Bệnh Mỹ Nhân Sư Tôn Nghìn Tầng Cạm Bẫy

Chương 162: Ngươi cho rằng ta sẽ chết sao?




Liễu Tầm Cần vốn không muốn nhúng tay vào chuyện của người khác.

Nhưng cả đời nàng cô độc, từ thuở nhỏ đã chẳng có mấy người thân bằng hữu để tâm sự. Duy chỉ có hai sư muội là Việt Trường Ca và Vân Thư Trần là còn coi như thân quen, ngày thường có thể trò chuyện đôi ba câu.

Nàng cũng rất ít khi quyết định thay cho người khác, người quản nhiều chuyện quá sẽ rước lấy những oán hận không đáng có.

Phiền phức.

Việc này nhưng mà lại liên quan đến tính mạng của Vân Thư Trần, nàng cân nhắc một hai, cuối cùng vẫn thuận theo bản tâm, tự ý quyết định một lần.

Có lẽ trong lòng nàng, xét về thời gian quen biết, sư muội vẫn quan trọng hơn sư chất một chút.

Liễu Tầm Cần đi một chuyến đến Hạc Y Phong, thẳng đến trước cửa phòng Khanh Chu Tuyết, nàng vận toàn bộ linh lực vào lòng bàn tay, cưỡng ép phá vỡ kết giới trên cửa.

Khanh Chu Tuyết đang tĩnh toạ vận công bên trong, đột nhiên bị phản phệ, nàng lập tức phun ra một ngụm máu, cúi người xuống, ho đến mức thở không ra hơi.

Nàng còn chưa kịp hoàn hồn thì đã nhìn thấy Liễu trưởng lão với vẻ mặt nghiêm nghị. Ngay sau đó, cổ áo phía sau bị nắm chặt, nàng cảm thấy cổ mình siết chặt lại, cả người bị nhấc bổng lên.

Liễu trưởng lão không nói hai lời, xách nàng đi như gió cuốn sấm rền.

Khanh Chu Tuyết như bị xóc nảy trong nửa thùng rượu, cả người đều đang ngơ ngác. Nhưng chỉ trong chốc lát, nàng bị cuồng phong thổi cho tỉnh táo lại không ít, không kịp kinh ngạc trước cảnh tượng này, liền hỏi: "Sao vậy, sư thúc?"

"Vân Thư Trần đang độ kiếp, nguy hiểm cận kề rồi."

Liễu Tầm Cần men theo hướng đám mây tụ lại mà tìm kiếm, Khanh Chu Tuyết định thần lại, Thanh Sương kiếm từ phía sau ngơ ngác đuổi theo, nàng thuận thế giẫm một cước lên, tiện tay kéo theo Liễu Tầm Cần, lông mày nhíu chặt, tốc độ nói nhanh hơn: "Nàng ở nơi nào?"

"Ra ngoài rồi." Liễu Tầm Cần ngẩng đầu nhìn lên trời, phương hướng đám mây tụ lại, hẳn là Vân Thư Trần đang ở đó.

Khanh Chu Tuyết vừa hồi phục lại tinh thần liền có chút sốt ruột, nàng trong cơn cuồng phong cấp tốc xuyên qua, giống như phía sau có thứ gì đó đang đuổi theo.

Nàng men theo đuôi đám mây tìm đến nơi, lúc này trên bầu trời đã mây đen dày đặc. Giống như vết mực trong tranh thủy mặc được tô đậm lớp lớp, cả vùng trời bao phủ trong một mảnh tĩnh mịch.

Nàng không nhìn thấy ánh sáng.

Nhưng trong khoảng khắc tia chớp xé xuống, đất trời sáng như ban ngày, cũng chính trong lúc này, Khanh Chu Tuyết nhìn rõ bóng người khoanh chân ngồi trên nóc nhà.

Sư tôn.

Nàng thót tim, "Sư thúc, ngươi đừng đi lên nữa, hãy ở lại đây."

Liễu Tầm Cần dĩ nhiên sẽ không lao đầu vào lôi kiếp để tìm cái chết, nàng ta gật đầu, rồi đáp xuống Lưu Vân tiên tông cách đó không xa. Nếu sau lần này Vân Thư Trần còn một hơi thở, vậy thì có thể cứu được.

Khanh Chu Tuyết không còn cố kỵ gì nữa, nàng đội cơn cuồng phong, không chút do dự xông về phía bóng người kia.

