Bệnh Mỹ Nhân Sư Tôn Nghìn Tầng Cạm Bẫy

Chương 168: Qua đây ngồi nào




Mùa xuân năm ấy, sắc hoa dần phai, mọi chuyện hậu đại hội Vấn Tiên mới chính thức hạ màn.

Trang phục của Khanh Chu Tuyết hôm nay rõ ràng lộng lẫy, sang trọng hơn ngày thường rất nhiều.

Nền trắng điểm xuyết hoa văn bạc, viền đen tuyền, ba lớp trong ba lớp ngoài, tinh xảo phi phàm, nhưng nhìn không hề rườm rà. Nàng chán nản đi đến yến tiệc, ngồi cùng một chỗ với mấy sư tỷ muội, ngây người nghe lời chúc tụng từ khắp nơi. Nghe những lời sáo rỗng đến cả trăm lần.

Nguyễn Minh Châu nhỏ giọng lầm bầm, "Phiền phức quá."

Nàng khó chịu với bộ y phục chỉnh tề đang trói buộc mình, đứng ngồi không yên, nhưng cũng chỉ đứng ngồi không yên một lát, rất nhanh nàng từ bỏ ý định trốn, nhàm chán ở lại chỗ cũ.

Khanh Chu Tuyết mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không nhìn ra cảm xúc, vẻ mặt như người xuất gia.

Bên tai tiên nhạc du dương, dư âm văng vẳng.

Trước mắt chén rượu chạm nhau, rất nhiều gương mặt lọt vào tầm mắt, những người được sư phụ mang đến tham dự yến tiệc, chắc chắn cũng là nhân tài hiếm có trong tông môn.

Khanh Chu Tuyết có lẽ nhận được vài ánh mắt ngưỡng mộ và dò xét, nàng lướt qua từng gương mặt. Quen thuộc hơn một chút là người của Thái Sơ cảnh, không quen lắm là trưởng lão ngoại tông.

Nhưng Vân Thư Trần quả nhiên không đến.

Khanh Chu Tuyết ngồi rất gần Việt Trường Ca, người ngoài nhìn vào còn tưởng nàng là đồ đệ của Việt Trường Ca.

Nàng cụp mắt xuống, cảm thấy mọi thứ trước mắt đều vô vị.

Tiệc lớn tàn, người cũng lần lượt ra về. Khanh Chu Tuyết từ đầu đến cuối gần như không nói một lời, chỉ thỉnh thoảng ngây ra nâng chén rượu, trong chén lại chỉ toàn nước lã.

Vẫn còn một số tông môn có quan hệ thân thiết lâu năm với Thái Sơ Cảnh, nán lại chưa rời đi.

Tông chủ Vô Nhai Tông phe phẩy quạt, lặng lẽ quan sát Khanh Chu Tuyết hồi lâu.

Sau đó, hắn ta kéo đồ đệ của mình lại, cười nói với Việt trưởng lão, "Ta có một đồ đệ, tuổi tác tương đương với Khanh cô nương này, phẩm hạnh đoan chính, tư chất không tồi, người cũng trung hậu, nếu có cơ duyên..."

Chưởng môn nghe mà đau đầu.

Kéo theo mấy vị trưởng lão khác cũng cùng đau đầu.

Việt Trường Ca toát mồ hôi lạnh, nếu để Vân Thư Trần biết được thì chẳng phải lột da nàng ra hay sao, nhưng mà tên này sao lại hỏi mình? Chẳng lẽ hắn ta tưởng Khanh Chu Tuyết là đồ đệ của mình ư!

Nàng cười gượng từ chối, "Nha đầu này tuổi còn nhỏ, không vội, chuyện này không vội."

"Cũng đúng." Bên kia vẫn không từ bỏ ý định, "Nhưng mà kết giao thêm vài bằng hữu đồng đạo cũng tốt."

Chuyện này nói ra kỳ quái, không chỉ có một người, mà có rất nhiều người muốn liên hôn với Thái Sơ Cảnh, hầu như đều nhắm vào Khanh Chu Tuyết mà đến, tìm đủ mọi cách để níu kéo quan hệ.

