Nhìn lôi vân kia muốn chạy trốn, để lại chút tàn lực cuối cùng. Vẻ băng giá trong mắt Khanh Chu Tuyết càng đậm, ánh lên sự lạnh lẽo, nàng bỗng chụm hai ngón tay về trước ngực, sau lưng như Thiên Thủ Quan Âm, bỗng nhiên bung ra hàng trăm thanh kiếm băng.
Lòng bàn tay hướng về phía trước, lật ngược, lại kết một ấn quyết, đầu ngón tay hơi nhếch lên.
Nàng khẽ niệm, "Phá."
Một tiếng vang lên, từng thanh kiếm băng bung ra, bám sát đám mây sấm sét bay lên, như xâu kim dẫn chỉ, gắt gao khống chế đám mây kia.
Kiếm băng không chỉ là kiếm, sau lưng nàng dường như thật sự có vô số sợi tơ. Trong lúc xuyên qua kết nối, dần dần hình thành một tấm lưới, lưới băng bao phủ trời đất trong nháy mắt được dệt thành ---
Cách sử dụng như này...
Vân Thư ngồi nhìn có chút quen mắt, nàng chợt nhớ năm đó cùng Khanh Chu Tuyết du ngoạn Đông Hải, Khanh nhi thấy trong biển có giao nhân làm loạn, liền nghĩ cách dệt một cái lồng băng, vây hết chúng lại.
Từng chiêu từng thức của nàng, vô tình đều lưu lại bóng dáng của Vân Thư Trần. Chỉ là hiện tại theo tu vi tăng lên, tất cả kỹ pháp đều được vận dụng thuần thục, hình thức có chút biến hóa, nhưng nội hàm vẫn bắt nguồn từ đó.
Vân Thư Trần bay người lên, lặng lẽ đến gần, nàng nhìn Khanh Chu Tuyết, nhưng lại như không phải đang nhìn nàng, trong mắt toàn là bóng dáng Khanh nhi năm nào.
Lôi vân bị lưới giăng kín, lưới băng tuy cứng rắn, lại như có sinh mệnh lực không ngừng siết chặt. Lôi vân giãy giụa bên trong, dưới tầng tầng trói buộc và áp bức, tia sấm sét thứ chín cuối cùng cũng thẳng tắp giáng xuống, trong màn bụi mù, bị Khanh Chu Tuyết chém đứt tận gốc.
Thế nhưng là...
Thái Thượng Vong Tình trong khoảnh khắc này, bỗng nhiên hiện thân trước mặt Khanh Chu Tuyết, thừa lúc nàng còn chưa hoàn hồn, đơn thủ đưa ra, không biết kết ấn pháp gì.
Vân Thư Trần lặng lẽ ẩn mình sau lưng hai người họ, nhìn kỹ, nàng lập tức hiểu ra Thái Thượng Vong Tình muốn làm gì.
Nàng ta muốn đoạt xá.
Cơ thể của Kiếm Hồn bất tử bất diệt, là lựa chọn thích hợp nhất để trở thành Thiên Đạo.
Bước đầu tiên Thái Thượng Vong Tình làm, chính là muốn tách hồn phách và thân xác của Khanh Chu Tuyết ra.
Khanh Chu Tuyết vừa mới chém xuống chín đạo thiên lôi, lúc này chính là lúc kiệt sức, tinh thần hoảng loạn, nếu Thái Thượng Vong Tình ra tay, tâm trí nàng không vững, rất dễ khiến nguyên thần xuất khiếu.
Trong lòng Vân Thư Trần chợt lạnh, như vậy cũng chẳng cần che giấu nữa, trong tay áo nàng có một con thủy long cực kỳ nhỏ bé lao ra, giữa gió tuyết đóng băng thành mũi nhọn, đánh về phía cổ tay Thái Thượng Vong Tình.
Thái Thượng Vong Tình vô tình ngước mắt nhìn nàng.
Bầu trời lúc này xám xịt.
Nét mặt của nữ nhân bị bóng tối bao phủ, nhất thời khó nhìn rõ, chỉ có thể lờ mờ thấy...
Hình như là cố nhân trở về.
