(Đây là một thành ngữ tiếng Trung, miêu tả tình huống khi gặp khó khăn tưởng chừng như không có lối thoát thì bất ngờ lại xuất hiện hy vọng và cơ hội mới.)
"Nếu không phải vì Kiếm Hồn, vì chuyện ngày hôm nay, ai lại nhận nuôi nàng chứ?"
Sư tôn nhìn xuống các vị tiên gia, thần thái khi nói chuyện vẫn như xưa, ôn hòa mà kiêu ngạo, như cười như không.
Nàng nhìn về phía bản thân, "Xét cho cùng, từ nhỏ đến lớn ngươi chỉ giỏi gây phiền phức cho sư tôn, dù cố ý hay vô tình, hết lần này đến lần khác kéo người khác vào hiểm cảnh. Không phải sao?"
"Mở xong Kiếm Trủng, lấy đi Tinh Toại." Khanh Chu Tuyết nghe thấy giọng mình nhỏ dần, "Ta có phải là hết tác dụng rồi không?"
Nữ nhân khẽ cười một tiếng, hỏi ngược lại, "Còn tác dụng gì nữa?"
Cảm giác mất trọng lượng đột nhiên ập đến, Khanh Chu Tuyết lại đạp chân một cái, từ trong mộng cảnh rơi xuống.
Nàng mở mắt ra, toàn thân lại ướt đẫm mồ hôi lạnh, sờ soạng bên cạnh, trống rỗng, không còn mùi hương quen thuộc của Cửu Lý Hương nữa, trong lòng Khanh Chu Tuyết trĩu nặng, bỗng chốc rơi vào trạng thái hoảng loạn.
--- Sư tôn?
Bả vai bị người khác ấn xuống, giọng nói nhàn nhạt của nữ nhân vang lên, "Bớt nghĩ ngợi đi."
Tầm nhìn của Khanh Chu Tuyết mơ hồ trong giây lát, vạn vật dần dần trở lại từ trạng thái chồng chéo. Nàng nhìn rõ khuôn mặt đó, là Liễu Tầm Cần.
Còn có một khuôn mặt khác rất xinh đẹp, chính là Việt Trường Ca.
Nàng lập tức hiểu ra điều gì đó, được dìu ngồi dậy, trong lòng tràn đầy nỗi buồn man mác.
Kể từ khi Vân Thư Trần cướp đi Tinh Toại đã qua mấy ngày rồi.
Mấy ngày nay nàng vẫn luôn ở lại Linh Tố Phong, vừa thiếp đi, liền rơi vào những hồi ức màu máu đậm nhạt. Giống như bùn đất ven sông, theo bước chân nàng đi, không dễ dàng thoát khỏi.
Giọng Việt sư thúc vang lên bên tai nàng, "Tiểu Khanh nhi, ngươi cứ tĩnh tâm tu luyện, đừng lo lắng cho Vân Thư Trần. Nàng ta đã sớm chuẩn bị sẵn đường lui ở Ma vực, chắc hẳn đã lường trước được ngày hôm nay."
Lông mi Khanh Chu Tuyết khẽ run, không nói gì.
"Ta... Ta muốn đi Tiểu Tây Bắc U Thiên."
Nàng xoay người xuống giường, nhưng bị Liễu Tầm Cần điểm một chỉ vào trán, "Trước khi đạo tâm ngươi vững vàng, ngươi không được đi đâu cả."
Khanh Chu Tuyết làm như không nghe thấy, gạt tay Liễu Tầm Cần ra, túm lấy quần áo, vội vàng xuống giường.
Nàng vừa bước được một bước thì khựng lại, cả người như hóa đá.
Dưới sự khống chế của y tiên, ngón tay nàng khẽ nhấc lên, từng chút một buông lỏng bộ y phục.
Nàng trơ mắt nhìn y phục trượt xuống đất, còn bản thân thì không tự chủ được mà bị kéo trở lại, như con rối gỗ, tứ chi cứng đờ nằm lại trên giường.
