Bệnh Mỹ Nhân Bị Sủng Hư - Hồng Diệp Nguyệt Thượng

Chương 8: Xin lỗi, tôi sai rồi!




Ghế dài chen thêm vào một nhóm người, một nhóm các cô gái trẻ trung quyến rũ, Cung Cự huýt sáo: “Điều tuyệt nhất đến rồi!”

Lục Nhân bị một cô gái trang điểm diễm lệ ghẹo vài câu, nháy mắt mặt liền đỏ như đít khỉ, hiện nguyên hình bộ dạng của một học sinh cao trung, lắp ba lắp bắp: “Chị, chị gái, các chị cũng đến chơi à?”

Các cô gái này rất giỏi trêu ghẹo nam sinh cao trung, trên chiếc ghế dài không ngừng truyền ra những tiếng cười tùy ý dễ nghe.

Diện mạo Vân Niệm thoạt nhìn quá ngoan ngoãn, so với con gái còn muốn xinh đẹp hơn, các cô gái sau khi thấy rõ mặt cậu hoàn toàn không đành lòng xuống tay, vì thế suốt quá trình đều không có người tới gần.

Vân tiểu thiếu gia chán nản nhìn mọi người náo loạn, có chút không hiểu tại sao mọi người hưng phấn như vậy, ngáp một cái, thầm nghĩ còn không bằng trở về ngủ.

Cậu không muốn chú Trần đến đây đón mình, quay người qua, chổ ngồi Chu Hành Nghiên ban đầu quạnh quẽ, hiện tại lại trở nên cực kỳ chen chúc, các cô gái bị vẻ ngoài và khi chất như một người đàn ông trưởng thành của Chu Hành Nghiên hấp dẫn, những nam sinh cao trung còn non và xanh bên cạnh lập tức bị làm lơ, tất cả đều tập trung bên này.

Chu Hành Nghiên vẫn duy trì khoảng cách với các cô, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Vân Niệm, vài lần muốn đứng dậy rời đi, nhưng nhìn thấy Vân Niệm vẫn thản nhiên ngồi tại chổ, một chút ý muốn đi cũng không có, vì thế đành nhịn xuống.

Những cô gái quyến rũ giống như yêu tinh thấy thịt Đường Tăng, tuy rằng trên người Chu Hành Nghiên tỏa ra áp suất thấp, không dám đến quá gần, nhưng vị em trai đẹp trai này không biết vì lý do gì vẫn không có ý định chạy, đã cho các nàng có thêm nhiều thời gian để trêu đùa.

Trước khi gia đình Chu Hành Nghiên gặp biến cố, anh đã được giáo dục nghiêm khắc, nhân phẩm hay học lực không chỉ là lời nói suông, cuộc sống hỗn loạn sa đọa như trong phim ảnh sách báo miêu tả của một phú nhị đại càng không dính dáng đến.

Tình cảnh trước mắt làm anh có chút không chống đỡ nổi.

Mùi nước hoa đủ loại, rất nồng bay qua, anh lại lạnh mặt ngồi xa ra thêm một chút.

Vân Niệm bỗng nhiên không muốn rời đi nữa, hứng thú bừng bừng nhìn dáng vẻ không biết làm sao của Chu Hành Nghiên, dáng vẻ này là lần đầu tiên xuất hiện trên người Chu Hành Nghiên, so với khu trò chơi điện tử hay quán bar gì đó còn mới mẻ hơn nhiều, trước hôm nay cậu còn tưởng Chu Hành Nghiên là cái người mặt than, không cảm xúc.

Nhìn một lúc, cậu mới nhớ ra, liền cầm điện thoại muốn chụp Chu Hành Nghiên vài tấm, ghi lại một màn khó quên này.

Mới vừa giơ điện thoại lên, cổ tay đã bị nắm chặt.

Chu Hành Nghiên lấy điện thoại từ tay Vân Niệm, thanh âm lạnh lẽo: “Chú Trần đang đợi ở bên ngoài.” Nắm chặt cổ tay Vân Niệm, không lời giải thích mang người ra ngoài.