Thái Thượng Vong Tình nhìn chằm chằm vào nàng, khựng lại một lát, chậm rãi né tránh.
Tiếng gió bên tai rít gào, khoảnh khắc này bỗng chốc im bặt, như thể giữa trời đất chỉ còn lại hai người họ.
"Chỉ Yên."
Cây băng trùy hoàn toàn đâm vào lòng bàn tay Thái Thượng Vong Tình, khiến tay nàng lệch đi một chút, máu từ vết thương tuôn ra, chảy lênh láng trên mặt đất.
Trong lúc hai người kia ngắn ngủi nhìn nhau, Khanh Chu Tuyết đang quỳ trên mặt đất lại lặng lẽ ngẩng đầu lên.
Sắc mặt nàng không hề gợn sóng, dường như không có gì bất ngờ, trong đôi mắt trong veo như băng giá, chỉ có sự chế giễu lạnh lùng và thờ ơ.
Thái Thượng Vong Tình cũng chỉ khựng lại trong khoảnh khắc rất nhỏ, rồi nhanh chóng buông tay xuống, ấn vào tử huyệt của Khanh Chu Tuyết.
Nhưng tay Khanh Chu Tuyết đã kịp thời nắm chặt lấy tay nàng ta, không hề hoảng hốt.
Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, khẽ nói: "Vì sao phải cần thân xác của ta?"
"Ta đã nói sẽ lấy mạng ngươi. Chi bằng dâng tu vi cho ta."
Trong khoảnh khắc hai tay giao nhau, Khanh Chu Tuyết đột nhiên ngước mắt. Nàng cắn chặt môi, khuấy động linh lực xung quanh, khiến linh lực trong vùng này lập tức bị rút cạn.
Trong đan điền của Thái Thượng Vong Tình, cũng xảy ra một số dị động.
Nàng nhíu mày, muốn rút tay về, nhưng vẫn bị Khanh Chu Tuyết đang quỳ trên mặt đất nắm chặt.
Năm đó lời sư tôn nói đã thức tỉnh Khanh Chu Tuyết. Rút cạn linh lực bên ngoài và rút cạn linh lực trong đan điền của người khác, thực ra có nét tương đồng.
Mỗi lần đến Lưu Vân Tiên Tông, Khanh Chu Tuyết đều phải cẩn thận quan sát khu vực dưới tảng đá nổi. Nàng cẩn thận từng li từng tí, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.
Cộng thêm việc năm xưa cùng Vân Thư Trần nghiên cứu cuốn "Hợp Hoan Yếu Thuật" --- tuy là thuật song tu, nhưng phương pháp khống chế linh lực trong cơ thể được Khanh Chu Tuyết học một cách nhuần nhuyễn.
Hai điều này kết hợp với nhau.
Nàng vậy mà đã nghiên cứu ra được một loại công pháp đặc thù có thể rút sạch linh lực trong đan điền của người khác, biến thành của mình.
Linh lực cuồn cuộn từ trong đan điền của Thái Thượng Vong Tình bị rút ra, theo lòng bàn tay tràn vào trong cơ thể Khanh Chu Tuyết.
Ngay từ năm đó khi song tu cùng Vân Thư Trần, nàng đã phát hiện ra thể chất của mình đặc biệt, có thể dung nạp một lượng linh lực cực lớn vượt qua giới hạn, cho chúng luân chuyển giữa kinh mạch của hai người.
Vân Thư Trần vẫn luôn dặn dò nàng chớ nói cho người khác biết. Khanh Chu Tuyết ghi nhớ trong lòng, nhưng không ngờ rằng cuối cùng sẽ có một ngày, loại thể chất này lại có thể phát huy tác dụng.
Thái Thượng Vong Tình tự nhiên sẽ không ngồi chờ chết, nàng ta cũng nắm chặt tay Khanh Chu Tuyết, tiếp tục thôi thúc pháp ấn vừa rồi.
Hồn phách Khanh Chu Tuyết lập tức cảm thấy một cơn đau đớn như bị thiêu đốt, giống như sắp bị lột ra từng chút một.
Vân Thư Trần dừng bước, nàng nhíu mày, nhìn vết thương trên lòng bàn tay Thái Thượng Vong Tình với vẻ trầm tư.