Cho dù nàng vận dụng toàn bộ linh lực để chống lại, nhưng nơi này không phải Kiếm Trủng, Khanh Chu Tuyết không thể làm gì Liễu Tầm Cần.
Mỗi một thớ thịt, mỗi một khúc xương, trong lúc bị xé rách kịch liệt, đều dẫn đến cơn đau thấu tận tâm can.
Hai nàng giằng co hồi lâu, cuối cùng cũng thả lỏng, mím môi nhìn chằm chằm vào Liễu trưởng lão..
Liễu Tầm Cần cũng buông tay xuống, thâm trầm nói, "Từ khi từ Kiếm Trủng trở về, mấy ngày nay lúc ngươi hôn mê, linh lực toàn thân dao động, đã có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma. Càng suy nghĩ nhiều, nghiêm trọng có thể khiến đạo cơ bị hủy."
Khanh Chu Tuyết nhìn ngọn nến đang nhảy nhót trên bàn, "Ta cần tĩnh dưỡng mấy ngày?"
"Tốt nhất là cả năm nay đừng nên có động tĩnh gì." Liễu Tầm Cần nói xong với vẻ mặt không chút cảm xúc, Khanh Chu Tuyết thì hoàn toàn chìm vào im lặng.
Liễu Tầm Cần nhìn hơi thở lúc lên lúc xuống của nàng, liếc mắt nhìn Việt Trường Ca, truyền âm trong lòng: Ta không biết an ủi người khác. Ngươi đi nói chuyện với nàng đi.
Việt Trường Ca ngẩn ra, đáp: Ta nên nói gì đây? Ta nói nhiều hơn nữa cũng chẳng bằng một sợi tóc của Vân Thư Trần.
Liễu Tầm Cần nhíu mày: Vậy thì cần ngươi làm gì.
Việt Trường Ca suýt chút nữa nổ tung, nàng trừng mắt nhìn Liễu Tầm Cần một cái, kết quả Liễu Tầm Cần xoay người rời đi, chỉ để lại cho nàng một bóng lưng lạnh lùng.
Khanh Chu Tuyết không chớp mắt, nhìn chằm chằm ngọn lửa nhỏ. Cho đến khi đôi mắt bị thiêu đốt thành một vùng bóng tối, lúc dời đi thì nhìn mọi thứ cũng không còn rõ ràng nữa.
"Sư thúc."
Việt Trường Ca hoàn hồn, cúi đầu xuống, vội vàng nắm lấy tay nàng, "Hửm?"
Khanh Chu Tuyết bình tĩnh lại: "Sư thúc, người thả ta ra ngoài."
Việt Trường Ca nhướng mày, "Liễu Liễu nói một năm là một năm. Có lời gì, ngươi cứ suy nghĩ trước, đợi thêm một thời gian nữa chẳng phải tốt hơn sao?"
Nàng đứng dậy, "Huống hồ, vị lão tổ tông nào đó cuối cùng cũng bị ép phải xuất quan, Lưu Vân tiên tông và Ma vực đã khai chiến, hiện giờ bên ngoài một mảnh hỗn loạn, sư tôn ngươi hiện tại e là đang bận tối mắt tối mũi, người chưa chắc..."
Cánh cửa bỗng nhiên lại hé mở một khe hở, Liễu Tầm Cần nghiêng nửa mặt sang, lạnh lùng nói: "Ngươi nói với nàng những điều này làm gì? Câm miệng."
Việt Trường Ca ngẩn ra, nuốt xuống nửa câu sau. Chạm phải ánh mắt kinh ngạc của Khanh Chu Tuyết, nàng tự biết mình lỡ lời, liền lắc đầu, "Phải rồi. Ngươi trước tiên cứ lo cho bản thân mình đi."
Bóng dáng các vị sư thúc đến rồi đi, Khanh Chu Tuyết đã không còn tâm trí để ý đến nữa.
