Bệnh Mỹ Nhân Sư Tôn Nghìn Tầng Cạm Bẫy

Chương 191: Luyện thạch tế thiên




Nhìn khắp lịch sử Thái Sơ Cảnh, chưa từng có lần nào mọi người tụ tập đông đủ như vậy mà bầu không khí lại im lặng đến đáng sợ.

Trong lòng Lâm Tầm Chân khẽ thở dài, nàng tiến lên một bước, ôn tồn đề nghị, "Chưởng môn, trong ngục tối vẫn còn vài tên tội đồ chưa kịp chịu Thiên Lôi Hình. Không bằng lấy đó thay phạt, trước tiên lấy linh căn của bọn chúng thử xem sao."

"Ừm." Khanh Chu Tuyết nói, "Nếu đã như vậy, thì..."

Nàng bỗng nhíu mày dừng lại.

Thực ra giao cho Lâm Tầm Chân làm nàng càng yên tâm hơn.

Nhưng không biết vì sao, Khanh Chu Tuyết trầm mặc một lát, lại bỏ qua nàng ta, đem việc này giao phó cho mấy đệ tử quen mặt khác.

Trong mắt Lâm Tầm Chân lóe lên một tia kinh ngạc, chẳng lẽ Khanh sư muội đang kiêng kị nàng?

Nàng mang theo đầy bụng nghi hoặc, cùng các vị trưởng lão, đồng môn, cùng nhau rời khỏi Xuân Thu Điện.

Vân Thư Trần vẫn ở lại.

Khanh Chu Tuyết dùng ngón tay đỉnh một cái khăn tay, phủ lên mũi Thanh Sương kiếm, từng chút từng chút lau chùi, mặc dù trên đó không hề có máu.

Nàng ngước mắt liếc nhìn Vân Thư Trần một cái, rồi lại cúi đầu xuống, nhẹ giọng nói, "Bọn họ đều đã đi rồi, người cũng đi nghỉ ngơi đi."

"Ta có thể nghỉ ở đây một chút được không?"

Vân Thư Trần bước về phía nàng, đứng trước mặt, Khanh Chu Tuyết nghi hoặc ngẩng đầu lên.

"Ngươi nhường cho ta một nửa."

Khanh chưởng môn hơi sững sờ, trên đầu gối đã có người ngồi xuống.

Vân Thư Trần dựa vào nàng như một cái nệm, ngồi trên chiếc ghế này, lại lấy Thanh Sương kiếm sáng bóng đang lau trong tay nàng ra.

Nàng ta hơi nghiêng người, để đầu tựa vào vai Khanh Chu Tuyết. Mái tóc đen buông xuống bên mái tóc áp vào y phục trắng như tuyết, trông vô cùng nổi bật.

Khanh Chu Tuyết ngồi ngay ngắn, cho dù Vân Thư Trần dựa vào, nàng cũng không hề nhúc nhích. Chỉ là tra Thanh Sương kiếm vào vỏ, tay nắm chuôi kiếm, chống xuống đất.

"Người ta lạnh, ngủ như vậy không được."

Trong những năm này, nàng tu luyện Vô Tình Đạo, Băng linh căn tiến triển quá nhanh, làn da như ngọc lạnh ngâm trăm năm, khiến lớp áo cũng nhiễm chút lạnh lẽo.

Càng ngày càng không giống người sống.

Vân Thư Trần lại an nhiên nhắm mắt dưỡng thần, "Ngươi có phải mười ngày rồi chưa chợp mắt không?"

Giấc ngủ đối với nàng mà nói, đã không còn quan trọng nữa. Khanh Chu Tuyết đâu chỉ mười ngày không chợp mắt, từ khi tiếp nhận chức chưởng môn, nàng rất ít khi có thể nghỉ ngơi lấy sức.

Bị sư tôn tĩnh lặng áp chế như vậy, Khanh Chu Tuyết ngửi thấy mùi hương quen thuộc đến mức như cách một đời, cùng nàng dựa vào nhau, tay chống kiếm dần dần buông lỏng.

Cảm nhận được hơi thở dài của Khanh Chu Tuyết, Vân Thư Trần bỗng mở mắt.

