Edit: thauyn22
Chu Hành Nghiên yên lặng đánh giá ông lão trong chốc lát, kéo ghế dựa lại, ngồi xuống bên mép giường, ánh mắt đảo quanh một vòng, như không có lời nào để nói mà hỏi một câu: "Muốn ăn trái cây không?"
Chu Dật Phong chậm rãi chuyển động tròng mắt khô vàng, nhìn về phía anh, nhẹ nhàng lắc đầu.
Lại yên tĩnh một lúc, Chu Hành Nghiên lần đầu tiên đối với người ông máu mủ ruột thịt kiên nhẫn như vậy, ngồi ở mép giường không có ý định vội vã rời đi. Dù vậy vẫn nhiều lần dặn dò Vân Niệm qua điện thoại, bảo Vân Niệm ở bên ngoài đừng chạy lung tung.
Chu Dật Phong nhìn anh cúi đầu gửi tin nhắn, thong thả mở miệng: "Ta rất xin lỗi ba cháu, năm đó ta không nên ép nó làm chuyện nó không thích, ép nó phải bỏ trốn khỏi nhà, xem biểu hiện của cháu, nó hẳn là thật sự hận ta, rơi vào đường cùng nhưng một khắc nó cũng không muốn cháu trở về bên ta. Ngoài kia những kẻ đó nói rất nhiều , tất cả của hiện tại đều là báo ứng của ta."
Phòng bệnh im ắng, bó hoa bách hợp Vân Niệm tự tay chọn lẳng lặng bên giường.
Chu Hành Nghiên lần đầu tiên nghe được từ chính miệng ông những lời nói yếu thế này, đây thật sự không giống ông, ngược lại không có cách nào đối xử lãnh đạm có lệ như trước nữa.
"Ít nói vài câu, không thấy mệt sao."
"Có những lời nếu lại không nói, ta sợ không còn kịp nữa rồi," Chu Dật Phong thở dài, "Ta biết, cháu vẫn luôn cảm thấy ta bạc tình máu lạnh, lợi ích làm đầu, ta tiếp cận Niệm Niệm, cháu cũng vẫn luôn cho rằng tấm lòng ta không sáng. Không sai, ta quả thật không có vô tư như vậy, chỉ thuần túy yêu thích một người bạn nhỏ, ta chỉ là sợ hãi, ta phát hiện mình không hề mạnh mẽ như tưởng tượng, ta sợ cô đơn, không muốn già đi khi chỉ có một mình, ta muốn có người nhà và bạn bè, ta muốn có người bên cạnh ta vượt qua giai đoạn cuối đời này."
Chu Hành Nghiên yên lặng nhìn ông trong chốc lát, có chút bất đắc dĩ hỏi lại: "Chỉ là gần đây ăn bậy dạ dày không khoẻ mà thôi, ông không cần phải biểu hiện khoa trương như vậy chứ?"
sắc mặt Chu Dật Phong biến đổi, ôm ngực bắt đầu ho khan, thoạt nhìn vô cùng thảm.
Chu Hành Nghiên biết ông đóng kịch, nhưng vẫn thò tay giúp ông nhuận khí, "Đừng như vậy, Niệm Niệm thấy được tâm tình sẽ không tốt, em ấy sợ ông xảy ra chuyện."
"Cho nên bây giờ cháu đồng ý giúp ta tiếp quản Chu thị đúng không."
Chu Dật Phong vịn thanh vịn nhổm dậy, bắt lấy tay anh không buông.
Thấy anh không phản ứng, lại giả vờ đáng thương: "Bên cạnh ta đến một người thân còn không có, những kẻ bên ngoài kia thấy ta tuổi già sức yếu, đều không để ta vào mắt, từng người đều không muốn nói chuyện với ta, đây đúng thật đều là báo ứng của ta......"
Lời còn chưa dứt, cửa phòng bệnh bị mở ra, một nhóm nam nữ già trẻ đủ mọi sắc thái nghiêm trọng ùa vào, trong đó không thiếu các nhân vật nổi tiếng, trên tay còn mang theo hoa tươi và trái cây.