Khai chiến?
Thái Thượng Vong Tình xuất quan rồi?
Nàng ngẩn người một lúc lâu, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.
Nếu nàng đoán không lầm, sư tôn và Chung trưởng lão bọn họ đã diễn một vở kịch.
Đổ hết lỗi lầm lên người sư tôn, mà hết sức có thể gạt nàng ra ngoài.
Đúng vậy, nàng là Kiếm Hồn.
Nhìn khắp thiên hạ người tu đạo, thì một mạch Kiếm Tông là phổ biến hơn cả.
Đối với họ, đối với hàng vạn tu sĩ trên thế gian này, Kiếm Hồn là chí cao vô thượng, vĩnh viễn là sự tồn tại trảm yêu trừ ma, bảo vệ chính đạo.
Cho dù lời nói dối có vụng về đến đâu, chỉ cần có người bịa ra, người của tiên tông luôn luôn vô điều kiện nghiêng về phía nàng.
Nhưng rõ ràng... Rõ ràng có cách khác --- Kiếm Trủng kia vô cùng u ám, chỉ cần tất cả mọi người đều không ra được, vậy thì sẽ không có ai biết được chuyện gì đã xảy ra.
... Chỉ cần tất cả mọi người đều không ra được.
Câu nói này giống như ma âm, rót vào trong đầu Khanh Chu Tuyết.
Danh tiếng thì có gì đáng để quan tâm?
Cho dù bị tất cả tiên tông truy sát, đến lúc đó... Tổng sẽ, tổng sẽ có cách.
Nàng không nên giết người... Nàng hại sư tôn.
Không, cũng không phải lỗi của nàng, là Lưu Vân tiên tông... Là bọn họ ra tay trước.
Nếu như tất cả đều không còn, vậy thì sẽ hoàn toàn sạch sẽ.
Một mảnh trắng xóa... Sạch sẽ.
Liễu Tầm Cần thỉnh thoảng lại đến xem tình hình của nàng, có một lần, lại phát hiện Khanh Chu Tuyết hai má đã lấm tấm mồ hôi lạnh, nàng đang chìm vào trầm tư, hai mắt nhắm nghiền, gân xanh trên trán nổi lên cuồn cuộn.
Nàng vội vàng lay nàng ta tỉnh dậy, Khanh Chu Tuyết đột nhiên mở mắt ra, bên trong tràn ngập vẻ lạnh lẽo, như những mũi băng sắc nhọn.
"Khanh Chu Tuyết!"
Nàng giật mình, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Liễu Tầm Cần, rồi từ từ khép lại, cuối cùng nhẹ nhàng nhắm hẳn.
Sức lực nắm chặt trên tay cũng như thủy triều rút đi, Khanh Chu Tuyết mệt mỏi nằm trên giường.
Liễu Tầm Cần ánh mắt hơi ngưng trọng, nàng đứng dậy, đi đi lại lại chậm rãi, dường như đang suy xét điều gì.
Nàng trầm ngâm một lúc, "Hiện giờ trong lòng ngươi có điều gì uất ức không thể nói ra?"
Khanh Chu Tuyết vừa định mở miệng, Liễu Tầm Cần bỗng nhiên tiến lại gần hơn một chút, "Ở trong Tu tiên giới không được như ý, nguyên nhân căn bản cũng chỉ có một. Ngươi có biết là gì không?"
Khanh Chu Tuyết yên lặng nhìn nàng.
Liễu Tầm Cần nói: "Ngươi quả thực là một thiên tài, đáng tiếc là còn quá trẻ. Những lão tiền bối tu hành kia cũng không hơn ngươi bao nhiêu, nhưng chỉ cần chênh lệch với ngươi không nhiều, thì khoảng cách thời gian tu hành mấy trăm năm kia chính là một con hào sâu không thể vượt qua."
"Không chỉ mình ngươi không đủ mạnh."