Nàng thử đưa một luồng linh lực vào trong cơ thể Khanh Chu Tuyết, quả nhiên chạm đến một tia khí tức khác thường.

Là ngươi sao?

Vân Thư Trần biết rõ Thái Thượng Vong Tình không dễ dàng chết như vậy, nhưng hiện tại xem ra, cũng chỉ là một tàn hồn yếu ớt mà thôi.

Chỉ khi Khanh Chu Tuyết ngủ say, tàn hồn kia mới có thể hơi hoạt động một chút.

Vân Thư Trần giữ chặt nàng ta, trong lòng hỏi: Sau khi Vô Tình Đạo đại thành, lại không phải vô tình --- câu này rốt cuộc là có ý gì?

Thái Thượng Vong Tình: Ngươi muốn nàng ta giống như trước kia yêu ngươi sao?

Vân Thư Trần khẽ nhíu mày.

Nữ nhân kia cười khẩy một tiếng, không thể nào.

Nếu sau này nàng ta thật sự đạt đến Vô Tình Đạo, có lẽ sẽ hiểu được cách yêu thương bất kỳ ai trên thế gian này.

Duy chỉ có ngươi, hữu duyên vô phận.

Giọng điệu của nàng ta nhẹ nhàng thanh thoát, thoạt nghe có chút giống với Khanh Chu Tuyết.

Trái tim vốn đã chai sạn từ lâu của Vân Thư Trần, bỗng nhiên bị câu nói này châm chích, lại một lần nữa nhớ về nỗi đau khổ nén chặt năm xưa.

Sắc mặt nàng có chút tái nhợt, im lặng một lúc, rồi nhướng mày nói: Ngươi tốt nhất nên nói thật. Nếu ta rút hồn phách của ngươi ra đánh tan, rồi bỏ vào lò đan dùng lửa thật thiêu đốt trăm năm, thì ngay cả cơ hội đầu thai chuyển thế cũng không có đâu.

Lời ta nói không sai. Ngươi vốn thông minh, trải qua chuyện của ta, lẽ ra sớm phải liệu được, đáng tiếc ngươi không muốn tin.

Thái Thượng Vong Tình chìm vào im lặng, không đáp lại nữa.

Vân Thư Trần nhắm mắt, nàng nhớ tới cái chết của Vân Chỉ Yên, nhớ tới khoảnh khắc Thái Thượng Vong Tình nhìn thấy dung mạo nàng mà thoáng động lòng... Tuy chỉ là thoáng qua mà thôi.

Dường như hiểu ra điều gì đó, nàng mỉm cười, có chút bất lực:

Ý của ngươi là, giữa đạo của nàng và ta, nhất định phải có một người chết, đúng không? Giống như ngươi đã giết Vân Chỉ Yên vậy.

Có lẽ là do hồn phách của Thái Thượng Vong Tình xảy ra biến động, trong giấc ngủ, lông mày Khanh Chu Tuyết khẽ nhíu lại, rất nhanh liền tỉnh giấc.

Nàng ngơ ngác một lúc, Vân Thư Trần vẫn đang dựa vào người mình. Tuy nhiên, nàng ta dường như không có ngủ, hàng mi dài cong vút khẽ run run. Má cũng bị tóc của chính mình in hằn lên một vết.

"Chưởng môn---"

Một tiểu đệ tử thở hổn hển chạy tới, vô tình xông vào trong điện.

"Liễu trưởng lão nói mời người đến Linh Tố Phong một chuyến."

Hắn ta còn chưa kịp ngẩng đầu lên, chợt nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì sững sờ. Chỉ thấy chưởng môn đang ôm Vân Thư Trần, hai người thân mật dựa vào nhau, giống như hôn quân và yêu phi đang làm loạn triều cương.

Tiểu đệ tử không dám nhìn thêm nữa, mắt đảo qua đảo lại, nhân lúc chưởng môn chưa hoàn hồn, vội vàng lui ra ngoài, canh giữ ở cửa.

Không lâu sau, Khanh Chu Tuyết tỉnh lại, Vân Thư Trần cũng buông nàng ra.

"Người muốn đi cùng ta không?"