Dù sao nàng trẻ tuổi tài cao, thanh lệ thoát tục. Có lẽ cũng có người vì nàng mà đến, nhưng mà càng nhiều hơn là vì Kiếm Hồn.

Việt Trường Ca chỉ có thể may mắn là Thái Sơ Cảnh chưa đến mức sa sút phải dựa vào việc liên hôn của đệ tử. Mà Khanh Chu Tuyết cũng chưa thích đệ tử ngoại tông nào.

Nếu nàng thật sự là người sau, tuy rằng là hôn sự của mình, nhưng rất có thể không thể tự mình làm chủ.

Nhưng nhìn khắp tông môn nhà mình, việc này cũng không có quá nhiều lợi hại cần phải cân nhắc... Ừm, nghĩ như vậy, Vân Thư Trần vì để Khanh sư điệt không bị đám hổ lang bên ngoài dòm ngó mà quyết đoán hiến thân, thật sự là tấm gương mẫu mực của tông môn ta.

Việt Trường Ca vui mừng nghĩ thầm trong lòng.

Khanh Chu Tuyết càng nhíu chặt mày, gắng gượng thêm một lát, nàng liền lấy cớ thân thể không khỏe, miễn cưỡng thoát khỏi đó.

Vừa mới lẻn ra khỏi cửa hông, không khí núi rừng trong lành tràn vào khoang mũi, Khanh Chu Tuyết hít sâu một hơi, lập tức cảm thấy tinh thần sảng khoái.

Nàng vừa đi vừa nghĩ, mũi chân lại vô thức hướng về phía Hạc Y Phong.

Khanh Chu Tuyết vừa mở cửa, một bóng hoa đã vọt vào. Nàng cúi đầu nhìn A Cẩm, thấy nó hạ thấp người, tai áp sát, cổ họng phát ra tiếng gừ gừ.

Sao vậy?

Thấy vẻ cảnh giác của nó, Khanh Chu Tuyết cũng vô thức rút trường kiếm, bước chậm về phía rừng cây rậm rạp.

Quả thật có người.

Ngoài Vân Thư Trần ra, còn có người ngoài đến.

Nàng thò đầu qua một góc tường, thấy trong đình có hai nữ nhân đang ngồi.

Vân Thư Trần đang đối diện với phía Khanh Chu Tuyết, người kia nhìn cũng có chút quen mắt.

Sư tôn hình như đang nói chuyện gì đó với nàng ta, thần sắc nhàn nhạt.

Khanh Chu Tuyết yên tâm, nàng cất Thanh Sương kiếm đi.

Nàng bước về phía lương đình, đi vòng qua nhìn thử, phát hiện dung mạo người nữ nhân kia... Rất là kỳ quái, không rõ là đẹp hay xấu, cũng không nhớ được ngũ quan.

Chỉ cần dời mắt đi chỗ khác, liền tự nhiên quên mất vừa rồi đã nhìn thấy gì.

Chỉ cần rời mắt đi, tự nhiên sẽ quên mất vừa nhìn thấy gì.

Ngày đó ở Lưu Vân tiên tông, lý trí của Khanh Chu Tuyết gần như không còn, nàng không nhớ rõ Thái Thượng Vong Tình trông như thế nào.

Nhưng khi giọng nói trong trẻo lạnh lùng trong động băng kia lại vang lên bên tai, nàng bỗng sững người, đột nhiên mở to mắt.

Vân Thư Trần nhìn thấy nàng, gật đầu nói, "Qua đây ngồi nào."

Khanh Chu Tuyết ngồi xuống cạnh sư tôn.

Nàng biết vị tổ tông này sẽ đến, nhưng không ngờ Thái Thượng Vong Tình lại đợi nàng ở chỗ này, hơn nữa còn nói chuyện với Vân Thư Trần.

Vân Thư Trần chỉ tùy ý nói chuyện với nàng về việc của tiên tông, những chuyện khác không hỏi nhiều.

Nàng cũng biết, có lẽ rất nhiều lời nói thật, Thái Thượng Vong Tình chỉ có thể nói rõ ràng sau khi Khanh Chu Tuyết đến.

"Vì sao lão tổ lại chỉ định nha đầu Cố Nhược Thủy là Kiếm Hồn?"