Gió ở đây quá lớn, ngay cả thuật tránh gió thông thường cũng mất tác dụng. Vừa rồi Cố Nhược Thủy bị một mảnh ngói do gió cuốn lên đập trúng, sơ ý một chút lại rơi trở về chỗ cũ, nàng khó khăn lắm mới lần nữa bay ngược gió lên trên, lại từ khóe mắt thoáng thấy một bóng trắng quen thuộc.

Khanh Chu Tuyết?

"Ngươi tới làm gì?!"

Khanh Chu Tuyết không rảnh trả lời câu hỏi này, nàng cứ như một lưỡi kiếm sắc bén, xé toạc cơn cuồng phong đang gào thét kia.

Tia lôi kiếp đầu tiên chỉ là thăm dò, chiếu sáng đất trời một đường, thiêu cháy hoa cỏ xung quanh.

Mà khi tia sét tiếp theo giáng xuống, chủ điện của Lưu Vân tiên tông sừng sững nghìn năm, trùng tu vô số lần lập tức vỡ thành bột mịn. Từng mảnh vỡ rơi lả tả, ngọn lửa cuồn cuộn liếm theo mái hiên, trong nháy mắt bốc lên ngùn ngụt, rất nhanh sau đó lại bị gió lớn thổi thành một mảnh tối tăm.

Mây bụi tung bay, nhưng Vân Thư Trần không hề bị ngã, quanh người nàng đã sáng lên một vòng kết giới. Cùng với những mảnh ngói vỡ rơi xuống trong tro bụi, nàng an toàn ngồi trên đống đổ nát.

Tuy nhiên, rõ ràng lần độ kiếp này so với trước đây vất vả hơn nhiều. Mới chỉ là lôi kiếp thứ hai, nàng đã cảm thấy ngực âm ỉ đau, cổ họng bị đè nén bởi một luồng khí tanh ngọt, dường như lúc nào cũng có thể nôn ra nội tạng của mình.

Tầm nhìn của nàng càng thêm mơ hồ, quét ngang xung quanh, hầu như không còn một nơi nào nguyên vẹn. Lôi kiếp đã đánh nát toàn bộ kết giới của Lưu Vân Tiên Tông, phòng hộ hoàn toàn vỡ vụn, phiến đá nổi này chi chít vết nứt, còn lại một đống pháp bảo chưa kịp chuyển đi cũng hóa thành tro bụi trong ánh sáng của sấm sét.

Trời đất mênh mông, sự nhỏ bé của con người lúc này càng trở nên rõ ràng.

Vân Thư Trần mặc cho máu chảy ra từ khóe môi, nàng khẽ cau mày, mặc cho lôi hỏa tôi luyện khắp toàn thân.

Rất đau.

Đau đến mức toàn thân nàng run rẩy. Ngón tay thậm chí bấu chặt vào gốc rễ của hoa sen, cùng với cành lá đỏ tươi và máu, cùng nhau cắm sâu vào da thịt.

Giáng Tâm Liên quả thực có thể chữa lành vết thương, chỉ cần nàng đến gần vật này, những nơi da bị bỏng dường như được phủ một lớp tuyết mỏng, mát lạnh dễ chịu.

Nhưng hiệu quả chữa trị này, rốt cuộc không sánh bằng tốc độ của lôi kiếp.

Vân Thư Trần vẫn có thể cảm nhận được ngũ tạng lục phủ của mình bị vỡ vụn, mỗi một đạo sấm sét giáng xuống, giống như hung hăng nện mạnh vào chiếc bình sứ, những vết nứt phức tạp như cành lá đâm chồi, lan ra khắp toàn thân.

Nàng đang may mắn vì Khanh Chu Tuyết không nhìn thấy cảnh tượng chật vật này của mình, trước mắt là một mảng máu đỏ mờ mờ, lại mơ hồ loáng thoáng hiện ra một bóng trắng.

Có phải là ảo giác không?

Chắc là vậy rồi.

Một khuôn mặt quen thuộc tiến lại gần, vẫn là dáng vẻ thanh lệ động lòng người như vậy. Mí mắt Vân Thư Trần bị máu đè nặng có chút không nâng lên nổi, nàng cụp mắt chớp chớp, chỉ nhìn thấy một bàn tay, trong khe hở lóe sáng trắng đến kinh người, nắm lấy cánh tay mình, rồi chậm rãi nâng mặt mình, gạt đi vài sợi tóc bị máu dính chặt đầy mùi tanh.

"Sư tôn."

Giọng nói này dường như vang lên từ phía chân trời, âm cuối mang theo chút run rẩy mơ hồ.