Dẫn đầu chính là trợ lý Chu Dật Phong, cầm đến vài văn kiện muốn tìm ông chủ ký tên.
Nhìn thấy Chu Hành Nghiên, nhóm người nhốn nháo do dự đứng ở cửa, không biết là nên tiếp tục đi vào, hay là nên tự giác rút ra ngoài, đối với hai vị ông cháu không dễ chọc này, tùy tiện quấy rầy sẽ không có kết quả tốt.
Chu Hành Nghiên cười lạnh, hỏi ngược lại Chu Dật Phong: "Đều không coi ông ra gì? Đều lười nói chuyện với ông?"
Chu Dật Phong có vài phần xấu hổ mà hắng hắng giọng, dùng ánh mắt ý bảo trợ lý ý bảo đuổi nhóm người này ra ngoài.
Âm thanh hoang mang của Vân Niệm phía sau nhóm người vang lên: "Mọi người đều đứng ở cửa làm gì?"
Chu Dật Phong như gặp được cứu tinh, vội vàng phất tay đuổi người: "Những người khác đều ra ngoài đi, Niệm Niệm vào đây."
Mọi người cũng đều nghe nói qua hành động Chu Dật Phong vì một bạn nhỏ mà làm một bữa tiệc lớn, lúc này hiểu được bọn họ tới rất không đúng lúc, có Chu Hành Nghiên và cậu bạn nhỏ này, tất nhiên không đến phiên bọn họ nói chuyện.
Dưới sự dẫn dắt của trợ lý, phòng bệnh lại lần nữa an tĩnh.
Vân Niệm đi vào, ngồi xuống bên kia giường bệnh, giống như lần đầu tiên quen biết Chu Dật Phong, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm ông, cuối cùng không khỏi lo lắng hỏi: "Thoạt nhìn ông không tốt lắm."
So với lúc vừa bước vào phòng bệnh, Vân Niệm đã bình tĩnh hơn nhiều, đã khôi phục lại sau nỗi lo về sự mất mát, chỉ là vẫn hơi cau mày.
Từ trước đến nay đều là người khác lo lắng cậu rời khỏi thế gian, bây giờ đột nhiên cậu phải trải qua cảm giác có thể sẽ mất đi người thâm, tâm tình cũng có chút không thoải mái.
Chu Hành Nghiên lập tức hối hận vì đã dẫn cậu cùng nhau tới Trăn Thành.
Chu Dật Phong đương nhiên cũng không nỡ lấy cách đối xử với Chu Hành Nghiên ra để đối xử với bạn nhỏ của mình, nhanh chóng điều chỉnh tốt vẻ mặt thảm thương, gương mặt tươi cười nói: "Đó là bởi vì bụng ta không tốt, cho nên sắc mặt có chút khó coi, thật ra nhìn kỹ cũng không nghiêm trọng như vậy."
Vẻ mặt Chu Hành Nghiên cuối cùng cũng dịu lại một ít, nghĩ tới nghĩ lui, ưu điểm lớn nhất của Chu Dật Phong là đối với Vân Niệm vô cùng săn sóc. Ưu điểm này đã có thể lấn át hết mọi sự không hài lòng của anh đối với Chu Dật Phong.
"Vậy tại sao bác sĩ ông nói trong điện thoại bệnh tình ông rất nguy kịch?"
Vân Niệm còn nhớ rõ nghe được những lời này lúc Chu Hành Nghiên nhận điện thoại.
Vẻ mặt Chu Hành Nghiên lại nghiêm nghị, yên lặng trừng mắt về ông lão đang cố bán thảm trên giường bệnh.
Chu Dật Phong giả ngu giả ngơ, giả vờ tức giận: "Là tên bác sĩ nào,sao nguyền rủa ta như thế! Hôm khác sẽ sa thải hắn!"
Chu Hành Nghiên bên cạnh cười lạnh.
"Haiz, hiện tại ông vẫn là người bệnh, đừng kích động như vậy."