Câu này có ý thăm dò. Vân Thư Trần rót một chén trà, rất lễ phép đưa cho nàng ta.

Ánh mắt của Thái Thượng Vong Tình lại lần nữa rơi trên người Khanh Chu Tuyết, nàng ta bình tĩnh nói:

"Kiếm Hồn chuyển thế, năm đó bị tu sĩ tính ra, gây nên một hồi náo động lớn. Vì để bảo vệ nàng an ổn trưởng thành, ta liền thu nhận thêm một đệ tử khác, chỉ định là Kiếm Hồn."

Vân Thư Trần gật đầu, trong lòng lại vô cùng kinh ngạc ---

Thì ra Cố Nhược Thủy chỉ là bia đỡ đạn.

Nếu đã như vậy, Thái Thượng Vong Tình lại cố ý để Kiếm Hồn thật sự lưu lạc bên ngoài?

Thì ra nàng sớm đã biết tung tích của Khanh Chu Tuyết, cho dù không có lần đại hội Vấn Tiên này, cuộc gặp gỡ giữa hai người bọn họ cũng là định mệnh.

Vân Thư Trần nhíu mày.


Khanh Chu Tuyết cũng ngẩn người.

Nhưng điều nàng quan tâm lại hoàn toàn khác với Vân Thư Trần --- nàng chỉ nhớ đến người đối thủ kiêu hãnh với Lôi linh căn kia, nữ tử trẻ tuổi như tia chớp lướt đi trên đấu trường đại hội Vấn Tiên.

Giờ đây, nàng ta vừa mới bị tước mất danh hiệu Kiếm Hồn, trước kia được người ta tung hô đến mức nào, thì bây giờ chắc chắn sẽ thất bại thảm hại đến mức ấy.

Tuy nhiên, trong ánh mắt của Cố Nhược Thủy hôm đó không có bao nhiêu oán hận, nàng ta vẫn dốc hết sức để "Cứu" Thái Thượng Vong Tình.

Khanh Chu Tuyết nhìn vào mắt Thái Thượng Vong Tình, có lẽ đã trải qua nhiều năm tháng phong sương, đôi mắt của nàng ta toát lên vẻ trầm lắng giữa sự bình thản.

Coi đồ đệ mình nuôi lớn như quân cờ bỏ đi, quả thật nàng ta đủ vô tình.

Thái Thượng Vong Tình khẽ mỉm cười, dường như đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Khanh Chu Tuyết.

Nàng ta nói bóng gió, "Ngươi nợ ta một lời hứa."

Khanh Chu Tuyết nghi hoặc nói, "Ta chưa từng gặp người."

"Đã gặp. Chỉ là quên rồi."

Thái Thượng Vong Tình nói, "Lúc đó ngươi chỉ có hồn phách, còn chưa phải là người. Chỉ là đang lang thang trong nhân gian, nhìn ngắm bao nhiêu năm tháng, mơ mơ màng màng, còn hỏi ta tình yêu giữa người với người là gì."

Khanh Chu Tuyết trong lòng lạnh toát, "Giấc mơ đó là thật sao?"

Vân Thư Trần nắm chặt tay nàng, "Giấc mơ gì?"

Thái Thượng Vong Tình gật đầu, "Quả thật là thật."

"Năm đó ngươi đã đáp ứng ta một việc chính là: Sau khi thể hội được tình cảm, sẽ theo ta tu luyện Vô Tình Đạo."

Sắc mặt của Khanh Chu Tuyết có chút tái nhợt, nàng theo bản năng đáp, "Không."

Ánh mắt của Vân Thư Trần lập tức lạnh xuống, nàng nhìn thẳng Thái Thượng Vong Tình, "Ta sẽ không để nàng ta vì một câu nói suông của ngươi mà dấn thân vào vũng nước đục của Vô Tình Đạo. Nhìn chung bao nhiêu năm qua, người trong thiên hạ, căn bản không có một ai thông qua Vô Tình Đạo phi thăng thượng giới."

"Lão tổ còn ngại chưa đủ tai họa cho hậu bối sao?"

Vân Thư Trần mỉa mai nói, nàng rõ ràng có ý ám chỉ --- vị Thần Sơn Thứ bị hủy đạo cơ kia.

