Lần vá trời này chưởng môn không còn cô độc nữa, toàn bộ đệ tử Thái Sơ cảnh được phép ra ngoài một ngày, tại trên thủy kính chiếu thiên ở diễn võ trường chứng kiến thần tích này.
Khi viên đá ngũ sắc nhỏ bé dung hợp cùng màn trời, vết nứt khổng lồ kia rốt cuộc cũng như vết thương được chữa lành, chậm rãi khép lại.
Toàn bộ Thái Sơ cảnh trên dưới --- cũng có thể nói là toàn bộ Tu tiên giới cùng Ma vực, đều chạm đến hy vọng chân thật.
Việc thu thập linh căn liên quan được tiến hành từ trên xuống dưới, như những gợn nước nhỏ dần dần tản ra, cuối cùng, tạo nên cơn sóng lớn ngập trời trên toàn thế giới.
Không nằm ngoài dự liệu của Khanh Chu Tuyết, chủ yếu là những người có tư chất kém cỏi được đưa vào nội môn, luyện chế ra màu sắc của đá khá bình thường, hiệu quả vá trời rất miễn cưỡng.
May mắn thay, người tài giỏi luôn chiếm số ít. Số lượng linh căn này đủ nhiều, vẫn có thể tích tiểu thành đại.
Đối với những người có tư chất kém, những viên đan dược thượng phẩm phong phú vẫn có sức hấp dẫn đủ lớn.
Phòng luyện đan trên đỉnh Linh Tố Phong chìm trong ánh lửa bập bùng ngày đêm, không chỉ có mình Nguyễn Minh Châu, ngay cả Liễu sư thúc cũng chưa từng nghỉ ngơi.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, họ đã gấp rút luyện chế được hơn ba trăm viên ngũ sắc thạch.
Nhờ vậy, vết nứt trên bầu trời đã được vá lại một nửa.
Nhưng còn một nửa kia thì sao?
Chẳng ai muốn tình nguyện nữa.
Tí tách.
Giọt máu thấm ra từ cổ tay trắng nõn, rơi xuống chậu gỗ, mặt nước đỏ sẫm khẽ lay động.
Khanh Chu Tuyết ngồi trên ghế, một tay áo hơi xắn lên.
Lưỡi dao nhỏ xíu cắm vào đó, ngăn vết thương lành lại, nàng buông thõng tay xuống, mặc cho tiếng tí tách vang lên.
Khanh Chu Tuyết lặng lẽ nhắm mắt, bóng tối in trên hàng mi nàng một vệt mờ nhạt, dường như sự tra tấn kéo dài này không khiến nàng cảm thấy quá đau đớn.
Thỉnh thoảng nàng lại khều lưỡi dao, đối với nàng mà nói, lấy máu là một việc khó khăn.
Khanh Chu Tuyết đã lấy máu nhiều ngày rồi, từng chậu từng chậu máu tươi được mang đi, nhuộm đỏ cả vùng đất nâu sẫm vốn có, hòa cùng ngũ sắc quang mang, thiêu đốt trong Phượng Hoàng hỏa với một màu sắc rực rỡ đến lạ thường.
"Chưởng môn đâu."
Bên ngoài cửa truyền đến tiếng sột soạt.
Vài giọng nói nhỏ hoảng hốt vang lên, hẳn là đệ tử canh cửa, "Chưởng môn không cho người khác vào, ngài..."
Bóng người trên cửa sổ chợt lóe.
Cánh cửa bị phá tung. Lúc này Khanh Chu Tuyết đang ngồi quay lưng về phía cửa, nàng nghe thấy tiếng bước chân phía sau, người đó dường như có chút tức giận dừng lại trước mặt nàng.
Căn phòng nhỏ hẹp và tối tăm, mùi máu tanh nồng nặc đến nghẹt thở.
Lưỡi dao cắm trên cổ tay bị bật ra mạnh mẽ, rơi xuống đất vang lên một tiếng "Keng". Ngay sau đó, cổ áo bị siết chặt, nàng bị Vân Thư Trần dùng một tay kéo lên.
"Đủ rồi."
Sắc mặt Vân Thư Trần lạnh như băng, nàng nghiền nát lưỡi dao, giẫm lên những mảnh vỡ.
"Sau đó vẫn phải luyện, chỉ là trước tiên bảo quản những thứ này đã."
Khanh Chu Tuyết khẽ nâng mi mắt.