Vân Niệm không hiểu rõ tình huống, nhưng thấy Chu Dật Phong mười phần tức giận, nghĩ nghĩ có lẽ đúng là hiểu lầm, vì thế bỏ qua đề tài này, sợ ông ôm cục tức trong ngực rồi ngất xỉu đi, khẽ vuốt vuốt ngực ông, giúp ông nhuận khí.
Chu Dật Phong vui vẻ hưởng thụ sự quan tâm, khi nhìn về phía Chu Hành Nghiên, lại nhớ tới mình vừa mới bán thảm lại bị một nhóm đến phá đám tại chỗ mặt già rớt đầy đất, nhân cơ hội lấy lại vị trí của mình.
Ánh mắt ông đảo qua lại trên người hai người, sau đó từ từ mở miệng: "Niệm Niệm à, cháu đến muộn, ngày hôm qua tiểu Nghiêm vừa tới gặp ta, chúng ta còn nói chuyện về cháu, tiểu Nghiêm các cháu bên nhau rất tốt, nếu hôm qua cháu cũng tới, còn có thể cùng với tiểu Nghiêm, ôn lại chuyện cũ."
Nói xong, ánh mắt không có ý tốt của ông liếc nhìn Chu Hành Nghiên, ý đồ muốn nhìn biểu cảm ngon ăn của đối phương.
Tuy rằng thật lòng ông vẫn hy vọng Vân Niệm và Chu Hành Nghiên ở bên nhau, như vậy càng có thể danh chính ngôn thuận lên làm người một nhà. Nhưng ai biểu tên nhóc con này cố ý phá hủy tượng đài của ông.
Chu Hành Nghiên không để ông đạt được ý nguyện, mắt đối mắt với ông, sau đó ngẩng ngẩng cằm, kiêu ngạo lại đắc ý mà "À" một tiếng, sau đó không có sau đó nữa.
"Chậc."
Chu Dật Phong xem như đã hiểu được sao lại thế này, đây là đã xác định tâm ý của nhau vào thời điểm ông không hay biết.
Ông nhịn không được lại "Chậc" một tiếng, giống như tự an ủi mình hơn: "Nhiều năm như vậy mới thành công, thật không biết có cái gì đáng để kiêu ngạo."
Chu Hành Nghiên bình tĩnh mỉm cười: "Vậy thì sao, quan trọng là hiện tại chúng cháu đnag ở bên nhau."
Vân Niệm tức giận ngồi một bên, phát hiện mình không hiểu bầu không khí giữa hai người họ, ấm ức thể hiện sự khó hiểu nhìn về phía Chu Hành Nghiên: "Ông không phải đang nói chuyện với em mà, anh cướp lời làm gì."
Chu Hành Nghiên lập tức ăn nói khép nép đầu hàng nhận sai đầu: "Bé cưng, đừng giận anh, là anh làm không đúng."
Khí thế của Vân tiểu thiếu gia lập tức được cổ vũ, càng châm càng mạnh, đứng dậy đi ra ngoài, trong miệng hét lên: "Hôm nay em không để ý tới anh nữa!"
Chu Hành Nghiên bị dáng vẻ tức giận đáng yêu của cậu dụ dỗ, giả vờ hoảng sợ, đuổi theo.
Chu Dật Phong nằm trên giường, giương mắt nhìn hai người lôi lôi kéo kéo đánh yêu ve vãn nhau đi xa, tặc lưỡi lắc đầu, ra vẻ chán ghét: "Trẻ con yêu đương là đáng ghét như vậy đấy."
Ngoài cửa sổ gió nhẹ thổi qua, trời trong gió mát, mùa thu vàng rực cửa Trăn Thành, ngoài đường rợp bóng cây ngô đồng, huy hoàng xán lạn, an nhàn bình yên.
Chu Dật Phong giả khổ cuối cùng cũng có chút hiệu quả, dù sao ông cũng đã có tuổi, so với người trẻ tuổi đầy nghị lực, bất kể là tinh thần hay thể xác, đều đã bị thời gian làm hao mòn.