Như vậy mà cũng không tránh được sao?
Nàng nhớ lại khoảnh khắc nữ nhân kia nhìn nàng, vẻ ngây người trong chớp mắt. Dường như xuyên qua lớp da thịt này, nhìn thấy một người khác.
Ánh mắt Vân Thư Trần khẽ chuyển, nhìn Khanh Chu Tuyết và Thái Thượng Vong Tình đang giằng co trong tuyệt cảnh, linh quang chợt lóe lên, giãn đôi mày cau lại, khóe môi khẽ nhếch, hiện lên một nụ cười ôn hòa.
Khanh Chu Tuyết quỳ trên mặt đất, quay lưng về phía Vân Thư Trần, nhưng Thái Thượng Vong Tình lại có thể nhìn thấy nàng --- vào lúc linh lực trong cơ thể cực độ hao hụt, tầm nhìn của nàng cũng dần trở nên hỗn loạn.
Vân Thư Trần chậm rãi đi tới, vừa đi vừa biến đổi y phục trên người thành trang phục của đệ tử Lưu Vân tiên tông. Nàng chậm rãi đưa tay lên, đeo vào di vật của mẫu thân mình --- chiếc vòng ngọc đỏ.
Nàng biết mình giống một người --- Vân Chỉ Yên.
Trong tầm mắt mơ hồ của Thái Thượng Vong Tình, đồ đệ của bà, Chỉ Yên vẫn như năm nào, mỉm cười với bà, ôn hòa mà sống động, "Sư tôn."
Thái Thượng Vong Tình không chống đỡ được nữa, bị Khanh Chu Tuyết kéo quỳ xuống, nàng ta bị tiếng "Sư tôn" của Chỉ Yên gọi đến có chút tịch liêu, không biết vì sao, bàn tay đang kết ấn khẽ run lên.
Có hổ thẹn không?
Nụ cười trên mặt Vân Thư Trần càng thêm ôn hòa, thì đáy mắt càng không giấu nổi khoái ý báo thù. Nàng cũng thuận thế ngồi xuống, dựa vào lưng Khanh Chu Tuyết, gần sát với Thái Thượng Vong Tình.
Nàng lướt qua đôi mắt vốn dĩ lãnh đạm của Thái Thượng Vong Tình, phát hiện nữ nhân này khó có được một tia dao động, phá vỡ sự bình tĩnh.
Vân Thư Trần nhẹ nhàng nâng cằm nàng ta lên, dịu dàng hỏi, "Sư tôn, người không phải tu Vô Tình Đạo ư? Vì sao còn nhớ ta?"
Thái Thượng Vong Tình bỗng nhiên phun ra một ngụm máu, nàng nghiêng đầu, gác cằm lên vai Khanh Chu Tuyết, nhìn thẳng Vân Thư Trần.
Tầm mắt nàng mơ hồ, càng lúc càng không nhìn rõ, ý thức cũng dần dần mê man. Sức lực trên tay cũng khẽ buông lỏng.
"Sư tôn, người còn nhớ người chấp nhất những thứ này là vì cái gì không?"
"Sư tôn," Vân Thư Trần nhếch môi cười, lời nói như dao, "Vì sao người không nhìn ta, lúc đó là chết như thế nào?"
Hô hấp của Thái Thượng Vong Tình bỗng trở nên nặng nề, Khanh Chu Tuyết vẫn đang nhắm mắt điều tức, từng bước từng bước rút lấy sinh mệnh của nàng.
Nàng vốn muốn nhanh hơn Khanh Chu Tuyết đoạt xá nàng ta.
Nhưng Vân Chỉ Yên... Sao nàng ta có thể sống lại? Đồ đệ của nàng... Chỉ Yên, năm đó nàng ta chỉ là đồ đệ của nàng.
Thái Thượng Vong Tình không hiểu vì sao tâm tình mình bất an, khi Vân Chỉ Yên đến gần, dịu dàng hỏi như vậy, nàng lại giống như cuối cùng đã biết được điều gì đó.
--- Vô Tình Đạo đột phá.
Là vì cái chết của Vân Chỉ Yên sao?