Tô thở phào nhẹ nhõm, "Sư tôn nói nếu ngươi tỉnh lại, coi như đã vượt qua cửa ải này, sẽ không còn gì nguy hiểm đến tính mạng nữa."
Khanh Chu Tuyết khẽ cử động ngón tay, phát hiện toàn thân mình đều được bọc trong một lớp vải trắng. Nàng ngồi dậy, nhanh chóng giật ra, Bạch Tô vừa định ngăn lại, lại phát hiện làn da tối qua còn máu thịt be bét, hôm nay đã lành lặn như lúc ban đầu, chỉ còn vài chỗ lưu lại sẹo mờ nhạt.
Bạch Tô sững sờ tại chỗ.
Khinh Chu Tuyết khàn giọng, cúi người bên giường ho khan vài tiếng, rồi lại ngẩng đầu lên, "Ta... sư tôn ta đâu?"
----------
Tác giả có lời muốn nói:
Thiên Đạo Hối Hận.jpg
Ai mà ngờ được việc đánh vào sư phụ của người ứng kiếp lại kích hoạt kỹ năng bị động cuồng bạo của người đó chứ.
Một phát băng giá phủ kín, kiếm hồn thể chất đặc biệt khởi động, tình căn sinh trưởng cộng thêm 50%, toàn bộ thuộc tính tạm thời tăng 1000% luôn.