Sau khi đi ra, Vân Niệm hất tay ra, nhìn chung quanh một vòng, cảm giác mình bị lừa: “Chú Trần đâu?”

Chu Hành Nghiên đứng yên không nói lời nào.

Vân Niệm liếc anh một cái, bỗng nhiên tiến lên, đứng song song với anh, sau đó cong lưng, khom nửa người trên về phía trước, quay đầu tiến gần đến trước mặt anh, nương theo ánh đèn đường chăm chú đánh giá anh, ánh mắt chuyển động khắp mặt anh, hứng thú hỏi: “Chu Hành Nghiên, anh tức giận sao?”

Chu Hành Nghiên nghe ra được một tia đắc ý trong câu nói kia, hòa hoãn lại nét mặt, lấy áo khoác phủ lên cho cậu, nói: “Chú Trần nói mười phút nữa sẽ đến.”

Vân Niệm cẩn thận tự mình kéo khóa áo khoác, động tác nghiêm túc như các bạn nhỏ mẫu giáo vừa mới học được cách tự mình mặc quần áo, Chu Hành Nghiên rũ mắt, dùng khóe mắt để ý nhất cử nhất động của cậu, không khỏi cảm thấy mâu thuẫn.

Đối phương như có đôi mắt mọc trên đầu, bỗng nhiên mở miệng: “Có phải anh đang nhìn lén tôi không?”

Giọng điệu của cậu vô cùng chắc chắn, Chu Hành Nghiên thu hồi ánh mắt, có chút bối rối, theo bản năng phủ nhận: “Không có.”

Vân Niệm đá anh một cái, mắng: “Nói dối, còn nói không có? Anh chính là vì Vân Mạnh Tề nên theo dõi tôi.”

Tiểu thiếu gia yếu đuối mong manh, bất kể là đá người hay mắng người, đều không có uy lực gì, Chu Hành Nghiên theo bản năng duỗi tay ôm lấy thiếu niên yếu ớt đang giương nanh múa vuốt, nhẹ giọng nhắc nhở: “Cẩn thận bậc thềm.”

Vân Niệm đẩy tay anh ra, xoay người chạy vào đám người phía sau.

Đây là con đường náo nhiệt nhất về đêm, trời càng khuya càng đông đúc, Chu Hành Nghiên một phút mất tập trung, liền không thấy bóng dáng Vân Niệm đâu, điện thoại Vân Niệm vẫn trong tay anh chưa trả về.

“Vân Niệm!”

Từ trước đến nay khi gặp chuyện anh luôn rất trầm ổn, lúc này người đi mất, lại cũng có chút hoảng hốt.

Đi được một đoạn đường, tới góc đường, chỉ thấy bức tường bên ngoài của một cửa hàng chặn trước mặt, đang muốn sang đường, bên vai trái chợt bị vỗ hai lần.

Anh nhìn sang bên phải, thiếu niên đội mũ cá sấu dừng bước, thanh âm khàn đặc phát ra từ dưới mũ cá sấu, rầu rĩ, lại mang theo một chút mềm mại ngọt ngào: “Sao anh biết tôi sẽ chạy về bên phải?”

Chu Hành Nghiên nhìn bộ trang phục quái dị của cậu từ trên xuống dưới, sợ cậu lại chạy, vì thế rút kinh nghiệm, bắt lấy cổ tay cậu.

Đối phương không kháng cự động tác nắm lấy cổ tay của anh, chỉ là vẫn như cũ chấp nhất vấn đề vừa rồi, tiếp tục mềm như bông mà nói: “Vừa rồi tôi chuẩn bị vỗ bên vai phải của anh vài cái, không ngờ lại bị anh nhìn thấy, thật không thú vị gì cả.”

Chu Hành Nghiên không biết trả lời thế nào, muốn hỏi cậu tìm đâu ra chiếc mũ kì quái như vậy, sao miệng lại dài như thế, lại muốn hỏi cậu vì sao lại muốn một mình chạy trốn …… Lời đến bên miệng, lại cảm thấy một câu cũng không thích hợp.