"Không."

Vân Thư Trần trượt người xuống, nàng một mình nằm trên ghế, lại trở mình hướng vào trong, dường như vẫn còn muốn ngủ tiếp, Khanh Chu Tuyết không nhìn rõ nàng là thần sắc gì.

"Ừm."

Một chiếc chăn lông bay tới, phủ lên eo Vân Thư Trần. Sự quan tâm như vậy chỉ là thói quen hình thành trong nhiều năm chung sống, ngay sau đó Khanh Chu Tuyết xoay người rời đi.

Cả Xuân Thu Điện chìm vào yên tĩnh.

***

Trên đỉnh Linh Tố Phong.

Vài tên tội đồ chuẩn bị hành hình đã bị áp giải lên. Theo hồ sơ trước đó của Huấn Giới Đường, ba tên này đã giết người cướp của trong bí cảnh, tàn hại sư muội đồng môn, sau khi bại lộ đã bị giam giữ trong địa lao, ước chừng đã nhiều năm không thấy ánh mặt trời.

Đệ tử Huấn Giới Đường nói, tư chất của bọn chúng không tính là tốt, may mà ngũ linh căn vẫn có thể gom góp đủ.

Không bao lâu sau.

Một tiếng gào thét xé ruột xé gan bộc phát từ trong phòng trên Linh Tố Phong. Đó là nỗi đau đớn thấu tận tâm can, không chỉ dừng lại ở lời nói.

Kiếm pháp của Khanh Chu Tuyết đã đạt đến mức xuất thần nhập hóa, có thể khắc chữ lên lá liễu, nàng dùng Thanh Sương kiếm rạch bụng dưới của tên tội đồ, thủ pháp vừa vững vừa chuẩn, nhắm vào mấy điểm sáng muôn màu, linh căn liền thuận theo thân kiếm trượt xuống.

Nàng cúi người nhặt lên, nắm chặt trong lòng bàn tay.

Mà tên tội đồ kia đã hôn mê bất tỉnh.

Đệ tử Linh Tố Phong vây xem xung quanh, Liễu trưởng lão cũng đứng bên cạnh. Nàng ta liếc nhìn qua, nói, "Không sao, vẫn còn sống."

Khanh Chu Tuyết nói, "Bản tọa để lại cho hắn một Thổ linh căn ổn định nhất. Trước tiên xem xét tình hình hồi phục sau này thế nào, có thật sự không thể tu luyện nữa hay không."

Khi Khanh Chu Tuyết bước tới, mấy người ban nãy còn gào thét om sòm đã run lẩy bẩy, cho rằng hôm nay chính là ngày hành quyết.

"Có cách nào giảm bớt đau đớn không?"

Không phải xuất phát từ lòng thương hại, chỉ là nếu ai cũng đau đớn đến mức thảm thiết như vậy, sẽ khiến nhiều người sợ hãi... Đối với nhóm người đầu tiên này, chưởng môn dự định dùng thù lao hậu hĩnh để dụ dỗ, trừ phi bất đắc dĩ, nàng tạm thời không muốn đi theo con đường tàn nhẫn là bóc linh căn của đệ tử.

Như vậy có thể một mũi tên trúng hai đích.

Tu sĩ đa linh căn có tư chất kém, ví dụ như ngũ linh căn bình thường, gần như không thể tiến giai, hiệu quả tu tiên cực kỳ nhỏ bé --- thà rằng chết ở cửa ải thọ mệnh, bọn họ là những người có khả năng nhất sẽ dùng linh căn của mình để đổi lấy đan dược kéo dài tuổi thọ.

Tu sĩ có tư chất tốt hơn một chút, đại khái sẽ không tự hủy hoại tiền đồ.

Vừa hay ---

Tông môn cần có lực lượng kế thừa, nếu có thể bảo tồn, nhất định phải cố gắng hết sức giữ lại những mầm mống này.

Giảm bớt đau đớn, việc này cũng không khó. Liễu Tầm Cần cách không điểm nhẹ mấy đầu ngón tay, phong bế huyệt đạo toàn thân hắn.

Một đạo linh lực màu trắng nhanh chóng chữa lành vết thương.