Thừa dịp lần này vào bệnh viện, cũng đã chịu xem trọng một vài vấn đề đến nhỏ, chờ sau khi chữa xong bệnh dạ dày, sẽ nằm ở bệnh viện để tịnh dưỡng một thời gian theo kiến nghị của bác sĩ.
Vì thế Vân Niệm và Chu Hành Nghiên ở đây chăm sóc ông suốt một tuần.
Trước khi rời đi, Chu Dật Phong đã học được cách cũng những người bạn chung phòng bệnh ngồi trên ghế dài dưới tàng cây chơi cờ, nhìn rất giống các ông lão bình thường đã về hưu, những người chưa từng gặp qua tuyệt đối sẽ không tưởng tượng được đây là người sáng lập tập đoàn Chu thị, người nắm giữ quyền lực nhiều năm ở Trăn Thành.
Thời tiết dần chuyển lạnh, vào ngày trận tuyết đầu tiên rơi xuống, Vân Niệm và Chu Hành Nghiên theo thường lệ đến Trăn Thành thăm Chu Dật Phong.
Chu Dật Phong điều trị mấy tháng, nhìn qua sắc mặt tốt lên rất nhiều, đã hòa làm một với các người bạn chung phòng bệnh khác, nhìn thấy Vân Niệm đến, vẻ mặt đắc ý nhìn về phía mọi người giới thiệu rằng đây là đứa trẻ nhà ông.
Vân Niệm mặt mũi xinh đẹp, khi yên lặng có thể lừa được rất nhiều người, là kiểu đứa trẻ người già rất thích, điều này đã khiến nhóm người già bên bàn cờ rất ganh tị với Chu Dật Phong.
Chu Dật Phong thỏa mãn được tham vọng cực lớn của mình, để bàn cờ qua một bên, vui tươi hớn hở nói: "Một đám lão già các ông tự mình chơi đi, ta đi với cháu trai của ta, ayda, đã lớn như vậy rồi, còn thích bám dính lấy ông nội."
Vân Niệm thở dài trong lòng một tiếng, nhận thấy đối phương tuổi cao sức yếu, nhận đại cái thân phận này vậy.
Sau khi về phòng tuyết rơi càng nhiều, cậu nói với Chu Dật Phong: "Chu Hành Nghiên còn bận việc ở công ty, cho nên hôm nay không thể tới thăm ông."
Chu Dật Phong không quá để ý, ăn bánh kem Vân Niệm mang đến, hàm hồ gật đầu: "Biết rồi biết rồi." Dù sao hiện tại Chu thị đã đặt vào tay Chu Hành Nghiên, ít nhất còn có thể tiếp tục vững chắc không ngã, vài chục năm nữa, ông còn gì cần phải sốt ruột.
Vân Niệm cũng không định kể với ông về Chu Hành Nghiên, hai người này rõ ràng là máu mủ, lại luôn như người dưng, khi nhắc về nhau trong lời nói như mang đao kiếm, may mắn là khi gặp mặt vẫn giữ được về hòa thuận, xem như tạm ổn đi.
Cậu dựa vào cửa sổ, nhìn ra ngoài chốc lát, có chút phấn khích, tuyết càng rơi càng lớn, trên mặt đất đã nhanh chóng tụ thành một lớp tuyết, rất nhanh sẽ có thể được lăn lộn trên tuyết.
Chu Dật Phong bưng bánh kem, chạy đến bên cửa sổ cùng cậu ngắm tuyết, vừa ăn vừa nói: "Chờ chút nữa ta sẽ làm cho cháu một người tuyết."
Cậu quay đầu nhìn đối phương một lúc, rất mạnh mẽ mà tịch thu miếng bánh kem, "Đừng ăn quá nhiều đồ ngọt, không tốt cho sức khỏe! Còn có, cháu có thể tự mình làm người tuyết."
Chu Dật Phong phát ra giọng cười sang sảng.
Không bao lâu, Chu Hành Nghiên bảo tài xế đến đón người, nói là sợ lát nữa tuyết rơi lớn sẽ khó đi, Vân Niệm tạm biệt Chu Dật Phong, trở về chỗ ở.