Đó không phải là máu bình thường. Trên đó trôi nổi một tầng linh lực hùng hậu --- hiện giờ trên thế gian chỉ có Khanh Chu Tuyết, vì tu vi quá cao, nên nồng độ linh lực trong máu cũng cực kỳ đáng kể.
Tư thế bị kéo lên một nửa có chút chật vật, Khanh Chu Tuyết dịch chuyển mũi chân, thuận thế đứng dậy theo Vân Thư Trần.
Nàng vừa đứng thẳng, hai người gần như ôm lấy nhau. Khanh Chu Tuyết cảm nhận được hơi ấm trong lòng, tay nàng vô tình chạm vào lưng nàng ta, người kia dường như lại gầy đi một chút trong những ngày qua.
Giọng Vân Thư Trần có chút kiềm nén, đuôi giọng khẽ run lên, "Không được phép đổ máu nữa. Ngươi còn nhớ lúc nhỏ ngươi sợ nhất chuyện này không?"
Mẫu thân của Khanh Chu Tuyết sau khi sinh nàng ra đã băng huyết mà chết. Vì vậy, Khanh nhi khi còn nhỏ, mỗi khi thấy nàng bị bệnh mà nôn ra máu, luôn vô cùng sợ hãi và lo lắng.
Đôi mắt của nữ nhân kia thật sự quá đẹp, Khanh Chu Tuyết không thể làm ngơ mà nhìn thẳng vào đó. Khi nàng nhìn mình chằm chằm không hề nhúc nhích, trong đó có oán hận, có đau lòng, hòa vào nhau, là một loại tình cảm vô cùng phức tạp.
Nàng đang nhìn một người khác thông qua mình. Đương nhiên, sự đau lòng của nàng cũng là dành cho người kia của ngày xưa.
Người kia là Khanh nhi của sư tôn, chưa tu Vô Tình Đạo, vẫn còn có thể một lòng một dạ với Vân Thư Trần, chứ không phải Khanh chưởng môn độc bộ Cửu Châu như bây giờ.
Khanh Chu Tuyết thu hồi ánh mắt, lặng lẽ buông nàng ra.
Đáng tiếc, Khanh nhi của ngày xưa đã bị chính mình bóp chết rồi.
Khanh chưởng môn không hề hối hận, nàng khinh miệt Khanh Chu Tuyết của quá khứ. Cái con người vô dụng, yếu đuối, chỉ có thể liên tục để sư tôn mạo hiểm thân mình. Cái con người bất lực trước Thái Thượng Vong Tình.
Khanh chưởng môn thậm chí không hiểu, tại sao nàng ngây ngô non nớt, tầm thường kém cỏi như vậy, lại có thể nhận được tình yêu của Vân Thư Trần.
Tờ giấy kia sớm đã hóa thành tro tàn trong lòng bàn tay.
Dù thế nào đi nữa, nàng cũng sẽ không từ bỏ Vô Tình Đạo.
"Yên tâm."
Trong lòng Vân Thư Trần trống rỗng, Khanh Chu Tuyết buông nàng ra rồi bước ra khỏi phòng. Nàng ta lệnh cho đệ tử canh giữ đem số máu này đến phòng luyện đan luyện thành đá. Đúng lúc này, lô Ngũ Sắc Thạch cuối cùng cũng đã luyện xong, được đệ tử dâng lên.
"Chỉ là lấy máu thôi, ta sẽ không chết."
Khanh Chu Tuyết cất nó vào trong nhẫn trữ vật, chuẩn bị lên đường đến Bắc Nguyên Sơn. Nàng nắm chặt chiếc nhẫn trữ vật lạnh lẽo, không hiểu sao, ánh mắt từ phía sau lại khiến nàng không thể bước tiếp.
"Nếu đã như vậy." Vân Thư Trần dường như đã hiểu ra điều gì đó, nàng thu lại cảm xúc bộc lộ ra ngoài, giọng nói bình ổn trở lại, có vẻ hơi lạnh nhạt, "Hình như là ta đã quan tâm thừa rồi."
"Sau khi hoàn thành đợt này, chưởng môn định làm gì?"
Chiếc nhẫn trữ vật trong tay nàng hơi ấm lên một chút. Khanh Chu Tuyết trầm mặc một lát, "Từ ngoại môn đến nội môn, sàng lọc một lượt, chọn ra những người có nhiều linh căn. Còn cụ thể thế nào, đợi ta hoàn thành lần này rồi xem xét lại."
Vân Thư Trần nhìn bóng dáng nàng biến mất tại chỗ. Đợi Khanh Chu Tuyết hoàn toàn rời đi, sau lầu các mới hiện ra một bóng người lom khom, đầu tóc bạc phơ, gương mặt đầy nếp nhăn gần như không nhìn rõ hình dáng ban đầu.