Liễu Tầm Cần khi nói chuyện dài dòng có thói quen châm tẩu thuốc, nàng ta vuốt ve hoa văn màu vàng trên đó, thản nhiên nói:
"Bọn họ cũng không đủ, chúng ta cũng không đủ. Cho nên trên đời này mới có người kết bè kết phái, mới có tông môn, từ đó cũng phân chia ra tiên ma các đạo. Năm này qua năm khác như chó sói lẫn nhau cắn xé, chỉ vì mấy miếng xương thịt."
"Nếu như ngươi có đủ thực lực, vượt trội hơn người, tất cả những điều này..."
Liễu Tầm Cần suy nghĩ một lát, "Ít nhất là hiện tại, tất cả đều sẽ được giải quyết dễ dàng."
Tay Khanh Chu Tuyết vô thức nắm chặt lại.
Trước đây, Vân Thư Trần luôn nhấn mạnh điều này, nói rằng "Hoài bích kỳ tội", dặn dò nàng phải chuyên tâm tu hành. Tuy rằng Khanh Chu Tuyết chưa từng cãi lời nàng, nhưng... Nhưng chưa bao giờ thật sự cảm thấy nghiêm trọng.
Trước kia nàng được tông môn bảo vệ quá tốt, cho đến khi ra ngoài mới biết Vũ Lăng không có Đào Hoa Nguyên thứ hai, thế gian cũng không có Thái Sơ Cảnh thứ hai.
Khanh Chu Tuyết chậm rãi thở ra một hơi, nàng nhắm mắt lại, nhất thời không ngủ được.
Nhưng trong dòng suy nghĩ hỗn loạn, lại có một tia sáng lóe lên.
***
Liễu Tầm Cần lại bước ra khỏi phòng, để lại một mảnh yên tĩnh. Nàng mới đi được vài bước, đối diện liền gặp Việt Trường Ca.
Việt Trường Ca đứng dưới bóng cây, nghe tiếng quay đầu lại, ánh mắt nàng đầu tiên liếc vào trong phòng, sau đó lại nhảy về phía Liễu Tầm Cần.
"Tình trạng hiện giờ của Khanh Chu Tuyết, ngươi còn muốn dụ dỗ nàng tiếp tục tu hành?"
"Vẫn hơn là không có gì để làm."
Việt Trường Ca thở dài: "Quả nhiên là ngươi."
Liễu Tầm Cần nhíu mày nói, "Theo tình hình hiện nay, nàng chỉ có một con đường là tiếp tục tiến lên, thẳng đến đỉnh cao Cửu Châu, mới có thể bảo toàn chính mình."
Tiếng chuông từ chủ phong vang lên, thanh thoát ngân nga giữa tầng mây gió lộng. Khiến cho những tán lá gần đó cũng bắt đầu lay động theo gió.
Liễu Tầm Cần và Việt Trường Ca nhìn nhau, cùng bay lên. Tiếng chuông này vang lên, thường là chưởng môn có việc quan trọng cần bàn bạc với các vị trưởng lão.
Khi hai người bọn họ bước vào Xuân Thu Điện, thì đã đến hơi muộn, chưởng môn và các vị đồng liêu còn lại đã ngồi ngay ngắn ở vị trí của mình.
"Mấy ngày nay, Thái Sơ Cảnh nhận được rất nhiều thư từ, có thể nói là chất cao như núi." Chưởng môn dừng một chút, "Phần lớn đều là bày tỏ sự thân thiện và hữu hảo."
"Không có gì bất ngờ, rõ ràng là vì Khanh sư điệt."
Hiện giờ Kiếm Hồn thật sự rơi vào tay Thái Sơ Cảnh, khiến cho tâm tư của đám tiên tông này có chút dao động. Trước kia bọn họ phụ thuộc vào Lưu Vân tiên tông, giờ xem ra, Thái Sơ Cảnh càng có tương lai hơn.