Tuyết thật sự vẫn không ngừng rơi, buổi tối, trên tuyết mặt đất đã đọng thành một lớp dày, sắp cao đến cẳng chân.
Chu Hành Nghiên ở công ty họp xong, trên đường lại trả lời điện thoại, trả lời email, nghĩ rằng Vân Niệm có lẽ đã ngủ, nên trước khi về nhà không cần phải làm những thứ không cần thiết tránh quấy rầy.
Trong công việc anh luôn nghiêm túc và lạnh lùng, khiến người cảm thấy xa cách, suốt dọc đường đi tài xế cũng không dám nói nhiều, cố gắng giảm độ tồn tại của mình xuống mức thấp nhất.
Cho đến khi căn nhà sáng đèn xuất hiện trong tầm mắt, ánh mắt anh mới dịu dàng lại, giọng nói cũng ôn hòa hơn không ít, nói: "Dừng lại ở bên này đi."
Xe chậm rãi dừng lại ở ven đường, Chu Hành Nghiên không biết vì sao lại có cảm giác nhẹ nhàng thoải mái, một mình đi về phía căn nhà có ánh sáng ấm áp kia.
Đêm đã khuya, tuyết đọng ven đường còn chưa kịp dọn dẹp, bước chân trên mặt đất phát ra tiếng vang nho nhỏ, sự yên tĩnh của đêm khuya càng trở nên rõ ràng.
Anh bước đi không nhanh không chậm, mỗi một bước đều rất vững vàng, vẻ mặt vừa trang trọng lại dịu dàng, như người du khách cuối cùng cũng được trở về nhà, cũng giống như một cuộc hành hương.
Khi về đến nhà, Vân Niệm đang bận rộn trên bãi đất trống trước cửa sổ, hình như không nhận ra có người đang đến, hết sức tập trung vào đôi người tuyết cao khoảng nửa người, dùng sỏi đen giả làm đôi mắt, lại thấy mặt nó chưa đủ tròn, cúi xuống dùng tay xoa xoa nó.
Bao tay vướng víu, bị cậu vứt sang một bên, sau khi xoa gương mặt kia đủ mượt mà đáng yêu, Vân tiểu thiếu gia lại cởi khăn quàng trên cổ xuống, tự mình mang lên cho nó.
Hoàn thành tất cả, cậu lùi về sau, cách một khoảng thưởng thức kiệt tác tối nay của mình.
Lui đến nơi ngọn đèn đường ấm áp rọi xuống, lưng đâm vào một vòng tay ấm áp mạnh mẽ, hơi thở mát lạnh sạch sẽ mang theo cảm giác quen thuộc, trong đêm tuyết tối đen rét lạnh giúp người cảm thấy vô cùng tâm an.
Cậu còn chưa kịp quay đầu lại, Chu Hành Nghiên đã nhanh một bước ôm người vào trong lòng ngực, ánh mắt sâu lướt qua khuôn mặt, cười nhẹ hỏi: "Hơn nửa đêm ở đây bận rộn cái gì? Còn chưa ngủ sao?"
Thấy cậu sắc mặt hồng hào, trên người phủ một tầng mồ hôi mỏng, không tính toán chuyện cậu mang khăn quàng cổ quấn lên người tuyết người sẽ tan chảy khi mặt trời lên cao.
Cậu chỉ lắc lắc đầu, chỉ về phía dưới cửa sổ sáng đèn : "Nó đẹp không?"
Chu Hành Nghiên vẫn cứ nhìn chằm chằm mặt cậu, nghiêm túc nhỏ giọng trả lời: "Đẹp."
"Vậy anh đi xem nó đi," cậu đẩy đẩy anh, gỡ hai tay anh ra khỏi eo mình "Đừng đứng đây nhìn em nữa."
Chu Hành Nghiên không cảm thấy một đống tuyết có thể đẹp hơn Vân Niệm, nhưng dù sao cũng là Vân Niệm tự tay tạo ra, vì thế yêu ai yêu cả đường đi lối về, miễn cưỡng buông người trong lòng ra, đi về phía dưới cửa sổ.