Thanh Sương kiếm khẽ nâng cằm người nam tử lên, Khanh Chu Tuyết đợi hắn hồi phục một lát, chăm chú nhìn vẻ mặt đau đớn của hắn cho đến khi nó biến mất.

Chẳng mấy chốc, nam tử kia lại tỉnh dậy trong kinh hãi và tức giận, trừng mắt nhìn nàng rồi bắt đầu chửi rủa.

Nàng thu hồi ánh mắt, "Xem ra có tác dụng."

Động tác của Khanh Chu Tuyết rất nhanh gọn, tư chất của mấy người này lộn xộn, ba người thì có đủ mười linh căn, vừa vặn có thể luyện hai khối đá.

Vật này có được không dễ dàng, Khanh Chu Tuyết không dám trì hoãn, nàng hỏi đệ tử đang đợi bên cạnh, "Nguyễn Minh Châu tới chưa?"

Vừa dứt lời, bên ngoài Linh Tố Phong vang lên một tràng tiếng bước chân.

Nguyễn Minh Châu bước rất vội, nàng ta dừng lại trước mặt Khanh Chu Tuyết, trên đầu còn có mấy sợi tóc rối tung.

"Ngươi đã học được cách sử dụng lò đan này chưa?"

Mặc dù Nguyễn Minh Châu có thể điều khiển lửa, nhưng nàng luôn gặp khó khăn trong việc luyện đan. Năm đó, nàng suýt soát vượt qua kỳ sát hạch nội môn, cũng là trong tình huống gần như kéo Khanh Chu Tuyết xuống mương cùng.

Thế nhưng hiện tại, không thể không dùng đến nàng ta --- Khanh chưởng môn cẩn thận đối chiếu với phương pháp, trong đó có nhắc đến "Hoàng hỏa", loại lửa duy nhất mà nàng có thể nghĩ đến chính là Phượng Hoàng hỏa.

Cũng chính là năm đó, Nguyễn Minh Châu có được quả trứng Phượng Hoàng tự bốc cháy kia, suýt chút nữa thiêu rụi cả ngọn núi mới đổi lấy được cơ duyên này.

Nguyễn Minh Châu nghe nói việc này, hai vai như trĩu xuống ngàn cân.

Nếu chưởng môn phân phó nàng đi đánh nhau, bất kể đối phương là thần tiên yêu quái gì, nàng nhất định sẽ hăng hái chiến đấu, quyết tử không từ.


Vậy mà lại là --- luyện đan. Rõ ràng từng giọt máu trong người Nguyễn Minh Châu đều chảy dòng lửa, nhưng trong khoảnh khắc này lại như rơi vào hầm băng.

Trời mới biết nàng đã căng thẳng bất an, ngồi ngồi đứng đứng lật tới lật lui cuốn "Đan thuật thông giám chi lô hỏa tam thập lục chủng khống pháp" được nửa canh giờ rồi!

Sắc mặt chưởng môn lạnh lùng nghiêm nghị, rõ ràng là sư tỷ cùng nàng lớn lên từ nhỏ, nhưng giờ khắc này lại mang đến cảm giác áp bách nặng nề.

Nàng cố gắng lắm mới gom góp được chút tự tin, cuối cùng chỉ nói được một cách khô khan, "Cố gắng hết sức."

Liễu trưởng lão ở một bên lạnh lùng nói, "Yên tâm. Ta sẽ giám sát nàng."

Nguyễn Minh Châu bỗng nhớ lại chuyện cũ năm xưa, mồ hôi lạnh sau lưng chảy ra càng nhiều.

Hiện tại chỉ còn lại một loại --- Cửu Thiên Tức Nhưỡng.

Khanh Chu Tuyết cũng đã chuẩn bị xong.

Chưa từng có ai nghe qua cái tên này, ngoại trừ truyền thuyết Nữ Oa vá trời. Bây giờ không có nhiều thời gian để tìm kiếm, sau khi các vị trưởng lão thương nghị, nàng lấy đất sét màu vàng đào được từ xung quanh mỏ linh thạch, trong đó ẩn chứa linh lực tương đối phong phú --- đại khái cũng có thể gọi là linh thổ.