"Về việc lần trước Quan Duy Thanh giam cầm Khanh Chu Tuyết", chưởng môn thở dài, "Hành động này của hắn đủ để khiến người người phẫn nộ, việc này không thể dễ dàng bỏ qua. Tuy rằng nhân chứng đã chết hết, nhưng những ngày qua, may mà có Bồng Lai Các tương trợ..."
Hắn giơ tay lên, "Mời tiểu Các chủ vào."
Một thiếu nữ ăn mặc hoa lệ bước vào, trên tay áo nàng ta lấp lánh vảy cá, được dệt bằng chỉ vàng, trên cổ đeo đá quý san hô, ánh sáng rực rỡ, cả người đều tỏa ra hào quang.
Tiểu Các chủ của Bồng Lai Các - Lý Quan Thương, năm xưa từng gặp Khanh Chu Tuyết vài lần, cũng từng ở Hạc Y Phong một thời gian.
Sau khi cùng Lý Triều Âm trở về phủ, không lâu sau, nàng lại đến Lưu Vân tiên tông học tập, làm một đệ tử ký danh, tu tập đạo pháp.
Hôm đó cũng thật trùng hợp, nàng đang dạo chơi trong tông môn, đi vào một con đường nhỏ, vô tình nhìn thấy một nhóm người khả nghi --- đang trói một nữ tử áo trắng hôn mê, vội vã đi qua.
Lý Quan Thương luôn cảm thấy nữ tử kia có chút quen mắt, trông rất giống Khanh Chu Tuyết, nhưng nàng đứng quá xa, nhất thời cũng không nhìn rõ.
Nàng liền thuận tay dùng pháp bảo lưu ảnh ghi lại, lặng lẽ giấu vào người, ai ngờ sự việc ngẫu nhiên này, lại thật sự phát huy tác dụng thần kỳ.
Lý Quan Thương lấy ra viên ngọc lưu ảnh, thi triển thuật pháp, để cho các vị trưởng lão nhìn rõ ràng.
Tất cả bọn họ đều nhìn Khanh Chu Tuyết lớn lên, từ một cục bột nhỏ biến thành một thiếu nữ xinh đẹp, cho dù chỉ là một bóng hình mờ ảo, cũng có thể lập tức nhận ra không sai.
Việt Trường Ca mỉm cười, "Tiểu Các chủ thật là lanh lợi, có chứng cứ này trong tay, xem như là thiên thời địa lợi nhân hòa, giúp đỡ rất nhiều."
Lý Quan Thương cố gắng ra vẻ bình tĩnh, hạ giọng nói, "Cũng làm ăn với Thái Sơ Cảnh nhiều năm rồi, việc nhỏ thôi mà."
Nói xong câu đó, nàng ta đặt viên ngọc xuống, có chút vội vàng rời đi.
"Quả thật là giúp đỡ rất nhiều. Có thêm một cái cớ để thảo phạt rồi." Liễu Tầm Cần mặt không cảm xúc nói toạc ra suy nghĩ trong lòng mọi người.
Trong đại điện nhất thời im lặng.
"Hiện giờ Lưu Vân tiên tông đang giao tranh với Ma vực sứt đầu mẻ trán, rối tinh rối mù, chúng ta lại nhúng tay vào, lập trường này..." Chu trưởng lão khẽ ho một tiến, "Hình như có chút giống thừa nước đục thả câu, không biết tiên đạo đồng minh sẽ nghĩ thế nào?"
"Nói thì nói vậy, nhưng cơ hội không đến hai lần." Các trưởng lão đồng loạt nhìn về phía chưởng môn.
Im lặng một lát, chưởng môn gật đầu nói, "Thái Sơ Cảnh và Ma vực không liên quan, cũng không câu kết."
"Chỉ là thời gian tình cờ trùng hợp. Bọn họ đánh bọn họ, chúng ta cứ đi thảo phạt chuyện của chúng ta."
"Chuyện này không thể nói là một chuyện được."
Hắn nghiêm nghị nói.