Ánh sáng chiếu ra từ khung cửa sổ sát đất lớn, chiếu rọi người tuyết tỏa sáng rực rỡ, quả thực có một vẻ đẹp rất giống với chủ nhân của nó.
"Anh sờ sờ nó."
Chủ nhân nó ở phía sau thúc giục, nghiêm túc đến mức kỳ lạ.
(Truyện chỉ đăng ở một trang duy nhất là App ưWatt.pad! Tất cả các trang khác đều là ăn cắp. by thauyn22 on Watt.pad)
Chu Hành Nghiên vươn tay, chạm vào chiếc khăn quàng trên cổ người tuyết, sờ được một khối cưng cứng.
Một chiếc hộp đỏ thẩm hình vuông lăn xuống, yên lặng mà rụt rè nằm trên mặt tuyết.
Anh khom lưng nhặt lên, khóe môi bất giác giương lên.
Lúc này Vân Niệm đi tới, vùi đầu vào ngực anh, ra vẻ kinh ngạc nói: "Woa, nó tặng anh quà kìa, mau mở ra nhìn xem là cái gì."
Chu Hành Nghiên buồn cười xoa nhẹ đầu cậu, mở chiếc hộp được đóng gói cẩn thận ra, lộ ra một chiếc nhẫn bên trong.
Không biết từ đâu vang lên tiếng chuông báo 0 giờ, một ngày mới sắp đến.
Vân Niệm lấy nhẫn ra, không chút do dự đeo lên ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng của anh, trong miệng có chút đắc ý: "Em khẳng định hôm nay em là người đầu tiên chúc anh sinh nhật vui vẻ, đúng không."
"Nhưng khi đeo chiếc nhận này lên sẽ phải chấp nhận cái giá của nó." Vân tiểu thiếu gia thu lại vẻ đắc ý, gương mặt căng thẳng, nghiêm túc mở miệng, "Trên mặt nhẫn có khắc tên em, đeo nó lên là chứng tỏ, anh là của em, chỉ có thể là của em, không thể thuộc về người khác."
Chu Hành Nghiên nhìn sâu vào đôi mắt cậu, bỗng nhiên không nghĩ ra nên nói gì, muốn thời gian lúc này tạm dừng, muốn cùng cậu ở trên tuyết hôn môi.
Đây nào phải trả giá gì, vận mệnh tử tế với anh, giờ đây anh đã đượ như ý nguyện.
Thấy anh im lặng, Vân Niệm cũng không sốt ruột, chớp đôi mắt đen nhánh trong trẻo, đồng thời nhìn anh.
Qua một lúc rất lâu, Chu Hành Nghiên mới lên tiếng, trong giọng nói còn mang theo run rẩy, "Được. Em phải trói anh thật chặt. Chỉ có em có thể trói anh. Người khác ai cũng không thể."
Khóe môi Vân Niệm vừa muốn cong lên, đã bị lấp kín.
Vào thời khắc này, Chu Hành Nghiên không cách nào tiếp tục giả vờ thoải mái thờ ơ nữa, để mặc tình yêu trong tim bùng cháy như ngọn lửa trong đêm tuyết rơi này, đốt cháy mọi rét lạnh, xua tan mọi bóng tối.
Tuyết lại lặng lẽ rơi xuống, bao trùm hết thảy mọi bất hạnh trong quá khứ, thế giới trong sạch mà bình an.
Cuối năm, Chu Dật Phong ra viện, Diệp Phỉ Vân và Vân Mạnh Tề cũng tạm dừng tất cả trong việc trong tay.
Ba người không hẹn mà cùng vội vã chạy đến thành phố, chúc mừng sinh nhật Vân Niệm.
Ý tưởng Chu Hành Nghiên muốn một mình đi ngâm suối nước nóng bên cạnh Vân Niệm năm nay đã thất bại.
Nhưng Vân Niệm đương nhiên rất vui vẻ gặp được mọi người lần này.