"Thần Sơn tiền bối."
Vân Thư Trần khẽ gật đầu, tỏ ý lịch sự. Sáng nay nàng nhận được một bức thư do hắn gửi tới, bèn sai người đưa hắn lên núi.
Vân Thư Trần rất bất ngờ vì người này vẫn còn sống, nhưng rõ ràng, xem ra cũng không sống được bao lâu nữa.
Lão nhân chống gậy, đứng trong gió núi có chút lạnh lẽo, cố gắng không để ngã xuống. Hắn đến đây chỉ để nhìn thoáng qua Thanh Sương kiếm --- thanh kiếm từng đồng hành cùng hắn nhiều năm, đối với một kiếm tu mà nói, đây đã là tâm nguyện lớn nhất trước khi chết rồi.
Nhìn thấy Thanh Sương kiếm trong tay Khanh Chu Tuyết không bị vùi dập, Thần Sơn Thứ ngoài sự an ủi, cũng có chút cảm khái vật đổi sao dời.
"Ngươi tu luyện Vô Tình Đạo, đã từng hối hận chưa?"
"Không hẳn là hối hận." Hắn ho khan vài tiếng, giọng nói yếu ớt: "Sư tôn sớm đã nói rõ tâm tính của ta không phù hợp, nhưng khi đó còn trẻ mà, trẻ thì không chịu khuất phục số phận, không tin tà, muốn sánh vai cùng Thiên Đạo."
"Đến cuối cùng... khụ khụ, cũng không trách được ai."
Vân Thư Trần nhìn về hướng Bắc Nguyên Sơn, nàng thấy bầu trời dần khép lại một chút. Trước kia trông chẳng khác nào một vết thương dữ tợn, nhưng giờ nhìn lại đã giống như một vầng trăng non.
Rõ ràng là như vậy, nhưng Vân Thư Trần vẫn nhìn ra được một chút tiếc nuối từ khóe mắt hắn.
"Tư chất của tiền bối, hẳn là vạn người mới có một. Năm đó sao lại không vượt qua được lôi kiếp?"
Tin đồn bên ngoài rất nhiều, nhưng phần lớn chỉ là phỏng đoán. Ít ai biết được nguyên nhân thực sự.
Thần Sơn Thứ lắc đầu, cười cười. Hắn lại lặp đi lặp lại, "Không hối hận, thành công mới hối hận."
Có lẽ tuổi đã cao, thần trí cũng có chút không minh mẫn. Trò chuyện với Vân Thư Trần một lúc, lời nói của hắn liền trở nên lộn xộn, phần lớn thời gian chìm đắm trong hồi ức về quá khứ.
Thần Sơn Thứ sợ là một trong số ít người biết về Vô Tình Đạo. Vân Thư Trần yên lặng lắng nghe hắn nói rất lâu, đang định hỏi sâu thêm, lại thấy đôi mắt đục ngầu kia thoáng hiện lên một chút tinh anh.
"Không thể chém xuống một kiếm kia, đạo hỏng rồi, đời này không thể thành tiên, nhưng dù sao cũng đã làm một người." Hắn chống gậy ngồi xếp bằng xuống, đưa tay áo lên chậm rãi lau mặt, "Cũng tốt."
"Là một kiếm dành cho ý trung nhân sao?"
Lúc này gió lớn, tóc mai bên tai nàng bị thổi bay tán loạn. Cổ bị gió thổi lạnh, ngay cả hơi thở cũng lạnh theo.
Hai hàng lông mày trắng dài của Thần Sơn Thứ giật giật, dường như đang nghi hoặc vì sao nàng biết được bí mật của Vô Tình Đạo.
Đầu óc bị thổi đến đau âm ỉ, lòng rối như tơ vò, càng gỡ càng rối, chẳng thể nào dứt ra được. Vân Thư Trần phiền não vô cùng, nàng cũng chẳng biết nên lựa chọn ra sao.
Nhưng tim nàng lại đập thình thịch trong lồng ngực.
Nàng đưa tay lên ngực mình, nơi mà như Khanh Chu Tuyết đã nói, cất giữ tình căn của nàng ta.
Một lát sau, Vân Thư Trần buông tay xuống, "Tiền bối, hiện giờ bên ngoài cũng không an toàn, nếu không có việc gì khác, người có thể ở lại Thái Sơ Cảnh."
