Khanh Chu Tuyết nhìn xuống mặt đất, nơi ngọn lửa bùng cháy rực rỡ trong giây lát, đôi cánh dần dần mở ra.
Nàng giơ tay lên, phủ một lớp tuyết mỏng lên trên, dập tắt ngọn lửa.
"Trong rượu có thứ gì đó." Khanh Chu Tuyết hỏi, "Sư tôn muốn ta uống nó. Nhưng tại sao đến lúc này, người lại hối hận?"
Vân Thư Trần thở dốc, nàng im lặng một lúc lâu, cả người cứng đờ tại chỗ.
"Ngươi... biết?"
Nàng khó khăn mở miệng, "Nếu đã biết, tại sao còn uống?"
Khanh Chu Tuyết chăm chú nhìn nàng ta, không bỏ sót một chút thay đổi biểu cảm nào. Nữ nhân trước mặt có chút luống cuống, hàng mi rũ xuống khẽ run, như cánh bướm trong gió.
"Bởi vì rượu là do người đưa."
Vân Thư Trần sững sờ, ngước mắt nhìn nàng.
Không biết có phải do ánh nến hay không, trong mắt Khanh Chu Tuyết ánh lên vẻ lấp lánh, trông rất đẹp, như ẩn chứa một tình cảm quen thuộc.
Tuy nhiên, bản thân nàng cũng có một thoáng nghi ngờ.
Chớp mắt một cái, chút dao động ấy liền tan biến không còn dấu vết.
Nàng đã tu Vô Tình Đạo, chút tình cảm riêng tư dần dần bị chôn vùi --- Vân Thư Trần vốn tưởng rằng Khanh nhi của nàng đã chết đi vào khoảnh khắc tu đạo, nhưng lúc này đây khi đối diện với nàng ta, nàng bỗng nhiên cảm thấy, Khanh Chu Tuyết vẫn chưa từng thay đổi.
Trước kia, mỗi khi hứng chí nổi lên, nàng đều thích trêu chọc đồ đệ thật thà chất phác này. Bất kể làm gì, dù lúc đó Khanh nhi còn nhỏ, vậy mà chưa từng nổi giận, nhiều nhất cũng chỉ có chút bất đắc dĩ, ôn hòa như nước mà bao dung tất cả.
Cũng giống như bây giờ, nàng ta mơ hồ đoán được trong rượu không phải thứ tốt lành gì, nhưng vẫn tiếp tục thói quen trước kia.
Vân Thư Trần may mắn vì mình đã đánh đổ chén rượu đó, chứ không phải đánh đổ cả nửa đời sau của Khanh Chu Tuyết.
Chỉ là một chút tia lửa hy vọng trong lòng, cuối cùng cũng bị chính nàng dập tắt, giẫm nát, đến cả cơ hội hồi sinh cũng không còn.
Với cảm giác buông xuôi, mặc kệ tất cả, ngược lại nàng cảm thấy nhẹ nhõm.
"Rượu hợp cẩn vẫn phải uống."
Đêm tân hôn, Vân Thư Trần không muốn làm hỏng ý nghĩa này, chỉ là chén rượu của Khanh Chu Tuyết đã bị đánh rơi, nàng liền nghĩ ra một cách khác.
Trước mắt Khanh Chu Tuyết chỉ còn một màu đỏ rực, bị một mảnh lụa đỏ che kín, buộc chặt ra sau đầu. Bóng người mơ hồ hiện ra trước mắt, nàng cảm giác có thêm vài dải lụa rơi xuống.
Bóng hình yểu điệu, hơi ngẩng đầu lên, rồi lại cúi xuống.
Khi môi chạm môi, vị cay xộc thẳng vào cổ họng, như thể nuốt phải một ngụm lửa.
Khanh ChuTuyết bị sặc đến choáng váng, sau khi hoàn hồn lại, nàng cũng cảm nhận được một chút vị đắng trong đó. Nhớ năm xưa sư tôn từng uống rượu Bán Sinh, khi ấy nàng đã thấy đắng, giờ đây nếm lại, ngoài vị đắng...
Hình như còn cảm nhận được nhiều hơn thế.
Cái ý vị mà năm xưa chưa từng hiểu được.
***
Cảnh vật ngoài cửa sổ vẫn như cũ, chỉ là tấm rèm đỏ đã được từ từ kéo xuống. Sự náo nhiệt cũng dần lắng lại.
Khanh Chu Tuyết ở trong phòng, nhắm mắt dưỡng thần.
Thủ đoạn của Vân Thư Trần vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ, như đang trút hết nỗi bất an không biết đi đâu về đâu, nàng ta ôm thật chặt, tựa vào cổ nàng, hỏi đi hỏi lại bằng giọng nói êm ái dịu dàng: "Khanh nhi có thích ta không?"
Không biết có phải đêm hôm đó quá dài hay không, nàng nhớ tới những lời nói êm ái dễ nghe bên tai, còn có câu "thích" mà mình thốt ra từ kẽ răng hết lần này đến lần khác, vậy mà lại bắt đầu cảm thấy tinh thần hoảng hốt.