Vân Thư Trần dường như không nghe thấy, trong cơn hỗn loạn, nàng chỉ cảm thấy eo mình mềm nhũn, bị người ta nhào tới đè xuống đất. Tấm vải trắng thật sự như tuyết lớn cứ thế phủ xuống.

Tia sấm sét tiếp theo, trước mắt nàng bỗng sáng rõ trong nháy mắt.

Tia chớp kia nhẹ nhàng xuyên qua Khanh Chu Tuyết, nhưng vẫn đánh trúng Vân Thư Trần, tiếng nổ vang trời vang lên, nàng kêu lên một tiếng đau đớn, lúc này giống như có vô số oan hồn ác quỷ đang lôi kéo nàng, những người trước đây nàng đã giết, những người đến đòi mạng, lần lượt hiện ra trước mắt, dữ tợn vô cùng.

Sau thoáng sáng rõ này, nàng cảm thấy trên mặt mình có một dòng nước ấm nóng chảy xuống, rồi không còn nhìn thấy gì nữa.

Đó không chỉ là máu của nàng, không biết từ lúc nào, dường như còn có cả nước mắt nóng hổi, từng giọt từng giọt, rơi xuống mặt nàng.

Vân Thư Trần khẽ ngẩn người, nàng luôn cảm thấy đây không phải là ảo giác.

Khanh nhi hình như thật sự... Vẫn luôn ở đây. Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Vân Thư Trần đã không còn sức lực để suy nghĩ chuyện này có hợp lý hay không, nàng theo bản năng đưa tay lên, máu dính nhớp kẹt giữa các kẽ ngón tay, vuốt ve lên lưng nàng ta, khẽ ôm nàng ta một cái.

Khanh Chu Tuyết quỳ trên mặt đất, cảm nhận được cái ôm đáp lại yếu ớt của nàng.

Khanh Chu Tuyết cố gắng hết sức chống đỡ kết giới để ngăn cản lôi kiếp, nhưng không biết vì sao, lôi kiếp này lại có thể dễ dàng đánh trúng Vân Thư Trần, hoàn toàn không giống như lần sư tôn có thể chắn tai kiếp cho nàng.

Nàng càng sốt ruột, thứ mặn chát trên mặt càng chảy dữ dội hơn. Khanh Chu Tuyết lung tung lau một cái, nàng dùng hết toàn lực, hận không thể ôm chặt Vân Thư Trần vào lòng để tránh khỏi đạo lôi kiếp kia --- nhưng gần như vô dụng.

Lần thử rồi lại lần thử, lần thất bại rồi lại lần thất bại.

Nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn sư tôn thất khiếu* chảy máu, toàn thân nhuộm đỏ tươi, tựa như mảnh sứ vỡ vụn đầy đất, còn bị cối đá nghiền nát thành bột mịn, không chừa một con đường sống.

(Thất khiếu: bảy lỗ trên mặt người (hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi và miệng))

Khanh Chu Tuyết gần như nghẹt thở, cả người tê dại, đúng lúc này, Vân Thư Trần lại run rẩy đưa tay lên, che mắt nàng lại, nghẹn ngào nói: "Đừng... nhìn."

Mà hơi thở của nàng ta lại càng lúc càng yếu ớt, công hiệu của đóa Giáng Tâm Liên kia đã phát huy đến cực hạn, cũng dần dần héo tàn. Khanh Chu Tuyết cảm thấy sinh mệnh của nàng ta cũng như đóa sen kia, trong một lần lại một lần thiên lôi, bị lặng lẽ rút cạn.

Sư tôn sẽ chết.

Nhận thức này, giống như sấm xuân vang dội giữa muôn ngàn khe núi, chấn động đến mức nàng choáng váng.

Linh lực trong cơ thể Khanh Chu Tuyết hỗn loạn, đây không phải là mất cân bằng bình thường, mà là sự xung đột dữ dội, muốn phá vỡ kinh mạch của nàng.

Nàng biết rõ nếu mình lại cưỡng ép vận công, e rằng sẽ xảy ra chuyện lớn.

Cũng như ngày đó ở Kiếm Trủng, kiếm ý ngưng tụ lại lần nữa bao trùm toàn thân, Khanh Chu Tuyết nắm chặt Thanh Sương kiếm, móng tay gần như sắp rỉ máu.

Nàng nhắm chặt mắt, lần nữa mở ra, không còn cố gắng đuổi theo sự hoàn toàn minh mẫn của dòng suy nghĩ.