Thần Sơn Thứ chậm rãi đứng dậy, nói rằng đại nạn sắp đến, hắn không muốn chết nơi đất khách quê người, vẫn là muốn lá rụng về cội.
Vân Thư Trần nhìn bóng lưng còng xuống của hắn từng chút một, lê bước xuống núi. Ánh nắng nơi xa thật rực rỡ, lúc này tuyết trên núi cũng ngừng rơi, như là đang tiễn đưa vị Kiếm Tiên năm nào.
***
"Dù rằng tông môn có phân chia, nhưng mạng của ngoại tông đệ tử, chung quy cũng là một mạng người." Trong ánh nến leo lét, Bạch Tô sau một ngày bận rộn ngồi trên giường, co mình vào góc tường.
Để tiết kiệm thời gian, khỏi phải bê mấy cái lò luyện đan đi đi lại lại, hầu như tất cả nội môn đệ tử đều đến Linh Tố Phong. Như Nguyễn Minh Châu, Lâm Tầm Chân, hai người này Bạch Tô rất quen thuộc, nên đã không để họ chen chúc với người khác, lúc không làm việc thì đến chỗ ở của nàng nghỉ ngơi.
Vẻ mặt nàng tiều tụy, yên lặng nhìn chằm chằm vào ngọn nến. Bạch Tô xòe lòng bàn tay ra, ánh lửa vàng vọt hắt lên kẽ ngón tay.
Nhìn lâu, cứ có cảm giác như máu sắp rỉ ra từ đó.
Nàng vẫn nhớ đây là một đôi tay cứu người tế thế, vậy mà giờ đây... lại chỉ có thể che mắt mình, cố gắng không nhìn những gì đang diễn ra trước mắt.
"Đến nước này, cũng chẳng còn cách nào khác." Lâm Tầm Chân cau mày, tỉ mỉ đối chiếu từng cái tên trên cuộn danh sách. Khanh Chu Tuyết bề ngoài không bao giờ để nàng nhúng tay vào chuyện này, hầu như tự mình làm hết mọi việc, một mình gánh chịu gần như toàn bộ tiếng xấu của Thái Sơ Cảnh.
Lâm Tầm Chân nhìn một lúc, lại ngẩng đầu lên, thở dài, nói khẽ với Bạch Tô:
"Quả thực vốn không có sự phân biệt sang hèn. Nhưng chúng ta cũng phải vì Thái Sơ Cảnh mà suy nghĩ. Họ là người của ngoại tông, nếu không phải Ma tộc công phá tiên tông... vốn dĩ chẳng có liên quan gì nhiều đến Thái Sơ Cảnh."
"Chưởng môn sau này phải chấp chưởng một phương, người nàng cần lấy lòng tin tưởng là đệ tử bản tông, chứ không phải những kẻ đầu hàng này. Hiện giờ bọn họ cầu xin tị nạn bất đắc dĩ phải cúi đầu trước Thái Sơ Cảnh, nhưng ngày sau thì khó nói lắm."
Bạch Tô ngoan ngoãn gật đầu, nhưng trông giống như đang ngẩn người hơn. Đại khái là không nghe lọt tai.
Nguyễn Minh Châu nằm bên cạnh nàng, mỗi ngày luyện đan lô luyện đến mức kiệt quệ tinh thần, bây giờ đến một sợi tóc cũng chẳng buồn nhấc.
Nàng vươn một tay, kéo Bạch Tô xuống, "Ngươi đừng có nghĩ lung tung nữa. Ở ngoài kia, đánh nhau thua rồi, kẻ nào không giữ được hang ổ thì kết cục phần lớn đều không tốt đẹp gì. Nào là bị gặm trọc đầu, bị phân thây, ruột gan bầy nhầy khắp nơi... đều là chuyện thường. Không có gì đáng thương hay không đáng thương, quy tắc của thế đạo này chính là như vậy."
Lâm Tầm Chân cầm bút gõ gõ lên mặt bàn, "Man rợ. Ngươi bớt dọa nàng đi."
Nguyễn Minh Châu lười biếng đáp trả, "Phì, chỉ có ngươi là thanh lịch."
Nàng lật người, bắt đầu tự mình nhắm mắt tĩnh tâm dưỡng thần.
Đối diện với Bạch Tô, Lâm Tầm Chân vẫn không nhịn được mà dịu giọng, "Nếu ngươi thực sự không đành lòng, hay là đến sơn động kia duy trì trật tự được không?"
Bạch Tô cũng thở dài, nàng ngã người ra sau giường, "Sư tỷ, không cần lo lắng cho ta."