Vô Tình Đạo trong khoảnh khắc này lại một lần nữa dao động.
Khanh Chu Tuyết bỗng cảm thấy ngực đau tức, khóe môi tràn ra một chút máu.
Nàng vội vàng rút khỏi dòng suy nghĩ, không nghĩ đến bất cứ chuyện gì liên quan đến Vân Thư Trần nữa, bắt đầu nhắm mắt tĩnh tọa
Sau khi vận công một chu thiên, tâm trạng lại trở về yên tĩnh.
Thế nhưng...
Khanh Chu Tuyết lần nữa mở mắt ra, không biết từ lúc nào, người mà trong lòng nàng luôn nhớ mong đã đứng trước mặt.
Vân Thư Trần nhíu mày, đưa ngón tay chạm lên khóe môi nàng, nhìn trái nhìn phải, "Sao vậy?"
Mùi hương dịu nhẹ của Cửu Lý Hương tràn vào khoang mũi, khí huyết của Khanh Chu Tuyết lại sôi trào, dồn lên cổ họng --- lần này nàng không nhịn được nữa, cúi người ho ra một ngụm máu lớn.
Bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của sư tôn, Khanh Chu Tuyết lắc đầu, được nàng ta đỡ lấy, "Không sao."
Nàng thở dốc, sắc mặt tái nhợt, "Hình như là công pháp bị phản phệ."
Công pháp Vô Tình Đạo bị phản phệ --- chứng tỏ nàng lại vô thức động lòng.
Mới chỉ có vài ngày ngắn ngủi quấn quýt si mê.
Vân Thư Trần cũng kịp phản ứng.
Nhịp tim nàng hơi nhanh hơn, hai má cũng vô cớ ửng hồng, điều ngoài dự đoán là, chút đau lòng lúc này lại bị một niềm vui mừng khó hiểu lấn át.
Máu rơi trên mặt đất, như những đóa hoa mai, đẹp đẽ kiều diễm.
Đó là máu Khanh Chu Tuyết vì nàng mà chảy.
Cảm giác thỏa mãn khó tả dâng trào trong lòng nàng.
Vân Thư Trần biết suy nghĩ của mình đã có chút bệnh hoạn, dù sao cũng là bị người trước mắt hành hạ đến thế này, nàng khẽ cắn môi dưới, dời mắt đi chỗ khác, kìm nén cảm giác hưng phấn khác thường này.
Nàng hít sâu một hơi, đè nén sự bồn chồn khó hiểu này xuống, ngồi bên cạnh nàng ta, bưng một chén nước sạch giúp nàng ta súc miệng.
Sự hưng phấn tan đi, nỗi đau lòng còn sót lại cuối cùng cũng trỗi dậy.
Vân Thư Trần biết mình đã bình thường trở lại, lúc này mới bắt đầu thăm dò tình trạng của nàng ta.
Linh lực như tơ như sợi chui vào kinh mạch của Khanh Chu Tuyết, xem xét nội tạng, tình hình dường như nghiêm trọng hơn nàng tưởng tượng rất nhiều.
Trên đan điền của nàng ta lại xuất hiện một vết nứt, cần phải điều dưỡng gấp. Nhưng khi Khanh Chu Tuyết tĩnh tâm, vết thương dần dần khép lại, cho đến khi khôi phục nguyên trạng.
Khanh Chu Tuyết nâng hàng mi lên, màu lam băng trong sâu thẳm đáy mắt nổi trong giây lát, rồi lại chuyển sang màu mắt bình thường.
"Ta không sao, sư tôn."
Nàng lại lặp lại một lần nữa.
***
Mấy ngày nay, Khanh Chu Tuyết vẫn thỉnh thoảng ho ra máu, số lần ngày càng nhiều. Lòng người là thứ khó kiểm soát nhất trên đời, mắt không thấy thì tâm không loạn, kỳ thực rời xa Vân Thư Trần là lựa chọn thỏa đáng nhất.
Nếu vì vậy mà đạo cơ hoàn toàn bị hủy, những gì nàng làm bây giờ, ngoại trừ khiến Vân Thư Trần đau lòng, thì đều trở nên vô nghĩa.
Thế nhưng nàng vẫn luôn giữ suy nghĩ này trong lòng, không nói ra miệng.
Sư tôn ngày ngày ở bên cạnh, nàng ngày ngày nhìn nàng ta, nhìn thành thói quen, đắm chìm trong những năm tháng dài đằng đẵng, người thường rất khó dứt khoát rời đi.
Thế nhưng nhất cử nhất động của Vân Thư Trần... Khanh Chu Tuyết gần như cảm thấy sự đau khổ đến nghẹt thở trong cơ thể, tình yêu đối với nàng chẳng khác nào thuốc độc.
Khi nàng lại ho ra máu trên người Vân Thư Trần, sợi sợi đỏ tươi thấm đẫm y phục của nàng ta.
Vân Thư Trần nhìn thấy, nàng ta lặng lẽ ôm chặt Khanh Chu Tuyết.
"Ngươi muốn đi sao?"
Nàng ta hỏi vậy, lại càng siết chặt vòng tay đang ôm lấy eo nàng.