Nàng mặc kệ linh lực toàn thân hỗn loạn, giống như vừa mới buông tay khỏi con diều giấy đang bị gió nâng lên, mặc cho nó vùng vẫy thoát khỏi sự ràng buộc cuối cùng, bay lên trời cao.

Nàng tất nhiên biết rõ hậu quả của việc làm này.

Khoảnh khắc con diều tự do, cũng là lúc nó bị cuồng phong xé nát.

Thanh Sương kiếm dựng đứng lên, nằm trong tay nàng, chỉ thẳng lên trời. Cũng ngay lúc này, lôi vân* đang không ngừng xoay chuyển bỗng ngưng đọng lại một chút.

(Lôi vân: Đám mây sấm sét.)

Khanh Chu Tuyết đè nén tia lý trí cuối cùng trong suy nghĩ, thấp giọng nói, "Nếu như hôm nay sấm sét này không ngừng..."

Màu mắt của nàng lại một lần nữa chuyển sang màu trắng lạnh như ánh trăng, băng sương từ lòng bàn tay lan ra khắp người.

Lưỡi Thanh Sương kiếm thậm chí còn dài thêm một tấc.

Đôi mắt ấy nhìn thẳng vào con mắt khổng lồ của lôi vân, xuyên qua vạn dặm.

"Ta sẽ giống như lần trước, vung kiếm về phía ngươi."

"Chém xuống từng đạo Cửu Chuyển Thiên Lôi này."

"Từ nay về sau, hãy để cho tất cả tu sĩ trên thế gian... Đều không có kiếp nạn nào để vượt qua, đều không có ai có thể phán xét!"

Tiếng sấm ầm ầm từ bốn phương tám hướng, nhưng lại không hề đánh xuống, dường như đang cảnh cáo nàng --- cho dù là Kiếm Hồn ngoài Thiên Đạo, cũng không dung thứ cho nàng ngông cuồng như vậy.

Khanh Chu Tuyết nghênh đón cuồng phong mà cười, "Ngươi cho rằng ta sẽ chết sao?"

Linh lực quanh người nàng càng thêm cuồn cuộn, Lưu Vân tiên tông ở gần Kiếm Trủng, tiếng gọi của nàng trong hư không, dường như lại dẫn tới một đám bằng hữu cũ đáp lại.

"Nếu ta chết, ngươi cũng vậy."

Nàng vẫn cầm kiếm chỉ thiên, một vẻ quyết tuyệt đồng quy vu tận.

Sự đáp lại này khiến cho thực lực của nàng càng thêm cường đại, cũng càng dễ dàng rơi vào bên bờ nguy hiểm, chỉ cần sơ sẩy một chút, liền dễ dàng lạc lối bản thân trong loại cuồng hoan hỗn độn này, tẩu hỏa nhập ma.

Lôi vân vẫn chậm rãi xoay tròn, tuy rằng không giáng xuống nữa, nhưng cũng không vì vậy mà yếu hèn lui bước.

Hai bên cứ giằng co như vậy.

Lưu Vân tiên tông lúc này đã thành một đống đổ nát. Chính điện hoàn toàn biến thành tro bụi gạch vụn, những chậu cảnh và tiên trì ngay ngắn ngày xưa cũng hóa thành những hố sâu lồi lõm, vội vã bị chôn vùi dưới đá vụn gỗ gãy.

Thế mà lại có một gian phòng vẫn còn nguyên vẹn.

Bên trong thậm chí còn thắp một ngọn đèn, đang cháy bập bùng, toát lên vẻ an ổn tĩnh lặng, dường như là một thế giới khác với cảnh tượng đổ nát xung quanh.

Trên rèm cửa sổ in bóng dáng một nữ nhân, nàng ngồi đoan trang, theo ánh nến lay động, bóng dáng kia cũng nghiêng nghiêng gợn sóng.

Trong tay nàng hình như vẫn đang rót trà, thong thả ung dung, như đang thưởng thức thú vui thanh nhàn thường ngày.

Cố Nhược Thủy đội gió, dùng sức gõ cửa, lòng bàn tay suýt chút nữa đập ra máu, nàng vội vàng nói: "Sư tôn, sư tôn! Người đổi chỗ khác uống trà được không? Chỗ này... Ưm, nguy hiểm! Thiên lôi bất cứ lúc nào cũng có thể đánh thẳng xuống đây!"

Bên trong truyền đến một giọng nữ thanh lương, vẫn bình tĩnh như cũ:

"Không sao. Ngươi cứ đi đi."