"Ngươi nói hắn?" Thái Thượng Vong Tình không phủ nhận cũng không khẳng định, "Năm đó ta đã từng khuyên hắn đừng tu luyện con đường này, nhưng hắn lại muốn tiến thêm một bước để nhìn trộm thiên cơ. Hậu quả tự gánh lấy, trong đó đủ loại, cũng là mệnh trung chú định."

"Về phần nói suông không bằng chứng..."

Thái Thượng Vong Tình đột nhiên giơ tay lên, hóa giải thuật pháp che giấu dung mạo. Theo lớp sương mù như tấm màn mỏng rơi xuống, lộ ra dung nhan quen thuộc đến chói mắt.

Khi nhìn rõ khuôn mặt đó, máu của Vân Thư Trần trong nháy mắt lạnh ngắt, lời nói nghẹn lại nơi cổ họng. Nàng kinh ngạc nhìn chằm chằm Thái Thượng Vong Tình, nhất thời không biết nói gì cho phải.

Dung nhan nữ nhân kia tuyệt thế thoát tục, nhìn kỹ lông mày khóe mắt, lại càng thêm sắc bén, trông chính là người lãnh đạm vô dục.

Bỏ qua khí chất không bàn.

Ngũ quan của Khanh Chu Tuyết, vậy mà lại có đến bảy tám phần giống nàng.

Thái Thượng Vong Tình cúi mắt nhấp một ngụm trà, nàng ta lại nhìn về phía Khanh Chu Tuyết, bỗng nhiên nhàn nhạt mở một câu đùa, "Theo lẽ thường ở nhân gian, ta cho ngươi huyết nhục, ngươi có phải nên gọi ta một tiếng mẫu thân không?"

Thế nhưng hai người đối diện, một người vẻ mặt kinh ngạc, người còn lại đã ngây như phỗng, càng không ai có thể thoải mái nổi.

Một lúc lâu sau, Vân Thư Trần hít sâu một hơi, nàng cố gắng giữ giọng nói thật bình tĩnh, "Ngươi... Có biết Vân Chỉ Yên không?"

Vân Thư Trần đối với nàng ta hoàn toàn không có chút ấn tượng nào, nhiều năm trôi qua, chỉ còn lại ba chữ lạnh lùng này. Tên của nàng ta.

"Nàng ta?"

Thái Thượng Vong Tình khẽ nheo mắt, dường như đang hồi tưởng, nàng đặt tách trà xuống, gật đầu nói, "Chuyện đã nhiều năm rồi. Đó là đồ đệ thứ hai của ta, dù là tâm tính hay tư chất, đều rất xuất chúng."

Nàng không hề né tránh, "Đã chết rồi. Trong trận Tru ma. Trận pháp đó là do ta bày ra. Ta đã cho nàng ta con đường sống, nhưng chấp niệm của nàng ta quá sâu đậm, vì một chút tình cảm hư vô mờ mịt mà cam nguyện mất mạng, thật đáng tiếc."

Khanh Chu Tuyết cảm thấy tay Vân Thư Trần nắm quá chặt, sợ sư tôn tự làm mình bị thương, nàng đành phải gỡ từng ngón tay của nàng ta ra, rồi đặt tay mình vào.

Vân Thư Trần cụp mi: "Vậy sao."

"Đúng vậy. Nói đến chuyện này." Thái Thượng Vong Tình quay sang nhìn Vân Thư Trần, lần này mới thật sự quan sát kỹ một chút, "Từng có một người trẻ tuổi tận diệt Từ gia, gây ra động tĩnh khá lớn, chẳng lẽ là ngươi? Nhìn ngươi có vẻ hơi quen mắt."

Khanh Chu Tuyết nhíu mày, "Gia chủ Từ gia tu luyện tà công, hại người vô số. Lưu Vân tiên tông thân là đệ nhất tiên môn, vậy mà lại để mặc cho hắn lộng hành, chuyện này sao có thể trách người khác báo thù?"

Thái Thượng Vong Tình khẽ giơ tay, ra hiệu nàng không cần nói thêm, "Không sao, ta không có ý truy cứu. Năm đó khi ta truyền thụ cho hắn thuật pháp đó, đã sớm tính đến kết cục này rồi."