Quà sinh nhật từ các nơi gửi về đầy ắp nửa căn phòng, năm nay không tổ chức tiệc sinh nhật, nhưng không khí lại đặc biệt náo nhiệt sôi nổi, Chu Dật Phong mặt mày hớn hở tìm vợ chồng Diệp Phỉ Vân Vân Mạnh Tề nói chuyện, nửa năm qua hai bên đã thường xuyên qua lại, chủ đề từ trời nam đến biển bắc, từ tin tức kinh doanh mới nhất cho đến đĩa cá trên bàn tối nay.
Cuối cùng đoàn người quen thuộc và gần gũi nhất với nhau đã cùng nhau chúc mừng cậu bé thêm một tuổi mới, chúc cậu không bệnh không đau, tuổi mới hạnh phúc.
Ngoài ngôi nhà là thế giới tuyết bay, trong nhà lại thơm lừng hương thức ăn, tiếng cười nói vui vẻ vang vọng đến tận phía chân trời xa xôi.
Vân Niệm nhẹ nhàng kéo góc áo của người bên cạnh dưới gầm bàn, chớp chớp mắt với anh, sau đó đứng dậy, nghiêm túc nói với mọi người: "Con muốn đi nghỉ ngơi."
Cậu nói xong không kịp đợi mọi người phản ứng, đã đứng dậy đi lên cầu thang.
Chu Hành Nghiên trước cái nhìn chăm chú của mọi người tự nhiên đi theo, cùng nhau biến mất ở chỗ rẽ.
Những người bị bỏ lại trơ mắt nhìn nhau, đành bất lực cười trừ.
Vân Niệm vừa vào phòng liền đi thẳng đến mở quà, Chu Hành Nghiên muốn giúp, lại bị đuổi đi tắm.
Khi Chu Hành Nghiên tắm rửa xong đi ra, quà tặng đã mở được một nửa, Vân thiếu gia vừa rồi còn hào hứng đi mở quà giờ đã lười biếng nằm giữa đống giấy gói quà tan tác, dường như mình đã biến thành một trong những món quà. Chỉ là phần "Quà tặng" này vô cùng quý giá, độc nhất vô nhị, có thể khiến người tan nát cõi lòng, cũng có thể khiến người ngây ngất.
Anh bước qua, muốn bế cậu lên khỏi thảm.
Nghe thấy tiếng động, Vân Niệm nằm giữa đống quà hơi quay đầu, nhìn về phía đối phương, chậm rì rì giơ tay lên, bắt được thắt lưng áo tắm dài của anh, hơi dùng sức.
Chu Hành Nghiên thuận thế cúi xuống, nửa quỳ, hai tay chống hai bên hông cậu, bốn mắt nhìn nhau với người dưới thân.
"Đừng nằm ở chỗ này, ôm em lên giường, hoặc là sofa, được không?"
Giọng Chu Hành Nghiên hạ xuống cực thấp, như sợ làm phiền đến cái gì đó.
Vân Niệm không để ý tới đề nghị ấy, nằm ngửa dưới thân anh, nới lỏng thắt lưng, đi vào ngực anh, siết chặt cổ áo anh, xụ mặt hỏi: "Chu Hành Nghiên, quà của anh đâu."
Giống như Vân Niệm, tối hôm qua chuông vừa điểm ngày mới anh đã tỉ mỉ đặt quà bên mép giường Vân Niệm.
Nhưng hiện tại xem ra, người anh yêu hình như vẫn không hài lòng.
Anh bất giác có chút khẩn trương, thành khẩn dò hỏi: "Em muốn tặng quà gì?"
Sau đó, anh trơ mắt nhìn gương mặt nhỏ đang nghiêm túc dần dần nở nụ cười, cặp mắt đen nhánh kia tỏa ra ánh sáng kỳ lạ, sinh động mà lộng lẫy.
"Em muốn anh. Anh có cho hay không?"
Hơi thở ấm áp và mềm mại truyền vào tai anh, mang theo hương vị không thể từ chối. Những lời này khi vang lên, anh vô cùng muốn hôn lên môi cậu.
Vân Niệm nhanh nhẹn quay đầu né tránh, sự nghi ngờ hiện lên trong ánh mắt: "Anh biết em muốn nghe gì mà."