Thiếu niên đội mũ cá sấu cố hết sức ngẩng mặt lên, nghiêng nghiêng đầu, thở dài: “Anh thật giống một người câm.”

Chu Hành Nghiên hỏi lại: “Có sao?”

Đối phương làm lơ anh, gỡ cổ tay ra khỏi tay anh, dùng hai tay nắm lấy cổ áo anh, nhích gần lại, sát một chút, như thể làm vậy sẽ càng nhìn rõ mặt anh.

Cách chiếc mũ nhìn trong chốc lát, cậu tò mò hỏi: “Vì sao các cô gái đó đều vừa nhìn đã thích anh?”

Chu Hành Nghiên muốn vươn tay cởi mũ của Vân Niệm, chỉ nghe thấy người bên cạnh hào hứng hỏi: “Chu Hành Nghiên, anh biết hôn môi là như thế nào không?”

Động tác của anh dừng lại, loại vấn đề này, từ trong miệng Vân Niệm nói ra, thật sự có một loại kỳ lạ không nói nên lời “…… Chờ cậu trưởng thành sẽ biết.”

“Vậy anh biết cá sấu hôn môi như thế nào không?”

Chiếc mũ trùm cá sấu kì quái kia từng chút từng chút tiến lại gần anh, cái miệng dài dán lên mặt anh, chặn hết tầm nhìn của anh.

Từ trong miệng cá sấu, anh nhìn thấy Vân Niệm tươi cười, một cảm giác kỳ lạ hơn ập đến.

Còn chưa kịp phân tích cảm giác kỳ lạ này là do đâu, cổ anh đã lạnh buốt, từng đợt khí lạnh theo cổ áo tiến vào trong quần áo, sắp đến cuối thu, thời tiết có chút lạnh.

Vân Niệm ném mũ trùm, nhanh chân chạy.

Nhưng cậu đã quên Chu Hành Nghiên từ lúc vừa gặp lại đã bắt đầu đề phòng cậu một lần nữa chạy trốn, vì thế vừa chạy chưa được mấy bước, cổ tay đã bị bắt lấy kéo về, đâm thẳng vào lồng ngực Chu Hành Nghiên.

Lồng ngực Chu Hành Nghiên rộng hơn cậu, thân thể cường tráng hơn cậu, vẻ mặt lạnh như băng, ánh mắt gắt gao nhìn cậu, giọng nói còn lạnh lùng hơn so với bình thường hỏi: “Vì sao muốn làm như vậy?”

So với đòn đánh lén bằng đá lạnh, Chu Hành Nghiên càng kinh ngạc hơn với biểu hiện vừa rồi của mình, chuẩn bị lâu như vậy, chỉ vì một trò đùa dai ấu trĩ.

Vân Niệm bị ánh mắt sâu thẳm của anh bao phủ, co rúm lại, rũ mắt, hàng lông mi đen dày run rẩy, thoạt nhìn vô cùng đáng thương và vô tội.

“Xin lỗi, tôi sai rồi.”

Chu Hành Nghiên nghe được bên tai mình cậu đáng thương mà nhận sai, thật sự hoảng hốt.

Vân Niệm dùng tay không bị nắm lau đi những bọt nước trên quần áo anh, chân thành hối lỗi: “Tôi giúp anh lấy viên đá ra.”

Chu Hành Nghiên đang muốn nói không cần, cổ lại lần nữa lạnh cóng.

Vân Niệm lặp lại trò cũ, tận dụng lúc đối phương ngây người, nhanh chóng hất tay ra bỏ chạy, tiếng cười vang vọng trong bóng đêm.

Bị cùng một người lừa gạt hai lần, hơn nữa đều thành công, trước đó, Chu Hành Nghiên dù thế nào cũng không tin.

Trong nháy mắt anh rất muốn giống Vân Mạnh Tề, vác tên gia hỏa phiền phức này lên vai, hung hăng mà đánh mông vài cái, dù có hét to giả vờ ngoan cũng không buông tha. Đáng tiếc hiện tại anh chưa thể.

Anh sải chân đuổi theo, rất dễ dàng đuổi kịp, khuyên bảo Vân Niệm đừng gây chuyện nữa.