Lúc này, Khanh Chu Tuyết cho mọi người lui ra, chỉ để lại Liễu Tầm Cần và Nguyễn Minh Châu.

Nàng cẩn thận đặt ngũ sắc linh căn và chút đất sét kia vào trong.

Liễu Tầm Cần hướng dẫn Nguyễn Minh Châu, "Được rồi. Ngươi thử xem... Thông thường luyện đến bảy phần là được."

Nguyễn Minh Châu nhanh nhẹn khoanh chân ngồi xuống đất. Hai tay nàng đặt trên đầu gối, lúc này chậm rãi nâng lên, lông mày nhíu chặt, đầu ngón tay bắn ra một ngọn lửa rực rỡ, trong lò đan lập tức bùng lên một màu đỏ rực.

Không biết đã qua bao lâu.

Khi một giọt mồ hôi nóng hổi lăn dài trên trán nàng.

Ngọn lửa trong lò luyện đan bỗng chốc bùng lên sáng rực, như thể sắp sửa nổ tung...

Nhưng cuối cùng lại không, tựa như Phượng Hoàng kiệt sức, chầm chậm thu lại đôi cánh, lụi tàn.

Một viên đá lăn ra, Khanh Chu Tuyết nhìn chằm chằm vào nó.

Đáng tiếc vạn sự không như ý.

Viên đá chỉ ngưng tụ được một thoáng, sau đó liền nứt ra như tép tỏi.

Năm màu sắc trên đó cũng ảm đạm đi, Khanh Chu Tuyết vội vàng ngồi xổm xuống nhặt nó lên.

Nàng cố gắng đưa linh lực vào trong đó, nhưng không thể nào khôi phục lại được... Năm linh căn đó cũng hoàn toàn bị hủy hoại.

Nguyễn Minh Châu ngẩn người, nàng cúi đầu nói: "Có phải là ta... Thủ pháp quá kém cỏi không?"

"Không, hẳn không phải vấn đề của ngươi."

Liễu trưởng lão luyện đan dược nhiều năm như vậy, cho dù nhìn vào đá, nàng cũng có thể thấy rõ ràng từng khoảnh khắc biến hóa trong đó.

Nàng cúi đầu, nhặt một nắm bột phấn trên mặt đất, đưa lên mũi ngửi ngửi.

Không lâu sau, nàng thẳng người dậy, đột nhiên nắm lấy tay Khanh Chu Tuyết, "Ngươi hãy đưa linh lực vào cánh tay này."

Khanh Chu Tuyết làm theo.

Liễu trưởng lão nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của nàng, lấy ra một con dao nhỏ, nhẹ nhàng rạch một đường, khựng lại ở đó. Nàng đã nghiên cứu máu của Khanh Chu Tuyết nhiều năm, động tác này vô cùng thuần thục.

Máu của Khanh Chu Tuyết chảy xuống, nhỏ giọt lên viên đá ngũ sắc bị nứt.

Tiếng "tách" đầu tiên vang lên, vẫn chưa có gì bất thường.

Khi máu tươi nhuộm đỏ toàn bộ viên đá, Liễu Tầm Cần rút dao ra, cổ tay Khanh Chu Tuyết cũng liền trong nháy mắt lành lại.

Ngoài dự đoán, hào quang ngũ sắc lóe lên rồi biến mất, linh thổ như sống lại, khép lại lần nữa, khóa chặt thần tích bên trong.

Khanh Chu Tuyết mở to mắt, nàng có thể cảm nhận được linh lực bên trong lại lưu động.

Tuy chất lượng không bằng viên mà Phạm Âm đưa cho nàng.

Nhưng... Trực giác mách bảo nàng.

Vật này có thể dùng được.

----------

Tác giả có lời muốn nói:

Đây là một số đoạn nhỏ, xảy ra trong khoảng thời gian Khanh Chu Tuyết 14-18 tuổi ~

《Sư tôn hồi ức lục》

Khi Khanh nhi tới tuổi cập kê, đã có rất nhiều công tử tu tiên thế gia để ý đến nàng từ khi còn ở ngoại môn, lúc này cứ như ruồi nhặng bu lại, nhờ trưởng bối đến cầu hôn ta.