Chu Hành Nghiên không khỏi cười rộ lên, nhìn chăm chú vào mắt cậu, thong thả mà chắc chắn nói từng câu từng chữ: "Anh là của em, tất cả đều là của em, em nói muốn, bất cứ lúc nào cũng đều có thể lấy đi. Chỉ là ngàn vạn lần đừng quên yêu anh, không cần thật nhiều, chỉ cần một sợi, một tia, khi nhớ đến anh, có một chút vui mừng là được."
Đối phương nói nghe đáng thương như vậy, cậu cũng không thể làm anh xấu hổ mà cố ý trêu chọc nữa, yên lặng đối diện với tầm mắt nam nhân, thấy rõ bóng dáng mình trong ánh mắt anh.
Thân ảnh cao lớn phủ xuống, như một bến cảng làm người yên tâm, người bên trong không cần phải lo lắng có một ngày bão lớn cuốn đi, mà cậu kém may mắn thua cuộc trong đau khổ, cuối cùng bị mọi người lãng quên.
Cậu ở dưới thân anh, trong mắt anh, trong lòng anh.
"Em cần gì phải lấy đi hết tất cả của anh, em rất kén chọn, đã chỉ muốn anh, thì chỉ cần anh thôi."
Cậu khẽ thở dài vì câu nói vô nghĩa của Chu Hành Nghiên, ngược lại ôm lấy khuôn mặt đẹp trai của đối phương thưởng thức, chậm rãi mở miệng: "Chỉ là em cảm thấy, em đã vô cùng yêu anh."
Trái tim Chu Hành Nghiên rung động, vô cùng rung động, đè nén dao động, nghiêm túc nói: "Em không cần phải yêu mười phần."
Anh dùng đầu ngón tay nhẹ ấn ấn lên ngực Vân Niệm, cách một lớp vải mềm mại, động tác cực kỳ cẩn thận, e sợ nếu dùng quá sức sẽ làm vỡ tan bé cưng mình đặt ở đầu quả tim.
Mười phần vẹn toàn, bé cưng của anh quá gầy yếu, yêu hay quá nhiều cũng là một loại hao tổn, làm người mệt mỏi, khó có thể kéo dài. Về tình yêu của họ, nước chảy chậm thì chảy được lâu, không cần quá mức đặc biệt, chỉ cần hôm nay yêu nhiều hơn hôm qua một chút, đối với anh đã là mãn nguyện lắm rồi.
Dưới cái nhìn chăm chú của Vân Niệm, anh tiếp tục nói: "Chỉ cần nơi này, trong lòng em, có anh là được."
Đôi mắt Vân Niệm sáng như sao trời trong đêm tuyết, nhìn anh một lát, bắt lấy tay anh đặt lên trái tim mình, làm ra vẻ buồn rầu: "Nhưng mà, nơi này, đã đầy, đều là anh, không còn chỗ cho cái gì khác nữa."
Nói xong, cậu nhìn anh cười rộ lên.
Đầu ngón tay Chu Hành Nghiên khẽ nhúc nhích, niềm vui bất tận dâng trào trong lòng, cúi người nỉ non bên tai cậu: "Vậy làm sao bây giờ, anh muốn ở mãi nơi này với em, em đuổi anh cũng không đi."
Cách một lớp vải mỏng, lòng bàn tay mạnh mẽ của anh cảm nhận được trái tim chợt nhảy lên, toát ra sức sống mãnh liệt, dòng chảy tình yêu bất tận.
—— Toàn văn hoàn ——
Tác giả có lời muốn nói:
A a a tui viết xong rồi a a a a a!
*Xuyên lưu bất tức: như thoi đưa, như nước chảy không ngừng
Tạm biệt mọi người nhé! Tạm biệt hai bạn nhỏ của chúng ta! Toàn văn hoàn rồi nè. Tui phải cố gắng hơn nữa mới được, có 56 chương mà edit lâu ơi là lâu. hẹn gặp mọi người ở truyện tiếp theo nhá!!!! Bái bai!24-10-2024