Nhưng bản thân đã từng hứa sẽ luôn bên cạnh sư tôn, vậy mà lại quên mất lần này.
Khanh Chu Tuyết tĩnh tâm lại, cảm thấy làm người không nên thất hứa, nhất là với Vân Thư Trần. Có lẽ cũng có cách khác, ví dụ như tạm thời ở một mình vài ngày, đợi đến khi đạo tâm vững vàng rồi lại đến gặp nàng ta.
Nàng quyết định chủ ý, vừa định mở miệng, cánh môi lại bị người kia chặn lại.
Vân Thư Trần dường như sợ nàng nói ra hai chữ "Muốn đi", ngược lại nhìn nàng, chậm rãi cụp mi xuống, nói trước một bước, "Ngươi đi đi."
Nàng cúi người xuống, nhẹ nhàng mở chiếc vòng huyền thiết vẫn luôn khóa trên cổ chân Khanh Chu Tuyết.
Sau đó nàng cầm nó trong lòng bàn tay, cảm nhận hơi ấm còn sót lại trên đó, nhất thời không nhúc nhích.
Linh lực dồi dào cuối cùng cũng không còn bị giam cầm trong đan điền của Khanh Chu Tuyết nữa, có thể tự do bay lượn giữa trời đất.
Khanh Chu Tuyết cảm thấy toàn thân đều nhẹ nhõm, giống như chim bay đột nhiên được gỡ bỏ khối đá nặng trên đôi cánh,
Nhưng vào lúc này, cũng có nghĩa là, nàng phải rời khỏi Vân Thư Trần, một mình đối mặt với cuồng phong trên cao.
Khanh Chu Tuyết lại đứng dậy, nhưng nàng không rời đi, mà dừng lại bên cạnh Vân Thư Trần.
Vân Thư Trần cũng đứng dậy, vòng sắt huyền thiết vì bị nắm quá chặt, linh lực vô tình tiết ra ngoài, đã gần như bị nàng bóp nát thành bột phấn.
Nàng nắm chặt trong lòng bàn tay --- trên trán đã rịn một lớp mồ hôi mỏng. Vừa rồi khi nhận ra Khanh Chu Tuyết muốn nói chuyện, một mặt tối không ai biết trong lòng nàng lại bắt đầu gào thét sinh sôi, muốn trói chặt Khanh Chu Tuyết bên mình.
Sự thấu hiểu, bao dung thầm lặng của Khanh nhi... sẽ không khiến nàng học được cách buông tay và thanh thản, ngược lại luôn muốn lợi dụng sự ôn hòa trong tính cách của nàng, tiến thêm một bước.
Cứ để như vậy, e rằng sẽ có một ngày làm tổn thương Khanh Chu Tuyết.
Vân Thư Trần thừa dịp mình còn ổn định, liền quyết định trước. Nàng không trông chờ vào bản thân mình --- bất cứ lúc nào, lòng người luôn thay đổi, không có ai là ngoại lệ... Chuyện tình cổ đã khiến nàng sợ hãi, nếu chậm trễ thêm một khắc, bản thân nàng cũng không thể lường trước được tình thế.
Nàng quay đầu đi, sợ mình lại hối hận, giọng nói cũng lạnh nhạt, "Muốn đi thì đi nhanh lên."
Khanh Chu Tuyết bước lại gần nàng, từng bước một, rất bình thản.
Vân Thư Trần bị kéo vào lòng, Khanh Chu Tuyết ôm nàng với lực đạo giống như cái ôm trước đó. Nàng hơi cúi đầu, gác cằm lên vai Vân Thư Trần, khẽ nói, "Xin lỗi."
Vân Thư Trần nhắm mắt lại, lần này không đáp lại nàng ta.
Khanh Chu Tuyết khi ôm chặt lấy nàng ta, không biết có phải chỉ là ảo giác hay không, dường như cảm nhận được một chút xao động.
Nàng cố nén đau đớn trong lòng, cảm nhận rõ ràng nhịp đập của hai trái tim.
"Trong giấc mộng mà Thái Thượng Vong Tình cho ta thấy, sư tôn khi tiến vào Kiếm Trủng đã vô tình đánh thức ta, đồng thời cũng lấy đi tình căn của ta. Sau đó ta phiêu bạt năm trăm năm, chính là để tìm người."
Khanh Chu Tuyết đột nhiên mỉm cười, nàng cũng không biết mình cười vì điều gì, thậm chí không biết tại sao phải nói với Vân Thư Trần những điều này.
Nhưng khi sắp chia tay, lại nói ra những lời không nên nói.
"Không biết lời nàng ta nói là thật hay giả. Nếu bắt đầu là như vậy, ta lại thấy nhân quả luân hồi thật kỳ diệu."
Vân Thư Trần lúc đầu còn nghi hoặc.
Những mảnh ký ức rời rạc vụt qua, dường như có điều gì đó thoáng hiện.
Nàng bỗng chốc như bị sét đánh, ngây người tại chỗ.
Nhưng mà, có lẽ...
Có lẽ đó không phải là một giấc mộng.