Vân Niệm thấy anh đuổi theo, cười đến càng thêm không kiêng nể gì, nào nhìn ra được bộ dạng ngoan ngoãn nhận sai vừa rồi.

Chu Hành Nghiên đã nhìn ra, đối phương chạy trốn, thật ra là cố ý trêu chọc anh.

Đang suy nghĩ, chợt thân thể Vân Niệm mềm nhũn, ôm lấy ngực, không chút sức lực ngồi xổm xuống.

Ven đường, xe Vân gia xe đúng lúc tới kịp, ngừng lại.

Vân Niệm chôn đầu vào khuỷu tay, không thấy rõ sắc mặt, cơ thể khẽ run rẩy.

Anh sờ sờ lọ thuốc mang theo bên người, nghĩ nghĩ, rồi bế ngang người cậu lên, đi về hướng xe hơi.

Lần này bộ dạng đáng thương của thiếu niên không hề giả bộ, thân thể nhỏ bé yếu ớt cuộn tròn trong lòng ngực anh, chỉ còn lại hơi thở run run.

Chu Hành Nghiên bước nhanh lên xe, luống cuống tay chân mà đút thuốc, khi đang giúp cậu sửa sang lại quần áo, chợt sờ được một vệt nước, đầu tiên là kinh ngạc một chút, sau khi sờ đến một túi chứa đầy đá lạnh, lại có chút dở khóc dở cười.

Anh đem những viên đá giấu trong túi ra, Vân Niệm uống thuốc xong đã khôi phục lại được một chút, nhìn thấy những viên đá đầy bàn tay anh, luống cuống trốn đi.

Cậu nhìn chằm chằm Chu Hành Nghiên, không biết có phải vì vừa rồi không khỏe hay không, mà giờ trong mắt cậu mờ mịt như có tầng sương mỏng, như chú nai con bị thương, ngây thơ và đáng thương.

Chu Hành Nghiên cười một tiếng, ném đá lạnh đi, nửa uy hiếp nửa trấn an: “Không có việc gì, lần sau đừng như vậy nữa.”

Vân Niệm xoay tròn mắt, nhìn về phía anh, ngoan ngoãn gật đầu.

Chu Hành Nghiên làm bộ không nhìn ra tâm tư nhỏ của đối phương, giúp cậu lau khô nước trên quần áo, đắp chăn lên.

Vân Niệm nhắm mắt lại chuẩn bị nghỉ ngơi, phía dưới chăn một bàn tay luồn vào, cậu mở to mắt, nhìn về phía Chu Hành Nghiên, có chút khó hiểu.

Chu Hành Nghiên nắm lấy tay cậu, từ dưới chăn lấy ra, đôi tay thiếu niên cũng tinh xảo xinh đẹp như khuôn mặt cậu, dính đầy nước do đá tan chảy, khiến chúng càng thêm trắng sáng, chỉ là sờ lên lạnh như băng, như thể thật sự được làm từ tuyết, mạch máu màu xanh lơ lờ mờ ẩn hiện dưới làn da cực kỳ trắng.

Chu Hành Nghiên dùng khăn giấy tỉ mỉ lau chùi, từng đầu ngón tay mượt mà trắng trẻo cùng khe hở mịn màng giữa các ngón tay đều được lau sạch sẽ.

Vân Niệm thấy thế, buông bỏ nghi hoặc, mặc anh hầu hạ, yên tâm nhắm mắt lại khôi phục sức lực.

Chu Hành Nghiên kéo chăn đắp lại cho cậu, lại nghe thấy thiếu niên đã nhắm mắt thấp giọng oán giận: “Đèn chói mắt quá.”

Nghe vậy, anh theo bản năng giơ tay chặn lại đôi mắt của đối phương, che đi nguồn sáng. Sau đó chợt ý thức được, anh bất tri bất giác đã trở nên thành thạo trong việc suy đoán tâm tư của Vân thiếu gia rồi.

Vân tiểu thiếu gia cảm thấy hài lòng nhếch khóe miệng, ngủ thiếp đi.