Quả thật là lũ phàm phu tục tử háo sắc, thèm thuồng sắc đẹp của thiếu nữ. Nàng khi còn học ở ngoại môn mới chỉ tám chín tuổi, sau mười bốn tuổi thì rất ít khi rời khỏi nội môn. Những kẻ này chắc chắn là lúc này mới nhớ đến vị chuẩn đồ đệ của ta.

Sau khi ta từ chối hết thảy, bỗng cảm thấy thân tâm mệt mỏi, chợt nhớ đến đứa trẻ này không có mẫu thân, ngoài ta ra cũng không có ai khác để quản. Mọi việc đều phải để mắt trông chừng, đề phòng sơ sẩy bị kẻ xấu lừa gạt.

Nói đến chuyện này, giống như năm kia nha đầu này đột nhiên đến kỳ kinh nguyệt, máu chảy không ngừng, đứa nhỏ đó còn tưởng mình mắc bệnh nặng gì.

Lúc đó ta vừa xuất quan không lâu, sau khi an bài cho nàng xong, lại quay về ngủ thêm mấy ngày.

Nàng còn chưa biết ngự kiếm, một mình không biết mang theo tâm trạng gì, trèo hết cả một ngọn núi để đi tìm Liễu Tầm Cần.

Kết quả bị nàng bị Việt sư thúc hòa ái dễ gần bắt gặp tại trận, đưa về lại.

Việt Trường Ca, vị sư muội có phần hỗn láo của ta, đám đồ đệ của mình thì cứ như cỏ dại mọc lung tung, lúc này lại đứng thẳng người dạy dỗ ta --- chỉ lo nhặt về chứ không lo nuôi dưỡng, con bé lớn đến chừng này rồi mà đến cả "Qyuỳ thủy" cũng không biết, phía sau còn đeo một đóa hoa máu, thậm chí còn yếu ớt mà cứng cỏi trèo nửa ngọn núi.

Lúc đó ta vẫn chưa thương nàng đến thế, nghe vậy cũng chỉ khẽ thở dài trong lòng, sau đó liền bảo nàng thay y phục tắm rửa.

Nuôi hài tử, phiền phức hơn ta tưởng tượng nhiều.

Khanh nhi đối với việc này hoàn toàn không hiểu biết gì, nàng khó chịu muốn chết, cũng không biết có phải do nguyên nhân của Băng linh căn hay không, phần bụng lạnh hơn bình thường, nếu không khống chế tốt còn có thể tự làm mình bị lạnh. Không biết nghe từ đâu rằng lạnh có thể giảm đau, nàng thậm chí còn cố ý làm mình bị lạnh một trận.

Kết quả đến lúc này, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều héo hon, trắng bệch, trông rất yếu ớt.

Ta tỉ mỉ dạy nàng rất nhiều chuyện về phương diện này, nàng vùi mình trong chăn, uể oải nghe lời ta nói.

Nhưng đôi mắt nàng lại cứ nhìn chằm chằm ta. Đen nhánh như bảo thạch thượng hạng, trong đó lấp lánh một tầng sùng bái, dường như là vì vị trưởng lão này vậy mà lại biết đến chuyện kinh nguyệt nên kính nể.

Bị tiểu cô nương dùng ánh mắt như vậy nhìn, có lẽ trái tim sắt đá đến mấy cũng mềm mại như chạm vào một áng mây.

Ta nhịn không được nhẹ nhàng xoa đầu nàng.

Nếu vứt bỏ nàng, tiểu nha đầu ngây thơ này, e rằng ngay cả bản thân cũng không chăm sóc tốt được.

Mái tóc mềm mại lướt qua kẽ tay, cảm giác thật tinh tế. Khoảnh khắc ấy, ta chợt có một ảo giác --- ta là cả thế giới của nàng.

Nhưng ngay lúc đó, cảm giác ràng buộc ấy khiến ta như bị bỏng, vội rụt tay lại.

Thế rồi nhiều năm sau, nó lại trở thành một trong vô vàn lý do để ta nắm lấy tay nàng.